Sau Khi Xuyên Thành Thiên Miêu Tinh Linh Của Hotboy Trường
Chương 24
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ Quốc khánh, Lục Vân Phi đã từ chối lời mời ăn cơm của Ôn Minh Dịch, cũng từ chối luôn lời rủ rê chơi game của Lý Nguyên Thanh mà tập trung ở nhà để ôn tập tiếng Anh, hy vọng bản thân lúc bị xử tử sẽ không quá khó coi.
Tuy nhiên, người ta thường nói rằng càng sợ gì thì điều đó càng đến. Nhìn tờ bài kiểm tra Biên Tấn Nguyên đưa cho mình, trong đầu Lục Vân Phi chỉ có một suy nghĩ: Xong rồi, lần này chớt chắc rồi.
Cậu đã mất hai tiết học để làm xong bài kiểm tra, sau đó nộp lại cho Biên Tấn Nguyên.
Biên Tấn Nguyên hỏi cậu một cách rất ân cần: "Cậu có cần dùng bút đỏ để chấm không?"
Lục Vân Phi nghĩ rằng điều này thật sự là làm khó Lục Ngạo Thiên rồi!
"Không, không cần đâu."
Biên Tấn Nguyên hiểu ý.
Hắn cầm bài kiểm tra lên xem xét kỹ lưỡng, trong khi Lục Vân Phi chăm chú quan sát biểu cảm của hắn. Chỉ tiếc là Biên Tấn Nguyên vốn có gương mặt lạnh lùng, Lục Vân Phi nhìn một hồi lâu mà vẫn không thể đoán ra hắn đang nghĩ gì.
Chờ một lúc lâu, Biên Tấn Nguyên mới rời mắt khỏi bài kiểm tra và nhìn về phía Lục Vân Phi.
Lục Vân Phi cười ngượng ngùng: "Không đạt tiêu chuẩn phải không?"
"Cậu đúng là rất tự nhận thức về bản thân đấy."
"Chừng ấy thời gian rồi, cũng nên biết thân biết phận thôi."
Biên Tấn Nguyên cảm thấy lời này nghe thật là não nề.
"Không sao đâu, từ từ bổ sung lại." Hắn nói.
Lục Vân Phi thở dài: "Đâu có dễ như vậy. Tiếng Anh của tôi từ lúc tiểu học là phải thuê gia sư rồi, chỉ có một thời gian ngắn ở trung học là huy hoàng một chút, lên cấp ba lại tụt xuống đáy parabol ngay. Haiz, khó quá mà."
Biên Tấn Nguyên thu dọn bài kiểm tra và nói với cậu: "Cứ từ từ, tìm đúng phương pháp, rồi cũng sẽ tiến bộ thôi."
Nói xong, hắn bắt đầu làm bài kiểm tra toán của mình. Lục Vân Phi nhìn hắn, nghĩ thầm trong bụng, vậy là xong rồi hả? Thật sự chỉ là kiểm tra trình độ sao? Lẽ nào cậu ta không định nhân dịp này mà lập ra một kế hoạch bổ sung cho mình sao? Thế là hết thật rồi sao?
"Ê này, thầy Biên." Lục Vân Phi dùng bút chọc chọc hắn, "Cậu không có điều gì khác muốn nói sao?"
Biên Tấn Nguyên lắc đầu.
Lục Vân Phi ngạc nhiên, cứ nghĩ rằng Biên Tấn Nguyên định giúp cậu bổ sung kiến thức cơ! Cuối cùng lại chỉ kiểm tra trình độ thôi à, mà hôm qua mình còn bày vẽ chuẩn bị tinh thần hùng hổ như thế, thật là phí hoài tình cảm của cậu mà! Lục Vân Phi cảm thấy bản thân bị lừa dối, thật quá đỗi thất vọng! Cậu giận dỗi rút ra bài kiểm tra toán của mình rồi bắt đầu làm.
Đến trưa, Biên Tấn Nguyên như thường lệ rời khỏi lớp học sớm để đi làm thêm. Lục Vân Phi cùng Lý Nguyên Thanh và Ôn Minh Dịch thì đi ăn cơm.
Lý Nguyên Thanh vừa đi vừa than thở: "Cậu không biết kỳ nghỉ Quốc khánh này của tớ khổ sở thế nào đâu! Mẹ tớ không cho dì giúp việc nấu ăn, nhất định bắt tôi tự nấu cơ."
"Vậy thì cậu cứ nấu thôi." Lục Vân Phi đáp.
"Chà, Lục thiếu nói thì dễ quá há, cậu biết nấu ăn không?"
Lục Vân Phi nhìn cậu ta, "Tớ thì không biết, nhưng tớ có dì giúp việc mà."
"Vậy là cậu nhịn đói suốt ba ngày à?" Ôn Minh Dịch hỏi.
"Không hẳn, dù mẹ ruột không cho tớ ăn no, nhưng tớ còn có mẹ nuôi mà! Mẹ nuôi cho tớ ăn uống no đủ."
Lục Vân Phi khó hiểu nhìn cậu ta, "Cậu, mẹ nuôi?"
"Không phải mẹ nuôi của tớ, mà là mẹ nuôi của tất cả mọi người." Lý Nguyên Thanh mỉm cười, "Nữ thần quốc dân—Lão Can Ma*."
*Đây là Lão Can Ma nha:
"Vậy cậu ăn liền ba ngày toàn Lão Can Ma à?" Ôn Minh Dịch kinh ngạc, "Cậu có bị cao huyết áp không đấy?"
Lý Nguyên Thanh:...
Lý Nguyên Thanh bất đắc dĩ nhìn cậu ta, "Tớ cũng là người có những bữa tiệc đàng hoàng chứ bộ, tớ chỉ ôm lấy nữ thần ở nhà thôi, còn lúc ra ngoài thì tớ tự do tung cánh trên bầu trời rộng lớn."
Nghe đến đây, Lục Vân Phi đột nhiên nhớ đến một chuyện, "Các cậu nói xem, Biên Tấn Nguyên mỗi trưa đều đi làm thêm, vậy cậu ấy có ăn trưa không nhỉ?"
Cậu còn nhớ lần trước mình giúp Biên Tấn Nguyên đánh nhau, đã hơn 1 giờ 30 rồi mà Biên Tấn Nguyên mới đi ăn trưa. Vậy cậu ấy đi làm thêm ở đâu vào buổi trưa nhỉ? Chắc chắn không phải tiệm bánh, vì tiệm bánh quá xa trường, không đủ thời gian cho cậu ấy đi về và làm việc.
"Cậu tò mò à." Ôn Minh Dịch nói: "Vậy thì cậu cứ hỏi thẳng cậu ta đi, tớ thấy cậu ta đối xử với cậu rất tốt đấy, còn giám sát cậu học từ vựng tiếng Anh nữa mà."
"Đừng nhắc nữa." Lục Vân Phi nghe mà tức, rõ ràng từ hôm qua mình đã chuẩn bị tinh thần học hỏi rồi, thế mà thầy chỉ nói vu vơ một câu, chỉ kiểm tra trình độ thôi, hoàn toàn không có ý định giúp cậu tiến bộ, thật là tức chết đi được. Lục Vân Phi lúc này cảm thấy câu nói của bạn cùng bàn cũ của Biên Tấn Nguyên thật là đúng—dựa vào học bá thì chẳng đáng tin chút nào.
Thực tế đã chứng minh, dù cho con lợn mẹ đã leo được lên cây, nhưng học bá thì vẫn không đáng tin.
"Không nghĩ nữa. Đi thôi, ăn cơm thôi."
Buổi tối, Lục Vân Phi gặp lại thầy Vương, thầy Vương trải qua kỳ nghỉ Quốc khánh đã tổng kết cho cậu một phương pháp bổ sung kiến thức mới.
"Thế nào? Cảm thấy dễ tiếp thu hơn chưa?" thầy Vương đầy hy vọng hỏi cậu.
Lục Vân Phi nhìn thầy giáo tiếng Anh trẻ tuổi, tận tâm, tóc vẫn còn rậm rạp của mình, chợt cảm thấy tội lỗi rồi thành thật đáp: "Nói ra thầy có thể không tin, nhưng thật sự là không."
Thầy Vương cảm thấy mình sắp tự kỷ luôn rồi.
"Không sao, đây mới chỉ là giai đoạn đầu tiên, chúng ta cứ thử tiếp, xem sau này có thể tiến bộ không."
Lục Vân Phi nhìn thầy với vẻ kiên cường, bỗng nghĩ nếu cứ tiếp tục thế này, không biết tiếng Anh của mình có tiến bộ được hay không, nhưng chắc chắn tóc của thầy Vương sẽ dần dần lụi tàn hết.
Đến cuối cùng, bản thân chưa kịp giỏi lên mà thầy Vương lại bị hói mất rồi, thật khủng khiếp quá đi!
Vì vậy, Lục Vân Phi vỗ vỗ vai gia sư tiếng Anh có mái tóc giống như con lai này của mỉnh, nói: "Vất vả rồi ạ."
"Không vất vả, không vất vả, phục vụ nhân dân mà." Thầy Vương với tinh thần Đảng đáp lại cậu.
9 giờ tối, Lục Vân Phi lại một lần nữa tỉnh giấc trong chiếc loa thông minh Thiên Miêu Tinh Linh. Lần này nhà Biên Tấn Nguyên không có ai khác, Biên Tiệp đang dạy Song Song cách đọc chữ, còn Biên Tấn Nguyên thì đang viết gì đó.
Lục Vân Phi cảm thấy nhàm chán, bèn cầm từ vựng tiếng Anh lên học.
Cậu học một lúc thì nghe Biên Tiệp nói với Biên Tấn Nguyên: "Dì và Song Song đi ngủ đây, con cũng ngủ sớm nhé."
"Vâng." Biên Tấn Nguyên gật đầu, "Con viết xong mấy cái này rồi ngủ."
Biên Tiệp nhìn lướt qua và hỏi: "Con đang viết tiếng Anh à?"
Biên Tấn Nguyên gật đầu.
Biên Tiệp thấy vậy, không nói gì thêm mà đi rửa mặt, tay và chân cho Song Song, sau đó ôm cậu bé về phòng đi ngủ.
Lục Vân Phi thấy Biên Tấn Nguyên cứ cúi đầu viết tiếng Anh, thỉnh thoảng còn lật sách và xem các tài liệu tham khảo bên cạnh, trong lòng thầm nghĩ đây là tiếng Anh gì mà phải viết lâu như vậy? Chẳng lẽ là IELTS hả?
Cậu nhìn đồng hồ treo trên tường, khi kim đồng hồ chỉ đúng 12 giờ, cậu bèn nhắc Biên Tấn Nguyên: "Bây giờ là 24 giờ, giờ Bắc Kinh."
Biên Tấn Nguyên bất ngờ bị giọng nói đột ngột phát ra của cậu làm cho giật mình, quay đầu nhìn về phía chiếc loa Thiên Miêu Tinh Linh không xa, rồi bất đắc dĩ nói: "Thiên Miêu Tinh Linh."
Vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ Quốc khánh, Lục Vân Phi đã từ chối lời mời ăn cơm của Ôn Minh Dịch, cũng từ chối luôn lời rủ rê chơi game của Lý Nguyên Thanh mà tập trung ở nhà để ôn tập tiếng Anh, hy vọng bản thân lúc bị xử tử sẽ không quá khó coi.
Tuy nhiên, người ta thường nói rằng càng sợ gì thì điều đó càng đến. Nhìn tờ bài kiểm tra Biên Tấn Nguyên đưa cho mình, trong đầu Lục Vân Phi chỉ có một suy nghĩ: Xong rồi, lần này chớt chắc rồi.
Cậu đã mất hai tiết học để làm xong bài kiểm tra, sau đó nộp lại cho Biên Tấn Nguyên.
Biên Tấn Nguyên hỏi cậu một cách rất ân cần: "Cậu có cần dùng bút đỏ để chấm không?"
Lục Vân Phi nghĩ rằng điều này thật sự là làm khó Lục Ngạo Thiên rồi!
"Không, không cần đâu."
Biên Tấn Nguyên hiểu ý.
Hắn cầm bài kiểm tra lên xem xét kỹ lưỡng, trong khi Lục Vân Phi chăm chú quan sát biểu cảm của hắn. Chỉ tiếc là Biên Tấn Nguyên vốn có gương mặt lạnh lùng, Lục Vân Phi nhìn một hồi lâu mà vẫn không thể đoán ra hắn đang nghĩ gì.
Chờ một lúc lâu, Biên Tấn Nguyên mới rời mắt khỏi bài kiểm tra và nhìn về phía Lục Vân Phi.
Lục Vân Phi cười ngượng ngùng: "Không đạt tiêu chuẩn phải không?"
"Cậu đúng là rất tự nhận thức về bản thân đấy."
"Chừng ấy thời gian rồi, cũng nên biết thân biết phận thôi."
Biên Tấn Nguyên cảm thấy lời này nghe thật là não nề.
"Không sao đâu, từ từ bổ sung lại." Hắn nói.
Lục Vân Phi thở dài: "Đâu có dễ như vậy. Tiếng Anh của tôi từ lúc tiểu học là phải thuê gia sư rồi, chỉ có một thời gian ngắn ở trung học là huy hoàng một chút, lên cấp ba lại tụt xuống đáy parabol ngay. Haiz, khó quá mà."
Biên Tấn Nguyên thu dọn bài kiểm tra và nói với cậu: "Cứ từ từ, tìm đúng phương pháp, rồi cũng sẽ tiến bộ thôi."
Nói xong, hắn bắt đầu làm bài kiểm tra toán của mình. Lục Vân Phi nhìn hắn, nghĩ thầm trong bụng, vậy là xong rồi hả? Thật sự chỉ là kiểm tra trình độ sao? Lẽ nào cậu ta không định nhân dịp này mà lập ra một kế hoạch bổ sung cho mình sao? Thế là hết thật rồi sao?
"Ê này, thầy Biên." Lục Vân Phi dùng bút chọc chọc hắn, "Cậu không có điều gì khác muốn nói sao?"
Biên Tấn Nguyên lắc đầu.
Lục Vân Phi ngạc nhiên, cứ nghĩ rằng Biên Tấn Nguyên định giúp cậu bổ sung kiến thức cơ! Cuối cùng lại chỉ kiểm tra trình độ thôi à, mà hôm qua mình còn bày vẽ chuẩn bị tinh thần hùng hổ như thế, thật là phí hoài tình cảm của cậu mà! Lục Vân Phi cảm thấy bản thân bị lừa dối, thật quá đỗi thất vọng! Cậu giận dỗi rút ra bài kiểm tra toán của mình rồi bắt đầu làm.
Đến trưa, Biên Tấn Nguyên như thường lệ rời khỏi lớp học sớm để đi làm thêm. Lục Vân Phi cùng Lý Nguyên Thanh và Ôn Minh Dịch thì đi ăn cơm.
Lý Nguyên Thanh vừa đi vừa than thở: "Cậu không biết kỳ nghỉ Quốc khánh này của tớ khổ sở thế nào đâu! Mẹ tớ không cho dì giúp việc nấu ăn, nhất định bắt tôi tự nấu cơ."
"Vậy thì cậu cứ nấu thôi." Lục Vân Phi đáp.
"Chà, Lục thiếu nói thì dễ quá há, cậu biết nấu ăn không?"
Lục Vân Phi nhìn cậu ta, "Tớ thì không biết, nhưng tớ có dì giúp việc mà."
"Vậy là cậu nhịn đói suốt ba ngày à?" Ôn Minh Dịch hỏi.
"Không hẳn, dù mẹ ruột không cho tớ ăn no, nhưng tớ còn có mẹ nuôi mà! Mẹ nuôi cho tớ ăn uống no đủ."
Lục Vân Phi khó hiểu nhìn cậu ta, "Cậu, mẹ nuôi?"
"Không phải mẹ nuôi của tớ, mà là mẹ nuôi của tất cả mọi người." Lý Nguyên Thanh mỉm cười, "Nữ thần quốc dân—Lão Can Ma*."
*Đây là Lão Can Ma nha:
"Vậy cậu ăn liền ba ngày toàn Lão Can Ma à?" Ôn Minh Dịch kinh ngạc, "Cậu có bị cao huyết áp không đấy?"
Lý Nguyên Thanh:...
Lý Nguyên Thanh bất đắc dĩ nhìn cậu ta, "Tớ cũng là người có những bữa tiệc đàng hoàng chứ bộ, tớ chỉ ôm lấy nữ thần ở nhà thôi, còn lúc ra ngoài thì tớ tự do tung cánh trên bầu trời rộng lớn."
Nghe đến đây, Lục Vân Phi đột nhiên nhớ đến một chuyện, "Các cậu nói xem, Biên Tấn Nguyên mỗi trưa đều đi làm thêm, vậy cậu ấy có ăn trưa không nhỉ?"
Cậu còn nhớ lần trước mình giúp Biên Tấn Nguyên đánh nhau, đã hơn 1 giờ 30 rồi mà Biên Tấn Nguyên mới đi ăn trưa. Vậy cậu ấy đi làm thêm ở đâu vào buổi trưa nhỉ? Chắc chắn không phải tiệm bánh, vì tiệm bánh quá xa trường, không đủ thời gian cho cậu ấy đi về và làm việc.
"Cậu tò mò à." Ôn Minh Dịch nói: "Vậy thì cậu cứ hỏi thẳng cậu ta đi, tớ thấy cậu ta đối xử với cậu rất tốt đấy, còn giám sát cậu học từ vựng tiếng Anh nữa mà."
"Đừng nhắc nữa." Lục Vân Phi nghe mà tức, rõ ràng từ hôm qua mình đã chuẩn bị tinh thần học hỏi rồi, thế mà thầy chỉ nói vu vơ một câu, chỉ kiểm tra trình độ thôi, hoàn toàn không có ý định giúp cậu tiến bộ, thật là tức chết đi được. Lục Vân Phi lúc này cảm thấy câu nói của bạn cùng bàn cũ của Biên Tấn Nguyên thật là đúng—dựa vào học bá thì chẳng đáng tin chút nào.
Thực tế đã chứng minh, dù cho con lợn mẹ đã leo được lên cây, nhưng học bá thì vẫn không đáng tin.
"Không nghĩ nữa. Đi thôi, ăn cơm thôi."
Buổi tối, Lục Vân Phi gặp lại thầy Vương, thầy Vương trải qua kỳ nghỉ Quốc khánh đã tổng kết cho cậu một phương pháp bổ sung kiến thức mới.
"Thế nào? Cảm thấy dễ tiếp thu hơn chưa?" thầy Vương đầy hy vọng hỏi cậu.
Lục Vân Phi nhìn thầy giáo tiếng Anh trẻ tuổi, tận tâm, tóc vẫn còn rậm rạp của mình, chợt cảm thấy tội lỗi rồi thành thật đáp: "Nói ra thầy có thể không tin, nhưng thật sự là không."
Thầy Vương cảm thấy mình sắp tự kỷ luôn rồi.
"Không sao, đây mới chỉ là giai đoạn đầu tiên, chúng ta cứ thử tiếp, xem sau này có thể tiến bộ không."
Lục Vân Phi nhìn thầy với vẻ kiên cường, bỗng nghĩ nếu cứ tiếp tục thế này, không biết tiếng Anh của mình có tiến bộ được hay không, nhưng chắc chắn tóc của thầy Vương sẽ dần dần lụi tàn hết.
Đến cuối cùng, bản thân chưa kịp giỏi lên mà thầy Vương lại bị hói mất rồi, thật khủng khiếp quá đi!
Vì vậy, Lục Vân Phi vỗ vỗ vai gia sư tiếng Anh có mái tóc giống như con lai này của mỉnh, nói: "Vất vả rồi ạ."
"Không vất vả, không vất vả, phục vụ nhân dân mà." Thầy Vương với tinh thần Đảng đáp lại cậu.
9 giờ tối, Lục Vân Phi lại một lần nữa tỉnh giấc trong chiếc loa thông minh Thiên Miêu Tinh Linh. Lần này nhà Biên Tấn Nguyên không có ai khác, Biên Tiệp đang dạy Song Song cách đọc chữ, còn Biên Tấn Nguyên thì đang viết gì đó.
Lục Vân Phi cảm thấy nhàm chán, bèn cầm từ vựng tiếng Anh lên học.
Cậu học một lúc thì nghe Biên Tiệp nói với Biên Tấn Nguyên: "Dì và Song Song đi ngủ đây, con cũng ngủ sớm nhé."
"Vâng." Biên Tấn Nguyên gật đầu, "Con viết xong mấy cái này rồi ngủ."
Biên Tiệp nhìn lướt qua và hỏi: "Con đang viết tiếng Anh à?"
Biên Tấn Nguyên gật đầu.
Biên Tiệp thấy vậy, không nói gì thêm mà đi rửa mặt, tay và chân cho Song Song, sau đó ôm cậu bé về phòng đi ngủ.
Lục Vân Phi thấy Biên Tấn Nguyên cứ cúi đầu viết tiếng Anh, thỉnh thoảng còn lật sách và xem các tài liệu tham khảo bên cạnh, trong lòng thầm nghĩ đây là tiếng Anh gì mà phải viết lâu như vậy? Chẳng lẽ là IELTS hả?
Cậu nhìn đồng hồ treo trên tường, khi kim đồng hồ chỉ đúng 12 giờ, cậu bèn nhắc Biên Tấn Nguyên: "Bây giờ là 24 giờ, giờ Bắc Kinh."
Biên Tấn Nguyên bất ngờ bị giọng nói đột ngột phát ra của cậu làm cho giật mình, quay đầu nhìn về phía chiếc loa Thiên Miêu Tinh Linh không xa, rồi bất đắc dĩ nói: "Thiên Miêu Tinh Linh."