Sau Khi Trốn Nhà Rời Đi Tôi Thành Kẻ Lừa Đảo - Trang 2
Chương 38: C38: Mười giây
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trở lại phòng KTV, mục đích của Giang Nam còn chưa đạt được tất nhiên trò sự thật hay thử thách vẫn tiếp tục. Lần này miệng chai rượu quay về phía Diệp Dạng, xúc xắc chỉ số của Ngụy Lạc.
Cô hỏi:
"Người Hạ Đông thích là ai?"
Diệp Dạng lập tức cứng đờ, không biểt nên trả lời như thế nào, cậu nhìn Hạ Đông, anh nhìn cậu như muốn an ủi đôi chút.
Giang Nam cảm thấy không ổn, bắt đầu giải quyết ổn thỏa.
"Cậu không thể hỏi như vậy, chỉ có thể hỏi những chuyện liên quan trực tiếp đến người đó thôi."
Hạ Đông xua xua tay.
"Không sao, nếu như đã hỏi thì rút lại làm gì. Vấn đề này liên quan đến tôi, Dạng Dạng không trả lời được, tôi thay nhóc ấy uống."
Hạ Đông cầm một chai rượu, ngửa đầu rót vào miệng, vài giọt trượt theo khóe miệng, lăn qua yết hầu sau đó hoàn toàn biến mất trong chiếc áo sơ mi màu xanh lam.
Diệp Dạng xoay chai rượu, miệng chai lại chỉ về phía Hạ Đông, anh bất đắc dĩ cười.
"Nhóc đến để chỉnh tôi à?"
Xúc xắc rơi xuống bàn, mặt trên có năm nút.
Hạ Đông nói sự thật, Trương Minh hét lên:
"Không cho nữa, đến bây giờ chỉ có mình tôi chọn thử thách, mấy người toàn chọn sự thật, đặc biệt là cậu, đã ba lần rồi."
Hạ Đông thỏa hiệp.
"Được rồi, vậy thử thách đi."
Trương Minh hếch cầm, nghĩ nên cho Hạ Đông một cái thử thách nào khó nhằn một chút, hắn nháy mắt với Ngục Lạc một cái.
"Công tử Hạ này, tôi cho cậu một phúc lợi nhé, cậu chọn một người ở đây, môi chạm môi mười giây."
"..."
Giang Nam, Chương Anh, Diệp Dạng đồng loạt cạn lời.
Hạ Đông không có hành động gì, Trương Minh nghĩ anh không muốn làm.
"Cậu phải suy nghĩ kỹ nha, lần này không làm phải uống hai chai đó."
Hạ Đông ngước mắt lên nhìn Trương Minh, khẽ cười.
"Cậu nói là phúc lợi thì tất nhiên tôi muốn hời rồi, chỉ là đang nghĩ, nếu tôi hôn thật, người đó có giận dỗi hay không thôi."
Từ góc độ một tên trai thẳng, Trương Minh cảm thấy ở đây có hai người nữ, mà một trong số đó là Chương Anh đã có đối tượng, vậy Hạ Đông chỉ có thể chọn Ngụy Lạc.
Chỉ là Trương Minh không bao giờ ngờ đến, người Hạ Đông thích không những là nam, hơn nữa còn ngồi bên cạnh.
Khi kết thúc câu nói, Hạ Đông đã đồn bạn nhỏ đến một góc, đè lên sofa.
Diệp Dạng mở to hai mắt, hai tay bất lực để trên ngực Hạ Đông, anh cho rằng cậu phản kháng nên dùng một tay nắm lấy hai cổ tay thon dài của bạn nhỏ, hôn lên môi cậu.
"Thình thịch" "Thình Thích"...
Diệp Dạng nhắm hai mắt lại, nghe thấy nhịp tim đập hỗn loạn của mình, chỉ có cậu mới hiểu được nó đang rung động, vui mừng như thế nào.
Mười giây trôi qua rất nhanh, Hạ Đông lưu luyến mà cắn nhẹ trên môi cậu một chút mới ngồi dậy chỉnh lại quần áo, mỉm cười như một tên mặt người dạ thú.
Trương Minh há hốc mồm, nhỏ giọng nói với Giang Nam.
"Công tử Hạ thà rằng hôn con trai cũng không muốn hôn Ngụy Lạc, hai người họ có lẽ vô vọng rồi."
Giang Nam nhìn Trương Minh bằng ánh mắt, một lời khó nói hết, trên đời này sao có người ngu thế chứ?
Chương Anh và Ngụy Lạc đương nhiên hiểu ẩn ý đằng sau nụ hôn này.
Người sau khuôn mặt tái nhợt, hoảng loạn mà cầm lấy một chai rượu uống một ngụm lớn.
Miệng chai quay đến phía Giang Nam, hắn chọn thử thách, xúc xắc chỉ số Hạ Đông.
Hạ Đông đã đạt được mục đích của mình, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc trò chơi này, anh nghĩ nghĩ.
"Vậy cậu hát một bài tình ca tặng bạn gái cũ, xin quay lại đi."
"Khụ... Khụ..."
Chương Anh tự sặc nước miếng của mình, cô không nghĩ rằng Hạ Đông lại thẳng thắng như vậy.
Buổi tụ họp hôm nay có mục đích gì, trong lòng ai cũng rõ, nếu không cùng cảm xúc với Giang Nam, cô sẽ không xuất hiện ở đây.
Chương Anh nhìn thấy Giang Nam không làm gì, bèn nói:
"Không muốn thì uống rượu đi."
"Đương nhiên tôi sẽ làm!"
Giang Nam phản bác:
"Tôi chỉ nghĩ nên hát bài nào thôi."
Giang Nam chọn một bài tên là 《 Rung động 》(*), lời bài hát nhẹ nhàng, trìu mến đọng lại trên tại mọi người.
Đã bao nhiêu lâu không gặp người?
Cho rằng em ở nơi đâu
Hóa ra đang trong tim tôi
Làm bạn với hơi thở của tôi
Khoảng cách có bao xa
Nghĩ rằng tôi chẳng thể nghe thấy hơi thở của em
Dù biết hình bóng em quá xa
Nhưng khi quay đầu sẽ nhìn thấy em
...
Giang Nam cầm micro, hít sâu một hơi.
"Quá khứ đã qua rồi, nhưng anh vẫn còn tình cảm như xưa với em, Chương Anh à, anh yêu em! Có thể cho anh một cơ hội để làm lại từ đầu được không?"
Giang Nam c ăng thẳng chờ đợi câu trả lời của Chương Anh, cô đảo mắt nói:
"Nhiệm vụ của anh xong rồi, còn không xuống dưới đi?"
Giang Nam có hơi sốt ruột, nghĩ rằng cô chỉ xem hành động này là một trò chơi.
"Đúng là anh đang chơi thử thách nhưng mỗi một câu anh nói đều thực lòng... Em phải tin tưởng anh!"
Mặt Chương Anh đỏ lên, cô đến trước mặt Giang Nam ôm hắn, cắn răng nghiến lợi nói bên tai hắn:
"Anh có ngốc không vậy!"
"Lạc Lạc vừa bị thất tình lần nữa, anh xin quay lại khoa trương như vậy, sao em có thể đáp lại anh một cách thái quá như vậy được hả?"
Giang Nam ngơ người, sau khi phản ứng lại thì mừng như điên làm sao nhớ đến Lạc Lạc cái gì đó nữa.
"Nghĩa là, em đồng ý với anh?"
Tình cảm của bạn thân được viên mãn làm tâm trạng của Ngụy Lạc tốt hơn một chút, cô nhìn về phía Hạ Đông, trong lòng cũng chợt thoải mái hơn.
Kết quả hôm này nằm trong dự kiến của cô, mặc dù hơi khó chấp nhận nhưng cuối cùng cũng có thể đặt dấu chấm hết cho câu chuyện tình cảm này, cho dù không thể biến nó thành một dấu phẩy.
Kỳ thật, tình cảm ban đầu dành cho Hạ Đông, chỉ là tình cảm thiếu nữ, đơn thuần thuở ban sơ.
Mỗi thời thanh xuân của một cô gái, luôn sẽ có một chàng trai rực rỡ, xán lạn như ánh mặt trời vậy.
Ngụy Lạc yên lặng yên thầm Hạ Đông suốt cả nửa học kỳ, cuối cùng trước sự xúi giục của Chương Anh, cô đã viết một bức thư tình, không ngờ chàng trai đó lại đồng ý hẹn hò với cô.
Nhưng cô lại phớt lờ lời nói ban đầu của chàng trai, điều Hạ Đông nói là: Chúng ta thử quen nhau xem.
Từ đâu đến cuối chỉ có mình cô là nghiêm túc, sau này chuyển trường dưới áp lực học tập, Hạ Đông trở thành ánh trăng sáng, ghim sâu vào đáy lòng cô. Cùng không thể nói yêu thích nhớ nhung nhiều thế nào, chỉ là vì không chiếm được nên mãi rung động thôi.
Sau này, khi vào giới giải trí, thấy nhiều thứ dơ bẩn những quy tắc ngầm bẩn thỉu, cô không muốn dính bùn lầy, chỉ có thể cắn răng hướng về phía trước.
Người xung quanh cô xem cảm xúc là một trò chơi, xem tình d*c như giao dịch. Vì thế cô càng hoài niệm thứ tình cảm thuần khiết khi ấy, đơn giản chân thành, tha thiết rung động nhất.
Ngụy Lạc bắt đầu hỏi thăm tin tức Hạ Đông, biết anh đã trở thành một họa sĩ truyện tranh nổi tiếng, thực hiện được ước mơ của mình.
Cô cũng dùng một tài khoản phụ theo dõi Weibo Hạ Đông, trộm nhìn mỗi lần cập nhật của anh, xem một số video của anh trên một app truyện tranh nào đó.
Thi đấu, giành giải... Người trên sân khấu mãi mãi luôn nở một nụ cười điềm tĩnh, sạch sẽ.
Ngục Lạc một lần nữa tươi cười.
"Bây giờ chắc giải tán được rồi, không quấy rầy buổi tối lãng mạn của hai người nữa."
Chương Anh muốn tiễn cô nhưng Ngụy Lạc lại từ chối.
"Bên ngoài có người đến đón mình rồi."
Chương Anh nghĩ là trợ lý bên dưới đón nên thoáng yên tâm, nháy mắt với Giang Anh ra hiệu, tiễn một tên không hiểu đâu đuôi thế nào - Trương Minh - ra ngoài, bên trong chỉ còn ba người nhìn nhau.
"Chúng ta cũng đi thôi, có thể đưa tôi xuống dưới lầu không?"
Ngụy Lạc là người đánh vỡ sự yên lặng này, cô nói thêm:
"Đi chung đi."
Trời bên ngoài vẫn đang mưa còn có sương mù, trong ba người còn lại chỉ có Diệp Dạng mang dù, may là chưa có mở ra, cậu nh ỏ giọng hỏi Hạ Đông:
"Hay là tôi bắt xe trước rồi đợi một lát nhé, hình như chị ấy có gì muốn nói với anh."
Hạ Đông đã có chút say, nheo mắt đáp:
"Không sao, nhóc đi với tôi."
Một chiếc ô tô đậu ven đường, Diệp Dạng nhìn biển số xe cũng biết là đồ xa xỉ, cửa xe được hạ xuống, ngồi lái bên trong là một người đàn ông lịch lãm khoảng ba mươi tuổi.
Ngụy Lạc chào hỏi người đàn ông đó, dừng lại nói chuyện với Hạ Đông:
"Chắc cậu vẫn đang thắc mắc tại sao tôi lại tổ chức buổi họp lớp này đúng không?"
"Tôi là diễn viên, mỗi một hành động đều bị vô số cặp mắt theo dõi. Nếu cậu có lướt Weibo chắc cũng biết, thật ra sự nghiệp của tôi không kéo dài được nữa... Nếu tôi vẫn như trước."
"Cái giới này thật dơ bẩn, tôi chỉ muốn bản thân được sạch sẽ mà thôi."
Ngụy Lạc cười tự giễu.
"Suy nghĩ ngây thơ này trực tiếp làm cho tài nguyên của tôi kém hơn người khác rất nhiều, ngay cả thế hệ trẻ hơn còn leo nhanh hơn tôi."
"Gần đây, có người cho tôi một tài nguyên rất tốt, dựa vào nó có lẽ tôi sẽ có được giải thưởng mơ ước."
Cô vuốt lại mái tóc đã ướt đẫm mưa sương.
"Nhưng tôi không muốn nhượng bộ. Tôi đã kiên trì đến tận bây giờ vì không muốn thỏa hiệp. Tôi chỉ hy vọng tương lai có làm điều đó với người tôi thích chứ không phải chỉ là một cuộc giao dịch."
Hạ Đông nắm tay Diệp Dạng, bình tĩnh nói:
"Giới này không bận, người bẩn."
Rất nhiều người cho rằng đời sống sinh hoạt trong giới đồng tính rất loạn, nhưng Hạ Đông gặp nhiều người yêu rất chân thành, bởi vì họ biết thứ tình cảm này không dễ có nên càng đặc biệt trân trọng.
Từ trước đến giờ thứ dơ bẩn không phải cái giới này, mà là con người trong đó.
Ngụy Lạc sửng sốt.
"Có lẽ vậy, nhưng những lời nói này đều là thật tâm, tôi vẫn không quên được cậu, giống như những niềm vui thời niên thiếu ấy."
"Cho nên tôi mới muốn gặp cậu, tôi nghĩ, tình yêu hay sự nghiệp tôi đều muốn có."
Ngụy Lạc buông thõng tay.
"Tôi biết chuyện cậu vẫn độc thân từ Giang Nam, cho nên tôi chỉ nghĩ, nếu như, nếu như cậu vẫn chưa quên được tôi thì sao?"
"Thật xin lỗi vì chuyện năm đó."
Hạ Đông giúp Diệp Dạng phủi giọt nước trên tóc.
"Nhưng tôi khuyên cậu nên suy nghĩ kỹ càng, một khi đã chọn con đường này, vĩnh viễn không thể quay trở lại nữa, cậu sẽ trở thành loại người mà cậu ghê tởm."
"Đây là lựa chọn của tôi, tôi hiểu."
Ngụy Lạc nhìn hai bàn tay đang nắm chặt của Hạ Đông và Diệp Dạng, thở nhẹ một hơi.
"Tôi đi đây, hy vọng hai người có thể chịu được ánh mắt thế tục, chúc hai người hạnh phúc."
Cô ngồi lên chiếc xe màu đen xa xỉ, bỏ lại ranh giới cùng nguyên tắc của bản thân.
Diệp Dạng nghe xong thì có chút bối rối, nhưng Hạ Đông hiểu rõ ràng, anh biết người ngồi ở ghế lái.
Đã kết hôn, có một đứa con nhưng mối quan hệ với vợ không tốt lắm. Hơn nữa còn là đối tác của cha anh, xét về tuổi đời, Hạ Đông nên gọi hắn một tiếng chú.
Người đó khẽ gật đầu xem như chào hỏi.
Hạ Đông gật đầu, dời tầm mắt sang nơi khác, nắm tay bạn nhỏ bắt một chiếc taxi. Chiếc xe màu đen từ bên phải họ nghênh ngang chạy đi.
Cô gái kiêu hãnh trong sạch ngày xưa, cuối cùng vẫn bước chân vào vũng bùn, gi ết chết quá khứ.
__________
...
(*)Rung động (心动): một bài hát, tui có dán lên đầu trang ấy.
Trở lại phòng KTV, mục đích của Giang Nam còn chưa đạt được tất nhiên trò sự thật hay thử thách vẫn tiếp tục. Lần này miệng chai rượu quay về phía Diệp Dạng, xúc xắc chỉ số của Ngụy Lạc.
Cô hỏi:
"Người Hạ Đông thích là ai?"
Diệp Dạng lập tức cứng đờ, không biểt nên trả lời như thế nào, cậu nhìn Hạ Đông, anh nhìn cậu như muốn an ủi đôi chút.
Giang Nam cảm thấy không ổn, bắt đầu giải quyết ổn thỏa.
"Cậu không thể hỏi như vậy, chỉ có thể hỏi những chuyện liên quan trực tiếp đến người đó thôi."
Hạ Đông xua xua tay.
"Không sao, nếu như đã hỏi thì rút lại làm gì. Vấn đề này liên quan đến tôi, Dạng Dạng không trả lời được, tôi thay nhóc ấy uống."
Hạ Đông cầm một chai rượu, ngửa đầu rót vào miệng, vài giọt trượt theo khóe miệng, lăn qua yết hầu sau đó hoàn toàn biến mất trong chiếc áo sơ mi màu xanh lam.
Diệp Dạng xoay chai rượu, miệng chai lại chỉ về phía Hạ Đông, anh bất đắc dĩ cười.
"Nhóc đến để chỉnh tôi à?"
Xúc xắc rơi xuống bàn, mặt trên có năm nút.
Hạ Đông nói sự thật, Trương Minh hét lên:
"Không cho nữa, đến bây giờ chỉ có mình tôi chọn thử thách, mấy người toàn chọn sự thật, đặc biệt là cậu, đã ba lần rồi."
Hạ Đông thỏa hiệp.
"Được rồi, vậy thử thách đi."
Trương Minh hếch cầm, nghĩ nên cho Hạ Đông một cái thử thách nào khó nhằn một chút, hắn nháy mắt với Ngục Lạc một cái.
"Công tử Hạ này, tôi cho cậu một phúc lợi nhé, cậu chọn một người ở đây, môi chạm môi mười giây."
"..."
Giang Nam, Chương Anh, Diệp Dạng đồng loạt cạn lời.
Hạ Đông không có hành động gì, Trương Minh nghĩ anh không muốn làm.
"Cậu phải suy nghĩ kỹ nha, lần này không làm phải uống hai chai đó."
Hạ Đông ngước mắt lên nhìn Trương Minh, khẽ cười.
"Cậu nói là phúc lợi thì tất nhiên tôi muốn hời rồi, chỉ là đang nghĩ, nếu tôi hôn thật, người đó có giận dỗi hay không thôi."
Từ góc độ một tên trai thẳng, Trương Minh cảm thấy ở đây có hai người nữ, mà một trong số đó là Chương Anh đã có đối tượng, vậy Hạ Đông chỉ có thể chọn Ngụy Lạc.
Chỉ là Trương Minh không bao giờ ngờ đến, người Hạ Đông thích không những là nam, hơn nữa còn ngồi bên cạnh.
Khi kết thúc câu nói, Hạ Đông đã đồn bạn nhỏ đến một góc, đè lên sofa.
Diệp Dạng mở to hai mắt, hai tay bất lực để trên ngực Hạ Đông, anh cho rằng cậu phản kháng nên dùng một tay nắm lấy hai cổ tay thon dài của bạn nhỏ, hôn lên môi cậu.
"Thình thịch" "Thình Thích"...
Diệp Dạng nhắm hai mắt lại, nghe thấy nhịp tim đập hỗn loạn của mình, chỉ có cậu mới hiểu được nó đang rung động, vui mừng như thế nào.
Mười giây trôi qua rất nhanh, Hạ Đông lưu luyến mà cắn nhẹ trên môi cậu một chút mới ngồi dậy chỉnh lại quần áo, mỉm cười như một tên mặt người dạ thú.
Trương Minh há hốc mồm, nhỏ giọng nói với Giang Nam.
"Công tử Hạ thà rằng hôn con trai cũng không muốn hôn Ngụy Lạc, hai người họ có lẽ vô vọng rồi."
Giang Nam nhìn Trương Minh bằng ánh mắt, một lời khó nói hết, trên đời này sao có người ngu thế chứ?
Chương Anh và Ngụy Lạc đương nhiên hiểu ẩn ý đằng sau nụ hôn này.
Người sau khuôn mặt tái nhợt, hoảng loạn mà cầm lấy một chai rượu uống một ngụm lớn.
Miệng chai quay đến phía Giang Nam, hắn chọn thử thách, xúc xắc chỉ số Hạ Đông.
Hạ Đông đã đạt được mục đích của mình, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc trò chơi này, anh nghĩ nghĩ.
"Vậy cậu hát một bài tình ca tặng bạn gái cũ, xin quay lại đi."
"Khụ... Khụ..."
Chương Anh tự sặc nước miếng của mình, cô không nghĩ rằng Hạ Đông lại thẳng thắng như vậy.
Buổi tụ họp hôm nay có mục đích gì, trong lòng ai cũng rõ, nếu không cùng cảm xúc với Giang Nam, cô sẽ không xuất hiện ở đây.
Chương Anh nhìn thấy Giang Nam không làm gì, bèn nói:
"Không muốn thì uống rượu đi."
"Đương nhiên tôi sẽ làm!"
Giang Nam phản bác:
"Tôi chỉ nghĩ nên hát bài nào thôi."
Giang Nam chọn một bài tên là 《 Rung động 》(*), lời bài hát nhẹ nhàng, trìu mến đọng lại trên tại mọi người.
Đã bao nhiêu lâu không gặp người?
Cho rằng em ở nơi đâu
Hóa ra đang trong tim tôi
Làm bạn với hơi thở của tôi
Khoảng cách có bao xa
Nghĩ rằng tôi chẳng thể nghe thấy hơi thở của em
Dù biết hình bóng em quá xa
Nhưng khi quay đầu sẽ nhìn thấy em
...
Giang Nam cầm micro, hít sâu một hơi.
"Quá khứ đã qua rồi, nhưng anh vẫn còn tình cảm như xưa với em, Chương Anh à, anh yêu em! Có thể cho anh một cơ hội để làm lại từ đầu được không?"
Giang Nam c ăng thẳng chờ đợi câu trả lời của Chương Anh, cô đảo mắt nói:
"Nhiệm vụ của anh xong rồi, còn không xuống dưới đi?"
Giang Nam có hơi sốt ruột, nghĩ rằng cô chỉ xem hành động này là một trò chơi.
"Đúng là anh đang chơi thử thách nhưng mỗi một câu anh nói đều thực lòng... Em phải tin tưởng anh!"
Mặt Chương Anh đỏ lên, cô đến trước mặt Giang Nam ôm hắn, cắn răng nghiến lợi nói bên tai hắn:
"Anh có ngốc không vậy!"
"Lạc Lạc vừa bị thất tình lần nữa, anh xin quay lại khoa trương như vậy, sao em có thể đáp lại anh một cách thái quá như vậy được hả?"
Giang Nam ngơ người, sau khi phản ứng lại thì mừng như điên làm sao nhớ đến Lạc Lạc cái gì đó nữa.
"Nghĩa là, em đồng ý với anh?"
Tình cảm của bạn thân được viên mãn làm tâm trạng của Ngụy Lạc tốt hơn một chút, cô nhìn về phía Hạ Đông, trong lòng cũng chợt thoải mái hơn.
Kết quả hôm này nằm trong dự kiến của cô, mặc dù hơi khó chấp nhận nhưng cuối cùng cũng có thể đặt dấu chấm hết cho câu chuyện tình cảm này, cho dù không thể biến nó thành một dấu phẩy.
Kỳ thật, tình cảm ban đầu dành cho Hạ Đông, chỉ là tình cảm thiếu nữ, đơn thuần thuở ban sơ.
Mỗi thời thanh xuân của một cô gái, luôn sẽ có một chàng trai rực rỡ, xán lạn như ánh mặt trời vậy.
Ngụy Lạc yên lặng yên thầm Hạ Đông suốt cả nửa học kỳ, cuối cùng trước sự xúi giục của Chương Anh, cô đã viết một bức thư tình, không ngờ chàng trai đó lại đồng ý hẹn hò với cô.
Nhưng cô lại phớt lờ lời nói ban đầu của chàng trai, điều Hạ Đông nói là: Chúng ta thử quen nhau xem.
Từ đâu đến cuối chỉ có mình cô là nghiêm túc, sau này chuyển trường dưới áp lực học tập, Hạ Đông trở thành ánh trăng sáng, ghim sâu vào đáy lòng cô. Cùng không thể nói yêu thích nhớ nhung nhiều thế nào, chỉ là vì không chiếm được nên mãi rung động thôi.
Sau này, khi vào giới giải trí, thấy nhiều thứ dơ bẩn những quy tắc ngầm bẩn thỉu, cô không muốn dính bùn lầy, chỉ có thể cắn răng hướng về phía trước.
Người xung quanh cô xem cảm xúc là một trò chơi, xem tình d*c như giao dịch. Vì thế cô càng hoài niệm thứ tình cảm thuần khiết khi ấy, đơn giản chân thành, tha thiết rung động nhất.
Ngụy Lạc bắt đầu hỏi thăm tin tức Hạ Đông, biết anh đã trở thành một họa sĩ truyện tranh nổi tiếng, thực hiện được ước mơ của mình.
Cô cũng dùng một tài khoản phụ theo dõi Weibo Hạ Đông, trộm nhìn mỗi lần cập nhật của anh, xem một số video của anh trên một app truyện tranh nào đó.
Thi đấu, giành giải... Người trên sân khấu mãi mãi luôn nở một nụ cười điềm tĩnh, sạch sẽ.
Ngục Lạc một lần nữa tươi cười.
"Bây giờ chắc giải tán được rồi, không quấy rầy buổi tối lãng mạn của hai người nữa."
Chương Anh muốn tiễn cô nhưng Ngụy Lạc lại từ chối.
"Bên ngoài có người đến đón mình rồi."
Chương Anh nghĩ là trợ lý bên dưới đón nên thoáng yên tâm, nháy mắt với Giang Anh ra hiệu, tiễn một tên không hiểu đâu đuôi thế nào - Trương Minh - ra ngoài, bên trong chỉ còn ba người nhìn nhau.
"Chúng ta cũng đi thôi, có thể đưa tôi xuống dưới lầu không?"
Ngụy Lạc là người đánh vỡ sự yên lặng này, cô nói thêm:
"Đi chung đi."
Trời bên ngoài vẫn đang mưa còn có sương mù, trong ba người còn lại chỉ có Diệp Dạng mang dù, may là chưa có mở ra, cậu nh ỏ giọng hỏi Hạ Đông:
"Hay là tôi bắt xe trước rồi đợi một lát nhé, hình như chị ấy có gì muốn nói với anh."
Hạ Đông đã có chút say, nheo mắt đáp:
"Không sao, nhóc đi với tôi."
Một chiếc ô tô đậu ven đường, Diệp Dạng nhìn biển số xe cũng biết là đồ xa xỉ, cửa xe được hạ xuống, ngồi lái bên trong là một người đàn ông lịch lãm khoảng ba mươi tuổi.
Ngụy Lạc chào hỏi người đàn ông đó, dừng lại nói chuyện với Hạ Đông:
"Chắc cậu vẫn đang thắc mắc tại sao tôi lại tổ chức buổi họp lớp này đúng không?"
"Tôi là diễn viên, mỗi một hành động đều bị vô số cặp mắt theo dõi. Nếu cậu có lướt Weibo chắc cũng biết, thật ra sự nghiệp của tôi không kéo dài được nữa... Nếu tôi vẫn như trước."
"Cái giới này thật dơ bẩn, tôi chỉ muốn bản thân được sạch sẽ mà thôi."
Ngụy Lạc cười tự giễu.
"Suy nghĩ ngây thơ này trực tiếp làm cho tài nguyên của tôi kém hơn người khác rất nhiều, ngay cả thế hệ trẻ hơn còn leo nhanh hơn tôi."
"Gần đây, có người cho tôi một tài nguyên rất tốt, dựa vào nó có lẽ tôi sẽ có được giải thưởng mơ ước."
Cô vuốt lại mái tóc đã ướt đẫm mưa sương.
"Nhưng tôi không muốn nhượng bộ. Tôi đã kiên trì đến tận bây giờ vì không muốn thỏa hiệp. Tôi chỉ hy vọng tương lai có làm điều đó với người tôi thích chứ không phải chỉ là một cuộc giao dịch."
Hạ Đông nắm tay Diệp Dạng, bình tĩnh nói:
"Giới này không bận, người bẩn."
Rất nhiều người cho rằng đời sống sinh hoạt trong giới đồng tính rất loạn, nhưng Hạ Đông gặp nhiều người yêu rất chân thành, bởi vì họ biết thứ tình cảm này không dễ có nên càng đặc biệt trân trọng.
Từ trước đến giờ thứ dơ bẩn không phải cái giới này, mà là con người trong đó.
Ngụy Lạc sửng sốt.
"Có lẽ vậy, nhưng những lời nói này đều là thật tâm, tôi vẫn không quên được cậu, giống như những niềm vui thời niên thiếu ấy."
"Cho nên tôi mới muốn gặp cậu, tôi nghĩ, tình yêu hay sự nghiệp tôi đều muốn có."
Ngụy Lạc buông thõng tay.
"Tôi biết chuyện cậu vẫn độc thân từ Giang Nam, cho nên tôi chỉ nghĩ, nếu như, nếu như cậu vẫn chưa quên được tôi thì sao?"
"Thật xin lỗi vì chuyện năm đó."
Hạ Đông giúp Diệp Dạng phủi giọt nước trên tóc.
"Nhưng tôi khuyên cậu nên suy nghĩ kỹ càng, một khi đã chọn con đường này, vĩnh viễn không thể quay trở lại nữa, cậu sẽ trở thành loại người mà cậu ghê tởm."
"Đây là lựa chọn của tôi, tôi hiểu."
Ngụy Lạc nhìn hai bàn tay đang nắm chặt của Hạ Đông và Diệp Dạng, thở nhẹ một hơi.
"Tôi đi đây, hy vọng hai người có thể chịu được ánh mắt thế tục, chúc hai người hạnh phúc."
Cô ngồi lên chiếc xe màu đen xa xỉ, bỏ lại ranh giới cùng nguyên tắc của bản thân.
Diệp Dạng nghe xong thì có chút bối rối, nhưng Hạ Đông hiểu rõ ràng, anh biết người ngồi ở ghế lái.
Đã kết hôn, có một đứa con nhưng mối quan hệ với vợ không tốt lắm. Hơn nữa còn là đối tác của cha anh, xét về tuổi đời, Hạ Đông nên gọi hắn một tiếng chú.
Người đó khẽ gật đầu xem như chào hỏi.
Hạ Đông gật đầu, dời tầm mắt sang nơi khác, nắm tay bạn nhỏ bắt một chiếc taxi. Chiếc xe màu đen từ bên phải họ nghênh ngang chạy đi.
Cô gái kiêu hãnh trong sạch ngày xưa, cuối cùng vẫn bước chân vào vũng bùn, gi ết chết quá khứ.
__________
...
(*)Rung động (心动): một bài hát, tui có dán lên đầu trang ấy.