Sau Khi Xuyên Sách Trở Về, Tôi Mang Thai Con Của Bệ Hạ
Chương 60: Nở rộ (Hạ) [Kết thúc chính văn]
Ngày thổ lộ cuối tuần, tất cả mọi người đều dậy từ sớm.
Bởi vì hôm nay cũng là ngày rời khỏi biệt thự nên bọn họ đã thu dọn đồ đạc xong từ tối hôm trước. Những căn phòng quen thuộc thiếu đi mấy món vật dụng cá nhân của mỗi người bỗng nhiên trở nên hơi xa lạ.
Trước 9 giờ sáng vẫn chưa ai rời đi, bọn họ còn một nhiệm vụ cuối cùng là thổ lộ tình cảm.
Nếu hôm nay tỏ tình thành công, khách mời sẽ được tổ chương trình tặng vé du lịch dành cho hai người có bao luôn ăn ở. Đương nhiên, khách mời nào nhận được phúc lợi du lịch còn phải để tổ chương trình đi theo quay chụp, tiếp tục thồn cơm chó cho khán giả xem show.
Nếu không tỏ tình thành công thì chỉ còn lại tiếc nuối.
Cách thức thổ lộ đã được quyết định từ tối hôm qua. Ai muốn đăng ký cứ thoải mái xin số điện thoại liên lạc của đối tượng từ ê kíp, sáng nay chỉ việc tiến hành tỏ tình là xong.
Quy tắc của chương trình vốn là bắt buộc tỏ tình với một vị khách mời khác phái, nhưng vì cậu chủ Hạ nhà bọn họ khác người nên hiển nhiên không thể sắp xếp như vậy nữa, nếu không chắc chắn cậu chủ sẽ xé xác từng người một. Vậy là quy tắc lâm thời đổi thành thổ lộ với người mình thầm mến rất chung chung, không phân biệt nam nữ.
Sau 9 giờ sáng, bảy vị khách lục tục rời khỏi biệt thự, mang theo cả chậu hoa của mình và mấy món quà phụ kiện chibi La Tiểu Lê tặng. Trong một tiếng đồng hồ tiếp theo, mỗi người được yêu cầu phải lựa chọn gọi điện thoại cho một người khác để tiến hành tỏ tình.
Tuy mang tiếng là tỏ tình, nhưng nếu vị khách nào không có đối tượng như ý vẫn có thể gọi điện thoại cho người mình có ấn tượng sâu sắc nhất hoặc có quan hệ tốt nhất trong biệt thự. Về phần địa điểm gọi điện thoại ở đâu, mọi người cứ việc tùy chọn, sẽ có camera đi theo ghi hình lại.
Người mở màn là Phó Dung, anh ta vừa bước chân ra khỏi khu biệt thự đã dừng chân ngay trước ngã tư gọi điện thoại cho Vu Thu.
Nội dung ngắn gọn đến mức khiến người ta giận sôi: “Nhớ kỹ thời gian, đừng quên đấy.”
Vu Thu ở bên kia thấp thỏm tiếp điện thoại, vẫn chưa nghĩ ra nên dùng vẻ mặt gì cho hợp lý thì giọng nói lãnh đạm của sếp Phó đã chui ngay vào tai. Cậu chàng vừa ngơ ngác vừa thất vọng đáp lại: “Được.”
Người trong điện thoại nói câu tạm biệt rồi lập tức cúp máy.
Vu Thu: “…”
Tổ chương trình: “…”
Không phải chứ, sếp Phó à, anh tùy tiện nói mấy câu cảm thụ qua loa sau một tháng sống chung giúp chúng tôi cũng được mà!!! Đằng này cảm xúc gì cũng không có, cuộc gọi tổng cộng chưa đến một phút kêu bọn tôi làm sao biên tập?
Tiếp theo La Tiểu Lê và Hồ Lý cũng lần lượt đánh điện thoại.
La Tiểu Lê gọi điện cho Bạch Linh Tiên, cô nàng này không đến mức gây tuột mood như Phó Dung, đơn giản nói tiếng cảm ơn rồi hỏi Bạch Linh Tiên có thích món quà mình tặng không. Nội dung cuộc trò chuyện khá ngắn ngủi, dù sao cả bọn đã có Weibo của nhau trước khi chia tay, thế nên có gì muốn nói sau này cứ chậm rãi nói là được.
Hồ Lý gọi một cuộc cho Kỳ Trạch, những gì riêng tư cần nói tất nhiên không thể nói trước ống kính, Hồ Lý chỉ dặn dò Kỳ Trạch chú ý sức khỏe rồi thôi.
Thái độ của ba người này khá dễ hiểu, bọn họ đều là những vị khách không tìm được đối tượng ưng ý trong chương trình.
Đến lúc Vu Thu gọi điện thoại tỏ tình với Bạch Linh Tiên, thời gian nối máy nhờ thế mà dài gấp đôi. Cậu ta kể lể suốt một đường từ ngày đầu vào biệt thự đến tận hôm qua mất gần hai mươi phút, ngữ tốc lúc nhanh lúc chậm. Thời điểm Bạch Linh Tiên sốt ruột muốn cắt ngang, cậu ta mới đẩy nhanh tốc độ nói hết câu “Tôi thích cô” ra khỏi miệng.
Người ở đầu bên này cúi đầu đỏ mặt, gượng cười nhìn các nhân viên đi theo quay chụp mình.
Một lúc sau, Bạch Linh Tiên đáp lại.
Vu Thu lập tức nở nụ cười ngây ngô rồi vội vàng lái xe đi đến chỗ Bạch Linh Tiên đang đứng. Cậu ta dừng xe, cầm lên món quà chuẩn bị tặng, chạy vội về phía cô.
Cuối cùng cậu chàng ôm nhẹ Bạch Linh Tiên một cái, đưa món quà trên tay cho đối phương.
Cùng lúc đó, Kỳ Trạch đã nhận được dãy số của Hạ Viễn Quân từ tổ chương trình. Cậu bấm nút gọi điện, đầu bên kia bắt máy rất nhanh.
Kỳ Trạch hỏi: “Anh đang ở đâu vậy?”
Hạ Viễn Quân đọc địa chỉ xong lại nói: “Em chờ ở đó đi, để tôi đến đón.”
Hai người này đã chuyển sang chế độ yêu đương từ giữa chương trình cho nên cả ê kíp đều cảm thấy vụ tỏ tình hôm nay là hết sức dư thừa. Thậm chí lúc rời khỏi biệt thự, mỗi người đi một hướng cũng chỉ là hình thức cho vui.
Đạo diễn còn hơi sợ lát nữa bọn họ sẽ đối đáp qua loa theo kiểu “Em thích anh”, “Tôi cũng thích em”, không gây dựng được một chút không khí hồi hộp nào là hỏng bét.
Quá mệt mỏi.
Đây là cuộc nói chuyện điện thoại đầu tiên của cả hai, Kỳ Trạch không dự định kết thúc nó quá nhanh. Cậu quay đầu liếc nhìn khu biệt thự Lệ Loan, hơi chút cảm khái: “Ngày đầu tiên gặp anh, em đã cho rằng anh không phải người em muốn tìm.”
!!!
Nhân viên ghi hình tức khắc lên tinh thần, đúng rồi, chính là kiểu mở đề thế này này.
Kỳ Trạch: “Tuy cả diện mạo lẫn giọng nói đều rất giống, nhưng em nhận định anh không phải người đó.”
Hạ Viễn Quân bật cười quyến rũ: “Vậy Tiểu Thất thích người nào hơn?”
Á đù! Tình huống gì đây?
Nhân viên công tác càng phấn khích hơn. Hai người này còn có cả “chuyện cũ” nữa cơ? Hình như có thế thân? Rốt cuộc là thế nào vậy kể nghe với?
Đúng vậy! Sao bọn họ không nghĩ ra nhỉ? Hạ Viễn Quân thứ gì cũng có không dưng lại chạy đi tham gia gameshow hẹn hò à? Nhất định là có khúc mắc rồi!
Kỳ Trạch cong khóe môi: “Đương nhiên em thích cả hai.” Người trưởng thành không cần phải chọn.
Nhân viên công tác: “…” Vãi nồi, còn quang minh chính đại tuyên bố chân đứng hai thuyền luôn?
Có điều phía bọn họ không thể nghe thấy nội dung Hạ Viễn Quân trả lời, cho nên không xác định được Kỳ Trạch có ý như vậy thật không. Nhưng mặc kệ, người thành công xác định tình cảm với cậu chủ Hạ đã xem như đủ bản lĩnh rồi.
Cậu vừa thích hắn dịu dàng săn sóc vừa thích hắn bá đạo ngang ngược, thích hắn trầm ổn bình tĩnh, cũng thích hắn ấu trĩ bốc đồng. Cậu thích người này, thích hết mọi ưu khuyết điểm, thích toàn bộ của hắn.
Những điều này cậu không cần nói ra miệng, bởi vì bọn họ đều hiểu rõ trong lòng.
Kỳ Trạch ôm chậu hoa cát cánh trên tay, những đóa hoa màu tím nở rộ cực kỳ xinh đẹp.
Cậu ngước mắt nhìn chiếc xe từ từ tiến đến gần: “Chị Bạch từng nói hoa cát cánh có hai ý nghĩa, tình yêu vô vọng và tình yêu vĩnh hằng. Ngày trước em cho rằng chậu hoa của mình mang ý nghĩa thứ nhất, mãi cho đến khi anh đến, em mới biết là không phải.”
Vĩnh hằng.
Đây là lời hứa hẹn Kỳ Trạch dành cho hắn sao?
Hạ Viễn Quân thò đầu khỏi xe nhìn bóng dáng đứng cách đó không xa, lồng ngực như có thứ gì nghẹn cứng đến phát đau. Hắn nhanh chóng dừng xe lại, ôm chậu hoa đặt trên ghế phụ bước về phía Kỳ Trạch.
Ngày đầu tiên vào biệt thự, tổ chương trình tặng cho mỗi người một chậu hoa, có thể giữ làm vật kỷ niệm mà cũng có thể tặng cho người mình ái mộ.
Hạ Viễn Quân muốn tặng nó.
Hắn đứng yên trước mặt Kỳ Trạch. Cậu cất di động vào túi, ôm chậu hoa của mình đưa cho Hạ Viễn Quân, cong mắt cười hỏi: “Anh có muốn nhận không?”
Hạ Viễn Quân kiềm chế xúc động muốn ôm chầm người vào ngực, giọng khàn hẳn đi: “Đương nhiên là có.”
Hắn nhận chậu hoa của Kỳ Trạch, sau đó đưa chậu của mình cho cậu.
Kỳ Trạch ôm cây vào lòng: “Tặng em à?”
Một tay Hạ Viễn Quân ôm chậu cát cánh, tay kia ôm Kỳ Trạch, tặng thêm cho cậu một nụ hôn khắc chế lên trán, thấp giọng nói: “Toàn bộ của tôi đều là của em, thế nào?”
Ai ngờ Kỳ Trạch không ngượng ngùng như dự đoán mà ngược lại còn huých khuỷu tay vào người như muốn nhắc nhở hắn, ở đây có người ngoài, đừng tùy ý cợt nhả.
Hạ Viễn Quân bất đắc dĩ đành phải thay cậu lấy trọng điểm ra khỏi chậu hoa, nhân tiện mở hộp luôn: “Thứ tôi đặt làm lần trước đã xong rồi, đeo thử không?”
Kỳ Trạch hơi bất ngờ một chút nhưng phản ứng cũng chỉ tương tự như các cặp đôi tặng nhẫn bình thường, ít nhất không đến mức kích động khóc lóc như phim. Dù sao hai người đã kết hôn một lần, hôn lễ trước còn rất long trọng xa hoa, càng đừng nói đây chẳng phải lần đầu hắn tặng nhẫn cho cậu.
Kiểu dáng nhẫn hiện giờ không tương tự, Kỳ Trạch vẫn rất thích.
Tổ chương trình ngơ ngác nhìn hai nhân vật chính, một bên hời hợt cầu hôn, bên kia bình thản giơ tay xỏ nhẫn. Khoan đã, chương trình này chỉ viết kịch bản đến đoạn tỏ tình thôi, cầu hôn gì đó có phải hơi lố rồi không? Hơi lố rồi đúng không?
Còn nữa, là cầu hôn đấy! Sao mấy người có thể bình tĩnh như vậy hả?
Là giả đúng không? Cặp nhẫn kia là đồ giả à? Là cái loại bán sỉ hai mươi tệ một chục lần trước đạo diễn mua chứ gì?
A a a a a a!!! Mấy người phản ứng bình thường hơn một chút được không! Tụi tôi đang quay chương trình đấy! Đừng giữ thái độ tự nhiên như kiểu thảo luận trưa nay ăn gì nữa ok? Đạo diễn ơi, ông đừng trả cát sê tham gia chương trình cho họ nữa nha?
Mệt tâm quá.
“Đúng rồi, đạo diễn, ngôn ngữ hoa của lan lưỡi rồng là gì vậy?”
Đạo diễn châm điếu thuốc: “Trả giá hết thảy vì tình yêu.”
“…”
“Nghe cứ ngu ngu kiểu gì ý.”
“Tôi lại cảm thấy trên mặt đạo diễn tràn ngập chuyện muốn kể.”
“Hầy, thôi đi đi, tan làm rồi. Trưa nay đạo diễn có bao cơm không thế?”
Đạo diễn mất công pose dáng nửa ngày không ai buồn hỏi chuyện lập tức sửng cồ: Ăn cái rắm chúng mày ấy!
— KẾT THÚC CHÍNH VĂN —
Bởi vì hôm nay cũng là ngày rời khỏi biệt thự nên bọn họ đã thu dọn đồ đạc xong từ tối hôm trước. Những căn phòng quen thuộc thiếu đi mấy món vật dụng cá nhân của mỗi người bỗng nhiên trở nên hơi xa lạ.
Trước 9 giờ sáng vẫn chưa ai rời đi, bọn họ còn một nhiệm vụ cuối cùng là thổ lộ tình cảm.
Nếu hôm nay tỏ tình thành công, khách mời sẽ được tổ chương trình tặng vé du lịch dành cho hai người có bao luôn ăn ở. Đương nhiên, khách mời nào nhận được phúc lợi du lịch còn phải để tổ chương trình đi theo quay chụp, tiếp tục thồn cơm chó cho khán giả xem show.
Nếu không tỏ tình thành công thì chỉ còn lại tiếc nuối.
Cách thức thổ lộ đã được quyết định từ tối hôm qua. Ai muốn đăng ký cứ thoải mái xin số điện thoại liên lạc của đối tượng từ ê kíp, sáng nay chỉ việc tiến hành tỏ tình là xong.
Quy tắc của chương trình vốn là bắt buộc tỏ tình với một vị khách mời khác phái, nhưng vì cậu chủ Hạ nhà bọn họ khác người nên hiển nhiên không thể sắp xếp như vậy nữa, nếu không chắc chắn cậu chủ sẽ xé xác từng người một. Vậy là quy tắc lâm thời đổi thành thổ lộ với người mình thầm mến rất chung chung, không phân biệt nam nữ.
Sau 9 giờ sáng, bảy vị khách lục tục rời khỏi biệt thự, mang theo cả chậu hoa của mình và mấy món quà phụ kiện chibi La Tiểu Lê tặng. Trong một tiếng đồng hồ tiếp theo, mỗi người được yêu cầu phải lựa chọn gọi điện thoại cho một người khác để tiến hành tỏ tình.
Tuy mang tiếng là tỏ tình, nhưng nếu vị khách nào không có đối tượng như ý vẫn có thể gọi điện thoại cho người mình có ấn tượng sâu sắc nhất hoặc có quan hệ tốt nhất trong biệt thự. Về phần địa điểm gọi điện thoại ở đâu, mọi người cứ việc tùy chọn, sẽ có camera đi theo ghi hình lại.
Người mở màn là Phó Dung, anh ta vừa bước chân ra khỏi khu biệt thự đã dừng chân ngay trước ngã tư gọi điện thoại cho Vu Thu.
Nội dung ngắn gọn đến mức khiến người ta giận sôi: “Nhớ kỹ thời gian, đừng quên đấy.”
Vu Thu ở bên kia thấp thỏm tiếp điện thoại, vẫn chưa nghĩ ra nên dùng vẻ mặt gì cho hợp lý thì giọng nói lãnh đạm của sếp Phó đã chui ngay vào tai. Cậu chàng vừa ngơ ngác vừa thất vọng đáp lại: “Được.”
Người trong điện thoại nói câu tạm biệt rồi lập tức cúp máy.
Vu Thu: “…”
Tổ chương trình: “…”
Không phải chứ, sếp Phó à, anh tùy tiện nói mấy câu cảm thụ qua loa sau một tháng sống chung giúp chúng tôi cũng được mà!!! Đằng này cảm xúc gì cũng không có, cuộc gọi tổng cộng chưa đến một phút kêu bọn tôi làm sao biên tập?
Tiếp theo La Tiểu Lê và Hồ Lý cũng lần lượt đánh điện thoại.
La Tiểu Lê gọi điện cho Bạch Linh Tiên, cô nàng này không đến mức gây tuột mood như Phó Dung, đơn giản nói tiếng cảm ơn rồi hỏi Bạch Linh Tiên có thích món quà mình tặng không. Nội dung cuộc trò chuyện khá ngắn ngủi, dù sao cả bọn đã có Weibo của nhau trước khi chia tay, thế nên có gì muốn nói sau này cứ chậm rãi nói là được.
Hồ Lý gọi một cuộc cho Kỳ Trạch, những gì riêng tư cần nói tất nhiên không thể nói trước ống kính, Hồ Lý chỉ dặn dò Kỳ Trạch chú ý sức khỏe rồi thôi.
Thái độ của ba người này khá dễ hiểu, bọn họ đều là những vị khách không tìm được đối tượng ưng ý trong chương trình.
Đến lúc Vu Thu gọi điện thoại tỏ tình với Bạch Linh Tiên, thời gian nối máy nhờ thế mà dài gấp đôi. Cậu ta kể lể suốt một đường từ ngày đầu vào biệt thự đến tận hôm qua mất gần hai mươi phút, ngữ tốc lúc nhanh lúc chậm. Thời điểm Bạch Linh Tiên sốt ruột muốn cắt ngang, cậu ta mới đẩy nhanh tốc độ nói hết câu “Tôi thích cô” ra khỏi miệng.
Người ở đầu bên này cúi đầu đỏ mặt, gượng cười nhìn các nhân viên đi theo quay chụp mình.
Một lúc sau, Bạch Linh Tiên đáp lại.
Vu Thu lập tức nở nụ cười ngây ngô rồi vội vàng lái xe đi đến chỗ Bạch Linh Tiên đang đứng. Cậu ta dừng xe, cầm lên món quà chuẩn bị tặng, chạy vội về phía cô.
Cuối cùng cậu chàng ôm nhẹ Bạch Linh Tiên một cái, đưa món quà trên tay cho đối phương.
Cùng lúc đó, Kỳ Trạch đã nhận được dãy số của Hạ Viễn Quân từ tổ chương trình. Cậu bấm nút gọi điện, đầu bên kia bắt máy rất nhanh.
Kỳ Trạch hỏi: “Anh đang ở đâu vậy?”
Hạ Viễn Quân đọc địa chỉ xong lại nói: “Em chờ ở đó đi, để tôi đến đón.”
Hai người này đã chuyển sang chế độ yêu đương từ giữa chương trình cho nên cả ê kíp đều cảm thấy vụ tỏ tình hôm nay là hết sức dư thừa. Thậm chí lúc rời khỏi biệt thự, mỗi người đi một hướng cũng chỉ là hình thức cho vui.
Đạo diễn còn hơi sợ lát nữa bọn họ sẽ đối đáp qua loa theo kiểu “Em thích anh”, “Tôi cũng thích em”, không gây dựng được một chút không khí hồi hộp nào là hỏng bét.
Quá mệt mỏi.
Đây là cuộc nói chuyện điện thoại đầu tiên của cả hai, Kỳ Trạch không dự định kết thúc nó quá nhanh. Cậu quay đầu liếc nhìn khu biệt thự Lệ Loan, hơi chút cảm khái: “Ngày đầu tiên gặp anh, em đã cho rằng anh không phải người em muốn tìm.”
!!!
Nhân viên ghi hình tức khắc lên tinh thần, đúng rồi, chính là kiểu mở đề thế này này.
Kỳ Trạch: “Tuy cả diện mạo lẫn giọng nói đều rất giống, nhưng em nhận định anh không phải người đó.”
Hạ Viễn Quân bật cười quyến rũ: “Vậy Tiểu Thất thích người nào hơn?”
Á đù! Tình huống gì đây?
Nhân viên công tác càng phấn khích hơn. Hai người này còn có cả “chuyện cũ” nữa cơ? Hình như có thế thân? Rốt cuộc là thế nào vậy kể nghe với?
Đúng vậy! Sao bọn họ không nghĩ ra nhỉ? Hạ Viễn Quân thứ gì cũng có không dưng lại chạy đi tham gia gameshow hẹn hò à? Nhất định là có khúc mắc rồi!
Kỳ Trạch cong khóe môi: “Đương nhiên em thích cả hai.” Người trưởng thành không cần phải chọn.
Nhân viên công tác: “…” Vãi nồi, còn quang minh chính đại tuyên bố chân đứng hai thuyền luôn?
Có điều phía bọn họ không thể nghe thấy nội dung Hạ Viễn Quân trả lời, cho nên không xác định được Kỳ Trạch có ý như vậy thật không. Nhưng mặc kệ, người thành công xác định tình cảm với cậu chủ Hạ đã xem như đủ bản lĩnh rồi.
Cậu vừa thích hắn dịu dàng săn sóc vừa thích hắn bá đạo ngang ngược, thích hắn trầm ổn bình tĩnh, cũng thích hắn ấu trĩ bốc đồng. Cậu thích người này, thích hết mọi ưu khuyết điểm, thích toàn bộ của hắn.
Những điều này cậu không cần nói ra miệng, bởi vì bọn họ đều hiểu rõ trong lòng.
Kỳ Trạch ôm chậu hoa cát cánh trên tay, những đóa hoa màu tím nở rộ cực kỳ xinh đẹp.
Cậu ngước mắt nhìn chiếc xe từ từ tiến đến gần: “Chị Bạch từng nói hoa cát cánh có hai ý nghĩa, tình yêu vô vọng và tình yêu vĩnh hằng. Ngày trước em cho rằng chậu hoa của mình mang ý nghĩa thứ nhất, mãi cho đến khi anh đến, em mới biết là không phải.”
Vĩnh hằng.
Đây là lời hứa hẹn Kỳ Trạch dành cho hắn sao?
Hạ Viễn Quân thò đầu khỏi xe nhìn bóng dáng đứng cách đó không xa, lồng ngực như có thứ gì nghẹn cứng đến phát đau. Hắn nhanh chóng dừng xe lại, ôm chậu hoa đặt trên ghế phụ bước về phía Kỳ Trạch.
Ngày đầu tiên vào biệt thự, tổ chương trình tặng cho mỗi người một chậu hoa, có thể giữ làm vật kỷ niệm mà cũng có thể tặng cho người mình ái mộ.
Hạ Viễn Quân muốn tặng nó.
Hắn đứng yên trước mặt Kỳ Trạch. Cậu cất di động vào túi, ôm chậu hoa của mình đưa cho Hạ Viễn Quân, cong mắt cười hỏi: “Anh có muốn nhận không?”
Hạ Viễn Quân kiềm chế xúc động muốn ôm chầm người vào ngực, giọng khàn hẳn đi: “Đương nhiên là có.”
Hắn nhận chậu hoa của Kỳ Trạch, sau đó đưa chậu của mình cho cậu.
Kỳ Trạch ôm cây vào lòng: “Tặng em à?”
Một tay Hạ Viễn Quân ôm chậu cát cánh, tay kia ôm Kỳ Trạch, tặng thêm cho cậu một nụ hôn khắc chế lên trán, thấp giọng nói: “Toàn bộ của tôi đều là của em, thế nào?”
Ai ngờ Kỳ Trạch không ngượng ngùng như dự đoán mà ngược lại còn huých khuỷu tay vào người như muốn nhắc nhở hắn, ở đây có người ngoài, đừng tùy ý cợt nhả.
Hạ Viễn Quân bất đắc dĩ đành phải thay cậu lấy trọng điểm ra khỏi chậu hoa, nhân tiện mở hộp luôn: “Thứ tôi đặt làm lần trước đã xong rồi, đeo thử không?”
Kỳ Trạch hơi bất ngờ một chút nhưng phản ứng cũng chỉ tương tự như các cặp đôi tặng nhẫn bình thường, ít nhất không đến mức kích động khóc lóc như phim. Dù sao hai người đã kết hôn một lần, hôn lễ trước còn rất long trọng xa hoa, càng đừng nói đây chẳng phải lần đầu hắn tặng nhẫn cho cậu.
Kiểu dáng nhẫn hiện giờ không tương tự, Kỳ Trạch vẫn rất thích.
Tổ chương trình ngơ ngác nhìn hai nhân vật chính, một bên hời hợt cầu hôn, bên kia bình thản giơ tay xỏ nhẫn. Khoan đã, chương trình này chỉ viết kịch bản đến đoạn tỏ tình thôi, cầu hôn gì đó có phải hơi lố rồi không? Hơi lố rồi đúng không?
Còn nữa, là cầu hôn đấy! Sao mấy người có thể bình tĩnh như vậy hả?
Là giả đúng không? Cặp nhẫn kia là đồ giả à? Là cái loại bán sỉ hai mươi tệ một chục lần trước đạo diễn mua chứ gì?
A a a a a a!!! Mấy người phản ứng bình thường hơn một chút được không! Tụi tôi đang quay chương trình đấy! Đừng giữ thái độ tự nhiên như kiểu thảo luận trưa nay ăn gì nữa ok? Đạo diễn ơi, ông đừng trả cát sê tham gia chương trình cho họ nữa nha?
Mệt tâm quá.
“Đúng rồi, đạo diễn, ngôn ngữ hoa của lan lưỡi rồng là gì vậy?”
Đạo diễn châm điếu thuốc: “Trả giá hết thảy vì tình yêu.”
“…”
“Nghe cứ ngu ngu kiểu gì ý.”
“Tôi lại cảm thấy trên mặt đạo diễn tràn ngập chuyện muốn kể.”
“Hầy, thôi đi đi, tan làm rồi. Trưa nay đạo diễn có bao cơm không thế?”
Đạo diễn mất công pose dáng nửa ngày không ai buồn hỏi chuyện lập tức sửng cồ: Ăn cái rắm chúng mày ấy!
— KẾT THÚC CHÍNH VĂN —