Sau Khi Xuyên Thành Thiên Miêu Tinh Linh Của Hotboy Trường
Chương 2
Biên Tấn Nguyên nhìn thấy Lục Vân Phi, hiếm khi nhíu mày. Hắn nhớ rõ Lục Vân Phi, một thiên tài khoa học làm người khác ngạc nhiên. Biên Tấn Nguyên trước khi gặp cậu thậm chí còn không tin nổi khi nghe nói trong lớp học xuất sắc này lại có người bị trượt môn - đương nhiên, trừ môn Vật lý.
Nhưng mà, Lục Vân Phi giỏi các môn Lý, Hóa, Sinh một cách đáng kinh ngạc, đều đứng trong top ba của lớp, lại chỉ có môn Tiếng Anh là ở khoảng bảy, tám mươi điểm.
Biên Tấn Nguyên đã từng xem qua điểm của cậu, nghĩ rằng chỉ cần cậu ta đạt mức trung bình môn Tiếng Anh trong lớp, thì có thể dễ dàng lọt vào top mười. Đáng tiếc, những điều này chẳng liên quan gì đến hắn.
Lục Vân Phi nhìn Biên Tấn Nguyên nhíu mày thì cảm thấy kỳ lạ, "Cái tên đáng ghét này cũng có vẻ mặt đó sao? Trông thuận mắt hơn hẳn nhỉ."
Cậu còn chưa kịp gia nhập cuộc chiến, cái tên bị cậu đánh trúng bằng chai Coca đã cầm dao xông tới. Biên Tấn Nguyên nhanh nhẹn túm lấy cổ áo người đó, quật ngã rồi đạp mạnh gã một cái. Hắn lạnh lùng nói với Lục Vân Phi, "Chuyện này không liên quan đến cậu, tránh ra!"
Lục Vân Phi cười lạnh, "Bây giờ có liên quan hay không là do cậu định đoạt sao?"
Cậu vừa dứt lời, hai trong số năm người đã xông về phía cậu.
Cuộc hỗn chiến bùng nổ ngay lập tức. Biên Tấn Nguyên không muốn lôi kéo bạn học vào rắc rối của mình liền nhanh chóng giải quyết ba người bên hắn. Khi hắn quay lại, Lục Vân Phi đã đánh bại hai người kia, hai tay đút vào túi quần đi về phía này.
Lục Vân Phi cúi xuống nhặt lại chai Coca của mình, nhìn người trên mặt đất rồi hỏi Biên Tấn Nguyên, "Đây có phải học sinh trường chúng ta không?"
"Không phải."
"Bảo vệ của trường quá tệ, chút nữa tôi phải viết thư kiến nghị mới được."
Biên Tấn Nguyên không nói gì.
Lục Vân Phi xoay người đi về phía trước, đi vài bước thấy Biên Tấn Nguyên không đuổi theo, bèn quay lại nói, "Đi thôi, đứng đó làm cái gì? Thu dọn chiến trường hả?"
Lúc này Biên Tấn Nguyên mới đi theo.
Lục Vân Phi đi đến chỗ bồn hoa, cầm lấy bánh kẹp thịt của mình vừa nãy đã đặt ở đó.
Biên Tấn Nguyên không nói gì mà chỉ nhìn cái bánh kẹp thịt trong tay Lục Vân Phi, khi ra khỏi con ngõ bên cạnh hội trường, hắn nói, "Cảm ơn."
"Vừa nãy không phải cậu bảo tôi tránh ra sao?" Lục Vân Phi không quên lời nói trước đó của hắn.
Biên Tấn Nguyên không nghĩ rằng cậu sẽ nhắc lại điều đó, im lặng một chút rồi nói, "Tôi chỉ không muốn kéo cậu vào rắc rối."
Hắn nghĩ nghĩ, bổ sung thêm, "Xin lỗi."
Lục Vân Phi cảm thấy hôm nay đúng là một ngày thật vi diệu, liên tiếp nghe được Biên Tấn Nguyên nói cảm ơn và xin lỗi, không uổng công cậu giúp hắn đánh một trận mà.
"Được rồi, tôi chỉ nói vậy thôi, không có gì đâu. Đi thôi, về lớp học nào."
"Cậu ăn cơm chưa?" Biên Tấn Nguyên không muốn nợ Lục Vân Phi ân tình, "Tôi mời cậu ăn cơm."
Lục Vân Phi giơ bánh kẹp thịt của mình, "Ăn rồi, đây là mua cho Lý Nguyên Thanh."
"Vậy lần sau cậu có chuyện gì cần giúp cứ tìm tôi. Tôi đi ăn cơm, gặp sau."
Biên Tấn Nguyên nói xong thì xoay người đi về phía nhà ăn.
Lục Vân Phi nhìn hắn rời đi, tự hỏi mình có việc gì cần hắn giúp không. Cậu cầm bánh kẹp thịt rồi quay về lớp học.
Lý Nguyên Thanh tới rất sớm, Lục Vân Phi vừa vào lớp học đã thấy cậu ta rồi.
"Cho cậu đó." Lục Vân Phi đặt bánh kẹp thịt trước mặt cậu, tự mình mở chai Coca.
Nhân lúc Lý Nguyên Thanh ăn bánh, Lục Vân Phi kể lại chuyện vừa xảy ra.
Lý Nguyên Thanh ngạc nhiên, "Cho nên cậu giúp hắn? Tớ tưởng cậu rất ghét hắn chứ."
"Tớ đúng là không ưa cậu ta, nhưng dù sao cũng là bạn học, không thể thấy bạn gặp nạn mà khoanh tay đứng nhìn được."
"Vậy sao. Chiều tan học đi chơi bóng không?" Lý Nguyên Thanh hỏi.
"Không, tớ phải về nhà học thêm Tiếng Anh." Lục Vân Phi có sức mà không có lực nói, "Cậu nói xem, tớ đã học Tiếng Anh tệ thế này rồi, giờ còn phải học thêm nữa."
"Chính vì cậu học tệ nên cậu mới cần phải nỗ lực hơn đó, hiểu không?"
Lục Vân Phi đương nhiên là hiểu chứ, nhưng cậu cảm thấy mình sắp mắc chứng PTSD* vì môn Tiếng Anh luôn rồi, bây giờ chỉ cần thấy từ Tiếng Anh là đã sợ hãi, chỉ muốn tránh thật xa thôi. Tại sao lại phải học Tiếng Anh chứ? Cậu tự hỏi, mình giàu thế này, đi đâu mà không thể mang theo phiên dịch? Hơn nữa, bây giờ người nói tiếng Trung cũng nhiều lên rồi, sao còn phải học Tiếng Anh?
*PTSD: sang chấn, khủng hoảng sau cú sốc nào đó.
Lục Vân Phi rất nghi ngờ, cũng rất tuyệt vọng ☹.
Hai giờ chiều, chính thức vào học, tiết đầu tiên là Toán học, giáo viên Toán học Lý Lị cũng là chủ nhiệm lớp. Hôm nay Lý Lị tâm trạng rất tốt, "Lần này bài thi Toán học khó hơn, điểm toàn trường đều thấp, nhưng lớp ta vẫn có hai bạn làm rất tốt, gần như đạt điểm tuyệt đối. Đây là dấu hiệu tốt, hy vọng các em tiếp tục cố gắng trong học kỳ này nhé. Năm sau là lớp 12 rồi, rất quan trọng, hy vọng các em quý trọng thời gian, bù đắp những thiếu sót để có nền tảng vững chắc cho kỳ thi đại học."
Lý Lị nói xong, bắt đầu giảng giải bài thi. Lục Vân Phi là một trong hai người gần như đạt điểm tuyệt đối, các câu trong đề thi đều biết làm, chỉ mất điểm vì sơ suất. Vì vậy, cậu dành tiết học này để làm bài tập về nhà, tối nay có tiết học thêm môn Tiếng Anh, mỗi lần học xong cậu đều thấy như sắp chuyển kiếp tới nơi vậy, chỉ muốn ngủ thôi.
Bốn mươi phút trôi qua nhanh chóng, chuông tan học vang lên, Lý Lị không dạy quá giờ, trước khi rời đi, cô đến chỗ Lục Vân Phi, nói, "Lục Vân Phi, ra đây một chút."
Lục Vân Phi hơi ngạc nhiên, tự hỏi có phải bản thân mình không chú ý nghe giảng bị Lý Lị phát hiện hay không. Nhưng không thể nào, cậu chỉ làm bài tập khi mọi người đang ghi chép, cả tiết đều ra vẻ chăm chú mà.
Lục Vân Phi hoang mang, nhưng nghĩ rằng thành tích Toán học của mình luôn tốt, Lý Lị chắc không nỡ phê bình mình đâu.
Cậu theo Lý Lị vào văn phòng, giờ này không phải tất cả giáo viên đều có mặt. Lý Lị kéo ghế bảo cậu ngồi xuống, giọng điệu ôn hòa nói: "Từ năm lớp 10 cô đã biết em rồi."
Lục Vân Phi nghe vậy thì không có gì ngạc nhiên. Tuy giáo viên Toán lớp 10 không phải Lý Lị, nhưng thành tích Toán học của cậu luôn đứng đầu lớp, các giáo viên Toán cùng văn phòng không thể không biết về cậu.
"Thành tích Toán học của em không tồi chút nào."
Lục Vân Phi cười, "Cũng tạm được ạ."
"Em cũng học Lý rất tốt."
"Vẫn còn phải cố gắng nhiều ạ." Lục Vân Phi khiêm tốn nói.
"Điểm Ngữ văn của em cũng khá ổn."
"Chắc cũng vậy thôi ạ."
"Nhưng mà điểm Tiếng Anh của em..." Lý Lị cẩn thận suy nghĩ một chút, cuối cùng chọn một từ ngữ nhẹ nhàng, "không được tốt lắm."
Lục Vân Phi trong khoảnh khắc này bỗng dưng cảm thấy vô cùng kính trọng cô Lý Lị! Đúng là một cô giáo hiền lành và chu đáo! Cậu đã kéo tụt điểm trung bình môn Tiếng Anh của cả lớp xuống, vậy mà Lý Lị vẫn có thể nói "không được tốt lắm". Đây mà là không tốt lắm sao? Là quá tệ hại thì đúng hơn!
Lục Vân Phi thành thật nói, "Điểm Tiếng Anh của em thật sự không tốt, môn này quá khó đối với em ạ."
Lý Lị hiểu, bởi vì cô cũng đã từng là học sinh. Ai mà không có môn học yếu chứ, chỉ là như Lục Vân Phi lại đặc biệt yếu môn Tiếng Anh như vậy thì cô mới gặp lần đầu.
"Vậy em có nghĩ đến cách nào để cải thiện không?"
"Em không chỉ nghĩ đến, mà đã cố gắng rất nhiều rồi ạ. Cô Lý, không giấu gì cô, nhà em còn thuê gia sư riêng. Tối nay em còn có buổi học thêm Tiếng Anh nữa. Nhưng không ăn thua gì hết, từ năm lớp 10 em đã học bổ sung, kết quả thì cô cũng thấy rồi đấy ạ. Có lẽ em thật sự không có năng khiếu với Tiếng Anh."
"Không thể nói vậy được," Lý Lị an ủi, "Có thể là gia sư Tiếng Anh của em không phù hợp với em."
Cô nhìn Lục Vân Phi, rõ ràng đã có ý định trong đầu, "Cô nghĩ rằng bạn cùng tuổi thường sẽ dễ dàng giao tiếp với nhau hơn là với chúng ta, các giáo viên khác. Vì thế, cô định đổi chỗ ngồi cho em. Em nghĩ sao về Biên Tấn Nguyên? Điểm Tiếng Anh của bạn ấy luôn rất tốt. Hai em ngồi cùng bàn, em có thể hỏi bạn ấy."
Lục Vân Phi kinh ngạc nhìn cô giáo chủ nhiệm của mình. Cô nói gì cơ ạ? Biên Tấn Nguyên ngồi cùng bàn với cậu? Với cái dáng vẻ lạnh lùng đó, Biên Tấn Nguyên mà chịu trả lời câu hỏi của cậu thì mới là lạ á!
Lục Vân Phi thấy cậu hiểu rất rõ về Biên Tấn Nguyên, người này căn bản không có tâm trí giúp người khác giải đáp thắc mắc đâu, chỉ biết nói "Tôi không có thời gian, cậu tìm người khác đi."
Nhưng Lý Lị vẫn nhìn cậu với vẻ chờ đợi, Lục Vân Phi dù cảm thấy điều này không đáng tin lắm, cũng không dám nói ra, chỉ có thể nói, "Chuyện này, Biên Tấn Nguyên có đồng ý không ạ?"
"Cô sẽ nói chuyện với bạn ấy." Lý Lị rất tự tin, "Cô tin rằng bạn ấy sẽ rất vui lòng."
Nhưng mà em không tin ạ, Lục Vân Phi thầm nghĩ trong bụng.
Cậu nói thêm vài câu với Lý Lị, đến khi chuông vào học vang lên mới trở về lớp học.
Lý Nguyên Thanh tò mò hỏi, "Cô Lý gọi cậu có chuyện gì thế?"
"Muốn đổi chỗ ngồi cho tớ." Lục Vân Phi nói nhỏ.
"Trời đất" Lý Nguyên Thanh kinh ngạc, "Cô muốn cậu ngồi với ai vậy?"
"Còn ai vào đây nữa." Lục Vân Phi liếc nhìn Biên Tấn Nguyên đang ngồi cách đó không xa.
Lý Nguyên Thanh lại càng kinh ngạc hơn, nhưng rồi nhanh chóng hiểu ra, "Cũng đúng, điểm Tiếng Anh của cậu quá kém, nhưng bỏ qua Tiếng Anh, các môn khác của cậu đều khá tốt, trường Thanh Bắc đang chờ cậu đấy, cô Lý chắc chắn không muốn bỏ qua một học sinh triển vọng như cậu đâu."
Lục Vân Phi thở dài, "Chỉ sợ rằng tớ không chịu nổi thôi."
"Sợ gì chứ?" Lý Nguyên Thanh động viên, "Ngồi cùng bàn thì ngồi, không thích thì đổi lại, có thể nâng điểm thì tốt, không thì cũng chẳng mất gì."
"Tớ chỉ thấy không cần thiết." Lục Vân Phi nhìn cậu bạn, "Chẳng lẽ cậu không hiểu rõ Biên Tấn Nguyên sao? Cậu ấy chưa bao giờ giải đề giúp ai, biết rõ là vô ích, tại sao phải làm chứ?"
"Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất*." Lý Nguyên Thanh vỗ vai cậu, "Cậu hôm nay còn giúp cậu ấy nữa, tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo*, bây giờ là lúc cậu ấy trả ơn."
*"Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất" (Bất úy nhất vạn, duy úy vạn nhất) nôm na là không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ.
*"Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo: Nhận ơn bằng một giọt nước, đáp đền bằng cả dòng suối.
"Thi ân không cầu báo*, cậu không hiểu à?"
*Giúp người không cần trả ơn.
"Tớ không hiểu, tớ chỉ biết gậy ông đập lưng ông thôi."
"Thật lòng mà nói, câu này không dùng như vậy đâu."
"Thật sao?"
Lý Nguyên Thanh vừa nói xong, liền nghe thấy tiếng gọi của cô giáo, "Lý Nguyên Thanh, lên trả lời, tại sao chọn đáp án B?"
Lý Nguyên Thanh bối rối đứng lên, cậu còn không biết đề này là gì, tại sao lại chọn B nữa chứ.
Cậu vội vàng nhìn Lục Vân Phi, Lục Vân Phi dù đang nói chuyện với bạn nhưng vẫn chú ý đến cô giáo đang giảng bài, nên nhỏ giọng nhắc cho bạn nguyên nhân.
Lý Nguyên Thanh nghe theo và thuật lại một lần, cô giáo cảnh cáo nhìn cậu, "Ngồi xuống."
Lý Nguyên Thanh thở phào, "Vân Phi à, tớ nghĩ cậu không nên ngồi cùng Biên Tấn Nguyên, hai người mà ngồi cùng bàn, lỡ như tớ gặp lại tình huống này thì sao?"
"Đó không phải do tớ quyết định đâu." Lục Vân Phi bình thản nói, "Quyền quyết định thuộc về học sinh đứng đầu lớp chúng ta, Biên Tấn Nguyên."
"Cậu nghĩ cậu ấy sẽ đồng ý với cô Lý chứ?"
"Ai mà biết được." Lục Vân Phi nghĩ, "Không quan trọng, đồng ý hay không cũng chẳng thay đổi được gì. Nếu cậu ấy thực sự giúp tớ nâng điểm Tiếng Anh lên, tớ sẽ tặng cậu ấy một tấm bảng vinh danh, ghi là: "Bàn tay chữa lành, chuyên trị kẻ dốt Tiếng Anh!""
Nhưng mà, Lục Vân Phi giỏi các môn Lý, Hóa, Sinh một cách đáng kinh ngạc, đều đứng trong top ba của lớp, lại chỉ có môn Tiếng Anh là ở khoảng bảy, tám mươi điểm.
Biên Tấn Nguyên đã từng xem qua điểm của cậu, nghĩ rằng chỉ cần cậu ta đạt mức trung bình môn Tiếng Anh trong lớp, thì có thể dễ dàng lọt vào top mười. Đáng tiếc, những điều này chẳng liên quan gì đến hắn.
Lục Vân Phi nhìn Biên Tấn Nguyên nhíu mày thì cảm thấy kỳ lạ, "Cái tên đáng ghét này cũng có vẻ mặt đó sao? Trông thuận mắt hơn hẳn nhỉ."
Cậu còn chưa kịp gia nhập cuộc chiến, cái tên bị cậu đánh trúng bằng chai Coca đã cầm dao xông tới. Biên Tấn Nguyên nhanh nhẹn túm lấy cổ áo người đó, quật ngã rồi đạp mạnh gã một cái. Hắn lạnh lùng nói với Lục Vân Phi, "Chuyện này không liên quan đến cậu, tránh ra!"
Lục Vân Phi cười lạnh, "Bây giờ có liên quan hay không là do cậu định đoạt sao?"
Cậu vừa dứt lời, hai trong số năm người đã xông về phía cậu.
Cuộc hỗn chiến bùng nổ ngay lập tức. Biên Tấn Nguyên không muốn lôi kéo bạn học vào rắc rối của mình liền nhanh chóng giải quyết ba người bên hắn. Khi hắn quay lại, Lục Vân Phi đã đánh bại hai người kia, hai tay đút vào túi quần đi về phía này.
Lục Vân Phi cúi xuống nhặt lại chai Coca của mình, nhìn người trên mặt đất rồi hỏi Biên Tấn Nguyên, "Đây có phải học sinh trường chúng ta không?"
"Không phải."
"Bảo vệ của trường quá tệ, chút nữa tôi phải viết thư kiến nghị mới được."
Biên Tấn Nguyên không nói gì.
Lục Vân Phi xoay người đi về phía trước, đi vài bước thấy Biên Tấn Nguyên không đuổi theo, bèn quay lại nói, "Đi thôi, đứng đó làm cái gì? Thu dọn chiến trường hả?"
Lúc này Biên Tấn Nguyên mới đi theo.
Lục Vân Phi đi đến chỗ bồn hoa, cầm lấy bánh kẹp thịt của mình vừa nãy đã đặt ở đó.
Biên Tấn Nguyên không nói gì mà chỉ nhìn cái bánh kẹp thịt trong tay Lục Vân Phi, khi ra khỏi con ngõ bên cạnh hội trường, hắn nói, "Cảm ơn."
"Vừa nãy không phải cậu bảo tôi tránh ra sao?" Lục Vân Phi không quên lời nói trước đó của hắn.
Biên Tấn Nguyên không nghĩ rằng cậu sẽ nhắc lại điều đó, im lặng một chút rồi nói, "Tôi chỉ không muốn kéo cậu vào rắc rối."
Hắn nghĩ nghĩ, bổ sung thêm, "Xin lỗi."
Lục Vân Phi cảm thấy hôm nay đúng là một ngày thật vi diệu, liên tiếp nghe được Biên Tấn Nguyên nói cảm ơn và xin lỗi, không uổng công cậu giúp hắn đánh một trận mà.
"Được rồi, tôi chỉ nói vậy thôi, không có gì đâu. Đi thôi, về lớp học nào."
"Cậu ăn cơm chưa?" Biên Tấn Nguyên không muốn nợ Lục Vân Phi ân tình, "Tôi mời cậu ăn cơm."
Lục Vân Phi giơ bánh kẹp thịt của mình, "Ăn rồi, đây là mua cho Lý Nguyên Thanh."
"Vậy lần sau cậu có chuyện gì cần giúp cứ tìm tôi. Tôi đi ăn cơm, gặp sau."
Biên Tấn Nguyên nói xong thì xoay người đi về phía nhà ăn.
Lục Vân Phi nhìn hắn rời đi, tự hỏi mình có việc gì cần hắn giúp không. Cậu cầm bánh kẹp thịt rồi quay về lớp học.
Lý Nguyên Thanh tới rất sớm, Lục Vân Phi vừa vào lớp học đã thấy cậu ta rồi.
"Cho cậu đó." Lục Vân Phi đặt bánh kẹp thịt trước mặt cậu, tự mình mở chai Coca.
Nhân lúc Lý Nguyên Thanh ăn bánh, Lục Vân Phi kể lại chuyện vừa xảy ra.
Lý Nguyên Thanh ngạc nhiên, "Cho nên cậu giúp hắn? Tớ tưởng cậu rất ghét hắn chứ."
"Tớ đúng là không ưa cậu ta, nhưng dù sao cũng là bạn học, không thể thấy bạn gặp nạn mà khoanh tay đứng nhìn được."
"Vậy sao. Chiều tan học đi chơi bóng không?" Lý Nguyên Thanh hỏi.
"Không, tớ phải về nhà học thêm Tiếng Anh." Lục Vân Phi có sức mà không có lực nói, "Cậu nói xem, tớ đã học Tiếng Anh tệ thế này rồi, giờ còn phải học thêm nữa."
"Chính vì cậu học tệ nên cậu mới cần phải nỗ lực hơn đó, hiểu không?"
Lục Vân Phi đương nhiên là hiểu chứ, nhưng cậu cảm thấy mình sắp mắc chứng PTSD* vì môn Tiếng Anh luôn rồi, bây giờ chỉ cần thấy từ Tiếng Anh là đã sợ hãi, chỉ muốn tránh thật xa thôi. Tại sao lại phải học Tiếng Anh chứ? Cậu tự hỏi, mình giàu thế này, đi đâu mà không thể mang theo phiên dịch? Hơn nữa, bây giờ người nói tiếng Trung cũng nhiều lên rồi, sao còn phải học Tiếng Anh?
*PTSD: sang chấn, khủng hoảng sau cú sốc nào đó.
Lục Vân Phi rất nghi ngờ, cũng rất tuyệt vọng ☹.
Hai giờ chiều, chính thức vào học, tiết đầu tiên là Toán học, giáo viên Toán học Lý Lị cũng là chủ nhiệm lớp. Hôm nay Lý Lị tâm trạng rất tốt, "Lần này bài thi Toán học khó hơn, điểm toàn trường đều thấp, nhưng lớp ta vẫn có hai bạn làm rất tốt, gần như đạt điểm tuyệt đối. Đây là dấu hiệu tốt, hy vọng các em tiếp tục cố gắng trong học kỳ này nhé. Năm sau là lớp 12 rồi, rất quan trọng, hy vọng các em quý trọng thời gian, bù đắp những thiếu sót để có nền tảng vững chắc cho kỳ thi đại học."
Lý Lị nói xong, bắt đầu giảng giải bài thi. Lục Vân Phi là một trong hai người gần như đạt điểm tuyệt đối, các câu trong đề thi đều biết làm, chỉ mất điểm vì sơ suất. Vì vậy, cậu dành tiết học này để làm bài tập về nhà, tối nay có tiết học thêm môn Tiếng Anh, mỗi lần học xong cậu đều thấy như sắp chuyển kiếp tới nơi vậy, chỉ muốn ngủ thôi.
Bốn mươi phút trôi qua nhanh chóng, chuông tan học vang lên, Lý Lị không dạy quá giờ, trước khi rời đi, cô đến chỗ Lục Vân Phi, nói, "Lục Vân Phi, ra đây một chút."
Lục Vân Phi hơi ngạc nhiên, tự hỏi có phải bản thân mình không chú ý nghe giảng bị Lý Lị phát hiện hay không. Nhưng không thể nào, cậu chỉ làm bài tập khi mọi người đang ghi chép, cả tiết đều ra vẻ chăm chú mà.
Lục Vân Phi hoang mang, nhưng nghĩ rằng thành tích Toán học của mình luôn tốt, Lý Lị chắc không nỡ phê bình mình đâu.
Cậu theo Lý Lị vào văn phòng, giờ này không phải tất cả giáo viên đều có mặt. Lý Lị kéo ghế bảo cậu ngồi xuống, giọng điệu ôn hòa nói: "Từ năm lớp 10 cô đã biết em rồi."
Lục Vân Phi nghe vậy thì không có gì ngạc nhiên. Tuy giáo viên Toán lớp 10 không phải Lý Lị, nhưng thành tích Toán học của cậu luôn đứng đầu lớp, các giáo viên Toán cùng văn phòng không thể không biết về cậu.
"Thành tích Toán học của em không tồi chút nào."
Lục Vân Phi cười, "Cũng tạm được ạ."
"Em cũng học Lý rất tốt."
"Vẫn còn phải cố gắng nhiều ạ." Lục Vân Phi khiêm tốn nói.
"Điểm Ngữ văn của em cũng khá ổn."
"Chắc cũng vậy thôi ạ."
"Nhưng mà điểm Tiếng Anh của em..." Lý Lị cẩn thận suy nghĩ một chút, cuối cùng chọn một từ ngữ nhẹ nhàng, "không được tốt lắm."
Lục Vân Phi trong khoảnh khắc này bỗng dưng cảm thấy vô cùng kính trọng cô Lý Lị! Đúng là một cô giáo hiền lành và chu đáo! Cậu đã kéo tụt điểm trung bình môn Tiếng Anh của cả lớp xuống, vậy mà Lý Lị vẫn có thể nói "không được tốt lắm". Đây mà là không tốt lắm sao? Là quá tệ hại thì đúng hơn!
Lục Vân Phi thành thật nói, "Điểm Tiếng Anh của em thật sự không tốt, môn này quá khó đối với em ạ."
Lý Lị hiểu, bởi vì cô cũng đã từng là học sinh. Ai mà không có môn học yếu chứ, chỉ là như Lục Vân Phi lại đặc biệt yếu môn Tiếng Anh như vậy thì cô mới gặp lần đầu.
"Vậy em có nghĩ đến cách nào để cải thiện không?"
"Em không chỉ nghĩ đến, mà đã cố gắng rất nhiều rồi ạ. Cô Lý, không giấu gì cô, nhà em còn thuê gia sư riêng. Tối nay em còn có buổi học thêm Tiếng Anh nữa. Nhưng không ăn thua gì hết, từ năm lớp 10 em đã học bổ sung, kết quả thì cô cũng thấy rồi đấy ạ. Có lẽ em thật sự không có năng khiếu với Tiếng Anh."
"Không thể nói vậy được," Lý Lị an ủi, "Có thể là gia sư Tiếng Anh của em không phù hợp với em."
Cô nhìn Lục Vân Phi, rõ ràng đã có ý định trong đầu, "Cô nghĩ rằng bạn cùng tuổi thường sẽ dễ dàng giao tiếp với nhau hơn là với chúng ta, các giáo viên khác. Vì thế, cô định đổi chỗ ngồi cho em. Em nghĩ sao về Biên Tấn Nguyên? Điểm Tiếng Anh của bạn ấy luôn rất tốt. Hai em ngồi cùng bàn, em có thể hỏi bạn ấy."
Lục Vân Phi kinh ngạc nhìn cô giáo chủ nhiệm của mình. Cô nói gì cơ ạ? Biên Tấn Nguyên ngồi cùng bàn với cậu? Với cái dáng vẻ lạnh lùng đó, Biên Tấn Nguyên mà chịu trả lời câu hỏi của cậu thì mới là lạ á!
Lục Vân Phi thấy cậu hiểu rất rõ về Biên Tấn Nguyên, người này căn bản không có tâm trí giúp người khác giải đáp thắc mắc đâu, chỉ biết nói "Tôi không có thời gian, cậu tìm người khác đi."
Nhưng Lý Lị vẫn nhìn cậu với vẻ chờ đợi, Lục Vân Phi dù cảm thấy điều này không đáng tin lắm, cũng không dám nói ra, chỉ có thể nói, "Chuyện này, Biên Tấn Nguyên có đồng ý không ạ?"
"Cô sẽ nói chuyện với bạn ấy." Lý Lị rất tự tin, "Cô tin rằng bạn ấy sẽ rất vui lòng."
Nhưng mà em không tin ạ, Lục Vân Phi thầm nghĩ trong bụng.
Cậu nói thêm vài câu với Lý Lị, đến khi chuông vào học vang lên mới trở về lớp học.
Lý Nguyên Thanh tò mò hỏi, "Cô Lý gọi cậu có chuyện gì thế?"
"Muốn đổi chỗ ngồi cho tớ." Lục Vân Phi nói nhỏ.
"Trời đất" Lý Nguyên Thanh kinh ngạc, "Cô muốn cậu ngồi với ai vậy?"
"Còn ai vào đây nữa." Lục Vân Phi liếc nhìn Biên Tấn Nguyên đang ngồi cách đó không xa.
Lý Nguyên Thanh lại càng kinh ngạc hơn, nhưng rồi nhanh chóng hiểu ra, "Cũng đúng, điểm Tiếng Anh của cậu quá kém, nhưng bỏ qua Tiếng Anh, các môn khác của cậu đều khá tốt, trường Thanh Bắc đang chờ cậu đấy, cô Lý chắc chắn không muốn bỏ qua một học sinh triển vọng như cậu đâu."
Lục Vân Phi thở dài, "Chỉ sợ rằng tớ không chịu nổi thôi."
"Sợ gì chứ?" Lý Nguyên Thanh động viên, "Ngồi cùng bàn thì ngồi, không thích thì đổi lại, có thể nâng điểm thì tốt, không thì cũng chẳng mất gì."
"Tớ chỉ thấy không cần thiết." Lục Vân Phi nhìn cậu bạn, "Chẳng lẽ cậu không hiểu rõ Biên Tấn Nguyên sao? Cậu ấy chưa bao giờ giải đề giúp ai, biết rõ là vô ích, tại sao phải làm chứ?"
"Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất*." Lý Nguyên Thanh vỗ vai cậu, "Cậu hôm nay còn giúp cậu ấy nữa, tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo*, bây giờ là lúc cậu ấy trả ơn."
*"Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất" (Bất úy nhất vạn, duy úy vạn nhất) nôm na là không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ.
*"Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo: Nhận ơn bằng một giọt nước, đáp đền bằng cả dòng suối.
"Thi ân không cầu báo*, cậu không hiểu à?"
*Giúp người không cần trả ơn.
"Tớ không hiểu, tớ chỉ biết gậy ông đập lưng ông thôi."
"Thật lòng mà nói, câu này không dùng như vậy đâu."
"Thật sao?"
Lý Nguyên Thanh vừa nói xong, liền nghe thấy tiếng gọi của cô giáo, "Lý Nguyên Thanh, lên trả lời, tại sao chọn đáp án B?"
Lý Nguyên Thanh bối rối đứng lên, cậu còn không biết đề này là gì, tại sao lại chọn B nữa chứ.
Cậu vội vàng nhìn Lục Vân Phi, Lục Vân Phi dù đang nói chuyện với bạn nhưng vẫn chú ý đến cô giáo đang giảng bài, nên nhỏ giọng nhắc cho bạn nguyên nhân.
Lý Nguyên Thanh nghe theo và thuật lại một lần, cô giáo cảnh cáo nhìn cậu, "Ngồi xuống."
Lý Nguyên Thanh thở phào, "Vân Phi à, tớ nghĩ cậu không nên ngồi cùng Biên Tấn Nguyên, hai người mà ngồi cùng bàn, lỡ như tớ gặp lại tình huống này thì sao?"
"Đó không phải do tớ quyết định đâu." Lục Vân Phi bình thản nói, "Quyền quyết định thuộc về học sinh đứng đầu lớp chúng ta, Biên Tấn Nguyên."
"Cậu nghĩ cậu ấy sẽ đồng ý với cô Lý chứ?"
"Ai mà biết được." Lục Vân Phi nghĩ, "Không quan trọng, đồng ý hay không cũng chẳng thay đổi được gì. Nếu cậu ấy thực sự giúp tớ nâng điểm Tiếng Anh lên, tớ sẽ tặng cậu ấy một tấm bảng vinh danh, ghi là: "Bàn tay chữa lành, chuyên trị kẻ dốt Tiếng Anh!""