Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Sau Khi Xuyên Sách Tôi Cùng Bá Tổng Tương Lai HE Rồi - Trang 2

Chương 50: Chương 50




Ngày đầu tiên học chính thức của năm lớp 12 là nghe giảng bài thi cuối học kỳ trước.
Theo như lời các thầy cô thì lần này là để giảm xóc cho bọn họ khi bắt đầu học lại sau kỳ nghỉ hè.
Đến mai thì bọn họ phải tiến hành nhiệm vụ dạy họ với cường độ cao rồi.
Các bạn học đều đoán trước được là sẽ có chuyện này.
Bước vào lớp 12, mọi người đều có cảm giác gấp gáp, càng học nghiêm túc hơn trước.
Ngay cả hai người Lục Khải Thanh và Tần Mạc có thêm điểm học sinh thể dục cũng không thể không bắt đầu phấn đấu vì mấy môn văn hoá.
Mục tiêu của Tần Mạc là đạt tiêu chuẩn của môn văn hoá.
Mục tiêu của Lục Khải Thanh thì cao hơn một tí, hắn muốn thi vào cùng một trường Đại học với Lâm Thiên Miên.
Sau khi chính thức khai giảng, Chử Duyên khôi phục lại thói quen đến nhà Hoắc Kiệu sau khi tan học mỗi ngày.
Hoắc Kiệu vừa trở về không lâu, đồ uống, đồ ăn vặt và nguyên liệu nấu ăn trong nhà đều cần phải bổ sung thêm.
Bởi vậy sau khi tan học, Chử Duyên theo Hoắc Kiệu đến siêu thị trước.
Lúc đi dạo quanh khu đồ ăn vặt, Chử Duyên phát hiện bánh khoai tây lát mà trước kia họ thường mua đã ra vị mới.
Cậu còn chưa nói với Hoắc Kiệu thì đã nhìn thấy Hoắc Kiệu tiện tay bỏ vị mới vào xe đẩy rồi.
Sữa chua, khoai tây lát, Coca, bánh quy, chocolate, thạch trái cây...!Hoắc Kiệu vừa đẩy xe đẩy vừa bỏ đồ vào, còn Chử Duyên thì mua rau củ, trái cây, bò bít tế và thịt chân giò hun khói.
Đến khi mua xong tất cả, xe đẩy của bọn họ đã đầy cả một xe.
Hai người xếp hàng ở quầy thu ngân tự phục vụ.
Khi đến lượt bọn họ, Chử Duyên để đồ lên, Hoắc Kiệu quét mã, hai người hợp tác với nhau nên tính tiền xong rất mau, đồ đựng đầy ba cái bọc lớn.
Hoắc Kiệu không nói gì nhưng lại rất tự nhiên mà cầm hai cái bọc nặng nhất, chỉ để lại cho Chử Duyên bọc đựng thực phẩm.
Chử Duyên hé miệng, đành phải cầm bọc nhẹ lên.
...!
Ngự Lan Hoa Đình cách siêu thị không xa.
Hai người cầm bọc đi dưới ánh hoàng hôn.
Bọn họ còn quải cặp sách.
Cái bóng phía sau bị tà dương kéo ra thật dài.
Chử Duyên nhìn mấy cái bọc trong tay bọn họ, bỗng nhiên nói: “Hay là lần sau chúng ta đẩy xe nhỏ đi, cái loại xe mà mấy dì khác dùng trong lúc đi mua đồ ăn ở siêu thị á.
Như vậy sẽ không tốn bọc.”
Nghe cậu nói xong, Hoắc Kiệu cảm thấy như vậy trông hơi đần.
Nhưng nhìn Chử Duyên nghiêm túc đưa ra ý kiến như vậy, Hoắc Kiệu cũng không có vấn đề gì mà nói: “Tùy cậu.”
Chử Duyên lập tức sáng mắt.
Cậu vui vẻ mà nói: “Vậy nào về tớ sẽ mua một chiếc xe đẩy nhỏ trên mạng.”
Dù Chử Duyên đã không đến Ngự Lan Hoa Đình hơn một tháng nhưng cậu không cảm thấy xa lạ chút nào.
Nhà Hoắc Kiệu cũng không khác gì so với khi trước, ngay cả dép lê của cậu cũng được sắp xếp gọn gàng bên cạnh dép lê của Hoắc Kiệu.
Hai người thay giày rồi rửa tay.

Chử Duyên xách nguyên liệu nấu ăn vừa mua vào phòng bếp.
Hôm nay cậu tính làm salad, bò bít tết và thịt nướng.
Chử Duyên rửa sạch nguyên liệu nấu ăn trước, sau đó xắt bắp cải tím, rau xà lách và mấy quả cà chua, vân vân.
Sau đó cậu mới bắt đầu xắt hành tây.
Trước khi xắt Chử Duyên đã nghĩ tới chuyện có lẽ hành tây sẽ hơi cay, nhưng cậu không nghĩ tới nó lại cay đến thế.
Thật sự là rất cay mắt.
Cậu vừa mới xắt được vài lát là đã có cảm giác như hai mắt mình mở không lên rồi.
Chử Duyên đành phải nâng cánh tay lên dụi mắt một chút, rồi cố gắng xắt cho xong phần hành tây còn lại.
...!
Hoắc Kiệu định vào bếp rót một ly nước, bởi vậy nên hắn cầm cái ly đi vào phòng bếp.
Không ngờ hắn lại nhìn thấy cảnh Chử Duyên giơ tay lên dụi mắt.
Hắn hơi ngẩn người, rồi nhíu mày lại.
“Cậu bị sao vậy?” Hoắc Kiệu hỏi.
Chử Duyên nghe giọng hắn thì vội vàng nói, “Cậu khoan hãy qua đây, để tớ xắt cho xong đã.”
Hoắc Kiệu: “?”
Hắn nhíu mày, đi qua chỗ Chử Duyên.
Lúc này Chử Duyên đã xắt xong miếng hành tây cuối cùng rồi.
Cậu hít mũi, bởi vì đôi mắt không mở ra ngay được nên cậu đành phải nhắm mắt lại mà nói với Hoắc Kiệu: “Hành tây cay quá.”
Hoắc Kiệu rũ mắt nhìn cậu, hơi nhíu mày, “Mở mắt không lên à?”
Chử Duyên ngượng ngùng gật đầu, nhỏ giọng nói: “Chút nữa là hết à.”
Cậu nâng cánh tay lên, định dụi mắt lần nữa.
Nhưng lại bị Hoắc Kiệu cản lại.
Hoắc Kiệu vững vàng nói: “Đừng nhúc nhích.”
Hắn đặt cái ly lên bàn bên cạnh, rồi sau đó nắm cánh tay Chử Duyên, kéo cậu vào phòng vệ sinh.
Hoắc Kiệu cầm cái khăn lông đã ướt nhẹp, hơi cúi người, nhẹ nhàng dùng khăn lông xoa đôi mắt của Chử Duyên.
Đôi mắt vốn dĩ cảm thấy nóng rát của Chử Duyên lập tức bị xúc cảm mềm mại mát lạnh bao vây.
Cậu có cảm giác hình như mắt cậu đã ổn hơn một chút rồi.
Hoắc Kiệu thấy cậu chớp mắt vài cái là có thể mở ra, liền xoa con mắt còn lại cho cậu.
Chử Duyên lén hí mắt, nhìn thấy biểu tình chăm chú của Hoắc Kiệu đang gần trong gang tấc.
Hoắc Kiệu thật sự rất gần cậu.
Thậm chí Chử Duyên còn có cảm giác cậu có thể đếm được số cọng lông mi dài kia của Hoắc Kiệu nữa.
Cậu lại ngửi thấy mùi hương nhè nhẹ trên người Hoắc Kiệu.
Xem từ góc độ bây giờ của cậu, nét mặt vốn dĩ đã anh tuấn của Hoắc Kiệu lại càng thêm đẹp đẽ.
Chử Duyên giật mình.
Bỗng nhiên cậu cảm thấy tim cậu đập rất mau.

Trong nháy mắt đó, Chử Duyên không nói rõ được vì sao cậu lại không dám tiếp tục nhìn Hoắc Kiệu.
Cậu chỉ hoảng loạn nhắm chặt mắt lại, rồi sau vươn tay bắt lấy bàn tay đang cầm khăn lông của Hoắc Kiệu theo bản năng.
“Tớ, tớ ổn rồi...” Chử Duyên nói.
Hoắc Kiệu dừng lại.
Hắn nhìn bàn tay đang nắm lấy tay hắn của Chử Duyên, nhẹ nhàng nhướng mày.
“Ổn rồi?” Hoắc Kiệu hỏi: “Vậy cậu mở mắt đi.”
Trong lòng Chử Duyên rất hoảng loạn.
Cậu cảm thấy chính mình trở nên thật kỳ lạ.
Nghe Hoắc Kiệu nói thế, cậu “Ò” một tiếng.
Sau đó cậu mới chậm rãi mở mắt ra, giống như là phản ứng chậm nửa nhịp vậy.
Hoắc Kiệu đang cúi đầu nhìn cậu.
Trong lòng Chử Duyên rất loạn, cậu rũ mắt xuống nhìn mặt đất theo bản năng.
“Ừm...!Đã ổn rồi.” Cậu nhỏ giọng nói.
Chử Duyên rũ mắt.
Lông mi bị thấm ướt dính vào nhau, trông vừa đen vừa dài.
Cậu như đang ngượng ngùng, chỉ dám nhìn xuống đất.
Đuôi mắt vẫn còn hơi hồng vì bị hành tây kích thích, chóp mũi trông cũng hơi hồng.
Hoắc Kiệu thả lỏng cơ mày vẫn luôn nhăn lại.
Hắn vươn tay búng trán Chử Duyên một cái, giống như là hận sắt không thể thành thép mà nói: “Cậu thật sự rất ngốc.”
Chử Duyên bị búng thì ngây người.
Nhưng cũng may là tâm tình hoảng loạn của cậu đã ổn định lại theo cái búng này rồi.
Cậu chớp mắt, cảm giác như Hoắc Kiệu vẫn là Hoắc Kiệu mà cậu quen biết.
Chử Duyên lại tìm về được cảm giác ở cùng Hoắc Kiệu.
Cậu nghiêm túc biện giải với Hoắc Kiệu: “Là do hành tây thật sự rất cay.”
Hoắc Kiệu cười nhạo một tiếng, tiện tay vặn vòi nước ra.
Hắn nhìn thoáng qua Chử Duyên vẫn còn đứng tại chỗ, nhắc nhở rằng: “Lại đây rửa tay, không thôi lát nữa lại dính bây giờ.”
Chử Duyên “Ò” một tiếng.
Cậu thấy Hoắc Kiệu không tin cậu, lúc rửa tay còn nhịn không được mà muốn giải thích.
“Thật mà,” Chử Duyên nói: “Hồi đó tớ đã từng xắt hành tây rồi, lúc đó không có phản ứng lớn như ngày hôm nay.”
Hoắc Kiệu thấy dáng vẻ nghiêm túc của cậu mà trong lòng cảm thấy buồn cười.
“Ừa ừa.” Hoắc Kiệu nói.
Hắn duỗi tay ấn nút để lấy nước rửa tay, rồi dựa vào gần Chử Duyên, cùng cậu rửa sạch tay.

Sau khi rửa tay xong, hắn lại vươn tay búng trán Chử Duyên một cái, hời hợt nói, “Ra ngoài đi.”
Chử Duyên chớp mắt.
Cậu duỗi tay lau đi mấy giọt nước Hoắc Kiệu làm văng lên trán cậu, ý thức được bây giờ tay cậu và Hoắc Kiệu có cùng một mùi hương —— đều là mùi hoa lan nhè nhẹ.

Ngày đi học luôn trôi qua rất mau, mới đây đã nghênh đón cuối tuần đầu tiên rồi.
Chỉ là thứ bảy bọn họ không được nghỉ mà còn phải quải cặp đến trường học thêm.
Khuôn viên trường vào thứ bảy an tĩnh hơn thường ngày rất nhiều.
Học sinh lớp 10, lớp 11 đều được nghỉ, chỉ có học sinh lớp 12 phải khổ sở đi học thôi.
Quả nhiên mọi người trong lớp năm đều đã tới.
Hôm nay học thêm môn ngữ văn, hoá học vào buổi sáng, buổi chiều học vật lý và toán học.
Nhìn cái lịch trình này, Tần Mạc không khỏi trợn trắng mắt.
“Lão Lỗ lừa người thiệt chớ, còn nói là chỉ sắp hai, ba giáo viên, này đã là bốn người rồi!”
“Nên thấy đủ đi.” Lục Khải Thanh nói: “Tao nghe nói lần này là mấy giáo viên vất vả rút thăm ra được đấy.”
“Hầy!”
Mọi người than thở một tiếng, nhận mệnh mà lấy sách giáo khoa ra bắt đầu học bài.
Giáo viên dạy văn tiết đầu nói tri thức yếu điểm của thể loại văn ngôn hết cả tiết, sang tiết hai thì cho một đoạn lời nói, kêu mọi người dựa trên nội dung đó viết bài văn.
Tiết hoá học sau đó đầu tiên là ôn tập một tiết, tiếp theo là làm bài tập hoá cả hai tiết sau.
Xong một buổi sáng, mọi người đều mệt muốn xĩu.
Cuối tuần căn-tin chỉ có dưới tầng một còn buôn bán như ngày thường, đồ ăn có thể lựa chọn cũng không nhiều.
“Đệt, không muốn tới căn-tin ăn.”
Tần Mạc oán giận một câu, đột nhiên nói: “Hay là chúng ta đi ra ngoài ăn đi.”
Tiêu Trình Trình nghe xong thì sáng mắt lên.
Cậu chàng là người đầu tiên giơ tay hưởng ứng.
“Được đó được đó, ra ngoài ăn đi!”
Hoắc Kiệu nói: “Được.”
Chử Duyên cũng không có ý kiến.
“Vậy quyết định vậy đi ha.” Tần Mạc búng tay một cái, “Để tao hỏi coi Lục Khải Thanh có đi không.”
Vì thế cuối cùng đội ngũ chính là năm người bọn họ và bạn gái của Lục Khải Thanh là Lâm Thiên Miên.
Lâm Thiên Miên là một cô gái rất hoạt bát đáng yêu, nhân duyên trong lớp rất tốt.
Lúc bọn họ gọi món ở quán ăn, Lâm Thiên Miên chống cằm ngả người sang bên Lục Khải Thanh, thỉnh thoảng còn cười nói với Lục Khải Thanh gì đó.
“Ai da,” Tần Mạc nói: “Đừng có phát cơm chó nữa coi!”
“Thôi đi,” Lục Khải Thanh cười nói: “Có bản lĩnh thì tự tìm một người đi.”
Mỗi người bọn họ đều gọi món mình muốn ăn.
Đến lượt Hoắc Kiệu thì Hoắc Kiệu trực tiếp đưa thực đơn qua cho Chử Duyên luôn.
Chử Duyên nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi: “Tớ gọi món cho cậu luôn nhé?”
Hoắc Kiệu “Ừm” một tiếng.
Chử Duyên liền cười, giúp Hoắc Kiệu gọi món.
Cậu là người gọi món cuối cùng, bởi vậy sau khi gọi món xong thì cậu liền đưa thực đơn lại cho người phục vụ.
Tần Mạc đang cãi nhau với Lục Khải Thanh ngẩn người, “Gọi món xong rồi hả? Anh Hoắc này, có phải mày chưa gọi món không?”
Hoắc Kiệu ngước lên liếc hắn một cái, hời hợt nói: “Chử Duyên gọi cho tao rồi.”
Tần Mạc: “À.”
Hắn hơi sửng sốt, cảm thấy hình như hơi lạ lạ, nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều.
Lúc chờ lên món, Chử Duyên rửa sơ qua bộ dụng cụ ăn.
Cậu cùng Hoắc Kiệu ngồi gần nhau, thế nên sau khi rửa bộ dụng cụ ăn của mình xong, cậu liền thuận tay đẩy qua cho Hoắc Kiệu.

Sau đó cậu lại lấy bộ của Hoắc Kiệu qua rửa rồi để lại cho chính mình dùng.
Sau đó cậu hỏi Tiêu Trình Trình, “Trình Trình, tớ giúp cậu rửa nhé?”
Tiêu Trình Trình phẩy tay, “Không cần đâu, tớ tự làm được.”
Chử Duyên liền đẩy nước rửa qua cho cậu chàng.
Lâm Thiên Miên ngồi đối diện cũng lấy nước rửa bộ dụng ăn ăn cho Lục Khải Thanh.
Tần Mạc thấy cảnh như vậy thì lại ngẩn người lần nữa.
Hắn cúi đầu nhìn bộ dụng cụ ăn lẻ loi một mình của mình, rồi nhìn lại bộ dụng cụ ăn đã được Chử Duyên rửa sạch ở trước mặt Hoắc Kiệu, cùng với Lâm Thiên Miên rửa bộ dụng cụ ăn cho Lục Khải Thanh.
Hắn cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.
...!
Thời gian nghỉ trưa chỉ có hai tiếng.
Sau khi xong bữa cơm, bọn họ liền trở về trường học.
Trên đường có đi ngang qua một tiệm trà sữa.
Lục Khải Thanh hỏi Lâm Thiên Miên có muốn uống trà sữa không.
Lâm Thiên Miên gật đầu nói “Muốn”, Tiêu Trình Trình tỏ vẻ cậu chàng cũng muốn uống, thế là đoàn người liền đi vào tiệm trà sữa.
Hoắc Kiệu không muốn uống trà sữa, hắn chỉ gọi một ly nước chanh thôi.
Chử Duyên thì nghiêm túc mà nhìn chằm chằm thực đơn trong tiệm.
Đã lâu rồi cậu không có uống trà sữa.
Cậu nhìn mỗi loại trà sữa, rồi sau đó nói với chị gái nhân viên của tiệm là cậu muốn một ly trà sữa khoai môn đậu đỏ.
Hoắc Kiệu đang chán muốn chết mà bấm điện thoại.
Nghe thấy giọng nói của Chử Duyên, hắn ngẩng đầu lên nhìn theo bản năng, liền nhìn thấy dáng vẻ Chử Duyên hơi bĩu môi, đôi mắt sáng quắc mà nói chuyện.
Bởi vì Chử Duyên nói rõ ràng từng chữ nên kết hợp với nhau trông rất giống như là đang làm nũng.
Hoắc Kiệu không khỏi nhướng mày, thầm nghĩ sao lại có người gọi trà sữa thôi mà cũng có thể nũng nịu đến thế.
Sau khi mua trà sữa xong, Chử Duyên vui vẻ đi theo mọi người ra ngoài.
Hoắc Kiệu nhìn cậu nghiêm túc cầm trà sữa uống, đột nhiên hắn liền có chút tò mò hương vị trà sữa mà Chử Duyên uống.
Hắn rũ mắt hỏi Chử Duyên, “Ngon không?”
Chử Duyên gật đầu, thỏa mãn nói: “Rất ngon!”
Cậu muốn chia sẻ với Hoắc Kiệu, liền đưa ly trà sữa qua hỏi: “Hoắc Kiệu, cậu muốn uống thử không?”
Tầm mắt của Hoắc Kiệu dừng lại trên đôi môi bị trà sữa thấm ướt của cậu, bỗng nhiên hắn phát hiện giữa môi Chử Duyên có một điểm nhô lên.
Điều này làm cho bờ môi của cậu có vẻ có chút thịt, trông rất là đáng yêu.
Hắn thu lại ánh nhìn, hời hợt nói: “Cậu uống đi.”
Chử Duyên “Ò” một tiếng, ngượng ngùng nói: “Quên là cậu không thích đồ ngọt.”
Cậu cảm thấy bây giờ cậu rất thích nói chuyện với Hoắc Kiệu.
Vì thế không yên lặng được một chút, Chử Duyên đã nhịn không được mà chia sẻ với Hoắc Kiệu rằng: “Tớ rất thích đậu đỏ bên trong trà sữa.
Tớ cảm thấy nó rất ngon.”
Hoắc Kiệu “Ừm” một tiếng.
Chử Duyên nhớ tới chanh dây hôm qua cậu mua còn chưa làm gì, liền nói: “Hôm nay về tớ làm trà chanh dây cho cậu uống nha, bỏ thêm tí mật ong nữa.
Không ngọt lắm đâu, chanh dây ngon lắm!”
Hoắc Kiệu nhìn cậu, rồi sau đó nói: “Được.”
Chử Duyên liền vui vẻ mà cong môi cười.
Hoắc Kiệu lại nhịn không được mà nhìn thoáng qua đôi môi mềm mại của cậu.
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Mạc:?.


Chương trước Chương tiếp
Loading...