Sau Khi Xuyên Thành Thiên Miêu Tinh Linh Của Hotboy Trường
Chương 4
Sáu tiếng trước, Lục Vân Phi nhìn vào điểm tiếng Anh với con số 74 của mình, cậu cảm thấy thật tuyệt vọng, rồi đến sáu phút trước, khi cậu bất ngờ biến thành Thiên Miêu Tinh Linh, cậu lại cảm thấy tuyệt vọng hơn. Nhưng vào giờ phút này, Lục Vân Phi mới nhận ra rằng, đây mới thật sự là tận cùng của tuyệt vọng 😞.
Cậu vậy mà lại xuyên không, trở thành Thiên Miêu Tinh Linh của Biên Tấn Nguyên!
Biên Tấn Nguyên rõ ràng không hiểu vì sao em trai mình lại hỏi vấn đề này, hắn ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt em trai nhẹ nhàng nói, "Tế bào phân ly?"
Song Song gật đầu, chỉ tay về phía Thiên Miêu Tinh Linh bên cạnh, "Nó nói á."
Biên Tấn Nguyên nhìn Thiên Miêu Tinh Linh cách đó không xa, suy nghĩ một chút, nhớ lại mình đã từng nghe Thiên Miêu Tinh Linh nói "Vấn đề này quá khó khăn, đến nỗi tế bào của tôi cũng phân ly", vì vậy hắn mỉm cười, trả lời em trai, "Bởi vì nó không hiểu lời của em nói đó, Song Song hãy đổi một câu hỏi khác nhé."
Song Song hiểu ra, liên tục gật đầu, một lần nữa nhìn về phía Thiên Miêu Tinh Linh của mình, đột nhiên nghĩ đến điều gì, hỏi nó, "Cậu có đói bụng hông?"
Nói xong, nhóc lại nhìn về phía anh trai, "Anh ơi, nó cũng là mèo sao? Cũng muốn ăn cá ạ?"
Biên Tấn Nguyên xoa đầu em trai, "Nó không phải mèo, cũng không ăn cá, nó sẽ không đói, giống như cái quạt trong nhà vậy."
"Ồ." Song Song gật đầu, "Nhưng mà quạt sẽ không nói chuyện."
"Vậy nên Song Song thấy nó thú vị không?"
Mắt Song Song sáng lên, hăng hái gật đầu, "Thú vị lắm ạ."
Biên Tấn Nguyên thấy em trai thích, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn.
Lục Vân Phi kinh ngạc nhìn cảnh tương tác anh em trước mặt, cảm thấy mình như bị hoa mắt rồi. Đây vẫn là Biên Tấn Nguyên mà cậu biết sao? Biên Tấn Nguyên lạnh lùng, ít nói với mọi người đó hả?
Chắc chắn là giả rồi, Lục Vân Phi không nhịn được phàn nàn, làm sao một người như Biên Tấn Nguyên lại có thể cười và nói chuyện dịu dàng như vậy? Nói ra ai mà tin được!
Biên Tiệp thấy hắn đã về, vội mang cơm đã để dành cho hắn, cho vào nồi để hâm nóng. Song Song ngoan ngoãn đi rửa mặt, Biên Tấn Nguyên bỏ cặp sách xuống, ngồi trên ghế sô pha, lấy bút và giấy note ra.
"Anh ơi rửa mặt hông?" Song Song giơ giơ cái khăn mặt trong tay.
"Anh hai không rửa, Song Song tự rửa đi."
"Vâng ạ."
Biên Tấn Nguyên nhìn em trai đặt khăn mặt lên giá, đi tới đổ nước ấm giúp nhóc, rồi giúp nhóc rửa chân.
Song Song rửa chân rất nhanh, đôi chân trắng nõn chỉ lay lay vài cái trong chậu rồi rút ra. Biên Tấn Nguyên lau giúp cậu bé, tự mình cũng rửa chân rồi đổ nước đi.
Hắn bảo Song Song đi chơi với Thiên Miêu Tinh Linh, còn mình ngồi trên sô pha, đặt giấy note lên bàn trà, lấy bút nước ra bắt đầu viết.
Lục Vân Phi rướn cổ muốn nhìn xem hắn viết gì mà cần dùng giấy note thay vì sách bài tập. Nhưng nghĩ lại việc mình hiện tại chỉ là một bé Thiên Miêu Tinh Linh, rướn thế nào cũng chẳng có ích gì.
Song Song xoa xoa đầu cậu, nhẹ nhàng hỏi, "Cậu có biết kể chuyện hông?"
Nhóc à, em không gọi "Thiên Miêu Tinh Linh" mà trực tiếp hỏi anh thì anh cũng không khởi động được đâu, Lục Vân Phi thầm nghĩ.
Nhưng cậu vẫn đáp, "Biết."
Không ngờ, trong phòng lập tức vang lên tiếng "Biết."
Ôi trời! Hóa ra cậu có trí thông minh nhân tạo, thông minh hơn Thiên Miêu Tinh Linh thật, không cần gọi "Thiên Miêu Tinh Linh" cũng có thể khởi động được.
Song Song nghe nói vậy, lập tức kéo một cái ghế nhỏ ngồi trước mặt cậu, "Vậy cậu kể chuyện cổ tích cho tớ nghe đi."
Lục Vân Phi:...
Lục Vân Phi nhìn Biên Tấn Nguyên đang viết chăm chú, hóa ra cậu biến thành Thiên Miêu Tinh Linh là để giúp Biên Tấn Nguyên trông trẻ hả? Bị gài rồi!
Lục Vân Phi cảm thấy mình nên im lặng thì hơn, nhưng trước mặt là một đứa bé với đôi mắt to đen trắng rõ ràng, vẻ mặt đầy chờ mong nhìn mình. Biên Tấn Nguyên đẹp trai, em trai hắn tất nhiên cũng không kém, đứa bé này có làn da trắng, đôi mắt to, giống như búp bê phương Tây, chỉ có điều búp bê phương Tây này lại mặc một bộ đồ ngủ đã phai màu, trông như một hoàng tử nhỏ nghèo khó vậy.
Ở tuổi này, bé trai thích nghe chuyện gì nhỉ? Lục Vân Phi nghĩ, nhưng không thể nghĩ ra ngay được, cuối cùng chỉ có thể kể câu chuyện Công chúa Bạch Tuyết mà mọi đứa trẻ đều biết.
Biên Tấn Nguyên vừa viết bài cho tạp chí, vừa nghe chuyện Công chúa Bạch Tuyết. Đợi khi chuyện kết thúc, hắn cũng vừa viết xong một câu.
"Thiên Miêu Tinh Linh." Biên Tấn Nguyên gọi một tiếng.
Lục Vân Phi lập tức tỉnh táo lại, "Tôi ở đây."
"Kể lại câu chuyện này bằng tiếng Anh đi."
Lục Vân Phi:...
Cái thế giới quái quỷ này là gì đây!!! Cậu đã trở thành Thiên Miêu Tinh Linh rồi sao vẫn không thoát khỏi nỗi sợ hãi tiếng Anh vậyyyy!!!
Cậu vậy mà lại xuyên không, trở thành Thiên Miêu Tinh Linh của Biên Tấn Nguyên!
Biên Tấn Nguyên rõ ràng không hiểu vì sao em trai mình lại hỏi vấn đề này, hắn ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt em trai nhẹ nhàng nói, "Tế bào phân ly?"
Song Song gật đầu, chỉ tay về phía Thiên Miêu Tinh Linh bên cạnh, "Nó nói á."
Biên Tấn Nguyên nhìn Thiên Miêu Tinh Linh cách đó không xa, suy nghĩ một chút, nhớ lại mình đã từng nghe Thiên Miêu Tinh Linh nói "Vấn đề này quá khó khăn, đến nỗi tế bào của tôi cũng phân ly", vì vậy hắn mỉm cười, trả lời em trai, "Bởi vì nó không hiểu lời của em nói đó, Song Song hãy đổi một câu hỏi khác nhé."
Song Song hiểu ra, liên tục gật đầu, một lần nữa nhìn về phía Thiên Miêu Tinh Linh của mình, đột nhiên nghĩ đến điều gì, hỏi nó, "Cậu có đói bụng hông?"
Nói xong, nhóc lại nhìn về phía anh trai, "Anh ơi, nó cũng là mèo sao? Cũng muốn ăn cá ạ?"
Biên Tấn Nguyên xoa đầu em trai, "Nó không phải mèo, cũng không ăn cá, nó sẽ không đói, giống như cái quạt trong nhà vậy."
"Ồ." Song Song gật đầu, "Nhưng mà quạt sẽ không nói chuyện."
"Vậy nên Song Song thấy nó thú vị không?"
Mắt Song Song sáng lên, hăng hái gật đầu, "Thú vị lắm ạ."
Biên Tấn Nguyên thấy em trai thích, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn.
Lục Vân Phi kinh ngạc nhìn cảnh tương tác anh em trước mặt, cảm thấy mình như bị hoa mắt rồi. Đây vẫn là Biên Tấn Nguyên mà cậu biết sao? Biên Tấn Nguyên lạnh lùng, ít nói với mọi người đó hả?
Chắc chắn là giả rồi, Lục Vân Phi không nhịn được phàn nàn, làm sao một người như Biên Tấn Nguyên lại có thể cười và nói chuyện dịu dàng như vậy? Nói ra ai mà tin được!
Biên Tiệp thấy hắn đã về, vội mang cơm đã để dành cho hắn, cho vào nồi để hâm nóng. Song Song ngoan ngoãn đi rửa mặt, Biên Tấn Nguyên bỏ cặp sách xuống, ngồi trên ghế sô pha, lấy bút và giấy note ra.
"Anh ơi rửa mặt hông?" Song Song giơ giơ cái khăn mặt trong tay.
"Anh hai không rửa, Song Song tự rửa đi."
"Vâng ạ."
Biên Tấn Nguyên nhìn em trai đặt khăn mặt lên giá, đi tới đổ nước ấm giúp nhóc, rồi giúp nhóc rửa chân.
Song Song rửa chân rất nhanh, đôi chân trắng nõn chỉ lay lay vài cái trong chậu rồi rút ra. Biên Tấn Nguyên lau giúp cậu bé, tự mình cũng rửa chân rồi đổ nước đi.
Hắn bảo Song Song đi chơi với Thiên Miêu Tinh Linh, còn mình ngồi trên sô pha, đặt giấy note lên bàn trà, lấy bút nước ra bắt đầu viết.
Lục Vân Phi rướn cổ muốn nhìn xem hắn viết gì mà cần dùng giấy note thay vì sách bài tập. Nhưng nghĩ lại việc mình hiện tại chỉ là một bé Thiên Miêu Tinh Linh, rướn thế nào cũng chẳng có ích gì.
Song Song xoa xoa đầu cậu, nhẹ nhàng hỏi, "Cậu có biết kể chuyện hông?"
Nhóc à, em không gọi "Thiên Miêu Tinh Linh" mà trực tiếp hỏi anh thì anh cũng không khởi động được đâu, Lục Vân Phi thầm nghĩ.
Nhưng cậu vẫn đáp, "Biết."
Không ngờ, trong phòng lập tức vang lên tiếng "Biết."
Ôi trời! Hóa ra cậu có trí thông minh nhân tạo, thông minh hơn Thiên Miêu Tinh Linh thật, không cần gọi "Thiên Miêu Tinh Linh" cũng có thể khởi động được.
Song Song nghe nói vậy, lập tức kéo một cái ghế nhỏ ngồi trước mặt cậu, "Vậy cậu kể chuyện cổ tích cho tớ nghe đi."
Lục Vân Phi:...
Lục Vân Phi nhìn Biên Tấn Nguyên đang viết chăm chú, hóa ra cậu biến thành Thiên Miêu Tinh Linh là để giúp Biên Tấn Nguyên trông trẻ hả? Bị gài rồi!
Lục Vân Phi cảm thấy mình nên im lặng thì hơn, nhưng trước mặt là một đứa bé với đôi mắt to đen trắng rõ ràng, vẻ mặt đầy chờ mong nhìn mình. Biên Tấn Nguyên đẹp trai, em trai hắn tất nhiên cũng không kém, đứa bé này có làn da trắng, đôi mắt to, giống như búp bê phương Tây, chỉ có điều búp bê phương Tây này lại mặc một bộ đồ ngủ đã phai màu, trông như một hoàng tử nhỏ nghèo khó vậy.
Ở tuổi này, bé trai thích nghe chuyện gì nhỉ? Lục Vân Phi nghĩ, nhưng không thể nghĩ ra ngay được, cuối cùng chỉ có thể kể câu chuyện Công chúa Bạch Tuyết mà mọi đứa trẻ đều biết.
Biên Tấn Nguyên vừa viết bài cho tạp chí, vừa nghe chuyện Công chúa Bạch Tuyết. Đợi khi chuyện kết thúc, hắn cũng vừa viết xong một câu.
"Thiên Miêu Tinh Linh." Biên Tấn Nguyên gọi một tiếng.
Lục Vân Phi lập tức tỉnh táo lại, "Tôi ở đây."
"Kể lại câu chuyện này bằng tiếng Anh đi."
Lục Vân Phi:...
Cái thế giới quái quỷ này là gì đây!!! Cậu đã trở thành Thiên Miêu Tinh Linh rồi sao vẫn không thoát khỏi nỗi sợ hãi tiếng Anh vậyyyy!!!