Sau Khi Xuyên Thư Thành Cặn Bã Phản Diện A
Chương 45
Sau vài tuần, cuối cùng viện nghiên cứu cũng nhận được tin vui nhờ một gói hàng bí ẩn.
“Một người bạn cũ không thể đến đây, cô ấy nhờ tôi mang một thứ đến, có thể ai đó sẽ cần cái này.” Vào ban đêm, một người phụ nữ lạ mặt xuất hiện bên ngoài viện nghiên cứu rồi đưa gói hàng cho người gác cổng.
Người gác cổng không biết người phụ nữ này là ai nhưng anh ta nhận ra huy hiệu cùng vải thêu bên ngoài gói hàng - là của Vân Lan đại công phủ.
“Trước tiên cô đợi ở đây đi, tôi sẽ mang gói hàng vào trong.”
Anh ta mang gói hàng vào trong, đến lúc quay ra thì người phụ nữ đã không còn ở đó nữa.
Qua mô tả của người gác cổng về người phụ nữ, Bạch Danh Xu nghĩ đó có thể là bói toán sư từng đến tìm bà, người nọ dường như luôn để ý đến Vân Khởi.
Nghĩ đến việc bói toán sư nói có người cần, bà liền nghĩ đến Vân Khởi cho nên đã lấy một ít thuốc trong gói hàng ra so sánh với thuốc còn lại trong ống tiêm, phát hiện chúng có tác dụng tương khắc nhau.
Nhưng dù họ phân tích thế nào cũng không tìm ra được nguyên liệu gốc của thuốc được gửi đến là gì, cuối cùng chỉ có thể kết luận rằng bói toán sư đã sống rất lâu, gặp nhiều sinh vật kỳ lạ.
Sau khi thử nghiệm vài lần trên chuột bạch, lúc đảm bảo không có nguy hại gì họ liền thông báo cho đại công.
Sáng hôm sau, vừa thức dậy liền nghe được tin vui, đại công biểu hiện thập phần vui vẻ. Bất quá lại có chút phản đối với việc sử dụng thuốc tại viện nghiên cứu.
Bạch Danh Xu cùng Vân Lan đều thực tán đồng với đề nghị của viện nghiên cứu, dưới sự trấn an của các bậc trưởng bối, Alpha cuối cùng cũng đồng ý, tất nhiên, quyết định này không liên quan gì đến Omega luôn nhìn chằm chằm vào cô ấy.
......
"Ta thực xin lỗi." Đây là lần đầu tiên Vân Lan đến gặp Vân Khởi sau khi cô gặp chuyện.
Nếu biết trước sự việc sẽ diễn ra như vậy, ông chắc chắn sẽ không gọi Vân Khởi đến.
"Không phải lỗi của bá phụ." Làm sao bá phụ có thể sai được? Tất cả đều bị những kẻ mặt người dạ thú trong quân đội lừa gạt mà thôi.
Đại công cho rằng tất cả lỗi lầm đều thuộc về Dễ Phi cùng những người trong quân đội.
Bây giờ cơ hội phục hồi đã ở ngay trước mắt, Alpha tâm tình thực tốt, cũng bắt đầu nghĩ đến chuyện điều tra sự tình với những kẻ trong quân đội.
"Phía quân đội... có phản hồi gì không?" Ví dụ như ai đó bị cách chức chẳng hạn.
Đại công không biết mình đã làm gì khiến cho những người trong quân đội bám lấy mình như chó điên, bất quá cô không phải người dễ bị bắt nạt. Vân Khởi cũng đã từng nhiều lần chặn nguồn cung cấp của quân đội.
Nếu lần này có thể loại bỏ vài kẻ chướng mắt thì tốt quá. Cô từ trước đến nay luôn không sợ dùng thủ đoạn độc ác nhất đối xử với những kẻ đó.
"Những người đã gặp Omega đó tạm thời bị cách chức, ngoài ra họ còn phải tìm cho bằng được Dễ Phi, nếu không tìm được, lúc đó quân bộ sẽ giao bọn họ cho con xử lý." Tuy nhiên, Vân Lan vẫn cảm thấy hình phạt này có chút nhẹ nhàng.
"Vậy à." Alpha cảm thấy cũng không tệ lắm, đến lúc đó người của cô tìm được Dễ Phi trước một bước, vậy thì những kẻ trong quân đội sẽ phải rơi vào tay cô, lúc đó không ai có thể thoát ra được.
......
Thuốc không có mùi vị gì, không khác gì nước lọc.
"Ta có thay đổi gì không?" Đại công hỏi những người xung quanh.
"Không có, cần một chút thời gian, lúc trước thử nghiệm, hai loại thuốc dung hợp phải mất cả đêm." Người mặc áo trắng trả lời.
"Không Doanh..... là nghiên cứu viên của các ngươi sao?" Như nghĩ đến điều gì đó, Alpha hơi do dự hỏi người bên cạnh. Cô nhớ người đàn ông mặc quân phục lúc trước đã giới thiệu Không Doanh cũng nghiên cứu về tin tức tố.
Tất nhiên cô không quan tâm đến quá khứ của người này cùng Omega nhà mình, cô chỉ nghi ngờ chính người này mà thôi. Chân trước cô và Không Doanh có mâu thuẫn, chân sau lại gặp rắc rối trong lĩnh vực của đối phương, còn có sự xuất hiện của những người trong quân đội.
Một người nghiên cứu tin tức tố, một người thả người đi, sự nghi ngờ này rất hợp lý, không phải sao?
Càng nghĩ càng thấy có lý, ánh mắt của Alpha từ lơ đãng lại trở nên kiên định. Cô hỏi vấn đề này chính là muốn tìm ra Dễ Phi.
"Không giáo sư không thuộc về tổ chức của chúng tôi, cô ấy tự mở một viện nghiên cứu riêng." Nghe thấy tên Không Doanh, nghiên cứu viên bên cạnh có chút kính trọng nói, mặc dù Không Doanh nhỏ tuổi hơn anh ta nhưng thành tựu của của cô lại vượt xa anh ta. Chỉ nghe nói Không Doanh vì trước đây nghiên cứu tin tức tố mà cơ thể gặp vấn đề, hiện đang dưỡng bệnh tại trường đại học, truyền đạt kiến thức cho sinh viên.
Rõ ràng, nghiên cứu viên này không biết về mâu thuẫn giữa đại công cùng Không Doanh.
Alpha cũng nghe ra sự kính trọng và ngưỡng mộ trong giọng nói của nghiên cứu viên, cô nhếch môi, quả nhiên là một nhóm người suốt ngày ở trong phòng, tầm nhìn đều trở nên hẹp hòi.
"Ngài cũng biết Không giáo sư sao?" Cùng biết một người có thể nhanh chóng kéo gần khoảng cách giữa hai người. Trong lòng nghiên cứu viên, Không giáo sư từ khi còn trẻ đã thành danh, lại được đại công đánh giá cao, hai người này vượt qua khoảng cách thân phận trở thành bạn bè là chuyện rất bình thường.
"Coi là vậy đi." Đại công tước thờ ơ, cô không có hứng thú nói với một nghiên cứu viên nhỏ bé về những ân oán tình thù giữa mình và Không Doanh.
"Nghe nói Không giáo sư thời sinh viên có người yêu, nhưng hình như lúc đó cô ấy đã làm tổn thương người đó cho nên đến giờ vẫn chưa kết hôn." Nghiên cứu viên không nhịn được kể lại những chuyện mình nghe được, Không giáo sư từng nói chuyện với trưởng nhóm, kể rằng cô ấy có một người yêu mà cô ấy luôn cảm thấy có lỗi, thời sinh viên không hiểu chuyện đã làm tổn thương trái tim của Omega, đến giờ không dám gặp lại, còn nói sẽ luôn chờ đợi người đó.
Trưởng nhóm cùng Không giáo sư tốt nghiệp cùng trường, bọn họ vốn định sau khi Không giáo sư đi sẽ hỏi xem Omega may mắn đó là ai. Nhưng sau khi Không giáo sư đi, trưởng nhóm lại thay đổi sắc mặt, cũng không cho phép bọn họ nhiều chuyện hỏi thêm, đuổi họ đi làm việc.
Vân Khởi nhớ lại Lâm Thần từng kể cho cô những chuyện này, cũng biết rằng lúc đó Không Doanh thích Lâm Dao Dao trước, sau đó mới tỏ tình với Omega nhà mình.
Nhưng trực giác của Alpha nói với cô rằng, người mà Không Doanh luôn cảm thấy có lỗi chính là Lâm Thần chứ không phải Lâm Dao Dao.
Rõ ràng Omega nhà mình không hề liên quan gì đến Không Doanh, một chút liên hệ cũng không có. Vậy mà lại đi bịa đặt khắp nơi, nói cái gì mà người yêu của ta? Thật làm cho Alpha khó chịu.
"Người yêu? Sợ là do tự mình thầm yêu mà không được đáp lại, cho nên mới đi khắp nơi tung tin đồn thôi." Đại công cười mỉa mai, ý của cô không phải là nói Lâm Thần tốt đẹp gì, chỉ là khinh thường Không Doanh mà thôi. Dù là người mình không thích, cũng là điều mà Không Doanh không thể với tới, không đúng, ngay cả nhìn cũng không thể, Alpha lặng lẽ gạch bỏ suy nghĩ vừa rồi.
Sự thèm muốn của Không Doanh đối với Lâm Thần làm cho Vân Khởi cảm thấy ghê tởm cùng tức giận. Cô không biết từ lúc nào mình lại trở nên lòng dạ hẹp hòi như vậy, đến mức ngay cả lòng ngưỡng mộ tham lam của người khác đối với Lâm Thần cũng không thể chịu đựng được.
Nghiên cứu viên kia ngừng nói, có thể thấy anh ta phẫn nộ khi đại công xúc phạm Không Doanh trước mặt mình, nhưng nghĩ đến thân phận của người trước mặt, anh ta chỉ có thể nhịn. Nhưng trong lòng anh ta cũng có sự kiên định của mình, không nói thêm gì nữa, thái độ cũng không còn nhiệt tình như lúc đầu.
【Cặn bã giá trị +30.】
【Cặn bã giá trị +30.】
……
Sau một loạt âm thanh cộng điểm cặn bã giá trị.
【Chúc mừng ký chủ đã đạt được danh hiệu - Kẻ thù số một.】
Vân Khởi cảm thấy danh hiệu này rất phù hợp, rất chuẩn xác, ít nhất là ở viện nghiên cứu này, cô ước chừng mình đã đến mức ai gặp cũng ghét. Lần cuối cùng cô trải qua cảm giác này là ở chỗ bạn của Lâm Thần, có vẻ như cô thực sự không hợp với nhóm người làm nghiên cứu học thuật này, nhưng từ góc độ cặn bã giá trị mà nói thì đúng là quá hợp.
Có lẽ nếu đến thêm vài lần nữa, cặn bã giá trị của cô có thể sẽ đầy luôn.
Cô đã nghĩ xong, sau khi hồi phục đầu tiên sẽ tìm Không Doanh, "thân thiện" yêu cầu đối phương không bịa chuyện để liên kết cô ta với Lâm Thần nữa. Sau đó đến quân đội gặp Mục Mộ, gặp người có khả năng sẽ cướp mất Omega nhà mình trong tương lai. Nhưng có lẽ cô cần điều chỉnh cảm xúc của mình trước, đối phương cái gì cũng chưa làm, không thể nhìn cô ấy bằng ánh mắt đầy thành kiến được.
Cuối cùng, hứa hẹn cho đối phương một số lợi ích, để cô ấy rời khỏi thủ đô, tránh gặp mặt Lâm Thần.
Do sự thay đổi cơ thể diễn ra khá chậm, Vân Khởi tối nay ở lại viện nghiên cứu để tránh giữa chừng xảy ra sự cố.
Trước lúc ngủ, cô vẫn nghĩ về Omega mềm mại ở nhà, không biết tối nay nàng ấy ngủ một mình có ngoan không, có trùm đầu trong chăn không, có bị con cú tuyết nhỏ đè lên không, có quen không khi không có tin tức tố của cô.
Rõ ràng đã rất khuya, nhưng bây giờ cô lại thập phần tỉnh táo, không biết có phải do thuốc hay không.....
......
Ngày hôm sau khi thức dậy, việc đầu tiên Vân Khởi làm là soi gương. Tốt, dung mạo của cô đã có sự thay đổi rõ rệt, nhưng vẫn có chút khác biệt so với ban đầu.
Sau khi kiểm tra toàn thân, Vân Khởi rời khỏi viện nghiên cứu, tiện thể đi dạo quanh quân đội một chút, rồi "tình cờ" gặp vài người đang bị phạt, cô còn tốt bụng hỏi họ có cần giúp đỡ không.
"Lần này là lỗi của chúng tôi, những hình phạt này đều xứng đáng."
Điều kỳ lạ là những gương mặt nóng tính quen thuộc trước đây, khi đối mặt với sự chế giễu của cô đều không phát tác, chỉ cúi đầu không nói gì, còn có một Alpha lạ mặt bước tới xin lỗi cô.
Alpha là một người phụ nữ rất mạnh mẽ, đường nét cơ bắp rất đẹp, có lẽ do luyện tập ngoài trời lâu dài, làn da hơi nâu, giống như thẩm mỹ của một quốc gia da trắng khác trong thế giới của Vân Khởi, nơi mà một số người sẽ cố tình phơi nắng làm da mình thành màu đồng.
Ở thế giới cũ, công ty của ông nội từng quyên tặng một số vật dụng cần thiết cho nữ binh sĩ, Vân Khởi được cử làm người phụ trách ghi chép tại hiện trường, những nữ binh sĩ ở đó cho Vân Khởi cảm giác giống như người phụ nữ trước mặt.
Nếu ở thế giới cũ, Vân Khởi rất sẵn lòng giao tiếp với những người phụ nữ như thế này, nhưng bây giờ khi gặp người này, cô lại cảm thấy khó chịu một cách kỳ lạ, giống như ma xui quỷ khiến, cô hỏi tên người phụ nữ.
"Mục Mộ." Alpha có chút ngạc nhiên, ai cũng biết đại công ghét người trong quân đội, cho nên đại công cũng chưa bao giờ hỏi tên họ, đối với đại công, mỗi người đều đáng ghét như nhau. Nhưng dù ngạc nhiên, cô ấy vẫn không siểm nịnh mà nói ra tên của mình.
"!!!" Đồng tử của Vân Khởi có chút giãn ra, cô không ngờ lại gặp nhân vật chính khác nhanh như vậy, lại còn trong lúc không chuẩn bị gì.
Người phụ nữ trước mặt khi gặp cô không có phản ứng gì, hẳn là chưa gặp Lâm Thần, Vân Khởi phán đoán trong lòng.
Đối với tầm mắt của đại công, Mục Mộ không hề sợ hãi, bình tĩnh đối diện.
"Cô.... thực không tồi." Nói xong câu này, Vân Khởi liền rời đi.
Không biết vì sao, trong lòng cô đột nhiên cảm thấy khủng hoảng cảm xúc. Cảm giác ấy đến rất đột ngột nhưng lại rất kiên định. Có một giọng nói nói với cô rằng, không thể để Lâm Thần và Mục Mộ gặp nhau, bằng không cô sẽ hối hận.
Giọng nói đó giống như của cô nhưng lại không phải của cô.
"Ngươi là ai?" Cô hỏi.
【Có chuyện gì sao?】 Hệ thống trả lời.
Nhưng giọng nói đó không xuất hiện nữa.
"Tiểu Tra, vừa rồi ngươi có nghe thấy gì không?" Vân Khởi cố gắng cưỡng bách chính mình bình tĩnh lại.
【Không có.】
......
Thấy hệ thống luôn ở trong đầu mình cũng không nghe thấy, Vân Khởi có chút luống cuống, nhưng cô vẫn vô thức giấu hệ thống chuyện vừa rồi.
‘Chắc là ta nghe nhầm thôi.’
Giọng nói đó xuất hiện rất đột ngột, biến mất cũng rất đột ngột, nhưng tiềm thức Vân Khởi cảm thấy giọng nói đó rất đáng tin.
Bây giờ cô rất muốn gặp Lâm Thần, chỉ khi gặp nàng ấy, ôm nàng ấy vào lòng mới có thể xoa dịu cảm xúc đó.....
"Mặt trời mọc đằng Tây rồi."
Sau khi Vân Khởi rời đi, mấy người trong quân đội đang bị phạt trò chuyện với nhau.
"Cậu có cần chú ý một chút không, tên khốn đó vừa rồi nhìn cậu rất lâu, tôi cảm thấy cô ta đang có ý đồ xấu." Một người lo lắng nhìn Mục Mộ, mấy người khác cũng đồng ý gật đầu.
"Không sao." Mục Ngộ nhìn theo hướng Vân Khởi rời đi, "Ta tin đại công không phải người như vậy." Cô cười với bạn bè, trấn an họ.
"Cậu mới đến, không biết chúng ta và tên khốn kia có bao nhiêu ân oán..." Một người bắt đầu giải thích, những người khác cũng xúm lại nói chuyện.
Mục Ngộ cười cười nhìn nhóm bạn nhiệt tình này, không nói gì thêm.
“Một người bạn cũ không thể đến đây, cô ấy nhờ tôi mang một thứ đến, có thể ai đó sẽ cần cái này.” Vào ban đêm, một người phụ nữ lạ mặt xuất hiện bên ngoài viện nghiên cứu rồi đưa gói hàng cho người gác cổng.
Người gác cổng không biết người phụ nữ này là ai nhưng anh ta nhận ra huy hiệu cùng vải thêu bên ngoài gói hàng - là của Vân Lan đại công phủ.
“Trước tiên cô đợi ở đây đi, tôi sẽ mang gói hàng vào trong.”
Anh ta mang gói hàng vào trong, đến lúc quay ra thì người phụ nữ đã không còn ở đó nữa.
Qua mô tả của người gác cổng về người phụ nữ, Bạch Danh Xu nghĩ đó có thể là bói toán sư từng đến tìm bà, người nọ dường như luôn để ý đến Vân Khởi.
Nghĩ đến việc bói toán sư nói có người cần, bà liền nghĩ đến Vân Khởi cho nên đã lấy một ít thuốc trong gói hàng ra so sánh với thuốc còn lại trong ống tiêm, phát hiện chúng có tác dụng tương khắc nhau.
Nhưng dù họ phân tích thế nào cũng không tìm ra được nguyên liệu gốc của thuốc được gửi đến là gì, cuối cùng chỉ có thể kết luận rằng bói toán sư đã sống rất lâu, gặp nhiều sinh vật kỳ lạ.
Sau khi thử nghiệm vài lần trên chuột bạch, lúc đảm bảo không có nguy hại gì họ liền thông báo cho đại công.
Sáng hôm sau, vừa thức dậy liền nghe được tin vui, đại công biểu hiện thập phần vui vẻ. Bất quá lại có chút phản đối với việc sử dụng thuốc tại viện nghiên cứu.
Bạch Danh Xu cùng Vân Lan đều thực tán đồng với đề nghị của viện nghiên cứu, dưới sự trấn an của các bậc trưởng bối, Alpha cuối cùng cũng đồng ý, tất nhiên, quyết định này không liên quan gì đến Omega luôn nhìn chằm chằm vào cô ấy.
......
"Ta thực xin lỗi." Đây là lần đầu tiên Vân Lan đến gặp Vân Khởi sau khi cô gặp chuyện.
Nếu biết trước sự việc sẽ diễn ra như vậy, ông chắc chắn sẽ không gọi Vân Khởi đến.
"Không phải lỗi của bá phụ." Làm sao bá phụ có thể sai được? Tất cả đều bị những kẻ mặt người dạ thú trong quân đội lừa gạt mà thôi.
Đại công cho rằng tất cả lỗi lầm đều thuộc về Dễ Phi cùng những người trong quân đội.
Bây giờ cơ hội phục hồi đã ở ngay trước mắt, Alpha tâm tình thực tốt, cũng bắt đầu nghĩ đến chuyện điều tra sự tình với những kẻ trong quân đội.
"Phía quân đội... có phản hồi gì không?" Ví dụ như ai đó bị cách chức chẳng hạn.
Đại công không biết mình đã làm gì khiến cho những người trong quân đội bám lấy mình như chó điên, bất quá cô không phải người dễ bị bắt nạt. Vân Khởi cũng đã từng nhiều lần chặn nguồn cung cấp của quân đội.
Nếu lần này có thể loại bỏ vài kẻ chướng mắt thì tốt quá. Cô từ trước đến nay luôn không sợ dùng thủ đoạn độc ác nhất đối xử với những kẻ đó.
"Những người đã gặp Omega đó tạm thời bị cách chức, ngoài ra họ còn phải tìm cho bằng được Dễ Phi, nếu không tìm được, lúc đó quân bộ sẽ giao bọn họ cho con xử lý." Tuy nhiên, Vân Lan vẫn cảm thấy hình phạt này có chút nhẹ nhàng.
"Vậy à." Alpha cảm thấy cũng không tệ lắm, đến lúc đó người của cô tìm được Dễ Phi trước một bước, vậy thì những kẻ trong quân đội sẽ phải rơi vào tay cô, lúc đó không ai có thể thoát ra được.
......
Thuốc không có mùi vị gì, không khác gì nước lọc.
"Ta có thay đổi gì không?" Đại công hỏi những người xung quanh.
"Không có, cần một chút thời gian, lúc trước thử nghiệm, hai loại thuốc dung hợp phải mất cả đêm." Người mặc áo trắng trả lời.
"Không Doanh..... là nghiên cứu viên của các ngươi sao?" Như nghĩ đến điều gì đó, Alpha hơi do dự hỏi người bên cạnh. Cô nhớ người đàn ông mặc quân phục lúc trước đã giới thiệu Không Doanh cũng nghiên cứu về tin tức tố.
Tất nhiên cô không quan tâm đến quá khứ của người này cùng Omega nhà mình, cô chỉ nghi ngờ chính người này mà thôi. Chân trước cô và Không Doanh có mâu thuẫn, chân sau lại gặp rắc rối trong lĩnh vực của đối phương, còn có sự xuất hiện của những người trong quân đội.
Một người nghiên cứu tin tức tố, một người thả người đi, sự nghi ngờ này rất hợp lý, không phải sao?
Càng nghĩ càng thấy có lý, ánh mắt của Alpha từ lơ đãng lại trở nên kiên định. Cô hỏi vấn đề này chính là muốn tìm ra Dễ Phi.
"Không giáo sư không thuộc về tổ chức của chúng tôi, cô ấy tự mở một viện nghiên cứu riêng." Nghe thấy tên Không Doanh, nghiên cứu viên bên cạnh có chút kính trọng nói, mặc dù Không Doanh nhỏ tuổi hơn anh ta nhưng thành tựu của của cô lại vượt xa anh ta. Chỉ nghe nói Không Doanh vì trước đây nghiên cứu tin tức tố mà cơ thể gặp vấn đề, hiện đang dưỡng bệnh tại trường đại học, truyền đạt kiến thức cho sinh viên.
Rõ ràng, nghiên cứu viên này không biết về mâu thuẫn giữa đại công cùng Không Doanh.
Alpha cũng nghe ra sự kính trọng và ngưỡng mộ trong giọng nói của nghiên cứu viên, cô nhếch môi, quả nhiên là một nhóm người suốt ngày ở trong phòng, tầm nhìn đều trở nên hẹp hòi.
"Ngài cũng biết Không giáo sư sao?" Cùng biết một người có thể nhanh chóng kéo gần khoảng cách giữa hai người. Trong lòng nghiên cứu viên, Không giáo sư từ khi còn trẻ đã thành danh, lại được đại công đánh giá cao, hai người này vượt qua khoảng cách thân phận trở thành bạn bè là chuyện rất bình thường.
"Coi là vậy đi." Đại công tước thờ ơ, cô không có hứng thú nói với một nghiên cứu viên nhỏ bé về những ân oán tình thù giữa mình và Không Doanh.
"Nghe nói Không giáo sư thời sinh viên có người yêu, nhưng hình như lúc đó cô ấy đã làm tổn thương người đó cho nên đến giờ vẫn chưa kết hôn." Nghiên cứu viên không nhịn được kể lại những chuyện mình nghe được, Không giáo sư từng nói chuyện với trưởng nhóm, kể rằng cô ấy có một người yêu mà cô ấy luôn cảm thấy có lỗi, thời sinh viên không hiểu chuyện đã làm tổn thương trái tim của Omega, đến giờ không dám gặp lại, còn nói sẽ luôn chờ đợi người đó.
Trưởng nhóm cùng Không giáo sư tốt nghiệp cùng trường, bọn họ vốn định sau khi Không giáo sư đi sẽ hỏi xem Omega may mắn đó là ai. Nhưng sau khi Không giáo sư đi, trưởng nhóm lại thay đổi sắc mặt, cũng không cho phép bọn họ nhiều chuyện hỏi thêm, đuổi họ đi làm việc.
Vân Khởi nhớ lại Lâm Thần từng kể cho cô những chuyện này, cũng biết rằng lúc đó Không Doanh thích Lâm Dao Dao trước, sau đó mới tỏ tình với Omega nhà mình.
Nhưng trực giác của Alpha nói với cô rằng, người mà Không Doanh luôn cảm thấy có lỗi chính là Lâm Thần chứ không phải Lâm Dao Dao.
Rõ ràng Omega nhà mình không hề liên quan gì đến Không Doanh, một chút liên hệ cũng không có. Vậy mà lại đi bịa đặt khắp nơi, nói cái gì mà người yêu của ta? Thật làm cho Alpha khó chịu.
"Người yêu? Sợ là do tự mình thầm yêu mà không được đáp lại, cho nên mới đi khắp nơi tung tin đồn thôi." Đại công cười mỉa mai, ý của cô không phải là nói Lâm Thần tốt đẹp gì, chỉ là khinh thường Không Doanh mà thôi. Dù là người mình không thích, cũng là điều mà Không Doanh không thể với tới, không đúng, ngay cả nhìn cũng không thể, Alpha lặng lẽ gạch bỏ suy nghĩ vừa rồi.
Sự thèm muốn của Không Doanh đối với Lâm Thần làm cho Vân Khởi cảm thấy ghê tởm cùng tức giận. Cô không biết từ lúc nào mình lại trở nên lòng dạ hẹp hòi như vậy, đến mức ngay cả lòng ngưỡng mộ tham lam của người khác đối với Lâm Thần cũng không thể chịu đựng được.
Nghiên cứu viên kia ngừng nói, có thể thấy anh ta phẫn nộ khi đại công xúc phạm Không Doanh trước mặt mình, nhưng nghĩ đến thân phận của người trước mặt, anh ta chỉ có thể nhịn. Nhưng trong lòng anh ta cũng có sự kiên định của mình, không nói thêm gì nữa, thái độ cũng không còn nhiệt tình như lúc đầu.
【Cặn bã giá trị +30.】
【Cặn bã giá trị +30.】
……
Sau một loạt âm thanh cộng điểm cặn bã giá trị.
【Chúc mừng ký chủ đã đạt được danh hiệu - Kẻ thù số một.】
Vân Khởi cảm thấy danh hiệu này rất phù hợp, rất chuẩn xác, ít nhất là ở viện nghiên cứu này, cô ước chừng mình đã đến mức ai gặp cũng ghét. Lần cuối cùng cô trải qua cảm giác này là ở chỗ bạn của Lâm Thần, có vẻ như cô thực sự không hợp với nhóm người làm nghiên cứu học thuật này, nhưng từ góc độ cặn bã giá trị mà nói thì đúng là quá hợp.
Có lẽ nếu đến thêm vài lần nữa, cặn bã giá trị của cô có thể sẽ đầy luôn.
Cô đã nghĩ xong, sau khi hồi phục đầu tiên sẽ tìm Không Doanh, "thân thiện" yêu cầu đối phương không bịa chuyện để liên kết cô ta với Lâm Thần nữa. Sau đó đến quân đội gặp Mục Mộ, gặp người có khả năng sẽ cướp mất Omega nhà mình trong tương lai. Nhưng có lẽ cô cần điều chỉnh cảm xúc của mình trước, đối phương cái gì cũng chưa làm, không thể nhìn cô ấy bằng ánh mắt đầy thành kiến được.
Cuối cùng, hứa hẹn cho đối phương một số lợi ích, để cô ấy rời khỏi thủ đô, tránh gặp mặt Lâm Thần.
Do sự thay đổi cơ thể diễn ra khá chậm, Vân Khởi tối nay ở lại viện nghiên cứu để tránh giữa chừng xảy ra sự cố.
Trước lúc ngủ, cô vẫn nghĩ về Omega mềm mại ở nhà, không biết tối nay nàng ấy ngủ một mình có ngoan không, có trùm đầu trong chăn không, có bị con cú tuyết nhỏ đè lên không, có quen không khi không có tin tức tố của cô.
Rõ ràng đã rất khuya, nhưng bây giờ cô lại thập phần tỉnh táo, không biết có phải do thuốc hay không.....
......
Ngày hôm sau khi thức dậy, việc đầu tiên Vân Khởi làm là soi gương. Tốt, dung mạo của cô đã có sự thay đổi rõ rệt, nhưng vẫn có chút khác biệt so với ban đầu.
Sau khi kiểm tra toàn thân, Vân Khởi rời khỏi viện nghiên cứu, tiện thể đi dạo quanh quân đội một chút, rồi "tình cờ" gặp vài người đang bị phạt, cô còn tốt bụng hỏi họ có cần giúp đỡ không.
"Lần này là lỗi của chúng tôi, những hình phạt này đều xứng đáng."
Điều kỳ lạ là những gương mặt nóng tính quen thuộc trước đây, khi đối mặt với sự chế giễu của cô đều không phát tác, chỉ cúi đầu không nói gì, còn có một Alpha lạ mặt bước tới xin lỗi cô.
Alpha là một người phụ nữ rất mạnh mẽ, đường nét cơ bắp rất đẹp, có lẽ do luyện tập ngoài trời lâu dài, làn da hơi nâu, giống như thẩm mỹ của một quốc gia da trắng khác trong thế giới của Vân Khởi, nơi mà một số người sẽ cố tình phơi nắng làm da mình thành màu đồng.
Ở thế giới cũ, công ty của ông nội từng quyên tặng một số vật dụng cần thiết cho nữ binh sĩ, Vân Khởi được cử làm người phụ trách ghi chép tại hiện trường, những nữ binh sĩ ở đó cho Vân Khởi cảm giác giống như người phụ nữ trước mặt.
Nếu ở thế giới cũ, Vân Khởi rất sẵn lòng giao tiếp với những người phụ nữ như thế này, nhưng bây giờ khi gặp người này, cô lại cảm thấy khó chịu một cách kỳ lạ, giống như ma xui quỷ khiến, cô hỏi tên người phụ nữ.
"Mục Mộ." Alpha có chút ngạc nhiên, ai cũng biết đại công ghét người trong quân đội, cho nên đại công cũng chưa bao giờ hỏi tên họ, đối với đại công, mỗi người đều đáng ghét như nhau. Nhưng dù ngạc nhiên, cô ấy vẫn không siểm nịnh mà nói ra tên của mình.
"!!!" Đồng tử của Vân Khởi có chút giãn ra, cô không ngờ lại gặp nhân vật chính khác nhanh như vậy, lại còn trong lúc không chuẩn bị gì.
Người phụ nữ trước mặt khi gặp cô không có phản ứng gì, hẳn là chưa gặp Lâm Thần, Vân Khởi phán đoán trong lòng.
Đối với tầm mắt của đại công, Mục Mộ không hề sợ hãi, bình tĩnh đối diện.
"Cô.... thực không tồi." Nói xong câu này, Vân Khởi liền rời đi.
Không biết vì sao, trong lòng cô đột nhiên cảm thấy khủng hoảng cảm xúc. Cảm giác ấy đến rất đột ngột nhưng lại rất kiên định. Có một giọng nói nói với cô rằng, không thể để Lâm Thần và Mục Mộ gặp nhau, bằng không cô sẽ hối hận.
Giọng nói đó giống như của cô nhưng lại không phải của cô.
"Ngươi là ai?" Cô hỏi.
【Có chuyện gì sao?】 Hệ thống trả lời.
Nhưng giọng nói đó không xuất hiện nữa.
"Tiểu Tra, vừa rồi ngươi có nghe thấy gì không?" Vân Khởi cố gắng cưỡng bách chính mình bình tĩnh lại.
【Không có.】
......
Thấy hệ thống luôn ở trong đầu mình cũng không nghe thấy, Vân Khởi có chút luống cuống, nhưng cô vẫn vô thức giấu hệ thống chuyện vừa rồi.
‘Chắc là ta nghe nhầm thôi.’
Giọng nói đó xuất hiện rất đột ngột, biến mất cũng rất đột ngột, nhưng tiềm thức Vân Khởi cảm thấy giọng nói đó rất đáng tin.
Bây giờ cô rất muốn gặp Lâm Thần, chỉ khi gặp nàng ấy, ôm nàng ấy vào lòng mới có thể xoa dịu cảm xúc đó.....
"Mặt trời mọc đằng Tây rồi."
Sau khi Vân Khởi rời đi, mấy người trong quân đội đang bị phạt trò chuyện với nhau.
"Cậu có cần chú ý một chút không, tên khốn đó vừa rồi nhìn cậu rất lâu, tôi cảm thấy cô ta đang có ý đồ xấu." Một người lo lắng nhìn Mục Mộ, mấy người khác cũng đồng ý gật đầu.
"Không sao." Mục Ngộ nhìn theo hướng Vân Khởi rời đi, "Ta tin đại công không phải người như vậy." Cô cười với bạn bè, trấn an họ.
"Cậu mới đến, không biết chúng ta và tên khốn kia có bao nhiêu ân oán..." Một người bắt đầu giải thích, những người khác cũng xúm lại nói chuyện.
Mục Ngộ cười cười nhìn nhóm bạn nhiệt tình này, không nói gì thêm.