Sau Khi Tỏ Tình Với Ảnh Đế, Tôi Nổi Tiếng
Chương 82: Kiềm chế một chút...
Cố Chiết Phong được Thôi Âu Ninh nhẹ nhàng đặt lên cáng, sau đó cùng bác sĩ đưa Cố Chiết Phong vào xe cứu thương để tiến hành xử lý đơn giản các vết thương.
"Hiện tại tình trạng bệnh nhân ổn định chưa?"
"Tiên sinh, ngài có cảm thấy không khỏe ở đâu khác không?"
"Chuẩn bị di chuyển!"
Giữa không khí bận rộn, một giọng lo lắng vang lên. Lưu Khoa Tân vội vã chạy đến, vừa lau nước mắt vừa nói: "Sếp, ngài không sao thật là tốt quá, làm tôi sợ muốn chết."
Cố Chiết Phong mỉm cười, giọng điệu trấn an: "Cậu chính là thư ký số một của tôi, phải mạnh mẽ lên chứ."
Thôi Âu Ninh nhìn Lưu Khoa Tân, trước khi cửa xe cứu thương khép lại, nhẹ nhàng vỗ vai cậu: "Tôi còn việc cần xử lý. Lưu Khoa Tân, chăm sóc sếp của cậu cho tốt."
Lưu Khoa Tân gật đầu ngay lập tức: "Vâng, Thôi ca! Anh yên tâm!"
Thôi Âu Ninh quay sang Cố Chiết Phong, nhẹ giọng nói: "Anh sẽ quay lại nhanh thôi."
Cố Chiết Phong gật đầu, giọng dịu dàng: "Được."
Sau khi xe cứu thương rời đi, Thôi Âu Ninh đứng tại chỗ nhìn theo, ánh mắt không rời. Siêu Liệt bước đến gần, nhỏ giọng báo cáo: "Thôi ca, cảnh sát đã đến rất nhanh. Toàn bộ người bị bắt đều đã giao cho cảnh sát xử lý."
Thôi Âu Ninh vẫn không quay đầu, điềm nhiên hỏi: "Có lộ ra gì không?"
"Không đâu. Chúng ta còn gọi vài người đứng xem để làm chứng, nói rằng thấy bọn họ chạy vội vàng bất thường, nghi ngờ họ là phần tử nguy hiểm nên mới ngăn lại. Cảnh sát cũng tin, dù sao công tác chuẩn bị của chúng ta rất kỹ. Dù họ kiểm tra camera cũng sẽ không phát hiện được gì." Siêu Liệt cười nói: "Mà cho dù phát hiện, chúng ta cũng chỉ làm việc tốt, không có gì đáng lo cả."
Thôi Âu Ninh khẽ gật đầu: "Vất vả rồi."
"Đây là việc nên làm."
"Còn tên kia, đã tìm được chưa?"
"Tìm được rồi." Siêu Liệt báo: "Tên đó ngốc lắm, chạy thẳng ra vùng ngoại ô, nơi đó không có camera. Bọn em đã đưa hắn đến một kho hàng bỏ hoang, hiện đang có bốn anh em trông coi."
"Đưa tôi đến đó."
Siêu Liệt đưa Thôi Âu Ninh lên xe, vòng qua khu vực có camera và chạy thẳng đến vùng ngoại ô. Chưa đầy năm phút, xe đã dừng trước cửa kho hàng.
"Cầu xin các người, tha cho tôi đi! Tiền của tôi, tôi đưa hết cho các người, được không? Đại ca?"
"Đại ca các người đưa tôi đến đây làm gì?"
"Có ai nghe tôi nói không?"
"Này? Huynh đệ?"
Bên trong kho hàng, tiếng Mạch Cốc Trì vang lên không ngừng. Gã vừa đập cửa vừa kêu la thảm thiết, giọng đầy hoảng loạn.
Một người trong nhóm canh giữ bước đến báo cáo: "Thôi ca, Siêu ca, người này vẫn còn khỏe lắm. Gào thét suốt hơn mười phút mà không biết mệt."
Thôi Âu Ninh khẽ gật đầu: "Vất vả rồi. Mọi người chờ tôi bên ngoài một lát. Tôi chỉ cần 10 phút."
Nói xong, Thôi Âu ninh đẩy cửa kho hàng và bước vào.
Cửa đột ngột mở ra. Mạch Cốc Trì bị đẩy lùi hai bước, nhưng thay vì tức giận, hắn lại mừng rỡ reo lên:
"Đại ca! Có phải định thả tôi ra rồi không?"
Tuy nhiên, niềm vui của hắn chỉ kéo dài vài giây. Trước mắt hắn hiện lên gương mặt mà hắn căm ghét đến tận xương tủy:
"Thôi Âu Ninh!"
Thôi Âu Ninh thản nhiên đóng cửa lại, mỉm cười: "Thấy tôi, có phải rất bất ngờ không?"
"Phi! Mày là đồ cặn bã!" Mạch Cốc Trì nghiến răng căm hận. "Là mày nhốt tao ở đây? Mau thả tao ra!"
"Vì sao phải thả mày?" Thôi Âu Ninh bình thản hỏi. "Bởi vì mày hét lớn sao?"
"Đừng có mà nói mấy lời vô nghĩa!" Mạch Cốc Trì mất kiên nhẫn. "Mày nhốt tao ở đây rốt cuộc muốn làm gì?"
"Mày thử đoán xem?"
Mạch Cốc Trì hậm hực đe dọa: "Tao nói cho mày biết, giam giữ phi pháp là phạm pháp đấy!"
Nghe vậy, Thôi Âu Ninh bật cười: "Ồ, thì ra mày cũng biết đến pháp luật cơ đấy."
Anh bước từng bước chậm rãi tiến lại gần, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào Mạch Cốc Trì.
"Vậy còn mày thì sao?Mày bịa đặt vu khống tao, b·ắt c·óc Cố Chiết Phong, thậm chí hút chất cấm... Cái nào không phạm pháp?"
Mạch Cốc Trì bỗng thấy rùng mình khi nhìn Thôi Âu Ninh từng bước áp sát. Nhưng hắn cố giữ bình tĩnh, mạnh miệng:
"Mày nói cái gì vậy? Tao không biết mày đang nói vớ vẩn cái gì đâu! Cái gì b·ắt c·óc? Tao hôm nay chỉ đến đây chơi, ai ngờ lại bị các người tống vào cái nhà kho chết tiệt này!"
Thôi Âu Ninh cười khẩy: "Diễn xuất của mày tệ quá. Bảo sao sự nghiệp diễn viên của mày không phát triển nổi, chỉ có thể đi làm mấy chuyện tầm bậy thế này."
"Đừng có nhiều lời!" Mạch Cốc Trì tức tối. "Mau thả tao ra, lão tử không rảnh đứng đây nghe mày lải nhải!"
"Được thôi." Thôi Âu Ninh nhún vai, thản nhiên đáp. "Tao vốn cũng không định nói nhiều. Vậy thì chúng ta vào thẳng vấn đề."
Dứt lời, anh lấy ra từ túi áo một gói thuốc lá, chậm rãi mở ra, rút một điếu và châm lửa.
Khói thuốc trắng nhẹ nhàng lan tỏa trong không khí. Trên tay Thôi Âu Ninh là một chiếc găng tay cao su trắng, nhưng điều đó không hề làm cản trở động tác của anh.
Mạch Cốc Trì khó hiểu nhìn chằm chằm: "Mày... đang làm trò quỷ gì vậy?"
Thôi Âu Ninh ngậm điếu thuốc, giọng trầm thấp vang lên qua hơi khói: "Tao... chỉ đang cố kiềm chế cảm xúc."
"Kiềm chế cảm xúc?" Mạch Cốc Trì vẫn không hiểu. "Mày lại định giở trò gì?!"
"BỐP!"
Không đợi Mạch Cốc Trì nói thêm, Thôi Âu Ninh bất ngờ tung một cú đấm thẳng vào mặt hắn.
Cú đấm ấy mạnh đến mức khiến Mạch Cốc Trì không chỉ lùi mà còn bay ngược ra sau ba mét, ngã nhào xuống đất. Lực đánh mạnh mẽ ấy khiến hắn hoàn toàn không thể so bì với Thôi Âu Ninh.
Cú đấm ấy không chỉ làm Mạch Cốc Trì ngã, mà còn khiến hắn không thể cất lời. Cằm của hắn như bị nứt toác, khuôn mặt méo mó, miệng mấp máy không thành tiếng.
Thôi Âu Ninh tiếp tục tiến tới, mỗi bước đi của anh như một nhát búa đập vào tâm lý của Mạch Cốc Trì. Hắn hoảng sợ bò lùi, nhưng làm sao có thể thoát được Thôi Âu Ninh?
Chỉ trong hai, ba bước, Thôi Âu Ninh đã bắt kịp. Trong ánh mắt đầy sợ hãi của Mạch Cốc Trì, anh nhấc chân, lạnh lùng dẫm mạnh lên mặt đối phương, ép chặt hắn xuống đất.
Mạch Cốc Trì giãy giụa điên cuồng trong vô vọng. Một bên mặt của hắn bị ép sát xuống nền xi măng, còn mũi thì biến dạng bởi lực dẫm nặng nề.
Thôi Âu Ninh nhấc chân, rồi lại ép xuống, lăn tròn đầu Mạch Cốc Trì trên mặt đất như một quả bóng đá, khiến hắn đau đớn tột cùng.
"A! A! A!"
Tiếng la hét vang lên, xé toang bầu không khí im lặng.
Mạch Cốc Trì vùng vẫy trong tuyệt vọng, cố gắng cầu xin:
"Thôi Âu Ninh... Tôi xin lỗi... Buông tha cho tôi..."
Nhưng những lời cầu xin ấy chẳng hề lay động nổi Thôi Âu Ninh.
Khi anh buông chân ra, Mạch Cốc Trì cố sức gượng dậy. Nhưng chưa kịp đứng lên, hắn đã bị ép ngã xuống lần nữa, khi Thôi Âu Ninh chuyển chân đè chặt lên ngực hắn.
Thôi Âu Ninh ngồi xổm xuống, điếu thuốc trên môi anh vẫn đang cháy dở. Anh gỡ điếu thuốc ra, đưa tàn thuốc cháy đỏ áp lên mặt Mạch Cốc Trì.
"AAAA!!!"
Tiếng hét thảm thiết lại vang lên. Mạch Cốc Trì quằn quại, cố vung tay hất tàn thuốc ra xa, nhưng trên mặt hắn đã in hằn một vết bỏng cháy đỏ.
Thôi Âu Ninh đứng dậy, lạnh lùng nói:
"Ngồi tù không được hút thuốc. Đây chỉ là chút quà nhỏ để tiễn mày đi."
Anh tháo găng tay, ném vào thùng rác gần đó. Quay đầu nhìn Siêu Liệt, nói:
"Năm phút nữa, gọi cấp cứu."
"Không báo cảnh sát luôn sao?" Siêu Liệt hỏi.
Thôi Âu Ninh nhún vai:
"Người qua đường thấy một kẻ bị thương nặng thì phản ứng đầu tiên là gọi cấp cứu, chứ không phải cảnh sát. Như vậy, mọi chuyện sẽ hợp lý hơn."
Siêu Liệt gật đầu, thấu hiểu ý của Thôi Âu Ninh:
"Đúng vậy, bệnh viện sẽ ghi lại thông tin điều trị. Một khi phát hiện hắn là kẻ đào phạm, cảnh sát tự khắc đến bắt mà chúng ta chẳng cần ra mặt."
Thôi Âu Ninh khẽ gật đầu: "Đi thôi."
Mười phút sau, tiếng còi xe cứu thương vang lên, đưa đi Mạch - kẻ co rúm lại - Cốc Trì, nằm im bất động ở góc phòng, không dám nhúc nhích.
25 phút sau, cảnh sát nhận được thông báo, nhanh chóng đến bệnh viện và mang Mạch - kẻ đã được điều trị xong - Cốc Trì đi.
"Tôi là người bị đánh! Sao các người lại bắt tôi?" Mạch Cốc Trì hét lớn, vừa bị hai cảnh sát ấn chặt xuống xe, vừa gào to: "Tôi mới là người bị hại! Các người nên bắt Thôi Âu Ninh! Là hắn đánh tôi! Hắn đánh tôi đến mức phải nhập viện! Tại sao các ngươi lại bắt tôi?"
Một cảnh sát nghe đến không chịu nổi nữa, lên tiếng mắng: "Cậu im miệng ngay cho tôi! Thôi Thôi Thôi cái gì! Đúng là thương tích của cậu trông có vẻ nghiêm trọng, nhưng cùng lắm cũng chỉ là chuyện bồi thường tiền nong. Ngược lại là chính cậu, nghĩ xem quãng đời còn lại trong tù sẽ trôi qua như thế nào đi!"
Một cảnh sát khác chen vào: "Ngoan ngoãn mà cải tạo đi. Một ngôi sao sáng giá lại tự mình lăn lộn thành thế này..."
"Ai dà, thật không ngờ, em gái tôi trước đây còn rất thích cậu đấy..." Anh cảnh sát chép miệng, lắc đầu: "Nhân tiện về nhà phải giáo dục lại nó, đừng chỉ nhìn mặt mà yêu người. Đúng là tri nhân tri diện bất tri tâm*!"
* Biết người, biết mặt, không biết lòng
"Tôi nói nhé, chụp một bức ảnh hắn bây giờ cho em gái cậu xem, đảm bảo trong vòng mười năm tới nó sẽ chẳng dám mê mấy nam minh tinh nữa đâu."
"Chậc, cậu cũng ác quá rồi đó!"
Chiếc xe cảnh sát chậm rãi rời đi. Đợi chờ phía trước Mạch Cốc Trì chính là quãng đời dài đằng đẵng không có hồi kết trong nhà tù.
Thôi Âu Ninh bước qua hành lang yên tĩnh, dừng lại trước cửa một phòng bệnh.
Bệnh viện này là cơ sở tư nhân thuộc về gia đình Cố Chiết Phong, cả tầng lầu này cũng chỉ để dành riêng cho họ. Từ lúc bước lên tầng, Thôi Âu Ninh chỉ thấy vài y tá canh gác, ngoài ra không có bất kỳ ai khác.
Đẩy cửa bước vào, anh thấy Cố Chiết Phong đang ngủ say trên giường bệnh. Lồng ngực người ấy nhấp nhô theo từng hơi thở đều đặn.
Thôi Âu Ninh kéo ghế ngồi xuống bên giường, ánh mắt chăm chú dừng lại trên gương mặt Cố Chiết Phong. Một cảm giác đau lòng lặng lẽ dâng lên.
Chợt nhớ đến điều gì, anh nhẹ nhàng vén tay áo của Cố Chiết Phong, kiểm tra cánh tay của đối phương.
Động tác tuy nhỏ nhưng vẫn đánh thức người trên giường. Cố Chiết Phong hé mắt, giọng nói còn vương cơn buồn ngủ: "Thôi Âu Ninh? Anh đang làm gì vậy?"
Thôi Âu Ninh nắm lấy tay cậu khẽ nói: "Trước đó bọn chúng đe dọa sẽ tiêm chất cấm D vào em..."
Cố Chiết Phong hiểu ngay là anh đang lo lắng điều gì, liền lắc đầu cười: "Yên tâm đi, không có đâu. Cũng may anh tới kịp lúc, hơn nữa đã có người dùng nỏ bắn để phá hủy ống tiêm rồi."
Nghe vậy, Thôi Âu Ninh thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt."
Anh chỉnh lại tay áo cho Cố Chiết Phong, kéo chăn đắp kín lại. Thế nhưng, người ấy không chịu nghe lời, lại đưa tay ra ngoài.
Thôi Âu Ninh nhíu mày, nhắc nhở: "Điều hòa đang bật, em để tay ra ngoài sẽ dễ cảm lạnh."
Cố Chiết Phong chống chế: "Nhưng tay em lạnh."
"Lạnh mà còn để ngoài?" Thôi Âu Ninh dở khóc dở cười.
"Bởi vì..." Cố Chiết Phong kéo tay Thôi Âu Ninh, lồng mười ngón tay vào nhau. "Ở đây rất ấm áp. Như vậy, sẽ không lạnh nữa."
Thôi Âu Ninh khẽ thở dài: "Em đúng là..."
Cố Chiết Phong cố gắng dịch sang bên cạnh khiến Thôi Âu Ninh giật mình, vội nhắc: "Em cẩn thận chút! Đừng cố sức như vậy!"
Cố Chiết Phong vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh: "Anh lên đây."
Không còn cách nào khác, Thôi Âu Ninh đành phải tháo giày, lên giường nằm cạnh cậu.
Hai người không nói gì thêm, chỉ yên lặng nằm đó. Ánh sáng bên ngoài dần nhạt đi, căn phòng cũng tối theo.
Thôi Âu Ninh nhắm mắt, cảm giác buồn ngủ kéo đến. Thế nhưng, ngay trước khi anh chìm vào giấc ngủ, giọng nói của Cố Chiết Phong bất ngờ vang lên.
"Thôi Âu Ninh."
"Ừm?" Anh lười biếng đáp, giọng còn vương chút mơ màng.
"Kỳ thật, cho dù bọn chúng có tiêm chất cấm D vào em... cũng không sao cả."
Câu nói đó làm Thôi Âu Ninh giật mình tỉnh hẳn, suýt nữa nổi giận: "Em đang nói linh tinh gì thế? Loại chuyện này làm sao có thể nói là không sao? Đây là vấn đề rất nghiêm trọng!"
Cố Chiết Phong bật cười, thanh âm nhẹ nhàng: "Bởi vì dù việc cai nghiện có khó khăn đến đâu, vẫn không khó bằng việc phải sống thiếu anh."
"Thôi Âu Ninh, rời xa anh mới là điều khó khăn nhất của đời em."
- --
Tác giả có lời muốn nói: Cố Chiết Phong, một thiên tài nói lời yêu thường không bao giờ báo trước.
"Hiện tại tình trạng bệnh nhân ổn định chưa?"
"Tiên sinh, ngài có cảm thấy không khỏe ở đâu khác không?"
"Chuẩn bị di chuyển!"
Giữa không khí bận rộn, một giọng lo lắng vang lên. Lưu Khoa Tân vội vã chạy đến, vừa lau nước mắt vừa nói: "Sếp, ngài không sao thật là tốt quá, làm tôi sợ muốn chết."
Cố Chiết Phong mỉm cười, giọng điệu trấn an: "Cậu chính là thư ký số một của tôi, phải mạnh mẽ lên chứ."
Thôi Âu Ninh nhìn Lưu Khoa Tân, trước khi cửa xe cứu thương khép lại, nhẹ nhàng vỗ vai cậu: "Tôi còn việc cần xử lý. Lưu Khoa Tân, chăm sóc sếp của cậu cho tốt."
Lưu Khoa Tân gật đầu ngay lập tức: "Vâng, Thôi ca! Anh yên tâm!"
Thôi Âu Ninh quay sang Cố Chiết Phong, nhẹ giọng nói: "Anh sẽ quay lại nhanh thôi."
Cố Chiết Phong gật đầu, giọng dịu dàng: "Được."
Sau khi xe cứu thương rời đi, Thôi Âu Ninh đứng tại chỗ nhìn theo, ánh mắt không rời. Siêu Liệt bước đến gần, nhỏ giọng báo cáo: "Thôi ca, cảnh sát đã đến rất nhanh. Toàn bộ người bị bắt đều đã giao cho cảnh sát xử lý."
Thôi Âu Ninh vẫn không quay đầu, điềm nhiên hỏi: "Có lộ ra gì không?"
"Không đâu. Chúng ta còn gọi vài người đứng xem để làm chứng, nói rằng thấy bọn họ chạy vội vàng bất thường, nghi ngờ họ là phần tử nguy hiểm nên mới ngăn lại. Cảnh sát cũng tin, dù sao công tác chuẩn bị của chúng ta rất kỹ. Dù họ kiểm tra camera cũng sẽ không phát hiện được gì." Siêu Liệt cười nói: "Mà cho dù phát hiện, chúng ta cũng chỉ làm việc tốt, không có gì đáng lo cả."
Thôi Âu Ninh khẽ gật đầu: "Vất vả rồi."
"Đây là việc nên làm."
"Còn tên kia, đã tìm được chưa?"
"Tìm được rồi." Siêu Liệt báo: "Tên đó ngốc lắm, chạy thẳng ra vùng ngoại ô, nơi đó không có camera. Bọn em đã đưa hắn đến một kho hàng bỏ hoang, hiện đang có bốn anh em trông coi."
"Đưa tôi đến đó."
Siêu Liệt đưa Thôi Âu Ninh lên xe, vòng qua khu vực có camera và chạy thẳng đến vùng ngoại ô. Chưa đầy năm phút, xe đã dừng trước cửa kho hàng.
"Cầu xin các người, tha cho tôi đi! Tiền của tôi, tôi đưa hết cho các người, được không? Đại ca?"
"Đại ca các người đưa tôi đến đây làm gì?"
"Có ai nghe tôi nói không?"
"Này? Huynh đệ?"
Bên trong kho hàng, tiếng Mạch Cốc Trì vang lên không ngừng. Gã vừa đập cửa vừa kêu la thảm thiết, giọng đầy hoảng loạn.
Một người trong nhóm canh giữ bước đến báo cáo: "Thôi ca, Siêu ca, người này vẫn còn khỏe lắm. Gào thét suốt hơn mười phút mà không biết mệt."
Thôi Âu Ninh khẽ gật đầu: "Vất vả rồi. Mọi người chờ tôi bên ngoài một lát. Tôi chỉ cần 10 phút."
Nói xong, Thôi Âu ninh đẩy cửa kho hàng và bước vào.
Cửa đột ngột mở ra. Mạch Cốc Trì bị đẩy lùi hai bước, nhưng thay vì tức giận, hắn lại mừng rỡ reo lên:
"Đại ca! Có phải định thả tôi ra rồi không?"
Tuy nhiên, niềm vui của hắn chỉ kéo dài vài giây. Trước mắt hắn hiện lên gương mặt mà hắn căm ghét đến tận xương tủy:
"Thôi Âu Ninh!"
Thôi Âu Ninh thản nhiên đóng cửa lại, mỉm cười: "Thấy tôi, có phải rất bất ngờ không?"
"Phi! Mày là đồ cặn bã!" Mạch Cốc Trì nghiến răng căm hận. "Là mày nhốt tao ở đây? Mau thả tao ra!"
"Vì sao phải thả mày?" Thôi Âu Ninh bình thản hỏi. "Bởi vì mày hét lớn sao?"
"Đừng có mà nói mấy lời vô nghĩa!" Mạch Cốc Trì mất kiên nhẫn. "Mày nhốt tao ở đây rốt cuộc muốn làm gì?"
"Mày thử đoán xem?"
Mạch Cốc Trì hậm hực đe dọa: "Tao nói cho mày biết, giam giữ phi pháp là phạm pháp đấy!"
Nghe vậy, Thôi Âu Ninh bật cười: "Ồ, thì ra mày cũng biết đến pháp luật cơ đấy."
Anh bước từng bước chậm rãi tiến lại gần, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào Mạch Cốc Trì.
"Vậy còn mày thì sao?Mày bịa đặt vu khống tao, b·ắt c·óc Cố Chiết Phong, thậm chí hút chất cấm... Cái nào không phạm pháp?"
Mạch Cốc Trì bỗng thấy rùng mình khi nhìn Thôi Âu Ninh từng bước áp sát. Nhưng hắn cố giữ bình tĩnh, mạnh miệng:
"Mày nói cái gì vậy? Tao không biết mày đang nói vớ vẩn cái gì đâu! Cái gì b·ắt c·óc? Tao hôm nay chỉ đến đây chơi, ai ngờ lại bị các người tống vào cái nhà kho chết tiệt này!"
Thôi Âu Ninh cười khẩy: "Diễn xuất của mày tệ quá. Bảo sao sự nghiệp diễn viên của mày không phát triển nổi, chỉ có thể đi làm mấy chuyện tầm bậy thế này."
"Đừng có nhiều lời!" Mạch Cốc Trì tức tối. "Mau thả tao ra, lão tử không rảnh đứng đây nghe mày lải nhải!"
"Được thôi." Thôi Âu Ninh nhún vai, thản nhiên đáp. "Tao vốn cũng không định nói nhiều. Vậy thì chúng ta vào thẳng vấn đề."
Dứt lời, anh lấy ra từ túi áo một gói thuốc lá, chậm rãi mở ra, rút một điếu và châm lửa.
Khói thuốc trắng nhẹ nhàng lan tỏa trong không khí. Trên tay Thôi Âu Ninh là một chiếc găng tay cao su trắng, nhưng điều đó không hề làm cản trở động tác của anh.
Mạch Cốc Trì khó hiểu nhìn chằm chằm: "Mày... đang làm trò quỷ gì vậy?"
Thôi Âu Ninh ngậm điếu thuốc, giọng trầm thấp vang lên qua hơi khói: "Tao... chỉ đang cố kiềm chế cảm xúc."
"Kiềm chế cảm xúc?" Mạch Cốc Trì vẫn không hiểu. "Mày lại định giở trò gì?!"
"BỐP!"
Không đợi Mạch Cốc Trì nói thêm, Thôi Âu Ninh bất ngờ tung một cú đấm thẳng vào mặt hắn.
Cú đấm ấy mạnh đến mức khiến Mạch Cốc Trì không chỉ lùi mà còn bay ngược ra sau ba mét, ngã nhào xuống đất. Lực đánh mạnh mẽ ấy khiến hắn hoàn toàn không thể so bì với Thôi Âu Ninh.
Cú đấm ấy không chỉ làm Mạch Cốc Trì ngã, mà còn khiến hắn không thể cất lời. Cằm của hắn như bị nứt toác, khuôn mặt méo mó, miệng mấp máy không thành tiếng.
Thôi Âu Ninh tiếp tục tiến tới, mỗi bước đi của anh như một nhát búa đập vào tâm lý của Mạch Cốc Trì. Hắn hoảng sợ bò lùi, nhưng làm sao có thể thoát được Thôi Âu Ninh?
Chỉ trong hai, ba bước, Thôi Âu Ninh đã bắt kịp. Trong ánh mắt đầy sợ hãi của Mạch Cốc Trì, anh nhấc chân, lạnh lùng dẫm mạnh lên mặt đối phương, ép chặt hắn xuống đất.
Mạch Cốc Trì giãy giụa điên cuồng trong vô vọng. Một bên mặt của hắn bị ép sát xuống nền xi măng, còn mũi thì biến dạng bởi lực dẫm nặng nề.
Thôi Âu Ninh nhấc chân, rồi lại ép xuống, lăn tròn đầu Mạch Cốc Trì trên mặt đất như một quả bóng đá, khiến hắn đau đớn tột cùng.
"A! A! A!"
Tiếng la hét vang lên, xé toang bầu không khí im lặng.
Mạch Cốc Trì vùng vẫy trong tuyệt vọng, cố gắng cầu xin:
"Thôi Âu Ninh... Tôi xin lỗi... Buông tha cho tôi..."
Nhưng những lời cầu xin ấy chẳng hề lay động nổi Thôi Âu Ninh.
Khi anh buông chân ra, Mạch Cốc Trì cố sức gượng dậy. Nhưng chưa kịp đứng lên, hắn đã bị ép ngã xuống lần nữa, khi Thôi Âu Ninh chuyển chân đè chặt lên ngực hắn.
Thôi Âu Ninh ngồi xổm xuống, điếu thuốc trên môi anh vẫn đang cháy dở. Anh gỡ điếu thuốc ra, đưa tàn thuốc cháy đỏ áp lên mặt Mạch Cốc Trì.
"AAAA!!!"
Tiếng hét thảm thiết lại vang lên. Mạch Cốc Trì quằn quại, cố vung tay hất tàn thuốc ra xa, nhưng trên mặt hắn đã in hằn một vết bỏng cháy đỏ.
Thôi Âu Ninh đứng dậy, lạnh lùng nói:
"Ngồi tù không được hút thuốc. Đây chỉ là chút quà nhỏ để tiễn mày đi."
Anh tháo găng tay, ném vào thùng rác gần đó. Quay đầu nhìn Siêu Liệt, nói:
"Năm phút nữa, gọi cấp cứu."
"Không báo cảnh sát luôn sao?" Siêu Liệt hỏi.
Thôi Âu Ninh nhún vai:
"Người qua đường thấy một kẻ bị thương nặng thì phản ứng đầu tiên là gọi cấp cứu, chứ không phải cảnh sát. Như vậy, mọi chuyện sẽ hợp lý hơn."
Siêu Liệt gật đầu, thấu hiểu ý của Thôi Âu Ninh:
"Đúng vậy, bệnh viện sẽ ghi lại thông tin điều trị. Một khi phát hiện hắn là kẻ đào phạm, cảnh sát tự khắc đến bắt mà chúng ta chẳng cần ra mặt."
Thôi Âu Ninh khẽ gật đầu: "Đi thôi."
Mười phút sau, tiếng còi xe cứu thương vang lên, đưa đi Mạch - kẻ co rúm lại - Cốc Trì, nằm im bất động ở góc phòng, không dám nhúc nhích.
25 phút sau, cảnh sát nhận được thông báo, nhanh chóng đến bệnh viện và mang Mạch - kẻ đã được điều trị xong - Cốc Trì đi.
"Tôi là người bị đánh! Sao các người lại bắt tôi?" Mạch Cốc Trì hét lớn, vừa bị hai cảnh sát ấn chặt xuống xe, vừa gào to: "Tôi mới là người bị hại! Các người nên bắt Thôi Âu Ninh! Là hắn đánh tôi! Hắn đánh tôi đến mức phải nhập viện! Tại sao các ngươi lại bắt tôi?"
Một cảnh sát nghe đến không chịu nổi nữa, lên tiếng mắng: "Cậu im miệng ngay cho tôi! Thôi Thôi Thôi cái gì! Đúng là thương tích của cậu trông có vẻ nghiêm trọng, nhưng cùng lắm cũng chỉ là chuyện bồi thường tiền nong. Ngược lại là chính cậu, nghĩ xem quãng đời còn lại trong tù sẽ trôi qua như thế nào đi!"
Một cảnh sát khác chen vào: "Ngoan ngoãn mà cải tạo đi. Một ngôi sao sáng giá lại tự mình lăn lộn thành thế này..."
"Ai dà, thật không ngờ, em gái tôi trước đây còn rất thích cậu đấy..." Anh cảnh sát chép miệng, lắc đầu: "Nhân tiện về nhà phải giáo dục lại nó, đừng chỉ nhìn mặt mà yêu người. Đúng là tri nhân tri diện bất tri tâm*!"
* Biết người, biết mặt, không biết lòng
"Tôi nói nhé, chụp một bức ảnh hắn bây giờ cho em gái cậu xem, đảm bảo trong vòng mười năm tới nó sẽ chẳng dám mê mấy nam minh tinh nữa đâu."
"Chậc, cậu cũng ác quá rồi đó!"
Chiếc xe cảnh sát chậm rãi rời đi. Đợi chờ phía trước Mạch Cốc Trì chính là quãng đời dài đằng đẵng không có hồi kết trong nhà tù.
Thôi Âu Ninh bước qua hành lang yên tĩnh, dừng lại trước cửa một phòng bệnh.
Bệnh viện này là cơ sở tư nhân thuộc về gia đình Cố Chiết Phong, cả tầng lầu này cũng chỉ để dành riêng cho họ. Từ lúc bước lên tầng, Thôi Âu Ninh chỉ thấy vài y tá canh gác, ngoài ra không có bất kỳ ai khác.
Đẩy cửa bước vào, anh thấy Cố Chiết Phong đang ngủ say trên giường bệnh. Lồng ngực người ấy nhấp nhô theo từng hơi thở đều đặn.
Thôi Âu Ninh kéo ghế ngồi xuống bên giường, ánh mắt chăm chú dừng lại trên gương mặt Cố Chiết Phong. Một cảm giác đau lòng lặng lẽ dâng lên.
Chợt nhớ đến điều gì, anh nhẹ nhàng vén tay áo của Cố Chiết Phong, kiểm tra cánh tay của đối phương.
Động tác tuy nhỏ nhưng vẫn đánh thức người trên giường. Cố Chiết Phong hé mắt, giọng nói còn vương cơn buồn ngủ: "Thôi Âu Ninh? Anh đang làm gì vậy?"
Thôi Âu Ninh nắm lấy tay cậu khẽ nói: "Trước đó bọn chúng đe dọa sẽ tiêm chất cấm D vào em..."
Cố Chiết Phong hiểu ngay là anh đang lo lắng điều gì, liền lắc đầu cười: "Yên tâm đi, không có đâu. Cũng may anh tới kịp lúc, hơn nữa đã có người dùng nỏ bắn để phá hủy ống tiêm rồi."
Nghe vậy, Thôi Âu Ninh thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt."
Anh chỉnh lại tay áo cho Cố Chiết Phong, kéo chăn đắp kín lại. Thế nhưng, người ấy không chịu nghe lời, lại đưa tay ra ngoài.
Thôi Âu Ninh nhíu mày, nhắc nhở: "Điều hòa đang bật, em để tay ra ngoài sẽ dễ cảm lạnh."
Cố Chiết Phong chống chế: "Nhưng tay em lạnh."
"Lạnh mà còn để ngoài?" Thôi Âu Ninh dở khóc dở cười.
"Bởi vì..." Cố Chiết Phong kéo tay Thôi Âu Ninh, lồng mười ngón tay vào nhau. "Ở đây rất ấm áp. Như vậy, sẽ không lạnh nữa."
Thôi Âu Ninh khẽ thở dài: "Em đúng là..."
Cố Chiết Phong cố gắng dịch sang bên cạnh khiến Thôi Âu Ninh giật mình, vội nhắc: "Em cẩn thận chút! Đừng cố sức như vậy!"
Cố Chiết Phong vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh: "Anh lên đây."
Không còn cách nào khác, Thôi Âu Ninh đành phải tháo giày, lên giường nằm cạnh cậu.
Hai người không nói gì thêm, chỉ yên lặng nằm đó. Ánh sáng bên ngoài dần nhạt đi, căn phòng cũng tối theo.
Thôi Âu Ninh nhắm mắt, cảm giác buồn ngủ kéo đến. Thế nhưng, ngay trước khi anh chìm vào giấc ngủ, giọng nói của Cố Chiết Phong bất ngờ vang lên.
"Thôi Âu Ninh."
"Ừm?" Anh lười biếng đáp, giọng còn vương chút mơ màng.
"Kỳ thật, cho dù bọn chúng có tiêm chất cấm D vào em... cũng không sao cả."
Câu nói đó làm Thôi Âu Ninh giật mình tỉnh hẳn, suýt nữa nổi giận: "Em đang nói linh tinh gì thế? Loại chuyện này làm sao có thể nói là không sao? Đây là vấn đề rất nghiêm trọng!"
Cố Chiết Phong bật cười, thanh âm nhẹ nhàng: "Bởi vì dù việc cai nghiện có khó khăn đến đâu, vẫn không khó bằng việc phải sống thiếu anh."
"Thôi Âu Ninh, rời xa anh mới là điều khó khăn nhất của đời em."
- --
Tác giả có lời muốn nói: Cố Chiết Phong, một thiên tài nói lời yêu thường không bao giờ báo trước.