Sau Khi Tỏ Tình Với Ảnh Đế, Tôi Nổi Tiếng
Chương 77: Cố Chiết Phong, anh muốn em nói thật, em đang muốn làm gì?
Cuối cùng, lúc 11 giờ như đã định Thôi Âu Ninh vẫn không thể ngủ được
Cho tới 2 giờ sáng, lớp lụa trắng trượt xuống, Thôi Âu Ninh nằm ngửa, còn Cố Chiết Phong nửa người đè lên anh, mồ hôi rịn ra, từng vệt đỏ nhạt phủ lên làn da trơn láng.
"Thời xưa có câu hồng nhan họa thủy, đừng có xem nhẹ anh" Thôi Âu Ninh thở dài, "Em thử nghĩ xem, nếu không phải vì em, anh có cần thức đến 2 giờ sáng vẫn chưa ngủ được không?"
Tinh thần anh vẫn tỉnh táo, còn Cố Chiết Phong, sau mấy tiếng lăn qua lăn lại, mí mắt đã không ngừng sụp xuống: "Ừm... là do em sao..."
Nghe giọng nói buồn ngủ của cậu, Thôi Âu Ninh biết cậu sắp ngủ, liền lén vuốt ve eo của Cố Chiết Phong, nảy ra một ý xấu.
Anh cúi sát tai cậu, đầu lưỡi chầm chậm liếm nhẹ qua vành tai khiến Cố Chiết Phong đang nửa tỉnh nửa mơ khẽ run, không tình nguyện mở mắt, đẩy nhẹ Thôi Âu Ninh: "Thôi Âu Ninh... anh làm gì đó..."
Thôi Âu Ninh dụi đầu vào cổ cậu, làm nũng: "Anh ngủ không được mà..."
Cố Chiết Phong đáp: "Em thì ngủ được chắc."
Thôi Âu Ninh liền dùng tay chân ôm chặt cậu vào lòng: "Bảo bối, sao em nhẫn tâm bỏ anh lại mà ngủ một mình như vậy?"
"..."
"Yêu một người chẳng lẽ không phải là cùng anh ấy khi anh ấy đau khổ nhất sao?"
"..."
"Ôi! Hóa ra tình yêu của em dành cho anh ít như vậy, vừa xong liền mặc kệ anh, anh thì..."
Cố Chiết Phong không chịu nổi nữa, một tay nắm cằm Thôi Âu Ninh, nghiến răng: "Câm miệng."
Thôi Âu Ninh chớp mắt, nói: "Dù sao cũng không ngủ được, chi bằng chúng ta cùng nhau nghiên cứu vài vấn đề chưa hiểu?"
"Em ngủ được."
"Em có nghĩ ngoài kia đêm nay có bao nhiêu ngôi sao không?"
"Em ngủ được!"
"Trên hay dưới rốt cuộc thích cái nào hơn?"
"Em đã nói là em ngủ được!"
Ánh mắt Thôi Âu Ninh sáng lên: "Anh thấy đây là một câu hỏi hay, hay là chúng ta thử khám phá chút đi!"
Cố Chiết Phong:...
Giọng Cố Chiết Phong sắc lạnh: "Em ở trên, anh ở dưới phải không?"
"Được thôi." Thôi Âu Ninh cười rạng rỡ: "Thỏa thuận không tệ nhỉ."
Cố Chiết Phong:...
Cuối cùng, họ vẫn quyết định "nghiên cứu" một chút.
Kết quả là ——
Cả hai đều rất hài lòng.
Sáng hôm sau, lúc bắt đầu quay phim, Cố Chiết Phong chẳng ngạc nhiên khi không thể rời giường. Thôi Âu Ninh cũng không phiền cậu nữa, lo liệu xong mọi thứ, thay quần áo, tiện tay nhét một miếng bánh mì vào miệng rồi đi loanh quanh xem Trần Hoành Ba và những người khác quay phim.
Vì cảnh quay là buổi sáng sớm, họ vừa quay xong một cảnh thì Thôi Âu Ninh đã đến đúng lúc thấy Trần Hoành Ba đang bàn bạc cảnh tiếp theo với phó đạo diễn.
Cảnh quay càng nhanh xong, Trần Hoành Ba lại càng phấn khích. Mà càng phấn khích thì tối hôm trước anh lại càng khó ngủ, giờ trên mặt anh là hai quầng thâm to tướng.
"Đến sớm thế à?" Trần Hoành Ba chào Thôi Âu Ninh qua loa rồi tiếp tục công việc.
Thôi Âu Ninh gật đầu, cắn một miếng bánh mì, rồi đứng phía sau Trần Hoành Ba, chăm chú nhìn vào màn hình.
So với khi Thôi Âu Ninh mới gặp, Trần Hoành Ba giờ đã trưởng thành hơn rất nhiều, có nhiều vấn đề ngay từ đầu đã có thể nhận ra. Thôi Âu Ninh yên lặng đứng nhìn một lúc, không xen vào mà chỉ nghiêm túc theo dõi Trần Hoành Ba hoàn thành cảnh quay.
Trần Hoành Ba quay lại, thấy anh vẫn đứng đó thì nhướng mày: "Làm gì vậy? Rảnh quá hả?"
Thôi Âu Ninh gật đầu: "Cũng hơi rảnh thật."
Trần Hoành Ba nhìn quanh, không thấy Cố Chiết Phong bên cạnh anh nên hỏi: "Cố Chiết Phong đâu rồi?"
Thôi Âu Ninh bình thản đáp: "Tập thể dục chút xíu, kiệt sức rồi nên vẫn còn đang ngủ."
Người khác nghe không hiểu ý Thôi Âu Ninh nói gì, nhưng Trần Hoành Ba thì hiểu ngay. Anh nhăn mặt, đầy chân tình "chửi" Thôi Âu Ninh: "Đồ cầm thú!"
Thôi Âu Ninh không ngại mà nhận luôn.
Trần Hoành Ba nói đầy ghét bỏ: "Đừng hành người ta đến mức nằm bẹp giường, buổi chiều cậu ấy còn phải quay phim đấy!"
Thôi Âu Ninh thản nhiên: "Không đến nỗi nghiêm trọng vậy đâu."
Trần Hoành Ba hừ một tiếng, nhìn quanh rồi hạ giọng: "Này, cậu có biết chuyện của Mạch Cốc Trì không?"
Thôi Âu Ninh có chút không nhớ ra Mạch Cốc Trì là ai: "Hả? Mạch Cốc Trì là ai?"
Trần Hoành Ba hỏi lại: "Cậu không quen biết Mạch Cốc Trì à?"
Thôi Âu Ninh suy nghĩ một hồi mới nhớ ra người mà trước đây anh đã ép xuống quỳ trước mặt mình: "À... từng gặp. Sao thế?"
Trần Hoành Ba nói: "Dạo gần đây cậu ta dính scandal, cậu biết chưa?"
"Chưa nghe."
"Cậu ta bị lộ chuyện dùng chất cấm, vài người tôi quen nói vụ này ban đầu cũng không nghiêm trọng lắm, nhưng vì những người đứng sau cậu ta đều bị đánh sập hết, nên giờ cậu ta hoàn toàn bị phong sát, không có cách nào tự vực dậy nổi."
Thôi Âu Ninh không mấy quan tâm đến những chuyện đồn đại này, chỉ thờ ơ đáp: "À."
Trần Hoành Ba liếc nhìn anh: "Mạch Cốc Trì không phải dạng thường đâu, gia cảnh của cậu ta cũng lớn lắm, bố cậu ta từng là chủ tịch Tập đoàn Thăng Ngang, còn chú ruột là giám đốc điều hành của Thiên Hoa giải trí. Thế mà chỉ một đòn đã bị hạ gục."
"À."
"Không chỉ thế, bố cậu ta còn nhảy lầu, nghe đâu vì nợ nần quá nhiều, lại có vài vết đen bị khui ra."
"À."
Trần Hoành Ba không nhịn được nữa: "Cậu không có chút cảm nghĩ nào à?"
Thôi Âu Ninh thản nhiên đáp: "Ý anh là, chỉ có người như Cố Chiết Phong mới có khả năng một đòn hạ gục thế này?"
"Cậu không tò mò vì sao Cố Chiết Phong lại làm vậy à?"
"Đại khái tôi cũng biết rồi." Thôi Âu Ninh nói: "Vậy thì sao?"
Trần Hoành Ba hỏi: "Việc này có phải là vì cậu không?"
Thôi Âu Ninh bình thản đáp: "Có lẽ vậy."
"Trời!" Trần Hoành Ba thốt lên "Thật đúng là vì hồng nhan mà nổi giận, tôi đoán không sai chút nào. Bình thường Cố Chiết Phong có tàn nhẫn, nhưng cũng không đến mức ra tay dữ dội như vậy. Quả nhiên là do cái tên "bê con" như cậu chọc cho cậu ta làm vậy."
Thôi Âu Ninh nhún vai: "Cậu đang ghen tị phải không?"
"Biến đi!"
Trần Hoành Ba đuổi Thôi Âu Ninh đi, anh cũng rất nghe lời liền rời khỏi đó, đi dạo một vòng trong căn cứ, rồi quay trở về khách sạn.
Sau khi trở về khách sạn, Cố Chiết Phong vẫn đang ngủ. Thôi Âu Ninh không đánh thức cậu, chỉ ngồi xem TV rồi đi bộ quanh phòng.
Đi một hồi, anh vô tình đi đến chiếc bàn làm việc.
Trên bàn, mọi thứ đã được dọn dẹp gọn gàng, chỉ có một folder mà Lưu Khoa Tân đưa hôm qua, bị Thôi Âu Ninh vứt tùy tiện trên bàn.
Không có gì làm, Thôi Âu Ninh cầm lấy folder và mở ra xem.
Phần đầu là một số báo cáo tài chính và các báo cáo công việc về các dự án quan trọng, Thôi Âu Ninh lướt qua mà không quá chú ý.
Cho đến khi anh nhìn thấy một thứ không bình thường.
Một đống giấy A4 được dùng để ngăn cách với những tài liệu khác.
Trang đầu là một hồ sơ đơn giản, trên đó là một tấm ảnh của một cậu bé tươi cười đáng yêu dưới ánh nắng mặt trời.
Tiếng động từ cửa mở khiến Thôi Âu Ninh quay lại. Cố Chiết Phong mặc chiếc áo ngủ mềm mại và dép lê bước vào, hỏi: "Anh ăn sáng chưa?"
Thôi Âu Ninh không trả lời.
Cố Chiết Phong nhìn anh, cảm thấy có gì đó không ổn: "Thôi Âu Ninh? Sao vậy?"
Thôi Âu Ninh quay lại nhìn cậu, trong mắt có ý cười nhưng không vui: "Cố Chiết Phong, em đang điều tra Lưu Nghi Vĩ à?"
Anh mở folder ra, lật qua hai mươi trang nội dung, tất cả đều liên quan đến Lưu Nghi Vĩ.
Cuối cùng, ba trang giấy tỉ mỉ ghi lại một kế hoạch chi tiết. Dù không có tiêu đề, nhưng Thôi Âu Ninh đọc qua và hiểu ngay nội dung — đó là kế hoạch nhằm vào Lưu Nghi Vĩ, mục đích là tìm hiểu về bối cảnh của cậu ta và lên phương án phong sát hoặc cảnh cáo.
Thôi Âu Ninh hỏi: "Em vì sao muốn điều tra cậu ta?"
Cố Chiết Phong nhìn vào đôi mắt của Thôi Âu Ninh, cảm thấy một sự lo lắng vô hình dâng lên trong lòng, nhưng cậu cố gắng giữ bình tĩnh, suy nghĩ một chút rồi giải thích: "Không phải như anh nghĩ, em chỉ là muốn hiểu về cậu ta, không phải điều tra để phong sát. Em chỉ đơn giản muốn biết về Lưu Nghi Vĩ mà thôi."
Thôi Âu Ninh không phản ứng, không tỏ ra đồng ý hay không đồng ý: "Vì sao lại muốn hiểu cậu ta?"
Cố Chiết Phong nói: "Vì cậu ta là bạn của anh."
Thôi Âu Ninh trầm ngâm, nhấn mạnh từng từ: "Vì cậu ta là bạn của tôi, nên em phải điều tra cậu ta sao? Em tìm hiểu nguồn gốc của cậu ta, thậm chí còn nghiên cứu cách để hủy hoại cậu ta?"
Cố Chiết Phong vội vàng giải thích: "Em không phải muốn làm như vậy. Em chỉ là điều tra theo quy trình thôi. Em vừa điều tra xong Mạch Cốc Trì, họ có thể hiểu lầm mục đích của em, nên mới báo cáo như vậy."
Thôi Âu Ninh nhấn mạnh: "Em vừa nói, Lưu Nghi Vĩ là bạn của anh." Anh nhếch môi, ánh mắt lộ rõ sự không vui và tức giận: "Đây là cách em đối xử với bạn của anh sao? Đây là cách em hiểu về bạn của anh sao?"
...
"Em mang cả đời tư của người ta ra, đóng dấu lên từng trang giấy trắng, thế mà em gọi đó là "hiểu bạn" sao?"
Thôi Âu Ninh quăng folder xuống bàn. Tiếng vang nhỏ, nhưng lại như một cú sét đánh vào lòng Cố Chiết Phong: "Cố Chiết Phong, anh muốn nghe lời thật lòng từ em.Em muốn làm gì?"
Cố Chiết Phong nhìn những tài liệu trên bàn, không biết phải trả lời thế nào.
Cậu có thể nói với Thôi Âu Ninh rằng, khi cậu không thể chịu đựng được, cậu đã có ý định làm gì đó đối với Lưu Nghi Vĩ?
Cậu có thể nói rằng cậu muốn chiếm hữu Thôi Âu Ninh một cách mãnh liệt, đến mức chỉ cần Thôi Âu Ninh liếc mắt một cái, cậu liền có cảm giác muốn che giấu anh ấy khỏi tất cả?
Cậu có thể nói rằng nếu Lưu Nghi Vĩ còn tìm đến Thôi Âu Ninh, cậu sẽ thực sự lặng lẽ phong sát hắn?
Nhưng cậu không thể nói.
Cạau hiểu Thôi Âu Ninh, cậu biết Thôi Âu Ninh không có nhiều bạn bè, và những người bạn của anh ấy đều rất quan trọng với anh. Nếu cậu nói ra điều đó, cậu sẽ khiến Thôi Âu Ninh cảm thấy bị tổn thương, thậm chí có thể mất đi sự tin tưởng của anh.
"Thật sự chỉ là em muốn hiểu về cậu ta, Lưu Khoa Tân hiểu sai ý của em." Cố Chiết Phong nói, giọng điệu thành khẩn: "Không có ý gì khác cả."
Cố Chiết Phong đang nói dối.
Thôi Âu Ninh và Cố Chiết Phong đều hiểu điều này.
Thôi Âu Ninh có chút bực bội, cảm giác như muốn hút thuốc, tay vô thức nắn vuốt nhau.
Nhưng anh không biết mình thật sự muốn nghe câu trả lời gì.
"Anh còn phải quay phim chiều nay, thu xếp chút đi, ăn sáng rồi chuẩn bị đi."
Thôi Âu Ninh không nhìn Cố Chiết Phong, cúi đầu nhìn góc bàn rồi nói: "Anh ra ngoài một chút, đi bộ cho thoải mái."
Anh đi qua Cố Chiết Phong, không để cho góc áo chạm vào cậu.
Thôi Âu Ninh mở cửa đi ra ngoài, cánh cửa vì quán tính mà từ từ khép lại sau lưng.
Trong phòng, Cố Chiết Phong đứng yên, bàn tay siết chặt lại, cắn chặt môi, trầm mặc không nói.
Cho tới 2 giờ sáng, lớp lụa trắng trượt xuống, Thôi Âu Ninh nằm ngửa, còn Cố Chiết Phong nửa người đè lên anh, mồ hôi rịn ra, từng vệt đỏ nhạt phủ lên làn da trơn láng.
"Thời xưa có câu hồng nhan họa thủy, đừng có xem nhẹ anh" Thôi Âu Ninh thở dài, "Em thử nghĩ xem, nếu không phải vì em, anh có cần thức đến 2 giờ sáng vẫn chưa ngủ được không?"
Tinh thần anh vẫn tỉnh táo, còn Cố Chiết Phong, sau mấy tiếng lăn qua lăn lại, mí mắt đã không ngừng sụp xuống: "Ừm... là do em sao..."
Nghe giọng nói buồn ngủ của cậu, Thôi Âu Ninh biết cậu sắp ngủ, liền lén vuốt ve eo của Cố Chiết Phong, nảy ra một ý xấu.
Anh cúi sát tai cậu, đầu lưỡi chầm chậm liếm nhẹ qua vành tai khiến Cố Chiết Phong đang nửa tỉnh nửa mơ khẽ run, không tình nguyện mở mắt, đẩy nhẹ Thôi Âu Ninh: "Thôi Âu Ninh... anh làm gì đó..."
Thôi Âu Ninh dụi đầu vào cổ cậu, làm nũng: "Anh ngủ không được mà..."
Cố Chiết Phong đáp: "Em thì ngủ được chắc."
Thôi Âu Ninh liền dùng tay chân ôm chặt cậu vào lòng: "Bảo bối, sao em nhẫn tâm bỏ anh lại mà ngủ một mình như vậy?"
"..."
"Yêu một người chẳng lẽ không phải là cùng anh ấy khi anh ấy đau khổ nhất sao?"
"..."
"Ôi! Hóa ra tình yêu của em dành cho anh ít như vậy, vừa xong liền mặc kệ anh, anh thì..."
Cố Chiết Phong không chịu nổi nữa, một tay nắm cằm Thôi Âu Ninh, nghiến răng: "Câm miệng."
Thôi Âu Ninh chớp mắt, nói: "Dù sao cũng không ngủ được, chi bằng chúng ta cùng nhau nghiên cứu vài vấn đề chưa hiểu?"
"Em ngủ được."
"Em có nghĩ ngoài kia đêm nay có bao nhiêu ngôi sao không?"
"Em ngủ được!"
"Trên hay dưới rốt cuộc thích cái nào hơn?"
"Em đã nói là em ngủ được!"
Ánh mắt Thôi Âu Ninh sáng lên: "Anh thấy đây là một câu hỏi hay, hay là chúng ta thử khám phá chút đi!"
Cố Chiết Phong:...
Giọng Cố Chiết Phong sắc lạnh: "Em ở trên, anh ở dưới phải không?"
"Được thôi." Thôi Âu Ninh cười rạng rỡ: "Thỏa thuận không tệ nhỉ."
Cố Chiết Phong:...
Cuối cùng, họ vẫn quyết định "nghiên cứu" một chút.
Kết quả là ——
Cả hai đều rất hài lòng.
Sáng hôm sau, lúc bắt đầu quay phim, Cố Chiết Phong chẳng ngạc nhiên khi không thể rời giường. Thôi Âu Ninh cũng không phiền cậu nữa, lo liệu xong mọi thứ, thay quần áo, tiện tay nhét một miếng bánh mì vào miệng rồi đi loanh quanh xem Trần Hoành Ba và những người khác quay phim.
Vì cảnh quay là buổi sáng sớm, họ vừa quay xong một cảnh thì Thôi Âu Ninh đã đến đúng lúc thấy Trần Hoành Ba đang bàn bạc cảnh tiếp theo với phó đạo diễn.
Cảnh quay càng nhanh xong, Trần Hoành Ba lại càng phấn khích. Mà càng phấn khích thì tối hôm trước anh lại càng khó ngủ, giờ trên mặt anh là hai quầng thâm to tướng.
"Đến sớm thế à?" Trần Hoành Ba chào Thôi Âu Ninh qua loa rồi tiếp tục công việc.
Thôi Âu Ninh gật đầu, cắn một miếng bánh mì, rồi đứng phía sau Trần Hoành Ba, chăm chú nhìn vào màn hình.
So với khi Thôi Âu Ninh mới gặp, Trần Hoành Ba giờ đã trưởng thành hơn rất nhiều, có nhiều vấn đề ngay từ đầu đã có thể nhận ra. Thôi Âu Ninh yên lặng đứng nhìn một lúc, không xen vào mà chỉ nghiêm túc theo dõi Trần Hoành Ba hoàn thành cảnh quay.
Trần Hoành Ba quay lại, thấy anh vẫn đứng đó thì nhướng mày: "Làm gì vậy? Rảnh quá hả?"
Thôi Âu Ninh gật đầu: "Cũng hơi rảnh thật."
Trần Hoành Ba nhìn quanh, không thấy Cố Chiết Phong bên cạnh anh nên hỏi: "Cố Chiết Phong đâu rồi?"
Thôi Âu Ninh bình thản đáp: "Tập thể dục chút xíu, kiệt sức rồi nên vẫn còn đang ngủ."
Người khác nghe không hiểu ý Thôi Âu Ninh nói gì, nhưng Trần Hoành Ba thì hiểu ngay. Anh nhăn mặt, đầy chân tình "chửi" Thôi Âu Ninh: "Đồ cầm thú!"
Thôi Âu Ninh không ngại mà nhận luôn.
Trần Hoành Ba nói đầy ghét bỏ: "Đừng hành người ta đến mức nằm bẹp giường, buổi chiều cậu ấy còn phải quay phim đấy!"
Thôi Âu Ninh thản nhiên: "Không đến nỗi nghiêm trọng vậy đâu."
Trần Hoành Ba hừ một tiếng, nhìn quanh rồi hạ giọng: "Này, cậu có biết chuyện của Mạch Cốc Trì không?"
Thôi Âu Ninh có chút không nhớ ra Mạch Cốc Trì là ai: "Hả? Mạch Cốc Trì là ai?"
Trần Hoành Ba hỏi lại: "Cậu không quen biết Mạch Cốc Trì à?"
Thôi Âu Ninh suy nghĩ một hồi mới nhớ ra người mà trước đây anh đã ép xuống quỳ trước mặt mình: "À... từng gặp. Sao thế?"
Trần Hoành Ba nói: "Dạo gần đây cậu ta dính scandal, cậu biết chưa?"
"Chưa nghe."
"Cậu ta bị lộ chuyện dùng chất cấm, vài người tôi quen nói vụ này ban đầu cũng không nghiêm trọng lắm, nhưng vì những người đứng sau cậu ta đều bị đánh sập hết, nên giờ cậu ta hoàn toàn bị phong sát, không có cách nào tự vực dậy nổi."
Thôi Âu Ninh không mấy quan tâm đến những chuyện đồn đại này, chỉ thờ ơ đáp: "À."
Trần Hoành Ba liếc nhìn anh: "Mạch Cốc Trì không phải dạng thường đâu, gia cảnh của cậu ta cũng lớn lắm, bố cậu ta từng là chủ tịch Tập đoàn Thăng Ngang, còn chú ruột là giám đốc điều hành của Thiên Hoa giải trí. Thế mà chỉ một đòn đã bị hạ gục."
"À."
"Không chỉ thế, bố cậu ta còn nhảy lầu, nghe đâu vì nợ nần quá nhiều, lại có vài vết đen bị khui ra."
"À."
Trần Hoành Ba không nhịn được nữa: "Cậu không có chút cảm nghĩ nào à?"
Thôi Âu Ninh thản nhiên đáp: "Ý anh là, chỉ có người như Cố Chiết Phong mới có khả năng một đòn hạ gục thế này?"
"Cậu không tò mò vì sao Cố Chiết Phong lại làm vậy à?"
"Đại khái tôi cũng biết rồi." Thôi Âu Ninh nói: "Vậy thì sao?"
Trần Hoành Ba hỏi: "Việc này có phải là vì cậu không?"
Thôi Âu Ninh bình thản đáp: "Có lẽ vậy."
"Trời!" Trần Hoành Ba thốt lên "Thật đúng là vì hồng nhan mà nổi giận, tôi đoán không sai chút nào. Bình thường Cố Chiết Phong có tàn nhẫn, nhưng cũng không đến mức ra tay dữ dội như vậy. Quả nhiên là do cái tên "bê con" như cậu chọc cho cậu ta làm vậy."
Thôi Âu Ninh nhún vai: "Cậu đang ghen tị phải không?"
"Biến đi!"
Trần Hoành Ba đuổi Thôi Âu Ninh đi, anh cũng rất nghe lời liền rời khỏi đó, đi dạo một vòng trong căn cứ, rồi quay trở về khách sạn.
Sau khi trở về khách sạn, Cố Chiết Phong vẫn đang ngủ. Thôi Âu Ninh không đánh thức cậu, chỉ ngồi xem TV rồi đi bộ quanh phòng.
Đi một hồi, anh vô tình đi đến chiếc bàn làm việc.
Trên bàn, mọi thứ đã được dọn dẹp gọn gàng, chỉ có một folder mà Lưu Khoa Tân đưa hôm qua, bị Thôi Âu Ninh vứt tùy tiện trên bàn.
Không có gì làm, Thôi Âu Ninh cầm lấy folder và mở ra xem.
Phần đầu là một số báo cáo tài chính và các báo cáo công việc về các dự án quan trọng, Thôi Âu Ninh lướt qua mà không quá chú ý.
Cho đến khi anh nhìn thấy một thứ không bình thường.
Một đống giấy A4 được dùng để ngăn cách với những tài liệu khác.
Trang đầu là một hồ sơ đơn giản, trên đó là một tấm ảnh của một cậu bé tươi cười đáng yêu dưới ánh nắng mặt trời.
Tiếng động từ cửa mở khiến Thôi Âu Ninh quay lại. Cố Chiết Phong mặc chiếc áo ngủ mềm mại và dép lê bước vào, hỏi: "Anh ăn sáng chưa?"
Thôi Âu Ninh không trả lời.
Cố Chiết Phong nhìn anh, cảm thấy có gì đó không ổn: "Thôi Âu Ninh? Sao vậy?"
Thôi Âu Ninh quay lại nhìn cậu, trong mắt có ý cười nhưng không vui: "Cố Chiết Phong, em đang điều tra Lưu Nghi Vĩ à?"
Anh mở folder ra, lật qua hai mươi trang nội dung, tất cả đều liên quan đến Lưu Nghi Vĩ.
Cuối cùng, ba trang giấy tỉ mỉ ghi lại một kế hoạch chi tiết. Dù không có tiêu đề, nhưng Thôi Âu Ninh đọc qua và hiểu ngay nội dung — đó là kế hoạch nhằm vào Lưu Nghi Vĩ, mục đích là tìm hiểu về bối cảnh của cậu ta và lên phương án phong sát hoặc cảnh cáo.
Thôi Âu Ninh hỏi: "Em vì sao muốn điều tra cậu ta?"
Cố Chiết Phong nhìn vào đôi mắt của Thôi Âu Ninh, cảm thấy một sự lo lắng vô hình dâng lên trong lòng, nhưng cậu cố gắng giữ bình tĩnh, suy nghĩ một chút rồi giải thích: "Không phải như anh nghĩ, em chỉ là muốn hiểu về cậu ta, không phải điều tra để phong sát. Em chỉ đơn giản muốn biết về Lưu Nghi Vĩ mà thôi."
Thôi Âu Ninh không phản ứng, không tỏ ra đồng ý hay không đồng ý: "Vì sao lại muốn hiểu cậu ta?"
Cố Chiết Phong nói: "Vì cậu ta là bạn của anh."
Thôi Âu Ninh trầm ngâm, nhấn mạnh từng từ: "Vì cậu ta là bạn của tôi, nên em phải điều tra cậu ta sao? Em tìm hiểu nguồn gốc của cậu ta, thậm chí còn nghiên cứu cách để hủy hoại cậu ta?"
Cố Chiết Phong vội vàng giải thích: "Em không phải muốn làm như vậy. Em chỉ là điều tra theo quy trình thôi. Em vừa điều tra xong Mạch Cốc Trì, họ có thể hiểu lầm mục đích của em, nên mới báo cáo như vậy."
Thôi Âu Ninh nhấn mạnh: "Em vừa nói, Lưu Nghi Vĩ là bạn của anh." Anh nhếch môi, ánh mắt lộ rõ sự không vui và tức giận: "Đây là cách em đối xử với bạn của anh sao? Đây là cách em hiểu về bạn của anh sao?"
...
"Em mang cả đời tư của người ta ra, đóng dấu lên từng trang giấy trắng, thế mà em gọi đó là "hiểu bạn" sao?"
Thôi Âu Ninh quăng folder xuống bàn. Tiếng vang nhỏ, nhưng lại như một cú sét đánh vào lòng Cố Chiết Phong: "Cố Chiết Phong, anh muốn nghe lời thật lòng từ em.Em muốn làm gì?"
Cố Chiết Phong nhìn những tài liệu trên bàn, không biết phải trả lời thế nào.
Cậu có thể nói với Thôi Âu Ninh rằng, khi cậu không thể chịu đựng được, cậu đã có ý định làm gì đó đối với Lưu Nghi Vĩ?
Cậu có thể nói rằng cậu muốn chiếm hữu Thôi Âu Ninh một cách mãnh liệt, đến mức chỉ cần Thôi Âu Ninh liếc mắt một cái, cậu liền có cảm giác muốn che giấu anh ấy khỏi tất cả?
Cậu có thể nói rằng nếu Lưu Nghi Vĩ còn tìm đến Thôi Âu Ninh, cậu sẽ thực sự lặng lẽ phong sát hắn?
Nhưng cậu không thể nói.
Cạau hiểu Thôi Âu Ninh, cậu biết Thôi Âu Ninh không có nhiều bạn bè, và những người bạn của anh ấy đều rất quan trọng với anh. Nếu cậu nói ra điều đó, cậu sẽ khiến Thôi Âu Ninh cảm thấy bị tổn thương, thậm chí có thể mất đi sự tin tưởng của anh.
"Thật sự chỉ là em muốn hiểu về cậu ta, Lưu Khoa Tân hiểu sai ý của em." Cố Chiết Phong nói, giọng điệu thành khẩn: "Không có ý gì khác cả."
Cố Chiết Phong đang nói dối.
Thôi Âu Ninh và Cố Chiết Phong đều hiểu điều này.
Thôi Âu Ninh có chút bực bội, cảm giác như muốn hút thuốc, tay vô thức nắn vuốt nhau.
Nhưng anh không biết mình thật sự muốn nghe câu trả lời gì.
"Anh còn phải quay phim chiều nay, thu xếp chút đi, ăn sáng rồi chuẩn bị đi."
Thôi Âu Ninh không nhìn Cố Chiết Phong, cúi đầu nhìn góc bàn rồi nói: "Anh ra ngoài một chút, đi bộ cho thoải mái."
Anh đi qua Cố Chiết Phong, không để cho góc áo chạm vào cậu.
Thôi Âu Ninh mở cửa đi ra ngoài, cánh cửa vì quán tính mà từ từ khép lại sau lưng.
Trong phòng, Cố Chiết Phong đứng yên, bàn tay siết chặt lại, cắn chặt môi, trầm mặc không nói.