Sau Khi Xuyên Thư Thành Cặn Bã Phản Diện A
Chương 65
“Buổi tối ở đây rất đẹp, nếu may mắn còn có thể nhìn thấy đom đóm.” Như thể không để ý đến ánh mắt không vui của Vân Khởi, Mục Mộ giới thiệu cùng Lâm Thần, “Dạo này tối nào tôi cũng đến đây, cũng may mắn nhìn thấy đom đóm một hai lần.”
Lần đầu tiên họ gặp nhau là vào giữa mùa hè, xung quanh bốn phía đều có đom đóm lấp lánh, Omega một mình xuất hiện trong công viên yên tĩnh, đó cũng là lần đầu cô đến Đế Đô.
Lúc đó, tâm trạng Lâm Thần dường như không tốt, khuôn mặt xinh đẹp nhăn lại, một mình ngồi khóc dưới gốc cây hu hu khóc.
Alpha bẩm sinh đã có bản năng bảo vệ Omega, huống chi đây lại là một Omega xinh đẹp như vậy. Ngay lúc đó cô ấy cũng khá là liều lĩnh, liền bắt vài con đom đóm đến an ủi Lâm Thần, sự xuất hiện đột ngột của cô còn doạ cho Lâm Thần sợ hãi.
Sau đó khi Omega về nhà, cô ấy còn lén lút đi theo sau để bảo vệ. Rõ ràng bản thân cũng chỉ là một đứa trẻ, nhưng phải đợi đến khi nhìn thấy đối phương bước vào một cánh cổng trông rất lộng lẫy, cô ấy mới rời đi.
Vì về đến nhà đã là quá muộn, cô còn bị mẹ đánh cho một trận.
Đoạn ký ức đó đối với cô là đoạn ký ức đẹp nhất. Trong những buổi huấn luyện sau này, mỗi khi không thể kiên trì nổi nữa, cô ấy lại nghĩ đến Omega xinh đẹp mà mình đã gặp khi còn nhỏ, nghĩ rằng nếu mình rèn luyện chăm chỉ, rèn luyện đạt được thành tích, mình liền có thể đến Đế Đô, có thể tìm lại “tiểu tinh linh” trong ký ức.
Mặc dù lúc vừa đến nơi, cô đã biết cô bé ngày xưa đã kết hôn, lúc đó cô còn buồn bã, tinh thần sa sút một lúc. Sau đó lại nghe nói Alpha của Lâm Thần đối xử không tốt với nàng, cô lại bừng lên ý chí chiến đấu.
"Chỉ có vậy thôi à? Nhà chúng tôi cũng có, có cảnh đêm đẹp, hồ đẹp, đom đóm đẹp." Alpha vẫn im lặng từ nãy giờ lạnh lùng nói, giọng điệu mỉa mai.
Giống như một con công lớn đang khoe mẽ, vừa ngẩng đầu lên, vừa khoe những chiếc lông vũ đẹp đẽ rực rỡ của mình trước tình địch.
Sau đó bị Omega bên cạnh véo một cái vào eo, làm cho Alpha không nhịn được mà nhăn mặt, nhưng cô lại không muốn tỏ ra yếu thế trước Mục Mộ cho nên liền nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt mỉa mai.
"Nhà chúng tôi và nơi này là hai phong cách khác nhau, nơi này cũng rất đẹp." Lâm Thần giải thích.
Trong ký ức của nàng lúc cha mẹ của Vân Khởi chưa qua đời, đại công phủ vẫn luôn rất náo nhiệt, ngay cả ban đêm cũng vậy, mẹ của Vân Khởi sẽ dẫn một số Omega trong phủ đi cắm trại trong rừng nhỏ ở nhà, nơi đó có sự ấm áp của gia đình; hồ Walden thì khác, nơi này yên tĩnh, thích hợp cho nàng với Vân Khởi hai người ngồi cùng nhau, có thể không cần làm gì cả, dù chỉ ôm nhau cả ngày cũng rất hạnh phúc, nơi này giống một nơi nghỉ ngơi của hai người đang yêu nhau.
Mặc dù nàng có cảm tình tốt với Mục Mộ, nhưng gặp cô ấy ở đây Lâm Thần cũng không mấy vui vẻ.
Nếu chỉ có nàng và Vân Khởi ở đây, nàng có thể làm những việc trẻ con hơn, có thể làm nũng với Vân Khởi, còn có thể làm cho cô ấy làm những việc trẻ con giống mình.
Nếu không có người khác ở đây nàng nghĩ Vân Khởi sẽ đồng ý, nhưng bây giờ lại có người ngoài, ngay cả chính nàng cũng ngại làm nũng với Alpha.
Bầu không khí từ hai người thoải mái trở thành ba người quái dị.
Con cú tuyết nhỏ cũng không còn cáu kỉnh như trước, bây giờ nó cũng không thích bầu không khí này, yên yên lặng lặng nằm trong lòng Lâm Thần.
"Có nặng quá hay không?" Mục Mộ nhìn Lâm Thần ôm một con chim mập, có chút đau lòng, quả nhiên Vân Khởi vẫn không quan tâm đến Lâm Thần, để nàng ấy ôm một con chim mập như vậy lúc đang mang thai.
Cô đưa tay ra muốn giúp, nhưng lại bị Lâm Thần từ chối.
"Không cần đâu, Tiểu Tuyết của chúng ta thực nhẹ." Omega cười cười từ chối.
Con cú tuyết nhỏ nhỏ giọng kêu lên một tiếng, có vẻ không vui với từ "nặng" mà Mục Mộ vừa nói.
Con chim nhát gan, Vân Khởi nghĩ nghĩ, lúc cáu kỉnh với cô thì gù gù gù kêu to như vậy, còn lúc bị người khác nói mập thì chỉ dám nằm trong lòng Lâm Thần nhỏ giọng kêu kêu.
"Tiểu Tuyết nhà chúng ta chỉ là nhìn có vẻ phồng lên thôi, chứ thực tế lại rất nhẹ." Alpha dường như thích đối đầu với Mục Mộ, cho dù cô cũng thấy con cú tuyết nhỏ này quá béo, nhưng không đến lượt người khác nói.
Lâm Thần cũng có chút bất lực, nàng cũng không biết tại sao Vân Khởi lại không thích Mục Mộ như vậy.
Mặc dù Alpha cũng thường nói chuyện bằng giọng điệu đó, lúc đối xử với Mục Mộ cùng những người khác thoạt nhìn cũng không có gì khác biệt, nhưng là nàng có thể nhận ra, lúc Alpha nhìn thấy Mục Mộ mũi nhọn trên người sẽ nhiều hơn một chút, chuyện này làm cho cô có chút bối rối, còn có chút bất an.
Cũng không biết tại sao lúc nhìn thấy Vân Khởi cùng Mục Ngộ quan hệ không tốt, luôn làm cho nàng cảm thấy sẽ có chuyện gì đó xảy ra, cảm thấy Vân Khởi sẽ gặp chuyện gì đó.
Nàng nhớ, ước mơ của Alpha khi còn nhỏ thực ra là trở thành một quân nhân, nhưng lúc gặp nhau đối phương liền đối đầu với người của quân đội.
Tất nhiên cuối cùng bất mãn của cô là dành cho Mục Mộ, chứ không bao giờ là giận người mà cô đã thích từ nhỏ.
Alpha bên cạnh nàng biểu hiện rõ đến như vậy mà Mục Mộ vẫn không chịu chủ động rời đi.
"Giờ này có phải Hề Nhi đã về nhà rồi không?" Omega giả vờ như mới nhớ ra, hỏi bạn đời, nhận được câu trả lời khẳng định.
"Xin lỗi, tôi và A Khởi phải về trước rồi." Nói xin lỗi nói với Mục Mộ xong, Lâm Thần kéo Alpha đi về chỗ đỗ xe.
Lần này Mục Ngộ không đi theo, cô cũng không ngốc, cũng nhận ra sự xa lánh vừa rồi của Omega.
Vẫn là quá vội vàng. Cô nghĩ trong lòng, quá vội vàng, sẽ làm người ta sợ chạy mất.
Giống như khi còn nhỏ, cô cũng chỉ có thể nhìn bóng lưng của Omega, ngày càng xa.
......
"Đi dạo vui vẻ cũng không còn nữa rồi." Đợi đi đến nơi Mục Mộ không nhìn thấy, Omega liền nhào vào lòng bạn đời oán giận.
Nghĩ đến em bé trong bụng Lâm Thần, Vân Khởi cũng không dám dùng lực quá mạnh, ngoan ngoãn làm giá đỡ hình người cho Omega.
"Không phải cô vẫn cứ ở lại không chịu đi sao?" Alpha cũng có chút không vui oán giận, bản thân cô đã muốn đi từ lâu rồi.
"Biết rồi, lần sau chúng ta tìm lúc nào không có ai rồi lại đến lần nữa nha." Lâm Thần làm nũng, nàng rất thích nơi này, vừa rồi nàng cũng nhìn thấy một con thỏ nhảy đến trước mắt, nhưng lại có Mục Mộ ở đó cho nên nàng cũng không đi bắt.
Thỏ ở đây thật sự giống như trong sách viết, không sợ người!
"Gù gù." Con cú tuyết nhỏ cũng bắt đầu oán giận, vừa rồi người kia nói nó nặng! Rõ ràng nó rất thon thả, loài cú tuyết của nó đều là như vậy.
"Vừa rồi kêu thì sợ người ta nghe thấy, bây giờ lại kêu sợ người ta không nghe thấy." Alpha lạnh lùng nói, chỉ thiếu viết hai chữ "nhát gan" lên người con cú tuyết nhỏ.
Sau đó liền bị Omega hôn một cái, bất ngờ quá không kịp phản ứng gì.
Lời mỉa mai còn treo trên miệng, không nói ra được, cũng không nuốt xuống được, làm cho Alpha nhất thời có chút dại ra.
Thực ra chỉ có hai người đi dạo trên con đường nhỏ ban đêm, cũng rất vui vẻ.
"Sao vừa rồi lại đột nhiên muốn đến đây?" Một lúc sau, Alpha ngượng ngượng ngùng ngùng hỏi.
"Chỉ là đột nhiên muốn đến thôi." Lâm Thần có chút vui vẻ nói.
Nàng cảm thấy Vân Khởi có thể là đến đây rồi nhớ ra chuyện gì đó, cho nên mới hỏi.
Lúc còn nhỏ Alpha đã hứa sẽ cùng nàng đến đây chơi, cùng nàng xem nơi này có đẹp như trong sách viết hay không.
Lúc đó Alpha còn kiêu ngạo nói, lớn lên sẽ xây một ngôi nhà ở gần đây, giống như những căn biệt thự nghỉ dưỡng của cha mẹ cô ấy, mỗi năm sẽ đưa nàng đến đây ở một thời gian.
Hồ Walden, là thế ngoại đào nguyên trong lòng hai người.
Tác giả của cuốn sách, tự mình xây nhà gỗ, trồng khoai tây, câu cá...
Lúc đó nàng thực thích cuộc sống trong sách, cũng hẹn với Alpha sẽ đến làm những việc giống như vậy.
"Chị có thích nơi này không?" Lâm Thần hỏi.
"Không thích." Vân Khởi thích, thích không có lý do, nghe đến hồ Walden là liền thích, nhưng nghĩ đến Mục Mộ cô lại không thích.
Mục Mộ vừa nói cô ta thường đến đây, nếu cô nói mình thích vậy Lâm Thần thường kéo cô đến đây, vậy xác suất gặp phải Mục Mộ không phải cũng tăng lên sao?
Cô không muốn hai người này gặp nhau cho nên chỉ có thể nói dối mình không thích.
Do trời tối cô cũng không chú ý đến sắc mặt của Omega thay đổi một chút, cũng không còn vui vẻ như lúc đầu.
Những lời ước định cùng những lời hứa hẹn, còn có những kỷ niệm đẹp trước đây, dường như chỉ còn một mình nàng nhớ, Lâm Thần nghĩ.
Rõ ràng từ đầu đã biết, cũng đã chấp nhận rồi, nhưng bây giờ vẫn làm cho nàng cảm thấy tủi thân.
Có lẽ niềm vui hôm nay quá nhiều, làm cho nàng cảm thấy có chút không chân thật, suy nghĩ cũng bị phân tán.
Alpha sẽ vì mất trí nhớ mà quên đi sự yêu thích của mình đối với hồ Walden, vậy có phải cũng vì mất trí nhớ mà quên đi sự yêu thích đối với nàng? Những tình cảm từ nhỏ, Alpha có phải sẽ không bao giờ nhớ lại?
Đúng rồi, Alpha bây giờ không phải là quên mất sự yêu thích, mà là trực tiếp thay đổi thái độ, cô bây giờ không thích “Walden”, giống như lúc trước không thích nàng vậy.
Những tổn thương trước đây, những việc Alpha đã làm, những lời nói cay nghiệt đó, đột nhiên hiện lên, làm cho trái tim nàng có chút đau đớn.
“Làm sao vậy?” Lâm Thần vẫn chưa nói thêm gì, làm cho Vân Khởi có chút lo lắng.
“Không có gì, chỉ là mệt thôi.” Omega trở lại giống như ban ngày, cọ cọ vào bạn đời.
Trong lòng Vân Khởi lúc này cũng không yên tĩnh, cô vẫn đang băn khoăn tại sao Lâm Thần lại muốn đến đây, là tự mình đột nhiên muốn đến, hay là… do cốt truyện thúc đẩy khiến nàng đột nhiên muốn đến?
Liệu có phải đến lúc đó, cốt truyện sẽ trực tiếp thúc đẩy nàng yêu Mục Mộ?
Hai người ngồi cạnh nhau, bên ngoài đều rất vui vẻ, nhưng trong lòng mỗi người lại có một suy nghĩ.
- --------------
Tác giả có lời muốn nói:
“Walden” siêu hayヽ(з`), hồi cấp ba được bạn bè giới thiệu, khi áp lực lớn hoặc tâm trạng không tốt, đọc cuốn sách này sẽ cảm thấy yên bình (‘▽’).
Lần đầu tiên họ gặp nhau là vào giữa mùa hè, xung quanh bốn phía đều có đom đóm lấp lánh, Omega một mình xuất hiện trong công viên yên tĩnh, đó cũng là lần đầu cô đến Đế Đô.
Lúc đó, tâm trạng Lâm Thần dường như không tốt, khuôn mặt xinh đẹp nhăn lại, một mình ngồi khóc dưới gốc cây hu hu khóc.
Alpha bẩm sinh đã có bản năng bảo vệ Omega, huống chi đây lại là một Omega xinh đẹp như vậy. Ngay lúc đó cô ấy cũng khá là liều lĩnh, liền bắt vài con đom đóm đến an ủi Lâm Thần, sự xuất hiện đột ngột của cô còn doạ cho Lâm Thần sợ hãi.
Sau đó khi Omega về nhà, cô ấy còn lén lút đi theo sau để bảo vệ. Rõ ràng bản thân cũng chỉ là một đứa trẻ, nhưng phải đợi đến khi nhìn thấy đối phương bước vào một cánh cổng trông rất lộng lẫy, cô ấy mới rời đi.
Vì về đến nhà đã là quá muộn, cô còn bị mẹ đánh cho một trận.
Đoạn ký ức đó đối với cô là đoạn ký ức đẹp nhất. Trong những buổi huấn luyện sau này, mỗi khi không thể kiên trì nổi nữa, cô ấy lại nghĩ đến Omega xinh đẹp mà mình đã gặp khi còn nhỏ, nghĩ rằng nếu mình rèn luyện chăm chỉ, rèn luyện đạt được thành tích, mình liền có thể đến Đế Đô, có thể tìm lại “tiểu tinh linh” trong ký ức.
Mặc dù lúc vừa đến nơi, cô đã biết cô bé ngày xưa đã kết hôn, lúc đó cô còn buồn bã, tinh thần sa sút một lúc. Sau đó lại nghe nói Alpha của Lâm Thần đối xử không tốt với nàng, cô lại bừng lên ý chí chiến đấu.
"Chỉ có vậy thôi à? Nhà chúng tôi cũng có, có cảnh đêm đẹp, hồ đẹp, đom đóm đẹp." Alpha vẫn im lặng từ nãy giờ lạnh lùng nói, giọng điệu mỉa mai.
Giống như một con công lớn đang khoe mẽ, vừa ngẩng đầu lên, vừa khoe những chiếc lông vũ đẹp đẽ rực rỡ của mình trước tình địch.
Sau đó bị Omega bên cạnh véo một cái vào eo, làm cho Alpha không nhịn được mà nhăn mặt, nhưng cô lại không muốn tỏ ra yếu thế trước Mục Mộ cho nên liền nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt mỉa mai.
"Nhà chúng tôi và nơi này là hai phong cách khác nhau, nơi này cũng rất đẹp." Lâm Thần giải thích.
Trong ký ức của nàng lúc cha mẹ của Vân Khởi chưa qua đời, đại công phủ vẫn luôn rất náo nhiệt, ngay cả ban đêm cũng vậy, mẹ của Vân Khởi sẽ dẫn một số Omega trong phủ đi cắm trại trong rừng nhỏ ở nhà, nơi đó có sự ấm áp của gia đình; hồ Walden thì khác, nơi này yên tĩnh, thích hợp cho nàng với Vân Khởi hai người ngồi cùng nhau, có thể không cần làm gì cả, dù chỉ ôm nhau cả ngày cũng rất hạnh phúc, nơi này giống một nơi nghỉ ngơi của hai người đang yêu nhau.
Mặc dù nàng có cảm tình tốt với Mục Mộ, nhưng gặp cô ấy ở đây Lâm Thần cũng không mấy vui vẻ.
Nếu chỉ có nàng và Vân Khởi ở đây, nàng có thể làm những việc trẻ con hơn, có thể làm nũng với Vân Khởi, còn có thể làm cho cô ấy làm những việc trẻ con giống mình.
Nếu không có người khác ở đây nàng nghĩ Vân Khởi sẽ đồng ý, nhưng bây giờ lại có người ngoài, ngay cả chính nàng cũng ngại làm nũng với Alpha.
Bầu không khí từ hai người thoải mái trở thành ba người quái dị.
Con cú tuyết nhỏ cũng không còn cáu kỉnh như trước, bây giờ nó cũng không thích bầu không khí này, yên yên lặng lặng nằm trong lòng Lâm Thần.
"Có nặng quá hay không?" Mục Mộ nhìn Lâm Thần ôm một con chim mập, có chút đau lòng, quả nhiên Vân Khởi vẫn không quan tâm đến Lâm Thần, để nàng ấy ôm một con chim mập như vậy lúc đang mang thai.
Cô đưa tay ra muốn giúp, nhưng lại bị Lâm Thần từ chối.
"Không cần đâu, Tiểu Tuyết của chúng ta thực nhẹ." Omega cười cười từ chối.
Con cú tuyết nhỏ nhỏ giọng kêu lên một tiếng, có vẻ không vui với từ "nặng" mà Mục Mộ vừa nói.
Con chim nhát gan, Vân Khởi nghĩ nghĩ, lúc cáu kỉnh với cô thì gù gù gù kêu to như vậy, còn lúc bị người khác nói mập thì chỉ dám nằm trong lòng Lâm Thần nhỏ giọng kêu kêu.
"Tiểu Tuyết nhà chúng ta chỉ là nhìn có vẻ phồng lên thôi, chứ thực tế lại rất nhẹ." Alpha dường như thích đối đầu với Mục Mộ, cho dù cô cũng thấy con cú tuyết nhỏ này quá béo, nhưng không đến lượt người khác nói.
Lâm Thần cũng có chút bất lực, nàng cũng không biết tại sao Vân Khởi lại không thích Mục Mộ như vậy.
Mặc dù Alpha cũng thường nói chuyện bằng giọng điệu đó, lúc đối xử với Mục Mộ cùng những người khác thoạt nhìn cũng không có gì khác biệt, nhưng là nàng có thể nhận ra, lúc Alpha nhìn thấy Mục Mộ mũi nhọn trên người sẽ nhiều hơn một chút, chuyện này làm cho cô có chút bối rối, còn có chút bất an.
Cũng không biết tại sao lúc nhìn thấy Vân Khởi cùng Mục Ngộ quan hệ không tốt, luôn làm cho nàng cảm thấy sẽ có chuyện gì đó xảy ra, cảm thấy Vân Khởi sẽ gặp chuyện gì đó.
Nàng nhớ, ước mơ của Alpha khi còn nhỏ thực ra là trở thành một quân nhân, nhưng lúc gặp nhau đối phương liền đối đầu với người của quân đội.
Tất nhiên cuối cùng bất mãn của cô là dành cho Mục Mộ, chứ không bao giờ là giận người mà cô đã thích từ nhỏ.
Alpha bên cạnh nàng biểu hiện rõ đến như vậy mà Mục Mộ vẫn không chịu chủ động rời đi.
"Giờ này có phải Hề Nhi đã về nhà rồi không?" Omega giả vờ như mới nhớ ra, hỏi bạn đời, nhận được câu trả lời khẳng định.
"Xin lỗi, tôi và A Khởi phải về trước rồi." Nói xin lỗi nói với Mục Mộ xong, Lâm Thần kéo Alpha đi về chỗ đỗ xe.
Lần này Mục Ngộ không đi theo, cô cũng không ngốc, cũng nhận ra sự xa lánh vừa rồi của Omega.
Vẫn là quá vội vàng. Cô nghĩ trong lòng, quá vội vàng, sẽ làm người ta sợ chạy mất.
Giống như khi còn nhỏ, cô cũng chỉ có thể nhìn bóng lưng của Omega, ngày càng xa.
......
"Đi dạo vui vẻ cũng không còn nữa rồi." Đợi đi đến nơi Mục Mộ không nhìn thấy, Omega liền nhào vào lòng bạn đời oán giận.
Nghĩ đến em bé trong bụng Lâm Thần, Vân Khởi cũng không dám dùng lực quá mạnh, ngoan ngoãn làm giá đỡ hình người cho Omega.
"Không phải cô vẫn cứ ở lại không chịu đi sao?" Alpha cũng có chút không vui oán giận, bản thân cô đã muốn đi từ lâu rồi.
"Biết rồi, lần sau chúng ta tìm lúc nào không có ai rồi lại đến lần nữa nha." Lâm Thần làm nũng, nàng rất thích nơi này, vừa rồi nàng cũng nhìn thấy một con thỏ nhảy đến trước mắt, nhưng lại có Mục Mộ ở đó cho nên nàng cũng không đi bắt.
Thỏ ở đây thật sự giống như trong sách viết, không sợ người!
"Gù gù." Con cú tuyết nhỏ cũng bắt đầu oán giận, vừa rồi người kia nói nó nặng! Rõ ràng nó rất thon thả, loài cú tuyết của nó đều là như vậy.
"Vừa rồi kêu thì sợ người ta nghe thấy, bây giờ lại kêu sợ người ta không nghe thấy." Alpha lạnh lùng nói, chỉ thiếu viết hai chữ "nhát gan" lên người con cú tuyết nhỏ.
Sau đó liền bị Omega hôn một cái, bất ngờ quá không kịp phản ứng gì.
Lời mỉa mai còn treo trên miệng, không nói ra được, cũng không nuốt xuống được, làm cho Alpha nhất thời có chút dại ra.
Thực ra chỉ có hai người đi dạo trên con đường nhỏ ban đêm, cũng rất vui vẻ.
"Sao vừa rồi lại đột nhiên muốn đến đây?" Một lúc sau, Alpha ngượng ngượng ngùng ngùng hỏi.
"Chỉ là đột nhiên muốn đến thôi." Lâm Thần có chút vui vẻ nói.
Nàng cảm thấy Vân Khởi có thể là đến đây rồi nhớ ra chuyện gì đó, cho nên mới hỏi.
Lúc còn nhỏ Alpha đã hứa sẽ cùng nàng đến đây chơi, cùng nàng xem nơi này có đẹp như trong sách viết hay không.
Lúc đó Alpha còn kiêu ngạo nói, lớn lên sẽ xây một ngôi nhà ở gần đây, giống như những căn biệt thự nghỉ dưỡng của cha mẹ cô ấy, mỗi năm sẽ đưa nàng đến đây ở một thời gian.
Hồ Walden, là thế ngoại đào nguyên trong lòng hai người.
Tác giả của cuốn sách, tự mình xây nhà gỗ, trồng khoai tây, câu cá...
Lúc đó nàng thực thích cuộc sống trong sách, cũng hẹn với Alpha sẽ đến làm những việc giống như vậy.
"Chị có thích nơi này không?" Lâm Thần hỏi.
"Không thích." Vân Khởi thích, thích không có lý do, nghe đến hồ Walden là liền thích, nhưng nghĩ đến Mục Mộ cô lại không thích.
Mục Mộ vừa nói cô ta thường đến đây, nếu cô nói mình thích vậy Lâm Thần thường kéo cô đến đây, vậy xác suất gặp phải Mục Mộ không phải cũng tăng lên sao?
Cô không muốn hai người này gặp nhau cho nên chỉ có thể nói dối mình không thích.
Do trời tối cô cũng không chú ý đến sắc mặt của Omega thay đổi một chút, cũng không còn vui vẻ như lúc đầu.
Những lời ước định cùng những lời hứa hẹn, còn có những kỷ niệm đẹp trước đây, dường như chỉ còn một mình nàng nhớ, Lâm Thần nghĩ.
Rõ ràng từ đầu đã biết, cũng đã chấp nhận rồi, nhưng bây giờ vẫn làm cho nàng cảm thấy tủi thân.
Có lẽ niềm vui hôm nay quá nhiều, làm cho nàng cảm thấy có chút không chân thật, suy nghĩ cũng bị phân tán.
Alpha sẽ vì mất trí nhớ mà quên đi sự yêu thích của mình đối với hồ Walden, vậy có phải cũng vì mất trí nhớ mà quên đi sự yêu thích đối với nàng? Những tình cảm từ nhỏ, Alpha có phải sẽ không bao giờ nhớ lại?
Đúng rồi, Alpha bây giờ không phải là quên mất sự yêu thích, mà là trực tiếp thay đổi thái độ, cô bây giờ không thích “Walden”, giống như lúc trước không thích nàng vậy.
Những tổn thương trước đây, những việc Alpha đã làm, những lời nói cay nghiệt đó, đột nhiên hiện lên, làm cho trái tim nàng có chút đau đớn.
“Làm sao vậy?” Lâm Thần vẫn chưa nói thêm gì, làm cho Vân Khởi có chút lo lắng.
“Không có gì, chỉ là mệt thôi.” Omega trở lại giống như ban ngày, cọ cọ vào bạn đời.
Trong lòng Vân Khởi lúc này cũng không yên tĩnh, cô vẫn đang băn khoăn tại sao Lâm Thần lại muốn đến đây, là tự mình đột nhiên muốn đến, hay là… do cốt truyện thúc đẩy khiến nàng đột nhiên muốn đến?
Liệu có phải đến lúc đó, cốt truyện sẽ trực tiếp thúc đẩy nàng yêu Mục Mộ?
Hai người ngồi cạnh nhau, bên ngoài đều rất vui vẻ, nhưng trong lòng mỗi người lại có một suy nghĩ.
- --------------
Tác giả có lời muốn nói:
“Walden” siêu hayヽ(з`), hồi cấp ba được bạn bè giới thiệu, khi áp lực lớn hoặc tâm trạng không tốt, đọc cuốn sách này sẽ cảm thấy yên bình (‘▽’).