Sau Khi Trap Nguyên Soái Trong Game Tôi Bỏ Trốn - Trang 2
Chương 44: C44: Tặng túi tiền cho người trong lòng
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giản Nại được cha mẹ thả về phòng.
Tiểu Địch đi theo, nhỏ giọng: "Thiếu gia, ông bà chủ không làm gì ngài chứ ạ?"
Giản Nại thở dài: "Có thể làm gì được nữa bây giờ, cùng lắm chỉ mắng một trận."
Tiểu Địch đau lòng.
Dù gì nhóc cũng đã ở bên cạnh thiếu gia thừ hồi nhỏ, mấy năm nay dù cho thiếu gia có thế nào, thì trong mắt nhóc, cái nết cậu ấm cô chiêu đó cũng là bình thường thôi.
Nhưng là mấy năm nay, từ khi thiếu gia một hai đòi phải yêu đương với cái tên Thẩm Kiệt nên đã bị quở trách rất nhiều lần.
Giờ còn bị té nước mất trí nhớ, tính tình thay đổi hoàn toàn, nhưng hành động lại càng không thể dùng lẽ thường để lý giải, nhóc thật sự không muốn thiếu gia xảy ra chuyện gì đâu.
Tiểu Địch dò hỏi: "Thế ngài có bị phạt gì không?"
"Phạt á?" Giản Nại trở lại phòng, nằm sấp xuống: "Đâu có đâu, không chỉ không có, cha mẹ anh còn nói, trước kia lúc nào cũng ép buộc anh là cha mẹ đã sai rồi, sau này hai chúng ta đừng bắt xe nữa, trong nhà có tài xế riêng."
Tiểu Địch trố mắt, quả thực không thể tin được những gì mình đang nghe thấy.
Giản Nại cười với nhóc: "Sao đó, em nghĩ anh đang lừa em đấy à."
Tiểu Địch cuống quít xua tay: "Không phải, tất nhiên là không rồi!"
Giản Nại thở dài một hơi.
Sao mà cậu lại không biết cha mẹ đang nghĩ gì chứ.
Từ trước đến giờ, cậu đều hiểu rõ cha mẹ của mình đang suy nghĩ điều gì.
Nhưng thật ra trong thâm tâm cậu, ngay từ lúc bắt đầu đã không muốn mượn lực của ai, hay là phụ thuộc cuộc đời mình vào ai đó.
Nhưng mà... Lục Trạch Phong.
Hiện tại xác suất anh ta là ân công rất là lớn.
Cậu nợ Lục Trạch Phong rất nhiều.
Cậu có rất nhiều lời xin lỗi muốn nói với anh, rất nhiều rất nhiều.
......
Giản Nại hỏi Tiểu Địch: "Em có biết nguyên soái đại nhân là người như thế nào không?"
Tiểu Địch bị hỏi khó, nhóc hoảng sợ trả lời: "Thiếu gia ngài hỏi làm chi đó?"
"Anh thì làm gì được?" Giản Nại nằm ở trên giường, cậu cởi bỏ áo khoác gì gì đó trên người, cả người lười biếng nằm nhoài ra, đôi chân thon dài trắng nõn tùy ý đung đưa trên giường, tư thế nhàn nhã: "Dù gì cha mẹ anh ngày nào cũng hối hả đi tìm hôn phu gì đó cho anh, nên giờ anh cũng phải tự mình đi kiếm thôi."
Tiểu Địch thầm nói, ủa không phải lúc trước ngài còn tuyên bố không chịu lấy chồng mà?
Sao mới đi ra ngoài một chuyến mà đã trở mặt rồi thiếu gia!
Tuy là thế, nhưng Tiểu Địch vẫn nói: "Về chuyện nguyên soái đại nhân, em cũng không biết nhiều lắm, chỉ nghe nói ngài ấy hiện tại là người của Long tộc, hơn nữa ngài ấy còn là con lai, mẹ của ngài ấy là vũ nữ."
Giản Nại nghe như nước đổ đầu vịt.
Nhóc đành bỏ ra nửa giờ để kể ra hết những điều nhóc biết về Lục Trạch Phong.
Từ những miêu tả về Lục Trạch Phong của Tiểu Địch, hình tượng của anh có thể nói là vô cùng nghiêm khắc, khát máu, tàn nhẫn, là một chiến thần lạnh lùng, là một cỗ máy không biết tình người.
Giản Nại nhớ lại lúc trước khi cậu mới gặp Lục Trạch Phong ở trong game.
Đúng là tính cách anh lạnh lùng, nhưng đã lạnh lùng dữ chưa, anh dịu dàng dạy bé rồng con cách đi săn, anh dịu dàng nấu cơm cho mình, anh còn dẫn theo mình đánh phó bản để lấy khế đất.
Lúc anh tức giận cũng đâu có đáng sợ đến vậy, thậm chí lúc anh đòi ly hôn cũng chẳng thèm tìm mình đòi tiền đòi quà, chưa từng làm gì quá đáng với mình cả.
Giản Nại càng giận bản thân hơn.
Vốn dĩ cậu cho rằng mình không còn cơ hội chuộc lại lỗi lầm nữa, nhưng giờ đây dường như ơn trên đã ban cho cậu một cơ hội để đền bù, cậu phải nắm lấy cơ hội này, nỗ lực trả nợ!
"Ting!"
Có âm báo tin nhắn từ tay vang lên.
Giản Nại nâng tay lên thì thấy là phó quan gửi tin nhắn cho mình.
Hồi sáng, Giản Nại gửi tin cho phó quan, hỏi hắn có thể ra cổng phủ đón mình được hay không, tận bây giờ phó quan mới có thời gian trả lời lại: "Ngại quá cậu Giản, ban ngày tôi phải bận cùng nguyên soái xử lý công việc đột xuất nên không có thời gian trả lời cậu, không ngờ cậu lại tới sớm đến thế."
Trước đây Giản Nại vốn đã quyết định không muốn cùng phủ nguyên soái có bất cứ mối quan hệ nào nữa.
Nhưng sau khi nghe được những gì từ quốc sư, hiện giờ cậu đã có hứng thú hơn với phủ nguyên soái.
Giản Nại vội vàng tỏ vẻ am hiểu lòng người, trả lời tin nhắn: "Phó quan ngài vất vả rồi, xem ra gần đây có rất nhiều sự vụ cần phải giải quyết ạ?"
Phó quan đáp: "Đúng là thế, nguyên soái lúc nào cũng bận mà, tôi phải luôn đi theo ngài ấy."
Giản Nại nịnh bợ: "Phó quan quả đúng là đa-zi-năng mà."
Phó quan được cậu nịnh nên sướng rơn, trên thực tế mấy năm nay, có rất nhiều người muốn cấu véo quan hệ với phủ nguyên soái, so với Giản Nại còn nhiệt tình hơn nhiều, như cá chép vượt biển vậy, thao thao bất tuyệt.
Nhưng phó quan cảm thấy, Giản Nại này không tệ.
*thì đúng rồi, nhân vật chính mà, không là end từ hồi bị thọc dao rồi, nhân vật phụ thường hay kết thúc khúc đó lắm*
Ít nhất cậu ta có thể làm cho nguyên soái nhà mình thuê phòng khách sạn.
Chỉ bằng điểm này thôi, phó quan cũng đã phải nhìn Giản Nại bằng con mắt khác.
Bởi vậy ——
Lúc Giản Nại nói: "Tôi cảm thấy bánh ngọt hôm nay làm không đủ thành ý, để biểu đạt lời xin lỗi của mình, tôi nghĩ mấy hôm tới sẽ ghé thăm phủ nguyên soái lần nữa, có được không ạ?"
Phó quan trả lời: "Đương nhiên có thể."
Tới thì tới, nguyên soái nhà mình có chịu gặp hay không là một chuyện khác.
Người muốn trở thành nguyên soái phu nhân thì chỗ nào cũng có, mà người có thể thượng vị thì phải dựa vào bản lĩnh.
......
Giản Nại đương nhiên không biết suy nghĩ trong lòng này của phó quan.
Sau khi nói chuyện xong, xác định rằng lần sau mình có thể ghé thăm phủ nguyên soái nữa, Giản Nại liền bắt đầu chuẩn bị, so với món quà lần trước làm cho có lệ, thì lần này cậu quyết định phải lấy ra mười phần thành ý để làm!
Ngày thứ hai
Giản Nại rời giường thật sớm
Lúc Tiểu Địch mở cửa tiến vào, Giản Nại cũng vừa rửa mặt xong, cậu ngồi cạnh bàn lên mạng kiếm tư liệu, rồi nói: "Tiểu Địch, em mau tới cho anh lời khuyên nào."
Tiểu Địch mò qua.
Nhóc phát hiện thứ Giản Nại đang xem chính là, Những quà tặng tình thú cho các cặp đôi đang hẹn hò tăng tiến tình cảm ở Ám Tinh.
"......"
Thiếu gia càng ngày càng phóng khoáng.
Trong lòng Tiểu Địch có chút nghẹn ngào.
Giản Nại nhìn một lượt các loại quà tặng được đề cử trên trang web, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở một cái dễ nhất, lại còn không cần đối phương giúp đỡ, đó chính là may túi handmade!
Không thể tưởng được luôn á, Ám Tinh mà cũng có cái trò may túi tiền cơ đấy!
Nhưng hình như chỉ có loài Dạ Oanh mới có thể làm.
Tặng túi tiền cho đối phương có hai tầng ý tứ, một cái là biểu đạt hảo cảm, cái thứ hai là biểu đạt cảm kích và tình cảm ái mộ.
Giản Nại chỉ vào túi tiền: "Anh thêu cái này tặng ngài ấy nhé."
Tiểu Địch dường như đã nhìn ra, trước đây thì thiếu gia muốn trốn kết hôn, còn bây giờ thì ngài ấy đã khác, giờ ngài ấy hận không thể dùng tất cả mọi thủ đoạn để lôi kéo làm quen với Lục Trạch Phong.
Âu cũng là chuyện tốt.
Nếu thiếu gia có thể thích nguyên soái, thì đỡ hơn là đi thích Thẩm Kiệt.
Tiểu Địch cổ vũ: "Em thấy được đó."
Giản Nại vẫn rất tự tin với tài nghệ thêu thùa của mìn, cậu nói: "Vậy anh thêu con rồng, không phải anh ấy là Long tộc sao, anh thêu cái này chắc anh ấy sẽ cảm nhận được thành ý của anh thôi, em nói có đúng không."
Tiểu Địch biết khả năng thêu thùa của thiếu gia rất tốt, vì thế gật đầu: "Đương nhiên là đúng rồi!"
Giản Nại được Tiểu Địch cổ vũ, chuẩn bị lập tức bắt tay vào làm.
Cậu bỏ ra hai ngày không ngủ không nghỉ, cuối cùng cũng gấp gáp thêu xong túi tiền, điều này cũng không thể trách cậu nóng vội, sau khi biết được Lục Trạch Phong có thể là chính là ân công thì cậu đã cực kỳ kích động đó.
Đoạn thời gian khi biết được sự thật đó (ở thế giới thực), mỗi ngày cậu đều ăn không vô.
Lục Trạch Phong nói thích cậu, lời nói muốn cùng cậu bên nhau vẫn luôn quanh quẩn trong đầu cậu.
Thật ra Giản Nại cũng không rõ lắm thích là cái gì, nhưng cậu biết, Lục Trạch Phong là gu của cậu, lần đầu tiên thấy anh cậu đã chắc chắn điều đó.
Chẳng qua lúc ấy ghét cay ghét đắng trap boi, cho nên mới kiềm lại.
Giờ đã biết được chân tướng thì cậu càng phải chủ động xuất kích!
Tiểu Địch dò hỏi: "Thiếu gia, ngài may xong chưa?"
Giản Nại gật gật đầu: "Xong rồi, yên tâm đi."
Tiểu Địch nhìn mấy đầu ngón tay của Giản Nại bị đâm nát bấy, trong lòng có hơi bất an, nhóc nhớ rõ trước kia thiếu gia chưa từng bị kim đâm vào tay, cho nên mở miệng nói: "Thiếu gia, ngài không sao chứ, nếu không được thì đổi món quà khác cũng được mà."
Giản Nại tỏ vẻ Mi đang khinh thường ai đấy.
"Yên tâm đi, túi tiền này anh thêu tỉ mỉ lắm, chắc sẽ được thôi." Giản Nại vỗ vỗ bả vai Tiểu Địch: "Đừng lo lắng."
Tiểu Địch thở dài.
Thầm nói Em lo lắng chỗ nào, em đây là sợ lỡ như thiếu gia bị lật xe thì phải làm sao bây giờ?
Giản Nại hoàn toàn tự tin với túi tiền của mình, trực tiếp liền dẫn theo Tiểu Địch ngồi xe đi tới trước phủ nguyên soái, trước đó cậu đã hẹn giờ trước với phó quan, cho nên lần này cậu sẽ không bị hưởng gió lạnh ở trước cửa nữa.
Dù thế nhưng binh lính giữ cữa vẫn không cho cậu vào.
Giản Nại ở bên ngoài đợi một hồi.
Bộ quần áo màu xanh lơ cậu mặc hôm nay rất đơn giản, cậu để tóc ngắn, khuôn mặt trắng nõn thanh tú xinh đẹp, lúc thả lỏng cơ mặt sẽ cho người khác một loại cảm giác ngoan ngoãn.
Có xe từ nơi xa chạy tới.
Thân xe đen tuyền, biển số xe phía trước còn có ấn long văn, biểu thị địa vị phi phàm của chủ nhân
Ánh mắt Giản Nại sáng lên.
Có người bước xuống xe, là Lục Trạch Phong, mùa đông sắp tới, anh mặc quân trang phẳng phiêu, lộ ra dáng người kiện mỹ, sau vai anh có áo choàng, áo khoác màu đen uyển chuyển theo từng động tác, ánh mắt đầu tiên của anh dừng lại ở người đang chờ trên bậc thang, con ngươi đen tuyền dường như xẹt qua điều gì đó, nhưng lại rất khó để bắt được cảm xúc của anh.
Giản Nại nhìn thấy anh, nở nụ cười tươi rói: "Ngài về rồi ạ?"
Lục Trạch Phong nhàn nhạt nhìn cậu một cái, đi lướt qua cậu.
Phó quan ở phía sau cho Giản Nại một nụ cười bất đắc dĩ, cũng chuẩn bị rời đi.
Ngay khi vừa lướt qua, góc áo Lục Trạch Phong lại bị một bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn nắm lấy, sức lực rất nhẹ, dù là nhẹ nhưng vẫn đủ để làm Lục Trạch Phong ngừng bước, anh quay đầu lại: "Có chuyện gì?"
Giản Nại ngẩng khuôn mặt nhỏ xinh đẹp, giọng nói mềm mại: "Cái kia, mấy ngày hôm trước em làm bánh ngọt, em thấy ngài không thích lắm, đã bảo là quà cảm ơn, thì ngài phải thích mới có thể biểu đạt được lòng biết ơn của em, cho nên hôm nay em có đem quà đến tặng cho ngài nữa ạ."
Lục Trạch Phong nhướng mày: "Lại là bánh nữa à?"
"... Không phải."
Lục Trạch Phong trầm mặc nhìn cậu, dường như đang chờ cậu nói tiếp.
Giản Nại từ trong túi lấy ra một cái túi tiền đưa cho anh, trên mặt treo nụ cười xán lạn: "Ngài nhìn này, đây là của em thêu riêng dành cho ngài đó!"
Ánh mắt Lục Trạch Phong dừng lại ở túi tiền, chỉ thấy trên cái túi màu xanh lơ có đường chỉ màu đen thêu ra một sinh vật không biết tên, xiêu xiêu vẹo vẹo, hơn nữa hình dáng còn rối nùi, xốn mắt.
Đáy mắt Giản Nại mang theo chờ mong: "Thế nào?"
Lục Trạch Phong: "..."
Giản Nại được cha mẹ thả về phòng.
Tiểu Địch đi theo, nhỏ giọng: "Thiếu gia, ông bà chủ không làm gì ngài chứ ạ?"
Giản Nại thở dài: "Có thể làm gì được nữa bây giờ, cùng lắm chỉ mắng một trận."
Tiểu Địch đau lòng.
Dù gì nhóc cũng đã ở bên cạnh thiếu gia thừ hồi nhỏ, mấy năm nay dù cho thiếu gia có thế nào, thì trong mắt nhóc, cái nết cậu ấm cô chiêu đó cũng là bình thường thôi.
Nhưng là mấy năm nay, từ khi thiếu gia một hai đòi phải yêu đương với cái tên Thẩm Kiệt nên đã bị quở trách rất nhiều lần.
Giờ còn bị té nước mất trí nhớ, tính tình thay đổi hoàn toàn, nhưng hành động lại càng không thể dùng lẽ thường để lý giải, nhóc thật sự không muốn thiếu gia xảy ra chuyện gì đâu.
Tiểu Địch dò hỏi: "Thế ngài có bị phạt gì không?"
"Phạt á?" Giản Nại trở lại phòng, nằm sấp xuống: "Đâu có đâu, không chỉ không có, cha mẹ anh còn nói, trước kia lúc nào cũng ép buộc anh là cha mẹ đã sai rồi, sau này hai chúng ta đừng bắt xe nữa, trong nhà có tài xế riêng."
Tiểu Địch trố mắt, quả thực không thể tin được những gì mình đang nghe thấy.
Giản Nại cười với nhóc: "Sao đó, em nghĩ anh đang lừa em đấy à."
Tiểu Địch cuống quít xua tay: "Không phải, tất nhiên là không rồi!"
Giản Nại thở dài một hơi.
Sao mà cậu lại không biết cha mẹ đang nghĩ gì chứ.
Từ trước đến giờ, cậu đều hiểu rõ cha mẹ của mình đang suy nghĩ điều gì.
Nhưng thật ra trong thâm tâm cậu, ngay từ lúc bắt đầu đã không muốn mượn lực của ai, hay là phụ thuộc cuộc đời mình vào ai đó.
Nhưng mà... Lục Trạch Phong.
Hiện tại xác suất anh ta là ân công rất là lớn.
Cậu nợ Lục Trạch Phong rất nhiều.
Cậu có rất nhiều lời xin lỗi muốn nói với anh, rất nhiều rất nhiều.
......
Giản Nại hỏi Tiểu Địch: "Em có biết nguyên soái đại nhân là người như thế nào không?"
Tiểu Địch bị hỏi khó, nhóc hoảng sợ trả lời: "Thiếu gia ngài hỏi làm chi đó?"
"Anh thì làm gì được?" Giản Nại nằm ở trên giường, cậu cởi bỏ áo khoác gì gì đó trên người, cả người lười biếng nằm nhoài ra, đôi chân thon dài trắng nõn tùy ý đung đưa trên giường, tư thế nhàn nhã: "Dù gì cha mẹ anh ngày nào cũng hối hả đi tìm hôn phu gì đó cho anh, nên giờ anh cũng phải tự mình đi kiếm thôi."
Tiểu Địch thầm nói, ủa không phải lúc trước ngài còn tuyên bố không chịu lấy chồng mà?
Sao mới đi ra ngoài một chuyến mà đã trở mặt rồi thiếu gia!
Tuy là thế, nhưng Tiểu Địch vẫn nói: "Về chuyện nguyên soái đại nhân, em cũng không biết nhiều lắm, chỉ nghe nói ngài ấy hiện tại là người của Long tộc, hơn nữa ngài ấy còn là con lai, mẹ của ngài ấy là vũ nữ."
Giản Nại nghe như nước đổ đầu vịt.
Nhóc đành bỏ ra nửa giờ để kể ra hết những điều nhóc biết về Lục Trạch Phong.
Từ những miêu tả về Lục Trạch Phong của Tiểu Địch, hình tượng của anh có thể nói là vô cùng nghiêm khắc, khát máu, tàn nhẫn, là một chiến thần lạnh lùng, là một cỗ máy không biết tình người.
Giản Nại nhớ lại lúc trước khi cậu mới gặp Lục Trạch Phong ở trong game.
Đúng là tính cách anh lạnh lùng, nhưng đã lạnh lùng dữ chưa, anh dịu dàng dạy bé rồng con cách đi săn, anh dịu dàng nấu cơm cho mình, anh còn dẫn theo mình đánh phó bản để lấy khế đất.
Lúc anh tức giận cũng đâu có đáng sợ đến vậy, thậm chí lúc anh đòi ly hôn cũng chẳng thèm tìm mình đòi tiền đòi quà, chưa từng làm gì quá đáng với mình cả.
Giản Nại càng giận bản thân hơn.
Vốn dĩ cậu cho rằng mình không còn cơ hội chuộc lại lỗi lầm nữa, nhưng giờ đây dường như ơn trên đã ban cho cậu một cơ hội để đền bù, cậu phải nắm lấy cơ hội này, nỗ lực trả nợ!
"Ting!"
Có âm báo tin nhắn từ tay vang lên.
Giản Nại nâng tay lên thì thấy là phó quan gửi tin nhắn cho mình.
Hồi sáng, Giản Nại gửi tin cho phó quan, hỏi hắn có thể ra cổng phủ đón mình được hay không, tận bây giờ phó quan mới có thời gian trả lời lại: "Ngại quá cậu Giản, ban ngày tôi phải bận cùng nguyên soái xử lý công việc đột xuất nên không có thời gian trả lời cậu, không ngờ cậu lại tới sớm đến thế."
Trước đây Giản Nại vốn đã quyết định không muốn cùng phủ nguyên soái có bất cứ mối quan hệ nào nữa.
Nhưng sau khi nghe được những gì từ quốc sư, hiện giờ cậu đã có hứng thú hơn với phủ nguyên soái.
Giản Nại vội vàng tỏ vẻ am hiểu lòng người, trả lời tin nhắn: "Phó quan ngài vất vả rồi, xem ra gần đây có rất nhiều sự vụ cần phải giải quyết ạ?"
Phó quan đáp: "Đúng là thế, nguyên soái lúc nào cũng bận mà, tôi phải luôn đi theo ngài ấy."
Giản Nại nịnh bợ: "Phó quan quả đúng là đa-zi-năng mà."
Phó quan được cậu nịnh nên sướng rơn, trên thực tế mấy năm nay, có rất nhiều người muốn cấu véo quan hệ với phủ nguyên soái, so với Giản Nại còn nhiệt tình hơn nhiều, như cá chép vượt biển vậy, thao thao bất tuyệt.
Nhưng phó quan cảm thấy, Giản Nại này không tệ.
*thì đúng rồi, nhân vật chính mà, không là end từ hồi bị thọc dao rồi, nhân vật phụ thường hay kết thúc khúc đó lắm*
Ít nhất cậu ta có thể làm cho nguyên soái nhà mình thuê phòng khách sạn.
Chỉ bằng điểm này thôi, phó quan cũng đã phải nhìn Giản Nại bằng con mắt khác.
Bởi vậy ——
Lúc Giản Nại nói: "Tôi cảm thấy bánh ngọt hôm nay làm không đủ thành ý, để biểu đạt lời xin lỗi của mình, tôi nghĩ mấy hôm tới sẽ ghé thăm phủ nguyên soái lần nữa, có được không ạ?"
Phó quan trả lời: "Đương nhiên có thể."
Tới thì tới, nguyên soái nhà mình có chịu gặp hay không là một chuyện khác.
Người muốn trở thành nguyên soái phu nhân thì chỗ nào cũng có, mà người có thể thượng vị thì phải dựa vào bản lĩnh.
......
Giản Nại đương nhiên không biết suy nghĩ trong lòng này của phó quan.
Sau khi nói chuyện xong, xác định rằng lần sau mình có thể ghé thăm phủ nguyên soái nữa, Giản Nại liền bắt đầu chuẩn bị, so với món quà lần trước làm cho có lệ, thì lần này cậu quyết định phải lấy ra mười phần thành ý để làm!
Ngày thứ hai
Giản Nại rời giường thật sớm
Lúc Tiểu Địch mở cửa tiến vào, Giản Nại cũng vừa rửa mặt xong, cậu ngồi cạnh bàn lên mạng kiếm tư liệu, rồi nói: "Tiểu Địch, em mau tới cho anh lời khuyên nào."
Tiểu Địch mò qua.
Nhóc phát hiện thứ Giản Nại đang xem chính là, Những quà tặng tình thú cho các cặp đôi đang hẹn hò tăng tiến tình cảm ở Ám Tinh.
"......"
Thiếu gia càng ngày càng phóng khoáng.
Trong lòng Tiểu Địch có chút nghẹn ngào.
Giản Nại nhìn một lượt các loại quà tặng được đề cử trên trang web, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở một cái dễ nhất, lại còn không cần đối phương giúp đỡ, đó chính là may túi handmade!
Không thể tưởng được luôn á, Ám Tinh mà cũng có cái trò may túi tiền cơ đấy!
Nhưng hình như chỉ có loài Dạ Oanh mới có thể làm.
Tặng túi tiền cho đối phương có hai tầng ý tứ, một cái là biểu đạt hảo cảm, cái thứ hai là biểu đạt cảm kích và tình cảm ái mộ.
Giản Nại chỉ vào túi tiền: "Anh thêu cái này tặng ngài ấy nhé."
Tiểu Địch dường như đã nhìn ra, trước đây thì thiếu gia muốn trốn kết hôn, còn bây giờ thì ngài ấy đã khác, giờ ngài ấy hận không thể dùng tất cả mọi thủ đoạn để lôi kéo làm quen với Lục Trạch Phong.
Âu cũng là chuyện tốt.
Nếu thiếu gia có thể thích nguyên soái, thì đỡ hơn là đi thích Thẩm Kiệt.
Tiểu Địch cổ vũ: "Em thấy được đó."
Giản Nại vẫn rất tự tin với tài nghệ thêu thùa của mìn, cậu nói: "Vậy anh thêu con rồng, không phải anh ấy là Long tộc sao, anh thêu cái này chắc anh ấy sẽ cảm nhận được thành ý của anh thôi, em nói có đúng không."
Tiểu Địch biết khả năng thêu thùa của thiếu gia rất tốt, vì thế gật đầu: "Đương nhiên là đúng rồi!"
Giản Nại được Tiểu Địch cổ vũ, chuẩn bị lập tức bắt tay vào làm.
Cậu bỏ ra hai ngày không ngủ không nghỉ, cuối cùng cũng gấp gáp thêu xong túi tiền, điều này cũng không thể trách cậu nóng vội, sau khi biết được Lục Trạch Phong có thể là chính là ân công thì cậu đã cực kỳ kích động đó.
Đoạn thời gian khi biết được sự thật đó (ở thế giới thực), mỗi ngày cậu đều ăn không vô.
Lục Trạch Phong nói thích cậu, lời nói muốn cùng cậu bên nhau vẫn luôn quanh quẩn trong đầu cậu.
Thật ra Giản Nại cũng không rõ lắm thích là cái gì, nhưng cậu biết, Lục Trạch Phong là gu của cậu, lần đầu tiên thấy anh cậu đã chắc chắn điều đó.
Chẳng qua lúc ấy ghét cay ghét đắng trap boi, cho nên mới kiềm lại.
Giờ đã biết được chân tướng thì cậu càng phải chủ động xuất kích!
Tiểu Địch dò hỏi: "Thiếu gia, ngài may xong chưa?"
Giản Nại gật gật đầu: "Xong rồi, yên tâm đi."
Tiểu Địch nhìn mấy đầu ngón tay của Giản Nại bị đâm nát bấy, trong lòng có hơi bất an, nhóc nhớ rõ trước kia thiếu gia chưa từng bị kim đâm vào tay, cho nên mở miệng nói: "Thiếu gia, ngài không sao chứ, nếu không được thì đổi món quà khác cũng được mà."
Giản Nại tỏ vẻ Mi đang khinh thường ai đấy.
"Yên tâm đi, túi tiền này anh thêu tỉ mỉ lắm, chắc sẽ được thôi." Giản Nại vỗ vỗ bả vai Tiểu Địch: "Đừng lo lắng."
Tiểu Địch thở dài.
Thầm nói Em lo lắng chỗ nào, em đây là sợ lỡ như thiếu gia bị lật xe thì phải làm sao bây giờ?
Giản Nại hoàn toàn tự tin với túi tiền của mình, trực tiếp liền dẫn theo Tiểu Địch ngồi xe đi tới trước phủ nguyên soái, trước đó cậu đã hẹn giờ trước với phó quan, cho nên lần này cậu sẽ không bị hưởng gió lạnh ở trước cửa nữa.
Dù thế nhưng binh lính giữ cữa vẫn không cho cậu vào.
Giản Nại ở bên ngoài đợi một hồi.
Bộ quần áo màu xanh lơ cậu mặc hôm nay rất đơn giản, cậu để tóc ngắn, khuôn mặt trắng nõn thanh tú xinh đẹp, lúc thả lỏng cơ mặt sẽ cho người khác một loại cảm giác ngoan ngoãn.
Có xe từ nơi xa chạy tới.
Thân xe đen tuyền, biển số xe phía trước còn có ấn long văn, biểu thị địa vị phi phàm của chủ nhân
Ánh mắt Giản Nại sáng lên.
Có người bước xuống xe, là Lục Trạch Phong, mùa đông sắp tới, anh mặc quân trang phẳng phiêu, lộ ra dáng người kiện mỹ, sau vai anh có áo choàng, áo khoác màu đen uyển chuyển theo từng động tác, ánh mắt đầu tiên của anh dừng lại ở người đang chờ trên bậc thang, con ngươi đen tuyền dường như xẹt qua điều gì đó, nhưng lại rất khó để bắt được cảm xúc của anh.
Giản Nại nhìn thấy anh, nở nụ cười tươi rói: "Ngài về rồi ạ?"
Lục Trạch Phong nhàn nhạt nhìn cậu một cái, đi lướt qua cậu.
Phó quan ở phía sau cho Giản Nại một nụ cười bất đắc dĩ, cũng chuẩn bị rời đi.
Ngay khi vừa lướt qua, góc áo Lục Trạch Phong lại bị một bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn nắm lấy, sức lực rất nhẹ, dù là nhẹ nhưng vẫn đủ để làm Lục Trạch Phong ngừng bước, anh quay đầu lại: "Có chuyện gì?"
Giản Nại ngẩng khuôn mặt nhỏ xinh đẹp, giọng nói mềm mại: "Cái kia, mấy ngày hôm trước em làm bánh ngọt, em thấy ngài không thích lắm, đã bảo là quà cảm ơn, thì ngài phải thích mới có thể biểu đạt được lòng biết ơn của em, cho nên hôm nay em có đem quà đến tặng cho ngài nữa ạ."
Lục Trạch Phong nhướng mày: "Lại là bánh nữa à?"
"... Không phải."
Lục Trạch Phong trầm mặc nhìn cậu, dường như đang chờ cậu nói tiếp.
Giản Nại từ trong túi lấy ra một cái túi tiền đưa cho anh, trên mặt treo nụ cười xán lạn: "Ngài nhìn này, đây là của em thêu riêng dành cho ngài đó!"
Ánh mắt Lục Trạch Phong dừng lại ở túi tiền, chỉ thấy trên cái túi màu xanh lơ có đường chỉ màu đen thêu ra một sinh vật không biết tên, xiêu xiêu vẹo vẹo, hơn nữa hình dáng còn rối nùi, xốn mắt.
Đáy mắt Giản Nại mang theo chờ mong: "Thế nào?"
Lục Trạch Phong: "..."