Sau Khi Trọng Sinh, Nàng Là Sủng Phi Của Thế Tử
Chương 57: Tín vật định tình
Thẩm Ngọc Oánh trút hết mọi tức giận lên người Đổng Uyển Uyển.
"Còn không phải tại mẹ, làm việc không sạch sẽ! Người rõ ràng đã nói, con uống thuốc độc là có thể lật đổ phu nhân. Kết quả thì sao? Người tự đẩy mình vào đại lao, con cũng bị đuổi ra khỏi phủ Hầu."
"Sau này không có Vĩnh Ninh Hầu phủ làm chỗ dựa, chúng ta phải sống như thế nào?"
Đổng Uyển Uyển trước mắt tối sầm: "Lão phu nhân và Hầu gia không ngăn cản sao? Cứ để mặc Chu Duyệt Nhiên đuổi con ra ngoài?"
Thẩm Ngọc Oánh khóc đến đau lòng: "Hầu gia bị phu nhân đánh rụng cả răng, lão phu nhân bị mắng đến m.á.u chó đầy đầu, cũng không thể ngăn cản bà ta đuổi người."
Ngày tháng tốt đẹp của các nàng đã đến hồi kết thúc.
Đổng Uyển Uyển ôm đứa con gái đang khóc đến tê tâm liệt phế, nhịn cơn đau trên người an ủi: "Đừng khóc nữa, chịu khổ và uất ức chỉ là tạm thời. Mẹ nhất định sẽ giúp con lật ngược tình thế."
"Người nói thì hay lắm, nếu không phải mẹ vô dụng, con sớm đã là đại tiểu thư phủ Hầu rồi."
Bây giờ thì hay rồi, Thái tử cũng chán ghét nàng ta, danh tiếng nàng ta cũng bị hủy hoại, sau này nàng ta phải làm sao?
"Con trước tiên hãy bình tĩnh lại, bảo nha hoàn sắp xếp đồ đạc cho ổn thoả, an tâm ở lại đây, chúng ta từ từ nghĩ cách. Mẹ nhất định sẽ giúp con trở thành người trên người."
Đổng Uyển Uyển vỗ về con gái: "Nổi nóng không giải quyết được vấn đề."
Thẩm Ngọc Oánh khóc mệt rồi, miễn cưỡng tìm một gian phòng tương đối rộng rãi, bảo nha hoàn dọn dẹp qua loa, nàng ta nằm xuống liền ngủ thiếp đi.
Đổng Uyển Uyển muốn đi gọi Dương Đạo Lăng đến, nhưng suy đi nghĩ lại, vẫn nhịn xuống.
Vĩnh Ninh Hầu phủ cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, Dương Vũ Phi thoải mái vui vẻ nằm nghỉ ba ngày, theo lệnh của Hoàng hậu, nàng phải tiến cung bồi giá Thái hậu.
Lúc nàng ăn vận chỉnh tề chuẩn bị ra cửa, Dương Tử Thục lại chặn xe ngựa của nàng.
"Phi Nhi, tiểu cô cùng cháu tiến cung."
Nàng ta có một dự cảm rất mãnh liệt, hôm nay Diêu Minh Cẩn nhất định cũng sẽ tiến cung.
Dương Tử Thục quyết tâm phải tỏ tình với Diêu Minh Cẩn, cho hắn biết sự ái mộ của nàng ta.
Dung mạo nàng ta và Dương Vũ Phi không hề kém cạnh nhau, đều xinh đẹp tuyệt trần, thậm chí dáng người nàng ta còn đầy đặn hơn Dương Vũ Phi, lại càng biết cách lấy lòng nam nhân, nàng ta tin rằng, Diêu Minh Cẩn sẽ biết cưới ai mới là lựa chọn sáng suốt hơn.
"Hoàng hậu không có mời tiểu cô, người đi làm gì? Cháu là tiến cung bồi giá Thái hậu nói chuyện."
"Ta cũng muốn tiến cung bồi giá Thái hậu, hơn nữa, có rất nhiều thiên kim tiểu thư đều tiến cung, ta đi thì có làm sao?" Dương Tử Thục nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Không tiến cung, nàng ta ngay cả cơ hội gặp gỡ Diêu Minh Cẩn cũng không có, làm sao nàng ta có thể bỏ lỡ một người đàn ông vừa tuấn tú, gia đình lại giàu có như vậy?
Dương Vũ Phi lười để ý đến nàng ta: "Tiểu cô muốn đi thì tự mình chuẩn bị xe ngựa mà đi, cháu muốn ở một mình."
"Thật là keo kiệt. Có ai nói chuyện với tiểu cô như cháu sao? Ta sẽ về nói với nương, để nương dạy dỗ cháu thật tốt." Dương Tử Thục chỉ thông báo với nàng một tiếng, sai người chuẩn bị một chiếc xe ngựa, đi theo Dương Vũ Phi cùng tiến cung.
Ngự Hoa Viên hoa nở rực rỡ, nước chảy róc rách, chim hót hoa thơm, quả nhiên là chốn tiên cảnh nơi hạ giới.
Không ít tiểu thư khuê các được mời đã đến nơi, tụ tập thành từng nhóm nhỏ trò chuyện vui vẻ.
Lúc Dương Vũ Phi đến Ngự Hoa Viên, Hoàng hậu vừa nhìn đã thấy nàng, vẫy tay với nàng: "Vũ Phi, đến đây nào."
Nàng ngoan ngoãn đi tới, hành lễ với Hoàng hậu theo đúng quy củ: "Thần nữ tham kiến Hoàng hậu nương nương."
"Hài tử ngoan, mau đứng lên. Đã lâu không gặp, sao con gầy đi nhiều vậy, mặt đều thành mặt trái xoan rồi, dạo này tâm tình không tốt sao?"
Hoàng hậu kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, ân cần hỏi han.
"Thần nữ trước đó dưỡng thương, lại rơi xuống nước nhiễm phong hàn, cho nên mới gầy đi. Đa tạ Hoàng hậu nương nương quan tâm, thần nữ sẽ cố gắng điều chỉnh thân thể thật tốt."
Trong lòng Dương Vũ Phi rất cảnh giác, nhưng trên mặt lại làm ra vẻ biết ơn.
"Con có thể nghĩ thông suốt là tốt rồi. Vũ Phi, hiện giờ con đã đính hôn với thế tử Trấn Nam Vương, thấy con tìm được bến đỗ tốt, bản cung cũng yên tâm."
Dương Vũ Phi có chút ngượng ngùng cười nói: "Thần nữ được như vậy đều nhờ phúc của Hoàng hậu nương nương."
"Qua bên kia thưởng hoa đi, Thái hậu lập tức sẽ ra. Các con đều là những cô nương trẻ trung xinh đẹp, hãy bầu bạn với Thái hậu nhiều hơn, để Thái hậu vui vẻ."
Dương Vũ Phi ngoan ngoãn đứng dậy, đi về phía những bông hoa đang nở rộ, ngắm nhìn những đóa hoa xinh đẹp kia, tâm trạng nàng cũng tốt lên.
Cách đó không xa, là một nhóm công tử nhà giàu trẻ tuổi đang chơi trò ném tên vào ống, cũng có người đứng bên cạnh ngâm thơ vẽ tranh, tạo nên một khung cảnh náo nhiệt và tràn đầy sức sống.
Ngay lúc này, có một thái giám cất giọng the thé, lớn tiếng hô: "Thái hậu giá lâm ——"
Tất cả mọi người đều tập trung đến Ngự Hoa Viên, cung kính quỳ xuống.
"Tham kiến Thái hậu ——"
Tóc Thái hậu đã bạc trắng, nhưng sắc mặt lại hồng hào, tinh thần quắc thước, không hề giống như dáng vẻ người đang bệnh, bà mỉm cười nhìn những công tử tiểu thư trẻ tuổi này.
"Đều đứng dậy đi. Hoàng hậu, bảo Ngự Thiện Phòng mang hoa quả điểm tâm mới làm lên đây, để cho các chàng trai cô gái trẻ tuổi này chơi đùa cho thỏa thích."
Hoàng hậu dịu dàng đáp: "Mẫu hậu, thần thiếp đã sai cung nữ đi lấy rồi ạ."
"Hôm nay thời tiết rất đẹp, mẫu hậu có thể ra ngoài phơi nắng nhiều hơn."
Thái hậu được ma ma dìu, ánh mắt rất nhanh dừng lại trên người Dương Vũ Phi trong đám đông.
"Cô nương kia là con nhà ai vậy? Trông xinh đẹp lại ngoan ngoãn, ai gia nhìn đã thích."
"Mẫu hậu thật tinh mắt, đó là đại tiểu thư Vĩnh Ninh Hầu phủ, trước kia từng đính hôn với Thái tử, sau đó vì một số nguyên nhân nên từ hôn, hiện giờ là vị hôn thê chưa cưới của thế tử Trấn Nam Vương."
Thái hậu vẫy tay: "Hài tử, lại đây cho ta nhìn xem nào."
Dương Vũ Phi cảnh giác toàn thân, nhưng vẫn kiên trì đi đến trước mặt Thái hậu, cung kính hô một tiếng: "Tham kiến Thái hậu."
Bàn tay nhăn nheo của Thái hậu vuốt ve khuôn mặt nàng, ánh mắt có chút mơ hồ.
Cô nương trước mắt có gương mặt trái xoan dịu dàng, làn da trắng nõn mịn màng, đôi mắt long lanh như bảo thạch, khí chất ôn nhu này, rất giống với người con dâu đã mờ nhạt trong ký ức của bà.
"Ai gia rất thích con, hôm nay con hãy ở bên cạnh ai gia trò chuyện nhé."
Trong lòng Dương Vũ Phi kêu khổ không ngừng, nàng cảm thấy ánh mắt Thái hậu nhìn nàng có gì đó không đúng, giống như đang nhìn xuyên qua nàng, nhìn thấy bóng dáng của một người nào đó.
Nhưng nàng không dám để lộ ra nửa điểm không tình nguyện, đôi mắt cười cong thành hình trăng non: "Đó là vinh hạnh của thần nữ."
"Con là vị hôn thê của thế tử Trấn Nam Vương sao?"
"Vâng, thần nữ và thế tử Trấn Nam Vương đã có hôn ước."
Thái hậu lại sai người gọi Diêu Minh Cẩn đến trước mặt mình, ánh mắt ôn hòa từ ái dừng trên người hai người.
"Thật xứng đôi, hai đứa dung mạo đều rất tốt. Ai gia già rồi, nhìn các con cứ ngỡ như cố nhân."
Thái hậu như nhớ đến chuyện gì đau lòng, đáy mắt thoáng nét u buồn, gương mặt có một khoảnh khắc co rúm, nhưng rất nhanh được bà kiềm nén, khống chế, đè xuống.
Bà từ trong n.g.ự.c lấy ra hai miếng ngọc bội trắng muốt trơn bóng, một miếng khắc hình phượng hoàng, một miếng khắc hình rồng, dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng nhu hòa.
"Đây là tín vật định tình của con trai trưởng và con dâu trưởng của ai gia. Bây giờ ai gia tặng hai miếng ngọc bội này cho các con, mong rằng hai con sẽ yêu thương nhau, đầu bạc răng long, hạnh phúc trọn đời."
Sắc mặt Hoàng hậu thay đổi, không thể tin được vật quý giá như vậy lại bị Thái hậu đem tặng người khác.
"Mẫu hậu, đó là vật kỷ niệm mà Dịch Đức Thái tử và Thái tử phi để lại cho người, vạn lần không nên làm vậy ạ."
Thái hậu lại khẽ cười: "Ai gia rất yêu thích bọn họ, bọn họ thật xứng đôi, tặng cho các con cũng là một loại ký thác tình cảm."
Bà đặt tay Dương Vũ Phi và Diêu Minh Cẩn vào nhau: "Các con phải sống thật tốt với nhau, vợ chồng ân ái, không được cãi nhau đâu đấy."