Sau Khi Xuyên Thư HE Với Đại Lão Cố Chấp - Trang 2
Chương 11
Sau một ngày nghỉ ngơi, Thẩm Thứ đã đến phim trường từ sớm, chuẩn bị tiếp tục quay phim.
Các cảnh cần quay trong sân bóng rổ về cơ bản đã hoàn thành vào hôm trước. Sau khi suy xét kỹ lưỡng, đạo diễn Dương quyết định chuyển vị trí quay đến bậc thang của giảng đường.
Cảnh quay tại đây là cảnh nam chính và nữ chính cùng nhau học các lớp chuyên ngành. Đây cũng là chi tiết có yêu cầu khá cao trong cốt truyện của tiểu thuyết, cần có diễn viên quần chúng phối hợp diễn.
Phim trường vô cùng náo nhiệt, Dương Lỗi ở trong giảng đường chỉ huy nhân viên đoàn phim bố trí bối cảnh, máy móc. Người phụ trách đứng ở cửa phòng học chiêu mộ diễn viên quần chúng… những sinh viên trẻ do thời gian nghỉ hè ngắn nên không về nhà.
Thẩm Thứ đứng một mình ngoài hành lang, mắt không chớp, chỉ tập trung cầm kịch bản nghiên cứu cách diễn, suy nghĩ nên dùng biểu cảm và cảm xúc như nào đối với cảnh diễn hôm nay.
Nhìn quanh, cậu âm thầm thở dài.
Tuy bây giờ cậu chỉ là một tên pháo hôi, một nghệ sĩ nhỏ tuyến 38 không danh tiếng, nhưng trước khi xuyên sách, cậu cũng là nghệ sĩ phái diễn xuất chuyên nghiệp. Với kinh nghiệm được tích lũy qua nhiều năm, vai chính của bộ phim thanh xuân vườn trường như “Tình cờ yêu em” đối với cậu mà nói thì không hề có chút áp lực nào.
Trước khi Kiều Nhung tới tham ban, cậu diễn đều chưa bị NG lần nào.
Hơn nữa ngoại hình đẹp mắt, tính cách vui vẻ, từ đạo diễn tới phó đạo diễn, diễn viên quần chúng hay trợ lý sinh hoạt, đến cả em gái được thuê tạm thời trong đoàn phim đều có cảm tình với cậu.
Cậu không cần quá được quan tâm ở đoàn phim, hoàn toàn có thể dựa vào thực lực của chính mình làm cho mọi người tâm phục khẩu phục, lấp kín những lời bất mãn về việc chuyện cậu được nhận vai nam chính hoàn toàn.
Mà bây giờ, thanh âm đàm tiếu bên tai Thẩm Thứ lại làm cậu nổi giận, đồng thời cũng hối hận vô cùng.
Cậu tức tối cầm lấy cuốn kịch bản cuộn tròn lại, gõ lên trán của mình, nghĩ thầm: Rốt cuộc vì cái gì mà Kiều Nhung muốn tới tham ban.
Cứ coi như là anh tới vì Diệp Tri Tri. Vậy thì cớ gì lại đi trêu chọc cậu?
Cũng coi như anh không tính là chủ động muốn trêu chọc cậu, cậu lại tự mình dâng lên cho anh trêu.
“Haiz.”, Thẩm Thứ lại âm thầm than nhẹ, hối hận nói: “Lần này là tôi bất cẩn.”
Hôm trước, tình cảnh căng thẳng như vậy cậu lại còn chạy đi lấy nước uống.
Nhịn chút thì không được hay sao?
Cuối cùng hay rồi, té ngã một cái thì Kiều Nhung chú ý, còn bị nhà làm phim và đạo diễn Dương cưỡng chế đi bồi rượu, đã thế còn bị Kiều Nhung chuốc say…
Hiện tại, mọi người ở đoàn làm phim đều nói cậu vì muốn trèo cao mà không từ thủ đoạn, dùng đủ mọi cách để quyến rũ nhà đầu tư.
Thậm chí còn có người nói cậu vốn đã ngắm trúng Kiều Nhung, khi đi thử vai còn cố ý muốn đối phương chú ý tới mình, là dựa vào nhan sắc mới lấy được vai diễn.
“Đừng nhìn ai đó cả người tựa như không dính khói lửa phàm tục, thật ra lại tâm cơ lắm đấy.”
“Phải đó, cô nói xem giờ đã là thời đại nào rồi, thế mà còn có người không cần mặt mũi muốn quyến rũ người khác, muốn thành Lọ Lem hay sao?”
“Người ta vô cùng tự tin đấy nhá, mỗi ngày đều bị sự đẹp trai của mình dọa cho tỉnh, chẳng phải là chính miệng hắn nói ra à?!”
“Thế nhưng đại lão lại nuốt nổi kiểu này, ở bữa tiệc tối chỉ uống rượu do hắn kính rượu thôi. Thật là làm người ta phải mở rộng tầm mắt.”
“Hahaha, tôi nghe nói là mỗi một bộ phim chị Tri Tri đóng thì đại lão đều sẽ tới tham ban, mối quan hệ của hai người này không phải bình thường đâu. Cho nên là hôm trước đại lão tới tham ban thực chất là tới thăm chị Tri Tri, kết quả lại bị tên hồ ly này chắn đường. Ở bữa tiệc, đại lão cũng chả nhìn chị Tri Tri một cái!”
“Đại lão chay mặn đều ăn hết, cũng biết tính tình chị Tri Tri rộng lượng nên mới tiếp tục đối xử tốt với hắn như thế.”
“Nói đến vị kim chủ của chị Tri Tri, ngài ấy ở trong giới nổi tiếng đáng sợ, tính tình kì quái. Nhà làm phim với Cố Đình Thâm cũng sợ đến mức phải chạy đi nịnh nọt.”
“Có người vì chút quyền lực tiền tài thì có gì mà không dám làm? Nếu không, một nghệ sĩ nhỏ như hắn sao có thể lấy được vai diễn nam chính Sở Thiên Dật này chứ!”
Ba nữ phụ bị Kiều Nhung làm lơ ở bữa tiệc kết thành đồng minh, lúc này đứng không xa Thẩm Thứ, mỗi người một câu nói xấu cậu.
Nhưng mấy người này cũng quá kém, dù cho Thẩm Thứ trước khi chưa từng thấy qua một trăm cũng đã từng thấy tám mươi, vốn không để các cô vào mắt.
Tuy rằng cậu không thể cãi nhau với phụ nữ, nhưng nếu người đó quá thảo mai thì chắc chắn cậu sẽ không nhịn.
Chỉ là lúc nhìn sang Diệp Tri Tri đang đi về phía bên này, cậu hơi lúng túng.
Cậu giả vờ nghiêm túc đọc kịch bản, trong lòng lại rối như tơ vò.
Điều khiến cậu xấu hổ không phải là những tin đồn thất thiệt hay lời đàm tiếu mà là một sự thật… Cậu đã chủ động ngủ cùng một người đàn ông hình như đã có vợ!
Cái tình tiết máu chó này, ai mà chịu cho được?
Thẩm Thứ che ngực giống như muốn hộc máu.
Diệp Tri Tri đi tới trước mặt cậu, vươn tay ra chọc cậu, vui vẻ nói: “Tiểu Thứ Thứ, đạo diễn Dương kêu chúng ta qua đó.”
“Ừ.” Thẩm Thứ uể oải lên tiếng, buồn bực mà đứng dậy đi tới phòng học. Cậu thầm nghĩ thật ra có một câu mấy nữ phụ kia nói không sai, Diệp Tri Tri quả thật là không tim không phổi!
Với tình hình như bây giờ, cô thậm chí vẫn nhảy nhót như cũ, còn tự mình tới gọi cậu.
Nhiều trợ lý như vậy, bảo bừa một người đi cũng được mà? Thân phận của hai người xấu hổ như vậy, nếu không phải cảnh diễn chung thì không cần đụng mặt chứ?
Trong phòng học, bối cảnh cần quay đã bố trí xong xuôi. Đạo diễn Dương vẫy tay với Thẩm Thứ, muốn cậu lại đây một chút.
Nhận ra Thẩm Thứ hơi không tập trung, đạo diễn Dương trấn an vỗ vỗ vai cậu, khi mọi người chăm chút nhìn thì ông nghiêm túc nói: “Tiểu Thẩm, tôi cảm thấy cậu vô cùng ưu tú, đóng phim cũng tốt. Đừng để những chuyện bên ngoài làm ảnh hưởng, đoàn làm phim này cũng không phải những diễn đàn bát quái ngoài kia. Thứ bản thân tôi thưởng thức là tài hoa cùng thực lực của cậu, tôi tin tưởng một diễn viên tốt thì phải đem tác phẩm ra để nói chuyện, chứ không phải dựa vào người khác mà leo lên.”
Những lời này của đạo diễn Dương không chỉ là để cho Thẩm Thứ nghe, càng muốn cho nhân viên công tác ở đoàn làm phim nghe.
Ông tin tưởng Thẩm Thứ, cho mọi người thấy rõ lập trường và thái độ của mình.
Đây là lần đầu tiên sau khi Thẩm Thứ xuyên vào quyển sách này nghe thấy có người khẳng định thực lực của cậu, giúp đỡ cho cậu, cậu cảm thấy vô cùng cảm động.
Cậu hít hít mũi, thật lòng nói với Dương Lỗi: “Cảm ơn đạo diễn Dương, tôi sẽ tiếp tục cố gắng.”
Sau đó, cậu nhìn sang Diệp Tri Tri, quyết định sau khi quay xong cảnh ngày hôm nay sẽ đến tìm cô nói chuyện.
Ôi, trốn tránh không phải là cách để giải quyết vấn đề, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, tranh thủ một chút sẽ được tha thứ!
Nếu không còn có thể làm gì khác?
Thẩm Thứ phấn chấn trở lại, tập trung vào cảnh diễn ngày hôm nay.
Sau khi Sở Thiên Dật và Tần Tuyết hoán đổi linh hồn, hàng loạt vấn đề liên tiếp kéo đến.
Vấn đề cần giải quyết đầu tiên chính là chỗ ở của bọn họ.
Đối với hai người mà nói, phải nhìn thấy thân thể của một người khác giới đã là đủ lắm rồi. Nếu đổi phòng ngủ với đối phương, rồi lại phải thấy những người khác giới khác, đúng là cả hai sec chẳng biết bản thân sẽ phản ứng như thế nào, chỉ cảm thấy đây là bài kiểm tra lớn về cả mặt vật chất lẫn tinh thần.
Lo lắng qua đi, Sở Thiên Dật bèn lấy ra một cái thẻ ngân hàng, mua một phòng ở tiểu khu xa hoa ngay gần trường học. Hai người lấy cớ dọn ra khỏi ký túc xá, bắt đầu bí mật “ở chung”.
Vấn đề thứ hai chính là việc đi học của Tần Tuyết.
Từ trước tới nay, Sở Thiên Dật chưa bao giờ tới lớp, hầu hết thời gian chỉ ở phòng ngủ chơi game. Nhưng Tần Tuyết thì khác, cô là học bá của khoa máy tính, chưa bao giờ trốn học, hàng năm đều giành được học bổng.
Tần Tuyết phải dùng cơ thể của Sở Thiên Dật để đi học, hơn nữa còn phải lôi kéo Sở Thiên Dật đang ở trong cơ thể của cô đến để điểm danh lấy lệ. Hai người bất đắc dĩ đành một trước một sau đi vào bậc thang của hội trường.
Giáo thảo cấp bậc soái ca Sở Thiên Dật của khoa kinh doanh lại xuất hiện ở lớp học của khoa máy tính, ai ai cũng chăm chú nhìn hắn. Hắn lại bình tĩnh đi đến hàng ghế thứ hai trong phòng học, ngồi xuống bên cạnh đại danh đỉnh đỉnh mỹ nữ học bá “Tần Tuyết”, ngồi cùng với ba bạn cùng phòng của cô.
Tuy học sinh ngành kỹ thuật không có nghĩ nhiều mấy chuyện này, nhưng lại phát hiện quan hệ của hắn với Tần Tuyết không giống như bình thường.
Lúc ngồi xuống, Thẩm Thứ lại bỗng nhận ra một điều. Ba người bạn cùng phòng của nữ chính không phải là ba người đóng vai nữ phụ A, B,C mới vừa rồi đứng ở hành lang nói xấu cậu sao?
Ô hô, vậy cho bọn họ có cơ hội bị vả mặt đi, bỏ qua thì đúng là đáng tiếc.
Thẩm Thứ lén lút suy nghĩ, đây chính là thời điểm để cho mọi người thấy thực lực của ông đây!
Động tác nhỏ cùng mấy lời thì thầm to nhỏ của Sở Thiên Dật và Tần Tuyết lọt vào mắt ba người bạn cùng phòng của Tần Tuyết là Mỹ Mỹ, Tiểu Dung và Dương Vân làm họ lộ ra vẻ mặt khiếp sợ.
Ba người cứ tôi nhìn cậu cậu lại nhìn tôi, cuối cùng chỉ vào Sở Thiên Dật nhỏ giọng hỏi “Tần Tuyết”: “Tiểu Tuyết, đây là bạn trai cậu sao?”
“Tần Tuyết” nhíu mày nhìn ba người bạn cùng phòng, muốn nói không cần bọn họ xen vào chuyện của người khác.
“Sở Thiên Dật” ở bên cạnh đang nghiêm túc chép bài chợt quay sang, dùng cánh tay đụng “Tần Tuyết” ngăn không cho cô nói chuyện. Đồng thời khóe miệng cũng giương lên, mắt hơi cong, nghiêng mặt đúng góc, nở nụ cười soái khí với ba người, bình tĩnh giải thích: “Không phải đâu, chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường thôi. Vì tôi muốn học một chút chuyên ngành về máy tính nên mới cùng đến đây học.”
Lúc này, nữ phụ A vốn dĩ phải nói lời thoại lại bỗng đỏ mặt, quên thoại.
“Cắt!” Đạo diễn Dương đang quay vô cùng nhập tâm chợt ló đầu ra, nhíu mày hỏi: “Sao lại như này? Quay lại!”
Thư ký trường quay đánh bảng lần thứ hai. Khi Thẩm Thứ đang dùng ánh mắt chăm chút đẹp đẽ nhìn cô, nữ phụ A đỏ mặt nói xong lời thoại, nữ phụ B lại bị ảnh hưởng, lắp bắp hỏi Tần Tuyết: “Tiểu, tiểu Tuyết, cậu nói thật đi. Có phải cậu đang ở chung với hắn không?”
“Cắt! Cô cũng quên lời?” Dương Lỗi kích động đứng lên, lại bất đắc dĩ ngồi xuống, tức giận nói: “Làm lại!”
Lần thứ ba, lần thứ tư, ba người mới miễn cưỡng nói xong lời thoại. Đạo diễn Dương lại lần nữa tức giận đứng lên hô ngừng, lửa giận bừng bừng quở trách ba người: “Ba người các cô, như này là xuân tâm nhộn nhạo hay sao? Đối với người không rõ có phải là bạn trai của bạn cùng phòng lại mặt đỏ tim đập, rồi lại mi mục hàm tình(*), lần đầu thấy đàn ông hả? Vốn cảnh chỉ cần một lần là qua, lại để hai diễn viên chính và diễn viên quần chúng diễn lại liên tiếp chỉ vì mấy người? Không biết xấu hổ sao?”
Mi mục hàm tình
Thẩm Thứ nhìn một chút, nữ phụ A mặt mũi âm trầm, nữ phụ B vẻ mặt hổ thẹn, còn nữ phụ C đã muốn khóc luôn rồi.
Cậu nịnh nọt nói với Dương Lỗi: “Đạo diễn Dương, mong ngài bớt giận, chúng ta nghỉ ngơi chút rồi quay lại?”
Thấy thời gian cũng đã gần giữa trưa, cơm hộp của đoàn phim cũng đã được đưa đến, Dương Lỗi không biết phải làm sao, đành đồng ý: “Haiz, ăn cơm trước. Cơm nước xong chúng ta lại tiếp tục.”
Sau đó ông chỉ vào ba nữ phụ nói: “Mấy người các cô, tự ngồi nghĩ xem mình nên diễn thế nào đi!”
Người khởi xướng – Thẩm Thứ bĩu môi đi lấy cơm hộp, nghĩ thầm chuyện này cũng không trách cậu được.
Vì cảnh quay cũng khá đơn giản, cậu còn chưa có lôi hết một phần mười kỹ thuật diễn ra đâu, chỉ mới biểu diễn mị lực của bản thân chút đã đánh gục ba người này.
Hai bên địch ta thực lực quá khác biệt, cho nên cậu cũng chả cảm nhận được niềm vui chiến thắng. Thật nhàm chán.
Thẩm Thứ quay trở lại trong xe, ngồi xuống nghỉ ngơi, tách đôi đũa ra bắt đầu ăn cơm. Suy nghĩ sau khi ăn xong sẽ đi tìm Diệp Tri Tri để nhận tội.
Vừa ngẩng đầu lại thấy Diệp Tri Tri với quả táo đỏ hàng ngày không biết từ đâu tới, cười tủm tỉm hỏi cậu: “Tiểu Thứ Thứ, cậu có chuyện muốn nói với tôi đúng không?”
Thẩm Thứ bị nghẹn, ho khan một tiếng, trong lòng tức giận nghĩ: Làm tôi sợ muốn chết, không hổ là nữ nhân của đại lão! Đủ tàn nhẫn!
Các cảnh cần quay trong sân bóng rổ về cơ bản đã hoàn thành vào hôm trước. Sau khi suy xét kỹ lưỡng, đạo diễn Dương quyết định chuyển vị trí quay đến bậc thang của giảng đường.
Cảnh quay tại đây là cảnh nam chính và nữ chính cùng nhau học các lớp chuyên ngành. Đây cũng là chi tiết có yêu cầu khá cao trong cốt truyện của tiểu thuyết, cần có diễn viên quần chúng phối hợp diễn.
Phim trường vô cùng náo nhiệt, Dương Lỗi ở trong giảng đường chỉ huy nhân viên đoàn phim bố trí bối cảnh, máy móc. Người phụ trách đứng ở cửa phòng học chiêu mộ diễn viên quần chúng… những sinh viên trẻ do thời gian nghỉ hè ngắn nên không về nhà.
Thẩm Thứ đứng một mình ngoài hành lang, mắt không chớp, chỉ tập trung cầm kịch bản nghiên cứu cách diễn, suy nghĩ nên dùng biểu cảm và cảm xúc như nào đối với cảnh diễn hôm nay.
Nhìn quanh, cậu âm thầm thở dài.
Tuy bây giờ cậu chỉ là một tên pháo hôi, một nghệ sĩ nhỏ tuyến 38 không danh tiếng, nhưng trước khi xuyên sách, cậu cũng là nghệ sĩ phái diễn xuất chuyên nghiệp. Với kinh nghiệm được tích lũy qua nhiều năm, vai chính của bộ phim thanh xuân vườn trường như “Tình cờ yêu em” đối với cậu mà nói thì không hề có chút áp lực nào.
Trước khi Kiều Nhung tới tham ban, cậu diễn đều chưa bị NG lần nào.
Hơn nữa ngoại hình đẹp mắt, tính cách vui vẻ, từ đạo diễn tới phó đạo diễn, diễn viên quần chúng hay trợ lý sinh hoạt, đến cả em gái được thuê tạm thời trong đoàn phim đều có cảm tình với cậu.
Cậu không cần quá được quan tâm ở đoàn phim, hoàn toàn có thể dựa vào thực lực của chính mình làm cho mọi người tâm phục khẩu phục, lấp kín những lời bất mãn về việc chuyện cậu được nhận vai nam chính hoàn toàn.
Mà bây giờ, thanh âm đàm tiếu bên tai Thẩm Thứ lại làm cậu nổi giận, đồng thời cũng hối hận vô cùng.
Cậu tức tối cầm lấy cuốn kịch bản cuộn tròn lại, gõ lên trán của mình, nghĩ thầm: Rốt cuộc vì cái gì mà Kiều Nhung muốn tới tham ban.
Cứ coi như là anh tới vì Diệp Tri Tri. Vậy thì cớ gì lại đi trêu chọc cậu?
Cũng coi như anh không tính là chủ động muốn trêu chọc cậu, cậu lại tự mình dâng lên cho anh trêu.
“Haiz.”, Thẩm Thứ lại âm thầm than nhẹ, hối hận nói: “Lần này là tôi bất cẩn.”
Hôm trước, tình cảnh căng thẳng như vậy cậu lại còn chạy đi lấy nước uống.
Nhịn chút thì không được hay sao?
Cuối cùng hay rồi, té ngã một cái thì Kiều Nhung chú ý, còn bị nhà làm phim và đạo diễn Dương cưỡng chế đi bồi rượu, đã thế còn bị Kiều Nhung chuốc say…
Hiện tại, mọi người ở đoàn làm phim đều nói cậu vì muốn trèo cao mà không từ thủ đoạn, dùng đủ mọi cách để quyến rũ nhà đầu tư.
Thậm chí còn có người nói cậu vốn đã ngắm trúng Kiều Nhung, khi đi thử vai còn cố ý muốn đối phương chú ý tới mình, là dựa vào nhan sắc mới lấy được vai diễn.
“Đừng nhìn ai đó cả người tựa như không dính khói lửa phàm tục, thật ra lại tâm cơ lắm đấy.”
“Phải đó, cô nói xem giờ đã là thời đại nào rồi, thế mà còn có người không cần mặt mũi muốn quyến rũ người khác, muốn thành Lọ Lem hay sao?”
“Người ta vô cùng tự tin đấy nhá, mỗi ngày đều bị sự đẹp trai của mình dọa cho tỉnh, chẳng phải là chính miệng hắn nói ra à?!”
“Thế nhưng đại lão lại nuốt nổi kiểu này, ở bữa tiệc tối chỉ uống rượu do hắn kính rượu thôi. Thật là làm người ta phải mở rộng tầm mắt.”
“Hahaha, tôi nghe nói là mỗi một bộ phim chị Tri Tri đóng thì đại lão đều sẽ tới tham ban, mối quan hệ của hai người này không phải bình thường đâu. Cho nên là hôm trước đại lão tới tham ban thực chất là tới thăm chị Tri Tri, kết quả lại bị tên hồ ly này chắn đường. Ở bữa tiệc, đại lão cũng chả nhìn chị Tri Tri một cái!”
“Đại lão chay mặn đều ăn hết, cũng biết tính tình chị Tri Tri rộng lượng nên mới tiếp tục đối xử tốt với hắn như thế.”
“Nói đến vị kim chủ của chị Tri Tri, ngài ấy ở trong giới nổi tiếng đáng sợ, tính tình kì quái. Nhà làm phim với Cố Đình Thâm cũng sợ đến mức phải chạy đi nịnh nọt.”
“Có người vì chút quyền lực tiền tài thì có gì mà không dám làm? Nếu không, một nghệ sĩ nhỏ như hắn sao có thể lấy được vai diễn nam chính Sở Thiên Dật này chứ!”
Ba nữ phụ bị Kiều Nhung làm lơ ở bữa tiệc kết thành đồng minh, lúc này đứng không xa Thẩm Thứ, mỗi người một câu nói xấu cậu.
Nhưng mấy người này cũng quá kém, dù cho Thẩm Thứ trước khi chưa từng thấy qua một trăm cũng đã từng thấy tám mươi, vốn không để các cô vào mắt.
Tuy rằng cậu không thể cãi nhau với phụ nữ, nhưng nếu người đó quá thảo mai thì chắc chắn cậu sẽ không nhịn.
Chỉ là lúc nhìn sang Diệp Tri Tri đang đi về phía bên này, cậu hơi lúng túng.
Cậu giả vờ nghiêm túc đọc kịch bản, trong lòng lại rối như tơ vò.
Điều khiến cậu xấu hổ không phải là những tin đồn thất thiệt hay lời đàm tiếu mà là một sự thật… Cậu đã chủ động ngủ cùng một người đàn ông hình như đã có vợ!
Cái tình tiết máu chó này, ai mà chịu cho được?
Thẩm Thứ che ngực giống như muốn hộc máu.
Diệp Tri Tri đi tới trước mặt cậu, vươn tay ra chọc cậu, vui vẻ nói: “Tiểu Thứ Thứ, đạo diễn Dương kêu chúng ta qua đó.”
“Ừ.” Thẩm Thứ uể oải lên tiếng, buồn bực mà đứng dậy đi tới phòng học. Cậu thầm nghĩ thật ra có một câu mấy nữ phụ kia nói không sai, Diệp Tri Tri quả thật là không tim không phổi!
Với tình hình như bây giờ, cô thậm chí vẫn nhảy nhót như cũ, còn tự mình tới gọi cậu.
Nhiều trợ lý như vậy, bảo bừa một người đi cũng được mà? Thân phận của hai người xấu hổ như vậy, nếu không phải cảnh diễn chung thì không cần đụng mặt chứ?
Trong phòng học, bối cảnh cần quay đã bố trí xong xuôi. Đạo diễn Dương vẫy tay với Thẩm Thứ, muốn cậu lại đây một chút.
Nhận ra Thẩm Thứ hơi không tập trung, đạo diễn Dương trấn an vỗ vỗ vai cậu, khi mọi người chăm chút nhìn thì ông nghiêm túc nói: “Tiểu Thẩm, tôi cảm thấy cậu vô cùng ưu tú, đóng phim cũng tốt. Đừng để những chuyện bên ngoài làm ảnh hưởng, đoàn làm phim này cũng không phải những diễn đàn bát quái ngoài kia. Thứ bản thân tôi thưởng thức là tài hoa cùng thực lực của cậu, tôi tin tưởng một diễn viên tốt thì phải đem tác phẩm ra để nói chuyện, chứ không phải dựa vào người khác mà leo lên.”
Những lời này của đạo diễn Dương không chỉ là để cho Thẩm Thứ nghe, càng muốn cho nhân viên công tác ở đoàn làm phim nghe.
Ông tin tưởng Thẩm Thứ, cho mọi người thấy rõ lập trường và thái độ của mình.
Đây là lần đầu tiên sau khi Thẩm Thứ xuyên vào quyển sách này nghe thấy có người khẳng định thực lực của cậu, giúp đỡ cho cậu, cậu cảm thấy vô cùng cảm động.
Cậu hít hít mũi, thật lòng nói với Dương Lỗi: “Cảm ơn đạo diễn Dương, tôi sẽ tiếp tục cố gắng.”
Sau đó, cậu nhìn sang Diệp Tri Tri, quyết định sau khi quay xong cảnh ngày hôm nay sẽ đến tìm cô nói chuyện.
Ôi, trốn tránh không phải là cách để giải quyết vấn đề, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, tranh thủ một chút sẽ được tha thứ!
Nếu không còn có thể làm gì khác?
Thẩm Thứ phấn chấn trở lại, tập trung vào cảnh diễn ngày hôm nay.
Sau khi Sở Thiên Dật và Tần Tuyết hoán đổi linh hồn, hàng loạt vấn đề liên tiếp kéo đến.
Vấn đề cần giải quyết đầu tiên chính là chỗ ở của bọn họ.
Đối với hai người mà nói, phải nhìn thấy thân thể của một người khác giới đã là đủ lắm rồi. Nếu đổi phòng ngủ với đối phương, rồi lại phải thấy những người khác giới khác, đúng là cả hai sec chẳng biết bản thân sẽ phản ứng như thế nào, chỉ cảm thấy đây là bài kiểm tra lớn về cả mặt vật chất lẫn tinh thần.
Lo lắng qua đi, Sở Thiên Dật bèn lấy ra một cái thẻ ngân hàng, mua một phòng ở tiểu khu xa hoa ngay gần trường học. Hai người lấy cớ dọn ra khỏi ký túc xá, bắt đầu bí mật “ở chung”.
Vấn đề thứ hai chính là việc đi học của Tần Tuyết.
Từ trước tới nay, Sở Thiên Dật chưa bao giờ tới lớp, hầu hết thời gian chỉ ở phòng ngủ chơi game. Nhưng Tần Tuyết thì khác, cô là học bá của khoa máy tính, chưa bao giờ trốn học, hàng năm đều giành được học bổng.
Tần Tuyết phải dùng cơ thể của Sở Thiên Dật để đi học, hơn nữa còn phải lôi kéo Sở Thiên Dật đang ở trong cơ thể của cô đến để điểm danh lấy lệ. Hai người bất đắc dĩ đành một trước một sau đi vào bậc thang của hội trường.
Giáo thảo cấp bậc soái ca Sở Thiên Dật của khoa kinh doanh lại xuất hiện ở lớp học của khoa máy tính, ai ai cũng chăm chú nhìn hắn. Hắn lại bình tĩnh đi đến hàng ghế thứ hai trong phòng học, ngồi xuống bên cạnh đại danh đỉnh đỉnh mỹ nữ học bá “Tần Tuyết”, ngồi cùng với ba bạn cùng phòng của cô.
Tuy học sinh ngành kỹ thuật không có nghĩ nhiều mấy chuyện này, nhưng lại phát hiện quan hệ của hắn với Tần Tuyết không giống như bình thường.
Lúc ngồi xuống, Thẩm Thứ lại bỗng nhận ra một điều. Ba người bạn cùng phòng của nữ chính không phải là ba người đóng vai nữ phụ A, B,C mới vừa rồi đứng ở hành lang nói xấu cậu sao?
Ô hô, vậy cho bọn họ có cơ hội bị vả mặt đi, bỏ qua thì đúng là đáng tiếc.
Thẩm Thứ lén lút suy nghĩ, đây chính là thời điểm để cho mọi người thấy thực lực của ông đây!
Động tác nhỏ cùng mấy lời thì thầm to nhỏ của Sở Thiên Dật và Tần Tuyết lọt vào mắt ba người bạn cùng phòng của Tần Tuyết là Mỹ Mỹ, Tiểu Dung và Dương Vân làm họ lộ ra vẻ mặt khiếp sợ.
Ba người cứ tôi nhìn cậu cậu lại nhìn tôi, cuối cùng chỉ vào Sở Thiên Dật nhỏ giọng hỏi “Tần Tuyết”: “Tiểu Tuyết, đây là bạn trai cậu sao?”
“Tần Tuyết” nhíu mày nhìn ba người bạn cùng phòng, muốn nói không cần bọn họ xen vào chuyện của người khác.
“Sở Thiên Dật” ở bên cạnh đang nghiêm túc chép bài chợt quay sang, dùng cánh tay đụng “Tần Tuyết” ngăn không cho cô nói chuyện. Đồng thời khóe miệng cũng giương lên, mắt hơi cong, nghiêng mặt đúng góc, nở nụ cười soái khí với ba người, bình tĩnh giải thích: “Không phải đâu, chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường thôi. Vì tôi muốn học một chút chuyên ngành về máy tính nên mới cùng đến đây học.”
Lúc này, nữ phụ A vốn dĩ phải nói lời thoại lại bỗng đỏ mặt, quên thoại.
“Cắt!” Đạo diễn Dương đang quay vô cùng nhập tâm chợt ló đầu ra, nhíu mày hỏi: “Sao lại như này? Quay lại!”
Thư ký trường quay đánh bảng lần thứ hai. Khi Thẩm Thứ đang dùng ánh mắt chăm chút đẹp đẽ nhìn cô, nữ phụ A đỏ mặt nói xong lời thoại, nữ phụ B lại bị ảnh hưởng, lắp bắp hỏi Tần Tuyết: “Tiểu, tiểu Tuyết, cậu nói thật đi. Có phải cậu đang ở chung với hắn không?”
“Cắt! Cô cũng quên lời?” Dương Lỗi kích động đứng lên, lại bất đắc dĩ ngồi xuống, tức giận nói: “Làm lại!”
Lần thứ ba, lần thứ tư, ba người mới miễn cưỡng nói xong lời thoại. Đạo diễn Dương lại lần nữa tức giận đứng lên hô ngừng, lửa giận bừng bừng quở trách ba người: “Ba người các cô, như này là xuân tâm nhộn nhạo hay sao? Đối với người không rõ có phải là bạn trai của bạn cùng phòng lại mặt đỏ tim đập, rồi lại mi mục hàm tình(*), lần đầu thấy đàn ông hả? Vốn cảnh chỉ cần một lần là qua, lại để hai diễn viên chính và diễn viên quần chúng diễn lại liên tiếp chỉ vì mấy người? Không biết xấu hổ sao?”
Mi mục hàm tình
Thẩm Thứ nhìn một chút, nữ phụ A mặt mũi âm trầm, nữ phụ B vẻ mặt hổ thẹn, còn nữ phụ C đã muốn khóc luôn rồi.
Cậu nịnh nọt nói với Dương Lỗi: “Đạo diễn Dương, mong ngài bớt giận, chúng ta nghỉ ngơi chút rồi quay lại?”
Thấy thời gian cũng đã gần giữa trưa, cơm hộp của đoàn phim cũng đã được đưa đến, Dương Lỗi không biết phải làm sao, đành đồng ý: “Haiz, ăn cơm trước. Cơm nước xong chúng ta lại tiếp tục.”
Sau đó ông chỉ vào ba nữ phụ nói: “Mấy người các cô, tự ngồi nghĩ xem mình nên diễn thế nào đi!”
Người khởi xướng – Thẩm Thứ bĩu môi đi lấy cơm hộp, nghĩ thầm chuyện này cũng không trách cậu được.
Vì cảnh quay cũng khá đơn giản, cậu còn chưa có lôi hết một phần mười kỹ thuật diễn ra đâu, chỉ mới biểu diễn mị lực của bản thân chút đã đánh gục ba người này.
Hai bên địch ta thực lực quá khác biệt, cho nên cậu cũng chả cảm nhận được niềm vui chiến thắng. Thật nhàm chán.
Thẩm Thứ quay trở lại trong xe, ngồi xuống nghỉ ngơi, tách đôi đũa ra bắt đầu ăn cơm. Suy nghĩ sau khi ăn xong sẽ đi tìm Diệp Tri Tri để nhận tội.
Vừa ngẩng đầu lại thấy Diệp Tri Tri với quả táo đỏ hàng ngày không biết từ đâu tới, cười tủm tỉm hỏi cậu: “Tiểu Thứ Thứ, cậu có chuyện muốn nói với tôi đúng không?”
Thẩm Thứ bị nghẹn, ho khan một tiếng, trong lòng tức giận nghĩ: Làm tôi sợ muốn chết, không hổ là nữ nhân của đại lão! Đủ tàn nhẫn!