Sau Khi Trở Thành Bạo Quân
Chương 159
Trát nửa mệnh lệnh nửa diễn thuyết kia của quốc vương, đã sắp xếp để truyền nhanh nhất có thể khắp Legrand.
Cảm xúc bất mãn của công chúng như nước sôi cuối cùng cũng đè nén xuống. Ai cũng biết, tướng quân Skien vốn là tướng lĩnh được quốc vương trọng dụng nhất. Anh từng lên kế hoạch ám sát quốc vương, nhưng quốc vương đã tha thứ cho anh, ủy nhiệm anh làm tướng quân cho đội thân binh Tường Vi sắt đầu tiên của mình. Mà kể từ đó, quốc vương luôn vô cùng coi trọng tướng quân Skien cũng khiến nhiều người chú ý, không chỉ ủy nhiệm anh làm chủ tướng trong dẹp loạn miền Bắc, còn giao cho anh quyền quyết định phòng tuyến Đông Nam ngay khi chiến tranh bắt đầu.
Thậm chí, có người lén đùa, nếu không phải tướng quân Skien không có tóc bạc mắt xanh đặc trưng của gia tộc Tường Vi, thì đã khiến người ta hoài nghi tướng quân Skien cũng là ông anh khác của quốc vương, nếu không thì sao quốc vương có thể ưu ái anh đến như thế.
Nhưng lúc này, sự hèn nhát của tướng quân Skien đã khiến bờ biển Đông Nam bị Thánh quân chiếm giữ, khỏi phải nói việc này đã khiến quốc vương tức giận không thôi.
Thu hồi chức vị, tước vị và lãnh địa, những trừng phạt này thể hiện cơn thịnh nộ và quyết tâm của quốc vương —— trước tính mạng của con dân Legrand, cậu cũng không thiên vị dù đó có là tướng lĩnh cậu coi trọng nhất.
Ngay cả tướng quân quốc vương coi trọng nhất cũng bị trừng phạt nặng nề đến mức phải đóng đinh anh vào cột ô nhục. Mà tướng quân Skien khiến bờ Đông Nam thất thủ đã chết trong tay nhân dân Bubas, nỗi phẫn nộ của công chúng rốt cuộc đã lắng xuống.
Trong trát công khai, quốc vương nói: “Nhân danh vua Legrand, ta yêu cầu tất cả người dân Legrand, dù ngươi ở đâu, hãy chiến đấu đến cùng chống lại kẻ thù xâm lược quê hương của ngươi. Tương lai của Legrand nằm trong tay của tất cả chúng ta”, trước tai họa của đất nước thì nó có một sức hiệu triệu lớn chưa từng có.
Khắp cả nước đều được cổ vũ vì “Tương lai của Legrand nằm trong tay tất cả chúng ta”, ngay cả trẻ em mới tí tuổi cũng cầm những vũ khí thô sơ.
Tướng quân Skien ra lệnh cho thiết kỵ Tường Vi rút khỏi Bubas, dẫn đến việc Thánh quân trên biển xâm chiến bờ biển Đông Nam nên mới gây ra cơn thịnh nộ lan rộng dữ dội như vậy. Một nguyên nhân rất quan trọng, chính là nó khiến cho người Legrand thấy rõ số phận của họ sẽ ra sao nếu thất bại trong cuộc chiến lần này.
Bị tàn sát, bị cướp bóc, bị biến thành nô lệ, từ đây sẽ không có chỗ ở cố định, tôn nghiêm không còn nữa.
Cuộc tiến công của Thánh quân trên biển đã bị dãy núi và pháo đài bang Kehya chặn lại. Mà khi bọn họ phân tán binh lực của mình đến các thành phố và nông thôn để bổ sung vật liệu cho mình như những lần cướp bóc trước đó, bọn họ phát hiện mọi người ở đất nước này đang hoá rồ.
Trong Thánh quân trên biển, người phụ trách các nước liên minh Abyss – Wilduin đã ghi lại những thay đổi gần đây trong nhật ký cá nhân của mình. Vào cuối mùa hè, bọn họ vẫn đắm chìm trong chiến thắng của mình, mà khi mùa thu đến, bọn họ mới cảm nhận được cái lạnh trên lưỡi đao mà đất nước này lộ ra đối với bọn họ.
“… Chúng ta bị chùn bước ở khu vực Đông Nam, khi binh lính của chúng ta đi thu thập thì gần như không có cách nào phân tán hành động. Bởi vì một khi có binh lính lạc đàn… Những bạo dân đó sẽ tấn công chúng ta. Tuy vũ khí của những người đó đơn giản, không có võ nghệ, nhưng bọn họ không tiếc rẻ tính mạng của mình.”
“Có một số binh lính của chúng ta đã bắt đầu hoang mang, chẳng lẽ bản thân chúng ta lại tưởng những binh lính là người mộ đạo chiến đấu vì vinh quang của Thượng Đế thật à? Chúa ơi! Chẳng lẽ chính chúng ta còn không rõ bọn họ là loại người gì? Trong đội ngũ của Thánh quân, xen lẫn bao nhiêu quỷ nghèo, hộ phá sản, đạo tặc và giặc cướp…”
“Bọn họ cũng không phải đến mời tượng thần lên tường vi, bọn họ vượt qua eo biển Abyss đến đây chỉ vì làm giàu, nếu mất mạng thì nhiều tiền hơn còn có lợi ích gì nữa đâu?”
“Chúng ta phải tìm cách giải quyết chuyện này.”
Sau khi viết xong quyển nhật ký này, chỉ vài ngày sau, Wilduin đang dẫn binh lính đi thu hoạch ngũ cốc địa phương thì gặp phải một đội ngũ vũ trang của thị trấn tập kích.
Điều khiến lòng người không an là trong số những người tập kích bọn họ, một cậu bé chưa tới ngực người lớn đã bị bắt, nắm chặt chuôi kiếm gãy trong tay, ánh mắt nhìn bọn họ đã hoàn toàn không còn là một đứa trẻ nữa.
“Cha ta đã chết, anh ta đã chết nên ta phải cầm lên kiếm của họ.”
Cậu bé nói thế trước khi chết.
Đáng lẽ chiến tranh là võ đài của người lớn, nhưng giờ đây trẻ con cũng đã cầm gươm cầm thương.
Như lời của quốc vương Legrand Purlan trong bức thư ngỏ:
Phản đồ đáng chết, cả nước chiến đấu.
Đây mới thực sự là cả nước đều chiến.
Bờ biển Đông Nam, so với toàn bộ lãnh thổ Legrand, khu vực này giống như một lãnh thổ bị phong tỏa, mỗi mảnh đất đều đổ đầy máu tươi.
“Không còn nghi ngờ gì nữa.”
Khi chiếm được cảng Kossoya, Wilduin đã ra lệnh cho binh lính tàn sát thành phố, còn có thể nâng ly hô to “Cạn ly”, nhưng tối đó đã viết một dòng chữ như vậy trong nhật ký bằng đôi bàn tay run rẩy:
“Đất nước này điên rồi.”
…
Hè qua thu đến, vốn nên là mùa thu hoạch, gió thổi qua đồng ruộng trống trải.
Thánh quân Thánh Địa đã đổ bộ, quân đội chủ lực của Legrand cũng đến chiến tuyến dự định ở miền Trung, hai quân sắp đối đầu, mặt trận đại chiến sắp xảy ra.
Trong phòng hội nghị tác chiến ở quận Yorin, các tham mưu đang tranh cãi kịch liệt, điều khác biệt so với trước đây là không chỉ có các tướng lĩnh cấp cao đứng trong phòng hội nghị tác chiến. Theo lời của một lão tướng, đó là “Những người tham gia thảo luận về các quyết định chiến tranh dường như làm được mọi việc”.
Câu này hơi phóng đại, nhưng nói chung cũng đúng.
Người được quốc vương ân chuẩn có thể tham gia thảo luận không chỉ có tướng quân, còn có thủ lĩnh tổ chức gián điệp, bộ trưởng phụ trách giao thông Legrand do quốc vương thành lập trước đó, thành viên của Ủy ban Dân sự địa phương thường được gọi là “Hắc Dực”, nhà thiết kế quân sự tâm thần, nhà khoa học của Học viện Hoàng gia… Đây là một điều rất kỳ lạ với các tướng lĩnh truyền thống.
Nhưng quốc vương của họ trước đây là một bạo quân, hiện tại tính tình thất thường dường như cũng không có thay đổi bao nhiêu.
Trong chiến tranh này, quốc vương buộc các sĩ quan của mình phải nhanh chóng chấp nhận một mô hình mới của kế hoạch quân sự bằng biện pháp có thể gọi là cưỡng chế. Trong chiến tranh trước đây, có quá nhiều ý tưởng nảy ra đột xuất sau cuộc chiến. Nhưng lần này quốc vương quyết tâm yêu cầu các tướng của mình vạch ra các kế hoạch tác chiến khác nhau về mặt lý thuyết cho mỗi cuộc chiến họ sắp phải đối mặt, mà các kế hoạch tác chiến này cũng đã tính toán tổng hợp đến nhiều yếu tố.
Thậm chí cậu còn để các nhà toán học của Học viện Hoàng gia tham gia vào cuộc chiến này, cố gắng hết sức để tính toán tổn thất và phân phối vật tư và vũ khí của họ…
Trong các cuộc chiến tranh trước đây, có thể nói phần lớn quân đội không có khái niệm “hệ thống hậu cần”, phương diện này thường là một mớ hỗn độn. Nhưng lần này, nhóm các nhà toán học và sĩ quan quân đội phải ráng dùng mái tóc thướt tha của mình để chải sạch mớ lộn xộn này cho rõ ràng hơn được chút. [1]
Cầu mong hồn tiêng của Legrand phù hộ cho những người đáng thương này, cầu cho họ không bị tra tấn đến phát điên, muốn nhảy khỏi tường thành.
Tuy không quen nhưng mọi người cũng ít khi phàn nàn.
Vì từ đầu đến cuối quốc vương luôn ở bên cạnh họ, trải qua những đêm mất ngủ bên cạnh bản đồ quân sự.
Dù những sắp xếp này của quốc vương có độc đoán của một “bạo quân”, nhưng dường như cậu cũng không định trở thành một bạo quân chuyên quyền suốt cuộc hành quân và tác chiến.
Ngoài một số thời điểm bất ngờ quan trọng, cậu sẽ đưa ra những quyết định dứt khoát nhất bằng tư thái không thể bác bỏ —— mà những quyết định sau này được chứng minh là chính xác, ít nhất hiện giờ có thể đạt được lợi ích lớn nhất đấy. Còn những lúc khác, cậu lại đóng vai trò lắng nghe ý kiến nhiều hơn rồi đưa ra đánh giá và ý kiến của mình.
Tài năng quân sự của cậu đặc biệt đáng kinh ngạc, thường có thể không nể mặt và sắc bén chỉ ra lỗ hổng lớn nhất trong mọi kế hoạch chiến đấu tưởng chừng như “hoàn hảo”.
Thông thường, quân chủ quá trẻ thường không được ưu đãi gì khi ở cùng với những lão tướng dày dặn kinh nghiệm. Dù họ phải giữ vẻ tôn trọng bề ngoài, nhưng điều đó không ngăn cản các tướng lĩnh thầm nghi ngờ và lo lắng. Nếu một quân chủ còn quá trẻ muốn xây dựng uy danh của mình, thì không có lựa chọn nào tốt hơn là lãnh đạo quân đội giành chiến thắng oanh liệt, ai có thể đảm bảo rằng mỗi quân chủ đều là một nhà quân sự kiệt xuất?
Nhưng, quốc vương không nằm trong số đó.
Quốc vương giống như Phong Vương Henri, Sư Vương Charles, William III… Tuổi còn trẻ đã có tài năng quân sự xuất chúng, giải quyết dứt khoát biến cố Tường Vi, trận tử chiến đến cùng bên ngoài thành Banz, vùng đất phẳng hoàn hảo của phản loạn miền Bắc… Ngoài thân phận quân chủ của cậu, một chuỗi chiến tích chói mắt này cũng đủ để khiến bất cứ vị tướng quân nào cũng phải nể phục.
Đôi khi, các tướng lĩnh không khỏi suy đoán, có phải toàn bộ hồn thiêng của gia tộc Tường Vi được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác không, nhìn vào lịch sử của gia tộc Tường Vi, thường xuyên xuất hiện những vị vua tuổi còn trẻ đã lập nhiều chiến công hiển hách. Các tướng lĩnh của các bang quốc khác khi phải đối mặt với quân chủ tự tin thái quá, nhưng thực tế thì năng lực kém cỏi, e rằng bọn họ sẽ phải hâm mộ các tướng lĩnh của Legrand không thôi.
Các lão tướng muốn nghe ý kiến của quốc vương, cũng vui mừng vì ý kiến của mình được quốc vương nghiêm túc lắng nghe —— tuy, chưa chắc cậu đã áp dụng.
“Ta cho rằng đoàn kỵ sĩ Thần Điện sẽ đi qua đồng bằng Caba, tốc độ hành quân của bọn họ nhanh hơn quân đoàn vĩnh hằng…”
“Nhưng giáo hoàng Siorde đích thân tới, đoàn kỵ sĩ Thần Điện là đội quân tinh nhuệ nhất, bọn họ không thể rời khỏi vùng lân cận của Giáo hoàng…”
Trong hội nghị tác chiến đầy hỗn loạn ồn ào.
Quốc vương đứng trước bản đồ quân sự, hai tay đặt trên mặt bàn, không nói một lời nhìn bản đồ mà trầm tư.
Sau khi họ thành công tiêu diệt chủ lực của đoàn kỵ sĩ Vĩnh Hằng, phá hủy tiên phong của Thánh quân Thánh Địa, quốc vương nhờ sự hỗ trợ của một số thành phố đã giành lại một số thành phố trước đây do Thánh quân kiểm soát. Điều này giúp ích rất nhiều cho giai đoạn đầu của chiến tranh trực diện, mất điểm dự định đóng quân là quận Yorin được thiên nhiên ưu đãi, dù Siorde có lòng tốc chiến tốc thắng thì tốc độ hành quân vẫn phải chậm lại.
Ý nghĩa của quận Yorin với Thánh quân Thánh Địa, chính là nơi giao nhau giữa nhánh sông Doma và sông chính, có được quận Yorin thì Thánh quân có thể thông qua đường thủy vận chuyển tiếp tế. Trong tình hình tác chiến ở nước ngoài như Legrand, đây là tuyến vận chuyển ổn thỏa nhất.
Nhưng bây giờ đường vận chuyển này đã bị quốc vương chặn trước.
Hiện tại, điều quan trọng nhất đối với họ là đánh giá xem hành động lớn đầu tiên của giáo hoàng Siorde sẽ là gì sau khi đổ bộ Legrand.
Cảm xúc bất mãn của công chúng như nước sôi cuối cùng cũng đè nén xuống. Ai cũng biết, tướng quân Skien vốn là tướng lĩnh được quốc vương trọng dụng nhất. Anh từng lên kế hoạch ám sát quốc vương, nhưng quốc vương đã tha thứ cho anh, ủy nhiệm anh làm tướng quân cho đội thân binh Tường Vi sắt đầu tiên của mình. Mà kể từ đó, quốc vương luôn vô cùng coi trọng tướng quân Skien cũng khiến nhiều người chú ý, không chỉ ủy nhiệm anh làm chủ tướng trong dẹp loạn miền Bắc, còn giao cho anh quyền quyết định phòng tuyến Đông Nam ngay khi chiến tranh bắt đầu.
Thậm chí, có người lén đùa, nếu không phải tướng quân Skien không có tóc bạc mắt xanh đặc trưng của gia tộc Tường Vi, thì đã khiến người ta hoài nghi tướng quân Skien cũng là ông anh khác của quốc vương, nếu không thì sao quốc vương có thể ưu ái anh đến như thế.
Nhưng lúc này, sự hèn nhát của tướng quân Skien đã khiến bờ biển Đông Nam bị Thánh quân chiếm giữ, khỏi phải nói việc này đã khiến quốc vương tức giận không thôi.
Thu hồi chức vị, tước vị và lãnh địa, những trừng phạt này thể hiện cơn thịnh nộ và quyết tâm của quốc vương —— trước tính mạng của con dân Legrand, cậu cũng không thiên vị dù đó có là tướng lĩnh cậu coi trọng nhất.
Ngay cả tướng quân quốc vương coi trọng nhất cũng bị trừng phạt nặng nề đến mức phải đóng đinh anh vào cột ô nhục. Mà tướng quân Skien khiến bờ Đông Nam thất thủ đã chết trong tay nhân dân Bubas, nỗi phẫn nộ của công chúng rốt cuộc đã lắng xuống.
Trong trát công khai, quốc vương nói: “Nhân danh vua Legrand, ta yêu cầu tất cả người dân Legrand, dù ngươi ở đâu, hãy chiến đấu đến cùng chống lại kẻ thù xâm lược quê hương của ngươi. Tương lai của Legrand nằm trong tay của tất cả chúng ta”, trước tai họa của đất nước thì nó có một sức hiệu triệu lớn chưa từng có.
Khắp cả nước đều được cổ vũ vì “Tương lai của Legrand nằm trong tay tất cả chúng ta”, ngay cả trẻ em mới tí tuổi cũng cầm những vũ khí thô sơ.
Tướng quân Skien ra lệnh cho thiết kỵ Tường Vi rút khỏi Bubas, dẫn đến việc Thánh quân trên biển xâm chiến bờ biển Đông Nam nên mới gây ra cơn thịnh nộ lan rộng dữ dội như vậy. Một nguyên nhân rất quan trọng, chính là nó khiến cho người Legrand thấy rõ số phận của họ sẽ ra sao nếu thất bại trong cuộc chiến lần này.
Bị tàn sát, bị cướp bóc, bị biến thành nô lệ, từ đây sẽ không có chỗ ở cố định, tôn nghiêm không còn nữa.
Cuộc tiến công của Thánh quân trên biển đã bị dãy núi và pháo đài bang Kehya chặn lại. Mà khi bọn họ phân tán binh lực của mình đến các thành phố và nông thôn để bổ sung vật liệu cho mình như những lần cướp bóc trước đó, bọn họ phát hiện mọi người ở đất nước này đang hoá rồ.
Trong Thánh quân trên biển, người phụ trách các nước liên minh Abyss – Wilduin đã ghi lại những thay đổi gần đây trong nhật ký cá nhân của mình. Vào cuối mùa hè, bọn họ vẫn đắm chìm trong chiến thắng của mình, mà khi mùa thu đến, bọn họ mới cảm nhận được cái lạnh trên lưỡi đao mà đất nước này lộ ra đối với bọn họ.
“… Chúng ta bị chùn bước ở khu vực Đông Nam, khi binh lính của chúng ta đi thu thập thì gần như không có cách nào phân tán hành động. Bởi vì một khi có binh lính lạc đàn… Những bạo dân đó sẽ tấn công chúng ta. Tuy vũ khí của những người đó đơn giản, không có võ nghệ, nhưng bọn họ không tiếc rẻ tính mạng của mình.”
“Có một số binh lính của chúng ta đã bắt đầu hoang mang, chẳng lẽ bản thân chúng ta lại tưởng những binh lính là người mộ đạo chiến đấu vì vinh quang của Thượng Đế thật à? Chúa ơi! Chẳng lẽ chính chúng ta còn không rõ bọn họ là loại người gì? Trong đội ngũ của Thánh quân, xen lẫn bao nhiêu quỷ nghèo, hộ phá sản, đạo tặc và giặc cướp…”
“Bọn họ cũng không phải đến mời tượng thần lên tường vi, bọn họ vượt qua eo biển Abyss đến đây chỉ vì làm giàu, nếu mất mạng thì nhiều tiền hơn còn có lợi ích gì nữa đâu?”
“Chúng ta phải tìm cách giải quyết chuyện này.”
Sau khi viết xong quyển nhật ký này, chỉ vài ngày sau, Wilduin đang dẫn binh lính đi thu hoạch ngũ cốc địa phương thì gặp phải một đội ngũ vũ trang của thị trấn tập kích.
Điều khiến lòng người không an là trong số những người tập kích bọn họ, một cậu bé chưa tới ngực người lớn đã bị bắt, nắm chặt chuôi kiếm gãy trong tay, ánh mắt nhìn bọn họ đã hoàn toàn không còn là một đứa trẻ nữa.
“Cha ta đã chết, anh ta đã chết nên ta phải cầm lên kiếm của họ.”
Cậu bé nói thế trước khi chết.
Đáng lẽ chiến tranh là võ đài của người lớn, nhưng giờ đây trẻ con cũng đã cầm gươm cầm thương.
Như lời của quốc vương Legrand Purlan trong bức thư ngỏ:
Phản đồ đáng chết, cả nước chiến đấu.
Đây mới thực sự là cả nước đều chiến.
Bờ biển Đông Nam, so với toàn bộ lãnh thổ Legrand, khu vực này giống như một lãnh thổ bị phong tỏa, mỗi mảnh đất đều đổ đầy máu tươi.
“Không còn nghi ngờ gì nữa.”
Khi chiếm được cảng Kossoya, Wilduin đã ra lệnh cho binh lính tàn sát thành phố, còn có thể nâng ly hô to “Cạn ly”, nhưng tối đó đã viết một dòng chữ như vậy trong nhật ký bằng đôi bàn tay run rẩy:
“Đất nước này điên rồi.”
…
Hè qua thu đến, vốn nên là mùa thu hoạch, gió thổi qua đồng ruộng trống trải.
Thánh quân Thánh Địa đã đổ bộ, quân đội chủ lực của Legrand cũng đến chiến tuyến dự định ở miền Trung, hai quân sắp đối đầu, mặt trận đại chiến sắp xảy ra.
Trong phòng hội nghị tác chiến ở quận Yorin, các tham mưu đang tranh cãi kịch liệt, điều khác biệt so với trước đây là không chỉ có các tướng lĩnh cấp cao đứng trong phòng hội nghị tác chiến. Theo lời của một lão tướng, đó là “Những người tham gia thảo luận về các quyết định chiến tranh dường như làm được mọi việc”.
Câu này hơi phóng đại, nhưng nói chung cũng đúng.
Người được quốc vương ân chuẩn có thể tham gia thảo luận không chỉ có tướng quân, còn có thủ lĩnh tổ chức gián điệp, bộ trưởng phụ trách giao thông Legrand do quốc vương thành lập trước đó, thành viên của Ủy ban Dân sự địa phương thường được gọi là “Hắc Dực”, nhà thiết kế quân sự tâm thần, nhà khoa học của Học viện Hoàng gia… Đây là một điều rất kỳ lạ với các tướng lĩnh truyền thống.
Nhưng quốc vương của họ trước đây là một bạo quân, hiện tại tính tình thất thường dường như cũng không có thay đổi bao nhiêu.
Trong chiến tranh này, quốc vương buộc các sĩ quan của mình phải nhanh chóng chấp nhận một mô hình mới của kế hoạch quân sự bằng biện pháp có thể gọi là cưỡng chế. Trong chiến tranh trước đây, có quá nhiều ý tưởng nảy ra đột xuất sau cuộc chiến. Nhưng lần này quốc vương quyết tâm yêu cầu các tướng của mình vạch ra các kế hoạch tác chiến khác nhau về mặt lý thuyết cho mỗi cuộc chiến họ sắp phải đối mặt, mà các kế hoạch tác chiến này cũng đã tính toán tổng hợp đến nhiều yếu tố.
Thậm chí cậu còn để các nhà toán học của Học viện Hoàng gia tham gia vào cuộc chiến này, cố gắng hết sức để tính toán tổn thất và phân phối vật tư và vũ khí của họ…
Trong các cuộc chiến tranh trước đây, có thể nói phần lớn quân đội không có khái niệm “hệ thống hậu cần”, phương diện này thường là một mớ hỗn độn. Nhưng lần này, nhóm các nhà toán học và sĩ quan quân đội phải ráng dùng mái tóc thướt tha của mình để chải sạch mớ lộn xộn này cho rõ ràng hơn được chút. [1]
Cầu mong hồn tiêng của Legrand phù hộ cho những người đáng thương này, cầu cho họ không bị tra tấn đến phát điên, muốn nhảy khỏi tường thành.
Tuy không quen nhưng mọi người cũng ít khi phàn nàn.
Vì từ đầu đến cuối quốc vương luôn ở bên cạnh họ, trải qua những đêm mất ngủ bên cạnh bản đồ quân sự.
Dù những sắp xếp này của quốc vương có độc đoán của một “bạo quân”, nhưng dường như cậu cũng không định trở thành một bạo quân chuyên quyền suốt cuộc hành quân và tác chiến.
Ngoài một số thời điểm bất ngờ quan trọng, cậu sẽ đưa ra những quyết định dứt khoát nhất bằng tư thái không thể bác bỏ —— mà những quyết định sau này được chứng minh là chính xác, ít nhất hiện giờ có thể đạt được lợi ích lớn nhất đấy. Còn những lúc khác, cậu lại đóng vai trò lắng nghe ý kiến nhiều hơn rồi đưa ra đánh giá và ý kiến của mình.
Tài năng quân sự của cậu đặc biệt đáng kinh ngạc, thường có thể không nể mặt và sắc bén chỉ ra lỗ hổng lớn nhất trong mọi kế hoạch chiến đấu tưởng chừng như “hoàn hảo”.
Thông thường, quân chủ quá trẻ thường không được ưu đãi gì khi ở cùng với những lão tướng dày dặn kinh nghiệm. Dù họ phải giữ vẻ tôn trọng bề ngoài, nhưng điều đó không ngăn cản các tướng lĩnh thầm nghi ngờ và lo lắng. Nếu một quân chủ còn quá trẻ muốn xây dựng uy danh của mình, thì không có lựa chọn nào tốt hơn là lãnh đạo quân đội giành chiến thắng oanh liệt, ai có thể đảm bảo rằng mỗi quân chủ đều là một nhà quân sự kiệt xuất?
Nhưng, quốc vương không nằm trong số đó.
Quốc vương giống như Phong Vương Henri, Sư Vương Charles, William III… Tuổi còn trẻ đã có tài năng quân sự xuất chúng, giải quyết dứt khoát biến cố Tường Vi, trận tử chiến đến cùng bên ngoài thành Banz, vùng đất phẳng hoàn hảo của phản loạn miền Bắc… Ngoài thân phận quân chủ của cậu, một chuỗi chiến tích chói mắt này cũng đủ để khiến bất cứ vị tướng quân nào cũng phải nể phục.
Đôi khi, các tướng lĩnh không khỏi suy đoán, có phải toàn bộ hồn thiêng của gia tộc Tường Vi được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác không, nhìn vào lịch sử của gia tộc Tường Vi, thường xuyên xuất hiện những vị vua tuổi còn trẻ đã lập nhiều chiến công hiển hách. Các tướng lĩnh của các bang quốc khác khi phải đối mặt với quân chủ tự tin thái quá, nhưng thực tế thì năng lực kém cỏi, e rằng bọn họ sẽ phải hâm mộ các tướng lĩnh của Legrand không thôi.
Các lão tướng muốn nghe ý kiến của quốc vương, cũng vui mừng vì ý kiến của mình được quốc vương nghiêm túc lắng nghe —— tuy, chưa chắc cậu đã áp dụng.
“Ta cho rằng đoàn kỵ sĩ Thần Điện sẽ đi qua đồng bằng Caba, tốc độ hành quân của bọn họ nhanh hơn quân đoàn vĩnh hằng…”
“Nhưng giáo hoàng Siorde đích thân tới, đoàn kỵ sĩ Thần Điện là đội quân tinh nhuệ nhất, bọn họ không thể rời khỏi vùng lân cận của Giáo hoàng…”
Trong hội nghị tác chiến đầy hỗn loạn ồn ào.
Quốc vương đứng trước bản đồ quân sự, hai tay đặt trên mặt bàn, không nói một lời nhìn bản đồ mà trầm tư.
Sau khi họ thành công tiêu diệt chủ lực của đoàn kỵ sĩ Vĩnh Hằng, phá hủy tiên phong của Thánh quân Thánh Địa, quốc vương nhờ sự hỗ trợ của một số thành phố đã giành lại một số thành phố trước đây do Thánh quân kiểm soát. Điều này giúp ích rất nhiều cho giai đoạn đầu của chiến tranh trực diện, mất điểm dự định đóng quân là quận Yorin được thiên nhiên ưu đãi, dù Siorde có lòng tốc chiến tốc thắng thì tốc độ hành quân vẫn phải chậm lại.
Ý nghĩa của quận Yorin với Thánh quân Thánh Địa, chính là nơi giao nhau giữa nhánh sông Doma và sông chính, có được quận Yorin thì Thánh quân có thể thông qua đường thủy vận chuyển tiếp tế. Trong tình hình tác chiến ở nước ngoài như Legrand, đây là tuyến vận chuyển ổn thỏa nhất.
Nhưng bây giờ đường vận chuyển này đã bị quốc vương chặn trước.
Hiện tại, điều quan trọng nhất đối với họ là đánh giá xem hành động lớn đầu tiên của giáo hoàng Siorde sẽ là gì sau khi đổ bộ Legrand.