Sau Khi Trap Nguyên Soái Trong Game Tôi Bỏ Trốn - Trang 2
Chương 11: 11: Để Em Trị Liệu Cho Anh Nhó
Lục Kiệt tức muốn hộc máu nói: "Nại Nại, em đang nói bậy gì đấy, em đừng vì giận anh mà tìm bừa đàn ông, trò này bọn xấu chơi rất nhiều.
"
Giản Nại phản bác: "Ân công không phải người xấu, kẻ xấu xa nhất ở đây là anh á!"
Lục Kiệt tức tối.
Hắn click mở info của Lục Trạch Phong định chê bai, lúc thấy ID thì đơ hết cả người, tên này, đây không phải là tên đứng top 1 bảng solo toàn server à,【 Phong 】chưa từng tiếp xúc với ai đấy sao!
Văn Duyệt đuổi theo phía sau, thở dốc kêu một tiếng: "A Kiệt, làm sao vậy?"
Lục Kiệt tâm tình phức tạp, nhìn Giản Nại nói: "Anh nói với bạn anh vài câu đã.
"
Văn Duyệt nhìn về phía Giản Nại, trên thực tế từ giữa trưa cô đã bắt đầu có ý kiến với mị ma này rồi.
Acc Tâm Tâm cô có biết, acc này chuyên đi lừa tình các đại lão trên bảng xếp hạng, rải thính khắp nơi, trước kia còn biết điểm dừng, chính là không thả thính người đã có tình duyên, giờ thì hay rồi, đã biết rõ Lục Kiệt có mình, vậy mà đâu đâu cũng xà nẹo!
Trước đây A Kiệt sẽ không như thế, nhất định là lỗi của mị ma.
Văn Duyệt nhìn về phía Giản Nại, ánh mắt đối địch, tràn ngập tư thế bang chủ phu nhân: "Bạn ơi, bạn muốn cùng chúng tôi vào ảo cảnh thì cũng được đấy, ở đây nhiều người, đừng có làm những chuyện gây chú ý.
"
Giản Nại sửng sốt, cười muốn tuột quần.
Lúc trước bắt gian nên cho khứa này vài bạt tay, để cho nó biết bố mày là ai đây!
Giản Nại dựa vào bả vai cao lớn rắn chắc của Lục Trạch Phong, mị ma nhỏ nhắn xinh đẹp nở nụ cười dịu dàng, nhưng vẫn có một chút quyến rũ tiềm ẩn của yêu tinh, chậm rãi mở miệng: "Bang chủ phu nhân, bạn có hiểu lầm cái gì không zạ?"
Văn Duyệt sửng sốt.
"Là A Kiệt nhà bạn bám theo mình mà, năn nỉ mình vào ảo cảnh với anh ta á.
" Giản Nại nhướng mày: "Chứ mình đâu có bám theo anh ta đâu.
"
Văn Duyệt kinh ngạc nhìn về phía Lục Kiệt.
Lục Kiệt chỉ bình tĩnh nhìn Giản Nại và Lục Trạch Phong dính với nhau, chau mày.
Giản Nại cười kiều diễm xinh đẹp: "Còn chuyện gia nhập với mấy bạn hả, mình hong có cần đâu, mình chỉ muốn ở cùng với anh iu nhà mình hoi.
"
Sắc mặt Lục Kiệt đen thui.
Văn Duyệt cũng phát hiện sự tồn tại của Lục Trạch Phong, sau khi xem ID của anh xong thì sắc mặt cũng thay đổi.
Hai người bọn họ nhìn nhau một hồi, cuối cùng Lục Kiệt cũng không dây dưa nữa, không muốn biểu hiện khó coi ở trước mặt bang chúng của mình, chỉ có thể không cam lòng xoay người rời đi.
Chờ bọn họ đi rồi bên này mới an tĩnh lại.
Giản Nại thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói với Lục Trạch Phong: "Ân công, anh lại cứu em nữa rồi.
"
Lục Trạch Phong liếc cậu: "Cậu đừng bám theo ta.
"
Giản Nại vừa mới bị Lục Kiệt và tên tiểu tam kia chọc điên, không tự giác đã xà nẹo người bên cạnh, sau khi phản ứng lại, còn tưởng rằng Lục Trạch Phong đang ngại vì quá thân mật với mình.
Đáy mắt Giản Nại lại ươn ướt: "Ân công, anh không thích hả?"
Lục Trạch Phong mặt không biểu tình: "Cậu nặng lắm.
"
"! ! "
Gió trong rừng thổi qua, vẫn lạnh như thế.
Giản Nại tự đứng thẳng bên cạnh, bắt đầu yên lặng lôi tổ tông của người này ra điểm danh một lần trong lòng.
Bọn họ đứng ở đây một hồi, cách đó không xa có một đội ngũ cũng chú ý tới bọn họ, sôi nổi đưa mắt lại đây, nhỏ giọng đánh giá nói thầm:
"Tâm Tâm đó hả?"
"Mị ma.
"
"Cậu ta còn dám lộ diện à, không sợ bị Huyền Thưởng Lệnh giết sao?"
"Bên cạnh cậu ta là người iu mới đó à?"
"Ai lớn mật vậy, đúng là không sợ chết! "
Đồn đãi vớ vẩn không dứt bên tai.
Giản Nại nhìn phía Lục Trạch Phong bên cạnh, lo lắng rằng anh ta sẽ nghe thấy những lời này rồi hiểu lầm mình, nếu như bị doạ sợ rồi bỏ mình thì kế hoạch có thể sẽ bị thất bại đó.
Bởi vậy, Giản Nại có chút lo lắng mở miệng, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Ân công, anh nghe em giải thích, em và Tâm Tâm! Không như anh nghĩ đâu.
"
Lục Trạch Phong cúi đầu nhìn cậu.
Người đàn ông mặt mày sắc bén thâm trầm, khi bị nhìn chăm chú sẽ có một loại cảm giác áp bách vô cớ.
Giản Nại không khỏi có chút hồi hộp.
Ngay khi cậu đang nghĩ làm sao phải tẩy trắng bản thân thì Lục Trạch Phong chậm rãi mở miệng: "Tâm Tâm là ai.
"
"! ! "
Giản Nại ngậm một búng máu trong họng, rối nùi trong lòng một hồi mới nói: "Không ai cả, em cũng chả quen.
"
Lục Trạch Phong nhàn nhạt gật đầu.
Giản Nại cũng đoán không ra là anh ta có biết thật không hay là đang giả vờ không biết, nhưng phản ứng lúc này của Lục Trạch Phong đang vẽ đường cho cậu chạy, cậu đang bị treo giải mà, còn người iu của mình cũng sẽ bị đuổi giết, thế thì cậu càng muốn bám theo đít Lục Trạch Phong, không chỉ có như thế, cậu còn phải cố ra vẻ ô dề, để toàn thế giới đều biết hết!
Hừ hừ ~
Đến lúc đó chuyện trả thù này nọ đâu còn cần mình tự ra tay nữa?
Cái acc này mua quá đáng tiền!
Giản Nại nghĩ thông suốt xong, có thể nói là cả người đều thoát thai hoán cốt, tinh thần gấp trăm lần.
Nhưng vào lúc này, bình nguyên cách đó không xa có tiếng động lạ, một tiếng nổ vang truyền đến, mặt đất chậm rãi bốc lên một đám mây mù chết chóc, dần dần hình thành một dạng lốc xoáy.
Ảo cảnh đã mở.
Mọi người ở bình nguyên bị truyền tống vào hết.
Mà Giản Nại khi bị truyền tống đã sử dụng kỹ năng của mị ma, cho nên sau khi rơi xuống đất, tất nhiên cậu ở cùng một khu vực với Lục Trạch Phong, không bị truyền tống đẩy ra xa.
! !
Lục Trạch Phong nhấc chân chuẩn bị đi vào nơi thí luyện của ảo cảnh.
Giản Nại vội vàng đuổi theo, thanh âm mềm mại giòn giòn, như một bé mèo bám chủ: "Ân công, anh đợi bé với ~!"
Lục Trạch Phong dừng lại bước chân, dời mắt: "Đi theo ta làm gì.
"
Khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn của Giản Nại lộ ra vẻ tội nghiệp, thân thể yếu ớt khiến người thương tiếc, thanh âm hàm chứa ngàn vạn nhu tình: "Nơi này nguy hiểm quá, em không dám đi một mình.
"
Lục Trạch Phong mặt không biểu tình.
Giản Nại không ngừng cố gắng: "Hơn nữa, hồi nãy ở ngoài anh cũng thấy rồi đó, bọn họ cứ bám em hoài không buông, em sợ lắm đó.
"
Lục Trạch Phong: "Thế à.
"
Giản Nại vui mừng, cho rằng anh ta sắp đồng ý, vội vàng gật đầu!
Lục Trạch Phong thong thả ung dung: "Ta thấy cậu vờn bọn họ vui lắm mà.
"
"! ! "
Sớm biết thế đã tém tém lai.
Giản Nại khóc khóc, ôm ngực: "Em giả bộ đó, thật ra, thật ra em yếu đuối lắm, lại sợ đau nữa, ân công anh biết mà, vấn đề chủng tộc của em đó, khiến kỹ năng vốn có của em chẳng có lực công kích gì cả, em biết là em vô dụng, nhưng em cũng muốn cố gắng mà, cố gắng để trở nên tốt hơn, sợ là chẳng có hy vọng gì! "
Cậu cứ nói xàm xàm thế đấy, tin hay không thì tùy.
Nhưng mà biểu tình của Lục Trạch Phong lại thay đổi.
Không nghĩ tới, đứa nhỏ trước mặt này cũng có chí cầu tiến.
Ngay khi Giản Nại tưởng mình sẽ bị từ chối, lại nghe Lục Trạch Phong nói: "Muốn theo thì theo.
"
Giản Nại sửng sốt.
Lục Trạch Phong cất bước: "Nhưng ta không đảm bảo an toàn cho cậu đâu.
"
Giản Nại không nghĩ tới sẽ dễ dàng như thế, trong lúc nhất thời không biết là nên vui hay buồn đây, nhưng không sao cả, quá trình không quan trọng, quan trọng chính là kết quả, hiện tại chỉ mới thành công một bước nhỏ thôi, chậm mà chắc!
! !
Bên trong ảo cảnh đúng là nguy hiểm lan tràn.
Bên trong ảo cảnh là một mê cung rừng rậm, là nơi âm lãnh ẩm ướt, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện ma thú, khó lòng phòng bị.
Giản Nại bị doạ la ó cả ngày, cả người lúc nào cũng ở trong trạng thái khẩn trương, sau đó phát hiện, mấy con ma thú đó vừa lú cái đầu lên là đã bị Lục Trạch Phong chém chết.
Giản Nại đã nhận ra ai là trùm sò ở đây rồi.
"Ân công! " Giản Nại xáp lại gần: "Anh, anh bị thương ạ, để em giúp anh trị liệu nha?"
Trên người Lục Trạch Phong có một vài vết cào, nhưng anh ta lại không hề để bụng.
Hành quân đánh giặc bị thương là chuyện thường ngày, anh đã sớm quen, chỉ là bé thỏ con đi theo mình lại tỏ ra lo lắng, rõ ràng bản thân bị doạ sợ đễn nỗi dựng hết cả hai tai, giờ lại lớn gan tới đây quan tâm mình.
Lục Trạch Phong đạm thanh: "Không cần.
"
Giản Nại muốn chứng minh giá trị của mình: "Không sao đâu ân công, thuật trị liệu của em xin lắm á!"
Bọn họ đi tiếp, ở chỗ ngoặt của rừng rậm thì gặp một đội ngũ khác.
Đây là từ khi tiến vào ảo cảnh mới gặp được một đội ngũ khác, ở cái chỗ chuyên săn lùng tài nguyên như ở đây, gặp một nhóm người khác thì chẳng phải là chuyện may mắn gì cả.
Hơn nữa còn không đúng thời điểm, đội ngũ của bọn họ hình như vừa mới thành công săn giết được ma thú cao cấp, vẫn còn đang chia đồ.
Thấy hai người Giản Nại, cả đội ngũ với hơn 10 người cảnh giác hẳn lên, tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, tỏ vẻ đề phòng.
Lục Trạch Phong nói với Giản Nại: "Đi thôi.
"
Giản Nại ngoan ngoãn gật gật đầu, không xung đột với nhóm người này.
Nhưng lúc cậu rời đi, bỗng có người trong đội ngũ kia cất tiếng: "Đội trưởng, người kia hình như là mị ma!"
Có một khắc khắp rừng rậm rơi vào tĩnh mịch.
Một người khác nhanh chóng nói: "Đội trưởng, mị ma có thuật trị liệu, giữ nó lại chữa thương cho anh đi.
"
"Lỡ cậu ta không ở lại thì sao?"
"Mị ma làm gì có lực công kích.
"
"Bên cạnh nó chỉ có một người thôi.
"
"Hình như cũng chả phải loại người trâu bò gì, chúng ta có mười mấy người lận chẳng lẽ còn sợ không đánh lại gã à?"
Trong《 Vấn Đạo 》, mọi chủng tộc đều thức tỉnh năng lực, có chiến sĩ trời sinh năng lực vô cùng mạnh mẽ, cũng có hiệp khách với động tác linh hoạt nhanh nhẹn, có cả tinh linh với thiên phú ma pháp, cũng có dị khách với sức mạnh của ngũ hành.
Nhưng Giản Nại vẫn có điều chưa biết, ở 《 Vấn Đạo 》, có rất ít người thức tỉnh năng lực trị liệu.
Một bang hội có cả ngàn vạn người nhưng nhiều lúc lại chẳng có nỗi một người chơi hệ buff, mà buff chỉ xuất hiện 1-2 người trong các bang hội đỉnh cấp mà thôi, hơn nữa địa vị còn rất cao.
《 Vấn Đạo 》 có giá trị sinh mệnh và cảm giác đau.
Điều này gián tiếp quyết định rằng có được buff với năng lực trị liệu sẽ được hưởng nhiều quyền lợi hơn.
Đây cũng là lý do tại sao Tâm Tâm rõ ràng có rất nhiều phốt mà vẫn có thể hô mưa gọi gió, chơi game không hề thiếu trai, không ai có thể cự tuyệt được một em buff không cần chờ hồi chiêu.
! !
Tất cả mọi người trong đội ngũ đối diện như hổ rình mồi nhìn về phía này.
Người dẫn đầu nói: "Tâm Tâm, chúng tôi không muốn ép cậu, nếu cậu thức thời thì tự động lại đây, đừng để chúng tôi ra tay.
"
Giản Nại cũng là lần đầu tiên nhìn thấy dàn cảnh đẫm máu đến thế, cậu cũng có chút sợ hãi, theo bản năng rụt về phía sau Lục Trạch Phong, tuy rằng cậu biết Lục Trạch Phong có vẻ đánh lại được, nhưng bên đối phương có nhiều người quá đi!
Người đối diện không kiên nhẫn: "Có nghe hay không hả!"
Giản Nại nho nhỏ kéo tay áo Lục Trạch Phong, nhẹ giọng nói: "Không thì em qua đó vậy.
"
Cậu chuẩn bị nhấc chân bước ra thì cánh tay lại bị một sức mạnh giữ lại, kinh ngạc ngoái đầu nhìn lại, đối diện với khuôn mặt lạnh lùng của Lục Trạch Phong, đây là lần đầu tiên anh chủ động tiếp xúc với cậu.
Đáy mắt Lục Trạch Phong bình tĩnh không gợn sóng: "Đợi.
".