Sau Khi Trọng Sinh Gả Cho Chiến Thần Vương Gia
Chương 32
“Này, các ngươi có nghe nói, An Vương viết hưu thư Vương phi!”
“Trời ơi, chuyện này ai mà không biết, đám ăn xin ở cổng thành học theo mấy người kể chuyện, thấy ai cũng kể, tiền thưởng còn không ít."
“Mấy tên ăn mày đó cũng thật xảo trá, ngươi có biết vì sao An Vương viết hưu thư Vương phi không?"
“Còn có thể vì sao, là không cam lòng đó, nghe nói là ở Thiên Phật Tự không thể bóp chết Vương phi. Trở về kinh thành thì Vương phi về nhà mẹ đẻ, An Vương muốn động thủ cũng không có cơ hội, dưới sự giận dữ viết hưu thư."
Có người nhỏ giọng nói: “Muốn nghe thì ta nói cho nghe, An Vương này cũng không phải là con người, không chỉ vụng trộm mà còn muốn giết thê tử trong chùa, không giết thì hưu thê, mà nữ nhân mà bị hưu về nhà mẹ đẻ làm sao có thể sống tốt, nước bọt cũng có thể nhấn chìm người ta, An Vương chính là muốn bức chết Vương phi trước của hắn."
“Suỵt! Lá gan ngươi lớn dữ rồi đó, người đó là hoàng tử. Để người của hắn nghe thấy, sẽ trực tiếp chém đầu ngươi.”
Có người ngẩng đầu nhìn nhìn bốn phía, thấy chung quanh không những người khác, liền gọi những người khác lại gần, "Ta nghe nói An Vương chính là kẻ giết người không chớp mắt, sau này ở ngoài có nói chuyện cũng phải cẩn thận, nếu không thì không ai trong chúng ta có thể thoát." Nói xong người nọ dùng tay làm động tác cắt cổ.
Những người trước đó mắng An Vương không phải là con người nhất thời sợ hãi.
Mặc dù đều là tránh ở góc xó xỉnh nhỏ giọng nghị luận, nhưng nói cho nhiều người nghe như ai cũng sẽ biết, những lời này tự nhiên cũng sẽ truyền tới trong tai Sở Khâm.
Sở Khâm giận tím mặt, “Những tên điêu dân này! Đi tra, đi tìm xem kẻ tung tin đồn về bổn vương là ai. Nếu phát hiện lập tức bắt bọn chúng, bổn vương sẽ tự tay chém từng cái đầu đó xuống!"
Trong mắt Sở Khâm tràn ngập sát ý.
“Phái người đi trên đường, nghe được nghị luận về bổn vương liền cho người đánh, đập nát miệng đám tiện nhân, bổn vương xem bọn họ còn lấy cái gì nói!”
Thuộc hạ từ lâu đã quen với hành vi há mồm đòi đánh đòi giết của An Vương nên cũng không can ngăn, chỉ thấp giọng tuân lệnh rồi quay người đi.
Tuy nhiên, một lão già ngồi trong phòng lo lắng vội ngăn lại:" Vương gia không thể, không thể được, đó cũng chỉ là ngu dân không có đầu óc. Muốn nói cứ để họ nói, nói nhiều quá thì sẽ có người giúp ngài giải quyết.Vương gia, hiện tại việc cấp bách là những người trên đường, còn có phụ tử Lâm gia, tuyệt đối không để bọn họ trở về kinh."
Sở Khâm nghe xong, dần dần bình tĩnh lại, nhưng mà trong mắt lại thực mau bốc cháy lên nồng đậm lửa giận, “ Lâm gia này nơi chốn đều đối nghịch với bổn vương, ngươi nói rất đúng, tuyệt đối không để bọn họ hồi kinh. Phái người, lập tức phái người, phải diệt trừ hai người đó bằng mọi giá!"
Lão giả sắc mặt có chút ngưng trọng, “Vương gia, người phái đi tử thương hơn phân nửa, tin tức truyền về có người đang âm thầm trợ giúp phụ tử Lâm gia, hơn nữa bọn họ vốn là công phu cao cường, cứng đối cứng sợ là không được.”
Sở Khâm càng không vui, “Vô dụng phế vật, bổn vương dưỡng bọn họ lâu như vậy, giết vài người cũng làm không được, bổn vương giữ bọn họ lại làm gì!”
“Vương gia bớt giận,” lão giả khuyên nhủ, “ Nếu đầu bên kia không động thủ được thì chúng ta động thủ trong kinh. Vương gia, Lâm lão đầu kia có rất nhiều điểm yếu, chỉ cần chúng ta dùng đúng phương pháp, sẽ rất dễ đối phó."
Nghe được có biện pháp, Sở Khâm sắc mặt hòa hoãn không ít, “Nói xem.”
Lão giả vẫn chưa trực tiếp mở miệng, mà là đề bút viết ở trên giấy, Sở Khâm vừa thấy, tức khắc nở nụ cười âm hiểm, “Được, biện pháp hay, bổn vương vừa lúc đem này Lâm gia tận diệt.”
Lão già trên mặt cũng có ý cười, chỉ đợi sự thành, thiên hạ này nên sửa tên đổi họ.
Một âm mưu khác đang được hình thành.
……
Đúng như lời lão già nói, sẽ có người thay thế Sở Khâm giải quyết những lời đồn này, khi tin truyền đến tai Kiến Nguyên Đế, tất cả trẻ nhỏ trong kinh đều biết An Vương không phải là con người.
Kiến Nguyên Đế tự nhiên không thể chịu đựng được, ra lệnh cho Kim Vũ Vệ lên phố bắt người, tống toàn bộ những người nghị luận An Vương vào nhà lao.
Làn sóng người bị bắt một nhóm lại một nhóm, nhà lao không thể chứa được nữa, bá tánh trên đường càng không dám nghị luận An Vương, nhưng cũng oán giận với hành vi bắt người ngay trên đường của Kim Vũ Vệ, sợ đến mức cửa cũng không dám ra.
Trong lúc nhất thời, trên đường tiêu điều, một bóng người cũng không thấy.
Ngay cả khi có người ra ngoài mua bán, cũng sẽ lập tức đóng cửa hoặc quay người bỏ chạy khi nhìn thấy những người mặc quần áo Kim Vũ Vệ, toàn bộ kinh thành phảng phất như một tòa thành trống.
Mà nguyên nhân dẫn đến tình trạng này thực chất là do bá tánh nói vài câu về con người thật của An Vương.
Chưa kể bá tánh có câu oán hận, ngay cả đại thần trong triều cũng cảm thấy quá đáng, vì thế cũng sôi nổi góp lời với Kiến Nguyên Đế, để ông thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, nếu tiếp tục như vậy có thể xảy ra chuyện lớn.
Kiến Nguyên Đế không chỉ không nghe lời khuyên mà còn giận dữ mắng các quan đại thần, cảm thấy bọn họ liên hợp với đám điêu dân chống lại ông, có ý đồ khiêu khích quyền lợi đế vương.
Kiến Nguyên Đế khi lâm triều buổi sáng đã phát giận, tiếp theo lại bởi vì cơm trưa không có đồ chay, thức ăn mặn không mới mẻ, còn không có trái cây liền nổi giận lần hai.
Lúc ông tức giận ném đũa đi, Trần hoàng hậu đến.
Kiến Nguyên Đế xụ mặt đang muốn chất vấn Trần hoàng hậu quản lý hậu cung như thế nào, lại bị Trần hoàng hậu đoạt trước, “Hoàng Thượng, thần thiếp khuyên ngài vẫn là tạm chấp nhận ăn đi, nếu không sau này muốn ăn cũng không có mà ăn.”
“Làm càn!” Kiến Nguyên Đế đập bàn, trừng mắt nhìn Trần hoàng hậu, “Hoàng Hậu, ngươi thật to gan, lại dám uy hiếp trẫm!”
Trần hoàng hậu cũng không sợ, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Kiến Nguyên Đế, “Hoàng Thượng, cũng không phải là thần thiếp uy hiếp ngài, mà là sự thật chính là như thế, trưa hôm nay, hoàng cung này có một nửa số người không được ăn cơm, Hoàng Thượng muốn biết nguyên nhân sao?”
Kiến Nguyên Đế nhíu mày, “Là ai to gan như vậy, dám tham ô tiền mua?”
“Vậy thì không có,” Trần hoàng hậu lắc đầu, “Bạc có, nhưng đầu bếp cũng không thể xào một đĩa bạc cho Hoàng thượng ăn.”
Lời nói của Trần hoàng hậu rõ ràng là có ẩn ý, Kiến Nguyên Đế nghe ra, xụ mặt không vui nói: “Có chuyện nói thẳng, không cần ở trước mặt trẫm giở trò.”
Trần hoàng hậu lắc đầu, bất đắc dĩ cười, “Hoàng Thượng, thần thiếp nào dám ở trước mặt ngài giở trò? Mọi chuyện đều có nguyên nhân.”
“Hoàng Thượng, có bạc thì cũng phải có chỗ mua rau thịt, ngài nói có phải không? Nhưng ngài lại sai người đi bắt người, khiến người ngoài thành không dám vào thành. Còn bá tánh trong thành không trốn vào trong nhà thì vào đại lao, cầm bạc trên tay cũng không có chỗ mua."
“Tự nhiên trong cung cũng không có ăn, thần thiếp tin tưởng không cần bao lâu, tất cả những người trong cung sẽ chết đói."
Trần hoàng hậu không chỉ có giải thích nguyên nhân, trong lời nói còn có chút châm chọc.
Mà Kiến Nguyên Đế lại hoàn toàn không nghĩ tới nguyên do như vậy, nghĩ đến bất quá chỉ là bắt giữ một đám ngu dân, ông đường đường là một hoàng đế lại không có cơm ăn, Kiến Nguyên Đế sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Thấy ông như vậy, Trần hoàng hậu cũng dịu giọng, tiếp tục khuyên nhủ, “Hoàng Thượng, thần thiếp biết ngài cảm thấy có lỗi với An Vương chuyện năm đó, ngài muốn chiều chuộng hắn, bù đắp cho hắn, không chấp nhận bất kỳ ai nói hắn không tốt, nhưng ngài cũng không thể vì hắn, mà ngay cả bản thân cũng không nghĩ đến."
“Bắt nhiều người như vậy cũng coi như cho bọn họ một bài học, sau này nhất định là không dám tùy tiện nghị luận An Vương, Hoàng Thượng, chuyện đến đây nên kết thúc, cho người thả những bá tánh ra đi."
Kiến Nguyên Đế bắt đầu buông lỏng.
Trần hoàng hậu đem phản ứng của Kiến Nguyên Đế thu vào trong mắt, tiếp tục du thuyết, “Nếu Hoàng Thượng không thể trực tiếp nói, thì chúng ta có thể để Thái tử đứng ra cầu tình. Vì Thái tử cầu tình, mà Hoàng thượng vì Thái tử mà tha cho những kẻ không biết trời cao đất dày."
“Hoàng Thượng, ngài mới là người cao quý nhất dưới bầu trời này, cũng không thể vì những lời nói xấu An Vương mà bỏ đói bản thân. Nếu chuyện này truyền ra, sẽ không thể tránh được có người nói An Vương bất hiếu. Ngài phải bảo trọng long thể, cũng là vì tốt cho An Vương."
“Được rồi, trẫm đã biết, ngày mai lâm triều, để Thái Tử cầu tình đi.” Trần hoàng hậu khuyên nửa ngày, Kiến Nguyên Đế rốt cuộc cũng mủi lòng, nhưng vẫn không vui.
Trần hoàng hậu rất có mắt, sau đó một loạt lời nịnh nọt, lại dùng bữa trưa với Kiến Nguyên Đế rồi mới trở về cung.
Thái Tử đã sớm ở trung cung chờ Trần hoàng hậu, người vừa bước vào cửa liền lập tức tới đón, “Mẫu hậu, như thế nào?”
Trần hoàng hậu hơi hơi mỉm cười, ngồi trên trường kỷ, uống ngụm trà mới trả lời Thái Tử, “Đã thành.”
Hai chữ này lập tức khiến Thái Tử vui vẻ ra mặt, bắt đầu khen Trần hoàng hậu.
Trần hoàng hậu tươi cười đắc ý, lật tay mình xem “Ông ta là cái dạng người gì người bổn cung hiểu nhất, trong mắt phụ hoàng ngươi trên đời này không ai có thể so sánh được với ông ta."
“Sở Khâm thì là cái thứ gì,” Trần hoàng hậu đầy mặt khinh thường.
So với vẫn luôn bị nàng coi là cái đinh trong mắt Sở Chiêu, nàng chưa bao giờ đem Sở Khâm để vào mắt, chẳng sợ mỗi người đều biết Kiến Nguyên Đế sủng ái nhất là trưởng tử.
"Một kẻ ngu xuẩn, không thể leo lên mặt bàn."
Nói xong chuyện Sở Khâm, Trần hoàng hậu lại thúc giục Thái Tử nhanh chóng trở về Đông Cung, “Trở về thu xếp mọi việc. Con phải thay thế bá tánh cầu tính giúp họ thoát khỏi kiếp nạn này. Sau đó để bọn họ nhớ rõ ân nhân cứu mạng là ai."
Thái Tử vội vàng chắp tay, “Vâng, nhi thần biết, nhi thần liền trở về an bài, nhi thần cáo lui.”
……
Tuy rằng ý chỉ thả người phải đến sáng mai mới được ban hành nhưng điều đó không ngăn được có người biết trước.
Định An Hầu phủ
Định An Hầu mang theo nhi tử đi hái rau trong sân, ngoài đường không mua được nên đành hái trong nhà.
Định An Hầu một bên trình bày sự khôn ngoan của mình khi trồng rau trong sân. Một bên dạy cho đứa con kém cỏi của mình một bài học, “Thấy chưa, cái gì kêu nước có thể chở thuyền cũng có thể lật thuyền, đem bá tánh chọc nóng nảy, ngay cả lão hoàng đế cũng không có cơm ăn.”
“Đừng cảm thấy bản thân có bao nhiêu năng lực, không có bá tánh làm ruộng trồng trọt, ngươi hay ta cũng chả là cái gì, thiên hạ này đều phải dựa vào bá tánh mà thành."
Tiểu thế tử trẻ Hầu phủ đang cùng phụ thân hái rau thập phần tự mình hiểu lấy trả lời, “Phụ thân, người yên tâm, ta từ nhỏ liền biết mình không có gì cả, lúc trước không phải nhi tử cũng khuyên phụ mẫu sinh thêm một đứa nữa sao? Phụ thân và mẫu thân đều không nghe."Từ Văn Ngạn thở dài, cũng thực bất đắc dĩ.
Định An Hầu:……
Ông cũng hối hận, tại sao lại không nỗ lực hơn nữa?
Định An Hầu đi theo thở dài nói: “Là phụ thân sai rồi.”
Từ Văn Ngạn ôm một đống rau đến gần phụ thân, khuyên nhủ: “Phụ thân người đừng nản chí, cả người và mẫu thân đều rất khoẻ mạnh có thể sống mấy chục năm, hiện tại hai người sinh một đứa cũng không trễ. Giờ con giữ vị trí thế tử, chờ đệ đệ lớn lên liền nhường cho đệ ấy, sau đó một nhà ba người chúng ta an tâm dưỡng lão."
Nói đến Định An Hầu cảm thấy cảm động, bất quá liếc mắt nhìn thấy thê tử nhà mình đang cắn hạt dưa ngoài hiên, ông không dám bắt chuyện, mà là phân phó nhi tử “Rau hái được đem sang phủ tướng quân bên cạnh, sau đó ở đó ăn cơm đi, có thể không về thì không cần về."
Từ Văn Ngạn: “…à."
Từ Văn Ngạn ôm rau đứng dậy, đi xa vài bước, sau đó mới nói với phụ thân hắn: “Phụ thân, nếu người đáp ứng rồi, vậy cùng mẫu thân hảo hảo nỗ lực, sớm sinh đệ đệ cho ta, nhi tử liền không quấy rầy hai người.”
Sau đó trước khi Định An Hầu phản ứng liền cất bước chạy.
Định An Hầu nắm bùn ném hắn, ngoài miệng rống giận, “Ai đáp ứng? Nhãi ranh ngươi chờ lão tử, chờ ngươi trở về lão tử đánh gãy chân của ngươi!”
Hầm hừ mà mắng xong, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của phu nhân nhà mình, Định An Hầu cảm thấy lỗ tai mình đau xót, lập tức đi tới giải thích, “Phu nhân, ta không đáp ứng, là nhãi ranh nói bậy……”
Định An Hầu phu nhân không nói gì, chỉ mỉm cười, ngay sau đó, từ trong Định An Hầu phủ vang lên tiếng kêu thảm thiết.
Mà tiểu thế tử hố phụ thân ghé vào cửa nghe tiếng kêu thảm thiết liền ôm đống rau ung dung đi vào tướng quân phủ cách vách.
Từ Văn Ngạn đem rau đưa cho người gác cổng, đưa ra sau bếp, cũng tỏ vẻ chính mình sẽ lưu lại ăn cơm chiều.
Người gác cổng ôm rau vò đầu, thật là nghi hoặc, “Hôm nay ngày mấy ta, đã có người tới đưa đồ ăn.”. Đam Mỹ Sắc
Từ Văn Ngạn lập tức nắm bắt mấu chốt, vội vàng hỏi:“Ai? Còn có ai đưa đồ ăn?”
Người gác cổng đang muốn trả lời, lại bị Từ Văn Ngạn chặn đứng, “Ngươi đừng nói, để tiểu gia ta đoán xem, là Lệ Vương? Không không không, Lệ vương hẳn là sẽ không tự mình tới, người tới khẳng định là người trong phủ hắn, tiểu gia ta có đoán phải đoán đúng hay không?”
Người gác cổng ngơ ngác gật đầu, “Đúng vậy, hoàn toàn đúng” cái gì ngài cũng nói ra được.
Từ Văn Ngạn vuốt cằm vẻ mặt cười xấu xa, lại là bị đùa giỡn lại là đưa đồ ăn, xem ra họ Lâm này có phần trong tâm Lệ Vương.
Từ Văn Ngạn dặn dò người gác cổng chớ quên cùng đầu bếp nói buổi tối hắn muốn ở tướng quân phủ ăn cơm, sau đó liền chạy đi, thẳng đến Hải Đường Uyển của Lâm Hành Chi.
Bởi vì Hải Đường Uyển như cũ không có hộ vệ, nên Từ Văn Ngạn tự do tiến vào, hai ba bước đi đến phòng ngủ Lâm Hành Chi kêu lớn, “Biểu ca, ta nghe nói nam nhân của ngươi cho người trong phủ đem đồ ăn tới, ngươi có thể..." À
“A a a a a!”
Từ Văn Ngạn chưa kịp hét xong đã nhìn thấy trong phòng có hai người một đứng một ngồi, vì thế tiếng hét biến thành kêu thảm thiết.
Lâm Hành Chi đang cúi đầu thổi thổi mắt cho Sở Chiêu, vừa nghe thấy âm thanh liền quay người lại, mỉm cười, nghiến răng nói từng chữ một:" Từ Văn Ngạn, ngươi tới đúng lúc thật!"
Từ Văn Ngạn đón lấy ánh mắt giết người từ Sở Chiêu, lấy tay che mắt, lắc đầu điên cuồng lùi về phía sau, đồng thời hét lên:" Ta không nhìn thấy, ta khẳng định mình không nhìn thấy hai người hôn hôn, ta cũng chưa bao giờ xuất hiện ở đây!"