Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ Nữ Chính Khóc Rồi - Trang 4
Chương 75: Chương 75
Một khi xác định được ý nghĩ như vậy thì mọi thứ trước sau đều có thể thông suốt.
Khó trách Triệu Vũ Tích tìm được thông đạo, hóa ra đối phương đã dùng thông đạo bên cô.
Cho nên, sự xuất hiện của đối phương mới khiến hệ thống của cô lần nào cũng bị lỗi.
Kiều Tịch nhìn màn hình lớn, Triệu Vũ Tích đang quấn quít bên Lục Hoặc, trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo, cô nói với Bạo Phú: “Mỗi lần Triệu Vũ Tích xuất hiện, hệ thống vừa hay bị lỗi, chắc chắn là do cô ta làm ảnh hưởng.”
Bạo Phú rất tức giận, “Hóa ra là người phụ nữ xấu xa đó dùng trộm thông đạo của chúng ta.”
Khó trách đối phương có thể trở về.
Âm thanh non nớt của Bạo Phú trở nên tức giận, “Chắc chắn là hệ thống xấu xa đang giở trò, thảo nào không kiểm tra ra được.”
Nếu là những thứ khác từ bên ngoài xâm nhập hệ thống, nó chắc chắn sẽ bị kiểm tra ra, nhưng hệ thống xấu xa cũng là hệ thống, tuy rằng nó kém hơn bá vương, nhưng khi nó trộm xâm lấn, hệ thống sẽ coi nó như một lỗi trong hệ thống của bản thân để sửa chữa, mỗi một lần hệ thống xấu xa xâm nhập, hệ thống sẽ sửa đi sửa lại nhiều lần.
Kiều Tịch nghiến răng nghiến lợi, “Bây giờ đã biết nguyên nhân, có thể giải quyết không? Tôi không muốn bị Triệu Vũ Tích dùng trộm thông đạo!”
Dùng trộm thông đạo của cô để dây dưa cá vàng nhỏ của cô sao? Chỉ nghĩ về điều đó, cô bực chết mất.
Bạo Phú vội nó: “Chủ nhân yên tâm, giờ đã biết là hệ thống xấu xa chơi đểu, nó chắc chắn phải bị trừng phạt, nhất định sẽ không để nó có cơ hội dùng trộm thông đạo.”
“Trừng phạt cái gì?”
“Người phụ nữ xấu xa vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống xấu xa không nhận được năng lượng xanh mới đánh chủ ý lên năng lượng vàng trên người Lục Hoặc.
Hiện tại đã biết là hệ thống xấu xa quấy rối, có thể đặt virus không cùng loại trên hệ thống xấu xa, khi hệ thống xấu xa dùng trộm thông đạo, hệ thống sẽ phát hiện ra nó, rồi xóa bỏ nó.”
“Có thể gỡ bỏ nó sao?” Kiều Tịch hơi ngạc nhiên, nếu có thể gỡ bỏ bàn tay vàng của Triệu Vũ Tích thì tốt quá.
Ít nhất Triệu Vũ Tích sau này không thể xuyên về tìm Lục Hoặc và cô ta cũng không thể tùy ý cướp đoạt năng lượng xanh của người khác.
Bạo Phú kiêu ngạo: “Nếu là hai hệ thống độc lập thì không thể tàn sát lẫn nhau, nhưng bây giờ là hệ thống xấu xa xâm nhập trước thì có thể bị xóa sổ.”
Nghe vậy, tâm tình Kiều Tịch mới dịu đi chút, “Bây giờ có thể lập tức xóa sổ nó không?”
Bạo Phú trả lời: “Phải cần một chút thời gian, chủ nhân phải đợi một lúc.”
Kiều Tịch gật đầu, cô tiếp tục nhìn về phía màn hình lớn.
Triệu Vũ Tích vui mừng đi về phía thiếu niên trong đám đông.
“Lục Hoặc, cậu tìm tôi sao?” Mặc dù lần trước Lục Hoặc đối với cô ta rất lãnh đạm, còn để cô ta bị bắt, nhưng khi đó cô ta đang gặp xui xẻo, Lục Hoặc chắc đã bị ảnh hưởng mới đối xử với cô ta như vậy.
Triệu Vũ Tích tình cờ mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, rất giống với chiếc váy của Kiều Tịch, giống như là phiên bản lỗi của Kiều Tịch.
Cô ta đi tới trước mặt Lục Hoặc, vẻ mặt chờ mong nhìn anh, “Chúng ta lại gặp mặt rồi.”
Phía trước đột nhiên bị ngăn lại, thấy làn váy hồng nhạt, thiếu niên trên xe lăn đột nhiên ngẩng đầu, ngay khi đôi mắt đen chạm tới mặt đối phương, chỉ liếc một cái liền rời đi.
“Tránh ra.”
“Lục Hoặc, cậu không nhớ tôi sao?” Triệu Vũ Tích đánh giá thiếu niên, anh mặc sơ mi trắng, bên dưới là quần dài đen, đơn giản lại không làm giảm đi vẻ đẹp trai của anh.
Lông mày thâm thúy nhíu chặt, thiếu niên lạnh lùng xa cách, khiến người ta không nhịn được muốn tiếp cận, chinh phục, để đôi mắt anh phản chiếu hình ảnh của bản thân.
Nhịp tim Triệu Vũ Tích đập mạnh, sắc mặt hơi ửng hồng, “Vừa rồi anh đã gọi em.”
Anh gọi tên cô ta, cô ta liền xuất hiện.
“Cút ngay.” Đáy mắt Lục Hoặc toàn là hoảng loạn và điên cuồng, anh đã đánh mất Tịch Tịch.
“Lục Hoặc?” Triệu Vũ Tích không rõ, vì sao mỗi lần Lục Hoặc gọi tên cô ta, lại đối xử với cô ta xa cách như vậy, rõ ràng đời trước, mỗi lần cô ta có khó khăn, anh đều sẽ giúp cô ta giải quyết.
Triệu Vũ Tích cảm thấy bản thân không chịu được ủy khuất như vậy, cô ta cắn môi, ánh mắt bi thương nhìn về phía thiếu niên, “Cậu quên mất tôi, còn hung dữ với tôi, trước đây khi cậu thích tôi không bạc đãi tôi như thế này.”
Lục Hoặc cảm thấy người phụ nữ trước mặt không thể hiểu được, ngăn cản anh tìm Tịch Tịch, phiền thật sự.
“Tôi không quen biết cô, cút đi.”
Ánh mắt thiếu niên lạnh nhạt, giống như dùng dao nhỏ đâm cô ta.
Trái tim Triệu Vũ Tích run lên, theo bản năng lùi về phía sau một bước.
Lục Hoặc chuyển động xe lăn, tìm kiếm Kiều Tịch khắp nơi.
Hoàng hôn xuống, đám đông trên phố ẩm thực dần tan đi.
Đi qua phố ẩm thực là công viên.
Thiếu niên ngồi trên xe lăn, thắt lưng thẳng tắp có hơi thất thần, như bị gánh nặng đè lên.
Anh cúi đầu, đáy mắt u tối.
Tìm kiếm khắp nơi, Lục Hoặc vẫn không tìm được Tịch Tịch, anh đã đánh mất cô.
Cô gái đột nhiên xuất hiện lại đột nhiên biến mất, lồng ngực Lục Hoặc như có một bàn tay bóp chặt, hoảng sợ lại đau đớn.
Đêm qua, anh trách cô không ngoan, có ý xấu muốn véo đuôi anh, mà cô còn tức giận cắn anh một cái, oán giận anh keo kiệt, sau này cầu xin cô chạm vào, cô cũng không chạm.
Bóng tối điên cuồng dâng lên, anh hối hận rồi.
Cô muốn chạm vào đuôi anh, muốn chơi với đuôi của anh thì sao? Cứ theo cô là được.
Khuôn mặt thiếu niên vô cảm như bị rút hết sinh khí, trở lại thành đồ sứ đẹp đẽ, lạnh lùng xa cách.
Triệu Vũ Tích không có rời đi, cô ta đứng cách Lục Hoặc không xa, do dự đi về phía trước.
Cô ta có thể nhìn thấy mất mát, cô đơn của anh, bây giờ Lục Hoặc như chìm trong bóng tối, cô ta muốn cứu rỗi đối phương, lấy được hảo cảm và năng lượng vàng của đối phương.
Rối rắm một lát, Triệu Vũ Tích vẫn quyết định tiến lên.
Mặt trời sắp lặn, ánh sáng cam đỏ bao phủ toàn bộ công viên, thời tiết lúc này rất thoải mái, không ít người dắt chó đi dạo.
Triệu Vũ Tích đang chuẩn bị bước đến bên Lục Hoặc, cô ta đột nhiên nhìn thấy một con chó lớn hung hãn từ bên trái chạy như điên tới đây, như thể muốn đánh gục rồi cắn xé ai đó.
“A.” Triệu Vũ Tích sợ đến tái mặt, mắt thấy con chó lớn xông tới, cô ta không rảnh lo tới Lục Hoặc, lập tức bỏ chạy, “Cứu mạng……..”
Triệu Vũ Tích vội vàng chạy đi, bởi vì đang mang giày cao gót mà còn loạng choạng suýt ngã.
Những người đi bộ gần đó nhìn thấy con chó lớn hung mãnh lao về phía thiếu niên trên xe lăn, bọn họ hoảng sợ, lo lắng như thể con chó điên sẽ xé xác thiếu niên trong giây tới.
Có người lấy điện thoại ra, camera quay về phía thiếu niên trên xe lăn, còn có người kêu lên, do dự không biết có nên tiến lên cứu người hay không, có người che mắt đứa trẻ lại, sợ chúng nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu, có người hô hoán để thiếu niên nhanh chạy đi.
Tuy nhiên ai cũng biết, thiếu niên ngồi xe lăn có thể chạy thế nào?
Lục Hoặc vô cảm, cũng không có hoảng sợ như người khác, anh nắm chặt tay nhìn con chó lớn lao về phía mình.
Nhưng mà, đúng lúc lòng người đang sốt sắng, bàng hoàng, mắt thấy con chó lớn sắp cắn thiếu niên, con chó đột ngột giảm tốc độ, như bị cái gì kìm hãm, tiếng chó sủa dữ dội.
Bọn họ thấy một giây trước thiếu niên còn bình tĩnh, đột nhiên đỏ mắt như thể phát điên mà chuyển động xe lăn lại gần con chó lớn.
Mọi người đều cảm thấy thiếu niên điên rồi.
Chỉ có Lục Hoặc thấy, Tịch Tịch của anh đột nhiên xuất hiện túm lấy dây xích chó, bởi vì sức yếu nên cô bị con chó kéo lê, tay bị dây xích hằn đỏ, cả người ngã xuống mặt đất mới ngăn được con chó lớn.
“Tịch Tịch.” Lục Hoặc nhanh chóng chuyển động xe lăn, không quan tâm bị chó cắn, anh đỏ hoe mắt muốn ôm cô gái trên mặt đất lên.
Con chó lớn nhe răng sủa lớn với Lục Hoặc, nó muốn nhào về phía Lục Hoặc, chủ con chó đuổi kịp, đối phương lập tức quát, ngăn con chó lớn lại.
Chủ con chó vội vàng kéo dây xích chó, “Thật xin lỗi, người thanh niên chắc sợ hãi rồi? Con chó của tôi nãy giờ nghịch ngợm, không có làm cậu bị thương chứ?”
Người vây xem không nhịn được ồn ào, có người nói chủ nhân con chó không biết xấu hổ, muốn lừa gạt thiếu niên, khiến đối phương một phen hú vía.
Lục Hoặc không quan tâm đến đối phương, anh hoảng sợ muốn duỗi tay ôm cô gái trên mặt đất.
“Anh đừng ôm em, những người khác không nhìn thấy em.” Kiều Tịch vội ngăn động tác của Lục Hoặc lại.
Vừa rồi tình huống khẩn cấp, ở đây có nhiều người như vậy, cô chỉ có thể lựa chọn tàng hình mà xuất hiện, ít nhiều thì vận khí cô tốt, lần này rút được rương nhỏ có đạo cụ, cô có thời gian một giờ tàng hình.
Hốc mắt thiếu niên phiếm hồng, “Tịch Tịch.”
Kiều Tịch đứng dậy, cô quay chân, tiến lên vài bước, chủ động ngồi trên đùi thiếu niên, tay cô bị dây quấn đến đỏ bừng, cổ tay bị cọ trên mặt đất, rách da, rỉ ra một ít máu, ngay cả đầu gối cũng sây sát.
Cô tránh khỏi vết thương trên tay, ôm eo Lục Hoặc, đáng thương nói: “Đau quá.”
“Anh đưa em đến bệnh viện.” Thiếu niên sốt ruột.
“Không đến bệnh viện, trở về anh giúp em bôi thuốc.” Tình trạng hiện tại của cô không thích hợp đến bệnh viện.
Hai mắt Lục Hoặc hiện lên vẻ đau lòng, đáy mắt đỏ hoe, “Được.”
Lúc này, Triệu Vũ Tích vừa rồi chạy trốn đã trở lại.
Trong lúc chạy trốn, cô ta bị ngã vì mang giày cao gót, đầu tóc rối loạn, trông rất chật vật.
Triệu Vũ Tích thấy chủ con chó xuất hiện, Lục Hoặc không có bị cắn, cô ta vui mừng, “Lục Hoặc, cậu không sao thì tốt rồi.”
Nghĩ tới hành vi bỏ chạy trước tiên của bản thân, cô ta nhanh chóng giải thích: “Vừa nãy tôi muốn tìm người cứu cậu, cậu…….”
Bây giờ tay Kiều Tịch bị đau, chân cũng đau, tâm trạng rất khó chịu, đặc biệt là biết Triệu Vũ Tích dùng trộm thông đạo của cô tới, hiện tại nghe thấy âm thanh của Triệu Vũ Tích liền cảm thấy phiền chán.
Cô ngẩng mặt, trực tiếp nói với Lục Hoặc: “Em chán ghét cô ta, anh đừng để ý tới cô ta.”
Lục Hoặc cúi đầu, môi mỏng chạm nhẹ lên trán cô, “Ừm.”
Anh lạnh lùng nhìn Triệu Vũ Tích, lời giảo biện của đối phương chỉ dừng ở bên miệng.
Mặt Triệu Vũ Tích nóng lên, cô ta biết thiếu niên để ý tới chuyện cô ta vừa bỏ rơi anh.
Nhưng tình huống nguy hiểm vừa rồi, đối mặt với con chó hung hãn như vậy, ai cũng sẽ sợ hãi, trước tiên muốn chạy trốn, dù sao bị con chó lớn như vậy tập kích, chắc chắn sẽ bị thương.
Bất cứ gặp phải tình huống như vậy đều sẽ bỏ chạy ngay, hành động của cô ta là hợp lý.
Nếu biết chó được ngăn lại kịp thời, cô ta sẽ chạy đi đâu? Nhất định là sẽ che trước mặt Lục Hoặc, tranh thủ lấy được hảo cảm của anh.
Mà bây giờ, Lục Hoặc nhất định là có ngăn cách với cô ta.
Triệu Vũ Tích cắn môi, trong khoảng thời gian ngắn không biết giải thích như thế nào.
Bên cạnh, chủ con chó dắt lấy chó, cười nói, “Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước.”
Triệu Vũ Tích nhìn về phía đối phương, nghĩ đến đối phương không có cầm chặt dây xích chó, thế cho nên cô ta mới bị chó dọa chạy, cô ta bị Lục Hoặc hiểu lầm, bây giờ đối phương muốn trốn tránh trách nhiệm, sao cô ta có thể đồng ý.
Cô ta chắn trước người Lục Hoặc, nói với Lục Hoặc: “Người này dắt chó đi dạo mà không cầm dây xích là bất hợp pháp, cậu yên tâm, tôi sẽ giúp cậu tranh luận, không để đối phương bắt nạt cậu.”
Triệu Vũ Tích chủ động nói thay Lục Hoặc, nói chủ con chó: “Một câu xin lỗi là xong chuyện sao? Ông có biết vừa rồi chúng tôi suýt nữa bị con chó điên này cắn bị thương không?”
Chủ con chó cũng không phải người dễ tính, “Tôi đã xin lỗi rồi, cô còn muốn thế nào? Đừng có hùng hổ dọa người.”
Triệu Vũ Tích nhớ tới vừa rồi bị con chó dọa tới khủng hoảng, cô ta tức giận, “Ông đưa chó đi dạo mà không cầm dây xích là trái pháp luật, một câu xin lỗi là có thể cho qua? Vậy thì quá dễ dàng cho ông rồi.”
Chủ con chó và Triệu Vũ Tích không ngừng tranh cãi, vì muốn giành được hảo cảm của Lục Hoặc, Triệu Vũ Tích cố hết sức tranh cãi với chủ chó.
Bên cạnh, Kiều Tịch nép vào lòng Lục Hoặc, mặt áp lên ngực anh, “Bọn họ ồn ào quá.”
Lục Hoặc bỏ qua tiếng hai người tranh cãi, nghe thấy lời cô thì anh nói: “Chúng ta về đi.”
Trở lại khách sạn, Lục Hoặc gọi phục vụ mua ít thuốc trị thương.
Cổ tay Kiều Tịch bị bầm tím một mảng lớn, còn trầy da chảy máu.
Làn da cô trắng nõn, cổ tay mảnh mai, có vết thương khiến người ta rất đau lòng.
Lục Hoặc cúi đầu, cẩn thận giúp cô sát trùng, bôi thuốc.
Khi đau đớn ập đến, Kiều Tịch không nhịn được rụt tay lại.
“Đau sao?” Lục Hoặc nhẹ tay hơn, “Anh sẽ nhẹ hơn.”
Kiều Tịch nhất thời không chịu được đau đớn.
Vừa rồi cô bị ngã xuống đất, bị chó kéo lê, cô giữ chặt lấy dây xích chó mới ngăn được nó lại, tình huống cấp bách cô không quan tâm đến đau đớn.
Bây giờ ở trước mặt Lục Hoặc, nghe thấy anh hỏi cô mới cảm thấy đau.
Đôi mắt cô ngấn nước, trông thật đáng thương, cô kêu lên: “Đau quá.”
Đứa trẻ kêu đau sẽ có kẹo ăn.
Nghe vậy, thiếu niên luống cuống tay chân, anh nắm tay cô, hôn lên lòng bàn tay đỏ bừng của cô, “Thật xin lỗi.” Giọng nói anh khản đặc.
Anh đã đánh mất cô.
Anh không có bảo vệ được cô, ngược lại để cô bảo vệ anh.
Lục Hoặc áy náy lại tự trách, nếu là người bình thường khác, nếu hai chân anh có thể đi lại, cô sẽ không bị thương.
Môi anh nhẹ nhàng hôn lên lòng bàn tay cô, “Tịch Tịch, thật xin lỗi.” Đôi mắt anh cất giấu tia u ám, “Bởi vì anh mà em bị thương.”
Môi mỏng thiếu niên mát lạnh, hôn xuống lòng bàn tay cô có hơi ngứa, cơn đau dịu đi một chút.
Kiều Tịch để anh hôn tay cô, “Lại không phải anh làm tổn thương em, hơn nữa là em tự mình muốn cứu anh, anh không cần xin lỗi.”
Dù có một lần nữa, cô vẫn sẽ cứu anh.
Cô đau đớn rêи ɾỉ, “Nhưng mà, thật sự rất đau.”
Lục Hoặc đau lòng, cúi đầu giúp cô thổi nhẹ lên miệng vết thương, “Trên chân cũng có vết thương sao?”
Kiều Tịch kéo váy lên một chút, bắp đùi trắng nõn tinh tế, đầu gối bị chà xát đến đỏ bừng, trầy da như vết thương trên cổ tay.
Lục Hoặc đặt cô gái ngồi trên đùi lên giường, anh nhấc chân cô lên, trực tiếp đặt trên đùi mình, bắt đầu bôi thuốc.
Bắp chân cô cong lên, làn váy hơi trượt xuống, lộ ra một mảng da trắng nõn.
Lục Hoặc không dám nhìn kỹ, anh vội giúp cô chỉnh lại làn váy, nhéo mắt cá chân cô, không cho cô động đậy.
“Tịch Tịch đừng nhúc nhích, anh sẽ nhẹ tay.” Thuốc khử trùng sát lên miệng vết thương cô, Lục Hoặc theo bản năng nhẹ tay, hận không thể chịu đau thay cô.
Hai mắt Kiều Tịch ngập nước, cô khịt mũi, bắt đầu nói, “Lục Hoặc, em lại vì anh mà bị thương.
Sau này anh không được làm tổn thương em, nếu không em rất mệt.”
“Ừm.” Thiếu niên thấp giọng đồng ý.
“Anh phải nghe em nói.”
“Được.” Thiếu niên không có bất kỳ ý kiến gì.
“Em muốn niết đuôi anh, anh phải để cho em niết.”
Lục Hoặc ngước mắt nhìn cô.
Anh buông tăm bông trong tay, tiến lại gần cô, đôi môi mỏng dừng trên đuôi mắt phiếm hồng.
Kiều Tịch vô thức nhắm mắt lại.
Lông mi Kiều Tịch khẽ rung như hai chiếc quạt nhỏ, đôi môi mát lạnh hôn lên mắt cô.
Đôi môi dần trở nên nóng bỏng, Kiều Tịch cảm thấy anh đang lau đi những giọt nước mắt trên đuôi mắt cô.
Thiếu niên hôn hơi mạnh, hai chiếc quạt nhỏ của Kiều Tịch lại càng rung rinh hơn.
“Tịch Tịch.” Môi mỏng dịch xuống, dừng trên chóp mũi cô, sau đó là cái miệng đỏ mọng.
Hoảng sợ trước sự biến mất đột ngột của cô đến lúc cô bất ngờ xuất hiện cứu anh, nhìn thấy cô bị chó kéo lên, trong nháy mắt Lục Hoặc đã nếm trải tư bị trái tim nhói đau.
Cơn đau đến nghẹt thở gần như khiến anh phát điên.
Lục Hoặc kiềm chế suy nghĩ muốn mạnh bạo, xoa dịu cô gái, giữa môi và răng, anh ôn nhu vô cùng.
Lùi lại một chút, giọng nói trầm thấp của Lục Hoặc có ý cầu xin, “Tịch Tịch, đừng đột ngột biến mất.”
Lần thứ hai, anh không chịu được nổi.
Đầu ngón tay Kiều Tịch túm lấy ống tay áo anh, cô nhìn anh bằng đôi mắt xinh đẹp, “Thật xin lỗi.”
Cô sắp phải biến mất rồi.
Đọc hiểu được ánh mắt cô, Lục Hoặc căng thẳng, anh nhéo cằm cô, môi mỏng lại áp xuống.
Đáy mắt thiếu niên phiếm hồng, lần này, anh muốn nuốt chửng cô.
Không bao lâu, cảm giác được cô gái trong lồng ngực từng chút một trở nên trong suốt, Lục Hoặc siết chặt tay, hốc mắt đỏ hoe, “Tịch Tịch……….”
Màn hình lớn ở trước mắt biến mất.
Kiều Tịch chạm vào môi, vừa rồi khi biến mất, thiếu niên tuyệt vọng mà cắn cô, bây giờ miệng cô có hơi tê.
Bất giác, cô khẽ mím môi.
Kiều Tịch hỏi Bạo Phú: “Lỗ hổng ở thông đạo đã sửa chữa chưa?”
Bạo Phú nói với cô: “Đã sửa chữa xong rồi.” Âm thanh non nớt của nó mang theo ý kiêu ngạo, “Chủ nhân, hệ thống xấu xa đã bị xóa sạch.”
Người phụ nữ xấu xa sau này không thể sử dụng hệ thống xấu xa nữa.
Nghe vậy, tâm tình Kiều Tịch vui vẻ hơn, điều đó có nghĩa, Triệu Vũ Tích đã mất bàn tay vàng.
Đối phương không thể cướp lấy năng lượng xanh của người khác, sau này cũng không thể lấy trộm thông đạo của cô đi tìm Lục Hoặc.
“Lần này tiêu trừ được bao nhiêu năng lượng đen?” So với chuyện của Triệu Vũ Tích, Kiều Tịch quan tâm đến năng lượng đen của Lục Hoặc hơn.
“Chủ nhân, lần này đã tiêu trừ được 10%, chỉ còn 20% năng lượng đen là cô có thể hoàn thành nhiệm vụ.”
Đôi môi xinh đẹp của Kiều Tịch cong lên, trên mặt tràn đầy vui mừng.
Lục Hoặc rất nhanh có thể đi lại như người thường.
Khi màn hình lớn biến mất, Triệu Vũ Tích cũng quay về, lần này, cô ta không lấy được năng lượng vàng của Lục Hoặc.
Cô ta gọi hệ thống, bình thường cô ta gọi một tiếng hệ thống sẽ đáp lại, bây giờ lại không có phản ứng gì.
Tâm trạng Triệu Vũ Tích vốn dĩ không tốt, sau khi xuyên về, cô ta bị chó dọa, Lục Hoặc tức giận cô ta, tranh cãi với chủ chó, những việc này đều khiến cô ta khó chịu.
Cô ta mất bình tĩnh, gọi hệ thống ra.
Một hồi lâu, hệ thống vẫn không có bất kỳ phản hồi gì.
Triệu Vũ Tích nhíu mày, trong lòng có chút bất an.
Cô ta tiếp tục gọi mấy lần, hệ thống vẫn không trả lời, không hiểu sao Triệu Vũ Tích lại nảy sinh một suy nghĩ không tốt.