Sau Khi Xuyên Thành Giả Thiếu Gia Ta Bạo Hồng - Trang 3
Chương 47
Trước ánh mắt mong đợi của các khách mời, đạo diễn bị Lâm Yên Nhiên tính kế rõ ràng chỉ có thể bất đắc dĩ trả lại 1669 tệ mới nóng trong túi cho Lâm Yên Nhiên.
Ông ta vốn còn nghĩ, tìm cách cắt xén số tiền này......
Kết quả ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, đồ tịch thu còn đều phải trả về.
Sau khi lấy được tiền về, Lâm Yên Nhiên chia toàn bộ số tiền đó cho mọi người.
Diệp An nhìn đến trong tay mình đột nhiên có 111.5 tệ, bị cảm động rồi.
Cậu ấy đã định đêm nay sẽ thức trắng đêm không ngủ, ai biết Lâm Yên Nhiên sẽ thông minh lại hào phóng như vậy......
Mấu chốt là đối phương cũng rất ngay thẳng, sẽ không vì chiếm màn ảnh mà cùng ngươi tới giả bộ, nói cái gì ta dùng tiền này giúp khách mời lấy đồ về.
Mà là trực tiếp chia tiền cho mọi người, để ngươi có thể đổi đồ muốn với tổ tiết mục.
Một đợt này thật sự ngoài dự kiến của cậu ấy.
Chuyện của Lâm Yên Nhiên kỳ thật có nghe trong vòng người ta nói qua, các loại phiên bản đều có, thậm chí còn không thiếu một ít hoàng dao.
Nhưng bởi vì không biết, lại nghe quá nhiều tin tức mặt trái về anh, nên cậu ấy cũng có một chút định kiến là mình không thích người này.
Mặc dù gần đây anh nổi tiếng, nhưng những ấn tượng cố hữu* đó khiến cậu ấy có chút đề phòng với Lâm Yên Nhiên, cũng cảm thấy Lâm Yên Nhiên gần đây có thể nổi tiếng cũng chính là vận khí tốt mà thôi.
(*) Cố hữu/故有: Có từ lâu, có sẵn
Thậm chí buổi sáng khi nhìn khách mời đến là đối phương, cậu ấy còn cảm thấy đặc biệt thất vọng.
Nhưng trải qua một ngày tiếp xúc, cậu ấy phát hiện sự hiểu biết trước đây của mình về Lâm Yên Nhiên, quả thực hẹp hòi lại phiến diện.
Sau khi từ tổ tiết mục lấy 80 tệ khổng lồ đổi về khăn lụa của mình, Diệp An đem số tiền còn lại đổi một ít sữa bò.
Cậu ấy mở ra rót cho tất cả mọi người một ly, nhưng riêng Lâm Yên Nhiên lại rót nhiều hơn một chút.
Cả người ai cũng bận rộn, hiện tại còn cùng tổ tiết mục các loại cò kè mặc cả đổi đồ, vội xong lúc sau đã phi thường mệt mỏi.
Cho nên cuối cùng khi phát hiện còn chưa chia phòng, đều lười đến lăn lộn, trực tiếp để Lâm Yên Nhiên chia phòng cho mọi người là được.
Biệt thự diện tích không nhỏ, nhưng phòng lại không nhiều lắm.
Một phòng xép lớn trên lầu 3, hai phòng đơn nhỏ trên tầng hai, một phòng nhỏ ở tầng một.
Vì Diệp An và Tào Chính Bằng ngủ đều không chịu được tiếng ồn, nên Lâm Yên Nhiên an bài cho họ hai cái phòng đơn nhỏ.
Căn phòng lớn thoải mái nhất trên lầu 3 đương nhiên được dành cho hai người phụ nữ, căn phòng nhỏ còn lại ở tầng một, Lâm Yên Nhiên nhường cho Cao Tử Quá tự xưng không thích ngủ cùng người khác.
"Vậy anh ở đâu?"
Người đầu tiên phản ứng là Cao Tử Quá.
Lâm Yên Nhiên không sao cả chỉ sô pha phòng khách, "Sô pha có thể ngủ a."
Cao Tử Quá nhìn lướt qua cái sô pha nhỏ trong phòng khách.
"Đừng, anh cao lớn khỏe như vậy, không thể ngủ sô pha."
Phó An Kỳ nghe vậy thiếu chút nữa phun ra một ngụm sữa, "Yên Nhiên nơi nào khỏe a, eo anh ấy còn mỏng hơn eo của tôi sao!!"
Cao Tử Quá biệt nữu dời tầm mắt, "Ý tôi là ngủ nơi đó không thoải mái, ban đêm cũng lạnh, lỡ bị cảm thì sao."
Nói xong lời cuối cùng cậu ta cũng không nói được nữa.
Vì thế nhắm mắt lại, "Quên đi, anh cùng tôi chen chúc một chiếc giường đi, tôi cũng không ngại ngủ cùng người khác như vậy."
Lâm Yên Nhiên nhìn thoáng qua Cao Tử Quá, một câu, "cậu không ngại nhưng tôi để ý" đã treo ở bên miệng.
Nhưng mà anh còn chưa nói, mấy lão tiền bối khác cũng bắt đầu khuyên anh, "Đúng vậy, ngủ sô pha sao mà được, vẫn là ngủ giường đi, thoải mái hơn."
Cuối cùng, yêu cầu mãnh liệt của mọi người, Diệp An cũng chủ động xin đổi xuống buồng dưới.
Lâm Yên Nhiên chỉ có thể đồng ý ngủ chung một chiếc giường với Cao Tử Quá trong căn phòng đơn lầu trên.
Cao Tử Quá buông lời hung ác thật ra rất tiêu soái, nhưng khi cậu ta ngồi bên mép giường nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm, tâm thái có chút băng rồi.
Cậu ta lớn như vậy, còn chưa cùng người đồng giới nào ngủ chung một chiếc giường đâu.
Hiện tại, lần đầu tiên thế nhưng cho Yên Nhiên, hơn nữa lại là kẻ thù của thần tượng mình, là minh tinh mình đã từng ghét nhất......
Cái cảm giác này ngẫm lại liền đủ toan sảng.
Cao Tử Quá lăng lộn cọ tới cọ lui biệt biệt nữu nữu hồi lâu cũng không dám lên giường ngủ.
Lâm Yên Nhiên tắm rửa xong bước ra đã sớm nhìn ra cậu ta miễn cưỡng, vừa vặn chính mình cũng không có thói quen ngủ chung giường với người khác, vì thế liền lấy bộ chăn đệm thừa trong tủ ra đặt xuống tầng trệt.
Cao Tử Quá thấy Lâm Yên Nhiên định ngủ dưới sàn nhà, vội vàng hỏi anh, "Anh, làm gì??"
Lâm Yên Nhiên động tác trên tay không dừng lại, cầm lấy một cái gối từ trên giường, "Giường này thoạt nhìn hẳn là không đủ chỗ cho hai người, nên tôi sẽ ngủ trên sàn nhà."
Cao Tử Quá thấy Lâm Yên Nhiên mặc áo ngủ vô cùng nhanh chóng trải chăn bông lên trên, phi thường linh hoạt chui vào, đột nhiên cảm thấy có chút băn khoăn.
Hôm nay rõ ràng là người này đem mình mang phi, còn chia tiền cho mình......
Về tình về lý đều không thể để nhân gia ngủ trên mặt đất đi.
Nếu cậu ta thật sự yên tâm thoải mái lên giường như vậy, có vẻ hơi không quá phúc hậu.
Cao Tử Quá nghĩ nghĩ, cắn răng nói với Lâm Yên Nhiên, "Hay là...... Tôi ngủ trên sàn, anh ngủ giường đi, trước kia khi tôi đi leo núi qua đêm thường xuyên ngủ dưới đất."
Cao Tử Quá tuy rằng nói như vậy, nhưng trong lòng kỳ thật vẫn là có chút kháng cự, leo núi qua đêm cũng là cậu ta nói bừa, từ nhỏ cẩm y ngọc thực* được ba mẹ cưng chiều, cậu ta đời nào mà ngủ trên sàn......
(*) Cẩm y ngọc thực/錦衣玉食: Áo bằng gấm, đồ ăn bằng ngọc. Nghĩa bóng: Cuộc sống giàu sang.
Lâm Yên Nhiên ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt biệt nữu của Cao Tử Quá, liền câu môi cười, xốc chăn lên.
"Vậy tôi không khách khí nhé."
Nghe vậy, mặt Cao Tử Quá đột nhiên cứng lại!
Nửa đêm, Cao Tử Quá trên sàn nhiều lần không ngủ được, tức đến ngứa răng.
Cậu ta khởi động tay, nghiến răng nghiến lợi nhìn Lâm Yên Nhiên vẻ mặt mộng đẹp dưới ánh đèn ngủ.
Đối phương càng ngủ ngon cậu ta liền càng tức!
Chính mình đầu óc có phải hay không có vấn đề mới chủ động cùng cái ma quỷ này đổi vị trí!!
Ngủ giường rất tốt phải không? Làm gì phải săn sóc kẻ thù của mình!!!!
Nghĩ vậy, Cao Tử Quá lại tức giận nằm xuống.
Trở mình lại ngủ không được, cậu ta lại đứng dậy nhìn Lâm Yên Nhiên.
Sau đó cậu ta liền ngây ngẩn cả người......
Dưới ánh đèn mỏng manh hàng mi dài dày phủ bóng nhẹ lên khuông mặt nhỏ trắng nõn của Lâm Yên Nhiên.
Đại khái là bởi vì ngủ rồi, ngũ quan của đối phương lúc này thoạt nhìn đặc biệt nhu hòa, so với thần thái sáng láng ban ngày, nhiều thêm vài phần ôn nhu cùng đáng thương.
Khuôn mặt khi ngủ của Lâm Yên Nhiên thật sự là xinh đẹp giống như tiểu thiên sứ trong sáng, đến nỗi Cao Tử Quá cảm thấy nếu mình hiện tại đánh thức hắn thật sự quá tội lỗi.
Cao Tử Quá bất đắc dĩ thở dài, quay đầu đi không nhìn đối phương nữa, thuận tay tắt luôn đèn ngủ.
Quên đi......
Vì là cái đùi của cậu ta, vẫn là để anh ta hảo hảo ngủ đi.
Tay gầy chân gầy, cơ thể còn nhỏ yếu như vậy, ngủ sàn nhà phỏng chừng so với mình càng không thích hợp.
Sáng hôm sau trong đại sảnh của biệt thự, vì được ăn no ngủ tốt mà nét mặt của các khách mời rạng rỡ tụ tập lại cùng nhau.
"Này, Tiểu Cao, sắc mặt của cháu thế nào lại kém như vậy? Tối qua ngủ không ngon sao?"
Tôn Nguyệt đang mát xa mặt, vốn định chào Cao Tử Quá mới vừa xuống lầu, kết quả liếc mắt một cái liền thấy được vẻ mặt đối phương.
Sau khi nghe Tôn Nguyệt nói, Phó An Kỳ đang chạy bộ buổi sáng cũng nhìn sang, "Aiya, anh Tử Quá, khóe miệng anh còn trướng vết bỏng rộp lên, có phải nóng không a?"
Cả đêm bị gỗ chắc bản làm cho ngủ không được - Cao Tử Quá hiện tại căn bản không muốn nói chuyện, ủ rũ cụp đuôi lắc đầu.
Tối qua chính mình sính cái gì có thể a! Thế nào đột nhiên mềm lòng với Yên Nhiên TAT
Lâm Yên Nhiên đang giúp Tôn Nguyệt pha trà cẩu kỷ, thêm nước ấm vào bình giữ nhiệt của mình và đối phương, lại lấy ra một ít hoa cúc.
Anh bỏ hoa cúc vào ly, pha cho Cao Tử Quá ly trà hoa cúc với nước ấm trong tay, "Nóng người uống chút này đi."
Cúc hoa giúp hạ nhiệt cậu ta biết, nhưng là một lạnh lùng boy, cậu ta mới không uống cái này đâu......
"Cảm ơn."
Nói cảm ơn xong, cậu ta cũng không đụng tới ly trà hoa cúc kia.
Từ phòng ra tới, Diệp An cũng bị nóng trog người nhưng lại không mang theo thuốc, thấy trên bàn thế nhưng có một ly trà hoa cúc, vui sướng nhanh chóng bưng lên.
"Trà hoa cúc này của ai vậy mọi người?"
Cao Tử Quá lười biếng nói, "Mới ngâm thôi, không phải của ai cả."
Diệp An vui mừng, "Không ai uống sao? Vậy tôi uống nha."
Nói xong ku ku ku một ly xuống bụng sau lại trộn một ly.
Cao Tử Quá thập phần vô ngữ.
Một ly trà hoa cúc mà thôi, có cần khoa trương như vậy không?
Ngày hôm qua, Lâm Yên Nhiên chia tiền cho mọi người còn dư một ít, nên buổi sáng mọi người đã mua một ít đồ ăn sáng từ tổ tiết mục.
Bất quá vì tiền dư lại không nhiều lắm, cũng chỉ đủ mua ít bánh mì, sữa và trứng gà.
Tuy không tính là phong phú, nhưng vì có trứng gà, nên dinh dưỡng miễn cưỡng cũng đuổi kịp.
Các khách mời ăn sáng xong, tổ tiết mục lại tới đòi mạng.
"Tiền lương của ngày hôm qua đã được mọi người tiêu hết, cho nên phí sinh hoạt hôm nay, vẫn như cũ yêu cầu mọi người nghĩ cách kiếm tiền."
Các khách mời đã bị kịch bản của tổ tiết mục lừa qua hôm nay lại nghe tin này đã thấy nhiều không trách.
Bọn họ thậm chí không hối hận vì đã sử dụng hết số tiền lương hôm qua kiếm được.
Bởi ai cũng hiểu, dù bọn họ không đổi đồ không cần, tổ tiết mục sẽ tìm nhiều lý do khác nhau không cho bọn họ.
Dù sao cũng hưởng qua, đảo cũng không cái gọi là!
Đạo diễn thấy sau khi mình ban bố quy tắc trên mặt khách mời cũng không có phản ứng gì, liền tiếp tục mặt dày tuyên bố, "Bất quá hôm nay không cần mọi người đi bán đồ."
"Chúng ta hôm nay áp dụng cách làm công kiếm tiền."
Đạo diễn nói xong, thấy các khách mời vẫn như cũ không có phản ứng gì.
????
Ông ta vội vàng hỏi: "Mọi người không hiếu kỳ sao?"
Phó An Kỳ cũng học được âm dương quái khí giống đạo diễn, "Dù sao, đạo diễn ngài, kế tiếp cũng sẽ nói cho chúng ta biết nha ~^_^"
Đạo diễn:......
Phản rồi phản rồi
Như thế nào mới một ngày, ngốc bạch ngọt cũng biến âm dương quái khí đi!!!
Cao Tử Quá còn không sợ chết huýt sáo với đạo diễn, "Đạo diễn mau nói đi! Công việc gì a?"
Trương Sơn Phong hít sâu một hơi mới mở miệng, "Công việc cụ thể mọi người tới rút đi."
Nói xong, ông ta lại cầm một chiếc hợp trong suốt đựng những quả bống nhỏ lên.
Diệp An sau khi nhìn đến linh hồn đã phát ra khảo vấn, "Đạo diễn, ông không thể đổi cách rút thăm khác sao?"
Đạo diễn: "Không thể ^_^"
Vì thế sáu người lại từng lợt bốc bóng.
Lâm Yên Nhiên mở quả bóng nhỏ của mình ra, phát hiện một mảnh giấy trên đó.
"Bình luận viện bảo tàng nghệ thuật?" Diệp An cầm quả bóng trong tay quơ quơ với máy ảnh.
"Tôi là nhân viên lễ tân mèo ai, thật là công việc hảo đáng yêu." Phó An Kỳ ngữ khí nhẹ nhàng, cũng vui vẻ vẫy vẫy quả bóng của mình.
"Tôi là người quét dọn đường phố." Tào Chính Bằng nhìn tờ giấy, vẻ mặt bất đắc dĩ cười cười.
Tôn Nguyệt cũng thở dài không nói nên lời, "Người khuân vác......"
Bốn người sau khi nói xong, sôi nổi nhìn qua Lâm Yên Nhiên.
"Yên nhiên, của cậu là công việc gì thế?"
Lâm Yên Nhiên nâng giấy trắng trong tay lên, "Tôi cũng không biết, mặt trên trống rỗng."
"Hả?? Tại sao lại như vậy??"
Cao Tử Quá nhìn chằm chằm vào tờ giấy của mình không nói lời nào, sau khi nghe Lâm Yên Nhiên nói, chuông cảnh báo trong đầu không khỏi rung lên.
Vãi vãi vãi, không thể nào không thể nào, sẽ không phải chuyện mình ghét nhất lại xảy ra đi?
"Tử Quá, cậu thì sao?"
Cao Tử Quá vô ngữ giơ tờ giấy của mình lên, "Cũng là trắng......"
Không sai, của cậu ta cũng là trắng, mặt trên cái gì cũng không viết.
Cậu ta đã có dự cảm không tốt, không khỏi nhìn ba chữ người khuân vác của Tôn Nguyệt......
Đừng nói người khuân vác, hiện tại để tôi đi chuyển gạch cũng được!!!
Không thể không nói, có đôi khi giác quan thứ sáu của con người chính là chuẩn như vậy đó, họ sợ cái gì, liền tới cái đó.
Khi Diệp An tò mò hỏi đạo diễn giấy trắng là có ý tứ gì, đối phương cười tủm tỉm giải thích, "Ý tứ chính là tổ tiết mục không an bài địa điểm, khách mời tự mình đi tìm."
"Để chiếu cố một chút cho khách mời có giấy trắng, cho phép hai người tự động tạo thành một đội đi ~"
Nét mặt Cao Tử Quá dần dần dữ tợn lên.
Trương Sơn Phong có phải hay không muốn chết!!!
Sau đó, Cao Tử Quá - người bất hạnh nhận được giấy trắng, chỉ có thể không tình nguyện hợp thành một đội cùng Lâm Yên Nhiên.
Sau khi chuẩn bị đơn giản, vài người đi đến nơi làm việc của họ.
Mà Lâm Yên Nhiên và Cao Tử Quá bị đày ra đường.
"Chúng ta đi nơi nào tìm việc a?"
Cao Tử Quá tối qua mới bị Lâm Yên Nhiên chỉnh một đốn, vốn dĩ không muốn nói chuyện với hắn.
Nhưng ở trên đường cái lại trời xa đất lạ, hơn nữa cậu ta không thể giao tiếp với người khác, nên chỉ có thể ôm chặt lấy đùi Lâm Yên Nhiên.
"Chờ một lát tôi xem xét đã."
Nói xong, Cao Tử Quá nhìn thấy Lâm Yên Nhiên lấy điện thoại mà tổ tiết mục cho bọn họ, bắt đầu cúi đầu tra.
Cậu ta tò mò đi đến phía sau Lâm Yên Nhiên, muốn xem anh đang nhìn cái gì.
Kết quả vừa vội vàng liếc đến một bóng người, liền thấy đối phương cất điện thoại.
"Có một nơi hẳn là có thể cung cấp việc làm cho chúng ta, chúng ta trước thử xem đi."
Có hay không thần kỳ, tìm được một nơi nhanh chóng như vậy?
Cao Tử Quá tuy ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng vẫn có chút nghi ngờ, nhưng xen vào hôm qua bị đánh mặt, cho nên vẫn là ngoan ngoãn đi theo Lâm Yên Nhiên.
Hai người đi bộ hơn nửa tiếng, khi Cao Tử Quá nổi trận lôi đình, Lâm Yên Nhiên đột nhiên dừng lại.
Anh chỉ cho Cao Tử Quá, "Chúng ta tới rồi."
Theo hướng ngón tay của Lâm Yên Nhiên, Cao Tử Quá nhìn sang, hóa ra là một nhà hàng theo phong cách Trung Quốc!
Khi ở nước ngoài đột nhiên thấy được thứ gì đó liên quan đến đất nước của mình, Cao Tử Quá vốn dĩ đang uể oải bỗng trở nên tràn đầy năng lượng.
Nếu là nhà hàng phong cách Trung Quốc, kia ngôn ngữ tự nhiên liền thông!
Vì thế, Cao Tử Quá vội vàng kéo tay áo Lâm Yên Nhiên, "Đi đi đi, chúng ta đi xin làm phục vụ! Ông chủ xem ra là đồng hương với chúng ta, nói không chừng sẽ nguyện ý cho chúng ta một công việc phục vụ món ăn."
Lâm Yên Nhiên không có sửa đúng cậu ta, gật đầu rồi cùng nhau đi vào trong, "Vào trước, đi vào thử xem."
Cao Tử Quá đầy tự tin bước vào nhà hàng, kết quả sau khi nhìn thấy lão bản, mới nhận ra chính mình nghĩ có bao nhiêu ngây thơ.
Nơi này là nhà hàng kiểu Trung Hoa không sai, ông chủ là đồng hương của cậu ta cũng không sai, ngưng nhân gia không tuyển nhân viên phục vụ ở đây, bởi vì mọi vị trí trong nhà hàng phong cách này đều phải được đào tạo trước mới có thể làm việc.
Cho dù là tiếp khách ở cửa hay là phục vụ thức ăn, toàn bộ đều ăn mặc theo phong cách cổ xưa, và họ còn phải biết song ngữ Trung - Pháp.
Cao Tử Quá nhìn một người phục vụ ăn mặc như tiểu nhị*, thuần thục kéo chiếc khăn trắng trên vai mình xuống, phủi hai lần trên bàn cổ sau mới buông mâm.
(*) Bồi bàn
"Khách quan, xin mời ~~"
Sau khi đối phương làm bộ làm tịch nói xong, còn dùng tiếng Pháp dịch lại một lần......
Cao Tử Quá đột nhiên nhận ra, rời khỏi ba mẹ, cậu ta hoàn toàn là một cái phế vật!
Đến một đất nước xa lạ, cậu ta thế nhưng bồi bàn cũng không xứng!
Cao Tử Quá bị đả kích mặt xám mày tro, vừa muốn kéo Lâm Yên Nhiên đi, lại nghe thấy đối phương đang nói chuyện với ông chủ.
"Xin hỏi, ông ở đây có cần một vị cầm sư không?"
Lâm Yên Nhiên nói xong, tầm mắt rơi vào sân khấu bắt mắt nhất giữa nhà hàng.
Sân khấu là giả cổ*.
Trong các đình lầu xa hoa lộng lẫy, có vài mỹ nữ cổ trang thổi sáo đàn tỳ bà.
Ông chủ thấy Lâm Yên Nhiên nhìn chằm chằm cây đàn tranh được đặt ở trung tâm sân khấu, nghe ra ý tứ của anh.
"Cậu có thể?"
Lâm Yên Nhiên gật đầu.
"Nhưng yêu cầu của chúng ta rất cao. Nhà hàng của chúng ta nổi danh ở vùng này, mà cầm sư của chúng ta còn từng là chi bảo của nhà hàng trong trấn." Ông chủ cười cười, "Bất quá anh ta khoảng thời gian trước từ chức, chúng ta cũng đi tìm vài người, nhưng cũng chưa tìm được người thích hợp, cho nên vị trí này mới vẫn luôn trống chỗ."
Ông chủ nói xong lại đánh giá Lâm Yên Nhiên một phen, "Khí chất cùng tướng mạo của cậu cũng khá tốt, nhưng không biết chơi cầm như thế nào?"
Lâm Yên Nhiên đón nhận ánh mắt đối phương, đạm đạm cười, "Ông có thể thử trước xem, cảm thấy vừa ý lại thuê."
Ông chủ thấy thiếu niên đứng trước mặt nhẹ nhàng mà lại tự nhiên, liền cười, cũng sảng khoái đáp ứng.
"Được."
Ông ta vốn còn nghĩ, tìm cách cắt xén số tiền này......
Kết quả ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, đồ tịch thu còn đều phải trả về.
Sau khi lấy được tiền về, Lâm Yên Nhiên chia toàn bộ số tiền đó cho mọi người.
Diệp An nhìn đến trong tay mình đột nhiên có 111.5 tệ, bị cảm động rồi.
Cậu ấy đã định đêm nay sẽ thức trắng đêm không ngủ, ai biết Lâm Yên Nhiên sẽ thông minh lại hào phóng như vậy......
Mấu chốt là đối phương cũng rất ngay thẳng, sẽ không vì chiếm màn ảnh mà cùng ngươi tới giả bộ, nói cái gì ta dùng tiền này giúp khách mời lấy đồ về.
Mà là trực tiếp chia tiền cho mọi người, để ngươi có thể đổi đồ muốn với tổ tiết mục.
Một đợt này thật sự ngoài dự kiến của cậu ấy.
Chuyện của Lâm Yên Nhiên kỳ thật có nghe trong vòng người ta nói qua, các loại phiên bản đều có, thậm chí còn không thiếu một ít hoàng dao.
Nhưng bởi vì không biết, lại nghe quá nhiều tin tức mặt trái về anh, nên cậu ấy cũng có một chút định kiến là mình không thích người này.
Mặc dù gần đây anh nổi tiếng, nhưng những ấn tượng cố hữu* đó khiến cậu ấy có chút đề phòng với Lâm Yên Nhiên, cũng cảm thấy Lâm Yên Nhiên gần đây có thể nổi tiếng cũng chính là vận khí tốt mà thôi.
(*) Cố hữu/故有: Có từ lâu, có sẵn
Thậm chí buổi sáng khi nhìn khách mời đến là đối phương, cậu ấy còn cảm thấy đặc biệt thất vọng.
Nhưng trải qua một ngày tiếp xúc, cậu ấy phát hiện sự hiểu biết trước đây của mình về Lâm Yên Nhiên, quả thực hẹp hòi lại phiến diện.
Sau khi từ tổ tiết mục lấy 80 tệ khổng lồ đổi về khăn lụa của mình, Diệp An đem số tiền còn lại đổi một ít sữa bò.
Cậu ấy mở ra rót cho tất cả mọi người một ly, nhưng riêng Lâm Yên Nhiên lại rót nhiều hơn một chút.
Cả người ai cũng bận rộn, hiện tại còn cùng tổ tiết mục các loại cò kè mặc cả đổi đồ, vội xong lúc sau đã phi thường mệt mỏi.
Cho nên cuối cùng khi phát hiện còn chưa chia phòng, đều lười đến lăn lộn, trực tiếp để Lâm Yên Nhiên chia phòng cho mọi người là được.
Biệt thự diện tích không nhỏ, nhưng phòng lại không nhiều lắm.
Một phòng xép lớn trên lầu 3, hai phòng đơn nhỏ trên tầng hai, một phòng nhỏ ở tầng một.
Vì Diệp An và Tào Chính Bằng ngủ đều không chịu được tiếng ồn, nên Lâm Yên Nhiên an bài cho họ hai cái phòng đơn nhỏ.
Căn phòng lớn thoải mái nhất trên lầu 3 đương nhiên được dành cho hai người phụ nữ, căn phòng nhỏ còn lại ở tầng một, Lâm Yên Nhiên nhường cho Cao Tử Quá tự xưng không thích ngủ cùng người khác.
"Vậy anh ở đâu?"
Người đầu tiên phản ứng là Cao Tử Quá.
Lâm Yên Nhiên không sao cả chỉ sô pha phòng khách, "Sô pha có thể ngủ a."
Cao Tử Quá nhìn lướt qua cái sô pha nhỏ trong phòng khách.
"Đừng, anh cao lớn khỏe như vậy, không thể ngủ sô pha."
Phó An Kỳ nghe vậy thiếu chút nữa phun ra một ngụm sữa, "Yên Nhiên nơi nào khỏe a, eo anh ấy còn mỏng hơn eo của tôi sao!!"
Cao Tử Quá biệt nữu dời tầm mắt, "Ý tôi là ngủ nơi đó không thoải mái, ban đêm cũng lạnh, lỡ bị cảm thì sao."
Nói xong lời cuối cùng cậu ta cũng không nói được nữa.
Vì thế nhắm mắt lại, "Quên đi, anh cùng tôi chen chúc một chiếc giường đi, tôi cũng không ngại ngủ cùng người khác như vậy."
Lâm Yên Nhiên nhìn thoáng qua Cao Tử Quá, một câu, "cậu không ngại nhưng tôi để ý" đã treo ở bên miệng.
Nhưng mà anh còn chưa nói, mấy lão tiền bối khác cũng bắt đầu khuyên anh, "Đúng vậy, ngủ sô pha sao mà được, vẫn là ngủ giường đi, thoải mái hơn."
Cuối cùng, yêu cầu mãnh liệt của mọi người, Diệp An cũng chủ động xin đổi xuống buồng dưới.
Lâm Yên Nhiên chỉ có thể đồng ý ngủ chung một chiếc giường với Cao Tử Quá trong căn phòng đơn lầu trên.
Cao Tử Quá buông lời hung ác thật ra rất tiêu soái, nhưng khi cậu ta ngồi bên mép giường nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm, tâm thái có chút băng rồi.
Cậu ta lớn như vậy, còn chưa cùng người đồng giới nào ngủ chung một chiếc giường đâu.
Hiện tại, lần đầu tiên thế nhưng cho Yên Nhiên, hơn nữa lại là kẻ thù của thần tượng mình, là minh tinh mình đã từng ghét nhất......
Cái cảm giác này ngẫm lại liền đủ toan sảng.
Cao Tử Quá lăng lộn cọ tới cọ lui biệt biệt nữu nữu hồi lâu cũng không dám lên giường ngủ.
Lâm Yên Nhiên tắm rửa xong bước ra đã sớm nhìn ra cậu ta miễn cưỡng, vừa vặn chính mình cũng không có thói quen ngủ chung giường với người khác, vì thế liền lấy bộ chăn đệm thừa trong tủ ra đặt xuống tầng trệt.
Cao Tử Quá thấy Lâm Yên Nhiên định ngủ dưới sàn nhà, vội vàng hỏi anh, "Anh, làm gì??"
Lâm Yên Nhiên động tác trên tay không dừng lại, cầm lấy một cái gối từ trên giường, "Giường này thoạt nhìn hẳn là không đủ chỗ cho hai người, nên tôi sẽ ngủ trên sàn nhà."
Cao Tử Quá thấy Lâm Yên Nhiên mặc áo ngủ vô cùng nhanh chóng trải chăn bông lên trên, phi thường linh hoạt chui vào, đột nhiên cảm thấy có chút băn khoăn.
Hôm nay rõ ràng là người này đem mình mang phi, còn chia tiền cho mình......
Về tình về lý đều không thể để nhân gia ngủ trên mặt đất đi.
Nếu cậu ta thật sự yên tâm thoải mái lên giường như vậy, có vẻ hơi không quá phúc hậu.
Cao Tử Quá nghĩ nghĩ, cắn răng nói với Lâm Yên Nhiên, "Hay là...... Tôi ngủ trên sàn, anh ngủ giường đi, trước kia khi tôi đi leo núi qua đêm thường xuyên ngủ dưới đất."
Cao Tử Quá tuy rằng nói như vậy, nhưng trong lòng kỳ thật vẫn là có chút kháng cự, leo núi qua đêm cũng là cậu ta nói bừa, từ nhỏ cẩm y ngọc thực* được ba mẹ cưng chiều, cậu ta đời nào mà ngủ trên sàn......
(*) Cẩm y ngọc thực/錦衣玉食: Áo bằng gấm, đồ ăn bằng ngọc. Nghĩa bóng: Cuộc sống giàu sang.
Lâm Yên Nhiên ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt biệt nữu của Cao Tử Quá, liền câu môi cười, xốc chăn lên.
"Vậy tôi không khách khí nhé."
Nghe vậy, mặt Cao Tử Quá đột nhiên cứng lại!
Nửa đêm, Cao Tử Quá trên sàn nhiều lần không ngủ được, tức đến ngứa răng.
Cậu ta khởi động tay, nghiến răng nghiến lợi nhìn Lâm Yên Nhiên vẻ mặt mộng đẹp dưới ánh đèn ngủ.
Đối phương càng ngủ ngon cậu ta liền càng tức!
Chính mình đầu óc có phải hay không có vấn đề mới chủ động cùng cái ma quỷ này đổi vị trí!!
Ngủ giường rất tốt phải không? Làm gì phải săn sóc kẻ thù của mình!!!!
Nghĩ vậy, Cao Tử Quá lại tức giận nằm xuống.
Trở mình lại ngủ không được, cậu ta lại đứng dậy nhìn Lâm Yên Nhiên.
Sau đó cậu ta liền ngây ngẩn cả người......
Dưới ánh đèn mỏng manh hàng mi dài dày phủ bóng nhẹ lên khuông mặt nhỏ trắng nõn của Lâm Yên Nhiên.
Đại khái là bởi vì ngủ rồi, ngũ quan của đối phương lúc này thoạt nhìn đặc biệt nhu hòa, so với thần thái sáng láng ban ngày, nhiều thêm vài phần ôn nhu cùng đáng thương.
Khuôn mặt khi ngủ của Lâm Yên Nhiên thật sự là xinh đẹp giống như tiểu thiên sứ trong sáng, đến nỗi Cao Tử Quá cảm thấy nếu mình hiện tại đánh thức hắn thật sự quá tội lỗi.
Cao Tử Quá bất đắc dĩ thở dài, quay đầu đi không nhìn đối phương nữa, thuận tay tắt luôn đèn ngủ.
Quên đi......
Vì là cái đùi của cậu ta, vẫn là để anh ta hảo hảo ngủ đi.
Tay gầy chân gầy, cơ thể còn nhỏ yếu như vậy, ngủ sàn nhà phỏng chừng so với mình càng không thích hợp.
Sáng hôm sau trong đại sảnh của biệt thự, vì được ăn no ngủ tốt mà nét mặt của các khách mời rạng rỡ tụ tập lại cùng nhau.
"Này, Tiểu Cao, sắc mặt của cháu thế nào lại kém như vậy? Tối qua ngủ không ngon sao?"
Tôn Nguyệt đang mát xa mặt, vốn định chào Cao Tử Quá mới vừa xuống lầu, kết quả liếc mắt một cái liền thấy được vẻ mặt đối phương.
Sau khi nghe Tôn Nguyệt nói, Phó An Kỳ đang chạy bộ buổi sáng cũng nhìn sang, "Aiya, anh Tử Quá, khóe miệng anh còn trướng vết bỏng rộp lên, có phải nóng không a?"
Cả đêm bị gỗ chắc bản làm cho ngủ không được - Cao Tử Quá hiện tại căn bản không muốn nói chuyện, ủ rũ cụp đuôi lắc đầu.
Tối qua chính mình sính cái gì có thể a! Thế nào đột nhiên mềm lòng với Yên Nhiên TAT
Lâm Yên Nhiên đang giúp Tôn Nguyệt pha trà cẩu kỷ, thêm nước ấm vào bình giữ nhiệt của mình và đối phương, lại lấy ra một ít hoa cúc.
Anh bỏ hoa cúc vào ly, pha cho Cao Tử Quá ly trà hoa cúc với nước ấm trong tay, "Nóng người uống chút này đi."
Cúc hoa giúp hạ nhiệt cậu ta biết, nhưng là một lạnh lùng boy, cậu ta mới không uống cái này đâu......
"Cảm ơn."
Nói cảm ơn xong, cậu ta cũng không đụng tới ly trà hoa cúc kia.
Từ phòng ra tới, Diệp An cũng bị nóng trog người nhưng lại không mang theo thuốc, thấy trên bàn thế nhưng có một ly trà hoa cúc, vui sướng nhanh chóng bưng lên.
"Trà hoa cúc này của ai vậy mọi người?"
Cao Tử Quá lười biếng nói, "Mới ngâm thôi, không phải của ai cả."
Diệp An vui mừng, "Không ai uống sao? Vậy tôi uống nha."
Nói xong ku ku ku một ly xuống bụng sau lại trộn một ly.
Cao Tử Quá thập phần vô ngữ.
Một ly trà hoa cúc mà thôi, có cần khoa trương như vậy không?
Ngày hôm qua, Lâm Yên Nhiên chia tiền cho mọi người còn dư một ít, nên buổi sáng mọi người đã mua một ít đồ ăn sáng từ tổ tiết mục.
Bất quá vì tiền dư lại không nhiều lắm, cũng chỉ đủ mua ít bánh mì, sữa và trứng gà.
Tuy không tính là phong phú, nhưng vì có trứng gà, nên dinh dưỡng miễn cưỡng cũng đuổi kịp.
Các khách mời ăn sáng xong, tổ tiết mục lại tới đòi mạng.
"Tiền lương của ngày hôm qua đã được mọi người tiêu hết, cho nên phí sinh hoạt hôm nay, vẫn như cũ yêu cầu mọi người nghĩ cách kiếm tiền."
Các khách mời đã bị kịch bản của tổ tiết mục lừa qua hôm nay lại nghe tin này đã thấy nhiều không trách.
Bọn họ thậm chí không hối hận vì đã sử dụng hết số tiền lương hôm qua kiếm được.
Bởi ai cũng hiểu, dù bọn họ không đổi đồ không cần, tổ tiết mục sẽ tìm nhiều lý do khác nhau không cho bọn họ.
Dù sao cũng hưởng qua, đảo cũng không cái gọi là!
Đạo diễn thấy sau khi mình ban bố quy tắc trên mặt khách mời cũng không có phản ứng gì, liền tiếp tục mặt dày tuyên bố, "Bất quá hôm nay không cần mọi người đi bán đồ."
"Chúng ta hôm nay áp dụng cách làm công kiếm tiền."
Đạo diễn nói xong, thấy các khách mời vẫn như cũ không có phản ứng gì.
????
Ông ta vội vàng hỏi: "Mọi người không hiếu kỳ sao?"
Phó An Kỳ cũng học được âm dương quái khí giống đạo diễn, "Dù sao, đạo diễn ngài, kế tiếp cũng sẽ nói cho chúng ta biết nha ~^_^"
Đạo diễn:......
Phản rồi phản rồi
Như thế nào mới một ngày, ngốc bạch ngọt cũng biến âm dương quái khí đi!!!
Cao Tử Quá còn không sợ chết huýt sáo với đạo diễn, "Đạo diễn mau nói đi! Công việc gì a?"
Trương Sơn Phong hít sâu một hơi mới mở miệng, "Công việc cụ thể mọi người tới rút đi."
Nói xong, ông ta lại cầm một chiếc hợp trong suốt đựng những quả bống nhỏ lên.
Diệp An sau khi nhìn đến linh hồn đã phát ra khảo vấn, "Đạo diễn, ông không thể đổi cách rút thăm khác sao?"
Đạo diễn: "Không thể ^_^"
Vì thế sáu người lại từng lợt bốc bóng.
Lâm Yên Nhiên mở quả bóng nhỏ của mình ra, phát hiện một mảnh giấy trên đó.
"Bình luận viện bảo tàng nghệ thuật?" Diệp An cầm quả bóng trong tay quơ quơ với máy ảnh.
"Tôi là nhân viên lễ tân mèo ai, thật là công việc hảo đáng yêu." Phó An Kỳ ngữ khí nhẹ nhàng, cũng vui vẻ vẫy vẫy quả bóng của mình.
"Tôi là người quét dọn đường phố." Tào Chính Bằng nhìn tờ giấy, vẻ mặt bất đắc dĩ cười cười.
Tôn Nguyệt cũng thở dài không nói nên lời, "Người khuân vác......"
Bốn người sau khi nói xong, sôi nổi nhìn qua Lâm Yên Nhiên.
"Yên nhiên, của cậu là công việc gì thế?"
Lâm Yên Nhiên nâng giấy trắng trong tay lên, "Tôi cũng không biết, mặt trên trống rỗng."
"Hả?? Tại sao lại như vậy??"
Cao Tử Quá nhìn chằm chằm vào tờ giấy của mình không nói lời nào, sau khi nghe Lâm Yên Nhiên nói, chuông cảnh báo trong đầu không khỏi rung lên.
Vãi vãi vãi, không thể nào không thể nào, sẽ không phải chuyện mình ghét nhất lại xảy ra đi?
"Tử Quá, cậu thì sao?"
Cao Tử Quá vô ngữ giơ tờ giấy của mình lên, "Cũng là trắng......"
Không sai, của cậu ta cũng là trắng, mặt trên cái gì cũng không viết.
Cậu ta đã có dự cảm không tốt, không khỏi nhìn ba chữ người khuân vác của Tôn Nguyệt......
Đừng nói người khuân vác, hiện tại để tôi đi chuyển gạch cũng được!!!
Không thể không nói, có đôi khi giác quan thứ sáu của con người chính là chuẩn như vậy đó, họ sợ cái gì, liền tới cái đó.
Khi Diệp An tò mò hỏi đạo diễn giấy trắng là có ý tứ gì, đối phương cười tủm tỉm giải thích, "Ý tứ chính là tổ tiết mục không an bài địa điểm, khách mời tự mình đi tìm."
"Để chiếu cố một chút cho khách mời có giấy trắng, cho phép hai người tự động tạo thành một đội đi ~"
Nét mặt Cao Tử Quá dần dần dữ tợn lên.
Trương Sơn Phong có phải hay không muốn chết!!!
Sau đó, Cao Tử Quá - người bất hạnh nhận được giấy trắng, chỉ có thể không tình nguyện hợp thành một đội cùng Lâm Yên Nhiên.
Sau khi chuẩn bị đơn giản, vài người đi đến nơi làm việc của họ.
Mà Lâm Yên Nhiên và Cao Tử Quá bị đày ra đường.
"Chúng ta đi nơi nào tìm việc a?"
Cao Tử Quá tối qua mới bị Lâm Yên Nhiên chỉnh một đốn, vốn dĩ không muốn nói chuyện với hắn.
Nhưng ở trên đường cái lại trời xa đất lạ, hơn nữa cậu ta không thể giao tiếp với người khác, nên chỉ có thể ôm chặt lấy đùi Lâm Yên Nhiên.
"Chờ một lát tôi xem xét đã."
Nói xong, Cao Tử Quá nhìn thấy Lâm Yên Nhiên lấy điện thoại mà tổ tiết mục cho bọn họ, bắt đầu cúi đầu tra.
Cậu ta tò mò đi đến phía sau Lâm Yên Nhiên, muốn xem anh đang nhìn cái gì.
Kết quả vừa vội vàng liếc đến một bóng người, liền thấy đối phương cất điện thoại.
"Có một nơi hẳn là có thể cung cấp việc làm cho chúng ta, chúng ta trước thử xem đi."
Có hay không thần kỳ, tìm được một nơi nhanh chóng như vậy?
Cao Tử Quá tuy ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng vẫn có chút nghi ngờ, nhưng xen vào hôm qua bị đánh mặt, cho nên vẫn là ngoan ngoãn đi theo Lâm Yên Nhiên.
Hai người đi bộ hơn nửa tiếng, khi Cao Tử Quá nổi trận lôi đình, Lâm Yên Nhiên đột nhiên dừng lại.
Anh chỉ cho Cao Tử Quá, "Chúng ta tới rồi."
Theo hướng ngón tay của Lâm Yên Nhiên, Cao Tử Quá nhìn sang, hóa ra là một nhà hàng theo phong cách Trung Quốc!
Khi ở nước ngoài đột nhiên thấy được thứ gì đó liên quan đến đất nước của mình, Cao Tử Quá vốn dĩ đang uể oải bỗng trở nên tràn đầy năng lượng.
Nếu là nhà hàng phong cách Trung Quốc, kia ngôn ngữ tự nhiên liền thông!
Vì thế, Cao Tử Quá vội vàng kéo tay áo Lâm Yên Nhiên, "Đi đi đi, chúng ta đi xin làm phục vụ! Ông chủ xem ra là đồng hương với chúng ta, nói không chừng sẽ nguyện ý cho chúng ta một công việc phục vụ món ăn."
Lâm Yên Nhiên không có sửa đúng cậu ta, gật đầu rồi cùng nhau đi vào trong, "Vào trước, đi vào thử xem."
Cao Tử Quá đầy tự tin bước vào nhà hàng, kết quả sau khi nhìn thấy lão bản, mới nhận ra chính mình nghĩ có bao nhiêu ngây thơ.
Nơi này là nhà hàng kiểu Trung Hoa không sai, ông chủ là đồng hương của cậu ta cũng không sai, ngưng nhân gia không tuyển nhân viên phục vụ ở đây, bởi vì mọi vị trí trong nhà hàng phong cách này đều phải được đào tạo trước mới có thể làm việc.
Cho dù là tiếp khách ở cửa hay là phục vụ thức ăn, toàn bộ đều ăn mặc theo phong cách cổ xưa, và họ còn phải biết song ngữ Trung - Pháp.
Cao Tử Quá nhìn một người phục vụ ăn mặc như tiểu nhị*, thuần thục kéo chiếc khăn trắng trên vai mình xuống, phủi hai lần trên bàn cổ sau mới buông mâm.
(*) Bồi bàn
"Khách quan, xin mời ~~"
Sau khi đối phương làm bộ làm tịch nói xong, còn dùng tiếng Pháp dịch lại một lần......
Cao Tử Quá đột nhiên nhận ra, rời khỏi ba mẹ, cậu ta hoàn toàn là một cái phế vật!
Đến một đất nước xa lạ, cậu ta thế nhưng bồi bàn cũng không xứng!
Cao Tử Quá bị đả kích mặt xám mày tro, vừa muốn kéo Lâm Yên Nhiên đi, lại nghe thấy đối phương đang nói chuyện với ông chủ.
"Xin hỏi, ông ở đây có cần một vị cầm sư không?"
Lâm Yên Nhiên nói xong, tầm mắt rơi vào sân khấu bắt mắt nhất giữa nhà hàng.
Sân khấu là giả cổ*.
Trong các đình lầu xa hoa lộng lẫy, có vài mỹ nữ cổ trang thổi sáo đàn tỳ bà.
Ông chủ thấy Lâm Yên Nhiên nhìn chằm chằm cây đàn tranh được đặt ở trung tâm sân khấu, nghe ra ý tứ của anh.
"Cậu có thể?"
Lâm Yên Nhiên gật đầu.
"Nhưng yêu cầu của chúng ta rất cao. Nhà hàng của chúng ta nổi danh ở vùng này, mà cầm sư của chúng ta còn từng là chi bảo của nhà hàng trong trấn." Ông chủ cười cười, "Bất quá anh ta khoảng thời gian trước từ chức, chúng ta cũng đi tìm vài người, nhưng cũng chưa tìm được người thích hợp, cho nên vị trí này mới vẫn luôn trống chỗ."
Ông chủ nói xong lại đánh giá Lâm Yên Nhiên một phen, "Khí chất cùng tướng mạo của cậu cũng khá tốt, nhưng không biết chơi cầm như thế nào?"
Lâm Yên Nhiên đón nhận ánh mắt đối phương, đạm đạm cười, "Ông có thể thử trước xem, cảm thấy vừa ý lại thuê."
Ông chủ thấy thiếu niên đứng trước mặt nhẹ nhàng mà lại tự nhiên, liền cười, cũng sảng khoái đáp ứng.
"Được."