Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Sau Khi Trở Thành Bạo Quân

Quyển 1 - Chương 14



Ngọn giáo mang theo ánh sáng lạnh lẽo chém xuống với khí thế dọa người.
Thủ lĩnh của kỵ binh Gulundi đã sử dụng chiêu này để tiêu diệt vô số kẻ thù trên chiến trường.
Đối mặt với một con ngựa chiến với bộ giáp nặng giữa không trung và một chiến sĩ thép to cao trên lưng ngựa, không ai có thể không sợ hãi, người có thể nâng tấm khiên lên đã xem như là dũng sĩ. Dù vậy, tấm khiên cứng nhất cũng sẽ bị một thương này đâm thủng và bay ra ngoài, chủ nhân của tấm khiên sẽ không có khả năng sống sót.
Nhưng hôm nay một thương này đã thất bại.
Khoảnh khắc ngọn giáo sắt rơi xuống, vị vua trẻ mà chúng đối mặt mượn bàn đạp nghiên người, gần như ngay lập tức ngã xuống phía bên kia của chiến mã.
Lúc này, quốc vương nhất định có thể sánh ngang với vũ công cưỡi ngựa giỏi chúng nhất thế giới. Cây thương vừa lướt qua yên ngựa, cậu đã lật người ngồi lên lưng ngựa một lần nữa, kéo dây cương, trực tiếp phi ngựa về phía trước.
Một thương hắn ta xuyên vào thư không, thủ lĩnh kỵ binh cả người cả ngựa đều ngã xuống đất.
Vào lúc đó thủ lĩnh kỵ binh hạng nặng nhìn thấy một nụ cười lạnh lùng trên khuôn mặt tái nhợt của quốc vương.
Nụ cười kia ẩn chứa điều gì đó khiến cho bọn hậu duệ của những kẻ man rợ trên biển sợ hãi.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, quốc vương đã tiếp cận thủ lĩnh kỵ binh Gulundi.
Thủ lĩnh kỵ binh Gulundi cuối cùng cũng hiểu tại sao đối phương biết xe ngựa trống rỗng không ngăn cản được bọn chúng, nhưng vẫn đẩy xe ngựa xuống dốc cỏ.
—— Cậu là vì muốn phá vỡ khí thế tấn công của bọn chúng.
Quốc vương đánh cược thật lớn để giành cơ hội đánh cận chiến cho mình và kỵ sĩ của cậu. 
Để có thể gây ra sát thương lớn nhất khi lao tới, kỵ binh hạng nặng của Gulundi dù là người hay ngựa đều phải mặc một bộ giáp dày cộp.
Bất cứ nơi nào kỵ binh Gulundi được trang bị võ trang đầy đủ đi qua đều sẽ để lại những vết hằn sâu trên mặt đất. Khả năng sát thương đáng sợ của những kỵ binh hạng nặng này được đánh đổi bằng sự nhanh nhẹn và tính cơ động.
Vì quá tự tin và để nhục nhã những kỵ binh Legrand mà bọn chúng không thèm để mắt tới, kỵ binh hạng nặng Gulendi đã sai lầm trong việc tấn công chống lại, thủ lĩnh chọn cách chém nát tan các xe ngựa một cách chói mắt nhất.
Thời gian này rất ngắn ngủi, nhưng kẻ thù của bọn họ đã bắt được.
Trên người các kỵ sĩ thệ ước Legrand mặc áo giáp sắt màu bạc so với kỵ binh hạng nặng Gulundi so ra thì những chiếc áo giáp lưới đó mỏng như tờ giấy. Dĩ nhiên bọn họ không thể chống lại tấn công của kỵ binh hạng nặng, nhưng bọn họ sở hữu sự nhanh nhẹn mà kỵ binh Gulundi không có.
Một trong những người nhanh nhẹn nhất là quốc vương Legrand.
Bởi vì cậu không hề mặc áo giáp.
Quốc vương là người duy nhất mặc hoa phục mà chiến đấu.
—— trước đó, không ai nghĩ đó chỉ là một cuộc đàm phán, nhưng quốc vương lại phải giống như cha của mình, đặt chân vào chiến trường. 
Nhưng nó cũng trở thành lợi thế của quốc vương.
Cậu nhẹ nhàng như gió.
Quốc vương cùng múa với chiến mã.
Cậu phi ngựa xung quanh đội kỵ binh hạng nặng Gulundi…, xung quanh bộ giáp đen thổi lên một cơn lốc màu bạc và đỏ tươi. Trong cơn gió lốc, quốc vương vung kiếm từ lưng ngựa.
Theo cách này, người và ngựa phải đạt được sự hợp tác cao độ, nếu không chủ nhân sẽ bị chiến mã ném ra ngoài, sau đó bị chiến mã của mình giẫm chết.
Ánh trăng bỗng nhiên nhảy ra khỏi bóng tối.
Thật kỳ lạ, lúc này bầu trời âm u, mưa như trút nước, ánh trăng ở đâu?
Quả thực không có ánh trăng, đó là thanh kiếm mà quốc vương nhanh chóng chém ra. 
Thanh kiếm của quốc vương có hình sóng băng trên thân, đó là công nghệ thép rèn nguội chỉ có ở lãnh thổ phía Bắc. Đó là một thanh kiếm lạnh lẽo, sắc bén như chính chủ nhân của nó, nhìn thoáng qua có cảm giác như sắp bị cắt bỏ màng mắt. Quốc vương sử dụng nó để ép ngọn giáo sắt của thủ lĩnh, thanh kiếm hướng về phía kết nối yếu nhất của bộ giáp của hắn ta, để thứ vũ khí đáng sợ và dữ tợn kia không còn chỗ để thi triển.
Cậu phải tự mình cuốn mình theo cơn lốc xoáy của con ngựa sắt.
Một khi gió ngừng, ngọn giáo của thủ lĩnh vung lên, trọng kỵ lao về phía trước, thì kẻ chết tiệt chính là cậu.
Trước đây không phải là không có ai đề xuất sử dụng kỵ binh nhẹ để ám sát kỵ binh hạng nặng Gulundi.
Nhưng mãi cho đến hôm nay, kỵ binh hạng nặng Gulundi vẫn là cái bóng của tử thần trên cánh đồng cỏ.
Bởi vì ngay cả khi kỵ binh nhẹ có thể an toàn tiếp cận kỵ binh hạng nặng Gulundi thì cũng chẳng làm nên chuyện gì.
Nó không chỉ đòi hỏi kỵ binh hạng nhẹ phải có võ công cao cường mà còn đòi hỏi hắn phải có một tư duy đang tiếp cận mức điên rồ!
Hắn phải vượt qua nỗi sợ hãi bị nghiền nát thành tửng mảnh bởi kỵ binh hạng nặng, sau đó mới có thể sử dụng một bàn tay vững vàng để nhanh chóng vung ra ánh kiếm chính xác đó.
Đây mới thực sự là mũi dao múa với tử thần.
Thủ lĩnh đội kỵ binh hạng nặng Gulundi gặp phải đối thủ lạnh lùng và xảo quyệt nhất trong cuộc đời mình.
Đối thủ của hắn ta là một vầng trăng khuyết tuyệt đẹp, nhưng vầng trăng khuyết này không phải ở trên trời cao mà là lưỡi hái của tử thần, là vầng trăng khuyết đến thu hoạch linh hồn. Vâng trăng khuyết dường như được quấn đầy tơ nhện, đã được tẩm độc.
Mưa lớn vẫn đang rơi.
Trong mưa gió, kỵ binh hạng nặng Gulundi giống như một tòa tháp sắt màu đen bị cuốn vào vòng xoáy.
Các kỵ sĩ thệ ước của quốc vương, một tay cầm khiên một tay cầm kiếm, nhảy múa xung quanh kỵ binh Gulundi. Bọn họ quên đi nỗi sợ hãi, bọn họ cũng quên đi lòng can đảm của kỵ binh Gulundi, càng quên đi tất cả quy tắc vinh quang của kỵ sĩ phải đánh trực diện.
Quy tắc của kỵ sĩ quái gì, bọn họ là kỵ sĩ thệ ước của quốc vương.
Quy tắc của bọn họ chỉ có quốc vương.
Tối nay, giờ này phút này.
Bọn họ đang chiến đấu với những trận chiếm đẫm máu với quốc vương.
Ý nghĩ này đã cổ vũ cho những kỵ sĩ thệ ước này, bọn họ từ bỏ những quy tắc của kỵ sĩ không cần thiết, giống như quốc vương của bọn họ, bọn họ chỉ không ngừng quấy rầy và bức bách những kỵ binh hạng nặng Gulundi, dạy cho bọn chúng không đủ khả năng để bị va chạm như thường lệ.
Bọn họ không có tinh thần của một kỵ sĩ chiến đấu trực diện, không khác gì những sát thủ vô lương tâm lại khiến cho người ta thấy rất điên rồ và đáng sợ.
Đội kỵ binh hạng nặng Gulundi bất khả chiến bại đã đánh thua trận đầu tiên cũng là trận khiến cho hắn ta tức giận nhất. 
Một số người trong số bọn họ bắt đầu tấn công dữ dội, bất chấp, bỏ hoàn toàn sức sát thương khủng khiếp của đòn đâm trực diện, nắm giữa thân giáo, đổi giáo thành một cây gậy rồi nện vào đầu những kỵ binh bạc đang nổi điên kia, liều mạng khiến kẻ thù của bọn chúng đầu rơi máu chảy.
Và kẻ thù của chúng, kỵ sĩ thệ ước nổi giận rầm lên một tiếng, cố gắng hết sức để làm cho ngọn giáo sắt đập ầm ầm vào trên người anh ta, anh ta nhảy ra khỏi chiến mã của mình rồi nhảy lên chiến mã kỵ binh hạng nặng màu đen. Khi ngọn giáo sắt của kỵ binh nặng nề rơi vào người anh ta, anh ta cũng đưa thanh kiếm của mình vào cổ họng mềm mại dưới mũ giáp của kẻ thù.
Các kỵ binh hạng nặng lăn lộn với kỵ sĩ thệ ước, từ trên lưng ngựa ngã xuống.
Giờ này phút này, bạc và đen đan xen vào nhau và cắn chặt vào nhau, giống như hai bánh răng đang cưa lẫn nhau. Máu đỏ nở ra từ sự va chạm của các bánh răng. Những bông hoa máu ấy nhanh chóng bị cơn mưa lạnh âm u làm trôi đi.
Mạng sống của người, mạng sống của ngựa, bị cuốn vào va chạm của kim loại đen và bạc.
Hoặc là chết! Hoặc là sống!
Lần đầu tiên, có một kỵ binh còn điên cuồng hơn cả những kẻ liều lĩnh Gulundi.
Chiếc bánh răng đen bạc này tạo nên mạng của con người và mạng của loài ngựa, cứ thế xoay chuyển, dần dần rời khỏi con dốc cỏ ban đầu mà đến vùng đất thấp bên dưới. Mọi thứ cứ như thể không có gì đáng để quan tâm cả.
Nhưng mà khi đến một đến một nơi nào đó dưới lòng đất, quốc vương đột nhiên vung kiếm.
Đối thủ của cậu đã bị giật mình bởi sự thay đổi đột ngột của nhát kiếm.
Mà quốc vương đã kéo dây cương, kéo con ngựa của mình thoát ra ngoài vòng chiến đấu.
“Đi!”
Quốc vương quát về phía các kỵ sĩ của cậu.
Cậu ra lệnh một tiếng, các kỵ sĩ thệ ước không chút ngần ngại rút lui, mỗi người rời khỏi vòng chiến đấu. Chiến mã của quốc vương đáp xuống, cậu kéo đầu ngựa lao thẳng về bãi đất bằng phẳng trước mặt.
Các kỵ sĩ thệ ước theo sát phía sau.
Những kỵ binh hạng nặng đỏ mắt rống lên, đuổi theo như một cơn gió lốc.
Lần này, bọn chúng rốt cục có thể tổ chức lại đội ngũ, khôi phục một đường thẳng đến giật mình, tung ra một cước hung hãn ác liệt.
Lần này, không có xe ngựa hay đánh giá thấp kẻ thù nữa.
Kỵ sĩ thệ ước đi theo quốc vương trong chiếc áo choàng đỏ tươi, như một cơn gió nhẹ lướt qua bãi cỏ phẳng lặng.
Kỵ binh hạng nặng màu đen theo sau..
Khi bọn chúng bước lên bãi cỏ bằng phẳng, ngay sau đó tất cả kỵ binh Gulundi nhận ra có điều gì đó không ổn.
Ngay khi bọn chúng chạy một đoạn ngắn, chiến mã kinh hoàng hí lên. Ngay sau đó bọn chúng cả người lẫn ngựa đều rơi vào trong vũng bùn.
Bọn chúng hoảng sợ kêu lên.
Những kỵ binh hạng nặng Gulundi vật lôn muốn thoát ra khỏi vũng bùn. Nhưng bộ giáp trên người bọn chúng được nối với ngựa bằng một chiếc khóa sắt đặc biệt, lúc này không có cách nào cởi bỏ được. Chỉ có thể vô ích cực khổ chìm xuống dần dần cùng chiến mã.
Một điều kỳ lạ, cùng một bãi cỏ, không có chuyện gì xảy ra với quốc vương và các kỵ sĩ của cậu, nhưng đội kỵ binh hạng nặng lại bị mắc kẹt.
Trước đó đội kỵ binh hạng nặng đã đi qua vùng đất ngập nước rộng lớn, trận chiến sau đó cũng không tiến tới vùng đất ngập nước.
Nhưng mà ——
Có nhiều hơn vùng đất ngập nước ở đây.
Dòng chính của sông Doma chảy hỗn loạn không xa nơi đây và hai nhánh của nó phân bố ở vùng đất trũng này, dòng sông ngập nước đồng cỏ hàng ngày, thành những vũng lầy lớn hoặc nhỏ. Vào mùa đông, mực nước của dòng sông Doma sẽ giảm xuống, các nhánh sông sẽ dần khô cạn và nhiều vùng đất ngập nước nhỏ sẽ bị thu hẹp dần hoặc thậm chí biến mất.
Một số không lớn không nhỏ nhưng do cái lạnh khắc nghiệt sẽ hình thành đất đóng băng như những vùng đất khác.
Nhưng bây giờ mới tháng chín.
Mùa đông đáng sợ nhất vẫn còn chưa đến, những vùng đất ngập nước nhỏ vẫn chưa bị đóng băng hoàn toàn.
Quốc vương nhớ đến sự phân bố của tất cả các đầm lầy ở đây, và kỵ binh hạng nặng của Gulundi chỉ biết đến vùng đất ngập nước lớn nhất.
Quốc vương và kỵ binh của cậu có thể đi qua vùng đất ngập nước phía trên băng giá mà không hề hấn gì, nhưng kỵ binh Gulundi được bọc giáp dày đặc chỉ có thể chìm xuống bùn.
Móng ngựa lẹt xẹt.
Quốc vương và các kỵ sĩ thệ ước của cậu đã quay ngựa trở lại.
Quốc vương kéo dây cương, từ trên cao nhìn xuống kẻ thù đã bị mình dụ vào bãi lầy.
Thủ lĩnh kỵ binh Gulundi đi đầu chỉ huy, đồng thời là người thân cận nhất với quốc vương lúc này. Hắn nhìn thấy quốc vương nghiêng thanh kiếm, đường kiếm như vầng trăng trong sáng lạnh lẽo.
Thủ lĩnh dường như nhận ra được điều gì.
Quốc vương cưỡi ngựa tiến về phía trước.
Ánh sáng kiếm quét xuống như vầng trăng trong bóng tối.
Máu bắn ra từ cổ họng của thủ lĩnh kỵ binh hạng nặng, hắn ta lại rơi xuống bùn.
Bùn nhão nhanh chóng nuốt chửng hắn ta.
Máu tươi nóng hổi giáng xuống khóe mắt của quốc vương, chảy dọc theo khuôn mặt nhợt nhạt và lạnh lùng của cậu, làm nổi lên một màu đỏ tươi tàn bạo mà kỳ dị tươi đẹp. Quốc vương lạnh lẽo nhìn kẻ thủ của mình bị đầm lầy câm lặng nuốt chửng.
Quốc vương kéo ngựa, mưa to rơi trên người cậu.
Chiếc áo choàng đỏ sẫm dưới mưa như để lộ ra một mùi máu tươi đậm đặc.
Cậu nói với mấy tên kỵ sĩ thệ ước xung quanh:
“Đi.”
Rét lạnh, sôi trào, điên rồ…
Giọt máu đầu tiên rơi xuống, nhuộm đỏ cả áo choàng quốc vương.
Chương trước Chương tiếp
Loading...