Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Sau Khi Xuyên Sách Tui Bị Kẻ Thù Dấu Hiệu - Trang 2

Chương 60: 60: Tất Cả Thời Gian Đều Có Thể Cho Em




Từ bệnh viện đi ra, bọn họ cũng không dùng thang máy.
Nguyên nhân thang máy trục trặc Hác Mộc không nói cho Lộ Chiêu Hành biết, nhưng cậu cảm thấy Lộ Chiêu Hành hẳn biết rõ ràng hơn cậu.
Thang máy chẳng qua chỉ ngừng vận hành, còi báo động cũng không bị phá hư, nếu như là người bình thường trong thang máy có thể chỉ kinh ngạc không có sợ hãi quá nhiều.
Mà trớ trêu thay người đi vào thang máy lại là Lộ Chiêu Hành.
Thang máy ngừng vận hành đối với người có chứng sợ không gian kín mà nói còn đáng sợ hơn so với thang máy rơi tự do.
Tiểu La đã điều tra, thang máy xảy ra vấn đề không thể xác định người làm, nhưng cũng không ngoại trừ khả năng do người làm.
Thang máy ở bệnh viện buổi sáng đã từng sửa chữa định kỳ, sau khi xảy ra chuyện bệnh viện đã lập tức liên hệ cho công ty sửa chữa, công ty nói là do thợ phụ trách sửa chữa sơ sót, đã bị công ty đuổi việc.
Nếu như thật sự mọi chuyện lạc vậy, có khả năng đây là một tình huống ngoài ý muốn.
Nhưng trước khi xảy ra chuyện thang máy ngừng vận hành lại có chuyện có người tráo thuốc của Lộ Phong.
Các biện pháp an ninh ở bệnh viện tư nhân luôn rất nghiêm ngặt, người nào có thể tránh được kiểm soát quan minh chính đại tiến vào bệnh viện?
Có quá nhiều điểm đáng ngờ, thật sự để cho người ra không có cách nào không nghĩ sâu xa.
Nếu như kết luận là người làm, vậy chỉ có thể là nhắm vào Lộ Chiêu Hành.
Ai hiểu rõ nhược điểm của Lộ Chiêu Hành như vậy?
Ngoại trừ kẻ cầm đầu dẫn đến chuyện Lộ Chiêu Hành bị bệnh ra thì còn có thể là ai?
Vì sao ông ta lại làm như vậy? Khiêu khích? Uy hiếp? Hay là cảnh cáo?
Thế lực ông ta ở đâu ra?
Mấy chuyện này Hác Mộc tạm thời không biết, nhưng cậu rất nhanh sẽ có thể biết.
Thời điểm rời khỏi bệnh viện, cậu chẳng còn quan tâm ở bên ngoài bệnh viện có chó săn hay không, luôn nắm lấy tay Lộ Chiêu Hành, cho đến khi lên xe cũng không buông ra.
Triệu chứng sợ hãi của hắn đã hết, nhưng Hác Mộc lại giống như bị dọa sợ, trước khi trở về biệt thự thần kinh cậu căng thẳng không dám thả lỏng.
Lộ Chiêu Hành vừa bất đắc dĩ vừa thấy lòng nóng lên.
Người mình thích gần gũi với mình dĩ nhiên hắn rất vui lòng, nhưng thời điểm đó phải là hưởng thụ, không phải là lúc một người đầu óc rối bời, người còn lại kinh hồn bạt vía.
Lộ Chiêu Hành nói: "Mộc Mộc......"
Hác Mộc đáp lại rất nhanh: "Sao vậy? Khó chịu ở đâu sao?"
"......"
"Anh không sao, em đừng căng thẳng." Lộ Chiêu Hành ôm lấy cậu trấn an.
Hác Mộc vô thức đáp: "Hả? Em đâu có căng thẳng đâu."
Chẳng qua cậu cảm thấy ghế sau xe cũng rất chật hẹp, cậu lo lắng không gian thế này cũng sẽ ảnh hưởng đến Lộ Chiêu Hành, mà nghĩ lại thì cảm thấy mình lo lắng nhiều quá.
Ngồi xe thôi mà, cũng không phải là lần đầu tiên, trước kia cũng không thấy Lộ Chiêu Hành tỏ ra khó chịu.
Đây là do cậu khủng hoảng quá độ.

Hoặc có lẽ loại khó chịu đó đã thành thói quen của Lộ Chiêu Hành, quen thuộc đến mức che giấu kín đáo cảm xúc một chút cũng không lộ ra ngoài.
Nghĩ như vậy, Hác Mộc càng đau lòng hơn.
Ngay cả chính cậu cũng không phát hiện trong lúc mình nhìn Lộ Chiêu Hành để lộ ra biểu cảm gì, Lộ Chiêu Hành sửng sốt một chút, nhìn chằm chằm cậu như đang hoài nghi gì đó, hắn kín đáo nhìn thoáng qua vị trí ghế lái.
Trong kính chiếu hậu, ánh mắt Bốn Chín bất ngờ không kịp đề phòng đối diện với Lộ Chiêu Hành, vô thức nhanh chóng tránh né.
Không còn cách nào, chột dạ quá!
"......"
Sắc mặt Lộ Chiêu Hành tối sầm, không biết đang nghĩ gì.
Chẳng qua cả đoạn đường về sau, ý cười trên mặt hắn phai nhạt đi rất nhiều.
Một đường yên lặng trở về biệt thự, Hác Mộc cuối cùng cũng như có cảm giác an toàn, thở phào nhẹ nhõm.
Bốn Chín cũng vậy.
Nhưng cậu ta không được may mắn như Hác Mộc.
Cậu ta còn chưa kịp thở ra hơi nào thì lập tức bị chặn ở cổ họng.
Lúc Hác Mộc cúi đầu cởi giày, Lộ Chiêu Hành dùng ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn Bốn Chín đang đứng trước cửa.
Trong lòng Bốn Chín lộp độp vài cái.
Cũng may nhìn không kéo dài bao lâu, Lộ Chiêu Hành lại nhàn nhạt dời tầm mắt.
Lòng Bốn Chín càng nặng trĩu.
Cậu ta rất hiểu rõ anh trai mình, đây chính là bình yên trước giông bão đó!
Đúng lúc Hác Mộc cởi giày xong đứng lên, Bốn Chín chậm rì rì đi đến sau lưng Hác Mộc, lấy anh Mộc của cậu ta làm bùa hộ mệnh.
Nhưng trong điện thoại của Hác Mộc gửi đến tin nhắn, cậu hoàn toàn không chú ý đến hai người trước sau của mình "nồng nặc mùi thuốc súng", cậu nhìn tin nhắn Tiểu La mới gửi cau mày lại, buồn lo vừa mới tiêu tán lại xuất hiện trên mặt cậu.
Người đã điều tra ra, Tiểu La gửi cho cậu tài liệu cá nhân của người thợ sửa chữa thang máy, dựa vào thông tin Bốn Chín miêu tả, cậu có thể xác định thợ sửa chữa đó là cha nuôi của Lộ Chiêu Hành.
Ông ta thông qua khảo hạch của công ty sửa chữa, được nhận vị trí nhân viên công ty.
Tin tức này khiến đáy lòng Hác Mộc lạnh toát.
Nếu người kia vào công ty sửa chữa theo đúng thủ tục, vậy việc ông ta nhận kiểm tra định kỳ theo ở bệnh viện Nhân An, chắc chắn cũng đã sớm có âm mưu, thậm chí việc Lộ Phong chuyển biến xấu cũng là kế hoạch do bọn họ tạo ra?
Nếu như sự việc là thế này, Lộ Sùng cũng là người có tham gia kế hoạch này, Hác Mộc cảm thấy việc này không nên giấu diếm Lộ Chiêu Hành.
Nhưng muốn cậu nói thế nào?
Lộ Chiêu Hành có trách cậu tự tung tự tác hay không?
Trong lúc cậu đang do dự mở lời thế nào, cả hai người đã đến phòng ngủ.
Điện thoại vẫn còn mở màn hình, Lộ Chiêu Hành không thấy được nội dung, hắn có thể đoán được liên quan đến cái gì, nhưng hắn không lật tẩy.
Thấy Hác Mộc ngẩn người, hắn thấp giọng hỏi: "Muốn tắm không?"

Hác Mộc thất thần lắc đầu.
Lộ Chiêu Hành nói mình đi tắm trước.
Sau khi thấy Hác Mộc gật đầu, hắn xoay người đi về phía phòng tắm.
Chỉ là từ dưới lầu đi lên, Hác Mộc gần như xem Lộ Chiêu Hành như biển dẫn đường, vô thức bị keo theo, bây giờ tay nắm lấy tay cậu đã buông ra, nhưng cậu vẫn theo bản năng đi theo.
Đến cửa phòng tắm, người vẫn luôn không hiểu ý của cậu cũng kịp nhận ra.
Hác Mộc căn bản chẳng có ý đồ gì mà đi theo hắn.
Lộ Chiêu Hành đột ngột quay lại, Hác Mộc không ngừng bước, đụng thẳng vào.
Bả vai bị người đè xuống, cậu lập tức hoàn hồn, thấy người nào đó cổ quái nhìn mình.
Hác Mộc sững sờ nói: "Sao vậy?"
Lộ Chiêu Hành: "....."
Mặt cậu tràn đầy ngây thơ vô tội, Lộ Chiêu Hành cảm thấy tuyến lý trí của mình bị khiêu chiến, hắn nhắc nhở: "Bây giờ anh muốn đi tắm."
Hác Mộc bị chuyện "cha nuôi" làm rối tinh rối mù, nhất thời không hiểu tại sao Lộ Chiêu Hành lại nói về chuyện đi tắm, cậu mở to mắt, bật thốt lên: "Muốn......!Muốn tắm cùng sao?"
"......"
Bên trong căn phòng yên tĩnh đến quỷ dị.
Hác Mộc bỗng nhiên kịp thời nhận ra mình vừa thốt lên cái gì, trong đầu "ông" lên một tiếng, khuôn mặt đỏ lên cấp tốc: "Em......!Anh......!Anh đi tắm trước......"
Cậu lắp ba lắp bắp giải thích, xoay người muốn bỏ chạy, chỉ là chân vừa mới bước một bước, cánh cay bị kéo lại.
Cơ thể mất kiểm soát bị kéo vào phòng tắm, bên tai nghe thấy tiếng cửa phòng tắm đóng lại.
Nụ hôn khắc chế lại gấp gáp hôn lên môi, hơi thở hơi khó khăn, Hác Mộc nhìn đôi mắt đang nhắm lại trước mặt, thấy mi mắt hắn run run, cũng dần dần thả lỏng.
Thời điểm tách ra, Hác Mộc có hơi choáng váng.
Đôi mắt thâm thúy của Lộ Chiêu Hành chăm chú nhìn cậu, hắn lùi ra một chút, nhìn Hác Mộc, giọng nói trầm thấp: "Bốn Chín đã nói gì với em sao?"
"......"
Đã nói gì.
Hác Mộc xoắn xuýt cả buổi, từ trong bệnh viện chờ Lộ Chiêu Hành tỉnh lại cậu vẫn không dám nhắc đến chuyện này, vậy mà bị hắn thẳng thắn hỏi.
Hác Mộc giật mình, gật đầu nói: "Ừm, em ép cậu ấy nói."
Cậu cũng không biết mình lộ ra sơ hở ở đâu khiến Lộ Chiêu Hành hỏi như vậy, cậu cũng bình mẻ không sợ vỡ.
Lộ Chiêu Hành nói: "Cậu ta nói gì?"
"Thì......!Thì một ít chuyện khi anh còn bé."
Hác Mộc tỉ mỉ quan sát sắc mặt của Lộ Chiêu Hành sau khi nghe thấy, sợ hắn sẽ khổ sở, sẽ bất mãn, hoặc sẽ sợ hãi.
Nhưng Lộ Chiêu Hành rất bình tĩnh.
Hắn tựa như hoàn toàn chẳng để tâm đến, ngay cả hoài nghi cũng không có.
Phạm vi khi còn bé này rất rộng, hắn cũng không hỏi cụ thể mình đã biết những gì sao?
Vẻ mặt Hác Mộc lộ ra nghi vấn, nhưng lại thấy ánh mắt Lộ Chiêu Hành hơi tối lại, bỗng nhiên nở nụ cười nói: "Em giúp anh một chút, anh sẽ nói cho em biết có được không?"
"......" Giúp cái gì? Rồi cho cậu biết cái gì?
Không đợi cậu hỏi, tin tức tố xung quanh dần dần nồng đượm đã nói cho Hác Mộc biết cậu cần phải giúp gì.
Cậu vô thức cúi xuống, liếc mắt nhìn thấy cậu chàng nào đó đã dâng trào.
......!Thật ra làm thì cũng được.
Từ cái lần phát sốt đó bọn họ không có làm đến bước cuối cùng, có nguyên nhân là do thời gian quay phim eo hẹp, cũng có nguyên nhân Lộ Chiêu Hành băn khoăn về cơ thể của cậu.
Nhưng bây giờ đã đóng máy, sức khỏe cậu cũng tốt.
Thời điểm yên lặng, cậu thấy được dục vọng bốc lên trong đôi mắt của Lộ Chiêu Hành, cậu không thể không thừa nhận mình bị dáng vẻ này của Lộ Chiêu Hành dụ dỗ, nhưng đối với cậu bây giờ, điều Lộ Chiêu Hành muốn nói với cậu có hấp dẫn hơn so với vẻ đẹp của hắn.
Cậu nuốt nước bọt một cái, duỗi tay về phía Lộ Chiêu Hành.
Thời điểm cậu bị Lộ Chiêu Hành đánh lén, Hác Mộc mơ mơ màng màng suy nghĩ, hình như là mình có chuyện muốn nói với Lộ Chiêu Hành, chứ không phải muốn nghe Lộ Chiêu Hành nói cho cậu biết chuyện gì đó.
Nhưng dưới kỹ thuật của Lộ Chiêu Hành chuyện sai sai này rất nhanh ở bị cậu nén lên chín tầng mây.
Từ cửa chuyển đến bồn tắm, hai chân Hác Mộc mềm nhũn, trong phòng tắm ngoài trừ tràn ngập tin tức tố, còn có một hương vị nào đó khiến người ta đỏ mặt.
Sau khi phát tiết xong thể nào cũng sẽ cảm thấy lười biếng, nhất là phía sau có người êm ái thoải mái dựa vào, ngoài ra còn có nhiệt độ nước trong bồn vẫn còn ấm.
Còn cậu là lần đầu tiên ngân chung bồn tắm với Lộ Chiêu Hành, có loại cảm giác thỏa mãn kỳ diệu.
Cậu ngửa đầu tựa vào vai ngồi trong lòng Lộ Chiêu Hành, hắn kể về chuyện của chính mình lúc còn bé.
Lúc Bốn Chín nói mang theo cảm xúc bất bình và oán giận.
Nhưng khi Lộ Chiêu Hành nói về những chuyện đó thì lại hời hợt.
Hác Mộc nhớ rõ Lộ Chiêu Hành trong truyện cuối cùng trở nên rất cực đoan, cậu có chút chần chừ nói: "Anh từng nghĩ tới việc trả thù bọn họ chưa?"
Lộ Chiêu Hành trầm lặng: "Có chứ."
Sao lại không nghĩ tới?
Khi còn bé điên cuồng suy nghĩ, nghĩ phải cố gắng, nghĩ phải mạnh lên, nghĩ phải bắt bọn họ trả giá gấp trăm ngàn lần.
Sau khi có được năng lực hắn thật sự có trả thù.
Hắn thu nhập chứng cứ phạm pháp của cha nuôi, giao nó đến cục Cảnh sát, hắn biết mẹ mình nghiện ma túy cũng không ngăn cản, vì hắn biết sẽ vô dụng.
Hắn làm việc mình nên làm, cũng không để cho mình điên dại.
Hắn nhìn Hác Mộc nói: "Lúc trước không phải em muốn hỏi anh vì sao lại xen vào chuyện của nhà họ Lộ đúng không?"
"......"
Hắn không đề cập đến thì Hác Mộc cũng đã quên, lúc ấy Lộ Chiêu Hành nói không phải vì Lộ Phong, vậy thì vì ai?
Hác Mộc từ trong lòng hắn ngồi thẳng dậy, nghiêng đầu nhìn về phía hắn.
Lộ Chiêu Hành nâng tay phải của mình lên, ôm lấy Hác Mộc, tháo chiếc nhẫn trên ngón út xuống: "Năm đó đồ gửi đến nhà họ Lộ, không phải do Lộ Phong phát hiện ra trước."
"......"
"Có người phát hiện ra bưu kiện đó trước, đồ gửi đến không dọa được Lộ Phong nhưng lại dọa người khác, người đó lén Lộ Phong đi tìm anh, đưa anh vào bệnh viện nối lại ngón tay."
Hác Mộc hồi tưởng lại lúc trong bệnh viện, bên ngoài phòng bệnh của Lộ Phong, thái độ của Lộ phu nhân đối với Lộ Chiêu Hành, bỗng nhiên hiểu ra gì đó.

Lộ Chiêu Hành biết cậu đã đoán ra, hôn lên trán cậu một cái, tiếp tục nói: "Bà ấy tên là Tề Oánh, là vợ chính thức của Lộ Phong, sau khi con trai của bà ấy qua đời, bà ấy đến tìm anh, nhờ anh giúp đỡ."
Không phải Tề Oánh không muốn ly hôn với Lộ Phong, nhưng Lộ Phong vì cái gọi là mặt mũi, dùng cha mẹ Tề Oánh uy hiếp bà, cộng thêm việc trong thế giới này Omega bị Alpha chi phối, Tề Oánh không thể phản kháng lại Lộ Phong.
Con trai bà không còn, Lộ Phong lại muốn đưa đứa con riêng về, khi đó Lộ Chiêu Hành là sự lựa chọn tốt nhất của ông ta.
Tất nhiên Lộ Chiêu Hành không muốn nhận lại ông.
Là bởi vì Tề Oánh khẩn cầu khiến Lộ Chiêu Hành thỏa hiệp.
"Anh vì chuyện lúc còn bé phải không?"
Lộ Chiêu Hành gật đầu: "Ừ."
Nếu để đứa con riêng khác trở về nhà họ Lộ, vợ chính thức Tề Oánh chắc chắn không thể sống dễ dàng, bà cần một người đáng tin cậy, Lộ Chiêu Hành xưa nay luôn tôn trọng bà nên bà quyết định dựa dẫm vào người này, hoặc là lợi dụng người này, nhưng mặc kệ là cái gì, Lộ Chiêu Hành không hứng thú với gia nghiệp, mà Tề Oánh đã phải nhẫn nhịn ở nhà họ Lộ lâu như vậy, thứ bà muốn cũng nên nhận được, Lộ Chiêu Hành chẳng qua chỉ mượn việc này trả nợ ân tình cho bà mà thôi.
Tuy rằng có câu "Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo*", nhưng người thật sự làm được kỳ thực cũng không có bao nhiêu.
* Dễ hiểu thì là chịu ơn một giọt, báo ơn một dòng.
Nhưng Hác Mộc có chút không hiểu: "Anh......!Sao anh lại nói cái này với em?"
Lộ Chiêu Hành cười một cái nói: "Không chỉ có cái này, còn có nhiều cái khác......!Lúc ở trọ trường năm cấp hai, vào ngày nghỉ có giáo viên quan tâm, sau này lên cấp ba, gặp được nhóm Bốn Chín, quen được rất nhiều người trong câu lạc bộ, sau đó còn gặp được em "
"......"
"Cuộc đời của anh không chỉ có tuổi thơ u ám, anh sẽ không câu nệ quá khứ, cũng sẽ không biến thành Lộ Chiêu Hành trong truyện, cho nên Mộc Mộc......!Em không cần phải lo lắng cho anh."
Trong lòng hắn cũng có hận thù, nhưng cũng có người mà mình quan tâm, vì những người mình hận khiến người mình quan tâm lo lắng thì không đáng.
"Anh không nói với em chuyện lúc trước, vì không muốn để em biết những thứ thối nát bẩn thỉu, không phải vì sợ bị người khác vạch trần vết sẹo."
Chuyện đã nhiều năm trước, bây giờ nhớ lại cũng sớm không còn nhiều oán hận như trước.
Hắn không cảm thấy đau, nên không muốn để cho người khác đau lòng, nhất là Hác Mộc.
Hác Mộc vẫn luôn vô ưu vô lo được cưng chiều lớn lên, có một số việc cậu cần hiểu, nhưng có một số thứ cậu không cần biết.
Hắn không muốn Hác Mộc vì những việc đấy phiền muộn tức giận, cũng giống như ngày hôm nay.
"Nhưng em lo lắng cho anh, anh thật sự rất vui." Lộ Chiêu Hành nói.
"......"
Hác Mộc đã không biết phải nói cái gì.
Giống như cái gì nên nói hay không nên nói đều để cho Lộ Chiêu Hành tự mình nói ra.
Trong lòng cậu ngũ vị tạp trần, hốc mắt không hiểu sao thấy cay cay, cậu nói: "Nếu em biết anh sớm một chút thì tốt rồi."
Lộ Chiêu Hành nói: "Bây giờ cũng không muộn."
Lúc đầu Hác Mộc muốn nói về chuyện của cha nuôi, nhưng lúc này lại không muốn nói nữa, cậu nghiêng người ôm lấy Lộ Chiêu Hành nói: "Ngày mai anh có bận không anh?"
Lộ Chiêu Hành suy nghĩ, lắc đầu.
"Vậy cho em thời gian ngày mai của anh đi."
"......"
Cậu hình như có hơi khẩn trương, ngọ nguậy trong lòng Lộ Chiêu Hành
Không đợi được Lộ Chiêu Hành đáp lại, sau lưng đã trở nên nóng rực.
Nóng ướt hôn lên phía trên tuyến thể, Hác Mộc run lên một cái như bị điện giật, cậu nghe được Lộ Chiêu Hành ghé vào lỗ tai mình nói: "Thời gian bây giờ cũng có thể cho em.".


Chương trước Chương tiếp
Loading...