Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi, Tôi Lại Nổi Tiếng Lần Nữa! - Trang 3
Chương 98
Edit + beta: Iris
Về chuyện ở chung, đã hai ngày trôi qua mà Từ Kiêu vẫn chưa hồi phục tinh thần.
Đặc biệt là bây giờ.
Từ Kiêu nằm trên sô pha, tay cầm kịch bản, trông có vẻ rất nghiêm túc.
Nhưng mười phút trôi qua, anh vẫn còn hồn vía lên mây nhìn chằm chằm một trang duy nhất.
Quên đi, Từ Kiêu cũng biết trạng thái của mình không ổn, thật sự học không vô.
Anh đặt kịch bản sang một bên, vươn tay sờ soạng kiếm điện thoại.
Từ Kiêu do dự hai giây, sau đó vẫn mở WeChat, click vào cuộc trò chuyện của Trang Dục.
Trên đó có hai câu, gửi lúc 9h.
"Tối nay em sẽ về."
"Có một buổi quay vào ban đêm, không cần đợi."
Từ Kiêu: "......"
Không biết anh đã nhìn hai câu này lần thứ mấy rồi, nhưng khi nhìn lại thì vẫn dại ra.
Sắp đến 12h, nếu còn chưa nhắn lại thì quá bất thường.
Từ Kiêu bực bội vò đầu, gõ vào hộp thoại hai chữ*, "Hình như quá nhanh..."
*Nguyên văn câu này "对话框里还没打出两个字", chắc tác giả nhầm lẫn.
Bốn chữ chưa gõ xong đã bị anh xóa đi.
Kết quả là nhấp vào gói meme quá nhanh, gửi nhầm một meme cúi chào.
Từ Kiêu luống cuống tay chân, định thu hồi thì bên kia gửi lại động tác ok.
Từ Kiêu: "......" Anh không dám nhúc nhích.
Trang Dục trả lời nhanh như vậy, chẳng lẽ vẫn luôn canh máy đợi anh nhắn sao?
Cũng có thể là đúng lúc y đang nghỉ ngơi.
Nhưng vừa nghĩ tới đối phương có thể trả lời trong vòng hai phút, Từ Kiêu đột nhiên cảm thấy áy náy khó tả.
Đệt! Từ Kiêu đột nhiên đập đầu hai cái, sao anh lại trở nên kỳ quái như vậy!
Vì sao lại phản ứng như vậy.
Rõ ràng người nói muốn ở bên nhau là anh, người quyết định không dây dưa nữa cũng là anh, nhưng vì sao...!Từ Kiêu thở dài một hơi, đặt điện thoại sang một bên, cong chân lên rồi vùi đầu vào chân, bất đắc dĩ vò đầu.
Lề mề chậm chạp, chính anh cũng cảm thấy bản thân thật phiền phức.
Kịch bản hoàn toàn đọc không vô.
Từ Kiêu muốn đổi tâm trạng, thế là đi dọn dẹp nhà cửa.
Kỳ thật trước đây, khi Chu Văn vừa mang đồ đến, anh đã dọn dẹp hết một lần, lần này nghĩ rằng Trang Dục sẽ đến vào ban đêm, anh đã sắp xếp lại đồ đạc của Trang Dục.
Và cẩn thận xem xét trong ngoài có đồ vật gì làm bại lộ danh tính của mình hay không, liệu có cái gì đó khó giải thích hay không.
Nói tóm lại, tất cả những đồ lặt vặt trước đây của nguyên chủ mà anh không muốn chạm vào, đều bị anh dọn dẹp sạch sẽ cho vào thùng, vắt óc suy nghĩ, gói ghém lại với nhau, cất cái thùng vào một nơi vừa nguy hiểm vừa an toàn - dưới đệm ghế sofa.
Dù sao Trang Dục chắc sẽ không rảnh rỗi đến mức đi cạy cái đệm sô pha đâu nhỉ...
Đợi Từ Kiêu dọn dẹp xong hết thì trời đã tối.
Lúc này anh lại ngồi xuống lần nữa, vỗ vỗ tay phủi bụi.
Sau khi làm xong, mặc dù bề ngoài nhà của chim sẻ thì vẫn là nhà của chim sẻ, nhưng nội thất bên trong đã hoàn toàn thay đổi.
Từ Kiêu nhìn xung quanh, đồ trang trí lớn của Trang Dục, nào là cây khung sắt màu gỗ hình nổi độc lạ chiếm cứ sô pha, TV, tủ giày, vị trí bên cạnh góc bàn, kết hợp với những đồ trang trí nhỏ kỳ lạ, tràn ngập mọi ngóc ngách.
Anh không khỏi mím môi, trong lòng bỗng có loại cảm xúc khó hiểu.
Giống như là, anh thật sự muốn sống chung với Trang Dục.
Thật sự muốn sống chung sao.
Từ Kiêu mặc toàn thân màu đen, nói rằng định mua một số nhu yếu phẩm hàng ngày cho Trang Dục, nhưng giỏ hàng đã đầy mà anh vẫn chưa định về nhà, đẩy xe đi lang thang không mục đích, trong đầu vẫn đang suy nghĩ chuyện đó.
Không phải là anh không muốn sống chung với Trang Dục.
Chỉ là anh...!Có chút sợ.
Cái từ sống chung này làm anh nghĩ tới Nghiêm Thành Du.
Nếu nói thẳng ra thì anh và Nghiêm Thành Du đã từng sống chung.
Bọn họ ngủ chung một chiếc giường suốt tám năm.
Sau khi Nghiêm Thành Du lên trung học thì anh cũng đến tuổi tự lập, còn phải tích cóp tiền cho Nghiêm Thành Du đi học.
Không có thời gian về nhà, cũng cảm thấy không nên về.
Sau này anh hơi có chút danh tiếng thì mua phòng.
Khi còn nhỏ Nghiêm Thành Du có nói với anh rất nhiều lần, tương lai chắc chắn phải có nhà, hai bọn họ cùng sống chung.
Nhưng kia lại không phải là nhà.
Trong phòng trống không, lịch học của Nghiêm Thành Du đầy ắp, thậm chí còn không có thời gian đi nhìn phòng một lần nào.
Sau đó nữa, anh và Nghiêm Thành Du đường ai nấy đi.
Chuyện này cũng hoàn toàn không giải quyết được.
Nghĩ đến đây, Từ Kiêu cảm thấy lòng nặng trĩu, tay siết chặt tay đẩy.
Mười năm tình nghĩa cũng có ngày sẽ biến mất, huống chi anh và Trang Dục mới quen nhau bao lâu.
Hơn nữa anh còn không phải là người của thế giới này.
Tim như bị ai bóp lấy, có chút khó thở.
Nếu không thì đợi một thời gian đi.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện liền chiếm cứ đầu óc Từ Kiêu.
…… Đúng, chờ một chút.
Anh còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Từ Kiêu đột nhiên lấy điện thoại ra, mở hộp thoại của Trang Dục, ngón tay gõ từng đoạn rồi từng đoạn.
Một cuộc gọi được gọi đến.
Từ Kiêu sửng sốt, là Trang Dục.
Anh còn chưa gửi tin nhắn qua a…… Sao Trang Dục lại gọi đến rồi.
Từ Kiêu nhận điện thoại, do dự mà "alo?" một tiếng.
Giọng điệu của người bên kia không tốt lắm: "Anh ở đâu?"
Từ Kiêu: "A?…… Anh đang mua đồ."
"Em ở cửa," Giọng Trang Dục nghe rất hung dữ.
Từ Kiêu: "?? Không phải tối nay có lịch quay sao......."
Người bên kia không cho anh hỏi nhiều, bá đạo nói một câu: "Nhanh về mở cửa", rồi cúp máy.
Từ Kiêu ngây ra tại chỗ ba giây.
Ngay sau đó anh lập tức bước nhanh ra ngoài, tốc độ càng lúc càng nhanh, gần như là đẩy xe chạy đi tính tiền, xách bọc túi bảo vệ môi trường chạy ra khỏi trung tâm thương mại, ánh đèn phản chiếu trong con ngươi đen láy của anh.
Mãi cho đến trước cửa nhà.
Thang máy mở ra, Từ Kiêu liếc mắt một cái liền thấy Trang Dục.
Trang Dục dựa vào tường, đội mũ, hơi cúi đầu chơi điện thoại, nghe thấy tiếng động, đôi con ngươi hổ phách đẹp đẽ kia nhìn sang đây.
Trang Dục lườm anh: "Tối rồi còn ra ngoài mua cái..."
Y không kịp nói hết câu vì giây tiếp theo, Từ Kiêu lao vào lòng y như một viên đạn.
Trang Dục không kịp phản ứng lại, bị Từ Kiêu lao tới đẩy lên tường, nhưng y vẫn ôm lấy Từ Kiêu như phản xạ có điều kiện.
Một lát sau, Từ Kiêu vẫn chưa buông tay.
Trang Dục mất tự nhiên, có thể nói là dịu dàng xoa gáy Từ Kiêu: "Này, anh làm sao vậy?"
Từ Kiêu không nói gì, chỉ an tĩnh ôm Trang Dục.
Một lúc lâu sau mới buông ra, đổi thành choàng vai Trang Dục.
Trang Dục trầm mặc một chốc, xoay đầu hỏi: "Có người bắt nạt anh?"
"Không có." Từ Kiêu lắc đầu, lấy chìa khóa mở cửa.
Trang Dục nhận túi xách của anh, nhìn chằm chằm Từ Kiêu không thôi, giọng không tốt lắm: "Là ai?"
"Không ai bắt nạt anh hết, chỉ là anh rất nhớ em thôi." Cửa mở ra, Từ Kiêu kéo Trang Dục vào cửa, "Em ngồi xuống trước đi, có đói không? Muốn anh nấu cơm không?"
Trang Dục: "………"
"??" Từ Kiêu nhìn Trang Dục đứng bất động ở cửa, "? Em sao không trả lời?"
Trang Dục đè mũ xuống, che lại lỗ tai không cần nhìn cũng biết đang đỏ chót.
Trang Dục muộn thanh nói: "Muốn.".