Sau Khi Xuyên Thư HE Với Đại Lão Cố Chấp - Trang 2
Chương 51
Thấy Diệp Tri Tri còn đang ngây ngô không biết cái váy này còn có lợi ích gì khác, Kiều Nhung và Thẩm Thứ đều nhất trí không nói thêm.
Kiều Nhung ánh mắt âm trầm, nói ẩn ý với Thẩm Thứ: “Đem cất đi.”
Thẩm Thứ ngoan ngoãn làm theo, cầm váy chạy như bay lên tầng hai. Sau đó, vội vàng nhét củ khoai lang nóng phỏng cả tay này vào góc tủ.
Giấu váy xong, cậu bước tới phía trước chiếc gương to trong phòng ngủ, soi kỹ mặt của bản thân. Giật mình phát hiện, cả cổ của cậu cũng đỏ ứng hết lên rồi.
Một màn vừa rồi quả thật cmn quá xấu hổ.
Giờ nghĩ lại thì trong đầu cũng tự động bổ sung thêm vài động tác trong phim 18+.
Thẩm Thứ lại nhìn khuôn mặt trắng trẻo đang đỏ bừng trong gương, bất đắc dĩ thở dài một hơi. Trong đầu thầm nghĩ, ông đây tuy rằng kinh nghiệm đầy mình nhưng mà da mặt mỏng quá!
Phải bình tĩnh!
Cậu nằm trên giường lớn trên phòng ngủ gần cả ngày, chờ bình tĩnh lại rồi mới dám xuống tầng.
Trong phòng khách, Kiều Nhung thì lại đang đau đầu nói mấy lời vô nghĩa.
Đại lão cố gắng giải thích những gì anh vừa nói và cả hành vi hoảng loạn của Thẩm Thứ, thành Thẩm Thứ lo bị người khác giễu cợt về sở thích sưu tầm váy của mình, vô cùng hăng hái lừa gạt em gái mình.
Anh tốn hơi tốn sức bịa đặt một hồi, Diệp Tri Tri chớp đôi mắt to tròn, son sắt thề một tiếng. Nhìn qua có vẻ đã hoàn toàn tin vào cái lý do này.
Kiều Nhung lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, cảm thấy toàn bộ quá trình này y như một cuộc đàm phán thương nghiệp vậy.
Thẩm Thứ đứng ở chỗ rẽ cầu thang lén lút nghe, tới tận khi hai người kia không nói gì nữa mới ho một tiếng, nghiêm trang xuất hiện.
Kiểu Nhung với Diệp Tri Tri cùng quay đầu nhìn về phía cậu, Thẩm Thứ chỉ về phía phòng bếp, hỏi hai người: “Cơm tất niên ăn gì?”
Cậu cảm thấy hai anh em nhà này nhất định sẽ không nấu cơm đâu.
Quả nhiên, Kiều Nhung im lặng không nói chuyện, Diệp Tri Tri lại lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Giây tiếp theo, cô chần chừ hỏi: “Tiểu Thứ Thứ, cậu biết làm sủi cảo sao?”
“Hay là, ba người chúng ta cùng làm đi?”
Thẩm Thứ: …
Bảo sao đại lão tới lại đem theo một túi vỏ sủi cảo, thì ra là hai anh em này tính sẵn rồi.
Nhưng mà thôi, ăn tết quan trọng nhất là được đoàn viên, vui vẻ hạnh phúc. Hai người có thể tới đây với cậu đã là chuyện khó rồi, cậu tất nhiên cũng muốn thỏa mãn yêu cầu của họ.
Trong ánh mắt chờ mong của người “anh em tốt”, Thẩm Thứ sảng khoái gật đầu hứa hẹn: “Đêm giao thừa đương nhiên phải làm sủi cảo rồi!”
Diệp Tri Tri nghe vậy thì thích thú tới nỗi nhảy dựng lên, vươn tay hoan hô một tiếng: “YEAH!”
Sau đó, cô dừng lại, nhìn Thẩm Thứ cười hì hì: “Tui muốn ăn ba nhân tươi(*)!”
(*) 三鲜馅: gọi là ba nhân tươi nhưng thực tế lại có nhiều loại nhân, theo baidu thì gồm nhân tôm, lòng trắng trứng gà, thịt lợn, hải sâm, măng đông,…
“Không thành vấn đề!”
Thẩm Thứ ra hiệu OK rồi xoay người đi vào phòng bếp. Cậu buộc chặt tạp dề, bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu làm há cảo, thì bỗng nhớ ra vừa rồi quên không hỏi Diệp Tri Tri, ba nhân tươi cô nói là ba nhân nào.
Thẩm Thứ buông vỏ sủi cảo xuống, lau qua tay vào cái tạp dề. Cậu vội vàng chạy ra ngoài phòng khách, đúng lúc đụng phải Kiều Nhung đang bước vào nhà bếp.
Tiếp xúc gần gũi, Thẩm Thứ ngửi được mùi hương tuyết tùng nhè nhẹ trên người Kiều Nhung. Mùi hương quen thuộc làm cậu quen thói liên tưởng tới việc hai người đều làm mỗi khi gặp nhau.
Thế nhưng, hình ảnh cậu tưởng tượng ra, lại là khung cảnh cậu mặc váy bị Kiều Nhung đè xuống.
Thẩm Thứ:!!!!
Dù đây chỉ là nghĩ thoáng qua trong đầu nhưng mặt cậu vẫn đỏ bừng cả lên.
Kiều Nhung cúi đầu xuống nhìn cậu, vừa lúc bắt trọn cảnh tượng này vào mắt. Anh cười nhẹ một tiếng, cố ý trêu ghẹo: “Cũng không phải là em chủ động, sao lại đỏ mặt?”
Thẩm Thứ nhìn thoáng qua phía ngoài phòng bếp, thấy Diệp Tri Tri đang ngồi trầm mê trong trò chơi điện thoại. Sau đó thu hồi tầm mắt, cười ngượng ngùng với Kiều Nhung.
“Kiều… Ngài Kiều, sao ngài lại vào phòng bếp vậy?”
Kiều Nhung nghe vậy thì nhăn mày, không vừa lòng hỏi: “Không dùng kính ngữ khó khăn vậy ư?”
“Bình thường trong lòng trộm mắng anh không ít nhỉ? Khẳng định em không dùng xưng hô này đâu.”
Thẩm Thứ: Ha ha! Làm sao mà anh biết được!
Thẩm Thứ lảng tránh câu hỏi của anh, tiếp tục cười cười: “Là do tôi chưa quen lắm, Kiều…”
Nói còn chưa hết câu, Kiều Nhung đã đẩy nhẹ cậu về phía tủ lạnh đằng sau, cúi đầu hôn cậu.
Nụ hôn khiến Thẩm Thứ không kịp đề phòng, nhân lúc cả hai đang thở dốc cậu nhắc nhở Kiều Nhung rằng em gái bảo bối của anh còn ở ngay ngoài kia.
Kiều Nhung lần nào cũng chặn cái miệng của cậu lại một cách chính xác.
Nụ hôn lặng lẽ kéo dài, đến khi hai người tách ra vẫn còn dấu vết giữa răng môi cả hai.
Lúc Kiều Nhung vừa buông Thẩm Thứ ra, cậu đã ngay lập tức quay sang một bên, không quên đưa tay lên lau nước bọt còn dính ngoài miệng.
Kiều Nhung lại đứng ngay trước mặt cậu liếm môi, khẽ nói: “Nếu lần sau em vẫn không làm được, thì anh sẽ tiếp tục trừng phạt em.”
Thẩm Thứ:!!!!
Thẩm Thứ không dám quay đầu lại, trong lòng thầm đỏ mặt mắng: Đồ lưu manh!
Cậu vươn cổ nhìn ra phía phòng khách, phát hiện Diệp Tri Tri chưa phát hiện hành động nãy giờ của hai người trong này. Cô vẫn đang tập trung cao giọng trong trò chơi, chỉ trích kỹ thuật đồng đội quá kém.
Thẩm Thứ an tâm được chút.
Kiều Nhung cười nhẹ, giải thích với cậu: “Chi Chi nói em ấy phải chơi một ván Vương giả nông dược, nhưng mà trình độ em ấy không tốt, mỗi lần chơi còn nghiêm túc chơi tới tận bốn mươi phút liền.”
Thẩm Thứ: …
Cho nên anh nhân cơ hội này để vào hôn ông đây hả?
Bàn về độ lưu manh, ông đây không so nổi với anh!
Có lẽ là do khuôn mặt bất bình của Thẩm Thứ đã bán đứng nội tâm của cậu, Kiều Nhung lùi ra sau hai bước, tạo ra một khoảng cách an toàn giữa hai người. Sau đó, tự nhiên vén tay áo len lên tới khuỷu tay, để lộ cánh tay màu đồng rắn chắc.
Thẩm Thứ nhìn mà hâm mộ, nuốt nước miếng, nghe được Kiều Nhung nói với mình: “Tôi là vào giúp em làm sủi cảo.”
Thẩm Thứ nghe vậy thì ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngạc nhiên hỏi anh: “Chuyên nghiệp như vậy luôn?”
Chẳng lẽ đại lão từng làm sủi cảo rồi hả?
Khóe miệng Kiều Nhung giương lên, bắt đầu làm sạch tôm sống mà anh mang đến một cách không thuần thục.
Thẩm Thứ: …
Thẩm Thứ: Chắc là do tôi đánh giá cao anh rồi.
Cậu đứng nhìn một hồi, tới tận khi Kiều Nhung không cẩn thận làm nước bắn tung tóe vào vạt áo lông thì không nhịn được nữa, đuổi anh sang một bên: “Cái trình độ mèo ba chân này của anh, vẫn nên để tôi làm đi. Anh nói tôi biết anh thích ăn sủi cảo nhân gì là được rồi.”
Kiều Nhung hơi có cảm giác thất bại, nhíu mày. Anh đứng một bên cẩn thận quan sát động tác trên tay Thẩm Thứ, giống như là đang nghiên cứu hạng mục hợp tác quan trọng nào đó.
Thẩm Thứ vừa rửa sạch tôm sống, vừa giảng giải cách làm cho anh. Trong lúc vô tình, cả hai trở nên thân cận hơn rất nhiều nhưng không ai nhận ra.
Sau khi băm nhuyễn tôm tươi, Thẩm Thứ chuẩn bị thêm thịt hải sâm và thịt lợn như Kiều Nhung nói, thêm gia vị rồi trộn làm nhân bánh.
Kiều Nhung thấy trên trán cậu toát một tầng mồ hôi mỏng, khuôn mặt lộ ra vẻ xấu hổ hiếm thấy.
Thẩm Thứ chuẩn bị xong mọi thứ, ngước mắt nhìn Kiều Nhung, trong lòng không ôm tí hi vọng nào nói: “Anh làm được sủi cảo không?”
Kiều Nhung cúi đầu ừ một tiếng, cầm lấy một cái vỏ sủi cảo làm sẵn ra. Dùng đũa gắp một chút nhân đặt lên trên, hai tay đan chéo rồi niết, một chiếc sủi cảo xinh đẹp đã ra đời.
Thẩm Thứ nhìn trái nhìn phải cái sủi cảo được nặn khéo léo trên thớt gỗ, không soi ra được tí tỳ vết nào. Cậu vừa lòng gật đầu, không keo kiệt khen ngợi: “Không tệ nha, gói đẹp thật đó!”
Kiều Nhung cuối cùng cũng khôi phục lại sự tự tin hồi xưa, cười như không cười nhìn cậu một cái, tiếp tục động tác trên tay.
Hai người nấu chín một trăm cái sủi cảo rồi đặt lên bàn ăn trong phòng bếp. Lúc này Diệp Tri Tri mới dứt khoát buông điện thoại xuống, lần theo mùi thơm mà tới, cười hì hì nói: “Sủi cảo này chắc là ngon lắm đây.”
Vừa nói, cô vừa cầm đũa gắp một cái sủi cảo còn đang tỏa hơi nóng, chấm vào bát nước sốt rồi cho cả cái vào miệng.
Diệp Tri Tri ăn sủi cảo, vừa quạt quạt hơi nóng trong miệng, vừa khen ngợi tay nghề của hai người: “Anh, tiểu Thứ Thứ, sủi cảo này của hai người làm vừa thơm vừa ngon. Mùi vị y như cái em ăn hồi nhỏ vậy.”
Kiều Nhung vừa mới ngồi xuống, nghe vậy thì im lặng trong chốc lát. Sau đó, vừa cưng chiều lại vừa đau lòng mà nhìn về phía em gái mình, nhẹ nhàng hỏi cô: “Vậy từ nay về sau, anh với Thẩm Thứ mỗi năm đều làm sủi cảo cho em ăn, được không?”
Diệp Tri Tri hạnh phúc gật đầu, âm thanh mang theo giọng mũi nặng nề ừm một tiếng.
Thẩm Thứ nhìn cô hoang mang rồi lại nhìn Kiều Nhung, trên đầu hiện lên một loạt dấu chấm hỏi:?????
Tôi biết là tình anh em của tôi mình với Diệp Tri Tri sẽ mãi bền chặt. Tôi làm sủi cảo cho cô ấy hàng năm cũng không thành vấn đề, nhưng sao lại bảo tôi làm với anh mỗi năm. Có ý gì đây???
Kiều Nhung hiểu được sự nghi hoặc của Thẩm Thứ, không nói thêm gì, chỉ cầm đũa lên gắp một cái sủi cảo vào bát của cậu, nhẹ giọng nói: “Nếm thử đi, mùi vị thế nào?”
Thẩm Thứ lườm anh một cái, nghĩ thầm, này chẳng phải anh đang nói nhảm sao. Sủi cảo ông đây tự tay làm, sao lại không biết hương vị nó như thế nào?
Cậu không để ý mà cắn một miếng, sau đó lại nhổ cái gì đó ra.
Thẩm Thứ phun ra đồng xu một nhân dân tệ, cầm trong tay sửng sốt hỏi: “Kiều Nhung, anh cho nó vào lúc nào thế?”
Kiều Nhung nghe thấy cuối cùng cậu cũng thay đổi xưng hô với mình, trở nên thân thiết hơn thì tâm tình vui sướng. Lại không trả lời vấn đề của cậu, mà chỉ nhìn cậu rồi mỉm cười: “Đại cát đại lợi, cung hỉ phát tài.”
Diệp Tri Tri ngồi bên cạnh nháy mắt với cậu, ồn ào nói: “Tiểu Thứ Thứ, cậu nhìn xem anh trai tôi thiên vị thế nào đi. Sang năm, tài nguyên của cậu sẽ cuồn cuộn tới rồi!”
Thẩm Thứ: Xin cảm ơn hai vị!
Gương mặt Thẩm Thứ ửng hồng, nói với vẻ mặt mất tự nhiên: “Được rồi, sang năm nhất định tôi sẽ kiếm thật nhiều tiền cho công ty.”
Kiều Nhung đạt được mục đích thì không nói gì nữa, Diệp Tri Tri lại chưa thôi mà còn đá một cái vào chân Thẩm Thứ ở dưới bàn.
Ăn xong bữa tiệc sủi cảo này thì đã gần khuya. Tuy rằng trung tâm thành phố cấm đốt pháo nhưng bên ngoài vẫn nghe thấy lác đác tiếng pháo nổ.
Ba người ngồi cùng nhau xem Xuân Vãn(*), không hào hứng lắm. Diệp Tri Tri còn buồn ngủ tới mức cứ gật gà gật gù từ lúc nào chẳng hay.
(*) Chương trình đêm giao thừa của các đài truyền hình lớn bên trung như CCTV hay đài Bắc Kinh, có ca nhạc rồi hài các thứ…
Kiều Nhung đánh thức em gái, đứng dậy nói với Thẩm Thứ: “Anh đưa em ấy về nhà.”
Thẩm Thứ gật đầu: “Được!”
Cậu tiễn hai anh em ra tận cửa, nhìn thấy bọn họ rời đi, có chút bất đắc dĩ mà quay vào trong nhà, thở dài một hơi.
Đại lão và anh em tốt nói đi là đi, chỉ còn một mình mình trong căn nhà rộng lớn trống trải đón năm mới, có hơi cô đơn!
Bỗng chốc, Thẩm Thứ cảm thấy có gì đó không đúng.
Hai anh em kia hình như đi bộ đến đây à? Không lái xe ư?
Kỳ lạ quá!
Mười phút sau, chuông cửa vang lên.
Thẩm Thứ bước tới mở cửa, Kiều Nhung lại đứng ở ngoài cửa.
Thẩm Thứ không thể ngờ, hỏi: “Anh không về nhà sao?”
Kiều Nhung mỉm cười bước vào nhà, trả lời: “Tri Tri đang ngủ, đương nhiên là anh phải ở đây đón giao thừa cùng em rồi.”
Thẩm Thứ:???
Hành động gì đây? Thế mà ông đây lại có chút cảm động.
Kiều Nhung không giải thích nhiều, tới gần Thẩm Thứ, khẽ thầm thì: “Anh muốn thấy em mặc bộ váy kia.”
Trong giọng nói của anh tràn ngập dục vọng và niềm khao khát khó kiềm chế được, Thẩm Thứ còn đang đắm chìm trong sự cảm động, nghe vậy thì cũng không muốn cự tuyệt.
Thẩm Thứ: Đây chắc là số phận của chiếc váy này rồi.
Liều thử một phen đi!
Khi Kiều Nhung đi tắm, Thẩm Thứ ở trong phòng ngủ thay bộ váy Lolita màu đỏ, ánh đèn flash trắng của phòng ngủ chiếu vào vạt váy. Cậu còn đứng trước gương ngắm nghía mái tóc xoăn dài đạo diễn đưa cho mình trước đó, rồi mới đội lên đầu.
Tiếng nước ngừng rơi, Kiều Nhung đẩy cửa ra. Thẩm Thứ hơi căng thẳng, đang ngồi trên giường lại đứng lên.
Đôi mắt sâu và tràn đầy tình ái của Kiều Nhung khi nhìn thấy cậu lại hiện lên vẻ kinh diễm. Rồi lại bước tới với ánh mắt nặng nề, ôm lấy Thẩm Thứ.
“Em thật đẹp.” Anh khen cậu từ tận đáy lòng, hai người cùng nhau đóng phim hành động mà Thẩm Thứ đã tưởng tượng trước đó.
Mười hai giờ đêm, bên ngoài mơ hồ vang lên tiếng chúc mừng năm mới. Chiếc điện thoại bị Thẩm Thứ cố ý tắt tiếng để ở đầu giường sáng lên. Trên màn hình hiển thị một tin nhắn Wechat từ Diệp Tri Tri: “Tiểu Thứ Thứ, năm mới vui vẻ. Chúc cậu và Kiều Nhung váy play vui vẻ! Không cần cảm ơn tôi!”
————————
Kiều Nhung ánh mắt âm trầm, nói ẩn ý với Thẩm Thứ: “Đem cất đi.”
Thẩm Thứ ngoan ngoãn làm theo, cầm váy chạy như bay lên tầng hai. Sau đó, vội vàng nhét củ khoai lang nóng phỏng cả tay này vào góc tủ.
Giấu váy xong, cậu bước tới phía trước chiếc gương to trong phòng ngủ, soi kỹ mặt của bản thân. Giật mình phát hiện, cả cổ của cậu cũng đỏ ứng hết lên rồi.
Một màn vừa rồi quả thật cmn quá xấu hổ.
Giờ nghĩ lại thì trong đầu cũng tự động bổ sung thêm vài động tác trong phim 18+.
Thẩm Thứ lại nhìn khuôn mặt trắng trẻo đang đỏ bừng trong gương, bất đắc dĩ thở dài một hơi. Trong đầu thầm nghĩ, ông đây tuy rằng kinh nghiệm đầy mình nhưng mà da mặt mỏng quá!
Phải bình tĩnh!
Cậu nằm trên giường lớn trên phòng ngủ gần cả ngày, chờ bình tĩnh lại rồi mới dám xuống tầng.
Trong phòng khách, Kiều Nhung thì lại đang đau đầu nói mấy lời vô nghĩa.
Đại lão cố gắng giải thích những gì anh vừa nói và cả hành vi hoảng loạn của Thẩm Thứ, thành Thẩm Thứ lo bị người khác giễu cợt về sở thích sưu tầm váy của mình, vô cùng hăng hái lừa gạt em gái mình.
Anh tốn hơi tốn sức bịa đặt một hồi, Diệp Tri Tri chớp đôi mắt to tròn, son sắt thề một tiếng. Nhìn qua có vẻ đã hoàn toàn tin vào cái lý do này.
Kiều Nhung lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, cảm thấy toàn bộ quá trình này y như một cuộc đàm phán thương nghiệp vậy.
Thẩm Thứ đứng ở chỗ rẽ cầu thang lén lút nghe, tới tận khi hai người kia không nói gì nữa mới ho một tiếng, nghiêm trang xuất hiện.
Kiểu Nhung với Diệp Tri Tri cùng quay đầu nhìn về phía cậu, Thẩm Thứ chỉ về phía phòng bếp, hỏi hai người: “Cơm tất niên ăn gì?”
Cậu cảm thấy hai anh em nhà này nhất định sẽ không nấu cơm đâu.
Quả nhiên, Kiều Nhung im lặng không nói chuyện, Diệp Tri Tri lại lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Giây tiếp theo, cô chần chừ hỏi: “Tiểu Thứ Thứ, cậu biết làm sủi cảo sao?”
“Hay là, ba người chúng ta cùng làm đi?”
Thẩm Thứ: …
Bảo sao đại lão tới lại đem theo một túi vỏ sủi cảo, thì ra là hai anh em này tính sẵn rồi.
Nhưng mà thôi, ăn tết quan trọng nhất là được đoàn viên, vui vẻ hạnh phúc. Hai người có thể tới đây với cậu đã là chuyện khó rồi, cậu tất nhiên cũng muốn thỏa mãn yêu cầu của họ.
Trong ánh mắt chờ mong của người “anh em tốt”, Thẩm Thứ sảng khoái gật đầu hứa hẹn: “Đêm giao thừa đương nhiên phải làm sủi cảo rồi!”
Diệp Tri Tri nghe vậy thì thích thú tới nỗi nhảy dựng lên, vươn tay hoan hô một tiếng: “YEAH!”
Sau đó, cô dừng lại, nhìn Thẩm Thứ cười hì hì: “Tui muốn ăn ba nhân tươi(*)!”
(*) 三鲜馅: gọi là ba nhân tươi nhưng thực tế lại có nhiều loại nhân, theo baidu thì gồm nhân tôm, lòng trắng trứng gà, thịt lợn, hải sâm, măng đông,…
“Không thành vấn đề!”
Thẩm Thứ ra hiệu OK rồi xoay người đi vào phòng bếp. Cậu buộc chặt tạp dề, bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu làm há cảo, thì bỗng nhớ ra vừa rồi quên không hỏi Diệp Tri Tri, ba nhân tươi cô nói là ba nhân nào.
Thẩm Thứ buông vỏ sủi cảo xuống, lau qua tay vào cái tạp dề. Cậu vội vàng chạy ra ngoài phòng khách, đúng lúc đụng phải Kiều Nhung đang bước vào nhà bếp.
Tiếp xúc gần gũi, Thẩm Thứ ngửi được mùi hương tuyết tùng nhè nhẹ trên người Kiều Nhung. Mùi hương quen thuộc làm cậu quen thói liên tưởng tới việc hai người đều làm mỗi khi gặp nhau.
Thế nhưng, hình ảnh cậu tưởng tượng ra, lại là khung cảnh cậu mặc váy bị Kiều Nhung đè xuống.
Thẩm Thứ:!!!!
Dù đây chỉ là nghĩ thoáng qua trong đầu nhưng mặt cậu vẫn đỏ bừng cả lên.
Kiều Nhung cúi đầu xuống nhìn cậu, vừa lúc bắt trọn cảnh tượng này vào mắt. Anh cười nhẹ một tiếng, cố ý trêu ghẹo: “Cũng không phải là em chủ động, sao lại đỏ mặt?”
Thẩm Thứ nhìn thoáng qua phía ngoài phòng bếp, thấy Diệp Tri Tri đang ngồi trầm mê trong trò chơi điện thoại. Sau đó thu hồi tầm mắt, cười ngượng ngùng với Kiều Nhung.
“Kiều… Ngài Kiều, sao ngài lại vào phòng bếp vậy?”
Kiều Nhung nghe vậy thì nhăn mày, không vừa lòng hỏi: “Không dùng kính ngữ khó khăn vậy ư?”
“Bình thường trong lòng trộm mắng anh không ít nhỉ? Khẳng định em không dùng xưng hô này đâu.”
Thẩm Thứ: Ha ha! Làm sao mà anh biết được!
Thẩm Thứ lảng tránh câu hỏi của anh, tiếp tục cười cười: “Là do tôi chưa quen lắm, Kiều…”
Nói còn chưa hết câu, Kiều Nhung đã đẩy nhẹ cậu về phía tủ lạnh đằng sau, cúi đầu hôn cậu.
Nụ hôn khiến Thẩm Thứ không kịp đề phòng, nhân lúc cả hai đang thở dốc cậu nhắc nhở Kiều Nhung rằng em gái bảo bối của anh còn ở ngay ngoài kia.
Kiều Nhung lần nào cũng chặn cái miệng của cậu lại một cách chính xác.
Nụ hôn lặng lẽ kéo dài, đến khi hai người tách ra vẫn còn dấu vết giữa răng môi cả hai.
Lúc Kiều Nhung vừa buông Thẩm Thứ ra, cậu đã ngay lập tức quay sang một bên, không quên đưa tay lên lau nước bọt còn dính ngoài miệng.
Kiều Nhung lại đứng ngay trước mặt cậu liếm môi, khẽ nói: “Nếu lần sau em vẫn không làm được, thì anh sẽ tiếp tục trừng phạt em.”
Thẩm Thứ:!!!!
Thẩm Thứ không dám quay đầu lại, trong lòng thầm đỏ mặt mắng: Đồ lưu manh!
Cậu vươn cổ nhìn ra phía phòng khách, phát hiện Diệp Tri Tri chưa phát hiện hành động nãy giờ của hai người trong này. Cô vẫn đang tập trung cao giọng trong trò chơi, chỉ trích kỹ thuật đồng đội quá kém.
Thẩm Thứ an tâm được chút.
Kiều Nhung cười nhẹ, giải thích với cậu: “Chi Chi nói em ấy phải chơi một ván Vương giả nông dược, nhưng mà trình độ em ấy không tốt, mỗi lần chơi còn nghiêm túc chơi tới tận bốn mươi phút liền.”
Thẩm Thứ: …
Cho nên anh nhân cơ hội này để vào hôn ông đây hả?
Bàn về độ lưu manh, ông đây không so nổi với anh!
Có lẽ là do khuôn mặt bất bình của Thẩm Thứ đã bán đứng nội tâm của cậu, Kiều Nhung lùi ra sau hai bước, tạo ra một khoảng cách an toàn giữa hai người. Sau đó, tự nhiên vén tay áo len lên tới khuỷu tay, để lộ cánh tay màu đồng rắn chắc.
Thẩm Thứ nhìn mà hâm mộ, nuốt nước miếng, nghe được Kiều Nhung nói với mình: “Tôi là vào giúp em làm sủi cảo.”
Thẩm Thứ nghe vậy thì ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngạc nhiên hỏi anh: “Chuyên nghiệp như vậy luôn?”
Chẳng lẽ đại lão từng làm sủi cảo rồi hả?
Khóe miệng Kiều Nhung giương lên, bắt đầu làm sạch tôm sống mà anh mang đến một cách không thuần thục.
Thẩm Thứ: …
Thẩm Thứ: Chắc là do tôi đánh giá cao anh rồi.
Cậu đứng nhìn một hồi, tới tận khi Kiều Nhung không cẩn thận làm nước bắn tung tóe vào vạt áo lông thì không nhịn được nữa, đuổi anh sang một bên: “Cái trình độ mèo ba chân này của anh, vẫn nên để tôi làm đi. Anh nói tôi biết anh thích ăn sủi cảo nhân gì là được rồi.”
Kiều Nhung hơi có cảm giác thất bại, nhíu mày. Anh đứng một bên cẩn thận quan sát động tác trên tay Thẩm Thứ, giống như là đang nghiên cứu hạng mục hợp tác quan trọng nào đó.
Thẩm Thứ vừa rửa sạch tôm sống, vừa giảng giải cách làm cho anh. Trong lúc vô tình, cả hai trở nên thân cận hơn rất nhiều nhưng không ai nhận ra.
Sau khi băm nhuyễn tôm tươi, Thẩm Thứ chuẩn bị thêm thịt hải sâm và thịt lợn như Kiều Nhung nói, thêm gia vị rồi trộn làm nhân bánh.
Kiều Nhung thấy trên trán cậu toát một tầng mồ hôi mỏng, khuôn mặt lộ ra vẻ xấu hổ hiếm thấy.
Thẩm Thứ chuẩn bị xong mọi thứ, ngước mắt nhìn Kiều Nhung, trong lòng không ôm tí hi vọng nào nói: “Anh làm được sủi cảo không?”
Kiều Nhung cúi đầu ừ một tiếng, cầm lấy một cái vỏ sủi cảo làm sẵn ra. Dùng đũa gắp một chút nhân đặt lên trên, hai tay đan chéo rồi niết, một chiếc sủi cảo xinh đẹp đã ra đời.
Thẩm Thứ nhìn trái nhìn phải cái sủi cảo được nặn khéo léo trên thớt gỗ, không soi ra được tí tỳ vết nào. Cậu vừa lòng gật đầu, không keo kiệt khen ngợi: “Không tệ nha, gói đẹp thật đó!”
Kiều Nhung cuối cùng cũng khôi phục lại sự tự tin hồi xưa, cười như không cười nhìn cậu một cái, tiếp tục động tác trên tay.
Hai người nấu chín một trăm cái sủi cảo rồi đặt lên bàn ăn trong phòng bếp. Lúc này Diệp Tri Tri mới dứt khoát buông điện thoại xuống, lần theo mùi thơm mà tới, cười hì hì nói: “Sủi cảo này chắc là ngon lắm đây.”
Vừa nói, cô vừa cầm đũa gắp một cái sủi cảo còn đang tỏa hơi nóng, chấm vào bát nước sốt rồi cho cả cái vào miệng.
Diệp Tri Tri ăn sủi cảo, vừa quạt quạt hơi nóng trong miệng, vừa khen ngợi tay nghề của hai người: “Anh, tiểu Thứ Thứ, sủi cảo này của hai người làm vừa thơm vừa ngon. Mùi vị y như cái em ăn hồi nhỏ vậy.”
Kiều Nhung vừa mới ngồi xuống, nghe vậy thì im lặng trong chốc lát. Sau đó, vừa cưng chiều lại vừa đau lòng mà nhìn về phía em gái mình, nhẹ nhàng hỏi cô: “Vậy từ nay về sau, anh với Thẩm Thứ mỗi năm đều làm sủi cảo cho em ăn, được không?”
Diệp Tri Tri hạnh phúc gật đầu, âm thanh mang theo giọng mũi nặng nề ừm một tiếng.
Thẩm Thứ nhìn cô hoang mang rồi lại nhìn Kiều Nhung, trên đầu hiện lên một loạt dấu chấm hỏi:?????
Tôi biết là tình anh em của tôi mình với Diệp Tri Tri sẽ mãi bền chặt. Tôi làm sủi cảo cho cô ấy hàng năm cũng không thành vấn đề, nhưng sao lại bảo tôi làm với anh mỗi năm. Có ý gì đây???
Kiều Nhung hiểu được sự nghi hoặc của Thẩm Thứ, không nói thêm gì, chỉ cầm đũa lên gắp một cái sủi cảo vào bát của cậu, nhẹ giọng nói: “Nếm thử đi, mùi vị thế nào?”
Thẩm Thứ lườm anh một cái, nghĩ thầm, này chẳng phải anh đang nói nhảm sao. Sủi cảo ông đây tự tay làm, sao lại không biết hương vị nó như thế nào?
Cậu không để ý mà cắn một miếng, sau đó lại nhổ cái gì đó ra.
Thẩm Thứ phun ra đồng xu một nhân dân tệ, cầm trong tay sửng sốt hỏi: “Kiều Nhung, anh cho nó vào lúc nào thế?”
Kiều Nhung nghe thấy cuối cùng cậu cũng thay đổi xưng hô với mình, trở nên thân thiết hơn thì tâm tình vui sướng. Lại không trả lời vấn đề của cậu, mà chỉ nhìn cậu rồi mỉm cười: “Đại cát đại lợi, cung hỉ phát tài.”
Diệp Tri Tri ngồi bên cạnh nháy mắt với cậu, ồn ào nói: “Tiểu Thứ Thứ, cậu nhìn xem anh trai tôi thiên vị thế nào đi. Sang năm, tài nguyên của cậu sẽ cuồn cuộn tới rồi!”
Thẩm Thứ: Xin cảm ơn hai vị!
Gương mặt Thẩm Thứ ửng hồng, nói với vẻ mặt mất tự nhiên: “Được rồi, sang năm nhất định tôi sẽ kiếm thật nhiều tiền cho công ty.”
Kiều Nhung đạt được mục đích thì không nói gì nữa, Diệp Tri Tri lại chưa thôi mà còn đá một cái vào chân Thẩm Thứ ở dưới bàn.
Ăn xong bữa tiệc sủi cảo này thì đã gần khuya. Tuy rằng trung tâm thành phố cấm đốt pháo nhưng bên ngoài vẫn nghe thấy lác đác tiếng pháo nổ.
Ba người ngồi cùng nhau xem Xuân Vãn(*), không hào hứng lắm. Diệp Tri Tri còn buồn ngủ tới mức cứ gật gà gật gù từ lúc nào chẳng hay.
(*) Chương trình đêm giao thừa của các đài truyền hình lớn bên trung như CCTV hay đài Bắc Kinh, có ca nhạc rồi hài các thứ…
Kiều Nhung đánh thức em gái, đứng dậy nói với Thẩm Thứ: “Anh đưa em ấy về nhà.”
Thẩm Thứ gật đầu: “Được!”
Cậu tiễn hai anh em ra tận cửa, nhìn thấy bọn họ rời đi, có chút bất đắc dĩ mà quay vào trong nhà, thở dài một hơi.
Đại lão và anh em tốt nói đi là đi, chỉ còn một mình mình trong căn nhà rộng lớn trống trải đón năm mới, có hơi cô đơn!
Bỗng chốc, Thẩm Thứ cảm thấy có gì đó không đúng.
Hai anh em kia hình như đi bộ đến đây à? Không lái xe ư?
Kỳ lạ quá!
Mười phút sau, chuông cửa vang lên.
Thẩm Thứ bước tới mở cửa, Kiều Nhung lại đứng ở ngoài cửa.
Thẩm Thứ không thể ngờ, hỏi: “Anh không về nhà sao?”
Kiều Nhung mỉm cười bước vào nhà, trả lời: “Tri Tri đang ngủ, đương nhiên là anh phải ở đây đón giao thừa cùng em rồi.”
Thẩm Thứ:???
Hành động gì đây? Thế mà ông đây lại có chút cảm động.
Kiều Nhung không giải thích nhiều, tới gần Thẩm Thứ, khẽ thầm thì: “Anh muốn thấy em mặc bộ váy kia.”
Trong giọng nói của anh tràn ngập dục vọng và niềm khao khát khó kiềm chế được, Thẩm Thứ còn đang đắm chìm trong sự cảm động, nghe vậy thì cũng không muốn cự tuyệt.
Thẩm Thứ: Đây chắc là số phận của chiếc váy này rồi.
Liều thử một phen đi!
Khi Kiều Nhung đi tắm, Thẩm Thứ ở trong phòng ngủ thay bộ váy Lolita màu đỏ, ánh đèn flash trắng của phòng ngủ chiếu vào vạt váy. Cậu còn đứng trước gương ngắm nghía mái tóc xoăn dài đạo diễn đưa cho mình trước đó, rồi mới đội lên đầu.
Tiếng nước ngừng rơi, Kiều Nhung đẩy cửa ra. Thẩm Thứ hơi căng thẳng, đang ngồi trên giường lại đứng lên.
Đôi mắt sâu và tràn đầy tình ái của Kiều Nhung khi nhìn thấy cậu lại hiện lên vẻ kinh diễm. Rồi lại bước tới với ánh mắt nặng nề, ôm lấy Thẩm Thứ.
“Em thật đẹp.” Anh khen cậu từ tận đáy lòng, hai người cùng nhau đóng phim hành động mà Thẩm Thứ đã tưởng tượng trước đó.
Mười hai giờ đêm, bên ngoài mơ hồ vang lên tiếng chúc mừng năm mới. Chiếc điện thoại bị Thẩm Thứ cố ý tắt tiếng để ở đầu giường sáng lên. Trên màn hình hiển thị một tin nhắn Wechat từ Diệp Tri Tri: “Tiểu Thứ Thứ, năm mới vui vẻ. Chúc cậu và Kiều Nhung váy play vui vẻ! Không cần cảm ơn tôi!”
————————