Sau Khi Xuyên Thành Giả Thiếu Gia Ta Bạo Hồng - Trang 3
Chương 107: Bắt đầu quay
Lâm Yên Nhiên và Cố Tư Nghiệp cảm thấy kịch bản có vấn đề.
Thì Quách Phương làm đạo diễn, tự nhiên cũng phát hiện ngay.
Làm một kịch bản, cẩu huyết không sai, yếu tố chồng chất cũng không có vấn đề, dù sao những khán giả này cũng thích xem.
Nhưng vấn đề là những cảnh tình cảm và chuyển cảnh do Tôn Hàng Nhất viết cho người ta cảm giác quá cứng nhắc.
Hướng đi thậm chí là quyền mưu của toàn bộ kịch bản viết cũng không tồi, nhưng các chi tiết thật sự không thể chịu nỗi.
Cảm động nhất của một bộ phim tâm lý tình cảm không phải là cẩu huyết, mà là sợi dây tình cảm giữa các nhân vật chính, cẩu huyết chỉ là phương tiện để thúc đẩy, còn tình cảm mới là nền tảng.
Nhưng kịch bản tâm lý tình cảm Tôn Hàng Nhất viết ra chính là, ta yêu ngươi, ngươi phản bội ta ta hận ngươi, đằng sau lại không có trải chăn gì, chỉ viết Thịnh Chiêu vì không tha thứ cho Thịnh Dịch nên đã dùng tính mạng của người nhà uy hiếp hắn, và nhảy xuống lầu.
Kịch bản này được viết giống như có người đang bốc một nắm cơm nấu chưa chín trực tiếp nhét vào miệng người khác, khiến người ta muốn rợn trắng mắt.
Vào ngày quay, Quách Phương đến hiện trường từ sớm và khi nhìn thấy Tôn Hàng Nhất, liền tức giận nói.
"Sư phụ anh không dạy anh cách xử lý chi tiết tình cảm phải đừng quá cứng sao?"
Tôn Hàng Nhất do dự, lại bất đắc dĩ nói: "Tôi thật sự rất sợ những cảnh tình cảm, vậy nên tôi đã gắng hết sức rồi."
Quách Phương cảm thất Tôn Hàng Nhất đang nói những điều vô nghĩa.
Cậu ta mở miệng muốn trực tiếp giết đối phương, nhưng tầm mắt lại dừng lại ở nơi nào đó.
Hainhân viên đang dọn thiết bị.
Hai người bạn một lời tôi một câu thảo luận về chuyện quay hôm nay.
"Sao Quách Phương lại tới quay nhóm chúng ta thế?"
"Cậu hỏi tôi tôi hỏi ma à, còn bảo chúng ta ký cam kết không tiết lộ, bạn diễn của khách mời là ai đây? Lại thần bí như vậy."
"Mời người có địa vị quá lớn sao? Thật là tò mò người ấy là ai ai ai ái."
2
"Thời buổi này còn có người địa vị cao đến thay à? Trừ khi anh ta ngốc thô......"
Lời còn chưa dứt, trên tấm thảm trước hai người 5 mét, hai bóng người lần lượt đi về phía nhà kho.
Hainhân viên công tác thiếu chút nữa đập nát những chiếc máy trên tay.
Sao Cố Tư Nghiệp lại tới đây??
Tổ tiết mục giữ bí mật, chỉ có Quách Phương và tổ đạo diễn bên kia biết.
Ngay cả biên kịch như Tôn Hàng Nhất cũng không biết.
Vậy nên bây giờ Cố Tư Nghiệp và Lâm Yên Nhiên cùng nhau xuất hiện ở đây, các nhân viên tại hiện trường, đặc biệt là những người trẻ tuổi, trong lòng đều đù ma đù ma.
Tổ tiết mục cừ vậy saooo!!!
2
Còn có thể mời được người này đến đây diễn thay!!
Ngạc nhiên xong, nhiều người lại nhìn Lâm Yên Nhiên với ánh mắt hâm mộ.
Một người mới không có kinh nghiệm diễn xuất, cộng sự của màn ra mắt của anh cư nhiên lại là một ảnh đế đỉnh lưu khiêm đạo diễn hàng đầu.
Với cấu hình như vậy, nếu họ chụp một bức ảnh và đăng lên moment cho mọi người xem, nói mình cùng một nhóm với người siêu đỉnh, chắc chắn sẽ không có ai nghi ngờ.
Cố Tư Nghiệp và Lâm Yên Nhiên đi đến chỗ của Quách Phương, khi ba người nói chuyện, Tôn Hàng Nhất nhìn đến chết lặng.
Hắn nằm mơ cũng chưa bao giờ nghĩ đến một đội hình cừ như vậy lại đến hỗ trợ cho bộ phim cẩu huyết mà mình căng da đầu viết chứ.
"Mình đây là đi rồi dẫm cái vận shit gì đây?"
Là một biên kịch chuyên tấn công về hướng trinh thám và fantasy, nam diễn viên mà hắn mơ ước được hợp tác là Cố Tư Nghiệp.
Rốt cuộc, ai mà chưa từng xem Dã Vọng mà Cố Tư Nghiệp diễn chứ, quả thật độ thần bí và ngầu là max.
Nhưng mà, hôm nay giấc mơ của hắn đã thành hiện thực, hắn lại phát hiện hôm nay người đỉnh lưu kia lại ở đây để tham gia vào kịch bản cẩu huyết vô nghĩa của hắn.
Sau khi nhận ra điều này, Tôn Hàng Nhất đột nhiên cảm thấy việc Quách Phương mắng hắn cũng không có gì là sai.
Cảnh tình cảm xấu hổ của hắn, Cố lão sư nhìn thấy có thể sẽ đào ra một tòa lâu đài Barbie luôn quá.
Nhưng mà rất nhanh hắn đã phát hiện, mình sai rồi.
Cố Tư Nghiệp đầu tiên mang Lâm Yên Nhiên làm quen với những đạo cụ.
Lâm Yên Nhiên trước đó đã có kinh nghiệm khi quay MV của Cố Tư Nghiệp, hơn nữa bản thân anh cũng rất thông minh, thích nghi nhanh chóng.
Quách Phương mang kịch bản đến, và đặc biệt nói với Lâm Yên Nhiên về cảnh sắp quay.
Cậu ta độc mồm độc miệng nhưng làm việc gì cũng rất cẩn thận, xét thấy Lâm Yên Nhiên chưa từng đóng phim nên cậu ta đã nói chi tiết về cảnh diễn đó cho anh.
Sau đó, Lâm Yên Nhiên đi làm tạo hình.
Lớp trang điểm của Lâm Yên Nhiên phải được trang điểm theo hướng mỹ nhân ốm yếu, mất nhiều thời gian hơn Cố Tư Nghiệp một chút.
Anh đang rũ mắt yên lặng ghi nhớ lời thoại của mình thì nghe thấy phía sau có người nói với anh.
"Hoàng đệ, đã thuộc thoại chưa?"
Qua gương trang điểm, Lâm Yên Nhiên lần đầu tiên nhìn thấy Cố Tư Nghiệp trong trang phục cổ trang.
Hắn mặc một chiếc áo bào màu xanh trơn có hoa văn sẫm màu ở vạt cổ tay.
Trang phục màu xanh rất kén người mặc, nhiều nam minh tinh chẳng những mặc vào không như tiên mà còn là thảm họa.
Nhưng Cố Tư Nghiệp vóc người cao dài, khí chất cố tình.
Khoác lên người bộ quần áo này, trong khí chất anh dũng lại mang theo vài phần nho nhã, phong độ nhẹ nhàng.
Lâm Yên Nhiên cảm thấy như vậy Cố lão sư cũng rất đẹp.
Anh rất muốn khen đối phương một câu, nhưng ở đây còn có một makeup artist, nên anh liền nhịn xuống, dùng ngữ khí của Thịnh Chiêu trả lời một tiếng.
"Rồi, hoàng huynh."
Hai người nhìn nhau qua gương.
Cố Tư Nghiệp tìm một chiếc ghế, ngồi xuống bên cạnh Lâm Yên Nhiên, nói lời thoại của mình trước.
Dù không xuất thân từ chuyên ngành nhưng bản lĩnh lời thoại của Cố Tư Nghiệp đã đánh bại rất nhiều diễn viên chuyên nghiệp.
Vừa mở miệng, hắn lập tức nhập vai, nhân tiện mang Lâm Yên Nhiên vào nhập vai chung.
Lâm Yên Nhiên trước đó có nghĩ tới Thịnh Dịch sẽ là một người như thế nào.
Nhưng ngay khi giọng nói Cố Tư Nghiệp vừa phát ra, hình ảnh trong đầu anh đã đông cứng ở đấy.
Lâm Yên Nhiên theo cảm xúc của Cố Tư Nghiệp tiếp thoại.
Trước đó đã tiếp xúc dưới sự hướng dẫn của giáo viên và Cố Tư Nghiệp, nhưng dù sao anh cũng không quá thành thạo, luôn có một số chỗ diễn đạt cảm xúc chưa đúng chỗ.
Mỗi khi có vấn đề, Cố Tư Nghiệp đều sẽ kiên nhẫn chỉ ra và sữa lỗi cho anh.
Hết lần này đến lần khác, không chút sốt ruột.
Chuyên viên trang điểm một bên làm tạo hình một bên nghe.
Chờ sau khi hai người đối thoại xong, mới nhịn không được nói, "Cố lão sư thật cẩn thận."
Theo sau cậu bé lại nói thêm, "Yên Nhiên lão sư trí nhớ của anh tốt thật đó, nhớ thật nhanh."
Sau khi Lâm Yên Nhiên tạo hình xong, liền cùng Cố Tư Nghiệp đi về phía hiện trường diễn.
Chỉ trong một thời gian rất ngắn, tin tức Cố Tư Nghiệp tới cứu hiện trường đã lan truyền khắp đoàn phim.
Khi cả hai đến địa điểm quay, các nhân viên công tác không có việc đều cố ý vô tình vây quanh.
Lâm Yên Nhiên mặc bạch y, tóc dài như mực, không một tì vết.
Bởi vì ốm yếu, nên chuyên viên trang điểm makeup cho anh theo hướng mỹ nhân bệnh, trang điểm nhìn rất nhẹ nhàng, trên người anh yếu ớt lại mang theo một ít nhu nhược đáng thương.
Đẹp không gì sánh được, nhiều người nhìn lần đầu tiên đã sốc tận ốc, nhìn nhìn lại nhịn không được nhìn thêm lần nữa.
Lâm Yên Nhiên cúi đầu cất bước, nhớ lại vị trí của mình và các đạo cụ xung quanh.
Khi anh ngẩng đầu lên lần nữa, một sợi tóc tinh nghịch đáp trên vai anh.
Sau khi nhìn thấy, Cố Tư Nghiệp rất tự nhiên duỗi tay giúp anh tém ra phía sau.
Nhìn thấy một màn như vậy, rất nhiều người có mặt tại hiện trường đều cảm nhận được bầu không khí CP giữa hai người ập thẳng vào mặt.
Thế nên không khỏi bắt đầu chờ mong kịch bản tình yêu cấm kỵ của hai người sẽ như thế nào.
Vì sự hỗn loạn của việc trước đó, Quách Phương đã tính đến đặc thù của chủ đề, và để cho việc quay phim thuận lợi hơn, cậu ta đã gọi hai người lại trước khi bắt đầu quay, xây dựng tâm lý cho họ.
"Tiếp theo chúng ta sẽ có một số cảnh diễn hơi thân mật như nắm tay nhau và linh tinh. Nếu hai người cảm thấy đang diễn thì cứ nghĩ đây là diễn thôi. Không liên quan gì tới giới tính, chỉ là yêu ghét thôi, không cần nghĩ quá nhiều. Tóm lại, mục tiêu của chúng ta là diễn thật tốt thôi."
Lâm Yên Nhiên liếc nhìn Cố Tư Nghiệp, mà đối phương cũng đang nhìn anh.
Khoảnh khắc khi nhìn nhau cười, những lời của Quách Phương vang lên, không hiểu sao anh lại đột nhiên có cảm giác mình và Cố Tư Nghiệp đang đi hẹn hò.
Sau khi mọi thứ đã sẵn sàng, trợ lý đạo trường quay cầm bảng cut.
Với âm thanh rõ ràng sắc nét của tiếng gõ bảng,《 Hoàng Quyền 》chính thức bắt đầu quay.
Bởi vì phim ngắn này hầu như tràn ngập mùi cẩu huyết năng lượng cao, Quách Phương vừa đến liền làm đến muốn chết muốn sống, cản đầu tiên là một cảnh quay tương đối dịu dàng.
Lễ hội phóng hoa đăng vào Tết Nguyên Tiêu.
Thịnh Chiêu cầm một cuộn giấy đọc, cửa màn liền bị vén lên.
Đó là một mùa đông lạnh giá, một luồng hàn khí thổi vào cùng người đến.
"Tiểu Chiêu, ngươi sao lại xuống giường?"
Thấy Thịnh Chiêu không ở trên giường nghỉ ngơi mà mặc một kiện y mỏng đang xem thư, Thịnh Dịch lập tức bước đến gần và tịch thu quyển sách trong tay y.
Thịnh Chiêu cơ thể suy nhược, mỗi khi vào đông đều phải bệnh một trận, năm nay cũng vậy.
Thấy ca ca trở về, mặt Thịnh Chiêu vốn không có biểu tình gì chỉ cười nhẹ, khi nhìn ca ca ánh mắt lấp lánh, thần sắc có vè tốt hơn bình thường rất nhiều.
"Nằm trên giường hơn tháng, mấy ngày nay cũng đỡ rồi. Hôm nay là tết Nguyên Tiêu, nghe nói bên ngoài có phóng hoa đăng, hay là hoàng huynh mang ta đi xem?"
Khi lấy đi quyển sách tay Thịnh Dịch chạm vào đầu ngón tay lạnh lẽo của Thịnh Chiêu.
Hắn không đáp lời, chỉ cởi chiếc áo choàng thật dày trên người xuống và choàng lên người đối phương.
Thấy đối phương một lúc lâu không có phản ứng, Thịnh Dịch đi tới trước cửa, sau đó quay đầu hướng Thịnh Chiêu vươn tay, trêu ghẹo nói, "Không đi sao?"
Thịnh Chiêu đem tay để vào lòng bàn tay đối phương.
Khi hai người cùng đi, Thịnh Chiêu lại nói, "Nghe nói ngắm hoa đăng ở Trích Tinh Lâu là đẹp nhất."
4
Y không nói nốt phần còn lại của câu.
Thịnh Dịch bất đắc dĩ thở dài, "Ngươi nói như vậy là muốn ta dẫn người đi chứ gì."
Trích Tinh Lâu cao năm tầng, thân thể nào của Thịnh Chiêu muốn leo lên sợ là không thể.
Vốn dĩ Thịnh Dịch muốn nói chuyện này với y, nhưng lại thấy Thịnh Chiêu vô cùng mong chờ, nên hắn đã nhịn lại.
Hai huynh đệ đi đến Trích Tinh Lâu.
Quả nhiên, mới đi đến tầng hai Thịnh Chiêu đã mệt đến thở hổn hển.
"Hoàng huynh, ngươi lên trước đi, ta nghỉ một chút lại lên sau."
Thịnh Chiêu che ngực lại thở dốc, thầm ảo não vì thân thể tiều tụy này của mình thật làm mất hứng.
Khi ngẩng đầu nhìn lên, đột nhiên nhìn thấy người trước mặt vén vạt áo ngồi xổm xuống trước mặt y.
"Lên đi, ta cõng ngươi."
Thịnh Chiêu nhìn chằm chằm bóng lưng của ca ca mình, mặt đột nhiên đỏ bừng.
"Ta có thể tự lên được."
"Lên đi, đợi ngươi đi lên thì hoa đăng cũng thả xong cả rồi."
Thịnh Chiêu ngẩn người tại chỗ, rồi nhẹ nhàng dựa người vào lưng ca ca.
Hai tay y nhẹ nhàng đặt trên vai ca ca, ánh mắt lóe lên niềm hân hoan vui sướng.
Ca ca đã nhiều năm rồi không cõng y.
Y nhớ khi còn nhỏ có lần giày y giẫm phải nước không muốn đi, ca ca cũng là như vậy, lạnh mặt bất đắc dĩ một đường cõng y về tẩm điện.
Lên đến tầng thứ 4, Thịnh Chiêu cảm thấy thời gian trôi qua thật là nhanh.
Gần đây vì việc đoạt quyền và thân thể ốm đau y đã không có thời gian vui vẻ với ca ca.
Thấy sân thượng đã gần trước mắt, y chần chờ một lúc rồi nhẹ nhàng dựa mặt vào lưng đối phương.
Nhưng hành động này quá mức thân mật, lại sợ đối phương phát hiện thứ tình cảm không bình thường của mình, nên y chỉ làm động tác như vậy nhưng lại không thật sự dựa vào.
Quách Phương chỉ vào Lâm Yên Nhiên trong màn hình máy quay nói với tôn Hàng Nhất bên cạnh, "Nhìn thấy không, cái không dám dựa này, kéo tình cảm căng thẳng giữa hai huynh đệ ra rồi đấy."
Nói xong, cậu ta lại cẩn thận nhìn biểu cảm của Lâm Yên Nhiên.
Bất ngờ khi Thịnh Dịch nói sẽ cõng mình, đến cảm giác bàng hoàng khó tin khi được đối phương cõng trên lưng, cuối cùng là che giấu tình cảm cấm kỵ của mình đối với hoàng huynh.
Mọi ánh mắt và biểu cảm đều đắn do rất tốt.
Ánh mắt của anh rất linh động, không giống một số diễn viên hai mắt đờ dẫn, mở mắt ra cũng không khác mấy so với người mù.
Chẳng mấy chốc, Thịnh Dịch đã cõng Thịnh Chiêu lên sân thượng tầng cao nhất của Trích Tinh Lâu.
Lúc này, hàng ngàn chiếc hoa đăng đã được thả trên bầu trời đầy sao.
Có cái đã bay cao, có cái vừa bay lên, ánh cam hòa thuận đẹp tựa thiên chương.
Thịnh Dịch cũng đã mua một chiếc.
Hắn đưa hoa đăng cho Thịnh Chiêu hỏi y, "Muốn viết gì không."
Thịnh Chiêu cầm bút viết bốn chữ lớn lên đó mà không cần suy nghĩ lấy một giây.
Bình an hỉ nhạc.
Thịnh Dịch thấy y viết đơn giản như thế, trước khi thả hỏi y, "Không viết ước nguyện nào khác sao?"
Thịnh Chiêu khẽ mỉm cười, nhưng lại nhẹ nhàng lắc đầu, "Đã ưng rồi."
3
Hoàng huynh được bình an hạnh phúc, chính là ước nguyện lớn nhất của y.
Khi Thịnh Dịch đang thắp hoa đăng, Thịnh Chiêu trộm giương mắt nhìn đối phương đang quay lưng về phía mình.
Trong mắt y không hề có vẻ cẩn trọng thường ngày, sợ hoàng huynh biết ánh mắt phạm luân tình của y đối với hắn.
Thay vào đó là ái mộ, cẩn thận, tham lam nhìn đối phương.
Muôn vàn hoa đăng không bằng một người lộng lẫy.
Quách Phương di chuyển máy ảnh về phía trước quay cảnh Lâm Yên Nhiên dùng ánh mắt này nhìn Cố Tư Nghiệp.
Thịnh Dịch ở thời điểm này, ánh mắt hắn luôn che giấu.
Nhưng khi đối phương không thể nhìn thấy, ánh sáng tình yêu say đắm trong đôi mắt đó lại mãnh liệt như thế.
Tình cảm là thật, giống như anh thật sự thích Cố Tư Nghiệp.
1
Ánh mắt của Lâm Yên Nhiên trực tiếp đúng chỗ, và nó đã thiết lập mối liên hệ logic quan trọng nhất cho tuyến tình cảm khô khan mà Tôn Hàng Nhất viết.
Tình yêu của Thịnh Chiêu đối với Thịnh Dịch như lửa đốt, ở chung lâu như vậy, người tâm cơ như Thịnh Dịch sao có thể không cảm nhận được nhiệt độ của ngọn lửa này, không phát hiện được tình cảm mà người đệ dệ này dành cho mình chứ?
Chính vì đã sớm nhận ra nên hắn mới nhẫn nhục, thỉnh thoảng cố ý làm một số hành động ái muội, treo cổ người đệ đệ này nhiều năm như vậy.
Hai người, một ánh mắt ái mộ, một động tác cõng người, liền làm khung cảnh nhợt nhạt này sống lại.
Quách Phương cảm thấy Tôn Hàng Nhất thật đi là đi rồi đạp cái gì rồi.
Kịch bản tình cảm hắn viết như một mớ hỗn độn, nhưng lại nhặt được hai khách mời trợ diễn giúp hắn bù đắp hết tất cả những thiếu sót này.
1
Cảnh quay kết thúc.
Người độc miệng như Quách Phương quay xong cũng không nói gì, chỉ nói với Lâm Yên Nhiên hai chữ, "Khá tốt."
Trong thời gian sau đó, Lâm Yên Nhiên và Cố Tư Nghiệp lại quay một số tình tiết khác, tuy có vài lần NG nhưng tổng thể vẫn rất suôn sẻ.
Hắn người tiếp tục quay cho đến buổi tối, Quách Phương mới cho tan làm.
Trước khi tan làm, đối phương nói với hai người, "Về chuẩn bị, ngày mai quay cảnh chia tay và giam cầm."
Thì Quách Phương làm đạo diễn, tự nhiên cũng phát hiện ngay.
Làm một kịch bản, cẩu huyết không sai, yếu tố chồng chất cũng không có vấn đề, dù sao những khán giả này cũng thích xem.
Nhưng vấn đề là những cảnh tình cảm và chuyển cảnh do Tôn Hàng Nhất viết cho người ta cảm giác quá cứng nhắc.
Hướng đi thậm chí là quyền mưu của toàn bộ kịch bản viết cũng không tồi, nhưng các chi tiết thật sự không thể chịu nỗi.
Cảm động nhất của một bộ phim tâm lý tình cảm không phải là cẩu huyết, mà là sợi dây tình cảm giữa các nhân vật chính, cẩu huyết chỉ là phương tiện để thúc đẩy, còn tình cảm mới là nền tảng.
Nhưng kịch bản tâm lý tình cảm Tôn Hàng Nhất viết ra chính là, ta yêu ngươi, ngươi phản bội ta ta hận ngươi, đằng sau lại không có trải chăn gì, chỉ viết Thịnh Chiêu vì không tha thứ cho Thịnh Dịch nên đã dùng tính mạng của người nhà uy hiếp hắn, và nhảy xuống lầu.
Kịch bản này được viết giống như có người đang bốc một nắm cơm nấu chưa chín trực tiếp nhét vào miệng người khác, khiến người ta muốn rợn trắng mắt.
Vào ngày quay, Quách Phương đến hiện trường từ sớm và khi nhìn thấy Tôn Hàng Nhất, liền tức giận nói.
"Sư phụ anh không dạy anh cách xử lý chi tiết tình cảm phải đừng quá cứng sao?"
Tôn Hàng Nhất do dự, lại bất đắc dĩ nói: "Tôi thật sự rất sợ những cảnh tình cảm, vậy nên tôi đã gắng hết sức rồi."
Quách Phương cảm thất Tôn Hàng Nhất đang nói những điều vô nghĩa.
Cậu ta mở miệng muốn trực tiếp giết đối phương, nhưng tầm mắt lại dừng lại ở nơi nào đó.
Hainhân viên đang dọn thiết bị.
Hai người bạn một lời tôi một câu thảo luận về chuyện quay hôm nay.
"Sao Quách Phương lại tới quay nhóm chúng ta thế?"
"Cậu hỏi tôi tôi hỏi ma à, còn bảo chúng ta ký cam kết không tiết lộ, bạn diễn của khách mời là ai đây? Lại thần bí như vậy."
"Mời người có địa vị quá lớn sao? Thật là tò mò người ấy là ai ai ai ái."
2
"Thời buổi này còn có người địa vị cao đến thay à? Trừ khi anh ta ngốc thô......"
Lời còn chưa dứt, trên tấm thảm trước hai người 5 mét, hai bóng người lần lượt đi về phía nhà kho.
Hainhân viên công tác thiếu chút nữa đập nát những chiếc máy trên tay.
Sao Cố Tư Nghiệp lại tới đây??
Tổ tiết mục giữ bí mật, chỉ có Quách Phương và tổ đạo diễn bên kia biết.
Ngay cả biên kịch như Tôn Hàng Nhất cũng không biết.
Vậy nên bây giờ Cố Tư Nghiệp và Lâm Yên Nhiên cùng nhau xuất hiện ở đây, các nhân viên tại hiện trường, đặc biệt là những người trẻ tuổi, trong lòng đều đù ma đù ma.
Tổ tiết mục cừ vậy saooo!!!
2
Còn có thể mời được người này đến đây diễn thay!!
Ngạc nhiên xong, nhiều người lại nhìn Lâm Yên Nhiên với ánh mắt hâm mộ.
Một người mới không có kinh nghiệm diễn xuất, cộng sự của màn ra mắt của anh cư nhiên lại là một ảnh đế đỉnh lưu khiêm đạo diễn hàng đầu.
Với cấu hình như vậy, nếu họ chụp một bức ảnh và đăng lên moment cho mọi người xem, nói mình cùng một nhóm với người siêu đỉnh, chắc chắn sẽ không có ai nghi ngờ.
Cố Tư Nghiệp và Lâm Yên Nhiên đi đến chỗ của Quách Phương, khi ba người nói chuyện, Tôn Hàng Nhất nhìn đến chết lặng.
Hắn nằm mơ cũng chưa bao giờ nghĩ đến một đội hình cừ như vậy lại đến hỗ trợ cho bộ phim cẩu huyết mà mình căng da đầu viết chứ.
"Mình đây là đi rồi dẫm cái vận shit gì đây?"
Là một biên kịch chuyên tấn công về hướng trinh thám và fantasy, nam diễn viên mà hắn mơ ước được hợp tác là Cố Tư Nghiệp.
Rốt cuộc, ai mà chưa từng xem Dã Vọng mà Cố Tư Nghiệp diễn chứ, quả thật độ thần bí và ngầu là max.
Nhưng mà, hôm nay giấc mơ của hắn đã thành hiện thực, hắn lại phát hiện hôm nay người đỉnh lưu kia lại ở đây để tham gia vào kịch bản cẩu huyết vô nghĩa của hắn.
Sau khi nhận ra điều này, Tôn Hàng Nhất đột nhiên cảm thấy việc Quách Phương mắng hắn cũng không có gì là sai.
Cảnh tình cảm xấu hổ của hắn, Cố lão sư nhìn thấy có thể sẽ đào ra một tòa lâu đài Barbie luôn quá.
Nhưng mà rất nhanh hắn đã phát hiện, mình sai rồi.
Cố Tư Nghiệp đầu tiên mang Lâm Yên Nhiên làm quen với những đạo cụ.
Lâm Yên Nhiên trước đó đã có kinh nghiệm khi quay MV của Cố Tư Nghiệp, hơn nữa bản thân anh cũng rất thông minh, thích nghi nhanh chóng.
Quách Phương mang kịch bản đến, và đặc biệt nói với Lâm Yên Nhiên về cảnh sắp quay.
Cậu ta độc mồm độc miệng nhưng làm việc gì cũng rất cẩn thận, xét thấy Lâm Yên Nhiên chưa từng đóng phim nên cậu ta đã nói chi tiết về cảnh diễn đó cho anh.
Sau đó, Lâm Yên Nhiên đi làm tạo hình.
Lớp trang điểm của Lâm Yên Nhiên phải được trang điểm theo hướng mỹ nhân ốm yếu, mất nhiều thời gian hơn Cố Tư Nghiệp một chút.
Anh đang rũ mắt yên lặng ghi nhớ lời thoại của mình thì nghe thấy phía sau có người nói với anh.
"Hoàng đệ, đã thuộc thoại chưa?"
Qua gương trang điểm, Lâm Yên Nhiên lần đầu tiên nhìn thấy Cố Tư Nghiệp trong trang phục cổ trang.
Hắn mặc một chiếc áo bào màu xanh trơn có hoa văn sẫm màu ở vạt cổ tay.
Trang phục màu xanh rất kén người mặc, nhiều nam minh tinh chẳng những mặc vào không như tiên mà còn là thảm họa.
Nhưng Cố Tư Nghiệp vóc người cao dài, khí chất cố tình.
Khoác lên người bộ quần áo này, trong khí chất anh dũng lại mang theo vài phần nho nhã, phong độ nhẹ nhàng.
Lâm Yên Nhiên cảm thấy như vậy Cố lão sư cũng rất đẹp.
Anh rất muốn khen đối phương một câu, nhưng ở đây còn có một makeup artist, nên anh liền nhịn xuống, dùng ngữ khí của Thịnh Chiêu trả lời một tiếng.
"Rồi, hoàng huynh."
Hai người nhìn nhau qua gương.
Cố Tư Nghiệp tìm một chiếc ghế, ngồi xuống bên cạnh Lâm Yên Nhiên, nói lời thoại của mình trước.
Dù không xuất thân từ chuyên ngành nhưng bản lĩnh lời thoại của Cố Tư Nghiệp đã đánh bại rất nhiều diễn viên chuyên nghiệp.
Vừa mở miệng, hắn lập tức nhập vai, nhân tiện mang Lâm Yên Nhiên vào nhập vai chung.
Lâm Yên Nhiên trước đó có nghĩ tới Thịnh Dịch sẽ là một người như thế nào.
Nhưng ngay khi giọng nói Cố Tư Nghiệp vừa phát ra, hình ảnh trong đầu anh đã đông cứng ở đấy.
Lâm Yên Nhiên theo cảm xúc của Cố Tư Nghiệp tiếp thoại.
Trước đó đã tiếp xúc dưới sự hướng dẫn của giáo viên và Cố Tư Nghiệp, nhưng dù sao anh cũng không quá thành thạo, luôn có một số chỗ diễn đạt cảm xúc chưa đúng chỗ.
Mỗi khi có vấn đề, Cố Tư Nghiệp đều sẽ kiên nhẫn chỉ ra và sữa lỗi cho anh.
Hết lần này đến lần khác, không chút sốt ruột.
Chuyên viên trang điểm một bên làm tạo hình một bên nghe.
Chờ sau khi hai người đối thoại xong, mới nhịn không được nói, "Cố lão sư thật cẩn thận."
Theo sau cậu bé lại nói thêm, "Yên Nhiên lão sư trí nhớ của anh tốt thật đó, nhớ thật nhanh."
Sau khi Lâm Yên Nhiên tạo hình xong, liền cùng Cố Tư Nghiệp đi về phía hiện trường diễn.
Chỉ trong một thời gian rất ngắn, tin tức Cố Tư Nghiệp tới cứu hiện trường đã lan truyền khắp đoàn phim.
Khi cả hai đến địa điểm quay, các nhân viên công tác không có việc đều cố ý vô tình vây quanh.
Lâm Yên Nhiên mặc bạch y, tóc dài như mực, không một tì vết.
Bởi vì ốm yếu, nên chuyên viên trang điểm makeup cho anh theo hướng mỹ nhân bệnh, trang điểm nhìn rất nhẹ nhàng, trên người anh yếu ớt lại mang theo một ít nhu nhược đáng thương.
Đẹp không gì sánh được, nhiều người nhìn lần đầu tiên đã sốc tận ốc, nhìn nhìn lại nhịn không được nhìn thêm lần nữa.
Lâm Yên Nhiên cúi đầu cất bước, nhớ lại vị trí của mình và các đạo cụ xung quanh.
Khi anh ngẩng đầu lên lần nữa, một sợi tóc tinh nghịch đáp trên vai anh.
Sau khi nhìn thấy, Cố Tư Nghiệp rất tự nhiên duỗi tay giúp anh tém ra phía sau.
Nhìn thấy một màn như vậy, rất nhiều người có mặt tại hiện trường đều cảm nhận được bầu không khí CP giữa hai người ập thẳng vào mặt.
Thế nên không khỏi bắt đầu chờ mong kịch bản tình yêu cấm kỵ của hai người sẽ như thế nào.
Vì sự hỗn loạn của việc trước đó, Quách Phương đã tính đến đặc thù của chủ đề, và để cho việc quay phim thuận lợi hơn, cậu ta đã gọi hai người lại trước khi bắt đầu quay, xây dựng tâm lý cho họ.
"Tiếp theo chúng ta sẽ có một số cảnh diễn hơi thân mật như nắm tay nhau và linh tinh. Nếu hai người cảm thấy đang diễn thì cứ nghĩ đây là diễn thôi. Không liên quan gì tới giới tính, chỉ là yêu ghét thôi, không cần nghĩ quá nhiều. Tóm lại, mục tiêu của chúng ta là diễn thật tốt thôi."
Lâm Yên Nhiên liếc nhìn Cố Tư Nghiệp, mà đối phương cũng đang nhìn anh.
Khoảnh khắc khi nhìn nhau cười, những lời của Quách Phương vang lên, không hiểu sao anh lại đột nhiên có cảm giác mình và Cố Tư Nghiệp đang đi hẹn hò.
Sau khi mọi thứ đã sẵn sàng, trợ lý đạo trường quay cầm bảng cut.
Với âm thanh rõ ràng sắc nét của tiếng gõ bảng,《 Hoàng Quyền 》chính thức bắt đầu quay.
Bởi vì phim ngắn này hầu như tràn ngập mùi cẩu huyết năng lượng cao, Quách Phương vừa đến liền làm đến muốn chết muốn sống, cản đầu tiên là một cảnh quay tương đối dịu dàng.
Lễ hội phóng hoa đăng vào Tết Nguyên Tiêu.
Thịnh Chiêu cầm một cuộn giấy đọc, cửa màn liền bị vén lên.
Đó là một mùa đông lạnh giá, một luồng hàn khí thổi vào cùng người đến.
"Tiểu Chiêu, ngươi sao lại xuống giường?"
Thấy Thịnh Chiêu không ở trên giường nghỉ ngơi mà mặc một kiện y mỏng đang xem thư, Thịnh Dịch lập tức bước đến gần và tịch thu quyển sách trong tay y.
Thịnh Chiêu cơ thể suy nhược, mỗi khi vào đông đều phải bệnh một trận, năm nay cũng vậy.
Thấy ca ca trở về, mặt Thịnh Chiêu vốn không có biểu tình gì chỉ cười nhẹ, khi nhìn ca ca ánh mắt lấp lánh, thần sắc có vè tốt hơn bình thường rất nhiều.
"Nằm trên giường hơn tháng, mấy ngày nay cũng đỡ rồi. Hôm nay là tết Nguyên Tiêu, nghe nói bên ngoài có phóng hoa đăng, hay là hoàng huynh mang ta đi xem?"
Khi lấy đi quyển sách tay Thịnh Dịch chạm vào đầu ngón tay lạnh lẽo của Thịnh Chiêu.
Hắn không đáp lời, chỉ cởi chiếc áo choàng thật dày trên người xuống và choàng lên người đối phương.
Thấy đối phương một lúc lâu không có phản ứng, Thịnh Dịch đi tới trước cửa, sau đó quay đầu hướng Thịnh Chiêu vươn tay, trêu ghẹo nói, "Không đi sao?"
Thịnh Chiêu đem tay để vào lòng bàn tay đối phương.
Khi hai người cùng đi, Thịnh Chiêu lại nói, "Nghe nói ngắm hoa đăng ở Trích Tinh Lâu là đẹp nhất."
4
Y không nói nốt phần còn lại của câu.
Thịnh Dịch bất đắc dĩ thở dài, "Ngươi nói như vậy là muốn ta dẫn người đi chứ gì."
Trích Tinh Lâu cao năm tầng, thân thể nào của Thịnh Chiêu muốn leo lên sợ là không thể.
Vốn dĩ Thịnh Dịch muốn nói chuyện này với y, nhưng lại thấy Thịnh Chiêu vô cùng mong chờ, nên hắn đã nhịn lại.
Hai huynh đệ đi đến Trích Tinh Lâu.
Quả nhiên, mới đi đến tầng hai Thịnh Chiêu đã mệt đến thở hổn hển.
"Hoàng huynh, ngươi lên trước đi, ta nghỉ một chút lại lên sau."
Thịnh Chiêu che ngực lại thở dốc, thầm ảo não vì thân thể tiều tụy này của mình thật làm mất hứng.
Khi ngẩng đầu nhìn lên, đột nhiên nhìn thấy người trước mặt vén vạt áo ngồi xổm xuống trước mặt y.
"Lên đi, ta cõng ngươi."
Thịnh Chiêu nhìn chằm chằm bóng lưng của ca ca mình, mặt đột nhiên đỏ bừng.
"Ta có thể tự lên được."
"Lên đi, đợi ngươi đi lên thì hoa đăng cũng thả xong cả rồi."
Thịnh Chiêu ngẩn người tại chỗ, rồi nhẹ nhàng dựa người vào lưng ca ca.
Hai tay y nhẹ nhàng đặt trên vai ca ca, ánh mắt lóe lên niềm hân hoan vui sướng.
Ca ca đã nhiều năm rồi không cõng y.
Y nhớ khi còn nhỏ có lần giày y giẫm phải nước không muốn đi, ca ca cũng là như vậy, lạnh mặt bất đắc dĩ một đường cõng y về tẩm điện.
Lên đến tầng thứ 4, Thịnh Chiêu cảm thấy thời gian trôi qua thật là nhanh.
Gần đây vì việc đoạt quyền và thân thể ốm đau y đã không có thời gian vui vẻ với ca ca.
Thấy sân thượng đã gần trước mắt, y chần chờ một lúc rồi nhẹ nhàng dựa mặt vào lưng đối phương.
Nhưng hành động này quá mức thân mật, lại sợ đối phương phát hiện thứ tình cảm không bình thường của mình, nên y chỉ làm động tác như vậy nhưng lại không thật sự dựa vào.
Quách Phương chỉ vào Lâm Yên Nhiên trong màn hình máy quay nói với tôn Hàng Nhất bên cạnh, "Nhìn thấy không, cái không dám dựa này, kéo tình cảm căng thẳng giữa hai huynh đệ ra rồi đấy."
Nói xong, cậu ta lại cẩn thận nhìn biểu cảm của Lâm Yên Nhiên.
Bất ngờ khi Thịnh Dịch nói sẽ cõng mình, đến cảm giác bàng hoàng khó tin khi được đối phương cõng trên lưng, cuối cùng là che giấu tình cảm cấm kỵ của mình đối với hoàng huynh.
Mọi ánh mắt và biểu cảm đều đắn do rất tốt.
Ánh mắt của anh rất linh động, không giống một số diễn viên hai mắt đờ dẫn, mở mắt ra cũng không khác mấy so với người mù.
Chẳng mấy chốc, Thịnh Dịch đã cõng Thịnh Chiêu lên sân thượng tầng cao nhất của Trích Tinh Lâu.
Lúc này, hàng ngàn chiếc hoa đăng đã được thả trên bầu trời đầy sao.
Có cái đã bay cao, có cái vừa bay lên, ánh cam hòa thuận đẹp tựa thiên chương.
Thịnh Dịch cũng đã mua một chiếc.
Hắn đưa hoa đăng cho Thịnh Chiêu hỏi y, "Muốn viết gì không."
Thịnh Chiêu cầm bút viết bốn chữ lớn lên đó mà không cần suy nghĩ lấy một giây.
Bình an hỉ nhạc.
Thịnh Dịch thấy y viết đơn giản như thế, trước khi thả hỏi y, "Không viết ước nguyện nào khác sao?"
Thịnh Chiêu khẽ mỉm cười, nhưng lại nhẹ nhàng lắc đầu, "Đã ưng rồi."
3
Hoàng huynh được bình an hạnh phúc, chính là ước nguyện lớn nhất của y.
Khi Thịnh Dịch đang thắp hoa đăng, Thịnh Chiêu trộm giương mắt nhìn đối phương đang quay lưng về phía mình.
Trong mắt y không hề có vẻ cẩn trọng thường ngày, sợ hoàng huynh biết ánh mắt phạm luân tình của y đối với hắn.
Thay vào đó là ái mộ, cẩn thận, tham lam nhìn đối phương.
Muôn vàn hoa đăng không bằng một người lộng lẫy.
Quách Phương di chuyển máy ảnh về phía trước quay cảnh Lâm Yên Nhiên dùng ánh mắt này nhìn Cố Tư Nghiệp.
Thịnh Dịch ở thời điểm này, ánh mắt hắn luôn che giấu.
Nhưng khi đối phương không thể nhìn thấy, ánh sáng tình yêu say đắm trong đôi mắt đó lại mãnh liệt như thế.
Tình cảm là thật, giống như anh thật sự thích Cố Tư Nghiệp.
1
Ánh mắt của Lâm Yên Nhiên trực tiếp đúng chỗ, và nó đã thiết lập mối liên hệ logic quan trọng nhất cho tuyến tình cảm khô khan mà Tôn Hàng Nhất viết.
Tình yêu của Thịnh Chiêu đối với Thịnh Dịch như lửa đốt, ở chung lâu như vậy, người tâm cơ như Thịnh Dịch sao có thể không cảm nhận được nhiệt độ của ngọn lửa này, không phát hiện được tình cảm mà người đệ dệ này dành cho mình chứ?
Chính vì đã sớm nhận ra nên hắn mới nhẫn nhục, thỉnh thoảng cố ý làm một số hành động ái muội, treo cổ người đệ đệ này nhiều năm như vậy.
Hai người, một ánh mắt ái mộ, một động tác cõng người, liền làm khung cảnh nhợt nhạt này sống lại.
Quách Phương cảm thấy Tôn Hàng Nhất thật đi là đi rồi đạp cái gì rồi.
Kịch bản tình cảm hắn viết như một mớ hỗn độn, nhưng lại nhặt được hai khách mời trợ diễn giúp hắn bù đắp hết tất cả những thiếu sót này.
1
Cảnh quay kết thúc.
Người độc miệng như Quách Phương quay xong cũng không nói gì, chỉ nói với Lâm Yên Nhiên hai chữ, "Khá tốt."
Trong thời gian sau đó, Lâm Yên Nhiên và Cố Tư Nghiệp lại quay một số tình tiết khác, tuy có vài lần NG nhưng tổng thể vẫn rất suôn sẻ.
Hắn người tiếp tục quay cho đến buổi tối, Quách Phương mới cho tan làm.
Trước khi tan làm, đối phương nói với hai người, "Về chuẩn bị, ngày mai quay cảnh chia tay và giam cầm."