Sau Khi Xuyên Thành Bạch Liên Thái Tử Phi - Trang 2
Chương 21
Edit: Meg
Ninh Hoàn cẩn thận giúp Mộ Cẩm Ngọc xử lý vết thương, từng vết máu khô được khăn ẩm lau đi, sau đó lại được bôi thêm một lớp kim sang dược rồi mới dùng băng gạc quấn lại.
Mộ Cẩm Ngọc tự soi gương, nhìn cả đầu bị bọc đến kín mín không một chỗ hở thì hừ lạnh: “Khó coi.”
Ninh Hoàn dùng khăn ướt lau qua từng ngón tay vừa bôi thuốc của mình: “Ngoài trời giá rét, miệng vết thương cần phải che kín, không thể bị lạnh được.”
Nhưng sắc mặt Mộ Cẩm Ngọc vẫn không tốt lên tí nào, cả người cứ âm âm u u.
Ninh Hoàn lau khô tay xong thì nâng mặt Mộ Cẩm Ngọc lên, cười nhạt nói: “Chỗ nào khó coi? Điện hạ rõ ràng rất tuấn tú.”
Trước đây Mộ Cẩm Ngọc chưa từng được người nào khen như thế, trái tim hắn lập tức đập nhanh hơn một chút. Với thân phận và địa vị của hắn, có ai muốn khen thì cũng chỉ qua loa miễn cưỡng. Hoàng đế thì chỉ một lòng muốn giết hắn, Hoàng hậu lại suốt ngày sống mơ mơ màng màng, còn Thái hậu thì hoàn hoàn chẳng thèm quan tâm đến sự tồn tại của hắn. Còn cái đám người dưới trướng hắn —— Đấy mà gọi là khen à? Nói là nịnh hót thì đúng hơn.
Phần lớn nữ tử trong kinh thành đều ưu ái nam tử tuấn mỹ, dung mạo của Mộ Cẩm Ngọc thì đúng là vô cùng anh tuấn. Ngũ quan hắn cân đối hài hòa, đôi mắt phượng lạnh lùng của hắn thậm chí còn có thể mê đảo một đám nữ nhân chưa xuất giá đến hồn vía lên mây. Vóc người hắn cao lớn thẳng tắp, nếu đem so sánh với vài vị đại tướng quân uy vũ thì Mộ Cẩm Ngọc còn có phần nhỉnh hơn, chỉ cần ngươi có dịp thấy được hắn, đều sẽ phải thừa nhận rằng ngoại hình người này không tồi.
Nhưng người này thích nhất là nổi điên, những việc hắn làm lúc nào cũng tàn nhẫn và vô lý, thái độ của dân chúng với vị Thái tử tàn bạo này cũng chẳng tốt lắm. Nhưng tất nhiên, chẳng ai có gan dám nói mấy lời bất kính như kiểu “Tuy rằng Thái tử hơi bạo lực nhưng vẻ ngoài ngài ấy rất đẹp.” cả. Đẹp thì cũng đâu có mài ra mà ăn được, không ai lại muốn đất nước mình được cai trị bởi một vị quân chủ dung mạo đẹp nhưng lại suốt ngày thích chém đầu.
Mộ Cẩm Ngọc không tin lắm: “Thật?”
Mắt thẩm mỹ của Ninh Hoàn rất khá, những thứ y từng khen thì không ai thấy tệ cả.
Tuy cái người tên Mộ Cẩm Ngọc này có chút thói hư tật xấu, nhưng gương mặt của hắn thì đúng là chẳng có chỗ chê, ngoại trừ biểu cảm hơi hung ác đáng sợ, cộng thêm cả người lúc nào cũng xù gai nhọn nhìn không dễ chọc thì chỗ nào trông cũng đẹp.
Nếu phải miêu tả thì người này —— Giống như là thủ lĩnh trong bầy sói, trời sinh đã bất khả chiến bại, vừa kiêu ngạo vừa tuấn mỹ, dù là hàng mày rậm hay là sống mũi thẳng tắp như núi, thì đều khiến người khác cảm thấy hắn vô cùng tuấn tú.
Ninh Hoàn nói: “Thật.”
Y vẫn đang còn sốt cao, sau khi đổ thuốc trị nứt da vào bình nhỏ, Ninh Hoàn chờ Điệp Thanh tiến vào rồi mới đưa thuốc mỡ cho nàng: “Phát cho hạ nhân làm việc trong viện mỗi người một bình, bôi vào chỗ bị nứt da trên tay.”
Điệp Thanh vừa mừng vừa sợ: “Cho đám nô tì ạ?”
Ninh Hoàn gật gật đầu.
Điệp Thanh nói: “Nô tì sao mà dám dùng chứ ạ, nhưng nếu người đã thưởng thì để nô tì đi đưa cho những người khác.”
Ninh Hoàn cũng chẳng phải ban phát lòng tốt gì hết. Ở một nơi xa lạ như thế này, rất nhiều việc y đều phải nhờ những người dưới trướng đi làm hộ, cũng vì thế cho nên cần phải “dạy dỗ” bọn họ thật tốt. Y cũng là người thưởng phạt rõ ràng, những ai tận tâm y đều sẽ ban thưởng thích đáng.
Ninh Hoàn gật đầu: “Quay về lấy thêm một ít khăn vải đến đây.”
Mộ Cẩm Ngọc sờ trán Ninh Hoàn xong mới biết trán y vẫn rất bỏng: “Uống thuốc chưa?”
Ninh Hoàn còn khó hầu hạ hơn cả Mộ Cẩm Ngọc, hiện bên cạnh y không có tổ mẫu cùng các huynh đốc thúc, y không muốn thì sẽ không uống.
A Hỉ đứng bên ngoài cũng thấy Điệp Thanh đang kêu vài người làm việc trong viện ra nói chuyện, có ba bốn nha đầu phụ trách việc quét dọn sân viện, giặt giũ y phục và làm một ít việc nặng. Ngoài ra còn có hai ma ma chuyên việc bếp núc, cả hai đều rất nhanh nhẹn mà làm việc cũng gọn gàng sạch sẽ. Trong số đó có người trong phủ Thái tử lẫn cả người đi theo Ninh Hoàn từ Ninh phủ.
Mùa đông năm nay vô cùng khắc nghiệt, ngay cả A Hỉ chỉ việc theo sau Mộ Cẩm Ngọc thôi mà cũng bị nứt da, chưa kể đến những nữ tử ngày nào cũng giặt y phục và quét sân dưới thời tiết gió lạnh, đa số các nàng chỉ mua một vài loại thuốc mỡ rẻ tiền để bôi, mà thật ra mấy thứ này có bôi cũng chả tác dụng là bao, nhưng thuốc tốt thì các nàng không mua nổi.
Điệp Thanh nói: “Thái tử phi nương nương đặc biệt thưởng cho chúng ta đấy, thuốc mỡ này dùng để trị nứt da, tất cả mọi người mỗi người một bình, dùng xong các ngươi nhớ phải cảm ơn Thái tử phi đó.”
A Hỉ nheo mắt lại.
Hắn vẫn nhớ lúc mới gặp Điệp Thanh, nàng ta vẫn chỉ là một nha đầu nhát như chuột làm việc gì cũng lo trước lo sau, vậy mà bây giờ nhìn qua có vẻ đã giỏi giang hơn trước kia rất nhiều.
Thấy Điệp Thanh đi từ trong viện lại gần đây, A Hỉ bước tới trước mặt nàng: “Điệp Thanh tỷ tỷ, ngươi cũng cho ta một bình đi.”
Điệp Thanh đưa cho A Hỉ bình của nàng: “Hỉ công công cũng bị nứt da hả? Năm nay đúng là lạnh quá nhỉ.”
“Còn phải nói sao. Được Thái tử phi nương nương ban thưởng cái này, mọi người trong viện đều rất biết ơn.” A Hỉ cười hì hì, “Rất hiếm có vị chủ tử nào chịu suy nghĩ cho nỗi khổ cực của đám hạ nhân chúng ta, thế mới thấy được Thái tử phi đúng là rất chu đáo tỉ mỉ.”
Hắn bôi một ít thuốc mỡ lên mu bàn tay đang sưng to, mùi thuốc mỡ nhàn nhạt rất dễ ngửi, bôi xong thì cảm giác thoải mái hơn lúc trước nhiều lắm, một lúc sau thì bắt đầu thấy phần da ở mu bàn tay hơi nóng lên, có vẻ như thuốc đang phát huy tác dụng.
Điệp Thanh cười nói: “Mọi người nhất định phải làm việc chăm chỉ hơn.”
Nói xong nàng lại vội vã cầm khăn đi tiếp.
Trong phòng rất ấm áp, sau khi Ninh Hoàn giã thuốc xong thì mùi thảo dược thoang thoảng liền bao phủ khắp phòng, Mộ Cẩm Ngọc thêm một chút hương an thần vào trong lư đồng để át đi mùi thuốc, sau đó mới cầm lấy cái khay từ trong tay Điệp Thanh.
Hắn đắp chiếc khăn lạnh lẽo lên trán Ninh Hoàn, tiện đà ôm người vào trong lòng: “Ngươi ngủ một lát đi, cứ coi chân cô như gối đầu là được, cô ngồi đây trông ngươi.”
Ninh Hoàn nằm lên chân hắn, gương mặt y kề sát lại bụng dưới Mộ Cẩm Ngọc, trên mặt Ninh Hoàn vẫn còn hơi ửng hồng do sốt cao, loáng thoáng còn thấy được cả cánh tay y cũng nổi màu hồng nhạt, tựa như tuyết trắng dính màu phấn son.
Trong đầu vẫn còn rất nhức nhối, Ninh Hoàn hơi khó chịu mà cắn chặt môi, dáng vẻ như đang cố gắng nhịn đau. Mộ Cẩm Ngọc nhéo cằm y: “Đừng cắn.”
Ninh Hoàn “Ừ” một tiếng, một lúc sau y chợt có cảm giác có thứ gì vừa cứng vừa nóng chọc vào đầu mình.
Cơ thể Mộ Cẩm Ngọc cứng đờ, hắn cũng chẳng hiểu tại sao mà lại thành ra như vậy, cái cơ thể đáng chết này đã rất nhiều lần không thèm nghe lời hắn, có lẽ là do gương mặt này của Ninh Hoàn quá mức xinh đẹp. Hắn vội vàng dịch đầu Ninh Hoàn xuống, để y cách xa bụng dưới của mình.
Ninh Hoàn chỉ nghĩ là khuỷu tay Mộ Cẩm Ngọc vô tình va vào đầu y nên cũng không mở mắt.
Mộ Cẩm Ngọc như đứng đống lửa như ngồi đống than hết nửa ngày, hắn thầm niệm mấy câu thanh tâm chú trong lòng, cố gắng đuổi mấy cái hình ảnh bậy bạ có nội dung là bản thân đang đùa bỡn Ninh Hoàn ra khỏi đầu.
Hắn cứ như thế cho đến khi A Hỉ rón rén bước vào, ghé tai hắn nói vài câu: “Nhạc Vương điện hạ đã về rồi ạ, hôm qua ngài ấy vừa mới vào kinh, chắc là nghe được tin hôm nay điện hạ bị bệ hạ đánh nên mới cố tình đến xem.”
A Hỉ không nói hắn cũng biết.
Hắn bế bổng Ninh Hoàn lên, y hơi mở mắt ra nhìn, Mộ Cẩm Ngọc nhét người vào trong chăn rồi lên tiếng: “Ngươi ngủ tiếp đi, ta cùng Nhạc Vương đi uống vài ly rượu.”
Ninh Hoàn vẫn còn rất mệt, y chậm chạp quay lưng lại, tuy Mộ Cẩm Ngọc không ở đây bản thân y sẽ được yên tĩnh hơn nhiều, nhưng Nhạc Vương cũng chẳng phải kẻ tốt lành gì, gã đã thèm khát cái ghế Thái tử của Mộ Cẩm Ngọc lâu lắm rồi, ngoài ra còn rất thích khiêu khích Mộ Cẩm Ngọc. Ninh Hoàn nằm nghỉ một lúc rồi vẫn quyết định xuống giường, kêu Điệp Thanh cầm áo choàng của y đến.
Lúc Mộ Cẩm Ngọc đi qua chỗ Nhạc Vương, gã đã ngồi chờ được một khắc. Nhạc Vương nhìn thấy cái trán quấn đầy băng gạc của Mộ Cẩm Ngọc thì cười ha ha: “Mới không gặp hoàng huynh một thời gian thôi mà hình như tinh thần huynh có vẻ tốt hơn trước thì phải, chẳng lẽ là do cưới Thái tử phi à? Ha ha, cái trán huynh không phải là do Thái tử phi băng bó đấy chứ?”
Ai ai cũng biết Thái tử và Thái tử phi bất hòa, mà Nhạc Vương cũng biết hôm nay Mộ Cẩm Ngọc có ghé qua Thái Y Viện, nên mới cố tình chọc vào vết sẹo của Mộ Cẩm Ngọc. Nhưng mà gã cũng cảm thấy rất mới lạ, mọi người đều biết Thái tử đầu óc có bệnh, chưa bao giờ biết yêu quý cơ thể bản thân, trước đây hắn cũng đã chọc Hoàng đế giận dữ không ít lần, sau khi bị đánh xong thì mặc kệ, cần làm gì thì làm cái đấy, vậy mà hôm nay còn biết đi Thái Y Viện băng bó.
Mộ Cẩm Ngọc lạnh lùng nhếch môi: “Đúng.”
Nhạc Vương nghe xong còn tưởng hắn đang chế giễu, gã lại tiếp cục cười hai tiếng: “Không ngờ Thái hậu đã về cung rồi, mới nãy ta có đi thỉnh an người, người còn thưởng cho ta một chuỗi hạt Phật để phòng thân. À đúng rồi, ta nghe nói hình như Hoàng hậu bị Thái hậu phạt quỳ xong thì đổ bệnh không dậy nổi, chỉ sợ Hoàng huynh sau này rời kinh sẽ luôn lo lắng không yên lòng mất.”
Ánh mắt Mộ Cẩm Ngọc thâm thúy, trong cung tất nhiên có người của hắn cài vào, nếu chỉ đơn giản là chuyện lục đục giữa các phi tần, thì sau khi hắn rời kinh hắn vẫn có thể bảo vệ Hoàng hậu an toàn. Nhưng việc này lại liên quan đến nha phiến, nó vẫn luôn là cái gai chôn trong lòng Mộ Cẩm Ngọc, hắn chỉ lo Hoàng đế sẽ tự mình ra tay. Nếu Hoàng đế đã muốn giết ai, Thái tử như hắn có muốn ngăn cũng không ngăn được.
Nha hoàn bắt đầu dọn đồ lên bàn, cả hai ngồi đối diện nhau uống rượu.
“Hóa ra là Nhạc Vương tới, thứ lỗi ta không tiện tiếp đón.”
Một giọng nói êm tai như gió mát còn có chút khàn khàn truyền đến, Mộ Cẩm Ngọc và Nhạc Vương cùng lúc quay đầu.
Ninh Hoàn đang đứng nghiêng người dựa vào khung cửa, áo choàng lông hồ ly bao bọc thân hình thon dài của y, lộ ra dưới lớp lông trắng tinh ấy là một gương mặt ửng hồng có vài phần ốm yếu, đôi mắt hẹp dài của y chậm rãi liếc qua hai người: “Đang uống rượu sao?”
Nhạc Vương nghĩ mãi cũng không thông: Lần trước gã gặp Ninh Hoàn, nàng ta thật sự xinh đẹp như bây giờ à? Hay là bản thân mắt mù không biết nhìn? Bảo sao cái tên nhãi Duệ Vương kia suốt ngày đều gọi Ninh Hoàn là nữ thần.
Cho dù Nhạc Vương không có hứng thú với nữ nhân, thì sau khi gặp Ninh Hoàn xong gã cũng muốn tự sửa lại tính hướng.
Lúc này gã còn đang rót rượu, bởi vì đột nhiên suy nghĩ miên man mà quên mất việc đang làm, để rượu tràn ra lênh láng hết cả bàn.
Nhạc Vương cũng biết chuyện Hoàng hậu vốn là Hoàng tẩu của phụ vương gã. Hoàng huynh đi rồi thì Hoàng tẩu nên gả cho Hoàng đệ, mà lần này Mộ Cẩm Ngọc rời kinh tuyệt đối sẽ không còn mạng để mà quay về, vậy thì Ninh Hoàn sẽ gả cho gã hay gả cho thằng nhãi Duệ Vương đây?
Mộ Cẩm Ngọc ho khan một tiếng, bấy giờ Nhạc Vương mới phát hiện cả bầu rượu đã bị gã làm đổ hết sạch.
Hơn nữa ánh mắt Mộ Cẩm Ngọc còn cứ như muốn giết người.
Ninh Hoàn cẩn thận giúp Mộ Cẩm Ngọc xử lý vết thương, từng vết máu khô được khăn ẩm lau đi, sau đó lại được bôi thêm một lớp kim sang dược rồi mới dùng băng gạc quấn lại.
Mộ Cẩm Ngọc tự soi gương, nhìn cả đầu bị bọc đến kín mín không một chỗ hở thì hừ lạnh: “Khó coi.”
Ninh Hoàn dùng khăn ướt lau qua từng ngón tay vừa bôi thuốc của mình: “Ngoài trời giá rét, miệng vết thương cần phải che kín, không thể bị lạnh được.”
Nhưng sắc mặt Mộ Cẩm Ngọc vẫn không tốt lên tí nào, cả người cứ âm âm u u.
Ninh Hoàn lau khô tay xong thì nâng mặt Mộ Cẩm Ngọc lên, cười nhạt nói: “Chỗ nào khó coi? Điện hạ rõ ràng rất tuấn tú.”
Trước đây Mộ Cẩm Ngọc chưa từng được người nào khen như thế, trái tim hắn lập tức đập nhanh hơn một chút. Với thân phận và địa vị của hắn, có ai muốn khen thì cũng chỉ qua loa miễn cưỡng. Hoàng đế thì chỉ một lòng muốn giết hắn, Hoàng hậu lại suốt ngày sống mơ mơ màng màng, còn Thái hậu thì hoàn hoàn chẳng thèm quan tâm đến sự tồn tại của hắn. Còn cái đám người dưới trướng hắn —— Đấy mà gọi là khen à? Nói là nịnh hót thì đúng hơn.
Phần lớn nữ tử trong kinh thành đều ưu ái nam tử tuấn mỹ, dung mạo của Mộ Cẩm Ngọc thì đúng là vô cùng anh tuấn. Ngũ quan hắn cân đối hài hòa, đôi mắt phượng lạnh lùng của hắn thậm chí còn có thể mê đảo một đám nữ nhân chưa xuất giá đến hồn vía lên mây. Vóc người hắn cao lớn thẳng tắp, nếu đem so sánh với vài vị đại tướng quân uy vũ thì Mộ Cẩm Ngọc còn có phần nhỉnh hơn, chỉ cần ngươi có dịp thấy được hắn, đều sẽ phải thừa nhận rằng ngoại hình người này không tồi.
Nhưng người này thích nhất là nổi điên, những việc hắn làm lúc nào cũng tàn nhẫn và vô lý, thái độ của dân chúng với vị Thái tử tàn bạo này cũng chẳng tốt lắm. Nhưng tất nhiên, chẳng ai có gan dám nói mấy lời bất kính như kiểu “Tuy rằng Thái tử hơi bạo lực nhưng vẻ ngoài ngài ấy rất đẹp.” cả. Đẹp thì cũng đâu có mài ra mà ăn được, không ai lại muốn đất nước mình được cai trị bởi một vị quân chủ dung mạo đẹp nhưng lại suốt ngày thích chém đầu.
Mộ Cẩm Ngọc không tin lắm: “Thật?”
Mắt thẩm mỹ của Ninh Hoàn rất khá, những thứ y từng khen thì không ai thấy tệ cả.
Tuy cái người tên Mộ Cẩm Ngọc này có chút thói hư tật xấu, nhưng gương mặt của hắn thì đúng là chẳng có chỗ chê, ngoại trừ biểu cảm hơi hung ác đáng sợ, cộng thêm cả người lúc nào cũng xù gai nhọn nhìn không dễ chọc thì chỗ nào trông cũng đẹp.
Nếu phải miêu tả thì người này —— Giống như là thủ lĩnh trong bầy sói, trời sinh đã bất khả chiến bại, vừa kiêu ngạo vừa tuấn mỹ, dù là hàng mày rậm hay là sống mũi thẳng tắp như núi, thì đều khiến người khác cảm thấy hắn vô cùng tuấn tú.
Ninh Hoàn nói: “Thật.”
Y vẫn đang còn sốt cao, sau khi đổ thuốc trị nứt da vào bình nhỏ, Ninh Hoàn chờ Điệp Thanh tiến vào rồi mới đưa thuốc mỡ cho nàng: “Phát cho hạ nhân làm việc trong viện mỗi người một bình, bôi vào chỗ bị nứt da trên tay.”
Điệp Thanh vừa mừng vừa sợ: “Cho đám nô tì ạ?”
Ninh Hoàn gật gật đầu.
Điệp Thanh nói: “Nô tì sao mà dám dùng chứ ạ, nhưng nếu người đã thưởng thì để nô tì đi đưa cho những người khác.”
Ninh Hoàn cũng chẳng phải ban phát lòng tốt gì hết. Ở một nơi xa lạ như thế này, rất nhiều việc y đều phải nhờ những người dưới trướng đi làm hộ, cũng vì thế cho nên cần phải “dạy dỗ” bọn họ thật tốt. Y cũng là người thưởng phạt rõ ràng, những ai tận tâm y đều sẽ ban thưởng thích đáng.
Ninh Hoàn gật đầu: “Quay về lấy thêm một ít khăn vải đến đây.”
Mộ Cẩm Ngọc sờ trán Ninh Hoàn xong mới biết trán y vẫn rất bỏng: “Uống thuốc chưa?”
Ninh Hoàn còn khó hầu hạ hơn cả Mộ Cẩm Ngọc, hiện bên cạnh y không có tổ mẫu cùng các huynh đốc thúc, y không muốn thì sẽ không uống.
A Hỉ đứng bên ngoài cũng thấy Điệp Thanh đang kêu vài người làm việc trong viện ra nói chuyện, có ba bốn nha đầu phụ trách việc quét dọn sân viện, giặt giũ y phục và làm một ít việc nặng. Ngoài ra còn có hai ma ma chuyên việc bếp núc, cả hai đều rất nhanh nhẹn mà làm việc cũng gọn gàng sạch sẽ. Trong số đó có người trong phủ Thái tử lẫn cả người đi theo Ninh Hoàn từ Ninh phủ.
Mùa đông năm nay vô cùng khắc nghiệt, ngay cả A Hỉ chỉ việc theo sau Mộ Cẩm Ngọc thôi mà cũng bị nứt da, chưa kể đến những nữ tử ngày nào cũng giặt y phục và quét sân dưới thời tiết gió lạnh, đa số các nàng chỉ mua một vài loại thuốc mỡ rẻ tiền để bôi, mà thật ra mấy thứ này có bôi cũng chả tác dụng là bao, nhưng thuốc tốt thì các nàng không mua nổi.
Điệp Thanh nói: “Thái tử phi nương nương đặc biệt thưởng cho chúng ta đấy, thuốc mỡ này dùng để trị nứt da, tất cả mọi người mỗi người một bình, dùng xong các ngươi nhớ phải cảm ơn Thái tử phi đó.”
A Hỉ nheo mắt lại.
Hắn vẫn nhớ lúc mới gặp Điệp Thanh, nàng ta vẫn chỉ là một nha đầu nhát như chuột làm việc gì cũng lo trước lo sau, vậy mà bây giờ nhìn qua có vẻ đã giỏi giang hơn trước kia rất nhiều.
Thấy Điệp Thanh đi từ trong viện lại gần đây, A Hỉ bước tới trước mặt nàng: “Điệp Thanh tỷ tỷ, ngươi cũng cho ta một bình đi.”
Điệp Thanh đưa cho A Hỉ bình của nàng: “Hỉ công công cũng bị nứt da hả? Năm nay đúng là lạnh quá nhỉ.”
“Còn phải nói sao. Được Thái tử phi nương nương ban thưởng cái này, mọi người trong viện đều rất biết ơn.” A Hỉ cười hì hì, “Rất hiếm có vị chủ tử nào chịu suy nghĩ cho nỗi khổ cực của đám hạ nhân chúng ta, thế mới thấy được Thái tử phi đúng là rất chu đáo tỉ mỉ.”
Hắn bôi một ít thuốc mỡ lên mu bàn tay đang sưng to, mùi thuốc mỡ nhàn nhạt rất dễ ngửi, bôi xong thì cảm giác thoải mái hơn lúc trước nhiều lắm, một lúc sau thì bắt đầu thấy phần da ở mu bàn tay hơi nóng lên, có vẻ như thuốc đang phát huy tác dụng.
Điệp Thanh cười nói: “Mọi người nhất định phải làm việc chăm chỉ hơn.”
Nói xong nàng lại vội vã cầm khăn đi tiếp.
Trong phòng rất ấm áp, sau khi Ninh Hoàn giã thuốc xong thì mùi thảo dược thoang thoảng liền bao phủ khắp phòng, Mộ Cẩm Ngọc thêm một chút hương an thần vào trong lư đồng để át đi mùi thuốc, sau đó mới cầm lấy cái khay từ trong tay Điệp Thanh.
Hắn đắp chiếc khăn lạnh lẽo lên trán Ninh Hoàn, tiện đà ôm người vào trong lòng: “Ngươi ngủ một lát đi, cứ coi chân cô như gối đầu là được, cô ngồi đây trông ngươi.”
Ninh Hoàn nằm lên chân hắn, gương mặt y kề sát lại bụng dưới Mộ Cẩm Ngọc, trên mặt Ninh Hoàn vẫn còn hơi ửng hồng do sốt cao, loáng thoáng còn thấy được cả cánh tay y cũng nổi màu hồng nhạt, tựa như tuyết trắng dính màu phấn son.
Trong đầu vẫn còn rất nhức nhối, Ninh Hoàn hơi khó chịu mà cắn chặt môi, dáng vẻ như đang cố gắng nhịn đau. Mộ Cẩm Ngọc nhéo cằm y: “Đừng cắn.”
Ninh Hoàn “Ừ” một tiếng, một lúc sau y chợt có cảm giác có thứ gì vừa cứng vừa nóng chọc vào đầu mình.
Cơ thể Mộ Cẩm Ngọc cứng đờ, hắn cũng chẳng hiểu tại sao mà lại thành ra như vậy, cái cơ thể đáng chết này đã rất nhiều lần không thèm nghe lời hắn, có lẽ là do gương mặt này của Ninh Hoàn quá mức xinh đẹp. Hắn vội vàng dịch đầu Ninh Hoàn xuống, để y cách xa bụng dưới của mình.
Ninh Hoàn chỉ nghĩ là khuỷu tay Mộ Cẩm Ngọc vô tình va vào đầu y nên cũng không mở mắt.
Mộ Cẩm Ngọc như đứng đống lửa như ngồi đống than hết nửa ngày, hắn thầm niệm mấy câu thanh tâm chú trong lòng, cố gắng đuổi mấy cái hình ảnh bậy bạ có nội dung là bản thân đang đùa bỡn Ninh Hoàn ra khỏi đầu.
Hắn cứ như thế cho đến khi A Hỉ rón rén bước vào, ghé tai hắn nói vài câu: “Nhạc Vương điện hạ đã về rồi ạ, hôm qua ngài ấy vừa mới vào kinh, chắc là nghe được tin hôm nay điện hạ bị bệ hạ đánh nên mới cố tình đến xem.”
A Hỉ không nói hắn cũng biết.
Hắn bế bổng Ninh Hoàn lên, y hơi mở mắt ra nhìn, Mộ Cẩm Ngọc nhét người vào trong chăn rồi lên tiếng: “Ngươi ngủ tiếp đi, ta cùng Nhạc Vương đi uống vài ly rượu.”
Ninh Hoàn vẫn còn rất mệt, y chậm chạp quay lưng lại, tuy Mộ Cẩm Ngọc không ở đây bản thân y sẽ được yên tĩnh hơn nhiều, nhưng Nhạc Vương cũng chẳng phải kẻ tốt lành gì, gã đã thèm khát cái ghế Thái tử của Mộ Cẩm Ngọc lâu lắm rồi, ngoài ra còn rất thích khiêu khích Mộ Cẩm Ngọc. Ninh Hoàn nằm nghỉ một lúc rồi vẫn quyết định xuống giường, kêu Điệp Thanh cầm áo choàng của y đến.
Lúc Mộ Cẩm Ngọc đi qua chỗ Nhạc Vương, gã đã ngồi chờ được một khắc. Nhạc Vương nhìn thấy cái trán quấn đầy băng gạc của Mộ Cẩm Ngọc thì cười ha ha: “Mới không gặp hoàng huynh một thời gian thôi mà hình như tinh thần huynh có vẻ tốt hơn trước thì phải, chẳng lẽ là do cưới Thái tử phi à? Ha ha, cái trán huynh không phải là do Thái tử phi băng bó đấy chứ?”
Ai ai cũng biết Thái tử và Thái tử phi bất hòa, mà Nhạc Vương cũng biết hôm nay Mộ Cẩm Ngọc có ghé qua Thái Y Viện, nên mới cố tình chọc vào vết sẹo của Mộ Cẩm Ngọc. Nhưng mà gã cũng cảm thấy rất mới lạ, mọi người đều biết Thái tử đầu óc có bệnh, chưa bao giờ biết yêu quý cơ thể bản thân, trước đây hắn cũng đã chọc Hoàng đế giận dữ không ít lần, sau khi bị đánh xong thì mặc kệ, cần làm gì thì làm cái đấy, vậy mà hôm nay còn biết đi Thái Y Viện băng bó.
Mộ Cẩm Ngọc lạnh lùng nhếch môi: “Đúng.”
Nhạc Vương nghe xong còn tưởng hắn đang chế giễu, gã lại tiếp cục cười hai tiếng: “Không ngờ Thái hậu đã về cung rồi, mới nãy ta có đi thỉnh an người, người còn thưởng cho ta một chuỗi hạt Phật để phòng thân. À đúng rồi, ta nghe nói hình như Hoàng hậu bị Thái hậu phạt quỳ xong thì đổ bệnh không dậy nổi, chỉ sợ Hoàng huynh sau này rời kinh sẽ luôn lo lắng không yên lòng mất.”
Ánh mắt Mộ Cẩm Ngọc thâm thúy, trong cung tất nhiên có người của hắn cài vào, nếu chỉ đơn giản là chuyện lục đục giữa các phi tần, thì sau khi hắn rời kinh hắn vẫn có thể bảo vệ Hoàng hậu an toàn. Nhưng việc này lại liên quan đến nha phiến, nó vẫn luôn là cái gai chôn trong lòng Mộ Cẩm Ngọc, hắn chỉ lo Hoàng đế sẽ tự mình ra tay. Nếu Hoàng đế đã muốn giết ai, Thái tử như hắn có muốn ngăn cũng không ngăn được.
Nha hoàn bắt đầu dọn đồ lên bàn, cả hai ngồi đối diện nhau uống rượu.
“Hóa ra là Nhạc Vương tới, thứ lỗi ta không tiện tiếp đón.”
Một giọng nói êm tai như gió mát còn có chút khàn khàn truyền đến, Mộ Cẩm Ngọc và Nhạc Vương cùng lúc quay đầu.
Ninh Hoàn đang đứng nghiêng người dựa vào khung cửa, áo choàng lông hồ ly bao bọc thân hình thon dài của y, lộ ra dưới lớp lông trắng tinh ấy là một gương mặt ửng hồng có vài phần ốm yếu, đôi mắt hẹp dài của y chậm rãi liếc qua hai người: “Đang uống rượu sao?”
Nhạc Vương nghĩ mãi cũng không thông: Lần trước gã gặp Ninh Hoàn, nàng ta thật sự xinh đẹp như bây giờ à? Hay là bản thân mắt mù không biết nhìn? Bảo sao cái tên nhãi Duệ Vương kia suốt ngày đều gọi Ninh Hoàn là nữ thần.
Cho dù Nhạc Vương không có hứng thú với nữ nhân, thì sau khi gặp Ninh Hoàn xong gã cũng muốn tự sửa lại tính hướng.
Lúc này gã còn đang rót rượu, bởi vì đột nhiên suy nghĩ miên man mà quên mất việc đang làm, để rượu tràn ra lênh láng hết cả bàn.
Nhạc Vương cũng biết chuyện Hoàng hậu vốn là Hoàng tẩu của phụ vương gã. Hoàng huynh đi rồi thì Hoàng tẩu nên gả cho Hoàng đệ, mà lần này Mộ Cẩm Ngọc rời kinh tuyệt đối sẽ không còn mạng để mà quay về, vậy thì Ninh Hoàn sẽ gả cho gã hay gả cho thằng nhãi Duệ Vương đây?
Mộ Cẩm Ngọc ho khan một tiếng, bấy giờ Nhạc Vương mới phát hiện cả bầu rượu đã bị gã làm đổ hết sạch.
Hơn nữa ánh mắt Mộ Cẩm Ngọc còn cứ như muốn giết người.