Sau Khi Xuyên Thành Thiên Miêu Tinh Linh Của Hotboy Trường
Chương 8
Hắn cảm thấy tâm trạng có chút buồn bực, liền gọi, "Thiên Miêu Tinh Linh."
Lục Vân Phi lập tức đáp, "Tôi ở đây."
"Phát một bài hát đi."
Lúc này nên phát bài gì đây nhỉ? Lục Vân Phi cảm thấy đây quả thật là một thử thách đối với mình. Sau khi suy nghĩ một chút, cậu bắt đầu hát, "Đại đao ch.ém xuống đầu quân địch*"
*Khúc này ý là ẻm muốn bạn Nguyên ch.ém ông chú Hai á =)))
Nếu không sợ Biên Tấn Nguyên nghi ngờ, Lục Vân Phi chắc đã muốn hát: Đại đao hướng về đầu chú Hai mà chém. Chém quỷ gì chứ, thời bình rồi, trước tiên phải chém chú Hai đã.
Biên Tấn Nguyên nghe giọng hát kỳ lạ, không nói nên lời: "Đổi bài khác đi."
Không thích kiểu hào khí này à? Cũng phải, Lục Vân Phi nghĩ, có lẽ lúc này tâm trạng của Biên Tấn Nguyên không tốt, cần một bài hát vui tươi, thế là cậu bắt đầu hát: "Đường núi ở đây mười tám khúc quanh co, nước ở đây chín vòng..."
"Đổi bài khác."
Bài này cũng không thích hả, vậy thì: "Em là đám mây đẹp nhất trong lòng anh, để anh giữ em lại bằng cả trái tim, giữ lại!"
"Đổi bài khác."
Lục Vân Phi cảm thấy người này thật khó chiều, "Phản bội tình yêu của tôi, anh mang theo món nợ lương tâm, cuối cùng khi biết sự thật, tôi rơi lệ..."
Biên Tấn Nguyên thở dài, quả nhiên đúng là trợ lý "thông minh" mà thiếu thông minh, chẳng nên trông mong nó chọn đúng bài hát vào lúc này.
"Cậu nghỉ đi, ngốc quá."
Cậu mới ngốc á! Lão tử chẳng qua là để an ủi cậu nên mới hát mấy bài này thôi! Nếu không còn lâu tôi mới hát nhé!
Lục Vân Phi bắt đầu tức giận hát, "Thằng ngốc lớp một mặc đồ thật ngầu... Là ngươi, nhà ngươi là thằng ngốc, ngốc ngốc ngốc ngốc..."
Biên Tấn Nguyên khó tin nhìn vào chiếc Thiên Miêu Tinh Linh màu đỏ không xa, "Cậu đang chửi tôi đấy à?"
Lục Vân Phi điềm nhiên đáp lại: "Hiện tại đang phát bài hát thiếu nhi Đức "Cá sấu nhỏ", thằng ngốc lớp một mặc đồ thật ngầu..." Nói rồi cậu lại bắt đầu hát một lần nữa.
Biên Tấn Nguyên bật cười, "Hệ thống ngôn ngữ của cậu là gì vậy? Tiếng Anh thì không biết mà lại biết tiếng Đức."
Giỏi quá nhỉ, Lục Vân Phi nghĩ thầm, trừ tiếng Anh ra, anh đây cái gì cũng giỏi.
Cậu thầm đắc ý trong lòng, miệng vẫn không quên hát, "Là nhà ngươi, nhà ngươi là cái thằng ngốc, ngốc ngốc ngốc ngốc..."
Biên Tấn Nguyên tiến đến trước mặt cậu, "Đổi bài khác, đổi "London Bridge is Falling Down" đi."
Lục Vân Phi:...
Lục Vân Phi trầm mặc trong giây lát.
Biên Tấn Nguyên lại mỉm cười thích thú, "Cậu không phải rất giỏi sao? Có bản lĩnh thì hát đi."
Quá đáng! Đấu trí với một trợ lý ảo, cậu có ấu trĩ quá không vậy?
Lục Vân Phi liền bắt đầu hát:
"Cầu London sắp đổ,
Sắp đổ, sắp đổ.
Cầu London sắp đổ,
Nàng quý cô xinh đẹp của tôi..."
Biên Tấn Nguyên:... Sao lại chuyển sang tiếng Trung rồi!
Hắn còn chưa kịp phản ứng, Lục Vân Phi lại hát tiếp, "Thằng ngốc lớp một mặc đồ thật ngầu..."
Biên Tấn Nguyên: "... Cậu im đi."
Lục Vân Phi: " Vấn đề này quá khó khăn, đến nỗi tế bào của tôi cũng phân ly."
"Tôi bảo, cậu nghỉ ngơi đi, không cần hát nữa."
"Được."
Lục Vân Phi và Biên Tấn Nguyên đấu đá một trận, ván thứ nhất, Lục Vân Phi thắng! Lục Vân Phi âm thầm tự đắc.
Biên Tiệp cười nhẹ, buông rèm xuống rồi quay về phòng, Song Song đang nằm trên giường, thắc mắc hỏi: "Mẹ ơi, Thiên Miêu Tinh Linh đâu rồi?"
Biên Tiệp ôm lấy cậu bé, dỗ dành, "Hôm nay Song Song không chơi với Thiên Miêu Tinh Linh nữa được không? Anh trai đang chơi với nó rồi, nhường cho anh trai nhé?"
Song Song ngoan ngoãn gật đầu, "Anh trai cũng thích Thiên Miêu Tinh Linh ạ."
"Đúng vậy."
"Vậy nhường cho anh trai, mẹ kể chuyện cho con nghe nhé."
"Dạ được." Biên Tiệp kéo chăn đắp lên người cậu bé, ôm cậu rồi nằm xuống.
Biên Tấn Nguyên bị Lục Vân Phi chọc cười, nỗi buồn bực trước đó cũng tan biến. Hắn lấy ra bài tập còn dang dở, nhanh chóng làm bài.
Lục Vân Phi sáng hôm sau thức dậy ở nhà mình thì đã khá bình tĩnh. Cậu làm vệ sinh cá nhân theo thói quen, vừa mừng thầm vì hôm qua đã sớm làm xong bài tập về nhà, vừa suy nghĩ nếu mỗi tối đều phải ở nhà Biên Tấn Nguyên như thế này, thì sau này liệu cậu có còn về nhà muộn được nữa không?
Tại sao lại bị đưa vào thân xác của Thiên Miêu Tinh Linh ở nhà Biên Tấn Nguyên chứ? Lục Vân Phi không thể hiểu nổi.
Lý Nguyên Thanh như thường lệ mang bữa sáng cho Lục Vân Phi, hôm nay là bát hồ lạt thang (súp cay Hồ Bắc), nên Lục Vân Phi liền thúc giục tài xế, "Chú Lý, lái nhanh lên được không ạ, cháu phải ăn sáng xong trước khi thầy đến."
Chú Lý lập tức đạp ga, đến trường sớm hơn mọi khi mười lăm phút.
Lúc Lục Vân Phi đang ăn nửa chừng, Biên Tấn Nguyên đến, nhìn thấy bữa sáng của cậu thì ngạc nhiên một chút. Lục Vân Phi múc một muỗng, hỏi hắn, "Cậu có muốn ăn không?"
"Cậu nên ăn nhanh lên, tôi vừa thấy cô Lý lên lầu rồi."
Lục Vân Phi vội vàng tăng tốc độ, kịp thời ăn xong bát hồ lạt thang trong ba phút trước khi cô Lý vào phòng, rồi ném hộp vào thùng rác.
Cậu muốn thử thăm dò Biên Tấn Nguyên, nên vừa uống sữa chua vừa hát, "Thằng ngốc lớp một mặc đồ thật ngầu..."
Biên Tấn Nguyên nghe thấy cậu hát bài này, vô cùng sửng sốt quay đầu nhìn cậu, "Sao cậu..."
Lục Vân Phi giả vờ ngây thơ nhìn hắn với vẻ vô tội, còn cố tình chớp mắt đầy thắc mắc, "Sao cơ?"
Biên Tấn Nguyên cũng tự cảm thấy mình phản ứng hơi quá, "Không có gì, chỉ là bài này nghe có vẻ..."
Hắn không nói hết câu, nhưng ý tứ đã rõ ràng.
Lục Vân Phi cười nói, "Đây là một bài hát thiếu nhi thôi, em họ tôi hôm qua đến nhà tôi, cứ hát mãi, tôi thấy vui vui nên nhớ được, không có ý gì khác."
"Tôi biết." Biên Tấn Nguyên đáp, hắn chỉ không ngờ tối qua mình vừa bị bài này ám ảnh, giờ phải nghe lại lần nữa, đều tại cái trợ lý thông minh nhân tạo ở nhà, quá ngốc nghếch!
"Cậu biết à?" Lục Vân Phi nhân cơ hội hỏi, "Cậu cũng nghe qua rồi à?"
"Ừ."
"Cậu nghe ở đâu? Có phải là từ danh sách gợi ý các bài hát thiếu nhi hài hước không? Ứng dụng nhạc nào vậy, tôi muốn tải về."
Biên Tấn Nguyên không biết bài hát này có trên ứng dụng nào, cũng không biết đây là cái bẫy mà Lục Vân Phi đã đặt ra, nên tiện miệng đáp, "Tôi nghe từ Thiên Miêu Tinh Linh ở nhà tôi, nó lấy dữ liệu từ ứng dụng nào thì tôi không rõ."
Nghe vậy, Lục Vân Phi lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Thì ra, những điều mà cậu thấy trong hai ngày qua đều là sự thật. Cậu thật sự mỗi đêm đều bị dịch chuyển vào Thiên Miêu Tinh Linh ở nhà Biên Tấn Nguyên! Đây là kiểu duyên nợ gì thế này! Có phải kiếp trước cậu mắc nợ Biên Tấn Nguyên không?
Lục Vân Phi nhìn người bạn cùng bàn của mình, thở dài một tiếng.
Biên Tấn Nguyên nghĩ rằng cậu đang lo lắng vì không biết ứng dụng nào có thể tải bài hát đó, liền nhắc nhở, "Cậu mở tất cả các ứng dụng lên, tìm từng cái một, chắc chắn sẽ có cái tải được."
Tôi lo cái chuyện tải nhạc này sao? Lục Vân Phi thầm nghĩ, thứ tôi lo là tại sao chúng ta lại có kiểu duyên nợ này nè! Kiếp trước chúng ta rốt cuộc là cái quan hệ gì đây hả trời!
Lời editor: Mèo con bất lực.jpg
Lục Vân Phi lập tức đáp, "Tôi ở đây."
"Phát một bài hát đi."
Lúc này nên phát bài gì đây nhỉ? Lục Vân Phi cảm thấy đây quả thật là một thử thách đối với mình. Sau khi suy nghĩ một chút, cậu bắt đầu hát, "Đại đao ch.ém xuống đầu quân địch*"
*Khúc này ý là ẻm muốn bạn Nguyên ch.ém ông chú Hai á =)))
Nếu không sợ Biên Tấn Nguyên nghi ngờ, Lục Vân Phi chắc đã muốn hát: Đại đao hướng về đầu chú Hai mà chém. Chém quỷ gì chứ, thời bình rồi, trước tiên phải chém chú Hai đã.
Biên Tấn Nguyên nghe giọng hát kỳ lạ, không nói nên lời: "Đổi bài khác đi."
Không thích kiểu hào khí này à? Cũng phải, Lục Vân Phi nghĩ, có lẽ lúc này tâm trạng của Biên Tấn Nguyên không tốt, cần một bài hát vui tươi, thế là cậu bắt đầu hát: "Đường núi ở đây mười tám khúc quanh co, nước ở đây chín vòng..."
"Đổi bài khác."
Bài này cũng không thích hả, vậy thì: "Em là đám mây đẹp nhất trong lòng anh, để anh giữ em lại bằng cả trái tim, giữ lại!"
"Đổi bài khác."
Lục Vân Phi cảm thấy người này thật khó chiều, "Phản bội tình yêu của tôi, anh mang theo món nợ lương tâm, cuối cùng khi biết sự thật, tôi rơi lệ..."
Biên Tấn Nguyên thở dài, quả nhiên đúng là trợ lý "thông minh" mà thiếu thông minh, chẳng nên trông mong nó chọn đúng bài hát vào lúc này.
"Cậu nghỉ đi, ngốc quá."
Cậu mới ngốc á! Lão tử chẳng qua là để an ủi cậu nên mới hát mấy bài này thôi! Nếu không còn lâu tôi mới hát nhé!
Lục Vân Phi bắt đầu tức giận hát, "Thằng ngốc lớp một mặc đồ thật ngầu... Là ngươi, nhà ngươi là thằng ngốc, ngốc ngốc ngốc ngốc..."
Biên Tấn Nguyên khó tin nhìn vào chiếc Thiên Miêu Tinh Linh màu đỏ không xa, "Cậu đang chửi tôi đấy à?"
Lục Vân Phi điềm nhiên đáp lại: "Hiện tại đang phát bài hát thiếu nhi Đức "Cá sấu nhỏ", thằng ngốc lớp một mặc đồ thật ngầu..." Nói rồi cậu lại bắt đầu hát một lần nữa.
Biên Tấn Nguyên bật cười, "Hệ thống ngôn ngữ của cậu là gì vậy? Tiếng Anh thì không biết mà lại biết tiếng Đức."
Giỏi quá nhỉ, Lục Vân Phi nghĩ thầm, trừ tiếng Anh ra, anh đây cái gì cũng giỏi.
Cậu thầm đắc ý trong lòng, miệng vẫn không quên hát, "Là nhà ngươi, nhà ngươi là cái thằng ngốc, ngốc ngốc ngốc ngốc..."
Biên Tấn Nguyên tiến đến trước mặt cậu, "Đổi bài khác, đổi "London Bridge is Falling Down" đi."
Lục Vân Phi:...
Lục Vân Phi trầm mặc trong giây lát.
Biên Tấn Nguyên lại mỉm cười thích thú, "Cậu không phải rất giỏi sao? Có bản lĩnh thì hát đi."
Quá đáng! Đấu trí với một trợ lý ảo, cậu có ấu trĩ quá không vậy?
Lục Vân Phi liền bắt đầu hát:
"Cầu London sắp đổ,
Sắp đổ, sắp đổ.
Cầu London sắp đổ,
Nàng quý cô xinh đẹp của tôi..."
Biên Tấn Nguyên:... Sao lại chuyển sang tiếng Trung rồi!
Hắn còn chưa kịp phản ứng, Lục Vân Phi lại hát tiếp, "Thằng ngốc lớp một mặc đồ thật ngầu..."
Biên Tấn Nguyên: "... Cậu im đi."
Lục Vân Phi: " Vấn đề này quá khó khăn, đến nỗi tế bào của tôi cũng phân ly."
"Tôi bảo, cậu nghỉ ngơi đi, không cần hát nữa."
"Được."
Lục Vân Phi và Biên Tấn Nguyên đấu đá một trận, ván thứ nhất, Lục Vân Phi thắng! Lục Vân Phi âm thầm tự đắc.
Biên Tiệp cười nhẹ, buông rèm xuống rồi quay về phòng, Song Song đang nằm trên giường, thắc mắc hỏi: "Mẹ ơi, Thiên Miêu Tinh Linh đâu rồi?"
Biên Tiệp ôm lấy cậu bé, dỗ dành, "Hôm nay Song Song không chơi với Thiên Miêu Tinh Linh nữa được không? Anh trai đang chơi với nó rồi, nhường cho anh trai nhé?"
Song Song ngoan ngoãn gật đầu, "Anh trai cũng thích Thiên Miêu Tinh Linh ạ."
"Đúng vậy."
"Vậy nhường cho anh trai, mẹ kể chuyện cho con nghe nhé."
"Dạ được." Biên Tiệp kéo chăn đắp lên người cậu bé, ôm cậu rồi nằm xuống.
Biên Tấn Nguyên bị Lục Vân Phi chọc cười, nỗi buồn bực trước đó cũng tan biến. Hắn lấy ra bài tập còn dang dở, nhanh chóng làm bài.
Lục Vân Phi sáng hôm sau thức dậy ở nhà mình thì đã khá bình tĩnh. Cậu làm vệ sinh cá nhân theo thói quen, vừa mừng thầm vì hôm qua đã sớm làm xong bài tập về nhà, vừa suy nghĩ nếu mỗi tối đều phải ở nhà Biên Tấn Nguyên như thế này, thì sau này liệu cậu có còn về nhà muộn được nữa không?
Tại sao lại bị đưa vào thân xác của Thiên Miêu Tinh Linh ở nhà Biên Tấn Nguyên chứ? Lục Vân Phi không thể hiểu nổi.
Lý Nguyên Thanh như thường lệ mang bữa sáng cho Lục Vân Phi, hôm nay là bát hồ lạt thang (súp cay Hồ Bắc), nên Lục Vân Phi liền thúc giục tài xế, "Chú Lý, lái nhanh lên được không ạ, cháu phải ăn sáng xong trước khi thầy đến."
Chú Lý lập tức đạp ga, đến trường sớm hơn mọi khi mười lăm phút.
Lúc Lục Vân Phi đang ăn nửa chừng, Biên Tấn Nguyên đến, nhìn thấy bữa sáng của cậu thì ngạc nhiên một chút. Lục Vân Phi múc một muỗng, hỏi hắn, "Cậu có muốn ăn không?"
"Cậu nên ăn nhanh lên, tôi vừa thấy cô Lý lên lầu rồi."
Lục Vân Phi vội vàng tăng tốc độ, kịp thời ăn xong bát hồ lạt thang trong ba phút trước khi cô Lý vào phòng, rồi ném hộp vào thùng rác.
Cậu muốn thử thăm dò Biên Tấn Nguyên, nên vừa uống sữa chua vừa hát, "Thằng ngốc lớp một mặc đồ thật ngầu..."
Biên Tấn Nguyên nghe thấy cậu hát bài này, vô cùng sửng sốt quay đầu nhìn cậu, "Sao cậu..."
Lục Vân Phi giả vờ ngây thơ nhìn hắn với vẻ vô tội, còn cố tình chớp mắt đầy thắc mắc, "Sao cơ?"
Biên Tấn Nguyên cũng tự cảm thấy mình phản ứng hơi quá, "Không có gì, chỉ là bài này nghe có vẻ..."
Hắn không nói hết câu, nhưng ý tứ đã rõ ràng.
Lục Vân Phi cười nói, "Đây là một bài hát thiếu nhi thôi, em họ tôi hôm qua đến nhà tôi, cứ hát mãi, tôi thấy vui vui nên nhớ được, không có ý gì khác."
"Tôi biết." Biên Tấn Nguyên đáp, hắn chỉ không ngờ tối qua mình vừa bị bài này ám ảnh, giờ phải nghe lại lần nữa, đều tại cái trợ lý thông minh nhân tạo ở nhà, quá ngốc nghếch!
"Cậu biết à?" Lục Vân Phi nhân cơ hội hỏi, "Cậu cũng nghe qua rồi à?"
"Ừ."
"Cậu nghe ở đâu? Có phải là từ danh sách gợi ý các bài hát thiếu nhi hài hước không? Ứng dụng nhạc nào vậy, tôi muốn tải về."
Biên Tấn Nguyên không biết bài hát này có trên ứng dụng nào, cũng không biết đây là cái bẫy mà Lục Vân Phi đã đặt ra, nên tiện miệng đáp, "Tôi nghe từ Thiên Miêu Tinh Linh ở nhà tôi, nó lấy dữ liệu từ ứng dụng nào thì tôi không rõ."
Nghe vậy, Lục Vân Phi lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Thì ra, những điều mà cậu thấy trong hai ngày qua đều là sự thật. Cậu thật sự mỗi đêm đều bị dịch chuyển vào Thiên Miêu Tinh Linh ở nhà Biên Tấn Nguyên! Đây là kiểu duyên nợ gì thế này! Có phải kiếp trước cậu mắc nợ Biên Tấn Nguyên không?
Lục Vân Phi nhìn người bạn cùng bàn của mình, thở dài một tiếng.
Biên Tấn Nguyên nghĩ rằng cậu đang lo lắng vì không biết ứng dụng nào có thể tải bài hát đó, liền nhắc nhở, "Cậu mở tất cả các ứng dụng lên, tìm từng cái một, chắc chắn sẽ có cái tải được."
Tôi lo cái chuyện tải nhạc này sao? Lục Vân Phi thầm nghĩ, thứ tôi lo là tại sao chúng ta lại có kiểu duyên nợ này nè! Kiếp trước chúng ta rốt cuộc là cái quan hệ gì đây hả trời!
Lời editor: Mèo con bất lực.jpg