Sau Khi Trở Thành Bạo Quân
Chương 154
Bầu trời xám xịt, khi mặt trời chưa mọc hẳn, mặt đất bị làn khói lam nhạt bao phủ.
Tari chỉ huy ba ngàn kỵ sĩ xuyên qua vùng hoang dã Legrand. Trong làn sương mù màu lam mờ ảo, bộ giáp trên người bọn họ tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, trong khe hở của bộ giáp có vết máu đỏ sẫm, đó là dấu vết chém giết của bọn họ một đường từ cảng Putao. Tùy tùng của gã Dutt, cưỡi một con ngựa nâu, theo sát gã.
“Lũ khốn nạn của Legrand.” Tùy tùng Dutt oán giận với Tari.
Tari nhìn thoáng qua bạn tốt của mình, trên mặt gã còn có một vết sẹo còn chưa khép lại, sâu đến mức thấy được cả xương, nhìn vết thương cứ như có người cắn đứt một miếng thịt khỏi mặt gã vậy.
Tari biết vết thương đó đến từ đâu, khi bọn họ đi ngang qua một thị trấn nhỏ vào ngày hôm trước, binh lính đóng quân ở đó nghỉ ngơi một đêm và bổ sung chút lương khô. Dutt vừa ý một cô gái chăn cừu tóc vàng ở địa phương, ngay lúc làm việc đó, cô gái tóc vàng cắn mạnh vào cổ họng gã ta.
Nếu không phải Duna tránh nhanh thì bây giờ không phải là vết thương trên mặt.
Cô gái chăn cừu tóc vàng có chút tàn nhang trên mặt hệt như một kẻ điên, cô cắn chặt vào mặt Duna, dù gã ta có đá đạp cô thế nào thì cũng không nhả ra. Những kỵ sĩ khác đang xem kịch thấy tình hình không ổn bèn bắn một mũi tên, cô ngã xuống đống cỏ khô, trong miệng vẫn đang cắn miếng thịt rách kia.
Khi ấy Duna đang chửi rủa, cố làm nốt việc khi cơ thể còn chưa lạnh ngắt.
Tari ngăn gã ta lại, đốt đống đồng cỏ và ra lệnh tàn sát.
“Con mụ đó nhất định bị quỷ ám.”
Duna vừa hít khí lạnh, vừa giơ tay định cởi mũ giáp. Vết cắn của cô gái chăn cừu kia mạnh đến nỗi chiếc mũ cọ sát vào vết thương, máu liên tục chảy ra.
Vẻ mặt cuối cùng của cô gái chăn cừu tóc vàng hôm trước ngã trên đống cỏ khô cứ tái hiện trước mắt gã, thật ra khuôn mặt đó rất bình thường, chỉ có chay mặn không kiêng kỵ như Duna mới nảy sinh được ý định xấu xa. Thiếu nữ có khuôn mặt tàn nhang bị máu tươi nhuộm đỏ một nửa, vẻ mặt của cô méo mó, đó không phải tuyệt vọng cũng không phải sợ hãi, mà là một loại vô cùng cừu hận và oán hận, cùng một thứ mà gã không thể diễn tả được.
Mà điều ẩn chứa trong đôi mắt ấy, dường như gã đã thấy nó rất nhiều lần kể từ khi đặt chân lên vùng đất Legrand này.
Chính vì vẻ mặt đó mà một nỗi sợ hãi không thể giải thích được bùng lên trong lòng Tari, khiến gã theo bản năng ra lệnh đốt làng, đốt biểu cảm khiến gã hoảng hốt đó trong ngọn lửa sợ hãi.
Cho đến khi cả ngôi làng bị thiêu rụi trong ngọn lửa và một ông cụ lao lên, cầm một hòn đá định giết bọn họ, Tari chợt nhận ra tại sao mình lại sợ hãi.
Gã nhìn ông cụ cầm hòn đá bị trường thương của kỵ sĩ hất lên, giữ chặt hòn đá bằng đôi tay già nua của mình mãi đến khi chết, đôi mắt cứ nhìn chằm chặp bọn họ.
Ánh mắt của ông cụ chồng lên ánh mắt của cô gái chăn cừu, trong ánh mắt đó không hề có sợ hãi hay hối hận, chỉ có căm hận và lửa giận mãnh liệt, hệt như đôi mắt của sư tử. Gã đã thấy rất nhiều ánh mắt như vậy! Từ khi đoàn kỵ sĩ Vĩnh Hằng đổ bộ đến nay, bọn đã chém giết suốt chặng đường, gã đã thấy ánh mắt này của người Legrand quá nhiều lần!
Lần này, đoàn kỵ sĩ Vĩnh Hằng là đội quân tiên phong của Thánh quân Thánh Địa, khi tiến quân cũng không mang theo quá nhiều vật tư, các trang viên nhỏ và thị trấn mà bọn họ đi qua tự nhiên trở thành điểm tiếp tế của bọn họ.
Trong phong trào Thánh quân trước đây, cách “tiếp tế tại chỗ” này đối với Thánh quân mà nói vừa tiết kiệm thời gian và sức lực, vừa vô cùng hiệu quả.
Thế nhưng, lần này ở Legrand, hành động “tiếp tế tại chỗ” của bọn họ, có vẻ vất vả hơn trước rất nhiều. Trong phong trào Thánh quân trước đây, các ngôi làng và thị trấn nhỏ khi đối mặt với đoàn kỵ sĩ đằng đằng sát khí, hoặc là sớm chạy nạn, hoặc là sớm nộp tiền chuộc nên gặp rất ít kháng cự —— làm sao bình dân chống cự được đoàn kỵ sĩ trang bị hoàn mỹ?
Chỉ có điều lần này, tiến độ của bọn họ đã bị cản trở ở Legrand.
Dọc theo đường đi, tại các trang viên trấn nhỏ mà bọn họ gặp phải, người Legrand thà đốt lương thảo bằng một mồi lửa, còn hơn là cung cấp bất kỳ tiếp tế nào cho đoàn kỵ sĩ. Bọn họ đành phải tấn công những ngôi làng bình thường trước, tàn sát một số nam giới trưởng thành xong thì mới có thể đóng quân ở đó để nghỉ ngơi.
Tari không thể hiểu điều gì đã thôi thúc những người này giơ vũ khí chống lại đoàn kỵ sĩ Vĩnh Hằng uy danh hiển hách?
Họ chỉ là những người bình thường! Đội tự vệ tốt nhất cũng chỉ mặc giáp da thô ráp đơn sơ, cầm đao kiếm đơn giản, còn những người già, phụ nữ và trẻ em lại cầm dao phay và gậy gỗ —— họ đến để làm trò hề phải không?
Tari nghĩ mãi không hiểu.
Gã nhìn lại quân đội mà mình đang chỉ huy, thực ra dựa theo kế hoạch ban đầu, gã nên mang theo một lượng lớn quân đội tiến đến đánh quận Yorin. Tuy phong trào bao vây thành phố của đoàn kỵ sĩ Vĩnh Hằng tiến triển nhanh chóng, nhưng sau khi chiếm được thành phố, sự thù địch của người dân đối mặt với kẻ thù hùng mạnh xâm chiếm thành phố của họ còn mạnh hơn bất cứ dân tộc nào bọn họ từng gặp.
Đoàn kỵ sĩ Vĩnh Hằng đành phải để lại thêm nhiều người đóng quân tại thành trì mà bọn họ vất vả mới đánh chiếm xong.
Người của đất nước này, người Legrand, từ trên xuống dưới, dường như có một lực lượng mạnh mẽ chảy trong huyết quản, hệt như mỗi người đều là kẻ điên.
Như đàn sư tử gầm thét, như đàn sư tử không bao giờ khuất phục.
Tari chưa bao giờ từng gặp một quốc gia như vậy, chưa bao giờ gặp một dân tộc có thể thiêu hủy thành thị của họ, nhưng không thể thiêu sống lưng của họ.
Điều này khiến lòng gã sinh ra một nỗi sợ hãi cực độ.
Niềm tin của Tari với 200.000 Thánh quân lần này sẽ nhanh chóng tiêu diệt một quốc gia đã thoáng bị lung lay.
“Thưa ngài, chúng ta sắp đến rồi.”
Trong đội ngũ phụ trách dẫn đầu chỉ đường là một linh mục, hắn ta mặc một bộ áo bào đen nhăn nhúm, lắc bụng bia ngồi trên lưng một con ngựa cái, lén lấy tay xoa eo. Rõ ràng cái tên này am hiểu các loại rượu hơn sách thánh, hắn ta đã bị hành hạ đủ điều do cuộc hành quân vội vàng suốt cả chặng đường.
“Đi qua thung lũng đó, phía trước là đồng bằng Kendi, qua đồng bằng là đến.”
Bắt đầu ròng rã lên đường từ ngày hôm trước, lúc này Tari khó tránh khỏi cảm thấy mệt mỏi, gã nhìn theo phương hướng mà linh mục chỉ thì thở phào nhẹ nhõm: “Tăng tốc về phía trước, khi đến bình nguyên thì đóng quân nghỉ ngơi.”
Sở dĩ mấy ngày nay bọn họ nghỉ ngơi vào ban ngày là do một khi bọn họ đóng quân vào ban đêm, lực lượng tự vệ của Legrand sẽ tấn công khi đó. Thế nên bọn họ bắn những mũi tên gỗ bắt lửa vào các lều vải từ xa, có lần khiến cả doanh trại suýt nữa bị thiêu rụi. Đoàn kỵ sĩ Vĩnh Hằng đành phải chọn cách nghỉ ngơi vào ban ngày.
Quận Yorin là tòa thành cuối cùng mà bọn họ phải đánh chiếm trong chuyến đi này.
Một khi bọn họ chiếm được quận Yorin thì đi về phía trước có thể kiểm soát trung tâm sông Dorma, đi về phía sau có thể phối hợp với quân đội theo sau, nó là tiền đồn cũng là điểm đặt chân. Cùng lúc đó, Tari nhận được tin quân đội do Legrand tổ chức cũng đang hành quân tiến vào miền Trung, nếu không chiếm được quận Yorin trước thì sau khi bọn họ bị đại quân bao vậy, có lẽ kết cục của Thánh quân số lượng ít này sẽ không được tốt lắm.
Lúc này vừa khéo, quân đội đông đảo của Legrand hành quân chậm chạp, ít nhất phải đến năm ngày sau mới có thể đến được phụ cận quận Yorin.
Đến khi đó, bọn họ đã sớm tận dụng hậu chiêu mà cục Thẩm Phán đã để lại khi gã chiếm quận Yorin, đánh hạ được tòa thành nơi mà mọi nhà binh đều phải đánh rồi.
“Hết tốc lực tiến lên!”
Tari ra lệnh.
Các kỵ sĩ vác nỗi mệt mỏi hành quân suốt đêm, gắng gượng giữ vững tinh thần. Chiến mã hí vang, kỵ binh có khắc thánh giá vĩnh hằng trên giáp tiến về thung lũng chật hẹp.
Gió từ hai bên thung lũng thổi xuống, Tari đeo mũ giáp lâu như vậy, cũng cảm giác có chút không thoải mái. Gã cởi bỏ vòng bảo hộ có khóa dưới mũ giáp, định hít thở không khí.
Vừa mới cởi ra, mùn cưa bị gió thổi bay vào mặt Tari.
Gã lấy mùn cưa khỏi mặt, vừa định vứt đi, chợt nghĩ ra một chuyện, đưa ra trước mắt —— không phải vỏ cây tự nhiên tróc ra, mà là những mảnh vụn từ gỗ tươi do khai thác thủ công.
Tari lập tức ngẩng đầu, gã nhìn quanh cả hai bên thung lũng, địa hình như vậy thật sự rất thích hợp để phục kích.
Trước khi tiến vào thung lũng, sở dĩ bọn họ buông lỏng cảnh giác, không cử người đi do thám trước là do biết quân đội Legrand không có khả năng đến đây vào lúc này. Nhưng hiện tại, mảnh mùn cưa tươi này lại khiến gã có dự cảm không lành —— đốn gỗ là vào mùa thu, hơn nữa giờ còn đang giữa hè, sao sớm không đốn muộn không đốn, nhưng cứ khi bọn họ đi qua thung lũng này lại có người đốn gỗ ở đây?
Trên chiến trường, những khúc gỗ khổng lồ thường được dùng để…
Chắn đường đi!
Tari nghĩ đến đây thì tim lỡ một nhịp, gã giơ tay lên, lớn tiếng quát: “Dừng lại! Quay đầu! Lùi lại!”
Các kỵ sĩ kinh ngạc nhìn về phía Tari, nhưng gã còn chưa kịp nhấn mạnh lần hai, tiếng nổ ầm ầm đã vang lên từ hai bên thung lũng.
“Nguy rồi.”
Tari nghe thấy âm thanh này thì lập tức quay đầu lại.
Chỉ thấy một khúc gỗ lớn từ hai bên thung lũng lăn xuống.
“Thưa ngài! Chúng ta đã bị phục kích!”
Lúc này linh mục dẫn đường đã run như cầy sấy, ông ta hét lên, khuôn mặt mập mạp trắng bệch.
Duna trở tay tát vào mặt ông ta: “Câm miệng! Ông đây còn chưa hỏi ông, có phải ông cố tình mang quân tới phục kích hay không!”
Chiến kỳ đỏ sậm của Legrand giương lên trong núi rừng, theo sau là những bóng người đứng dậy từ bụi cây hai bên thung lũng, họ nhìn xuống từ trên cao, hệt như đã chờ đợi đã lâu.
“Phòng ngự! Tập hợp lại!”
Tari không kịp truy vấn chuyện này, gã rút kiếm ra, lớn tiếng ra lệnh. Lúc này, trước sau trong thung lũng liên tục có những khúc gỗ khổng lồ lăn xuống đoàn kỵ sĩ Vĩnh Hằng, ý đồ của đối phương rất rõ ràng, chính là muốn vây chết bọn họ trong thung lũng.
Tập kích bất ngờ khiến Tari khiếp sợ, nhưng sau thoáng sửng sốt thì gã đã nhanh chóng bình tĩnh lại. Quân đội của Legrand có thể đột nhiên xuất hiện ở đây thì số lượng của đối phương cũng không nhiều hơn bọn họ bao nhiêu. Mà làm đoàn kỵ sĩ Vĩnh Hằng tinh nhuệ của Thánh Đình, cũng không phải lần đầu tiên gặp kiểu chiến đấu trong thung lũng như vậy.
Miễn là bọn họ sống sót sau đợt trường cung, vậy thì bọn họ sẽ có thể phát động phản công với quân địch trên thung lũng.
Nhưng thật bất ngờ, Tari không nghe thấy tiếng chiến mã hí vang, cũng không có tiếng trường cung bắ.n ra.
Xuôi theo chiều gió, binh sĩ Legrand cầm pháo cầm tay nhắm họng súng vào đoàn kỵ sĩ Vĩnh Hằng bị mắc kẹt trong thung lũng. Khói thuốc súng và tia lửa bốc lên từ họng súng hỏa mai của họ cùng lúc, từng quả đạn rắn chắc làm bằng sắt bắ.n ra trong tiếng nổ lớn.
Chiến mã được huấn luyện nghiêm chỉnh của đoàn kỵ sĩ Vĩnh Hằng đều mất kiểm soát, chúng hí vang, phát điên muốn chạy tứ tung.
Vì lúc này, cả hai bên của thung lũng tiếng pháo ầm ầm như sấm rền!
Tari chỉ huy ba ngàn kỵ sĩ xuyên qua vùng hoang dã Legrand. Trong làn sương mù màu lam mờ ảo, bộ giáp trên người bọn họ tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, trong khe hở của bộ giáp có vết máu đỏ sẫm, đó là dấu vết chém giết của bọn họ một đường từ cảng Putao. Tùy tùng của gã Dutt, cưỡi một con ngựa nâu, theo sát gã.
“Lũ khốn nạn của Legrand.” Tùy tùng Dutt oán giận với Tari.
Tari nhìn thoáng qua bạn tốt của mình, trên mặt gã còn có một vết sẹo còn chưa khép lại, sâu đến mức thấy được cả xương, nhìn vết thương cứ như có người cắn đứt một miếng thịt khỏi mặt gã vậy.
Tari biết vết thương đó đến từ đâu, khi bọn họ đi ngang qua một thị trấn nhỏ vào ngày hôm trước, binh lính đóng quân ở đó nghỉ ngơi một đêm và bổ sung chút lương khô. Dutt vừa ý một cô gái chăn cừu tóc vàng ở địa phương, ngay lúc làm việc đó, cô gái tóc vàng cắn mạnh vào cổ họng gã ta.
Nếu không phải Duna tránh nhanh thì bây giờ không phải là vết thương trên mặt.
Cô gái chăn cừu tóc vàng có chút tàn nhang trên mặt hệt như một kẻ điên, cô cắn chặt vào mặt Duna, dù gã ta có đá đạp cô thế nào thì cũng không nhả ra. Những kỵ sĩ khác đang xem kịch thấy tình hình không ổn bèn bắn một mũi tên, cô ngã xuống đống cỏ khô, trong miệng vẫn đang cắn miếng thịt rách kia.
Khi ấy Duna đang chửi rủa, cố làm nốt việc khi cơ thể còn chưa lạnh ngắt.
Tari ngăn gã ta lại, đốt đống đồng cỏ và ra lệnh tàn sát.
“Con mụ đó nhất định bị quỷ ám.”
Duna vừa hít khí lạnh, vừa giơ tay định cởi mũ giáp. Vết cắn của cô gái chăn cừu kia mạnh đến nỗi chiếc mũ cọ sát vào vết thương, máu liên tục chảy ra.
Vẻ mặt cuối cùng của cô gái chăn cừu tóc vàng hôm trước ngã trên đống cỏ khô cứ tái hiện trước mắt gã, thật ra khuôn mặt đó rất bình thường, chỉ có chay mặn không kiêng kỵ như Duna mới nảy sinh được ý định xấu xa. Thiếu nữ có khuôn mặt tàn nhang bị máu tươi nhuộm đỏ một nửa, vẻ mặt của cô méo mó, đó không phải tuyệt vọng cũng không phải sợ hãi, mà là một loại vô cùng cừu hận và oán hận, cùng một thứ mà gã không thể diễn tả được.
Mà điều ẩn chứa trong đôi mắt ấy, dường như gã đã thấy nó rất nhiều lần kể từ khi đặt chân lên vùng đất Legrand này.
Chính vì vẻ mặt đó mà một nỗi sợ hãi không thể giải thích được bùng lên trong lòng Tari, khiến gã theo bản năng ra lệnh đốt làng, đốt biểu cảm khiến gã hoảng hốt đó trong ngọn lửa sợ hãi.
Cho đến khi cả ngôi làng bị thiêu rụi trong ngọn lửa và một ông cụ lao lên, cầm một hòn đá định giết bọn họ, Tari chợt nhận ra tại sao mình lại sợ hãi.
Gã nhìn ông cụ cầm hòn đá bị trường thương của kỵ sĩ hất lên, giữ chặt hòn đá bằng đôi tay già nua của mình mãi đến khi chết, đôi mắt cứ nhìn chằm chặp bọn họ.
Ánh mắt của ông cụ chồng lên ánh mắt của cô gái chăn cừu, trong ánh mắt đó không hề có sợ hãi hay hối hận, chỉ có căm hận và lửa giận mãnh liệt, hệt như đôi mắt của sư tử. Gã đã thấy rất nhiều ánh mắt như vậy! Từ khi đoàn kỵ sĩ Vĩnh Hằng đổ bộ đến nay, bọn đã chém giết suốt chặng đường, gã đã thấy ánh mắt này của người Legrand quá nhiều lần!
Lần này, đoàn kỵ sĩ Vĩnh Hằng là đội quân tiên phong của Thánh quân Thánh Địa, khi tiến quân cũng không mang theo quá nhiều vật tư, các trang viên nhỏ và thị trấn mà bọn họ đi qua tự nhiên trở thành điểm tiếp tế của bọn họ.
Trong phong trào Thánh quân trước đây, cách “tiếp tế tại chỗ” này đối với Thánh quân mà nói vừa tiết kiệm thời gian và sức lực, vừa vô cùng hiệu quả.
Thế nhưng, lần này ở Legrand, hành động “tiếp tế tại chỗ” của bọn họ, có vẻ vất vả hơn trước rất nhiều. Trong phong trào Thánh quân trước đây, các ngôi làng và thị trấn nhỏ khi đối mặt với đoàn kỵ sĩ đằng đằng sát khí, hoặc là sớm chạy nạn, hoặc là sớm nộp tiền chuộc nên gặp rất ít kháng cự —— làm sao bình dân chống cự được đoàn kỵ sĩ trang bị hoàn mỹ?
Chỉ có điều lần này, tiến độ của bọn họ đã bị cản trở ở Legrand.
Dọc theo đường đi, tại các trang viên trấn nhỏ mà bọn họ gặp phải, người Legrand thà đốt lương thảo bằng một mồi lửa, còn hơn là cung cấp bất kỳ tiếp tế nào cho đoàn kỵ sĩ. Bọn họ đành phải tấn công những ngôi làng bình thường trước, tàn sát một số nam giới trưởng thành xong thì mới có thể đóng quân ở đó để nghỉ ngơi.
Tari không thể hiểu điều gì đã thôi thúc những người này giơ vũ khí chống lại đoàn kỵ sĩ Vĩnh Hằng uy danh hiển hách?
Họ chỉ là những người bình thường! Đội tự vệ tốt nhất cũng chỉ mặc giáp da thô ráp đơn sơ, cầm đao kiếm đơn giản, còn những người già, phụ nữ và trẻ em lại cầm dao phay và gậy gỗ —— họ đến để làm trò hề phải không?
Tari nghĩ mãi không hiểu.
Gã nhìn lại quân đội mà mình đang chỉ huy, thực ra dựa theo kế hoạch ban đầu, gã nên mang theo một lượng lớn quân đội tiến đến đánh quận Yorin. Tuy phong trào bao vây thành phố của đoàn kỵ sĩ Vĩnh Hằng tiến triển nhanh chóng, nhưng sau khi chiếm được thành phố, sự thù địch của người dân đối mặt với kẻ thù hùng mạnh xâm chiếm thành phố của họ còn mạnh hơn bất cứ dân tộc nào bọn họ từng gặp.
Đoàn kỵ sĩ Vĩnh Hằng đành phải để lại thêm nhiều người đóng quân tại thành trì mà bọn họ vất vả mới đánh chiếm xong.
Người của đất nước này, người Legrand, từ trên xuống dưới, dường như có một lực lượng mạnh mẽ chảy trong huyết quản, hệt như mỗi người đều là kẻ điên.
Như đàn sư tử gầm thét, như đàn sư tử không bao giờ khuất phục.
Tari chưa bao giờ từng gặp một quốc gia như vậy, chưa bao giờ gặp một dân tộc có thể thiêu hủy thành thị của họ, nhưng không thể thiêu sống lưng của họ.
Điều này khiến lòng gã sinh ra một nỗi sợ hãi cực độ.
Niềm tin của Tari với 200.000 Thánh quân lần này sẽ nhanh chóng tiêu diệt một quốc gia đã thoáng bị lung lay.
“Thưa ngài, chúng ta sắp đến rồi.”
Trong đội ngũ phụ trách dẫn đầu chỉ đường là một linh mục, hắn ta mặc một bộ áo bào đen nhăn nhúm, lắc bụng bia ngồi trên lưng một con ngựa cái, lén lấy tay xoa eo. Rõ ràng cái tên này am hiểu các loại rượu hơn sách thánh, hắn ta đã bị hành hạ đủ điều do cuộc hành quân vội vàng suốt cả chặng đường.
“Đi qua thung lũng đó, phía trước là đồng bằng Kendi, qua đồng bằng là đến.”
Bắt đầu ròng rã lên đường từ ngày hôm trước, lúc này Tari khó tránh khỏi cảm thấy mệt mỏi, gã nhìn theo phương hướng mà linh mục chỉ thì thở phào nhẹ nhõm: “Tăng tốc về phía trước, khi đến bình nguyên thì đóng quân nghỉ ngơi.”
Sở dĩ mấy ngày nay bọn họ nghỉ ngơi vào ban ngày là do một khi bọn họ đóng quân vào ban đêm, lực lượng tự vệ của Legrand sẽ tấn công khi đó. Thế nên bọn họ bắn những mũi tên gỗ bắt lửa vào các lều vải từ xa, có lần khiến cả doanh trại suýt nữa bị thiêu rụi. Đoàn kỵ sĩ Vĩnh Hằng đành phải chọn cách nghỉ ngơi vào ban ngày.
Quận Yorin là tòa thành cuối cùng mà bọn họ phải đánh chiếm trong chuyến đi này.
Một khi bọn họ chiếm được quận Yorin thì đi về phía trước có thể kiểm soát trung tâm sông Dorma, đi về phía sau có thể phối hợp với quân đội theo sau, nó là tiền đồn cũng là điểm đặt chân. Cùng lúc đó, Tari nhận được tin quân đội do Legrand tổ chức cũng đang hành quân tiến vào miền Trung, nếu không chiếm được quận Yorin trước thì sau khi bọn họ bị đại quân bao vậy, có lẽ kết cục của Thánh quân số lượng ít này sẽ không được tốt lắm.
Lúc này vừa khéo, quân đội đông đảo của Legrand hành quân chậm chạp, ít nhất phải đến năm ngày sau mới có thể đến được phụ cận quận Yorin.
Đến khi đó, bọn họ đã sớm tận dụng hậu chiêu mà cục Thẩm Phán đã để lại khi gã chiếm quận Yorin, đánh hạ được tòa thành nơi mà mọi nhà binh đều phải đánh rồi.
“Hết tốc lực tiến lên!”
Tari ra lệnh.
Các kỵ sĩ vác nỗi mệt mỏi hành quân suốt đêm, gắng gượng giữ vững tinh thần. Chiến mã hí vang, kỵ binh có khắc thánh giá vĩnh hằng trên giáp tiến về thung lũng chật hẹp.
Gió từ hai bên thung lũng thổi xuống, Tari đeo mũ giáp lâu như vậy, cũng cảm giác có chút không thoải mái. Gã cởi bỏ vòng bảo hộ có khóa dưới mũ giáp, định hít thở không khí.
Vừa mới cởi ra, mùn cưa bị gió thổi bay vào mặt Tari.
Gã lấy mùn cưa khỏi mặt, vừa định vứt đi, chợt nghĩ ra một chuyện, đưa ra trước mắt —— không phải vỏ cây tự nhiên tróc ra, mà là những mảnh vụn từ gỗ tươi do khai thác thủ công.
Tari lập tức ngẩng đầu, gã nhìn quanh cả hai bên thung lũng, địa hình như vậy thật sự rất thích hợp để phục kích.
Trước khi tiến vào thung lũng, sở dĩ bọn họ buông lỏng cảnh giác, không cử người đi do thám trước là do biết quân đội Legrand không có khả năng đến đây vào lúc này. Nhưng hiện tại, mảnh mùn cưa tươi này lại khiến gã có dự cảm không lành —— đốn gỗ là vào mùa thu, hơn nữa giờ còn đang giữa hè, sao sớm không đốn muộn không đốn, nhưng cứ khi bọn họ đi qua thung lũng này lại có người đốn gỗ ở đây?
Trên chiến trường, những khúc gỗ khổng lồ thường được dùng để…
Chắn đường đi!
Tari nghĩ đến đây thì tim lỡ một nhịp, gã giơ tay lên, lớn tiếng quát: “Dừng lại! Quay đầu! Lùi lại!”
Các kỵ sĩ kinh ngạc nhìn về phía Tari, nhưng gã còn chưa kịp nhấn mạnh lần hai, tiếng nổ ầm ầm đã vang lên từ hai bên thung lũng.
“Nguy rồi.”
Tari nghe thấy âm thanh này thì lập tức quay đầu lại.
Chỉ thấy một khúc gỗ lớn từ hai bên thung lũng lăn xuống.
“Thưa ngài! Chúng ta đã bị phục kích!”
Lúc này linh mục dẫn đường đã run như cầy sấy, ông ta hét lên, khuôn mặt mập mạp trắng bệch.
Duna trở tay tát vào mặt ông ta: “Câm miệng! Ông đây còn chưa hỏi ông, có phải ông cố tình mang quân tới phục kích hay không!”
Chiến kỳ đỏ sậm của Legrand giương lên trong núi rừng, theo sau là những bóng người đứng dậy từ bụi cây hai bên thung lũng, họ nhìn xuống từ trên cao, hệt như đã chờ đợi đã lâu.
“Phòng ngự! Tập hợp lại!”
Tari không kịp truy vấn chuyện này, gã rút kiếm ra, lớn tiếng ra lệnh. Lúc này, trước sau trong thung lũng liên tục có những khúc gỗ khổng lồ lăn xuống đoàn kỵ sĩ Vĩnh Hằng, ý đồ của đối phương rất rõ ràng, chính là muốn vây chết bọn họ trong thung lũng.
Tập kích bất ngờ khiến Tari khiếp sợ, nhưng sau thoáng sửng sốt thì gã đã nhanh chóng bình tĩnh lại. Quân đội của Legrand có thể đột nhiên xuất hiện ở đây thì số lượng của đối phương cũng không nhiều hơn bọn họ bao nhiêu. Mà làm đoàn kỵ sĩ Vĩnh Hằng tinh nhuệ của Thánh Đình, cũng không phải lần đầu tiên gặp kiểu chiến đấu trong thung lũng như vậy.
Miễn là bọn họ sống sót sau đợt trường cung, vậy thì bọn họ sẽ có thể phát động phản công với quân địch trên thung lũng.
Nhưng thật bất ngờ, Tari không nghe thấy tiếng chiến mã hí vang, cũng không có tiếng trường cung bắ.n ra.
Xuôi theo chiều gió, binh sĩ Legrand cầm pháo cầm tay nhắm họng súng vào đoàn kỵ sĩ Vĩnh Hằng bị mắc kẹt trong thung lũng. Khói thuốc súng và tia lửa bốc lên từ họng súng hỏa mai của họ cùng lúc, từng quả đạn rắn chắc làm bằng sắt bắ.n ra trong tiếng nổ lớn.
Chiến mã được huấn luyện nghiêm chỉnh của đoàn kỵ sĩ Vĩnh Hằng đều mất kiểm soát, chúng hí vang, phát điên muốn chạy tứ tung.
Vì lúc này, cả hai bên của thung lũng tiếng pháo ầm ầm như sấm rền!