Sau Khi Trọng Sinh, Nàng Là Sủng Phi Của Thế Tử
Chương 46: Sao, muốn giết người à?
"Ta có một loại dược phấn này, trộn vào thuốc trị thương của Đổng Viện Viện, ta đảm bảo vết thương của ả một tháng cũng không khỏi được, còn sẽ mưng mủ, tỏa ra mùi hôi thối nồng nặc. Lát nữa ngươi mang thuốc về, bảo Diêu Minh Cẩn thay ta đi làm việc đó."
Dương Vũ Phi nhanh chóng lấy ra từ không gian tùy thân một lọ dược phấn.
"Thế tử phi, lợi hại!"
Hàn Phong giơ ngón tay cái lên, nàng ta thích những cô nương bị ủy khuất mà không nhẫn nhịn nuốt giận vào trong như thế này, có thù nhất định phải báo.
Làm một con nhóc mít ướt nhu nhược thì có tiền đồ gì chứ?
"Vậy Thế tử phi cứ từ từ dùng điểm tâm, thuộc hạ xin phép cáo lui trước."
"Mang lồng bánh bao thịt tươi này về cho Thế tử ăn, ta ăn không hết nhiều như vậy đâu."
Dương Vũ Phi nhìn đống bánh nướng và bánh chẻo nhiều như vậy liền đau đầu.
Nàng đâu phải heo, sao ăn hết được nhiều như thế.
"Thế tử nói người có nhiều bạc, không tiêu cho Thế tử phi thì tiêu cho ai?"
Mí mắt Dương Vũ Phi giật mạnh, nghiến răng nghiến lợi.
Nam nhân Diêu Minh Cẩn kia, có tiền cũng không thể phách lối như vậy chứ.
Giàu mà khoe khoang sẽ bị sét đánh, đạo lý đơn giản như vậy chẳng lẽ hắn không biết sao?
"Ngươi cứ nói bánh bao thịt tươi này là ta đặc biệt mua cho hắn ăn, hắn chắc chắn sẽ vui vẻ nhận lấy, còn ăn hết sạch trong một hơi."
Dương Vũ Phi rất hiểu nam nhân kia, hắn yêu nàng tha thiết, bất kể nàng nói gì, hắn cũng sẽ bị dỗ dành đến choáng váng đầu óc.
Hàn Phong kinh ngạc, vậy mà cũng có thể làm như vậy sao?
Nàng ta bán tín bán nghi mang lồng bánh bao nhỏ trở về, đồng thời chuyển lời của Dương Vũ Phi cho Thế tử.
Diêu Minh Cẩn cười rạng rỡ, đắc ý đến mức đuôi sắp vểnh lên tận trời.
"Vẫn là Phi Nhi quan tâm ta, biết ta thích ăn bánh bao thịt tươi nhất, có nương tử thật là tốt, Hàn Phong, ngươi thấy đúng không?"
Hàn Phong: "Thuộc hạ không biết, thuộc hạ không có nương tử."
Diêu Minh Cẩn liếc nàng ta một cái: "Ngươi thật là vô vị."
Dỗ dành hắn một chút thì có làm sao, vất vả lắm mới có được tức phụ, chẳng lẽ không thể thuận theo nịnh hót hắn vài câu sao?
"Thôi được rồi, nghĩ cách trộn dược phấn Phi Nhi đưa cho ngươi vào thuốc trị thương của nữ nhân kia, tốt nhất là để cho ả ta cứ mưng mủ mãi, cho dù sau này có khỏi thì cũng để lại một thân sẹo."
Diêu Minh Cẩn sai Hàn Phong đi xử lý Đổng Viện Viện, rồi chuyên tâm ăn bánh bao.
Thơm quá!
Lại qua hai ngày, Dương Vũ Phi cùng Chu Nguyệt Nhiên đi chùa Quốc Tự cầu phúc.
Diêu Minh Cẩn vừa nhận được tin tức, lập tức nói với Hàn dạ và Hàn phong: "Nhanh thu dọn đồ đạc cho ta, ta cũng muốn đi chùa Quốc Tự thắp hương."
Hai ngày không gặp tức phụ, nhớ nàng đến phát cuồng rồi.
"Thế tử, người còn phải đến nha môn xử lý công vụ, sao có thể cứ mãi chạy theo Thế tử phi được." Hàn phong nhắc nhở hắn.
"Vậy thì chờ buổi chiều từ nha môn trở về, chúng ta trực tiếp đến chùa Quốc Tự đón tức phụ và nhạc mẫu của ta."
"Buổi chiều cũng có một đống hồ sơ và công việc cần xử lý, Thế tử bận rộn cả ngày, không thể rời khỏi được."
Diêu Minh Cẩn như bị người ta dội một gáo nước lạnh vào đầu, tâm trạng kém hẳn.
Hôm nay không muốn làm việc, muốn đi cùng tức phụ.
Hàn phong và Hàn dạ nhìn bộ dạng sống không bằng c.h.ế.t của Thế tử, không nhịn được mà len lén cười thầm trong lòng.
"Hàn Phong, ngươi đến chùa Quốc Tự đi cùng Phi Nhi, xem nàng ấy có ở lại chùa qua đêm không, nếu có thì sáng mai ta sẽ đến đó với tức phụ của ta."
Ngày mai chắc là không có việc gì rồi, hắn có thể lười biếng một chút rồi chứ.
Dù thế nào hắn cũng phải đi gặp tức phụ, phải ôm tức phụ, hắn muốn được ở bên nàng mãi mãi.
"Thuộc hạ tuân lệnh." Hàn Phong nhận lệnh liền trực tiếp đến chùa Quốc Tự.
"Có tình huống gì thì lập tức dùng bồ câu đưa thư báo cho ta biết, ngươi cứ trốn ở nơi kín đáo, đừng để tức phụ và nhạc mẫu của ta phát hiện ra ngươi, có nguy hiểm thì hãy ra ngoài bảo vệ họ."
Diêu Minh Cẩn lải nhải, hắn cũng sợ Phi Nhi hiểu lầm hắn phái người giám sát nàng.
Chùa Quốc Tự, Dương Vũ Phi cùng Chu Nguyệt Nhiên dâng hương cho Phật Tổ trong đại điện, thành kính quỳ trước tượng Phật.
Kiếp này, nàng cầu mong mẫu thân luôn được bình an, Diêu Minh Cẩn không bị Lý Hách Hùng hãm hại đến mất mạng.
Còn những kẻ đã làm tổn thương nàng, sẽ phải trả giá đắt.
"Phi Nhi, con cùng nương đi quyên chút tiền hương hỏa, rồi chúng ta về thôi." Chu Nguyệt Nhiên khoác tay con gái, dịu dàng mà yêu thương nói.
Dương Vũ Phi nhớ đến kiếp trước mẫu thân gặp phải bọn sơn tặc, tinh thần lập tức căng thẳng lên.
"Nương, chúng ta đổi đường khác về nhé, đi đường vòng xa một chút cũng không sao, chỉ cần kịp vào thành trước khi cổng thành đóng là được."
"Vì sao vậy? Con đường chúng ta đi lúc đến là con đường dễ đi nhất rồi. Mấy nha hoàn và gia đinh không ngồi xe ngựa, bọn họ đi bộ rất mệt."
Nước mắt Dương Vũ Phi trào ra, vẻ mặt sợ hãi: "Nương, con không biết vì sao tim đập nhanh, lưng cũng lạnh toát, luôn cảm thấy nếu chúng ta đi theo đường cũ trở về, nói không chừng sẽ gặp nguy hiểm."
"Con rất sợ, chúng ta đổi đường khác đi được không? Hoặc là chúng ta ở lại chùa Quốc Tự một đêm, trên núi này không phải có phòng cho khách trọ sao? Sáng mai rồi hãy đi."
Bọn sơn tặc kia nếu không phải là ngoài ý muốn, thì chính là có người cố ý muốn lấy mạng mẫu thân nàng.
Nàng không chắc rốt cuộc là ai đã mua chuộc bọn sơn tặc, là tên khốn kiếp Lý Hách Hùng lòng dạ đen tối kia, hay là Đổng Viện Viện, vì muốn phụ thân cưới ả ta mà nghĩ cách trừ khử mẫu thân.
"Được được, vậy chúng ta ở lại chùa Quốc Tự một đêm, ngày mai rồi hãy đi."
Dương Vũ Phi nín khóc mỉm cười: "Vẫn là nương thương con nhất, con cũng yêu nương nhất."
Có vài điều suy đoán, tối nay sẽ kiểm chứng được.
Hai mẹ con cứ như vậy ở lại phòng trọ cách chùa Quốc Tự không xa.
Để đề phòng Chu Nguyệt Nhiên bị hãm hại, Dương Vũ Phi đã bố trí rất nhiều bẫy có khói độc trong phòng mẫu thân, đồng thời cho nương uống thuốc giải trước.
Tinh thần nàng luôn trong trạng thái căng thẳng cao độ, mãi đến tận đêm khuya cũng không dám ngủ.
Mãi cho đến canh ba, lúc con người buồn ngủ nhất, cuối cùng cũng có động tĩnh.
Có người áo đen bịt mặt, lén lút đến bên ngoài phòng Chu Nguyệt Nhiên, chọc hai lỗ trên cửa sổ, thổi khói độc vào phòng.
Ngay sau đó, một con d.a.o găm lạnh lẽo kề vào cổ họng hắn.
"Kẻ nào phái ngươi đến?"
"Sao, muốn g.i.ế.c người à?"
Tên áo đen toàn thân cứng đờ, ngay sau đó hắn nhanh chóng ném ra phía sau một bao dược phấn, bụi phấn bay mù mịt, Dương Vũ Phi ho dữ dội.
Cùng lúc đó, tên áo đen hung hãn đ.â.m thẳng vào tim nàng.
Dương Vũ Phi phản ứng nhanh nhẹn né sang một bên, tránh được sát chiêu của thích khách.
Ánh mắt gã đàn ông biến đổi, chân hung hăng đạp một cái, thân thể Dương Vũ Phi mất kiểm soát bay ra ngoài.
Dương Vũ Phi nhịn đau, bấm vào cơ quan trên chiếc vòng tay, những cây kim bạc tẩm kịch độc bay ra, ghim vào da thịt tên áo đen.
Gã đàn ông thi triển khinh công muốn bỏ chạy, thân thể nhẹ nhàng bay lên không trung, nhưng ngay sau đó lại mất mạng, ngã xuống đất, m.á.u chảy ra từ thất khiếu, hai mắt trợn trừng.
Dương Vũ Phi nhắm mắt lại, nghĩ rằng mình sẽ ngã đến mặt mũi bầm dập, thân thể lại rơi vào một vòng tay ấm áp thoang thoảng mùi hương, bên tai vang lên một giọng nói trầm ổn: "Thế tử phi, cẩn thận--"
Hàn Phong nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy nàng, đặt nàng xuống đất.
"Thế tử phi, người không sao chứ?"
Dương Vũ Phi ôm lấy trái tim đang đập loạn xạ: "Ta không sao, Hàn Phong, đa tạ ngươi ra tay cứu giúp."
Nếu không, e rằng nàng cũng gặp nguy hiểm đến tính mạng.
"Đây là chuyện thuộc hạ nên làm, Thế tử phi không cần khách sáo."