Sau Khi Xuyên Thư Thành Cặn Bã Phản Diện A
Chương 39
"Muốn đi dạo không?" Ra khỏi trường, Omega hỏi người bên cạnh.
Mấy ngày nay Vân Khởi luôn ở nhà, chính xác mà nói là chỉ hoạt động trong phòng làm việc và phòng ngủ. Lâm Thần cảm thấy ở trong phòng quá lâu không tốt cho sức khỏe, bây giờ thời gian vẫn còn sớm chi bằng đi dạo một chút để thư giãn.
Nàng vỗ nhẹ nhẹ vào túi xách có con cú tuyết nhỏ bên trong.
Tiểu Tuyết cũng không muốn về nhà, khó khăn lắm nó mới được ra ngoài một lần nhưng cũng phải ở trong túi, chỉ khi ngồi trên xe mới có thể ra ngoài hít thở không khí, nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài qua cửa sổ.
Bây giờ Lâm Thần chủ động đề nghị đi chơi, nó có chút phấn khích, động đậy trong túi.
"Nhìn này, Tiểu Tuyết cũng muốn ra ngoài chơi." Omega giữ chặt tay Alpha nhà mình, đặt lên túi.
Mu bàn tay truyền đến cảm giác ấm áp mềm mại, còn lòng bàn tay truyền đến cảm giác Tiểu Tuyết đang động đậy, phía trên vừa lúc bầu trời nắng đẹp, Vân Khởi đột nhiên hiểu tại sao người ta lại lưu luyến gia đình đến vậy.
Lúc ở thế giới cũ cô rất ít khi đi dạo phố hay đi dạo cùng bạn bè. Cha mẹ cô không quan tâm đến doanh nghiệp gia đình, mỗi người đều có tình nhân bên ngoài, ăn chơi đàng điếm, sống dựa vào tiền sinh hoạt từ gia đình. Ông nội thì đã già, cô cần phải trưởng thành thật nhanh để đảm bảo sau khi ông nội qua đời, cô và doanh nghiệp gia đình sẽ không bị người ngoài chiếm đoạt, ăn sạch sẽ.
Thực ra đôi khi cô cảm thấy cha mẹ mình cũng không tệ lắm, so với những người có cùng cảnh ngộ, cô không phải lo lắng về việc có con riêng đến tranh giành tài sản, không phải lo lắng cha mẹ can thiệp vào con đường tương lai của mình.
So với những người bạn khác có cha mẹ sinh ra một đội bóng rổ con cái, họ còn không muốn chia sẻ quyền lực cho con cái, còn cha mẹ cô chỉ là không yêu cô mà thôi.
Họ không quan tâm đến doanh nghiệp gia đình, chỉ cần mỗi tháng có đủ tiền sinh hoạt phí là được, không có chút ham muốn nào với quyền thừa kế, ăn chơi đàng điếm với tình nhân nhưng sẽ làm tốt biện pháp tránh thai, cho nên Vân Khởi là người thừa kế duy nhất của họ.
Hồi nhỏ cô cũng từng ghen tị với những gia đình khác, ghen tị với những đứa trẻ được cha mẹ dẫn đi công viên giải trí. Thực ra cô có thể đi công viên giải trí, chỉ cần nói với ông nội, sẽ có vệ sĩ dẫn cô đi chơi nhưng trải nghiệm đó cuối cùng vẫn khác với việc được cha mẹ dẫn đi. Dần dần, nhìn thấy những gia đình khác vui buồn tan hợp, cô đã quen với điều đó.
Hồi nhỏ cô thực sự có một người bạn, hẳn là có thể gọi là bạn đi.
Đó là một cô gái có nụ cười rất tươi, giống như Lâm Thần. Mẹ cô ấy qua đời trong một tai nạn, vài năm sau, cha cô ấy cưới cô giáo tiểu học của cô ấy. Vân Khởi thấy cô bạn trong đám cưới của cha, cô vẫn cười rất vui, nói rằng cô giáo đó là cô giáo mà cô ấy thích nhất.
Sau đó Vân Khởi bận rộn, cũng không có cơ hội chạm mặt cô bạn đó, ngẫu nhiên sẽ gặp vài lần, cô ấy dường như có chút phiền muộn, trên mặt không còn nụ cười như trước. Sau đó nữa, Vân Khởi nghe nói cô giáo đó sinh cho cha cô ấy một đứa con trai, từ đó có cũng không gặp lại cô bạn đó nữa.
Cho đến một lần, cô được ông nội dẫn đi dự tiệc, từ những cuộc trò chuyện của người khác, cô biết rằng người đàn ông đó đã gửi con gái mình về quê.....
Những gì cô bạn đó trải qua có phần tương tự với Lâm Thần. Vân Khởi đột nhiên ý thức được hai người họ đều giống nhau ở chỗ khi mẹ còn sống thì gia đình hạnh phúc, nhưng khi mẹ qua đời thì người kia lại thay đổi.
Vậy nên cô có phải là đang chuyển dời tình cảm sang Lâm Thần không?
Trong ký ức, dung mạo của cô bạn đó rất mờ nhạt, kiếp trước khi lớn lên cô cũng không nghĩ đến việc tìm lại cô bạn đó, chỉ ngẫu nhiên nhìn thấy những gia đình hạnh phúc mỹ mãn, cô mới nhớ đến người đó.
Nhưng Lâm Thần thì sao?
Cô là gặp cô bạn kia trước, có lẽ vì tiếc nuối cho cuộc đời của cô bạn cho nên khi gặp Lâm Thần cũng có cuộc sống tương tự, cô sẽ vô thức đối xử tốt với Lâm Thần, để bù đắp cho sự tiếc nuối của mình?
Cô nhìn Omega bên cạnh đang cười rạng rỡ, có chút nghi hoặc.
Nếu là tiếc nuối, kiếp trước cô có rất nhiều cách để bù đắp, cô có thể nói với ông nội mình muốn tìm lại bạn, ông nội chắc chắn sẽ rất vui khi thấy cô chủ động tìm bạn chơi, nhưng vấn đề là cô không làm vậy.
Sau khi xuyên không, cũng đã lâu rồi cô mới nhớ lại cô gái đó.
Thật sự là chuyển dời tình cảm sao?
Lâm Thần cũng không biết tại sao sau khi mình hỏi một câu, Vân Khởi lại không động đậy, rồi lại bắt đầu nhìn chằm chằm vào mình.
Hình như cô ấy đang nhìn ai đó qua mình.
Nhận thức này khiến nàng rất không thoải mái, nàng hồi tưởng lại xem Vân Khởi trước đây có Omega thân thiết nào không, nhưng vì lý do nào đó cuối cùng đã rời đi. Lại không tìm thấy ai phù hợp.
Trước đây Vân Khởi có rất nhiều bạn tình Omega, nhưng cũng toàn là loại tình một đêm, đều do Vân Khởi chủ động chia tay.
Đột nhiên! Nàng nghĩ đến một khả năng, một khả năng khiến nàng phấn khích.
"Ngài đang nghĩ đến chuyện gì sao?" Cố gắng giữ bình tĩnh, nàng hỏi Vân Khởi, nhưng vẫn để lộ ra một chút mong đợi.
"?" Vân Khởi từ trong hồi ức trở về.
"Đại nhân có vừa nhớ lại chuyện gì chưa từng thấy trước đây không?" Ví dụ như trước khi xảy ra hỏa hoạn.
"Không." Câu trả lời dứt khoát chém đinh chặt sắt làm Omega có chút thất vọng.
Nhưng nàng lại lấy lại niềm tin, cuộc đời còn dài, bây giờ Vân Khởi càng ngày càng giống với hình ảnh khi còn nhỏ, nàng tin sẽ có một ngày Vân Khởi sẽ nhớ lại.
Chính ánh mắt hồi tưởng vừa rồi khiến nàng cảm thấy không thoải mái, không phải là nhớ lại nàng khi còn nhỏ, mà là đang thông qua nàng để nhớ đên ai khác?
Nghĩ đến tình trạng cơ thể hiện tại của Vân Khởi, nàng lại có chút nản lòng, có rất nhiều phương pháp ép hỏi nhưng lại không thể dùng được.
"Vậy thì ra ngoài đi dạo một chút đi." Alpha có chút miễn cưỡng.
Cảm thấy tâm trạng của Lâm Thần không tốt, Vân Khởi tiếp tục chủ đề vừa rồi.
"Đi dạo cũng tốt, nếu nàng ấy vì lý do này mà động thai, ảnh hưởng đến sức khỏe của đứa trẻ, ta sẽ có lý do để trừng phạt nàng ấy sau khi sinh em bé ra." Cô giải thích với hệ thống.
【Ra ngoài đi dạo cũng tốt, có thể làm quen với hoàn cảnh của thế giới này.】 Hệ thống nhìn như có hảo tâm nói.
【Sau này khi ngươi chạy trốn cũng không đến nỗi không biết chạy đi đâu.】Hệ thống không tiếp tục trả lời.
"Gần trường của Hề Nhi hình như có một công viên giải trí rất lớn, chúng ta đi có được không?" Có lẽ nhìn thấy cảnh tượng tương tự có thể giúp Vân Khởi nhớ lại.
Công viên giải trí? Những ước mơ thời thơ ấu dường như lại trở về, đi cùng Lâm Thần mà nói có thể sẽ là một trải nghiệm thú vị đi.
"Được thôi." Đại công nhíu mày nhìn người bạn đời bên cạnh, dường như đang nói; người lớn như vậy rồi mà còn đi công viên giải trí, thật trẻ con.
"Công viên giải trí tốt mà, nhiều trò chơi nguy hiểm như vậy, Lâm Thần chắc chắn sẽ bị dọa sợ."
Trong túi truyền đến tiếng kêu nhỏ, Tiểu Tuyết cũng rất thích nơi này, nó đã thấy nơi này trong phim truyền hình, rất đẹp! Phù hợp với thẩm mỹ của chim.
......
Ở công viên giải trí --
"Ngươi xác định muốn chơi cái này?" Đại công nhìn chiếc vòng quay ngựa gỗ trước mặt, nghi ngờ vừa nãy mình là bị mất trí, nếu không thì sao lại đồng ý đi cùng Lâm Thần đến đây.
"Đã lâu rồi em không được chơi trò này, hồi nhỏ em thích chơi trò này nhất." Lâm Thần cố ý nói vu vơ.
"Đây là em gái của ngươi à? Chơi cùng em gái một chút đi." Một Omega lạ mặt bên cạnh xen vào.
Cô ấy vừa chú ý đến hai Omega này, người chị lớn lên trông cao cao, bên cạnh có vài Alpha cũng không cao bằng cô ấy, biểu cảm cũng tràn ngập không kiên nhẫn. Người kia thì nhìn bình thường hơn nhiều, giống như các Omega khác.
Nhưng tình cảm của họ có vẻ rất tốt, mặc dù người chị luôn tỏ ra không kiên nhẫn nhưng cũng không buông tay em gái, luôn để cho em gái kéo đi.
"Đúng vậy." Lâm Thần cười cười trả lời, "Sau khi lớn lên đây là lần đầu tiên chị ta đến công viên giải trí, là ta lôi kéo chị ấy đến."
Nói đến đây, Omega có chút ngại ngùng cúi đầu.
"Có gì đâu, ta cũng lớn như các ngươi, chẳng phải cũng đến chơi sao?" Omega lạ mặt tiến lại gần Lâm Thần, "Đợi đến khi già ta vẫn còn muốn đến chơi vòng quay ngựa gỗ."
Hàng cũng đã xếp rồi, nhìn những người phía sau có vẻ không kiên nhẫn, Alpha cuối cùng cũng ngồi lên vòng quay ngựa gỗ cùng bạn đời của mình.
Tại sao lại chơi cùng nhau? Vì Lâm Thần sau khi thấy Vân Khởi ngồi xuống cũng cùng ngồi xuống trước mặt Vân Khởi.
"Tình cảm tỷ muội của các ngươi cũng thực tốt." Omega lạ mặt kia ngồi gần Vân Khởi lên tiếng nói.
Cô ấy đến chơi một mình, trên vòng quay ngựa gỗ, chỉ có hai người lớn ngồi cùng nhau là cặp chị em này.
"Chị ta từ nhỏ đã rất tốt với ta rồi." Lâm Thần trả lời, sau đó kể cho Omega lạ mặt mấy câu chuyện thú vị thời thơ ấu.
Chẳng hạn như chị ấy sợ độ cao, nhưng khi thấy nàng chơi tàu cướp biển vẫn đi lên cùng, lúc xuống thì mặt tái nhợt; hoặc khi còn nhỏ chơi trò ném vòng, chị ấy đã ném cho nàng một con gấu bông màu vàng nhạt, là con đẹp nhất, mọi người xung quanh đều rất ghen tị.....
Vân Khởi nghe nghe cảm thấy có chút lạ lạ, lúc Lâm Thần nói còn mô tả rất chi tiết, như thể đã thực sự trải qua.
Chuyện sợ độ cao gì đó, cô cũng có, nhưng còn chuyện chơi ném vòng cô cũng không biết mình có chơi được không, vì cô chưa từng thử.
Nghĩ đến việc mình cùng nguyên chủ có một số điểm trùng hợp kỳ lạ làm cô có chút bối rối.
"Tiểu Tra, ta... ta có liên quan gì đến "Vân Khởi" mà ta thấy trong ký ức không?"
【Không có, ngươi không phải cô ta.】
Biết Vân Khởi đang lo sợ chuyện gì, hệ thống đã cho cô một câu trả lời chắc chắn.
【Ngươi không cần nghĩ gì hết, đợi đến đúng thời điểm, ngươi liền có thể trở về.】
Thông tin không đủ, dù có nghĩ thế nào cũng chỉ là tự dọa mình, Vân Khởi quyết định đơn giản không nghĩ nữa.
"Chị của ngươi cao thật đấy, còn cao hơn cả Alpha." Omega kia nói với vẻ ngưỡng mộ, "A a a, xin lỗi xin lỗi, ta không có ác ý, ta chỉ nghĩ có một người chị cao như vậy thật hạnh phúc."
"Ta cũng nghĩ có một người chị như vậy thật hạnh phúc." Lâm Thần dựa vào Vân Khởi phía sau, buông tay khỏi cột.
"Có chị ngươi ở đây, khẳng định không ai dám bắt nạt ngươi." Nghĩ đến những chuyện đã xảy ra với mình, Omega kia càng ngưỡng mộ hơn.
"Hồi nhỏ chị ấy thích bắt nạt ta nhất." Lâm Thần nửa đùa nửa thật nói, "Bất quá khi thấy người khác bắt nạt ta, chị ấy đều sẽ giúp ta bắt nạt lại bọn họ."
"Thật tốt quá."
......
Vân Khởi ngừng nghi ngờ về mấy chuyện bí ẩn kia, cô có chút bất lực nghe cuộc trò chuyện của hai Omega này.
Họ nói như thể cô không tồn tại ở đây, thoải mái trò chuyện cũng không cảm thấy ngượng ngùng. Omega lạ mặt kia cũng rất kỳ lạ, chỉ là quan hệ xếp hàng trước sau mà đã nói chuyện với Lâm Thần như thể quen biết từ lâu, luôn trò chuyện, tính cách có chút giống Ngô Viên Viên mà họ gặp trong hoạt động lần trước, đều là kiểu người nói nhiều.
Khi vòng quay ngựa gỗ kết thúc, hai Omega dường như vẫn chưa thỏa mãn, Omega lạ mặt hỏi Lâm Thần muốn chơi gì, sau khi nhận được câu trả lời liền rất tự nhiên mà hỏi cô ấy có thể đi cùng họ không.
Lâm Thần cũng cười cười đồng ý.
Toàn bộ hành trình Vân Khởi giống như một cái nền, không đúng, phải là cái gối tựa, cái gối tựa tự động của Lâm Thần.
......
Khi hoàng hôn buông xuống, hai Omega có chút lưu luyến chia tay nhau.
"Nếu không nỡ thì gọi người ta quay lại đi." Đại công có chút âm dương quái khí* nói.
*Chú: châm biếmNhưng trong mắt Lâm Thần, Alpha trước mặt đang cười nhạo giống như một đứa trẻ bị lấy mất đồ chơi.
Nàng giang hai tay ôm chặt lấy Alpha, đem vùi đầu vào chỗ mềm mại, phát ra tiếng cười nhỏ.
"Chúng ta đi đón Hề Nhi về nhà đi, một lát nữa là đến giờ tan học của Hề Nhi rồi." Nàng dùng mái tóc mềm cọ cọ vào Vân Khởi, an ủi người bạn đời đã bị bỏ quên một thời gian dài.
Thật ra nàng cũng không có cảm giác đặc biệt gì với Omega lạ mặt, nhiệt tình kia, chỉ là nàng cần một người để giúp Vân Khởi nhớ lại những chuyện thời thơ ấu. Trong lúc trò chuyện, nàng cố ý vu vơ xen những trải nghiệm thời thơ ấu vào câu chuyện, nàng cũng có thể thấy được Vân Khởi đã lắng nghe.
Hôm nay nàng đã gieo một hạt giống, có thể một ngày nào đó trong tương lai, Alpha sẽ nhớ lại những chuyện trước đây.
"Được thôi." Trong sự tấn công của Lâm Thần, Vân Khởi miệng nhanh hơn não, đồng ý trước khi kịp suy nghĩ.
Mấy ngày nay Vân Khởi luôn ở nhà, chính xác mà nói là chỉ hoạt động trong phòng làm việc và phòng ngủ. Lâm Thần cảm thấy ở trong phòng quá lâu không tốt cho sức khỏe, bây giờ thời gian vẫn còn sớm chi bằng đi dạo một chút để thư giãn.
Nàng vỗ nhẹ nhẹ vào túi xách có con cú tuyết nhỏ bên trong.
Tiểu Tuyết cũng không muốn về nhà, khó khăn lắm nó mới được ra ngoài một lần nhưng cũng phải ở trong túi, chỉ khi ngồi trên xe mới có thể ra ngoài hít thở không khí, nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài qua cửa sổ.
Bây giờ Lâm Thần chủ động đề nghị đi chơi, nó có chút phấn khích, động đậy trong túi.
"Nhìn này, Tiểu Tuyết cũng muốn ra ngoài chơi." Omega giữ chặt tay Alpha nhà mình, đặt lên túi.
Mu bàn tay truyền đến cảm giác ấm áp mềm mại, còn lòng bàn tay truyền đến cảm giác Tiểu Tuyết đang động đậy, phía trên vừa lúc bầu trời nắng đẹp, Vân Khởi đột nhiên hiểu tại sao người ta lại lưu luyến gia đình đến vậy.
Lúc ở thế giới cũ cô rất ít khi đi dạo phố hay đi dạo cùng bạn bè. Cha mẹ cô không quan tâm đến doanh nghiệp gia đình, mỗi người đều có tình nhân bên ngoài, ăn chơi đàng điếm, sống dựa vào tiền sinh hoạt từ gia đình. Ông nội thì đã già, cô cần phải trưởng thành thật nhanh để đảm bảo sau khi ông nội qua đời, cô và doanh nghiệp gia đình sẽ không bị người ngoài chiếm đoạt, ăn sạch sẽ.
Thực ra đôi khi cô cảm thấy cha mẹ mình cũng không tệ lắm, so với những người có cùng cảnh ngộ, cô không phải lo lắng về việc có con riêng đến tranh giành tài sản, không phải lo lắng cha mẹ can thiệp vào con đường tương lai của mình.
So với những người bạn khác có cha mẹ sinh ra một đội bóng rổ con cái, họ còn không muốn chia sẻ quyền lực cho con cái, còn cha mẹ cô chỉ là không yêu cô mà thôi.
Họ không quan tâm đến doanh nghiệp gia đình, chỉ cần mỗi tháng có đủ tiền sinh hoạt phí là được, không có chút ham muốn nào với quyền thừa kế, ăn chơi đàng điếm với tình nhân nhưng sẽ làm tốt biện pháp tránh thai, cho nên Vân Khởi là người thừa kế duy nhất của họ.
Hồi nhỏ cô cũng từng ghen tị với những gia đình khác, ghen tị với những đứa trẻ được cha mẹ dẫn đi công viên giải trí. Thực ra cô có thể đi công viên giải trí, chỉ cần nói với ông nội, sẽ có vệ sĩ dẫn cô đi chơi nhưng trải nghiệm đó cuối cùng vẫn khác với việc được cha mẹ dẫn đi. Dần dần, nhìn thấy những gia đình khác vui buồn tan hợp, cô đã quen với điều đó.
Hồi nhỏ cô thực sự có một người bạn, hẳn là có thể gọi là bạn đi.
Đó là một cô gái có nụ cười rất tươi, giống như Lâm Thần. Mẹ cô ấy qua đời trong một tai nạn, vài năm sau, cha cô ấy cưới cô giáo tiểu học của cô ấy. Vân Khởi thấy cô bạn trong đám cưới của cha, cô vẫn cười rất vui, nói rằng cô giáo đó là cô giáo mà cô ấy thích nhất.
Sau đó Vân Khởi bận rộn, cũng không có cơ hội chạm mặt cô bạn đó, ngẫu nhiên sẽ gặp vài lần, cô ấy dường như có chút phiền muộn, trên mặt không còn nụ cười như trước. Sau đó nữa, Vân Khởi nghe nói cô giáo đó sinh cho cha cô ấy một đứa con trai, từ đó có cũng không gặp lại cô bạn đó nữa.
Cho đến một lần, cô được ông nội dẫn đi dự tiệc, từ những cuộc trò chuyện của người khác, cô biết rằng người đàn ông đó đã gửi con gái mình về quê.....
Những gì cô bạn đó trải qua có phần tương tự với Lâm Thần. Vân Khởi đột nhiên ý thức được hai người họ đều giống nhau ở chỗ khi mẹ còn sống thì gia đình hạnh phúc, nhưng khi mẹ qua đời thì người kia lại thay đổi.
Vậy nên cô có phải là đang chuyển dời tình cảm sang Lâm Thần không?
Trong ký ức, dung mạo của cô bạn đó rất mờ nhạt, kiếp trước khi lớn lên cô cũng không nghĩ đến việc tìm lại cô bạn đó, chỉ ngẫu nhiên nhìn thấy những gia đình hạnh phúc mỹ mãn, cô mới nhớ đến người đó.
Nhưng Lâm Thần thì sao?
Cô là gặp cô bạn kia trước, có lẽ vì tiếc nuối cho cuộc đời của cô bạn cho nên khi gặp Lâm Thần cũng có cuộc sống tương tự, cô sẽ vô thức đối xử tốt với Lâm Thần, để bù đắp cho sự tiếc nuối của mình?
Cô nhìn Omega bên cạnh đang cười rạng rỡ, có chút nghi hoặc.
Nếu là tiếc nuối, kiếp trước cô có rất nhiều cách để bù đắp, cô có thể nói với ông nội mình muốn tìm lại bạn, ông nội chắc chắn sẽ rất vui khi thấy cô chủ động tìm bạn chơi, nhưng vấn đề là cô không làm vậy.
Sau khi xuyên không, cũng đã lâu rồi cô mới nhớ lại cô gái đó.
Thật sự là chuyển dời tình cảm sao?
Lâm Thần cũng không biết tại sao sau khi mình hỏi một câu, Vân Khởi lại không động đậy, rồi lại bắt đầu nhìn chằm chằm vào mình.
Hình như cô ấy đang nhìn ai đó qua mình.
Nhận thức này khiến nàng rất không thoải mái, nàng hồi tưởng lại xem Vân Khởi trước đây có Omega thân thiết nào không, nhưng vì lý do nào đó cuối cùng đã rời đi. Lại không tìm thấy ai phù hợp.
Trước đây Vân Khởi có rất nhiều bạn tình Omega, nhưng cũng toàn là loại tình một đêm, đều do Vân Khởi chủ động chia tay.
Đột nhiên! Nàng nghĩ đến một khả năng, một khả năng khiến nàng phấn khích.
"Ngài đang nghĩ đến chuyện gì sao?" Cố gắng giữ bình tĩnh, nàng hỏi Vân Khởi, nhưng vẫn để lộ ra một chút mong đợi.
"?" Vân Khởi từ trong hồi ức trở về.
"Đại nhân có vừa nhớ lại chuyện gì chưa từng thấy trước đây không?" Ví dụ như trước khi xảy ra hỏa hoạn.
"Không." Câu trả lời dứt khoát chém đinh chặt sắt làm Omega có chút thất vọng.
Nhưng nàng lại lấy lại niềm tin, cuộc đời còn dài, bây giờ Vân Khởi càng ngày càng giống với hình ảnh khi còn nhỏ, nàng tin sẽ có một ngày Vân Khởi sẽ nhớ lại.
Chính ánh mắt hồi tưởng vừa rồi khiến nàng cảm thấy không thoải mái, không phải là nhớ lại nàng khi còn nhỏ, mà là đang thông qua nàng để nhớ đên ai khác?
Nghĩ đến tình trạng cơ thể hiện tại của Vân Khởi, nàng lại có chút nản lòng, có rất nhiều phương pháp ép hỏi nhưng lại không thể dùng được.
"Vậy thì ra ngoài đi dạo một chút đi." Alpha có chút miễn cưỡng.
Cảm thấy tâm trạng của Lâm Thần không tốt, Vân Khởi tiếp tục chủ đề vừa rồi.
"Đi dạo cũng tốt, nếu nàng ấy vì lý do này mà động thai, ảnh hưởng đến sức khỏe của đứa trẻ, ta sẽ có lý do để trừng phạt nàng ấy sau khi sinh em bé ra." Cô giải thích với hệ thống.
【Ra ngoài đi dạo cũng tốt, có thể làm quen với hoàn cảnh của thế giới này.】 Hệ thống nhìn như có hảo tâm nói.
【Sau này khi ngươi chạy trốn cũng không đến nỗi không biết chạy đi đâu.】Hệ thống không tiếp tục trả lời.
"Gần trường của Hề Nhi hình như có một công viên giải trí rất lớn, chúng ta đi có được không?" Có lẽ nhìn thấy cảnh tượng tương tự có thể giúp Vân Khởi nhớ lại.
Công viên giải trí? Những ước mơ thời thơ ấu dường như lại trở về, đi cùng Lâm Thần mà nói có thể sẽ là một trải nghiệm thú vị đi.
"Được thôi." Đại công nhíu mày nhìn người bạn đời bên cạnh, dường như đang nói; người lớn như vậy rồi mà còn đi công viên giải trí, thật trẻ con.
"Công viên giải trí tốt mà, nhiều trò chơi nguy hiểm như vậy, Lâm Thần chắc chắn sẽ bị dọa sợ."
Trong túi truyền đến tiếng kêu nhỏ, Tiểu Tuyết cũng rất thích nơi này, nó đã thấy nơi này trong phim truyền hình, rất đẹp! Phù hợp với thẩm mỹ của chim.
......
Ở công viên giải trí --
"Ngươi xác định muốn chơi cái này?" Đại công nhìn chiếc vòng quay ngựa gỗ trước mặt, nghi ngờ vừa nãy mình là bị mất trí, nếu không thì sao lại đồng ý đi cùng Lâm Thần đến đây.
"Đã lâu rồi em không được chơi trò này, hồi nhỏ em thích chơi trò này nhất." Lâm Thần cố ý nói vu vơ.
"Đây là em gái của ngươi à? Chơi cùng em gái một chút đi." Một Omega lạ mặt bên cạnh xen vào.
Cô ấy vừa chú ý đến hai Omega này, người chị lớn lên trông cao cao, bên cạnh có vài Alpha cũng không cao bằng cô ấy, biểu cảm cũng tràn ngập không kiên nhẫn. Người kia thì nhìn bình thường hơn nhiều, giống như các Omega khác.
Nhưng tình cảm của họ có vẻ rất tốt, mặc dù người chị luôn tỏ ra không kiên nhẫn nhưng cũng không buông tay em gái, luôn để cho em gái kéo đi.
"Đúng vậy." Lâm Thần cười cười trả lời, "Sau khi lớn lên đây là lần đầu tiên chị ta đến công viên giải trí, là ta lôi kéo chị ấy đến."
Nói đến đây, Omega có chút ngại ngùng cúi đầu.
"Có gì đâu, ta cũng lớn như các ngươi, chẳng phải cũng đến chơi sao?" Omega lạ mặt tiến lại gần Lâm Thần, "Đợi đến khi già ta vẫn còn muốn đến chơi vòng quay ngựa gỗ."
Hàng cũng đã xếp rồi, nhìn những người phía sau có vẻ không kiên nhẫn, Alpha cuối cùng cũng ngồi lên vòng quay ngựa gỗ cùng bạn đời của mình.
Tại sao lại chơi cùng nhau? Vì Lâm Thần sau khi thấy Vân Khởi ngồi xuống cũng cùng ngồi xuống trước mặt Vân Khởi.
"Tình cảm tỷ muội của các ngươi cũng thực tốt." Omega lạ mặt kia ngồi gần Vân Khởi lên tiếng nói.
Cô ấy đến chơi một mình, trên vòng quay ngựa gỗ, chỉ có hai người lớn ngồi cùng nhau là cặp chị em này.
"Chị ta từ nhỏ đã rất tốt với ta rồi." Lâm Thần trả lời, sau đó kể cho Omega lạ mặt mấy câu chuyện thú vị thời thơ ấu.
Chẳng hạn như chị ấy sợ độ cao, nhưng khi thấy nàng chơi tàu cướp biển vẫn đi lên cùng, lúc xuống thì mặt tái nhợt; hoặc khi còn nhỏ chơi trò ném vòng, chị ấy đã ném cho nàng một con gấu bông màu vàng nhạt, là con đẹp nhất, mọi người xung quanh đều rất ghen tị.....
Vân Khởi nghe nghe cảm thấy có chút lạ lạ, lúc Lâm Thần nói còn mô tả rất chi tiết, như thể đã thực sự trải qua.
Chuyện sợ độ cao gì đó, cô cũng có, nhưng còn chuyện chơi ném vòng cô cũng không biết mình có chơi được không, vì cô chưa từng thử.
Nghĩ đến việc mình cùng nguyên chủ có một số điểm trùng hợp kỳ lạ làm cô có chút bối rối.
"Tiểu Tra, ta... ta có liên quan gì đến "Vân Khởi" mà ta thấy trong ký ức không?"
【Không có, ngươi không phải cô ta.】
Biết Vân Khởi đang lo sợ chuyện gì, hệ thống đã cho cô một câu trả lời chắc chắn.
【Ngươi không cần nghĩ gì hết, đợi đến đúng thời điểm, ngươi liền có thể trở về.】
Thông tin không đủ, dù có nghĩ thế nào cũng chỉ là tự dọa mình, Vân Khởi quyết định đơn giản không nghĩ nữa.
"Chị của ngươi cao thật đấy, còn cao hơn cả Alpha." Omega kia nói với vẻ ngưỡng mộ, "A a a, xin lỗi xin lỗi, ta không có ác ý, ta chỉ nghĩ có một người chị cao như vậy thật hạnh phúc."
"Ta cũng nghĩ có một người chị như vậy thật hạnh phúc." Lâm Thần dựa vào Vân Khởi phía sau, buông tay khỏi cột.
"Có chị ngươi ở đây, khẳng định không ai dám bắt nạt ngươi." Nghĩ đến những chuyện đã xảy ra với mình, Omega kia càng ngưỡng mộ hơn.
"Hồi nhỏ chị ấy thích bắt nạt ta nhất." Lâm Thần nửa đùa nửa thật nói, "Bất quá khi thấy người khác bắt nạt ta, chị ấy đều sẽ giúp ta bắt nạt lại bọn họ."
"Thật tốt quá."
......
Vân Khởi ngừng nghi ngờ về mấy chuyện bí ẩn kia, cô có chút bất lực nghe cuộc trò chuyện của hai Omega này.
Họ nói như thể cô không tồn tại ở đây, thoải mái trò chuyện cũng không cảm thấy ngượng ngùng. Omega lạ mặt kia cũng rất kỳ lạ, chỉ là quan hệ xếp hàng trước sau mà đã nói chuyện với Lâm Thần như thể quen biết từ lâu, luôn trò chuyện, tính cách có chút giống Ngô Viên Viên mà họ gặp trong hoạt động lần trước, đều là kiểu người nói nhiều.
Khi vòng quay ngựa gỗ kết thúc, hai Omega dường như vẫn chưa thỏa mãn, Omega lạ mặt hỏi Lâm Thần muốn chơi gì, sau khi nhận được câu trả lời liền rất tự nhiên mà hỏi cô ấy có thể đi cùng họ không.
Lâm Thần cũng cười cười đồng ý.
Toàn bộ hành trình Vân Khởi giống như một cái nền, không đúng, phải là cái gối tựa, cái gối tựa tự động của Lâm Thần.
......
Khi hoàng hôn buông xuống, hai Omega có chút lưu luyến chia tay nhau.
"Nếu không nỡ thì gọi người ta quay lại đi." Đại công có chút âm dương quái khí* nói.
*Chú: châm biếmNhưng trong mắt Lâm Thần, Alpha trước mặt đang cười nhạo giống như một đứa trẻ bị lấy mất đồ chơi.
Nàng giang hai tay ôm chặt lấy Alpha, đem vùi đầu vào chỗ mềm mại, phát ra tiếng cười nhỏ.
"Chúng ta đi đón Hề Nhi về nhà đi, một lát nữa là đến giờ tan học của Hề Nhi rồi." Nàng dùng mái tóc mềm cọ cọ vào Vân Khởi, an ủi người bạn đời đã bị bỏ quên một thời gian dài.
Thật ra nàng cũng không có cảm giác đặc biệt gì với Omega lạ mặt, nhiệt tình kia, chỉ là nàng cần một người để giúp Vân Khởi nhớ lại những chuyện thời thơ ấu. Trong lúc trò chuyện, nàng cố ý vu vơ xen những trải nghiệm thời thơ ấu vào câu chuyện, nàng cũng có thể thấy được Vân Khởi đã lắng nghe.
Hôm nay nàng đã gieo một hạt giống, có thể một ngày nào đó trong tương lai, Alpha sẽ nhớ lại những chuyện trước đây.
"Được thôi." Trong sự tấn công của Lâm Thần, Vân Khởi miệng nhanh hơn não, đồng ý trước khi kịp suy nghĩ.