Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ Nữ Chính Khóc Rồi - Trang 4
Chương 58: Chương 58
Trong xe.
Kiều Tịch nhìn về phía người đàn ông trung niên cách đó không xa đang đuổi theo đến đây, cô nói với Trần Tuyết: “Lên xe.”
Trần Tuyết lau nước mưa và nước mắt trên đôi mắt, cô ấy thấy rõ người trước mắt thế mà là Kiều Tịch, cô ấy lập tức mở cửa xe, lên xe ngồi.
“Tiểu Tuyết, cháu xuống đây.” Người đàn ông trung niên đuổi theo lại đây, đối phương đập cửa xe, muốn mở cửa xe kéo Trần Tuyết xuống.
“Lái xe, lái xe.” Trần Tuyết hoảng sợ nhìn Kiều Tịch, giọng điệu cầu xin, “Mau lái xe.”
“Chú Trần, lái xe đi.” Kiều Tịch nói với tài xế.
“Vâng, tiểu thư.”
Xe chạy đi, người đàn ông trung niên đập cửa xe bên ngoài dần dần bị rơi lại phía sau, dần dần biến mất.
Trần Tuyết hết hồn, vẻ mặt vẫn hoảng loạn như cũ, Kiều Tịch thậm chí có thể thấy cơ thể của cô ấy đang phát run.
“Chú Trần, làm phiền chú mở máy sưởi một xíu.” Kiều Tịch nói.
“Vâng, tiểu thư.”
Xe dần dần ấm lên, Kiều Tịch đưa khăn giấy cho Trần Tuyết, “Lau mặt.”
Vẻ mặt Trần Tuyết ngơ ngác, cô ấy chậm chạp tiếp nhận khăn giấy, “Cảm ơn cô.”
Cô ấy lau nước mưa và nước mắt trên mặt, cô ấy quên mất mặt của mình bị đánh sưng lên, lúc mới lau, cô ấy đau đến mức “A” một tiếng, mới hoàn toàn hoàn hồn.
Cô ấy nhìn về phía Kiều Tịch, “Lúc nãy thật sự rất cảm ơn em.” Lúc cầu cứu, cô ấy không nhìn thấy rõ người trước mặt là Kiều Tịch, cô ấy không ngờ tới sẽ trùng hợp như vậy.
“Không cần cảm ơn em, em nói rồi, chị cần thì em sẽ giúp đỡ chị.” Kiều Tịch thấy năng lượng xanh trên mu bàn tay Trần Tuyết từ 30% đã biến thành 10%.
Trong xe dần dần ấm lên, cơ thể run rẩy của Trần Tuyết cũng chậm rãi khôi phục lại, “Tóm lại là em đã cứu chị, thật sự rất cảm ơn em.”
Nếu không phải gặp được Kiều Tịch, lúc nãy trên đường không có người, cô ấy bị đuổi theo, phát sinh chuyện gì cũng rất khó đoán trước.
Kiều Tịch nói: “Chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức thôi, người lúc nãy đuổi theo chị là ai? Đối phương vì sao đuổi theo chị?”
Trần Tuyết cắn môi, im lặng, một hồi lâu, cô ấy mới ấp úng mở miệng: “Người kia là cha dượng của chị, chị và ông ta đã xảy ra chút mâu thuẫn.”
Từ vẻ mặt hoảng loạn và sợ hãi lúc nãy của Trần Tuyết, thật hiển nhiên cũng không phải mâu thuẫn bình thường, nhưng đối phương không muốn tiết lộ, Kiều Tịch cũng không tiếp tục truy hỏi.
“Chị chuẩn bị đi đâu?” Kiều Tịch đổi đề tài.
Trần Tuyết ngẩn ra, xảy ra chuyện lúc nãy, đêm nay cô ấy sẽ không về nhà, chỉ có thể tìm một chỗ ở bên ngoài ngủ một đêm.
Trên người cô ấy không có nhiều tiền lắm, do dự trong chốc lát, cô ấy mở miệng hỏi: “Cho chị xuống ở khách sạn gần đây, hoặc nơi nào có trạm xe là được.” Cô ấy ngại tiếp tục làm phiền Kiều Tịch.
“Chị muốn ở khách sạn?” Kiều Tịch nhìn bộ dạng cả người ướt đẫm của cô ấy, “Một cô gái như chị qua đêm ở khách sạn cũng không an toàn, hơn nữa quần áo của chị đều ướt, chị còn phải tìm quần áo sạch sẽ để thay, đừng đi khách sạn, đi nhà em là được.”
“Nhưng mà sẽ quấy rầy em……” Trần Tuyết rất ngại.
Kiều Tịch cười nói: “Không đâu, nhà em có phòng trống, chị tùy ý ở.”
Trần Tuyết im lặng trong chốc lát, chân thành mở miệng: “Đêm nay thật sự rất cảm ơn em.”
Kiều Tịch gật đầu, “Được, em nhận lời cảm ơn của chị.”
Xe lái vào Kiều gia.
Trần Tuyết đi theo Kiều Tịch xuống xe, mưa đã tạnh, cô ấy phát hiện tòa nhà trước mắt to đến khó có thể tưởng tượng, đây là nhà của Kiều Tịch.
Thật ra từ chiếc xe mà Kiều Tịch ngồi, còn có cách ăn mặc, lời nói cử chỉ của cô đều có thể nhìn ra gia cảnh của cô rất tốt, nhưng cô ấy không nghĩ tới sẽ tốt như vậy.
Ở trên người Kiều Tịch, cô ấy không nhìn thấy sự cao ngạo của kẻ có tiền, ngược lại cảm thấy đối phương rất dễ dàng gần gũi.
“Đi thôi, em đưa chị đi thay quần áo trước.” Kiều Tịch nói.
Trần Tuyết ngoan ngoãn đi theo cô vào trong phòng.
Trong nhà sáng trưng, cô ấy nhìn thấy một người phụ nữ dịu dàng xinh đẹp hỏi Kiều Tịch vì sao về muộn như vậy.
Mẹ Kiều nói: “Cơm đã chuẩn bị xong rồi, đói bụng không?”
Kiều Tịch gật đầu, “Đói lắm, cảm ơn mẹ.”
Cô nghiêng người, giới thiệu: “Mẹ, đây là bạn của con, cậu ấy là Trần Tuyết, đêm nay sẽ ở nhà của chúng ta.” Cô quay đầu, giới thiệu với Trần Tuyết: “Người này là mẹ của tớ.”
Lúc này mẹ Kiều mới chú ý tới cô gái trẻ đứng sau con gái mình, “Chào cháu, dì là mẹ của Kiều Tịch, rất hoan nghênh cháu đến làm khách.”
Bà chú ý tới quần áo của đối phương ướt đẫm, vội nói: “Sao mà bị xối mưa thế, dì bảo người chuẩn bị quần áo cho cháu, mau thay quần áo ướt ra, cơ thể của con gái yếu ớt, mặc quần áo ướt như thế rất dễ bị cảm.”
“Chào dì.” Trần Tuyết thẹn thùng lắc đầu, “Cháu không sao.”
“Sao mà không sao được? Cháu mặc đồ cỡ bao nhiêu, dì bảo người ta chuẩn bị.”
Kiều Tịch mở miệng: “Mẹ, mẹ đừng vội, chỗ con có rất nhiều quần áo mới sạch sẽ, Tiểu Tuyết có thể mặc đồ của con.”
“Được, con mau đưa con bé đi thay quần áo, đúng rồi, Tiểu Tuyết cháu có gì không thể ăn, cần kiêng kị không?” Mẹ Kiều tri kỷ hỏi.
Trần Tuyết lắc đầu, “Cháu không có gì cần kiêng cả.”
“Thích ăn gì, dì bảo phòng bếp chuẩn bị.”
“Dì không cần khách sáo như vậy, cháu đều ăn được.” Trần Tuyết càng thêm ngượng ngùng, cô ấy không ngờ tới mẹ của Kiều Tịch xinh đẹp như vậy, dịu dàng lại hiền hoà, khó trách tính tình của Kiều Tịch tốt như vậy.
Đi đến phòng, Kiều Tịch chọn quần áo mới tinh cho Trần Tuyết thay.
“Ngày mai tớ sẽ giặt sạch rồi trả quần áo cho cậu.” Cho dù cô ấy không hiểu một số nhãn hiệu quần áo, nhưng chất lượng quần áo trên người rất tốt, kiểu dáng tinh xảo, hiển nhiên giá cả không thấp, Trần Tuyết sợ làm bẩn quần áo.
“Váy này là mới, cậu mặc rất hợp, tặng cho cậu.” Kiều Tịch cười nói.
“Không được, tớ không thể vô duyên vô cớ nhận quà của cậu, đêm nay cậu đã giúp tớ rất nhiều.” Trần Tuyết nhanh chóng từ chối, “Tớ giặt sạch xong nhất định sẽ trả lại cho cậu.”
Kiều Tịch không miễn cưỡng, “Được, tớ đưa cậu xuống tầng ăn cơm trước.”
Lúc ăn cơm tối, Triệu Vũ Tích cũng ở đây, cô ta khϊếp sợ phát hiện, người bạn mà Kiều Tịch đưa về lại mục tiêu công lược lần này của cô ta.
Mẹ Kiều ngồi bên cạnh cha Kiều, bà cười dịu dàng, “Tiểu Tuyết, thích ăn gì thì gắp, không cần câu nệ, nhà của chúng ta không có chú ý gì.”
Trần Tuyết xấu hổ gật đầu, “Cảm ơn dì, cháu biết rồi.”
Triệu Vũ Tích muốn nói chuyện với đối phương ,“Chị là chị họ của Tiểu Tịch, chị là Triệu Vũ Tích, rất ít khi thấy Tiểu Tịch đưa bạn về nhà, hoan nghênh em thường xuyên tới.”
Trần Tuyết vội nuốt xuống cơm trong miệng, cười mở miệng: “Em tên là Trần Tuyết.”
Giọng nói của Triệu Vũ Tích tự nhiên lại mang theo vài phần thân thiết, trên mặt cô ta mang theo ý cười hiền lành dịu dàng, “Chị gọi em là Tiểu Tuyết đi.”
Trần Tuyết nhanh chóng gật đầu, “Có thể.”
Kiều Tịch nhìn bộ dạng nhiệt tình của Triệu Vũ Tích đối với Trần Tuyết, sao mà còn không biết đối phương đang tính toán điều gì.
Sau khi ăn xong, Kiều Tịch đưa Trần Tuyết đi đến phòng ngủ cho khách đã chuẩn bị tốt.
Vừa bước vào cửa phòng, điện thoại của Trần Tuyết vang lên, là mẹ của cô ấy gọi đến.
Cô ấy nghe máy, ở đầu bên kia điện thoại, giọng nói mẹ Trần có chút sốt ruột, “Tiểu Tuyết, đã trễ thế này, sao con còn chưa trở về?”
“Mẹ.” Trần Tuyết nắm chặt điện thoại, vừa mở miệng, đôi mắt cô ấy đã ấm ức đỏ lên, giọng nói mang theo vài phần khóc nức nở, “Đêm nay con ngủ ở nhà bạn một đêm, không về.”
Đầu bên kia điện thoại, mẹ Trần chần chờ mở miệng: “Tiểu Tuyết, mẹ nghe cha của con nói, lúc chiều ông ấy uống rượu, làm con sợ, ông ấy không cố ý đánh con, có phải vì con giận ông ấy nên mới không về nhà?”
Kiều Tịch thấy bờ môi cắn chặt của Trần Tuyết gần như không còn giọt máu, “Mẹ, mẹ tin lời ông ta nói hay tin tưởng con?”
“Làm sao vậy?” Giọng nói của mẹ Trần đầy mệt mỏi, “Cha con ý thức được việc say rượu nổi điên là sai, vẫn luôn xin lỗi mẹ, nói rằng rất xin lỗi con, không nên tát con một cái, mẹ biết con thấy ấm ức, về nhà đi, cha của con nói muốn xin lỗi con.”
“Con không về!” Trần Tuyết từ chối.
“Tiểu Tuyết, đừng tùy hứng, người một nhà không có mối thù qua đêm.”
Mẹ Trần khuyên: “Cha của con đã xin lỗi, ý thức được sai lầm của mình, ông ấy cũng bảo đảm sau này sẽ không uống say đánh con nữa.”
Bà ấy mới vừa tăng ca trở về, cả người mỏi mệt, về đến nhà lại phát hiện chồng mình và con gái ẫm ĩ với nhau, bà ấy trách chồng một trận, đối phương cũng ý thức được sai lầm, bây giờ lại đến con gái làm ầm ĩ.
“Mẹ, người kia nói với mẹ là ông ta tát con một cái, vậy ông ta có nói với mẹ là ông ta cầm chìa khóa của mẹ, lén lút vào phòng của con, ông ta…… Ông ta có ý đồ gây rối con.”
Trần Tuyết nghĩ đến cảnh tượng ở nhà kia, cô ấy vẫn hoảng sợ đến cơ thể run rẩy, ngay cả tay cầm điện thoại cũng không nhịn được mà run lên.
Bên cạnh, ánh mắt Kiều Tịch tối lại, cô thấy năng lượng xanh của Trần Tuyết từ 10% giảm xuống 5%.
Lúc này, cô duỗi tay ôm lấy bả vai của Trần Tuyết, chống đỡ cơ thể lung lay sắp đổ của cô ấy.
Sự ấm áp truyền đến, cơ thể Trần Tuyết mới dừng run rẩy.
Cô ấy nhìn Kiều Tịch một cái, cảm thấy vừa xấu hổ lại khó xử, cô ấy không muốn để Kiều Tịch nghe thấy chuyện dơ bẩn như vậy.
Sắc mặt Trần Tuyết tái nhợt, nhục nhã đến mức muốn chết đi.
Kiều Tịch ở bên cạnh nhẹ giọng nói: “Không phải cậu sai, cậu muốn làm thế nào, tớ đều có thể giúp cậu.”
Cô gái xinh đẹp, ánh mắt sáng ngời lại kiên định, Trần Tuyết sửng sốt, giống như được rót vào sự sống.
Cô ấy nắm chặt điện thoại, nói với người mẹ đang khϊếp sợ, do dự ở đầu bên kia điện thoại nói: “Ông ta muốn xâm phạm con.”
“Không thể nào.” Trong giọng nói của mẹ Trần tràn đầy sự khó tin.
Người chồng Triệu Bách Binh ở bên cạnh bà ấy vội vàng giải thích: “Anh gọi Tiểu Tuyết ra ăn cơm, con bé ngủ quên rồi, vẫn luôn không lên tiếng, anh mới lấy chìa khóa mở cửa, anh đi vào là muốn gọi con bé dậy ăn cơm.
Không ngờ tới đứa nhỏ này tỉnh dậy lại hiểu lầm anh như vậy, nảy sinh tranh chấp với anh, lúc ấy anh uống say, nhất thời xúc động đánh con bé, nó phản kích đập đầu anh bị thương, sau đó chạy đi rồi.”
Triệu Bách Binh ghé sát vào điện thoại của vợ, nói với Trần Tuyết: “Tiểu Tuyết, là cha sai, cha không nên uống rượu, còn lỡ tay đánh con, cha cam đoan với con, tuyệt đối không có lần sau, hôm nay con bị dọa sợ rồi, con về đi để cha nói xin lỗi nhận sai với con, mẹ con vất vả đi làm về, chúng ta giải hòa đi, đừng để mẹ con buồn phiền lo lắng, được không?”
Phòng rất yên tĩnh, cô cách Trần Tuyết rất gần, dễ dàng nghe được giọng nói ở đầu kia điện thoại.
Cô nhìn thấy được bộ dạng đối phương đuổi theo Trần Tuyết, lúc ấy trên mặt đối phương mang theo ý cười của kẻ săn mồi, thật hiển nhiên hắn ta đã coi Trần Tuyết như con mồi nhỏ yếu ớt, cũng không phải chỉ đơn giản là nảy sinh tranh chấp với Trần Tuyết.
“Ông nói bậy, bẻ cong sự thật.” Trần Tuyết phản bác, “Mẹ, ông ta có ý đồ gây rối với con, mẹ đừng tin lời ông ta nói.”
Đầu kia điện thoại, Triệu Bách Binh vẫn luôn xin lỗi, “Thật xin lỗi, là cha không tốt, nếu cha không uống nhiều rượu thì sẽ không gây ra những việc này, còn khiến Tiểu Tuyết hiểu lầm cha sâu sắc như vậy.”
“Tiểu Tuyết nói đúng, là cha sai, con mắng chửi cha thế nào, cha đều nên chịu.”
“Tiểu Tuyết, thật sự rất xin lỗi, cha làm con sợ rồi, cha bảo đảm tuyệt đối sẽ không có lần sau.
Con về nhà đi, đừng làm mẹ lo lắng cho con.”
Triệu Bách Binh cực kỳ xảo quyệt, hắn ta hạ bản thân xuống rất thấp.
“Ông câm miệng, mẹ, mẹ tin ông ta hay tin con?” Trần Tuyết không muốn nghe Triệu Bách Binh ngụy biện.
Mẹ Trần hiển nhiên không thể tiếp thu lời nói của con gái, “Tiểu Tuyết, bình thường cha con thương con như vậy, sao có thể muốn làm tổn thương con, lần này ông ấy uống rượu là không đúng, ông ấy sẽ xin lỗi con thật tử tế, ngoan, về nhà đi.”
Trong lòng Trần Tuyết lạnh cóng, sắc mặt càng trắng bệch, “Mẹ.”
Mẹ Trần nhỏ giọng khuyên con gái, “Tiểu Tuyết, cho cha con một cơ hội, ông ấy biết sai rồi, lần sau không bao giờ uống rượu nữa.”
”Mẹ, mẹ lại giúp ông ta.” Trần Tuyết rất tức giận, nhưng càng nhiều là đau lòng, giọng nói của cô ấy đều đang run rẩy, “Nếu không phải con chạy đi, nếu không phải gặp được người cứu giúp con, con đã sớm bị ông ta huỷ hoại, mẹ, mẹ chắc chắn muốn con tha thứ cho ông ta à?”
Giọng nói mệt mỏi của mẹ Trần mang theo sự cầu xin, “Tiểu Tuyết, ông ấy không phải……”
“Mẹ, con mệt quá, không muốn nói nữa.” Trần Tuyết trực tiếp cúp điện thoại.
Kiều Tịch thấy năng lượng xanh của cô ấy lại giảm xuống, biến thành 3%.
Trần Tuyết che đôi mắt lại, cô ấy hoàn toàn không dám nhìn Kiều Tịch, “Thật xin lỗi, khiến cậu chê cười rồi.”
“Cậu không cần xin lỗi, chuyện này cũng không phải cậu sai.” Kiều Tịch khuyên giải an ủi cô ấy: “Người làm sai không phải cậu, vì sao phải tự trách, mà người làm sai lại dương dương tự đắc chứ?”
Trần Tuyết buông xuống đôi bàn tay che mắt, cô ấy nhìn về phía Kiều Tịch, đôi mắt của đối phương sáng ngời, vẻ mặt tự tin kiên định.
Tự nhiên trái tim căng thẳng của Trần Tuyết đã bình tĩnh lại, cô ấy chậm rãi mở miệng: “Người kia là cha dượng của tớ, lúc tớ học cấp 3, ông ta và mẹ tớ đến với nhau.
Tớ là một mình mẹ nuôi lớn, bà ấy rất vất vả, mỗi lần gặp khó khăn, bà ấy đều cắn răng chịu đựng, bên cạnh không có ai chống đỡ thay bà ấy.”
Trần Tuyết chậm rãi nói: “Sau này, bà ấy quen Triệu Bách Binh, cũng chính là cha dượng này, bà ấy quyết định đến với ông ta, Triệu Bách Binh rất tốt với mẹ tớ và tớ.
Sau này, lại, ở ta cao tam nghỉ hè về nhà kia một năm, mẹ tớ không ở nhà, Triệu Bách Binh tìm cớ động tay động chân với tớ, lúc ấy tớ nhát gan, sợ tới mức bỏ chạy, đối phương xin lỗi tớ, nói là hồ đồ.
Sau này ông ta đều không tái phạm nữa.
Cho đến ngày hôm qua, ông ta uống rượu xong lại bắt đầu động tay với tớ.”
Trần Tuyết cười khổ, “Thật ra ngày hôm qua, sau khi tớ phản kháng, tớ nên vạch trần ông ta, mà không phải dung túng ông ta giống hôm nay như vậy.”
“Sau này cậu tính xử lý thế nào?” Kiều Tịch hỏi cô ấy.
Trần Tuyết gắt gao cắn chặt môi, một hồi lâu, cô ấy chần chờ mở miệng: “Tớ không muốn dễ dàng buông tha cho ông ta như vậy.”
Nhưng cô ấy có chút cố kỵ, cô ấy và Triệu Bách Binh xé rách mặt, mẹ là người chịu tổn thương nhiều nhất.
Kiều Tịch gật đầu, “Bất kể cậu có quyết định gì, tớ cũng có thể giúp cậu.”
Trần Tuyết cảm kích nhìn Kiều Tịch, cô ấy không nghĩ tới vào lúc chính mình tuyệt vọng nhất sẽ có người kéo cô ấy một tay, cô ấy thật sự rất cảm ơn Kiều Tịch.
Ngày hôm sau, Trần Tuyết về đến nhà.
Mẹ Trần vội đi đến, “Tiểu Tuyết, con đã về rồi.”
Vẻ mặt Triệu Bách Binh đầy vui sướng nhìn cô ấy, “Trở về là tốt, ngày hôm qua mẹ con đã giáo dục cha một trận, cô ấy giấu hết tất cả rượu rồi, sau này cha không dám uống rượu nữa.”
“Được, được, chúng ta không cần nhắc lại chuyện ngày hôm qua nữa.
Tiểu Tuyết, lát nữa mẹ làm món con thích nhất, con đi nghỉ ngơi trước, sẽ làm xong nhanh thôi.” Mẹ Trần cười nói.
Trần Tuyết nhìn thoáng qua Triệu Bách Binh, đối phương cười sờ đầu, có vài phần thật thà, hoàn toàn khác hẳn bộ mặt của ngày hôm qua.
Cô ấy tùy ý đáp lại, trở về phòng.
Mấy ngày nay Kiều Tịch phải đi học, cô chỉ có thể đến biệt thự bên kia sau khi đi học về.
Cô đã quen thuộc với người ở biệt thự, bảo vệ cửa phát hiện là cô tới, trực tiếp mở cửa cho cô.
Sau khi đi vào, Kiều Tịch tự nhiên chào hỏi với anh vệ sĩ, “Em đến đây xem con thỏ, đúng rồi, em nghe mẹ nói, gần đây bệnh viện thành phố B tới một vị chuyên gia chữa trị bệnh suyễn, nhưng mà vị chuyên gia này khá khó hẹn, em có thể hỗ trợ sắp xếp chuyên gia để khám bệnh cho dì.”
Anh vệ sĩ nghe thấy thế thì có chút động lòng, gần đây vào thu, bệnh suyễn của mẹ anh ấy càng nghiêm trọng.
Nhiều ngày qua, anh ấy nhạy cảm nhận thấy được cô gái trước mặt này không đơn giản, nhưng nhiệm vụ của anh ấy là trông coi Lục Hoặc, không cho anh chạy thoát khỏi biệt thự, chuyện khác, anh ấy đều mở một mắt, nhắm một mắt.
Hiện tại nghe thấy đề nghị của Kiều Tịch, anh ấy quả thật rất động lòng.
Anh vệ sĩ thở dài, anh ấy không biết Kiều Tịch tốn tâm tư làm quen với bọn họ có mục đích gì, nhưng nghĩ đến gần đây mẹ bị suyễn càng ngày càng nặng, anh ấy không có cách nào cự tuyệt: “Được, cảm ơn cô.”
Mặt mày Kiều Tịch cong cong, “Không cần khách sáo, là em thường xuyên quấy rầy mọi người.”
Kiều Tịch rất thông minh, cô không chỉ mỗi ngày đưa đồ ăn ngon tranh thủ thiện cảm của mọi người, cô còn chủ động giúp anh vệ sĩ, thậm chí là nữ giúp việc giải quyết khó khăn của bọn họ, ban phát ân huệ, chân chính thu mua lòng người.
Lúc đi đến phòng Lục Hoặc, Kiều Tịch thấy thiếu niên ngồi trước cửa sổ sát đất, trên đùi để notebook, anh đang nghiêm túc gõ bàn phím.
Kiều Tịch đóng cửa lại, đi qua đó, cô nhìn màn hình, phía trên đều là những biểu đồ đường và con số mà cô nhìn không hiểu.
Chỉ liếc mắt một cái cô liền thu hồi ánh mắt, ngược lại nhìn về phía Lục Hoặc, thiếu niên mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, vòng eo thẳng tắp, vẻ mặt nghiêm túc, nhìn sao cũng thấy đẹp trai.
Cô không quấy rầy anh, mà ngồi xuống ở bên cạnh anh.
Lục Hoặc đặt notebook xuống một bên, sau đó lấy ra một tấm thẻ cho cô.
“Làm sao vậy?”
“Đây là tiền tiêu vặt cho em dùng.” Lục Hoặc không có kinh nghiệm yêu đương, trước kia anh không hiểu, hôm trước anh vô tình nghe thấy nữ giúp việc và dì nấu ăn nói chuyện phiếm, anh mới biết được, bạn trai nên thường xuyên tặng quà cho bạn gái, còn phải cho bạn gái tiền tiêu vặt, bạn gái thích gì liền mua cái đó.
Ánh nắng hoàng hôn xuyên thấu qua cửa kính sát đất, rơi trên người thiếu niên, mặt mày lạnh lùng của anh trở nên dịu dàng, lỗ tai có chút đỏ, “Tịch Tịch, sau này anh sẽ nỗ lực kiếm tiền nuôi em.”
Từ nhỏ cô gái đã được nuông chiều, cô lựa chọn đến với anh, anh không thể để cô phải chịu khổ.
“Anh lấy tiền ở đâu ra thế?” Kiều Tịch kinh ngạc.
“Mấy ngày nay kiếm được một ít.” Trong thẻ của anh có hoa hồng từ cổ phần mà cha mẹ lưu lại, nhưng anh vẫn luôn không dùng tới, tiền anh cho Kiều Tịch là chính anh kiếm được.
Lông mi cong dài của Lục Hoặc run rẩy, giọng điệu của anh thẹn thùng lại kiên định, “Tiền hơi ít, sau này anh sẽ kiếm được càng nhiều.”
Anh đụng vào bảo bối của Kiều gia thì nhất định phải nỗ lực kiếm núi vàng núi bạc để nuôi cô.
Nhìn thiếu niên nghiêm túc đưa thẻ nhét vào trong tay cô, Kiều Tịch cười, cố ý đùa anh, “Sau này anh muốn nuôi em? Sao mà anh đã nghĩ tới sau này rồi? Nói không chừng sau này em không……”
“Tịch Tịch!”
Đôi mắt đen nhánh của Lục Hoặc nhìn cô, có vài phần cầu xin, anh không muốn nghe thấy lời đùa như vậy.
Kiều Tịch thu lại ý cười, đôi tay cô ôm lấy mặt anh, “Em muốn nói, nói không chừng sau này em không cần anh nuôi, mà là em nuôi anh thì sao?”
Ánh sáng nơi đáy mắt của Lục Hoặc lặng lẽ sáng lên, môi mỏng cũng khó có thể kiềm chế được mà cong lên, “Anh nuôi Tịch Tịch.”
Kiều Tịch cong mắt, cô ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, ghé sát vào anh, môi dừng giữa mày của thiếu niên, dịu dàng đến tận cùng, “Lục Hoặc, anh đúng là một bảo tàng lớn.”
Lúc sắp về, Trần Tuyết gọi điện thoại cho cô.
Kiều Tịch bắt máy, cô nghe thấy Trần Tuyết nói: “Tiểu Tịch, ông ta sắp về nhà rồi, tớ có chút khẩn trương.”
“Người của tớ đã ở gần đó, lát nữa tớ qua đó, cậu không cần cúp máy.”
Trần Tuyết vội vàng đáp lời: “Tớ biết rồi.”
Sau khi Kiều Tịch rời khỏi biệt thự, cô chạy tới nhà Trần Tuyết.
Hôm nay mẹ Trần lại phải tăng ca, điều này có nghĩa rằng đêm nay trong nhà chỉ còn lại Trần Tuyết và Triệu Bách Binh.
Lúc này, Triệu Bách Binh đã về, trên người hắn ta mặc một chiếc áo sơmi không phù hợp kích cỡ, vạt áo lỏng lẻo, không hề có khí chất.
Hắn ta mở cửa đi vào, theo bản năng nhìn về phía cuối hành lang, hắn ta phát hiện cửa phòng của Trần Tuyết chỉ khép hờ, không đóng lại.
Xuyên thấu qua khe cửa, hắn ta có thể nhìn thấy bóng dáng của Trần Tuyết ở trong phòng.
Triệu Bách Binh híp mắt, trong lòng ngứa ngáy một trận.
Hắn ta đi đến sô pha bên kia, mở TV xem tin tức, cả trái tin đã sớm bay vào trong phòng Trần Tuyết.
Lúc này, Trần Tuyết đi ra, cô ấy cầm cốc nước đến bên máy lọc nước rót nước.
Triệu Bách Binh nhìn chằm chằm cô ấy, cười nói: “Đêm nay mẹ con phải tăng ca, Tiểu Tuyết, con muốn ăn gì, cha làm cho con.”
Cái tay cầm cốc nước của Trần Tuyết hơi run, cảm giác được ánh mắt ghê tởm của đối phương dừng trên người cô ấy, cô ấy ổn định hô hấp, “Tùy.”
Nói xong, cô ấy đi về phòng.
Trần Tuyết bưng cốc nước, còn chưa kịp đóng cửa lại, giây tiếp theo, cô ấy bị người ôm chặt từ phía sau.
Trần Tuyết sợ tới mức cái cốc trong tay trực tiếp rơi xuống mặt đất, cốc vỡ toang, nước rải đầy đất, “Ông làm gì thế, buông tay!”
Triệu Bách Binh gắt gao ôm lấy cô ấy, đưa người đi đến chiếc giường bên kia, “Mấy lần trước để con chạy, lần này sẽ không.”
Trần Tuyết bị đẩy ngã lên giường, cô ấy điên cuồng giãy giụa, “Ông cút đi, ông làm như vậy với tôi, tôi muốn báo cảnh sát! Mẹ tôi cũng sẽ không tha thứ cho ông.”
“Mẹ con sẽ chỉ tin tưởng cha, đêm nay cha đang nấu cơm trong phòng bếp, là con cởϊ qυầи áo chạy ra, chủ động ôm cha.” Triệu Bách Binh cười đến vô sỉ, “Là chính con chủ động, con nói với mẹ con, bà ấy sẽ chỉ hận con, con báo cảnh sát cũng vô dụng, còn không bằng bây giờ ngoan ngoãn hưởng thụ cùng cha?”
Ánh mắt Trần Tuyết căm hận nhìn Triệu Bách Binh, “Ông hạ lưu, vô sỉ, không phải người.”
Hắn ta gắt gao đè lại bàn tay giãy giụa của Trần Tuyết, giam cầm lại, một tay khác xé rách quần áo của Trần Tuyết, “Con vẫn nên lưu chút sức lực, lưu chút nước miếng, nếu không lát nữa không có sức để kêu.”
Trần Tuyết ghê tởm đến muốn nôn.
Cô ấy xoay đầu đi, ánh mắt dừng trên chiếc điện thoại cách đó không xa.
Ngay khi Triệu Bách Binh cúi đầu muốn hôn Trần Tuyết, bỗng nhiên động tác của hắn ta dừng lại.
Cổ áo của hắn ta bị người phía sau nắm lấy, Triệu Bách Binh khϊếp sợ quay đầu lại, chỉ thấy phía sau đứng hai người đàn ông có thân hình cao lớn, bên cạnh còn có một cô gái có vẻ ngoài quá mức xinh đẹp.
Đối phương lạnh lùng nhìn hắn ta, phảng phất đang đánh giá một vật chết.
Triệu Bách Binh đầy khϊếp sợ, giọng nói đều thay đổi, “Các người là ai? Sao lại ở nhà tôi?”
Vệ sĩ cao lớn kéo cổ áo Triệu Bách Binh về phía sau, khiến đối phương không thể không đi xuống từ trên người Trần Tuyết.
“Các người là ai? Các người xông vào nhà tôi bất hợp pháp, tôi phải báo cảnh sát.” Triệu Bách Binh giương nanh múa vuốt, lại bị vệ sĩ dễ dàng đè trên mặt đất.
Kiều Tịch từ trên cao nhìn xuống hắn ta, cười nhạo: “Tố cáo tôi? Tôi là bạn của Trần Tuyết, tôi nhận được điện thoại cầu cứu của cậu ấy, nói có người muốn xâm phạm cậu ấy, tôi đi vào nhà thì thấy ông đang thực thi hành vi phạm tội, ông nói xem, cảnh sát bắt ông hay là bắt công dân tốt đẹp như tôi?”
Triệu Bách Binh kinh sợ không nói nên lời phản bác, cổ hắn ta đỏ lên vì tức, “Cô nói bậy!”
Kiều Tịch hừ lạnh một tiếng, lấy điện thoại ra trực tiếp báo cảnh sát.
Tên rác rưởi ức hiếp con gái như vậy nên để cảnh sát tới trừng trị, đưa vào nhà giam.
Vệ sĩ áp giải Triệu Bách Binh đi ra ngoài trừng trị một trận, bọn họ có không ít cách tra tấn người khác mà không để lại dấu vết, tuyệt đối khiến Triệu Bách Binh chịu khổ một trận.
Trước khi cảnh sát tới, Triệu Bách Binh vẫn luôn bị tra tấn đến mức không ngừng giãy giụa trong phòng khách, nhưng mà miệng hắn ta bị bịt lại không thể nói, chỉ có thể đau khổ lăn lộn trên mặt đất.
Nhìn thấy Kiều Tịch, có cô ở đây, Trần Tuyết tự nhiên thấy rất an lòng, cơ thể run rẩy của cô ấy dần dần bình tĩnh lại.
Lần này, dưới sự giúp đỡ của Kiều Tịch, trong phòng lắp cameras, nhân chứng, vật chứng đều có, Triệu Bách Binh làm thế nào cũng không trốn thoát được.
Trần Tuyết cảm kích nhìn Kiều Tịch, “Cảm ơn cậu, Tiểu Tịch.”
Không có sự giúp đỡ của Kiều Tịch, cô ấy căn bản không đối phó được Triệu Bách Binh.
Kiều Tịch cười lắc đầu, “Đây chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức, hơn nữa, tớ rất vui khi thấy kẻ tai họa như vậy bị giáo huấn, miễn cho tàn hại các cô gái khác.”
Bất kể thế nào, Trần Tuyết cảm kích Kiều Tịch từ tận đáy lòng.
Bóng đêm dần dần dày đặc, Kiều Tịch về đến nhà.
Chỉ một buổi tối ngắn ngủn, Kiều Tịch thấy Triệu Vũ Tích ăn cơm bị nghẹn, uống nước bị sặc, ngay cả lên lầu cũng té ngã một cái.
Đặc biệt là thấy cô ta chổng vó nằm bò trên mặt đất, Kiều Tịch không nhịn được cười.
Xem ra, trừng phạt lần này của Triệu Vũ Tích hình như là xui xẻo?
Kiều Tịch đoán trúng, hôm nay Triệu Vũ Tích vừa trồng xong cây thì hệ thống đột nhiên tuyên bố nhiệm vụ của cô ta thất bại, một tháng tiếp theo, mỗi ngày cô ta sẽ bị xui xẻo ba lần.
Triệu Vũ Tích tức giận đến mức muốn hộc máu.
Trở về phòng, Kiều Tịch nhanh chóng bảo Bạo Phú hiện ra, cô muốn rút hộp bảo vật.
“Chủ nhân, lần này một lần rút hộp bảo vật cần 15% năng lượng vàng, hai hộp bảo vật là 30%.”
Kiều Tịch không có ý kiến, bây giờ cô còn có không ít năng lượng vàng, hào phóng bảo Bảo Phú nhanh rút đi.
Giây tiếp theo, màn hình lớn xuất hiện trước mắt cô.
Trước mắt, Lục Hoặc ngồi trên xe lăn có ánh mắt ngây ngô, so với lần trước gặp mặt trong màn hình đã nẩy nở một ít, đường cong khuôn mặt có chút cứng rắn, mặt mày càng thêm sâu sắc.
Trên người cậu mặc đồng phục màu xanh, hơi thở thanh xuân dày đặc.
Kiều Tịch phát hiện, cậu đang ở quán bar ầm ĩ.