Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ Nữ Chính Khóc Rồi - Trang 4
Chương 55: Chương 55
Bầu trời ngoài cửa sổ đen kịt, phảng phất giây tiếp theo cơn mưa sẽ điên cuồng rơi xuống, cây trong vườn bị gió lớn thổi đến cành lá hỗn độn, mà trong nhà lại đầy yên tĩnh.
Trên mặt đất, Tức Hỏa trắng tuyết một nhúm lười nhìn hai người đang ngồi cạnh nhau, nó xoay người đi, cơ thể bụ bẫm đưa lưng về phía họ.
Môi Kiều Tịch đau đớn, còn có chút tê dại.
Cô khó chịu di chuyển cơ thể một chút.
Giây tiếp theo, cô giống như bị trừng phạt, môi dưới bị cắn một cái rất mạnh.
Ôi, cá vàng nhỏ tàn nhẫn lên thì thật hung dữ nha.
Anh mang theo sự công kích, liều mạng quấn lấy cô, làm gì còn có sự trúc trắc và vụng về như lúc trước?
Quả nhiên, học thần học cái gì cũng nhanh, học cái gì cũng giỏi.
Học tra như cô chỉ có thể vào lúc anh chưa xuất sư lừa anh, dạy anh mà thôi, bây giờ, cô làm sao thắng được anh?
Kiều Tịch có chút không cam tâm, cô hơi lùi lại, môi đỏ ướt át tiến đến bên tai anh, cố ý nhắc nhở anh, “Lục Hoặc, anh phải nhịn xuống, không thể lộ cái đuôi ra, vệ sĩ đang chờ bên ngoài đó.
”
Cô vừa nói xong, ngay lập tức cảm giác được cơ thể của Lục Hoặc căng thẳng đến cứng đờ, giống như đang gắt gao chống cự, nhẫn nại.
Đâu cần cô nhắc nhở? Lục Hoặc đã sớm nỗ lực kiềm chế, anh đang kề bên bờ vực sụp đổ.
Ánh mắt anh sâu thẳm ướt át, cảm xúc trong mắt quay cuồng, phảng phất muốn nuốt trọn người trước mặt.
“Tịch Tịch.
” Giọng nói Lục Hoặc trầm thấp từ tính lại khàn khàn, khiến lỗ tai của người ta tê dại, anh bóp eo nhỏ của cô gái, nghiến răng nghiến lợi cầu xin cô, “Chân em đừng lộn xộn.
”
Lúc đến đây, Kiều Tịch muốn giả bộ chân thật một chút, cô cố ý đi dép lê trong nhà ra ngoài.
Cô ngồi trên đùi Lục Hoặc, chân rũ xuống hai bên chân anh, dép lê trên chân cô cũng không biết đã rơi xuống trên mặt đất từ khi nào, mà chân nhỏ của cô đang vô thức cọ xát vào chân anh.
Chân Kiều Tịch óng oánh tinh tế, rất xinh đẹp, chân cô dán vào quần đen của thiếu niên, đen trắng rõ ràng, có cảm giác dục không nói nên lời.
Hai chân Lục Hoặc đã sớm ngứa ngáy, anh vẫn luôn kiềm chế để không biến thành đuôi cá, mà bây giờ lại bị chân cô cọ xát loạn lên, anh sắp hỏng mất rồi.
“Vậy anh cầu xin em.
” Đôi mắt đẹp của Kiều Tịch cong cong, rất giống hồ ly nhỏ đang làm loạn.
Lục Hoặc bóp eo cô, “Tịch Tịch, cầu xin em.
”
Giọng nói của thiếu niên khàn đặc, cực kỳ dễ nghe, khiến lỗ tai Kiều Tịch mềm nhũn.
Đầu quả tim Kiều Tịch mềm nhũn, không tiếp tục trêu chọc anh.
Lục Hoặc khom lưng xuống, nhặt chiếc dép lê màu hồng nhạt trên mặt đất lên, sau đó cầm mắt cá chân của Kiều Tịch, đi giày vào giúp cô.
Ngoài cửa.
Nữ giúp việc bưng khay, chuẩn bị đi vào thu dọn chén thuốc.
Cô ấy thấy anh vệ sĩ đứng canh ở một bên, hỏi: “Thiếu gia lại muốn chạy trốn à?”
Chỉ có khi nhận thấy thiếu gia muốn trốn, vệ sĩ mới đứng canh trước cửa phòng, nếu không, hai vệ sĩ đều sẽ đứng canh trước cửa phòng khách.
“Không phải, lúc nãy có một cô gái đi vào, là tới nhận con thỏ về.
” Vệ sĩ nói với nữ giúp việc, “Đối phương đi vào mười mấy phút rồi.
”
“Nhận con thỏ về?” Nữ giúp việc nhớ tới chú thỏ đáng yêu mà lúc nãy cô ấy thiếu chút nữa thì dẫm phải kia, cô ấy có chút kinh ngạc, “Chủ nhân của con thỏ ở trong đó?”
Trải qua sự tiếp xúc trong khoảng thời gian này, nữ giúp việc cũng coi như có chút hiểu biết Lục Hoặc, tính cách anh cô độc lạnh lùng, không muốn tiếp xúc giao lưu với người khác, không ngờ tới, chủ nhân của con thỏ đi vào lâu như vậy vẫn không bị đuổi ra.
“Đối phương muốn nhận con thỏ về.
” Vệ sĩ nói.
Nữ giúp việc gật đầu, cô ấy gõ cửa, trong phòng không có bất cứ tiếng động gì, cô ấy mở miệng: “Thiếu gia, tôi tới dọn chén thuốc.
”
Một hồi lâu, giọng nói khàn khàn của thiếu niên mới vang lên, “Vào đi.
”
Nữ giúp việc đẩy cửa đi vào, liếc mắt một cái đã nhìn thấy thiếu niên ngồi bên cửa sổ, trong tay anh ôm con thỏ, lạnh lùng nghiêm mặt, giữa mày anh nhíu chặt, khuôn mặt lạnh lùng có chút đỏ, đuôi mắt cũng đỏ ửng, giống như đang tức giận.
Mà cách đó không xa, có một cô gái đứng đó, đối phương mặc chiếc váy trắng bình thường, trên chân đi một đôi dép lê màu hồng nhạt.
Chân cô vừa trắng vừa thon dài, nữ giúp việc trẻ nhịn không được nhìn thêm vài lần.
Có thể là biết có người đi vào, cô gái ngẩng đầu, ánh mắt nữ giúp việc vô ý dừng trên mặt cô, không khỏi ngẩn người, trong mắt hiện lên sự kinh diễm.
Cô ấy không ngờ tới chủ nhân của thỏ con xinh đẹp như vậy.
Mắt ngọc mày ngài, da trắng như tuyết tóc đen như mực, cũng không biết có phải lúc nãy cô gái bị Lục Hoặc ức hiếp hay không, đôi mắt to đen nhánh của cô ngập nước, óng ánh, có chút đáng thương.
Nữ giúp việc nhìn mà đau lòng, cô ấy biết tình tình của vị thiếu gia này lạnh lùng, không dễ ở chung, nhưng không ngờ rằng đối với cô gái tuyệt sắc như vậy, anh cũng không lưu tình.
Lại nhìn con thỏ mà thiếu gia ôm trong tay, hiển nhiên, thiếu gia cũng không tính trả con thỏ cho cô gái, cô gái đều nôn nóng mà khóc lên rồi.
Trong lòng nữ giúp việc có vài phần đồng tình với đối phương.
“Thiếu gia, thuốc của cậu còn chưa uống, đã nguội rồi, cần tôi làm nóng lần nữa không?” Nữ giúp việc đi vào là muốn thu dọn chén thuốc, nhưng mà, cô ấy phát hiện thuốc trong chén không hề bớt đi chút nào.
Nghe vậy, Kiều Tịch nhìn về phía chén thuốc, cô mới phát hiện trên bàn để một chén thuốc, Lục Hoặc cũng không uống.
Chú ý tới ánh mắt của cô gái, bàn tay đang vuốt ve Tức Hỏa của Lục Hoặc dừng lại, tự nhiên có chút chột dạ, “Không cần, đưa cho tôi, bây giờ tôi uống.
”
Nữ giúp việc có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới lần này Lục Hoặc lại phối hợp như vậy, cô ấy bưng thuốc cho Lục Hoặc, chỉ thấy sau khi anh nhận lấy chén thuốc, giống như không sợ đắng, uống từng ngụm to.
Thuốc để nguội càng đắng hơn.
Mùi vị đắng xót lập tức hòa tan vị ngọt trong miệng Lục Hoặc mà lúc nãy anh nếm được từ cô gái.
Anh đưa chén không cho nữ giúp việc, ý bảo đối phương đi ra ngoài.
Sau khi đóng cửa lại, Kiều Tịch cười khanh khách đi trở về bên cạnh Lục Hoặc, trên mặt làm gì còn sự đáng thương như lúc nãy? Cô cười hỏi Lục Hoặc, “Chúng ta như vậy có tính là yêu đương bí mật không?”
Ông cụ Lục thế nào cũng không thể tưởng tượng được, ông cố ý đưa Lục Hoặc đi, nhưng Kiều Tịch vẫn tìm được anh.
Cáo già đối chọi với hồ ly nhỏ, cũng sẽ có lúc thua.
Lục Hoặc sâu kín liếc mắt nhìn cô gái một cái, cô đúng là cái gì cũng dám nói.
“Nếu ông nội anh biết em tìm được anh, còn dính một chỗ với anh, ông ấy có lẽ sẽ bị tức chết.
” Kiều Tịch chớp chớp mắt, không hề có chút áy náy, “Có điều, ông ấy không tốt với anh, bị tức chết cũng đáng đời.
”
Kiều Tịch còn nói thêm: “Bây giờ em vẫn chưa thể đưa anh rời khỏi đây.
”
Chờ chân của Lục Hoặc khỏi rồi, cô sẽ trộm Lục Hoặc ra ngoài!
“Có điều, biết anh ở đây thì em không cần lo lắng nữa.
” Tìm được Lục Hoặc, đối với cô mà nói, chỉ là đổi một nơi khác để tiếp tục yêu đương với Lục Hoặc mà thôi, bàn tính của ông cụ Lục xem như bị cô đập nát.
“Em sẽ cảm thấy anh là sự trói buộc của em không?” Trên xe lăn, rốt cuộc Lục Hoặc vẫn hỏi ra tiếng.
Hai chân anh không thể đi, ngay cả chuyện như chạy trốn cũng không làm được, còn khiến cô lo lắng, khẩn trương.
Kiều Tịch không thích anh hỏi câu hỏi kiểu này, cô ra sức xoa loạn mái tóc của anh, nghiêm túc nói với anh, “Anh không phải sự trói buộc, là bảo vật to lớn, Lục Hoặc, không phải anh cần em, từ trước đến nay đều là em cần anh.
”
Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của thiếu niên đội một đầu tóc rối, đôi mắt đen nhánh của anh dần dần sáng lên, “Tịch Tịch, lúc em không ở đây, anh suy nghĩ rất nhiều.
”
Nếu cô không thích anh, anh sẽ mang theo ký ức thuộc về bọn họ, trải qua quãng đời còn lại ở đây.
Bây giờ cô tới rồi, sau này anh sẽ không buông tay.
Anh chỉ có một trái tim, hoàn toàn trao cho cô, sau này, bất kể cô bóp nát hay vứt bỏ, anh đều cam tâm tình nguyện.
Kiều Tịch tò mò, “Anh suy nghĩ cái gì?”
Giọng nói khàn khàn của thiếu niên mang theo sự ghen tuông trong vô thức, “Anh nghĩ, lúc anh không ở bên cạnh em, em đi dạo buổi sáng với người đàn ông khác có vui vẻ không, có phải em muốn đính hôn với người khác hay không?”
“Anh đang nói gì vậy?” Vẻ mặt Kiều Tịch đầy nghi hoặc.
“Anh thấy ảnh chụp trên mạng, còn có tin tức đính hôn của em và Hoắc Vũ.
” Một chữ anh cũng không tin, chỉ khi cô tự nói với anh, anh mới tin.
Kiều Tịch không ngờ tới Lục Hoặc đã biết, “Đó đều là giả.
”
Cô giải thích: “Em và anh ấy đứng chung một chỗ, cách xa gần nửa mét, làm gì tính là đi dạo cùng anh ấy? Rõ ràng là anh đi đường anh, em đi đường em, chuyện đính hôn hoàn toàn là truyền thông đang nói bậy.
”
Đôi mắt cô sáng ngời, miệng nhỏ đỏ ửng nói lời ngọt ngào dỗ dành anh, “Em không thích anh ấy, chỉ thích anh, đối tượng đính hôn sẽ chỉ có anh.
”
Kiều Tịch cong eo xuống, cúi đầu hôn môi anh, “Quan trọng nhất là, em thích cái đuôi của anh nhất.
”
Trái tim Lục Hoặc không thể kiềm chế được mà nhảy loạn lên.
Tiếp theo, anh nghe thấy cô gái nhỏ giọng oán giận: “Em đã lâu không được sờ đuôi của anh, lần sau tới em muốn sờ đuôi của anh.
”
Mặt Lục Hoặc hơi nóng lên nhưng vẫn đáp lời: “Ừm.
”
Anh chưa từng nghĩ tới, cái đuôi mà anh từ nhỏ đến lớn đều chán ghét, cảm thấy ghê tởm, thế mà sẽ có một ngày được đến sự yêu thích của cô.
Kiều Tịch ở trong phòng Lục Hoặc rất lâu, sợ bị lộ tẩy nên cô vẫn đi ra ngoài.
Cô đáng thương nói với anh vệ sĩ: “Thiếu gia của các anh không muốn trả con thỏ lại cho tôi, nói muốn cho anh ấy mượn chơi một ngày, anh có thể giúp tôi, bảo anh ấy trả con thỏ lại cho tôi không?”
Vệ sĩ đồng tình nhìn cô một cái, “Thật xin lỗi, chuyện của thiếu gia, tôi không thể làm chủ.
”
Kiều Tịch sốt ruột đến sắp khóc, “Vậy phải làm sao bây giờ, tôi nhất định phải lấy lại con thỏ của tôi.
”
Anh vệ sĩ cũng rất khó xử, anh ta không nghĩ tới thiếu gia sẽ giữ lấy sủng vật của người ta không chịu trả, “Thiếu gia nói mượn một ngày? Ngày mai cô lại đến thử coi, có lẽ ngày mai cậu ấy sẽ trả con thỏ cho cô.
”
Kiều Tịch cúi đầu, hiển nhiên bị đả kích rồi, “Được.
”
Cô xoay người chuẩn bị rời đi, lúc này, bầu trời đổ mưa, mưa rất lớn, còn nổi gió lớn.
“Trời mưa rồi, tôi có thể ở đây tránh mưa không, chờ mưa nhỏ chút lại đi?” Kiều Tịch hỏi vệ sĩ.
“Xin chờ một lát, tôi hỏi thiếu gia một chút.
” Vệ sĩ gõ cửa, đi vào hỏi Lục Hoặc.
Trong phòng, vệ sĩ thấy thiếu niên lạnh lùng kia ôm lấy con thỏ trắng tuyết, “Thiếu gia, bây giờ mưa to, mưa quá lớn rồi, vị tiểu thư kia không tiện rời đi, cô ấy có thể ở đây tránh mưa không? Chờ mưa nhỏ lại rồi bảo cô ấy rời đi?”
Lục Hoặc lạnh giọng nói: “Tùy cậu.
”
Vệ sĩ không ngờ tới thiếu gia lạnh lùng như vậy, giữ lấy con thỏ của cô gái mà không có chút áy náy.
Sau khi anh ta trở về, nói với Kiều Tịch: “Thiếu gia đồng ý cô ở lại đây, sau khi mưa nhỏ thì mau chóng rời đi.
”
Kiều Tịch rất cảm kích, “Cảm ơn anh, anh đúng là người tốt.
” Cô lại nhỏ giọng nói: “Thiếu gia nhà anh cướp con thỏ của tôi, là người xấu.
”
Vệ sĩ không dám trả lời câu nói như vậy.
Sắc trời bên ngoài hoàn toàn tối đen, mưa càng lúc càng lớn, gió lớn thổi bay cành cây bên ngoài, cành lá bị thổi hỗn loạn lên.
Phòng bếp đã chuẩn bị xong cơm tối.
Lục Hoặc đi từ trong phòng ra, anh ngồi trước bàn cơm.
Kiều Tịch mỏi mắt trông mong nhìn về phía anh.
Cô lớn lên xinh đẹp, lẻ loi ngồi trong phòng khách có vẻ rất đáng thương, khiến người ta rất không đành lòng.
Nữ giúp việc dọn xong đồ ăn, cô ấy nhìn thoáng qua Kiều Tịch đang ngồi trong phòng khách, nhịn không được mở miệng: “Thiếu gia, bây giờ mưa rất lớn, trong chốc lát sẽ không dừng lại, bây giờ cũng muộn rồi, có cần lấy thêm chén đũa cho vị tiểu thư kia không?”
Cô ấy cảm thấy nếu cô ấy không nói thì người lạnh nhạt giống như thiếu gia nhất định sẽ không bảo cô gái kia cùng ăn cơm.
Bây giờ tối rồi, bên ngoài mưa to, cô gái không về nhà được, vật nuôi lại bị thiếu gia cướp đi, còn đói bụng, quá đáng thương, nữ giúp việc đồng tình nên không nhịn được nói chuyện giúp cô.
Vẻ mặt Lục Hoặc nhàn nhạt, một hồi lâu, anh giống như rất không bằng lòng mà lên tiếng: “Ừ.
”
Nữ giúp việc rất vui mừng, “Tôi đi chuẩn bị chén đũa.
”
Cô ấy bới xong cơm, sau đó đi đến phòng khách bên kia, “Tiểu thư, bây giờ cũng khá trễ rồi, thiếu gia chúng tôi mời cô cùng ăn cơm tối.
”
Đôi mắt to xinh đẹp của Kiều Tịch sáng lên, cô cảm kích nhìn nữ giúp việc, “Thật vậy chăng? Có thể ……” Cô có chút chần chờ.
“Không sao, thiếu gia đồng ý.
” Nữ giúp việc cười nói, “Chắc chắn cô cũng đói bụng, cơn mưa này không biết tới khi nào mới dừng, cô vẫn nên ăn chút cơm trước để lót bụng.
”
Trong mắt Kiều Tịch hàm chứa ý cười, “Cảm ơn, mọi người đúng là người tốt.
”
Nữ giúp việc bị đôi mắt to xinh đẹp của cô nhìn, có chút ngượng ngùng, “Cô không cần khách sáo, mời đi theo tôi đến phòng ăn bên kia.
”
Lục Hoặc đang ăn cơm, vòng eo anh thẳng tắp, dáng ngồi rất thẳng, tốc độ ăn cơm không nhanh không chậm, có cảm giác đẹp đẽ không nói nên lời, lúc Kiều Tịch lại đây, anh cũng không ngẩng đầu nhìn về phía cô.
“Tiểu thư, mời ngồi.
” Nữ giúp việc ý bảo Kiều Tịch ngồi một bên khác của Lục Hoặc, “Cần gì thì gọi tôi là được.
”
“Cảm ơn cô.
” Kiều Tịch lại cảm ơn đối phương lần nữa.
Nữ giúp việc cười đi ra ngoài.
Phòng ăn chỉ còn lại hai người Lục Hoặc và Kiều Tịch.
Đôi mắt đen nhánh của thiếu niên rốt cuộc không kiềm chế được nữa, nhìn chằm chằm vào cô gái bên cạnh.
Kiều Tịch cười đẹp đẽ, trên khuôn mặt tinh xảo của cô có sự đắc ý nhỏ, “Thật kíƈɦ ŧɦíƈɦ, ông nội của anh khẳng định không biết, bây giờ em quang minh chính đại ăn cơm cùng anh.
”
Ông cụ nghĩ cách để Lục Hoặc và cô tách ra, nếu ông biết bây giờ cô không chỉ ở cạnh Lục Hoặc, còn ở dưới tầm mắt thuộc hạ của ông, ăn cơm cùng Lục Hoặc, đoán chừng sẽ tức giận đến hộc máu.
Dưới ánh đèn, đôi mắt của cô gái sáng rực, đắc ý dào dạt nhìn anh, Lục Hoặc nhịn không được cười khẽ, “Không cần đắc ý vênh váo, lộ ra dấu vết.
”
Phía dưới bàn, Kiều Tịch lặng lẽ duỗi tay cầm lấy tay anh, phản bác anh: “Anh mới thế, ánh mắt anh nhìn em bớt bớt chút.
”
Anh cũng không biết, lúc anh nhìn cô, ánh mắt đen nhánh kia giống như muốn nuốt trọn cô vậy.
Ôi, cá vàng nhỏ thuần khiết thay đổi rồi.