Sau Khi Tôi Chết, Omega Bạc Tình Phát Cuồng Rồi
Chương 102
Nhưng dù đời không đáng, thì chú cún đó vẫn là vật nuôi của cô. Tống Thức Chu đứng dậy, lục lọi trong tủ và lấy ra lon thức ăn cho chó mà cô đã mua lần trước.
Lần trước khi đi siêu thị, khu thú cưng đang có khuyến mãi, cô mua luôn ba mươi mấy hộp thức ăn, đủ cho Tiểu Bảo ăn trong một tháng. Nhưng nghĩ đến việc Tiểu Bảo đã lớn, Tống Thức Chu lại cảm thấy số thức ăn đó có lẽ không đủ.
Lon thức ăn lăn lông lốc trên sàn, dừng lại trước chân của Bạch Nhược Vi. Chị cúi xuống nhặt lên, thấy đó là lon thức ăn vị cá ngừ.
“Lần sau đừng mua vị này nữa, Tiểu Bảo không thích ăn."
Bạch Nhược Vi còn nhớ được những chi tiết này sao? Tổng Thức Chu nhướng mày:
“Vậy mai chúng ta quay về Tuyết Tạ nhé. Nhân tiện mua thêm ít đồ ăn Tiểu Bảo thích, và mang theo mấy món ăn vặt đã mua lần trước cho nó.”
Bạch Nhược Vi khẽ ừ, ngồi xuống bên cạnh.
Nhưng giọng nói có chút kỳ lạ.
Tống Thức Chu quay đầu, nhìn kỹ người kia.
Không chỉ giọng điệu, ngay cả biểu cảm của Bạch Nhược Vi hôm nay cũng có gì đó không đúng.
Chị ấy có vẻ đăm chiêu, nhưng đôi mắt lại ngẩn ngơ, như đang ủ ê.
Hôm nay chị ấy vừa tham dự một cuộc họp quan trọng tại Viện giám sát. Lúc này, chị đã thay bộ vest đen nghiêm túc kia, mái tóc dài trắng như tuyết thẳng mượt vì mới gội, buông xuống bờ vai.
Thật ra Tống Thức Chu cũng nghe phong thanh về cuộc họp này.
Ngài Bạch hồi phục sức khỏe, Viện giám sát loạn cả lên.
Tống Thức Chu nhớ rằng Bạch Nhược Vi từng kể rằng kiếp trước chính chị là người đã giết chết ngài Bạch.
Vậy chuyện ngài Bạch bị đầu độc lần này có phải là kế hoạch của Bạch Nhược Vi không?
Chị luôn trông đầy sức sống khi đối mặt với những rắc rối của Viện giám sát, vậy mà giờ đây không biết chị đang suy nghĩ điều gì mà trông lại có vẻ lo âu. Đôi lông mày thanh tú của chị khẽ nhíu lại, khuôn mặt ẩn chứa chút ưu tư.
Chẳng lẽ còn điều gì khiến chị bận tâm hơn cả cái chết của ngài Bạch sao?
Tống Thức Chu định mở miệng hỏi xem chị ấy làm sao, thì Tiểu Triệu gọi đến.
“Sếp ơi, lịch tổ chức hội nghị Hoa quốc đã định rồi, thời gian năm nay kéo dài hơn mọi năm, đến tận hai tuần lận... Cô có định đặt vé đi Khu số 3 không?"
Hai tuần liền, đặt vé đến Khu số 3.
Bạch Nhược Vi đang cầm chiếc trâm hoa ngọc lan, đột nhiên va mạnh xuống bàn.
Tiếng va chạm vang vọng trong phòng, chiếc trâm suýt bị vỡ. Bạch Nhược Vi sững người nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay của mình, nhìn vào vết hằn đỏ hiện rõ trên làn da trắng mịn.
Tống Thức Chu cúp máy, gọi nhẹ: “Bạch Nhược Vi... chị sao thế?"
Chị ấy cắn môi, cố gắng giữ cho giọng nói không run rẩy:
“Tôi đã kiểm tra lịch của hội nghị Hoa quốc rồi, tuần sau bắt đầu. Sự kiện này thu hút rất nhiều sự chú ý, nên nếu cô muốn đặt vé thì tốt nhất nên đặt sớm."
Trước đây, chị không phải là người để tâm đến những chuyện nhỏ nhặt thế này, nhưng có lẽ vì đã hoàn toàn nhận ra tình cảm của mình dành cho Tống Thức Chu, nên giờ đây chị trở nên nhạy cảm và mong manh hơn.
“Tôi đã đặt sẵn bốn vé hạng nhất rồi, mã đơn hàng đã gửi cho cô."
Tống Thức Chu dừng lại:
“Tôi chưa nói là sẽ đi Khu số 3."
Dù Khu số 3 có tính chuyên môn cao và được công nhận trong giới hơn so với hội trường phụ ở Nội Thành, nhưng dạo này xưởng rất bận, đi công tác nửa tháng là không thể.
Quan trọng hơn, Bạch Nhược Vi vẫn còn ở lại Nội Thành.
Họ chỉ mới bước qua giai đoạn thử nghiệm chưa đến ba ngày, làm sao cô có thể bỏ đi được?
Cô vừa nói dứt lời, người kia đã không tin nổi mà quay lại nhìn cô.
Trong đôi mắt của Bạch Nhược Vi tràn đầy sự ngạc nhiên.
“Em không đi Khu số 3 công tác?"
“Ừ,” Tống Thức Chu gật đầu, “Chị sao thế?”
Cô định hỏi thêm, nhưng chị ấy đã ngăn em lại.
Tống Thức Chu ngẩn người.
Họ ngồi rất gần, gần đến mức cô có thể nghe rõ tiếng tim của Bạch Nhược Vi đập.
Một nhịp, hai nhịp, ba nhịp. Nhịp tim căng thẳng của chị ấy vang lên sát ngực cô, như dòng điện lan tỏa trên làn da cô.
Toàn thân chị ấy như đang run rẩy.
Giọng nói của Bạch Nhược Vi vừa buồn bã, vừa như được giải thoát khỏi sự lo âu:
“Chị cứ nghĩ em sẽ đi Khu số 3 công tác."
Tiếng nói của người phụ nữ, cùng hơi thở nhẹ nhàng, khẽ phả lên da Tống Thức Chu, mang đến một cảm giác nhột nhạt.
“Dù sao, nơi đó có tính chuyên môn và độ công nhận cao hơn hẳn so với hội trường phụ mà.”
Tống Thức Chu khựng lại, vô thức hỏi:
“Chị nghĩ tôi sẽ đi Khu số 3 công tác, sẽ rời xa chị và chia tay với chị sao?"
“Tại sao không hỏi tôi?”
Tại sao không hỏi tôi?
Tống Thức Chu thả lỏng bàn tay, đặt lên bàn, nhìn về phía Bạch Nhược Vi đầy thích thú.
Bạch Nhược Vi im lặng không nói gì, chỉ cúi đầu tựa vào ngực em, giọng khàn khàn:
“Để chị ôm em một lúc.”
Họ ôm nhau trong im lặng, khoảng một phút sau, chị ấy ngẩng đầu lên và nhanh chóng hôn nhẹ lên môi Tống Thức Chu.
“Muốn làm không?”
Lần trước khi đi siêu thị, khu thú cưng đang có khuyến mãi, cô mua luôn ba mươi mấy hộp thức ăn, đủ cho Tiểu Bảo ăn trong một tháng. Nhưng nghĩ đến việc Tiểu Bảo đã lớn, Tống Thức Chu lại cảm thấy số thức ăn đó có lẽ không đủ.
Lon thức ăn lăn lông lốc trên sàn, dừng lại trước chân của Bạch Nhược Vi. Chị cúi xuống nhặt lên, thấy đó là lon thức ăn vị cá ngừ.
“Lần sau đừng mua vị này nữa, Tiểu Bảo không thích ăn."
Bạch Nhược Vi còn nhớ được những chi tiết này sao? Tổng Thức Chu nhướng mày:
“Vậy mai chúng ta quay về Tuyết Tạ nhé. Nhân tiện mua thêm ít đồ ăn Tiểu Bảo thích, và mang theo mấy món ăn vặt đã mua lần trước cho nó.”
Bạch Nhược Vi khẽ ừ, ngồi xuống bên cạnh.
Nhưng giọng nói có chút kỳ lạ.
Tống Thức Chu quay đầu, nhìn kỹ người kia.
Không chỉ giọng điệu, ngay cả biểu cảm của Bạch Nhược Vi hôm nay cũng có gì đó không đúng.
Chị ấy có vẻ đăm chiêu, nhưng đôi mắt lại ngẩn ngơ, như đang ủ ê.
Hôm nay chị ấy vừa tham dự một cuộc họp quan trọng tại Viện giám sát. Lúc này, chị đã thay bộ vest đen nghiêm túc kia, mái tóc dài trắng như tuyết thẳng mượt vì mới gội, buông xuống bờ vai.
Thật ra Tống Thức Chu cũng nghe phong thanh về cuộc họp này.
Ngài Bạch hồi phục sức khỏe, Viện giám sát loạn cả lên.
Tống Thức Chu nhớ rằng Bạch Nhược Vi từng kể rằng kiếp trước chính chị là người đã giết chết ngài Bạch.
Vậy chuyện ngài Bạch bị đầu độc lần này có phải là kế hoạch của Bạch Nhược Vi không?
Chị luôn trông đầy sức sống khi đối mặt với những rắc rối của Viện giám sát, vậy mà giờ đây không biết chị đang suy nghĩ điều gì mà trông lại có vẻ lo âu. Đôi lông mày thanh tú của chị khẽ nhíu lại, khuôn mặt ẩn chứa chút ưu tư.
Chẳng lẽ còn điều gì khiến chị bận tâm hơn cả cái chết của ngài Bạch sao?
Tống Thức Chu định mở miệng hỏi xem chị ấy làm sao, thì Tiểu Triệu gọi đến.
“Sếp ơi, lịch tổ chức hội nghị Hoa quốc đã định rồi, thời gian năm nay kéo dài hơn mọi năm, đến tận hai tuần lận... Cô có định đặt vé đi Khu số 3 không?"
Hai tuần liền, đặt vé đến Khu số 3.
Bạch Nhược Vi đang cầm chiếc trâm hoa ngọc lan, đột nhiên va mạnh xuống bàn.
Tiếng va chạm vang vọng trong phòng, chiếc trâm suýt bị vỡ. Bạch Nhược Vi sững người nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay của mình, nhìn vào vết hằn đỏ hiện rõ trên làn da trắng mịn.
Tống Thức Chu cúp máy, gọi nhẹ: “Bạch Nhược Vi... chị sao thế?"
Chị ấy cắn môi, cố gắng giữ cho giọng nói không run rẩy:
“Tôi đã kiểm tra lịch của hội nghị Hoa quốc rồi, tuần sau bắt đầu. Sự kiện này thu hút rất nhiều sự chú ý, nên nếu cô muốn đặt vé thì tốt nhất nên đặt sớm."
Trước đây, chị không phải là người để tâm đến những chuyện nhỏ nhặt thế này, nhưng có lẽ vì đã hoàn toàn nhận ra tình cảm của mình dành cho Tống Thức Chu, nên giờ đây chị trở nên nhạy cảm và mong manh hơn.
“Tôi đã đặt sẵn bốn vé hạng nhất rồi, mã đơn hàng đã gửi cho cô."
Tống Thức Chu dừng lại:
“Tôi chưa nói là sẽ đi Khu số 3."
Dù Khu số 3 có tính chuyên môn cao và được công nhận trong giới hơn so với hội trường phụ ở Nội Thành, nhưng dạo này xưởng rất bận, đi công tác nửa tháng là không thể.
Quan trọng hơn, Bạch Nhược Vi vẫn còn ở lại Nội Thành.
Họ chỉ mới bước qua giai đoạn thử nghiệm chưa đến ba ngày, làm sao cô có thể bỏ đi được?
Cô vừa nói dứt lời, người kia đã không tin nổi mà quay lại nhìn cô.
Trong đôi mắt của Bạch Nhược Vi tràn đầy sự ngạc nhiên.
“Em không đi Khu số 3 công tác?"
“Ừ,” Tống Thức Chu gật đầu, “Chị sao thế?”
Cô định hỏi thêm, nhưng chị ấy đã ngăn em lại.
Tống Thức Chu ngẩn người.
Họ ngồi rất gần, gần đến mức cô có thể nghe rõ tiếng tim của Bạch Nhược Vi đập.
Một nhịp, hai nhịp, ba nhịp. Nhịp tim căng thẳng của chị ấy vang lên sát ngực cô, như dòng điện lan tỏa trên làn da cô.
Toàn thân chị ấy như đang run rẩy.
Giọng nói của Bạch Nhược Vi vừa buồn bã, vừa như được giải thoát khỏi sự lo âu:
“Chị cứ nghĩ em sẽ đi Khu số 3 công tác."
Tiếng nói của người phụ nữ, cùng hơi thở nhẹ nhàng, khẽ phả lên da Tống Thức Chu, mang đến một cảm giác nhột nhạt.
“Dù sao, nơi đó có tính chuyên môn và độ công nhận cao hơn hẳn so với hội trường phụ mà.”
Tống Thức Chu khựng lại, vô thức hỏi:
“Chị nghĩ tôi sẽ đi Khu số 3 công tác, sẽ rời xa chị và chia tay với chị sao?"
“Tại sao không hỏi tôi?”
Tại sao không hỏi tôi?
Tống Thức Chu thả lỏng bàn tay, đặt lên bàn, nhìn về phía Bạch Nhược Vi đầy thích thú.
Bạch Nhược Vi im lặng không nói gì, chỉ cúi đầu tựa vào ngực em, giọng khàn khàn:
“Để chị ôm em một lúc.”
Họ ôm nhau trong im lặng, khoảng một phút sau, chị ấy ngẩng đầu lên và nhanh chóng hôn nhẹ lên môi Tống Thức Chu.
“Muốn làm không?”