Sau Khi Xuyên Thành Bạch Liên Thái Tử Phi - Trang 2
Chương 31
Edit: Meg
Binh lính được giao nhiệm vụ đã thu gom hết cỏ Thiên Tuyết được trồng xung quanh các hộ dân về quân doanh, đương nhiên là không phải cứ tới gặt xong đi về, tất cả đều được trao đổi bằng lương thực. Một trong những quân kỷ mà Mộ Cẩm Ngọc từng đặt ra là không được phép cướp bóc của dân chúng.
Ninh Hoàn đun chế cỏ Thiên Tuyết xong, lấy chất lỏng ấy bôi lên da của binh lính bị trúng độc.
Y chỉ huy một vài người cùng nhau đào xới lớp cát mịn, bắt được gần trăm con sâu bụng đỏ nấp ở dưới cát, bởi vì đang là mùa đông lạnh giá nên lũ sâu này di chuyển rất chậm chạp, còn thường đi theo cả đàn.
Hiện giờ trong quân doanh đang trải qua một đợt chấn chỉnh lại, bởi vì đã nghe ngóng được tin tức Thái tử điện hạ vẫn bình an vô sự nên tinh thần mọi người lập tức tươi tỉnh như cũ. Tiếng kèn dài lên tục kêu vang, những tướng quân khoác trên mình bộ chiến giáp đang tập kết binh lính vào đội, tốp kỵ binh đều nhịp xếp thành đội hình Phương trận. Mọi người tận mắt chứng kiến được cảnh Thái tử điện hạ mặc giáp bạc kiêu ngạo cưỡi trên lưng ngựa, oai phong lẫm liệt không khác gì ngày xưa, hình ảnh này khiến nhuệ khí của quân lính càng lúc càng dâng cao.
Tại Vĩnh Thọ Cung, Thu Thái hậu nhận được một bức thư mật từ một tên thái giám trong cung Hoàng hậu lén lút truyền cho bà, bà vốn cảm thấy chuyện này rất quái lạ, song sau khi hồi cung mở thư ra đọc, sắc mặc Thu Thái hậu lập tức thay đổi.
Hậu cung trước giờ đều không được nhúng tay vào chuyện triều chính, nhưng bà cũng không phải người không biết chút gì về những sóng gió nơi quan trường. Lúc Thành Đế còn đang tại vị, có rất nhiều chuyện ông đều thảo luận và tâm sự cùng bà, khi ấy đám người Phong Đan cũng đã rất nhiều lần tác oai tác quái nơi biên ải, tuy rằng có thể đưa Công chúa đi hòa thân để giữ gìn mối quan hệ hòa bình giữa hai nước, song thái độ của Thành Đế lại là không chịu khuất phục, muốn đối đầu với Phong Đan. Một khi bọn chúng chiếm cứ được nơi có đất đai phì nhiêu, cỏ cây tươi tốt như Ngọc Dương, thì chuyện nuôi quân vượt sông Hà đến tàn sát Trung Nguyên chỉ còn là vấn đề thời gian.
Giờ đây Thái tử đang rất có cơ hội thắng trận, song Thu gia lại ngáng chân ngay tại thời điểm quyết định, khiến cho Phong Đan thật sự tiến quân được về phía Nam thì chẳng phải gia tộc bà sẽ biến thành tội đồ của Đại Lạc hay sao?
Thu Thái hậu cũng không tin huynh đệ của mình có thể làm ra chuyện này, lập tức giả bệnh bảo Hoàng đế cho đệ đệ bà tiến cung.
Chạng vạng cùng ngày, Binh Bộ thượng thư đã có mặt tại Vĩnh Thọ Cung, Hoàng Đế không sắp xếp quá nhiều tai mắt để theo dõi Thái hậu, bởi lão không cho rằng bà có thể làm được chuyện gì.
Thu Thái hậu không vội lôi bức thư của Thái tử ra, trước tiên bà chỉ hỏi thử vài câu.
Thu Trường Vũ rất tin tưởng vị trưởng tỷ Thái hậu này của mình, cả hai vốn đã là người cùng một thuyền, Thái hậu chỉ thử vài câu ông đã kể rõ đầu đuôi mọi chuyện ra: “Ra là nương nương cũng đã nghe được tin này à… Đấy là quyết định của bệ hạ.”
Chuyện này mới nghe thì có vẻ cực kỳ vô lý, song Thu Trường Vũ thân là nhà đằng ngoại của Thái hậu nên cũng biết rất nhiều những vấn đề lục đục trong gia tộc Hoàng thất, ông nhẹ giọng nói: “Bệ hạ không thể nào rộng lượng bỏ qua cho Thái tử được nữa, lần cử người đi phương Bắc này cũng đã tỏ rõ thái độ muốn điện hạ phải chết rồi, thần đoán được ý trong lời nói của bệ hạ thì không thể không theo được.”
Thu Thái hậu giận dữ, tiện tay vớ lấy cái ly ngay bên cạnh rồi ném thẳng xuống đất, lập tức dưới nền đất đã lênh láng một vũng nước: “Nếu Thái tử bại trận, đất Bắc rơi vào cảnh nguy hiểm tứ phía vậy thì Đại Lạc ta cũng sẽ bị đám ngoại lai Phong Đan đó xâu xé không còn một mảnh. Thu gia chúng ta sao có thể biến thành tội đồ của Đại Lạc được?”
Thu Trường Vũ: “Chỉ e là trong mắt bệ hạ bây giờ, sự tồn tại của Thái tử điện hạ mới là vấn đề khiến ngài ấy bận lòng, thần cũng chỉ nghe theo mệnh lệnh của bệ hạ mà thôi.”
Thu Thái hậu lại nhớ về những lời nói ngày ấy của Ninh Hoàn, bà càng nghĩ càng thấy Mộ Cẩm Ngọc đúng là máu mủ của tiên đế, nếu không thì tại sao Hoàng đế lại phải tìm đủ mọi cách để giết chết hắn như thế chứ? Chắc chắc Hoàng đế đã có được manh mối nào đó.
Sau khi bình tĩnh lại, Thu Thái hậu nói: “Xưa nay Thẩm gia vẫn luôn thích nhằm vào Thu gia, trước đây không lâu Duệ Vương còn đánh vỡ đầu Bảo Kình chỉ vì một đứa kỹ nữ, nếu Nhạc Vương hoặc Duệ Vương bước lên ngôi vị Hoàng đế thì chắc chắn gia tộc chúng ta sẽ bị chèn ép.”
Thu Trường Vũ: “Dạo gần đây Binh Bộ cũng đang sứt đầu mẻ trán, sau khi tin tức Thái tử điện hạ bại trận truyền đến kinh thành, không biết kẻ nào lại đi loan truyền tin đồn Binh Bộ Giang Châu vận chuyển áo bông nhồi bằng cỏ lau và vũ khí rỉ sắt cho quân lính của Thái tử.”
Bởi vì chuyện này là sự thật nên hiển nhiên Hoàng đế giận tím mặt, hạ lệnh phải tra bằng được quan viên nào để lộ tin tức.
“Nhưng bây giờ dù có chuyện gì xảy ra thì vật tư vận chuyển đến chỗ Thái tử điện hạ sẽ không thiếu một thứ gì hết, chỉ cần điện hạ có thể kiên cường vượt qua được trận đánh này là sẽ bình an trở về.”
Thu Thái hậu vịn lấy tay ghế, bà im lặng một lát mới lên tiếng: “Ai gia cảm thấy Thái tử rất không tồi, những việc điên điên khùng khùng mấy năm qua của hắn có vẻ chỉ để tránh kẻ khác thám thính được mà thôi, cũng may là có thể sống sót được trong tay Hoàng đế.”
Thu Trường Vũ trầm ngâm.
Trước giờ Thu gia vẫn luôn làm phe trung lập, tùy ý để cho Hoàng đế sai sử điều khiển, cái danh Binh Bộ thượng thư nghe thì có vẻ quyền lực ngập trời, song thực tế thì đã bị chia nhỏ đi không ít. Mới năm ngoái Hoàng đế đã đề bạt một người khác lên cái chức này, nói là Binh Bộ ở kinh thành có rất nhiều chuyện phải giải quyết, cần phải có hai thượng thư cùng nhau thương nghị thì mới xuể được. Binh Bộ đã sớm không còn là nơi Thu Trường Vũ có thể tự mình quyết định.
Sau lưng Nhạc Vương là Thẩm gia, mà đúng là Thẩm gia và Thu gia rất không hợp nhau, nếu Thái tử thật sự giống với những gì mà Thái hậu nói, có thể lập công lớn trong trận chiến với Phong Đan lần này, thì Thu gia sẽ lựa chọn phò tá Thái tử.
Mặt mũi Thu Trường Vũ cau có: “Chuyện lần này đúng là thần đã nhúng tay vào, chỉ sợ sau này Thái tử điện hạ sẽ ghi thù.”
Thái hậu lắc đầu: “Thái tử biết rất rõ ai mới là người nhằm vào hắn.”
“Vút —”
Một mũi tên xé gió bay đi, bóng dáng màu trắng đang chạy ở đằng trước lập tức dừng lại, Mộ Cẩm Ngọc thúc ngựa chạy đến xách hai tai con thỏ lên.
Máu tươi tí tách không ngừng chảy xuôi xuống, hắn nhìn thoáng qua con thỏ mập mạp này, vừa lúc tối nay có thể nướng cho Ninh Hoàn ăn.
Binh lính đã dò xét đến khu vực cách nơi đóng quân của Phong Đan khoảng trăm dặm, bọn chúng đóng quân ở gần hồ Văn Nghi giống hệt suy đoán của Mộ Cẩm Ngọc, vậy thì chuyện chúng lấy nước uống ở đấy là chắc chắn rồi.
Miệng vết thương của hắn đã lành lại rất khả quan, bắt đầu lên kế hoạch mấy ngày nữa sẽ đi hạ độc vào nguồn nước rồi bất ngờ tập kích quân địch.
Đi nửa ngày trời mà vẫn chẳng thấy bóng dáng con hồ ly nào, Mộ Cẩm Ngọc đành phải xách theo con thỏ mới bắt được về doanh.
Ninh Hoàn và quân y đang cùng nhau chế nước độc, mùi hương tanh tưởi bao trùm cả quân doanh, vài binh lính nhìn thấy Mộ Cẩm Ngọc quay lại thì đều hô to: “Thái tử điện hạ.”
Sắc trời đã bắt đầu mờ tối, Mộ Cẩm Ngọc tóm lấy cánh tay Ninh Hoàn: “Ra đây với ta.”
Ninh Hoàn bảo với quân y: “Ta đi trước, ngươi cứ theo phương pháp vừa rồi mà làm.”
Mộ Cẩm Ngọc bảo A Hỉ đốt một đống lửa lên, Ninh Hoàn thì đi rửa sạch tay rồi đổi y phục.
Trời vừa tối cũng là lúc những cơn gió lạnh bắt đầu tác quái khiến người ta phát run, ngoại trừ những binh lính phụ trách việc tuần tra thì đa số mọi người đều đã chui vào lều.
Ninh Hoàn nhìn Mộ Cẩm Ngọc: “Sao trên người điện hạ lại có máu?”
Mộ Cẩm Ngọc xách tai con thỏ mập nằm dưới đất lên: “Cô mới săn được con thỏ, vừa lúc cho em khai trai luôn, từ hôm đến đây em có bao giờ ăn thịt ngựa đâu, gầy đi bao nhiêu rồi kìa.”
Lúc đi Ninh Hoàn không có đem theo gương, nên y cũng chẳng biết bản thân bây giờ gầy béo ra sao.
Mộ Cẩm Ngọc thuần thục móc ra dao găm rồi lột da con thỏ: “Lấy lông nó may một đôi găng tay cho em.”
Ánh lửa rực sáng bùng lên, Mộ Cẩm Ngọc giơ xiên thỏ lên lửa nướng, dầu từ thịt rất nhanh đã tiết ra, vang lên những tiếng “lách tách” khi bị lửa đốt.
Mộ Cẩm Ngọc cắt một miếng thịt xuống, rắc chút muối tinh lên rồi đưa cho Ninh Hoàn: “Em nếm thử đi.”
Thật ra Ninh Hoàn không biết ăn những thứ nhiều dầu mỡ như vậy. Mùa đông năm ngoái, khi đám bằng hữu hoặc là huynh trưởng của y tụ vào một chỗ ngồi nướng thịt hươu thịt dê, y cũng chỉ ngồi bên cạnh nhìn thôi.
A Hỉ mang bình rượu tới, rượu ở đây nhìn có chút đục đục song lại rất nồng, Ninh Hoàn vẫn luôn sợ bẩn nên chưa uống bao giờ.
Mộ Cẩm Ngọc đưa bát rượu cho y: “Uống chút rượu cho ấm người.”
Rượu trong bát đục đến mức khó nhìn được bóng người, vị dầu mỡ còn đang đọng lại nơi đầu lưỡi, thịt thỏ thơm mềm thì đã trượt xuống cổ họng, Ninh Hoàn đẩy nhẹ tay Mộ Cẩm Ngọc: “Rượu đục quá, ta không uống được.”
Mộ Cẩm Ngọc đáp: “Ở đây không có rượu trong như ở trong cung.”
Song hắn lại chẳng chê chút nào, ngửa đầu uống cạn.
Ninh Hoàn nói: “Vết thương của điện hạ còn chưa khỏi hẳn, uống ít một chút.”
Mộ Cẩm Ngọc tiếp tục cắt thịt thỏ đút cho Ninh Hoàn, lát thịt mỏng được mũi dao sắc nhọn còn đang lóe ánh bạc xuyên qua, Ninh Hoàn cũng không sợ, cứ thế cúi xuống cắn thịt.
A Hỉ đứng bên cạnh cứ nhìn đăm đăm vào miếng thịt, nước dãi cũng sắp chảy đến nơi.
Tuy hồi còn ở kinh thành lúc nào hắn cũng phải khổ sở theo hầu vị Thái tử điện hạ vui giận thất thường này, song mỗi ngày đều được cơm no rượu say, bây giờ phải đến cái nơi chim còn không thèm ỉa lại còn mười ngày nửa tháng phải ăn lúa mì có trấu, đã lâu lắm rồi hắn chưa được ăn đồ dầu mỡ.
Ninh Hoàn nhìn thoáng qua: “Xé một cái đùi thỏ cho A Hỉ đi.”
Hai mắt A Hỉ rưng rưng xúc động.
Mộ Cẩm Ngọc nói: “Thỏ này cô bắt cho em, hắn muốn ăn thì tự đi bắt đi, em đừng sờ tay vào, dính mỡ bẩn bây giờ.”
A Hỉ suýt bật khóc tại chỗ.
Mộ Cẩm Ngọc nhìn dáng vẻ sắp lồi hết cả tròng mắt của hắn, lúc thì nhìn Ninh Hoàn lúc lại ngó thịt thỏ, đành phải xé một cái chân cho hắn: “Đi đi đi, đừng ở đây nhìn chằm chằm bọn ta nữa.”
A Hỉ vội vàng cầm chân thỏ chuồn biến.
Sức ăn của Ninh Hoàn không lớn lắn, chỉ vài miếng đã bắt đầu ngán, thấy y không mang theo bầu nước, Mộ Cẩm Ngọc bèn đưa cái của mình cho y.
Ninh Hoàn không đề phòng gì nên vừa uống một ngụm thì đã bị sặc, đây rõ ràng là rượu.
Cổ họng y cay xè đến mức ho khan mất một lúc, Mộ Cẩm Ngọc kinh ngạc: “Em không đi tửu lầu uống rượu bao giờ sao? Một ly đã ngã rồi?”
Ninh Hoàn nheo mắt lại: “Trước tiên điện hạ giải thích một chút đã, tại sao trên người đang bị thương mà vẫn uống rượu?”
Người đang bị thương kị nhất là đụng đến rượu.
Từ bé đến lớn Mộ Cẩm Ngọc chưa từng nghe lời bất kì ai, hắn toàn là kiểu vào tai này ra tai kia. Tuy lời dặn của Ninh Hoàn hắn đều sẽ nghiêm túc lắng nghe, nhưng phần lớn đều là y vừa dứt lời là sẽ quên luôn, Mộ Cẩm Ngọc lật con thỏ lại: “Thịt ở chân sau nhiều lắm, để ta cắt một miếng cho em.”
Ninh Hoàn thật sự thấy ngấy lắm rồi, bị đối phương bón cho mấy miếng thịt xong lại uống một hớp rượu, thật ra không phải y không biết uống, bình thường y cũng thường xuyên ủ vài vò rượu mơ xanh hoặc là hoa đào rồi nhâm nhi vài ly, song vị của chúng đều rất ngọt ngào dễ uống, không hề nồng nặc cay xè giống như rượu của Mộ Cẩm Ngọc.
Y ngẩng đầu nhìn lên mảng trời nơi biên ải, mặt trăng ở đây hình như lớn hơn rất nhiều so với trăng ở kinh thành, đây là lần đầu tiên Ninh Hoàn thấy được vầng trăng to như vậy, ánh sáng màu bạc của nó chiếu rọi xuống cảnh vật xung quanh, khiến chúng tạo thành vài bóng mờ dưới nền đất, y hơi nheo mắt lại.
Mộ Cẩm Ngọc vẫn đang ăn thịt thỏ, ánh lửa cũng đã dần dần tàn lụi, hắn lấy vải thô lau qua tay, quay đầu nhìn sang gò má ửng hồng của Ninh Hoàn, chiếc mặt nạ chạm hình hạc đã được y tháo xuống treo trước ngực.
Dạ dày y bị rượu mạnh đốt đến mức khó chịu, đầu óc cũng có chút mơ hồ không tỉnh táo, Mộ Cẩm Ngọc chăm chú nhìn y: “Mặt em đỏ kìa.”
Giờ Ninh Hoàn chỉ muốn quay về ngủ, y “Ừm” một tiếng rồi lảo đảo đứng dậy, trong nhất thời cả cơ thể còn chưa đứng vững được, lập tức bị Mộ Cẩm Ngọc ôm vào lòng.
Mộ Cẩm Ngọc ôm bả vai y: “Em thấy mặt trăng trên kia có giống em không?”
Ninh Hoàn cười nhẹ: “Hồ ly đâu?”
Mộ Cẩm Ngọc giải thích: “Hình như ở đây không có hồ ly, cô có muốn bắt cũng không được.”
Hắn vừa dứt lời đã thấy một cái bóng trắng vừa nhỏ vừa dài chạy vụt từ bên cạnh qua, nhanh chóng ngoạm phần thịt thỏ còn dư rồi chạy biến đi.
Mộ Cẩm Ngọc suýt thì bị con hồ ly to gan này chọc cho tức chết, ban ngày thì chả thấy bóng dáng nó đâu, đêm xuống ngửi thấy mùi thịt thì lại bén mảng ra đây ăn trộm ăn cướp. Ngày mai hắn nhất định phải lột da con hồ ly này may áo choàng cho Ninh Hoàn.
Ninh Hoàn lại cười ra tiếng.
Mộ Cẩm Ngọc hừ lạnh, bế bổng y lên bảo: “Về ngủ đi.”
Ninh Hoàn đáp: “Mai ta phải quay về kinh thành rồi, việc ta rời kinh không hề thông báo cho ai cả, vắng mặt lâu quá dễ khiến người khác sinh nghi.”
Mộ Cẩm Ngọc biết Ninh Hoàn cần phải trở về, hắn còn phải đánh một trận chiến đẫm máu nữa mới có thể kết thúc được, để y ở lại đây thì không an toàn. Song dù có diệt được Hạ Thuật Tất rồi thì Mộ Cẩm Ngọc cũng không thể để mọi thứ dừng lại tại đó được, hắn muốn nhân lúc vương thành Phong Đan không còn binh lính thủ vệ mà dẫn quân đánh thẳng vào, giết chết Vương của bọn chúng mới có thể chặt đứt mối nguy sau này.
“Chậm nhất là mùa đông cô sẽ về gặp em.”
Tuy bây giờ nơi đất Bắc vẫn đang băng tuyết bốn phía, song ở kinh thành đã là thời điểm xuân về hoa nở.
Ninh Hoàn vươn tay chạm vào gương mặt tuấn tú sắc bén của Mộ Cẩm Ngọc: “Vì ngôi vị Hoàng đế, điện hạ cần phải dùng hết sức để chiến đấu.”
Mộ Cẩm Ngọc đáp: “Được, hiện giờ ngoài này không còn ai nữa, cô có thể hôn em không?”
Ninh Hoàn nhắm mắt giả vờ ngủ, còn rất tiện tay che kín mặt mình lại.
Mộ Cẩm Ngọc hối hận, vừa rồi hắn nên cứ thế mà hôn mới phải, ai đời muốn hôn người ta mà còn hỏi đối phương có đồng ý hay không.
Binh lính được giao nhiệm vụ đã thu gom hết cỏ Thiên Tuyết được trồng xung quanh các hộ dân về quân doanh, đương nhiên là không phải cứ tới gặt xong đi về, tất cả đều được trao đổi bằng lương thực. Một trong những quân kỷ mà Mộ Cẩm Ngọc từng đặt ra là không được phép cướp bóc của dân chúng.
Ninh Hoàn đun chế cỏ Thiên Tuyết xong, lấy chất lỏng ấy bôi lên da của binh lính bị trúng độc.
Y chỉ huy một vài người cùng nhau đào xới lớp cát mịn, bắt được gần trăm con sâu bụng đỏ nấp ở dưới cát, bởi vì đang là mùa đông lạnh giá nên lũ sâu này di chuyển rất chậm chạp, còn thường đi theo cả đàn.
Hiện giờ trong quân doanh đang trải qua một đợt chấn chỉnh lại, bởi vì đã nghe ngóng được tin tức Thái tử điện hạ vẫn bình an vô sự nên tinh thần mọi người lập tức tươi tỉnh như cũ. Tiếng kèn dài lên tục kêu vang, những tướng quân khoác trên mình bộ chiến giáp đang tập kết binh lính vào đội, tốp kỵ binh đều nhịp xếp thành đội hình Phương trận. Mọi người tận mắt chứng kiến được cảnh Thái tử điện hạ mặc giáp bạc kiêu ngạo cưỡi trên lưng ngựa, oai phong lẫm liệt không khác gì ngày xưa, hình ảnh này khiến nhuệ khí của quân lính càng lúc càng dâng cao.
Tại Vĩnh Thọ Cung, Thu Thái hậu nhận được một bức thư mật từ một tên thái giám trong cung Hoàng hậu lén lút truyền cho bà, bà vốn cảm thấy chuyện này rất quái lạ, song sau khi hồi cung mở thư ra đọc, sắc mặc Thu Thái hậu lập tức thay đổi.
Hậu cung trước giờ đều không được nhúng tay vào chuyện triều chính, nhưng bà cũng không phải người không biết chút gì về những sóng gió nơi quan trường. Lúc Thành Đế còn đang tại vị, có rất nhiều chuyện ông đều thảo luận và tâm sự cùng bà, khi ấy đám người Phong Đan cũng đã rất nhiều lần tác oai tác quái nơi biên ải, tuy rằng có thể đưa Công chúa đi hòa thân để giữ gìn mối quan hệ hòa bình giữa hai nước, song thái độ của Thành Đế lại là không chịu khuất phục, muốn đối đầu với Phong Đan. Một khi bọn chúng chiếm cứ được nơi có đất đai phì nhiêu, cỏ cây tươi tốt như Ngọc Dương, thì chuyện nuôi quân vượt sông Hà đến tàn sát Trung Nguyên chỉ còn là vấn đề thời gian.
Giờ đây Thái tử đang rất có cơ hội thắng trận, song Thu gia lại ngáng chân ngay tại thời điểm quyết định, khiến cho Phong Đan thật sự tiến quân được về phía Nam thì chẳng phải gia tộc bà sẽ biến thành tội đồ của Đại Lạc hay sao?
Thu Thái hậu cũng không tin huynh đệ của mình có thể làm ra chuyện này, lập tức giả bệnh bảo Hoàng đế cho đệ đệ bà tiến cung.
Chạng vạng cùng ngày, Binh Bộ thượng thư đã có mặt tại Vĩnh Thọ Cung, Hoàng Đế không sắp xếp quá nhiều tai mắt để theo dõi Thái hậu, bởi lão không cho rằng bà có thể làm được chuyện gì.
Thu Thái hậu không vội lôi bức thư của Thái tử ra, trước tiên bà chỉ hỏi thử vài câu.
Thu Trường Vũ rất tin tưởng vị trưởng tỷ Thái hậu này của mình, cả hai vốn đã là người cùng một thuyền, Thái hậu chỉ thử vài câu ông đã kể rõ đầu đuôi mọi chuyện ra: “Ra là nương nương cũng đã nghe được tin này à… Đấy là quyết định của bệ hạ.”
Chuyện này mới nghe thì có vẻ cực kỳ vô lý, song Thu Trường Vũ thân là nhà đằng ngoại của Thái hậu nên cũng biết rất nhiều những vấn đề lục đục trong gia tộc Hoàng thất, ông nhẹ giọng nói: “Bệ hạ không thể nào rộng lượng bỏ qua cho Thái tử được nữa, lần cử người đi phương Bắc này cũng đã tỏ rõ thái độ muốn điện hạ phải chết rồi, thần đoán được ý trong lời nói của bệ hạ thì không thể không theo được.”
Thu Thái hậu giận dữ, tiện tay vớ lấy cái ly ngay bên cạnh rồi ném thẳng xuống đất, lập tức dưới nền đất đã lênh láng một vũng nước: “Nếu Thái tử bại trận, đất Bắc rơi vào cảnh nguy hiểm tứ phía vậy thì Đại Lạc ta cũng sẽ bị đám ngoại lai Phong Đan đó xâu xé không còn một mảnh. Thu gia chúng ta sao có thể biến thành tội đồ của Đại Lạc được?”
Thu Trường Vũ: “Chỉ e là trong mắt bệ hạ bây giờ, sự tồn tại của Thái tử điện hạ mới là vấn đề khiến ngài ấy bận lòng, thần cũng chỉ nghe theo mệnh lệnh của bệ hạ mà thôi.”
Thu Thái hậu lại nhớ về những lời nói ngày ấy của Ninh Hoàn, bà càng nghĩ càng thấy Mộ Cẩm Ngọc đúng là máu mủ của tiên đế, nếu không thì tại sao Hoàng đế lại phải tìm đủ mọi cách để giết chết hắn như thế chứ? Chắc chắc Hoàng đế đã có được manh mối nào đó.
Sau khi bình tĩnh lại, Thu Thái hậu nói: “Xưa nay Thẩm gia vẫn luôn thích nhằm vào Thu gia, trước đây không lâu Duệ Vương còn đánh vỡ đầu Bảo Kình chỉ vì một đứa kỹ nữ, nếu Nhạc Vương hoặc Duệ Vương bước lên ngôi vị Hoàng đế thì chắc chắn gia tộc chúng ta sẽ bị chèn ép.”
Thu Trường Vũ: “Dạo gần đây Binh Bộ cũng đang sứt đầu mẻ trán, sau khi tin tức Thái tử điện hạ bại trận truyền đến kinh thành, không biết kẻ nào lại đi loan truyền tin đồn Binh Bộ Giang Châu vận chuyển áo bông nhồi bằng cỏ lau và vũ khí rỉ sắt cho quân lính của Thái tử.”
Bởi vì chuyện này là sự thật nên hiển nhiên Hoàng đế giận tím mặt, hạ lệnh phải tra bằng được quan viên nào để lộ tin tức.
“Nhưng bây giờ dù có chuyện gì xảy ra thì vật tư vận chuyển đến chỗ Thái tử điện hạ sẽ không thiếu một thứ gì hết, chỉ cần điện hạ có thể kiên cường vượt qua được trận đánh này là sẽ bình an trở về.”
Thu Thái hậu vịn lấy tay ghế, bà im lặng một lát mới lên tiếng: “Ai gia cảm thấy Thái tử rất không tồi, những việc điên điên khùng khùng mấy năm qua của hắn có vẻ chỉ để tránh kẻ khác thám thính được mà thôi, cũng may là có thể sống sót được trong tay Hoàng đế.”
Thu Trường Vũ trầm ngâm.
Trước giờ Thu gia vẫn luôn làm phe trung lập, tùy ý để cho Hoàng đế sai sử điều khiển, cái danh Binh Bộ thượng thư nghe thì có vẻ quyền lực ngập trời, song thực tế thì đã bị chia nhỏ đi không ít. Mới năm ngoái Hoàng đế đã đề bạt một người khác lên cái chức này, nói là Binh Bộ ở kinh thành có rất nhiều chuyện phải giải quyết, cần phải có hai thượng thư cùng nhau thương nghị thì mới xuể được. Binh Bộ đã sớm không còn là nơi Thu Trường Vũ có thể tự mình quyết định.
Sau lưng Nhạc Vương là Thẩm gia, mà đúng là Thẩm gia và Thu gia rất không hợp nhau, nếu Thái tử thật sự giống với những gì mà Thái hậu nói, có thể lập công lớn trong trận chiến với Phong Đan lần này, thì Thu gia sẽ lựa chọn phò tá Thái tử.
Mặt mũi Thu Trường Vũ cau có: “Chuyện lần này đúng là thần đã nhúng tay vào, chỉ sợ sau này Thái tử điện hạ sẽ ghi thù.”
Thái hậu lắc đầu: “Thái tử biết rất rõ ai mới là người nhằm vào hắn.”
“Vút —”
Một mũi tên xé gió bay đi, bóng dáng màu trắng đang chạy ở đằng trước lập tức dừng lại, Mộ Cẩm Ngọc thúc ngựa chạy đến xách hai tai con thỏ lên.
Máu tươi tí tách không ngừng chảy xuôi xuống, hắn nhìn thoáng qua con thỏ mập mạp này, vừa lúc tối nay có thể nướng cho Ninh Hoàn ăn.
Binh lính đã dò xét đến khu vực cách nơi đóng quân của Phong Đan khoảng trăm dặm, bọn chúng đóng quân ở gần hồ Văn Nghi giống hệt suy đoán của Mộ Cẩm Ngọc, vậy thì chuyện chúng lấy nước uống ở đấy là chắc chắn rồi.
Miệng vết thương của hắn đã lành lại rất khả quan, bắt đầu lên kế hoạch mấy ngày nữa sẽ đi hạ độc vào nguồn nước rồi bất ngờ tập kích quân địch.
Đi nửa ngày trời mà vẫn chẳng thấy bóng dáng con hồ ly nào, Mộ Cẩm Ngọc đành phải xách theo con thỏ mới bắt được về doanh.
Ninh Hoàn và quân y đang cùng nhau chế nước độc, mùi hương tanh tưởi bao trùm cả quân doanh, vài binh lính nhìn thấy Mộ Cẩm Ngọc quay lại thì đều hô to: “Thái tử điện hạ.”
Sắc trời đã bắt đầu mờ tối, Mộ Cẩm Ngọc tóm lấy cánh tay Ninh Hoàn: “Ra đây với ta.”
Ninh Hoàn bảo với quân y: “Ta đi trước, ngươi cứ theo phương pháp vừa rồi mà làm.”
Mộ Cẩm Ngọc bảo A Hỉ đốt một đống lửa lên, Ninh Hoàn thì đi rửa sạch tay rồi đổi y phục.
Trời vừa tối cũng là lúc những cơn gió lạnh bắt đầu tác quái khiến người ta phát run, ngoại trừ những binh lính phụ trách việc tuần tra thì đa số mọi người đều đã chui vào lều.
Ninh Hoàn nhìn Mộ Cẩm Ngọc: “Sao trên người điện hạ lại có máu?”
Mộ Cẩm Ngọc xách tai con thỏ mập nằm dưới đất lên: “Cô mới săn được con thỏ, vừa lúc cho em khai trai luôn, từ hôm đến đây em có bao giờ ăn thịt ngựa đâu, gầy đi bao nhiêu rồi kìa.”
Lúc đi Ninh Hoàn không có đem theo gương, nên y cũng chẳng biết bản thân bây giờ gầy béo ra sao.
Mộ Cẩm Ngọc thuần thục móc ra dao găm rồi lột da con thỏ: “Lấy lông nó may một đôi găng tay cho em.”
Ánh lửa rực sáng bùng lên, Mộ Cẩm Ngọc giơ xiên thỏ lên lửa nướng, dầu từ thịt rất nhanh đã tiết ra, vang lên những tiếng “lách tách” khi bị lửa đốt.
Mộ Cẩm Ngọc cắt một miếng thịt xuống, rắc chút muối tinh lên rồi đưa cho Ninh Hoàn: “Em nếm thử đi.”
Thật ra Ninh Hoàn không biết ăn những thứ nhiều dầu mỡ như vậy. Mùa đông năm ngoái, khi đám bằng hữu hoặc là huynh trưởng của y tụ vào một chỗ ngồi nướng thịt hươu thịt dê, y cũng chỉ ngồi bên cạnh nhìn thôi.
A Hỉ mang bình rượu tới, rượu ở đây nhìn có chút đục đục song lại rất nồng, Ninh Hoàn vẫn luôn sợ bẩn nên chưa uống bao giờ.
Mộ Cẩm Ngọc đưa bát rượu cho y: “Uống chút rượu cho ấm người.”
Rượu trong bát đục đến mức khó nhìn được bóng người, vị dầu mỡ còn đang đọng lại nơi đầu lưỡi, thịt thỏ thơm mềm thì đã trượt xuống cổ họng, Ninh Hoàn đẩy nhẹ tay Mộ Cẩm Ngọc: “Rượu đục quá, ta không uống được.”
Mộ Cẩm Ngọc đáp: “Ở đây không có rượu trong như ở trong cung.”
Song hắn lại chẳng chê chút nào, ngửa đầu uống cạn.
Ninh Hoàn nói: “Vết thương của điện hạ còn chưa khỏi hẳn, uống ít một chút.”
Mộ Cẩm Ngọc tiếp tục cắt thịt thỏ đút cho Ninh Hoàn, lát thịt mỏng được mũi dao sắc nhọn còn đang lóe ánh bạc xuyên qua, Ninh Hoàn cũng không sợ, cứ thế cúi xuống cắn thịt.
A Hỉ đứng bên cạnh cứ nhìn đăm đăm vào miếng thịt, nước dãi cũng sắp chảy đến nơi.
Tuy hồi còn ở kinh thành lúc nào hắn cũng phải khổ sở theo hầu vị Thái tử điện hạ vui giận thất thường này, song mỗi ngày đều được cơm no rượu say, bây giờ phải đến cái nơi chim còn không thèm ỉa lại còn mười ngày nửa tháng phải ăn lúa mì có trấu, đã lâu lắm rồi hắn chưa được ăn đồ dầu mỡ.
Ninh Hoàn nhìn thoáng qua: “Xé một cái đùi thỏ cho A Hỉ đi.”
Hai mắt A Hỉ rưng rưng xúc động.
Mộ Cẩm Ngọc nói: “Thỏ này cô bắt cho em, hắn muốn ăn thì tự đi bắt đi, em đừng sờ tay vào, dính mỡ bẩn bây giờ.”
A Hỉ suýt bật khóc tại chỗ.
Mộ Cẩm Ngọc nhìn dáng vẻ sắp lồi hết cả tròng mắt của hắn, lúc thì nhìn Ninh Hoàn lúc lại ngó thịt thỏ, đành phải xé một cái chân cho hắn: “Đi đi đi, đừng ở đây nhìn chằm chằm bọn ta nữa.”
A Hỉ vội vàng cầm chân thỏ chuồn biến.
Sức ăn của Ninh Hoàn không lớn lắn, chỉ vài miếng đã bắt đầu ngán, thấy y không mang theo bầu nước, Mộ Cẩm Ngọc bèn đưa cái của mình cho y.
Ninh Hoàn không đề phòng gì nên vừa uống một ngụm thì đã bị sặc, đây rõ ràng là rượu.
Cổ họng y cay xè đến mức ho khan mất một lúc, Mộ Cẩm Ngọc kinh ngạc: “Em không đi tửu lầu uống rượu bao giờ sao? Một ly đã ngã rồi?”
Ninh Hoàn nheo mắt lại: “Trước tiên điện hạ giải thích một chút đã, tại sao trên người đang bị thương mà vẫn uống rượu?”
Người đang bị thương kị nhất là đụng đến rượu.
Từ bé đến lớn Mộ Cẩm Ngọc chưa từng nghe lời bất kì ai, hắn toàn là kiểu vào tai này ra tai kia. Tuy lời dặn của Ninh Hoàn hắn đều sẽ nghiêm túc lắng nghe, nhưng phần lớn đều là y vừa dứt lời là sẽ quên luôn, Mộ Cẩm Ngọc lật con thỏ lại: “Thịt ở chân sau nhiều lắm, để ta cắt một miếng cho em.”
Ninh Hoàn thật sự thấy ngấy lắm rồi, bị đối phương bón cho mấy miếng thịt xong lại uống một hớp rượu, thật ra không phải y không biết uống, bình thường y cũng thường xuyên ủ vài vò rượu mơ xanh hoặc là hoa đào rồi nhâm nhi vài ly, song vị của chúng đều rất ngọt ngào dễ uống, không hề nồng nặc cay xè giống như rượu của Mộ Cẩm Ngọc.
Y ngẩng đầu nhìn lên mảng trời nơi biên ải, mặt trăng ở đây hình như lớn hơn rất nhiều so với trăng ở kinh thành, đây là lần đầu tiên Ninh Hoàn thấy được vầng trăng to như vậy, ánh sáng màu bạc của nó chiếu rọi xuống cảnh vật xung quanh, khiến chúng tạo thành vài bóng mờ dưới nền đất, y hơi nheo mắt lại.
Mộ Cẩm Ngọc vẫn đang ăn thịt thỏ, ánh lửa cũng đã dần dần tàn lụi, hắn lấy vải thô lau qua tay, quay đầu nhìn sang gò má ửng hồng của Ninh Hoàn, chiếc mặt nạ chạm hình hạc đã được y tháo xuống treo trước ngực.
Dạ dày y bị rượu mạnh đốt đến mức khó chịu, đầu óc cũng có chút mơ hồ không tỉnh táo, Mộ Cẩm Ngọc chăm chú nhìn y: “Mặt em đỏ kìa.”
Giờ Ninh Hoàn chỉ muốn quay về ngủ, y “Ừm” một tiếng rồi lảo đảo đứng dậy, trong nhất thời cả cơ thể còn chưa đứng vững được, lập tức bị Mộ Cẩm Ngọc ôm vào lòng.
Mộ Cẩm Ngọc ôm bả vai y: “Em thấy mặt trăng trên kia có giống em không?”
Ninh Hoàn cười nhẹ: “Hồ ly đâu?”
Mộ Cẩm Ngọc giải thích: “Hình như ở đây không có hồ ly, cô có muốn bắt cũng không được.”
Hắn vừa dứt lời đã thấy một cái bóng trắng vừa nhỏ vừa dài chạy vụt từ bên cạnh qua, nhanh chóng ngoạm phần thịt thỏ còn dư rồi chạy biến đi.
Mộ Cẩm Ngọc suýt thì bị con hồ ly to gan này chọc cho tức chết, ban ngày thì chả thấy bóng dáng nó đâu, đêm xuống ngửi thấy mùi thịt thì lại bén mảng ra đây ăn trộm ăn cướp. Ngày mai hắn nhất định phải lột da con hồ ly này may áo choàng cho Ninh Hoàn.
Ninh Hoàn lại cười ra tiếng.
Mộ Cẩm Ngọc hừ lạnh, bế bổng y lên bảo: “Về ngủ đi.”
Ninh Hoàn đáp: “Mai ta phải quay về kinh thành rồi, việc ta rời kinh không hề thông báo cho ai cả, vắng mặt lâu quá dễ khiến người khác sinh nghi.”
Mộ Cẩm Ngọc biết Ninh Hoàn cần phải trở về, hắn còn phải đánh một trận chiến đẫm máu nữa mới có thể kết thúc được, để y ở lại đây thì không an toàn. Song dù có diệt được Hạ Thuật Tất rồi thì Mộ Cẩm Ngọc cũng không thể để mọi thứ dừng lại tại đó được, hắn muốn nhân lúc vương thành Phong Đan không còn binh lính thủ vệ mà dẫn quân đánh thẳng vào, giết chết Vương của bọn chúng mới có thể chặt đứt mối nguy sau này.
“Chậm nhất là mùa đông cô sẽ về gặp em.”
Tuy bây giờ nơi đất Bắc vẫn đang băng tuyết bốn phía, song ở kinh thành đã là thời điểm xuân về hoa nở.
Ninh Hoàn vươn tay chạm vào gương mặt tuấn tú sắc bén của Mộ Cẩm Ngọc: “Vì ngôi vị Hoàng đế, điện hạ cần phải dùng hết sức để chiến đấu.”
Mộ Cẩm Ngọc đáp: “Được, hiện giờ ngoài này không còn ai nữa, cô có thể hôn em không?”
Ninh Hoàn nhắm mắt giả vờ ngủ, còn rất tiện tay che kín mặt mình lại.
Mộ Cẩm Ngọc hối hận, vừa rồi hắn nên cứ thế mà hôn mới phải, ai đời muốn hôn người ta mà còn hỏi đối phương có đồng ý hay không.