Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Thành Người Duy Nhất Của Nam Phụ Thâm Tình

Chương 4: Trịnh phủ



“Thần, Lý Thành tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Triệu Nhàn Viễn ra hiệu cho Phúc Hỉ bên cạnh đỡ Lý Thành đang quỳ trên mặt đất dậy.
“Thần điều tra được Đoan vương câu kết với ngoại tộc, trong mật thất của phủ Đoan vương chất đầy vàng bạc châu báu, còn có mật thư qua lại giữa Đoan Vương và người đứng đầu Lịch tộc.” Lý Thành dâng hộp trong tay lên cho Triệu Nhàn Viễn. “Đây chính là chứng cứ Đoan vương câu kết với ngoại tộc.”
Triệu Nhàn Viễn mở hộp ra, bên trong chứa đầy thư từ. Triệu Nhàn Viễn cầm một nắm thư ném vào mặt nam tử mặc hoa phục: “Đoan vương, ngươi còn gì muốn nói!”
Đoan vương thấp giọng lẩm bẩm: “Sao có thể vẫn còn, rõ ràng ta đã đốt hết rồi mà.” Sau đó lớn tiếng nói với Triệu Nhàn Viễn: “Ta đã đốt những lá thư kia rồi, những cái này đều là giả, đúng, những cái này là giả, thư thật đã bị ta đốt hết rồi.”
Ngay từ lúc thái hậu bận rộn triệu tập chúng thần nghị sự, Đoan vương đã bị người của Triệu Nhàn Viễn giam giữ rồi, không biết hắn ta phải chịu loại tra tấn nào mà đã rơi vào trạng thái mê sảng.
Đại điện vốn yên tĩnh lúc này rất ồn ào, Triệu Nhàn Viễn nói: “Trẫm tin việc cấu kết với ngoại tộc không phải chủ ý của hoàng huynh, nhất định có người xúi giục gây nên, nếu hoàng huynh có thể nói ra người xúi giục ở phía sau, ta nghĩ hoàng huynh không đáng tội chết.”
Đoan vương nghe vậy, vô thức nhìn về phía thái hậu, lại quay sang nhìn Triệu Nhàn Viễn rồi chỉ vào một nhóm quần thần trong điện: “Là, là hắn, là Tôn Khách Hà.”
Tôn Khách Hà bị gọi tên, nghe hắn ta nói thế, lập tức quỳ xuống hô to: “Lão thần bị oan, bệ hạ. Lão thần hết lòng hết sức cho Ân triều bao năm qua, sao có thể làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo như thế được.”
“Những gì Đoan vương nói có đúng hay không Trẫm sẽ sai người đi điều tra. Trước khi điều ra rõ ràng sự thật, Tôn thượng thư sẽ bị cấm túc ở Tôn phủ. Đoan vương cấu kết với ngoại tộc, bằng chứng xác thực, xét thấy thái độ nhận tội tốt, tội không đáng chết, nên sẽ bị cấm túc ở chiếu ngục (*) suốt đời, không được ra ngoài nếu không có chiếu chỉ.”
(*) 诏狱: nhà tù dành cho quan viên cao cấp. Nhà tù do hoàng đế trực tiếp quản lý, tất cả phạm nhân trong nhà tù này đều do chính hoàng đế kết tội.
Triệu Nhàn Viễn không đoái hoài đến thái hậu đã ngã gục trên ghế vì phải chịu đả kích quá lớn. Hắn thừa cơ này thay đổi chức vụ của các quan lại, dần dần loại bỏ tàn dư quyền lực của thái hậu trong triều đình. Phụ thân Tôn Khách Hà và con trai Đoan vương của thái hậu đã không thể dấy lên sóng gió gì nữa. Thế lực còn sót lại của thái hậu cũng không còn gì đáng phải e dè.
Về phần tại sao không giết thái hậu, Triệu Nhàn Viễn giữ bà ta lại vì vẫn còn chỗ để lợi dụng, nếu bà ta đã có thể mời được sát thủ của Thất Nhật Các một lần, vậy bà ta có thể mời được sát thủ Thất Nhật Các thêm lần nữa. Đến khi đó, chính là thời cơ tốt nhất để báo thù.
Sát thủ Thất Nhật Các là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến cái chết của Từ Miểu. Thất Nhật Các cũng sẽ phải trả một cái giá tương ứng.
Chuyện Thất Nhật Các không được phép tham gia vào các cuộc tranh chấp trong hoàng gia và triều chính là quy tắc đã được định sẵn. Nếu Thất Nhật Các đã bất nhân, vậy đừng trách Triệu Nhàn Viễn bất nghĩa.
Huống hồ để thái hậu chết như vậy chẳng phải đáng tiếc lắm sao. Từ nay về sau, bà ta sẽ bị giam cầm trong thâm cung, đứa con trai duy nhất cũng thành kẻ ngớ ngẩn và không có khả năng trở mình nữa, sống như vậy còn giày vò hơn so với cái chết.
Đến bước này, Triệu Nhàn Viễn mới coi như đã chính thức nắm giữ triều Ân. Nhưng với Triệu Nhàn Viễn, tất cả đều đã muộn rồi. Hắn không thể nhìn thấy Miểu Miểu của hắn nữa.
“Cô cô, hàng tốt như này càng ngày càng ít, hay là…” Một người vừa gầy vừa nhỏ giơ tay lên xoa nhẹ và nói. Nhìn kĩ thì chân của hắn ta có chút bất thường, chân trái hơi quặt về phía sau tạo ra một độ cong đáng kinh ngạc.
Hắn ta bị người khác gọi là tên què. Một phần vì hắn ta đi khập khiễng, một phần vì hắn ta là một tên môi giới. Hắn không chỉ bắt cô nương và thiếu niên từ nhà bách tính, mà còn lừa bán những cô nương và thiếu niên ngoại lai không có thế lực hay chỗ dựa.
Đứng đối diện với hắn ta là nhũ mẫu của Trịnh gia, lão gia Trịnh gia là Công bộ Thị lang, thế nên người hầu trong phủ cũng cư xử có phần thượng đẳng với bên ngoài. Bà ta nghe những lời của tên què nói thì hơi cau mày, không nói gì.
Lần này Trịnh đại tiểu thư về phủ, trong phủ bị thiếu nhân lực nên mới đến chỗ tên môi giới này mua nha đầu.
Trên thực tế, cứ cách một khoảng thời gian Trịnh phủ sẽ mua vài nha đầu.
Trịnh nhị tiểu thư không coi tôi tớ mình ra gì, mặc sức đánh chửi, xuống tay không biết nặng nhẹ, nha đầu bị đánh chết không phải mười mấy thì cũng đã tới chục người rồi. Trịnh lão gia và Trịnh phu nhân lại chưa từng coi sóc việc này.
Những công việc còn trống luôn phải có người làm nên thỉnh thoảng họ sẽ chọn mua vài nha đầu từ gã môi giới.
Hầu hết đầy tớ mà Trịnh phủ mua đều là những người không có giấy tờ chứng nhận thân phận, hay nói cách khác là những cô nương ngoại địa một thân một mình tới đây rồi bị bọn buôn người bắt cóc.
Những cô nương này sẽ bị quan phủ nhận định là mất tích, bởi vì không có chỗ dựa hay gia đình nên quan phủ sẽ không đặc biệt đi điều tra. Hơn nữa, vì bọn môi giới cũng có đôi chút mối liên hệ với quan phủ, nên quan phủ thường sẽ nhắm mắt làm ngơ trước những chuyện thế này.
Vì Trịnh gia cố ý ép tin Trịnh nhị tiểu thư tuỳ ý giế,t chết đầy tớ xuống, nên sẽ chọn những đầy tớ không có giấy tờ tùy thân để thay thế cho những tôi tớ được bảo vệ bởi giấy tờ của quan phủ nhưng đã bị Trịnh nhị tiểu thư gi,ết chết.
Triều Ân đã quy định không được phép tùy tiện giết hại những tôi tớ có giấy tờ chứng minh thân phận của quan phủ. Tuy Trịnh lão gia quyền cao chức trọng nhưng vẫn phải che giấu những điều cần che giấu hòng ngăn cản các đối thủ chính trị của mình phát hiện ra vụ việc và từ đó luận tội lão gia Trịnh gia.
Trong nhà, Trịnh nhị tiểu thư vô cùng kiêu căng, coi mạng người như cỏ rác. Nhưng bên ngoài và ở trong mắt người khác, Trịnh nhị tiểu thư lại có tri thức hiểu lễ nghĩa, tài mạo song toàn.
Trịnh nhị tiểu thư là sự lựa chọn hàng đầu cho địa vị chủ mẫu của tầng lớp thượng lưu và quý tộc. So với mẫu thân của Trịnh đại tiểu thư, mẫu thân của Trịnh nhị tiểu thư chính là con gái của đương kim thừa tướng.
Nhũ mẫu Trịnh phủ chọn bừa mấy người mang về phủ, trong đó bao gồm cả Từ Miểu.
Người mua nhóm Từ Miểu là đại ma ma bên cạnh Trịnh phu nhân, Tiêu ma ma.
Từ Miểu được phân đến viện của Trịnh phu nhân, chủ yếu làm những công việc quét dọn. Từ Miểu đến Trịnh phủ đã được khoảng năm sáu ngày, nhưng số lần gặp được Trịnh phu nhân không quá ba lần.
Nơi Từ Miểu ở chính là sân ngoài của Trịnh phu nhân, không khí ở sân ngoài rất tốt, mấy ngày nay Từ Miểu sống khá thoải mái.
Thực ra thế này cũng không tồi, không có hục hặc tranh đấu, không cần hầu hạ người khác, chỉ phải làm vài việc trong nhà nhưng không tính là quá mệt.
“Đại tiểu thư chờ ở đây một chốc, nô tì đi xin chỉ thị của đại phu nhân.”
Là tiếng của Tiêu ma ma.
Đại tiểu thư? Chẳng lẽ là đại tiểu thư Trịnh Tương của Trịnh gia từng bị đưa đến điền trang bên ngoài.
Trước kia lão gia Trịnh gia lấy một thường dân làm thê tử. Trịnh Tương chính là con gái của ông ta và thê tử đó, sau này mẫu thân của Trịnh Tương bị bệnh qua đời, Trịnh lão gia bèn tái giá với con gái thứ hai của nhà Thừa tướng.
Trịnh lão gia và mẫu thân của Trịnh Tương tình đầu ý hợp, nên hiển nhiên ông ta đối xử với Trịnh Tương vô cùng tốt, nhưng sau này Trịnh Tương lại bị Trịnh lão gia đích thân hạ lệnh đưa tới điền trang; không ai biết lúc đó đã xảy ra chuyện gì, e rằng chỉ có mấy vị chủ tử của Trịnh gia mới biết.
Bây giờ đại tiểu thư Trịnh gia trở về phủ, cũng không biết lý do là gì.
Tiêu ma ma đi bẩm báo, hồi lâu vẫn chưa quay lại. Từ Miểu lén nhìn Trịnh Tương từ chỗ mình ẩn nấp. Trịnh Tương gầy và nhỏ, mặc quần áo thô vải bố, không phù hợp với cảnh quan và kiến trúc lộng lẫy xung quanh. Nàng ấy đứng rất nghiêm, nhưng khi nhìn kỹ mới thấy cơ thể dường như đang run rẩy.
Qua một lúc lâu, Tiêu ma ma mới quay lại. Bà ta giả vờ tiếc nuối nói: “Hay là mấy ngày nữa đại tiểu thư hẵng đến thỉnh an, phu nhân bị phong hàn, sợ sẽ lây bệnh cho đại tiểu thư.”
Đứng đối diện với Tiêu ma ma, Trịnh Tương không nói gì, chỉ chào hỏi đơn giản rồi định rời đi.
Khoảnh khắc nhìn thấy Trịnh Tương quay người, Tiêu ma ma đột nhiên gọi nàng ấy lại: “À, đại tiểu thư, quên nói cho ngươi biết, ngươi không được vào viện trước kia ở nữa, lão gia đã cho nhị tiểu thư chuyển vào rồi. Phu nhân sắp xếp cho ngươi ở Khinh Tố viện, đại tiểu thư đừng đi nhầm đấy.”
“Ngươi ở viện nào, ở đây làm cái gì?” Giọng nói cách đó không xa làm Tiêu ma ma và Trịnh Tương giật mình.
Tiêu ma ma lập tức nhận ra đây là giọng nói của nhị tiểu thư Trịnh Nguyệt Nhi của Trịnh gia - con gái bảo bối mà phu nhân nâng như nâng trứng.
Giọng nói phát ra từ sau lưng Từ Miểu, nàng chưa kịp phản ứng, vừa quay người lại đã bị tát một cái.
“Nhị tiểu thư đang hỏi ngươi đấy.” Người lên tiếng là đại nha hoàn của Trịnh Nguyệt Nhi, Thải Kỳ, cũng chính là người đã đánh Từ Miểu.
Lúc này Tiêu ma ma cũng chạy đến: “Nhị tiểu thư đừng trách, nàng ta là nha đầu vừa vào phủ mới mấy ngày, không hiểu phép tắc, mạo phạm nhị tiểu thư. Còn không mau nhận tội với nhị tiểu thư đi.”
Từ Miểu thấy vậy vội vàng quỳ xuống nói với Trịnh Nguyệt Nhi: “Nô tì không hiểu phép tắc, đã mạo phạm nhị tiểu thư, xin tiểu thư trách phạt.”
“Vậy thì giết đi, trong Trịnh phủ không thể có nha hoàn không biết phép tắc. Thấy thái độ nhận lỗi của ngươi không tệ, vậy ta sẽ cho ngươi chết một cách thoải mái.”
Trịnh Nguyệt Nhi vừa dứt lời, đã có gia đinh bước ra từ phía sau nàng ta và tóm lấy Từ Miểu.
Tiêu ma ma thấy thế không nói gì, chỉ khẽ thở dài.
Trịnh Tương vẫn luôn không nói gì, chợt lên tiếng: “Nguyệt Nhi muội muội, nha hoàn này không phạm phải lỗi gì lớn, hay là phạt một ít bạc tháng thôi là được.”
“Ai là muội muội của ngươi! Kẻ giết người như ngươi cũng xứng gọi ta là muội muội à?!”
Nghe Trịnh Nguyệt Nhi nói vậy, khuôn mặt vốn đã nhợt nhạt của Trịnh Tương càng trở nên trắng bệch. Mắt đỏ ngầu, nàng ấy quát Trịnh Nguyệt Nhi: “Ta không phải là kẻ giết người, không phải!”
“Ngươi chính là kẻ giết người, ngươi không chỉ hại mẫu thân của ngươi còn hại đệ đệ của ta, ngươi chính là kẻ mang tội giết người!”
“Được rồi.” Một giọng nói uy nghiêm và bình thản vang lên.
Trịnh phu nhân đi đến, nắm lấy tay của Trịnh Nguyệt Nhi, nhìn nàng ta như đang quở trách rồi dịu dàng nói với nàng ta: “Sao không mặc nhiều một chút, ở ngoài bao lâu rồi, tay cũng lạnh hết rồi.” Bà ta lại quay sang nhìn những người hầu phía sau Trịnh Nguyệt Nhi, lạnh lùng nói: “Các người chăm sóc chủ tử kiểu gì thế, nếu như Nguyệt Nhi nhiễm phong hàn thì các ngươi có gánh vác nổi không?”
Trịnh phu nhân dạy dỗ người hầu xong mới quay lại nhìn Trịnh Tương: “Đại tiểu thư cần gì phải nhúng tay vào chuyện Nguyệt Nhi dạy dỗ nha hoàn phạm lỗi. Mà thôi, khó khăn lắm đại tiểu thư mới có thể trở về từ điền trang, sau này vẫn nên an phận một chút thì tốt hơn. Còn nha đầu này, nếu đại tiểu thư đã xin cho ngươi, chi bằng đánh bốn mươi trượng rồi bán ra khỏi phủ đi.”
Bốn mươi trượng, hoàn toàn không ai có thể sống sót qua bốn mươi trượng. Vốn dĩ đại phu nhân cũng không định bỏ qua cho Từ Miểu, còn có thể mượn cơ hội này hạ thấp uy của Trịnh Tương, sao lại không làm chứ.
Lúc này, Trịnh Nguyệt Nhi nói: “Mẹ, Trịnh Tương hiếm khi mở miệng cầu cạnh, hay là sau khi đánh xong, điều nha đầu này đến viện của Trịnh Tương hầu hạ đi, thế thì cô ta cũng có người bầu bạn.”
“Nguyệt Nhi muốn thế nào thì làm thế ấy.” Trịnh phu nhân cưng chiều cười nói.
Số phận tiếp theo của Từ Miểu cứ thế bị định đoạt chỉ sau vài ba câu của mẹ con Trịnh Nguyệt Nhi.
Cuối cùng vẫn khó tránh khỏi cái chết ư?
Đau quá, đau quá… Không biết bao nhiêu gậy rơi xuống, cái ghế mà Từ Miểu nằm đã bị máu nhuộm đỏ, mồ hôi lạnh chảy xuống trên mặt Từ Miểu như nước chảy, ý thức dần dần mơ hồ, cứ tiếp tục như thế này thì ngay cả thần tiên cũng không thể cứu được mạng của Từ Miểu.
Từ Miểu thoáng nghe thấy có người hô dừng lại, nhưng nàng không chịu đựng nổi nên đã ngất trên ghế, sống chết không rõ.
Chương trước Chương tiếp
Loading...