Sau Khi Tỏ Tình Với Ảnh Đế, Tôi Nổi Tiếng
Chương 73: Chỉ là diễn thôi, tất cả đều là giả. Em tỉnh táo lại đi
Sau khi trở lại đoàn phim, quá trình quay phim tiếp tục.
Thực ra đến giờ, câu chuyện đã gần đến hồi kết, diễn biến cũng đã đến đoạn Hách Dần Thư bị phụ thân ép buộc quay về kinh thành, trong khi các bằng hữu của Liên Chu cũng khuyên cậu đừng tiếp tục dây dưa với những kẻ quyền quý kia.
Có người hỏi Liên Chu: "Cậu cố chấp lâu như vậy, rốt cuộc có ý nghĩa gì không?"
Thiếu niên ngồi giữa bãi cỏ, nhẹ giọng đáp: "Có ý nghĩa."
"Ý nghĩa gì?"
"Theo đuổi điều mình muốn, không hổ thẹn với lương tâm."
Nhưng tình yêu của hai người cuối cùng cũng không thể thoát khỏi hiện thực phũ phàng. Phụ thân của Hách Dần Thư dùng tương lai của Liên Chu để gây áp lực, buộc Hách Dần Thư trở về kinh thành để thi cử công danh.
Liên Chu biết, Hách Dần Thư ghét nhất là bị người khác ép buộc.
Thế nhưng Hách Dần Thư lại vì Liên Chu mà sẵn lòng gánh chịu mọi thứ. Hắn đồng ý với yêu cầu của phụ thân mình, chỉ để cầu xin ông không làm tổn thương Liên Chu.
Chàng thiếu gia kiêu ngạo ấy, để chứng minh tình yêu của mình với Liên Chu, thậm chí không ngần ngại nói với người khác:
"Chính tôilà kẻ đã ép buộc Liên Chu ở bên tôi, kẻ đáng hổ thẹn là tôi."
Tình yêu này quá nặng nề, Liên Chu không thể nào đáp lại.
Điều khiến Liên Chu tuyệt vọng hơn cả chính là phụ thân của Hách Dần Thư — người đàn ông đã làm hết mọi điều tồi tệ để ngăn cản tình yêu của họ, thậm chí gần như quỳ xuống cầu xin Liên Chu:
"Ta chỉ có một đứa con trai, nó là niềm hy vọng củaHách gia, là tâm huyết cả đời của chúng ta. Cậu tưởng tôi không muốn nó theo đuổi điều nó mong muốn sao? Nhưng nó là đứa con mà chúng tôi yêu thương nhất, giờ đây lại bị người đời sau lưng chỉ trỏ. Nếu là cậu, cậu có thể nhẫn tâm nhìn nó đi vào con đường sai lầm không? Cậu có thể sao?"
Liên Chu cảm thấy dao động.
Trong câu chuyện của phụ thân Hách Dần Thư, ông ta cũng là một người phụ thân đầy nỗi niềm, không hẳn là kẻ xấu.
Nhưng sự dao động này không phải vì tình yêu của hắn dành cho Hách Dần Thư, mà là vì sự cố chấp chống lại cái gọi là "kẻ xấu" liệu có mang lại điều gì tốt đẹp.
Liên Chu ngồi thật lâu bên bờ hồ nơi họ thường gặp nhau, cuối cùng đưa ra một quyết định.
Ngày Hách Dần Thư sắp rời đi, Liên Chu kéo hắn đến bên hồ và nói:
"Khi đệ đến kinh thành, đừng quay lại tìm huynh nữa."
Hách Dần Thư vội vàng giải thích: "Liên Chu, huynh phải tin đệ! Đệ nhất định sẽ tìm cách quay về! Việc trở lại kinh thành thi cử chỉ là tạm thời nhượng bộ cha đệ, nhưng đệ sẽ không nhượng bộ cả đời!"
Liên Chu bình thản đáp: "Nhưng ta không yêu đệ."
Hắn nhìn vào ánh mắt của Hách Dần Thư, từ kinh ngạc chuyển sang khó hiểu: "Vì sao... Liên Chu... vì sao?"
"Bởi vì quá mạo hiểm. Ban đầu chỉ nghĩ là đùa vui thôi, nhưng kết quả lại phải trả giá quá nhiều, mệt mỏi lắm."
"Tôi không tin! Liên Chu! Tôi không tin! Anh đang lừa tôi, phải không?"
Liên Chu khẽ cười, nói: "Đúng vậy, ta đã lừa đệ, nhưng dù sao chúng ta không thể ở bên nhau được."
Hách Dần Thư sốt ruột, loay hoay suy nghĩ: "Ta đã nói sẽ có cách giải quyết, ta sẽ cố gắng thi đỗ, thăng quan tiến chức, chờ khi đệ làm quan lớn, sẽ không ai dám bắt nạt chúng ta nữa. Khi ấy, chúng ta sẽ có thể sống tự do..."
Liên Chu cắt ngang: "Hách Dần Thư, huynh không muốn cùng đệ đi tiếp con đường này nữa." Hắn nắm chặt cổ áo của Liên Chu, tức giận nói: "Cố gắng thêm một chút không được sao? Một chút cũng không được sao!"
Không thể.
Bởi vì đó là con đường không có lối về.
Dù cả hai đều biết rõ con đường này sẽ chẳng dẫn đến đâu, nhưng họ đã đi được một đoạn dài với nhau.
Liên Chu cầm thanh kiếm của Hách Dần Thư đặt trên bàn, rút kiếm ra và ném vỏ kiếm xuống cỏ, hướng lưỡi kiếm vào ngực mình, chuôi kiếm đưa về phía Hách Dần Thư: "Nào, chúng ta đã từng hứa với nhau rồi."
Hách Dần Thư giận dữ cầm lấy kiếm, mũi kiếm chĩa vào ngực Liên Chu: "Huynh đừng tưởng rằng đệ không dám!"
Liên Chu lặng lẽ nhìn hắn: "Nếu dệ hận ta, vậy thì hãy động thủ đi."
Tay Hách Dần Thư run rẩy không ngừng, trong khi Liên Chu vẫn đứng yên, như thể cả hai thuộc về hai thế giới khác biệt.
"Liên Chu..." Hách Dần Thư nghẹn ngào hỏi: "Đệ hỏi huynh lần cuối cùng, huynhi..."
Liên Chu bất ngờ nắm lấy tay hắn, kéo lưỡi kiếm về phía ngực mình.
Máu đỏ thắm bắn lên lưỡi kiếm trắng muốt, in hằn trong ánh mắt sững sờ của Hách Dần Thư.
"Không! Liên Chu!"
Hách Dần Thư buông kiếm, vội lao tới đỡ lấy thân thể Liên Chu đang dần đổ xuống.
"Vì sao? Vì sao? Vì sao chứ!!!"
Liên Chu ho khẽ, giọng nghẹn ngào pha lẫn máu: "Sau khi ta mất... đệ hãy trở về kinh thành. Trong ngực ta có một lá thư viết cho đệ từ đêm qua. Đệ xem xong rồi hãy xé đi, đừng mang theo..."
"Hách Dần Thư, ta yêu đệ."
"Nhưng... chỉ thế thôi."
Liên Chu khép mắt lại, bàn tay run rẩy của Hách Dần Thư tìm thấy lá thư trong ngực hắn.
Ba chữ ghi trên phong thư:
Gửi Quân Thư
【 Màu áo xanh nhăn nheo, hoa lê rụng đầy, từng nét bút tô điểm quá nồng nàn 】
—— Đêm qua, ta uống rượu, một thân bệ rạc rồi ngủ quên, đến khi tỉnh dậy vẫn là nửa đêm, áo quần nhăn nhúm. Ta lảo đảo đứng dậy, bước đến bên cửa sổ đẩy nhẹ cánh cửa, bên ngoài hoa lê rơi rụng xào xạc.
Ta thấy đẹp quá, liền nảy ý muốn viết vài dòng, nhưng cơn say quá mạnh, khi cầm bút không cẩn thận để mực rơi xuống. Vệt mực đen bám lên giấy Tuyên Thành, rất không đẹp mắt.
【 Uống rượu chỉ thêm sầu, sầu vẫn hoàn sầu, ai thấu hiểu 】
—— Ta nghĩ, nếu chẳng thể vẽ nên hình ảnh, vậy thì tiếp tục uống rượu thôi. Ta tự rót cho mình ly rượu còn dư từ hôm qua, nhưng vẫn không thể nào xua tan nỗi sầu.
Men rượu cùng ý niệm quyện vào lòng, nhưng đáng tiếc không ai hiểu.
【 Đêm nặng trĩu, trăng khuyết cong, mái tóc đen rối, thân gầy xanh xao 】
—— Ta nương bóng đêm mà lén đến ngoài cửa phòng của đệ, dưới ánh trăng ngắm nhìn đệ, mái tóc đen buông dài trên giường, đệ vẫn đẹp như thế.
Nhưng đệ đã gầy đi rất nhiều.
【 Giờ đây, ta nhẫn tâm dùng một nhát kiếm cắt đứt mối tình si, mọi thứ rồi sẽ thành hư không 】
—— Chính khoảnh khắc ấy, ta quyết định dùng thanh kiếm mà ta tặng đệ để kết thúc tất cả.
Vì đệ, cũng vì chính bản thân ta.
【 Thư thanh vẫn như xưa, một người ra đi, cắt đoạn tơ duyên chỉ mong người hiểu 】
【 Năm tháng trôi qua, bến sông xanh, nước lặng trôi 】
【 Người chèo thuyền ngày ấy đã về trong mộng 】
—— Nhiều năm sau, nếu đệ trở lại nơi này, ta nghĩ nơi này vẫn sẽ có tiếng đọc sách vang vọng, có những đứa trẻ đầy nhiệt huyết và khát khao, ngồi nơi chúng ta từng ngồi. Mọi thứ sẽ chẳng khác gì so với trước kia, ngoại trừ dẹd và ta đã chẳng còn bên nhau nữa.
Việc ta cắt đoạn duyên tình chẳng qua là muốn nói với đệ rằng, đừng lưu luyến những gì đã qua.
Chờ khi đệ quay lại bên hồ, nơi mà chúng ta từng ngồi thật lâu, cảnh vật sẽ vẫn như xưa, chỉ có khác là người chèo thuyền ngày đó đã về với giấc mộng từ lâu.
Đời người dài rộng như vậy, ta chỉ chiếm một thoáng ngắn ngủi trong sinh mệnh của đệ. Rồi đệ sẽ gặp gỡ người mới, cũng sẽ yêu một người mới.
Sau này đệ sẽ có chức tước, có vợ hiền con ngoan, sống bình an yên ổn.
Đó là những lời cuối cùng ta muốn nói.
Liên Chu, kính bút.
- --
Cố Chiết Phong hoàn toàn đắm chìm vào vai diễn, nước mắt lặng lẽ rơi trên lá thư nhốm máu. Ánh mắt hướng về Thôi Âu Ninh, gương mặt tái nhợt như thể anh đã thực sự lìa đời. Trong phút chốc, hình ảnh thân thể lạnh băng của Thôi Âu Ninh xuất hiện trong đầu Cố Chiết Phong, trái tim cậu nhói đau, không phân biệt nổi bản thân là Hách Dần Thư hay vẫn là chính mình. Lời nói nghẹn ngào nơi cuống họng không thốt ra được, nước mắt cứ thế rơi xuống.
Cậu cảm thấy một lực kéo vô hình từ bóng tối, khiến tay cậu muốn nắm chặt vai Thôi Âu Ninh, thậm chí có ý nghĩ rút thanh kiếm từ ngực Thôi Âu Ninh và đâm vào ngực mình.
Không ai trong đoàn làm phim nhận ra sự khác thường của Cố Chiết Phong. Bên ngoài, nhân viên đã bắt đầu lấy khăn lau nước mắt. Mọi người quên mất rằng mình đang xem một cảnh diễn, quên mất ánh đèn phản chiếu, micro ghi âm, máy quay phim khắp nơi. Phút giây ấy, họ như đang chứng kiến cảnh sinh ly tử biệt của hai người yêu nhau trong nỗi đau khổ tột cùng.
Theo kịch bản, Thôi Âu Ninh lẽ ra phải "chết."
Cảnh này càng nặng nề, cảm xúc của Thôi Âu Ninh càng chìm đắm, khiến anh khó lòng thoát khỏi vai diễn sau khi quay xong.
Quả nhiên, anh hoàn toàn chìm vào vai diễn.
Nhưng hôm nay dường như có điều gì đó không như bình thường.
Thôi Âu Ninh nhắm nghiền mắt, giữ hơi thở đều đặn như người "chết", vốn dĩ anh sẽ giữ nguyên trạng thái này cho đến khi đạo diễn Trần Hoành Ba hô "cut!".
Lúc đó, anh sẽ không lập tức thoát vai nhưng theo phản xạ sẽ dần chuyển sang trạng thái khác.
Nhưng hôm nay thật sự rất khác thường, điều gì đó thúc giục anh làm một hành động không giống như mọi khi.
Một giọt nước mắt lớn dừng lại bên môi anh, rồi chậm rãi thấm vào môi.
Một dư vị đắng ngắt.
Thôi Âu Ninh vốn dĩ không nên mở mắt, nhưng lại bất chợt mở ra.
Trước mắt anh, Cố Chiết Phong khóc trong nỗi đau cùng cực, nước mắt gần như phủ kín khuôn mặt tuấn tú của người đối diện. Đôi mắt ấy, như một hồ nước đong đầy, chứa đầy nỗi khổ và tuyệt vọng giằng xé không cách nào thoát ra.
Thôi Âu Ninh hé mở đôi mắt, ánh nhìn lạc vào sâu thẳm trong đáy mắt Cố Chiết Phong.
Cảnh tượng này quá giống với những gì từng xảy ra, khiến Cố Chiết Phong nhìn thấy mà lòng xót xa. Trong khoảnh khắc ấy, cậu như lạc vào ký ức đau thương cùng với Thôi Âu Ninh.
Đạo diễn Trần Hoành Ba nhìn thấy Thôi Âu Ninh mở mắt, lập tức nhớ ra rằng cảnh quay đã đến hồi kết thúc. Ông lau nước mắt, định hô "cut", nhưng ngay lúc ấy, Thôi Âu Ninh bỗng chống tay xuống đất, cố gắng ngồi dậy.
Và ngay khoảnh khắc ấy, anh đã hôn Cố Chiết Phong.
Thôi Âu Ninh nhẹ nhàng chạm môi cạu, thì thầm chỉ đủ cho hai người nghe thấy:
"Đây chỉ là diễn xuất, tất cả đều là giả, em hãy tỉnh lại nào."
"Cố Chiết Phong."
Đôi mắt Cố Chiết Phong khẽ run lên, lớp khói mù trong ánh mắt cậu từ từ tan biến, để lộ đôi đồng tử nâu đậm xinh đẹp.
Trước khi tách ra, Thôi Âu Ninh khẽ nói thêm một câu cuối cùng:
"Chúng ta sẽ không như họ. Nếu đã chọn ở bên nhau, chỉ có thể sống tốt mới giải quyết được mọi vấn đề, ch·ết chẳng mang lại điều gì cả."
Cố Chiết Phong chớp mắt, và giọt nước mắt cuối cùng chậm rãi rơi xuống, đôi mắt cậu lại trong trẻo sáng ngời.
Thôi Âu Ninh nở một nụ cười dịu dàng.
Ngày trước, chính em đã từng đánh thức tôi, lần này đến lượt tôi đánh thức em.
Thực ra đến giờ, câu chuyện đã gần đến hồi kết, diễn biến cũng đã đến đoạn Hách Dần Thư bị phụ thân ép buộc quay về kinh thành, trong khi các bằng hữu của Liên Chu cũng khuyên cậu đừng tiếp tục dây dưa với những kẻ quyền quý kia.
Có người hỏi Liên Chu: "Cậu cố chấp lâu như vậy, rốt cuộc có ý nghĩa gì không?"
Thiếu niên ngồi giữa bãi cỏ, nhẹ giọng đáp: "Có ý nghĩa."
"Ý nghĩa gì?"
"Theo đuổi điều mình muốn, không hổ thẹn với lương tâm."
Nhưng tình yêu của hai người cuối cùng cũng không thể thoát khỏi hiện thực phũ phàng. Phụ thân của Hách Dần Thư dùng tương lai của Liên Chu để gây áp lực, buộc Hách Dần Thư trở về kinh thành để thi cử công danh.
Liên Chu biết, Hách Dần Thư ghét nhất là bị người khác ép buộc.
Thế nhưng Hách Dần Thư lại vì Liên Chu mà sẵn lòng gánh chịu mọi thứ. Hắn đồng ý với yêu cầu của phụ thân mình, chỉ để cầu xin ông không làm tổn thương Liên Chu.
Chàng thiếu gia kiêu ngạo ấy, để chứng minh tình yêu của mình với Liên Chu, thậm chí không ngần ngại nói với người khác:
"Chính tôilà kẻ đã ép buộc Liên Chu ở bên tôi, kẻ đáng hổ thẹn là tôi."
Tình yêu này quá nặng nề, Liên Chu không thể nào đáp lại.
Điều khiến Liên Chu tuyệt vọng hơn cả chính là phụ thân của Hách Dần Thư — người đàn ông đã làm hết mọi điều tồi tệ để ngăn cản tình yêu của họ, thậm chí gần như quỳ xuống cầu xin Liên Chu:
"Ta chỉ có một đứa con trai, nó là niềm hy vọng củaHách gia, là tâm huyết cả đời của chúng ta. Cậu tưởng tôi không muốn nó theo đuổi điều nó mong muốn sao? Nhưng nó là đứa con mà chúng tôi yêu thương nhất, giờ đây lại bị người đời sau lưng chỉ trỏ. Nếu là cậu, cậu có thể nhẫn tâm nhìn nó đi vào con đường sai lầm không? Cậu có thể sao?"
Liên Chu cảm thấy dao động.
Trong câu chuyện của phụ thân Hách Dần Thư, ông ta cũng là một người phụ thân đầy nỗi niềm, không hẳn là kẻ xấu.
Nhưng sự dao động này không phải vì tình yêu của hắn dành cho Hách Dần Thư, mà là vì sự cố chấp chống lại cái gọi là "kẻ xấu" liệu có mang lại điều gì tốt đẹp.
Liên Chu ngồi thật lâu bên bờ hồ nơi họ thường gặp nhau, cuối cùng đưa ra một quyết định.
Ngày Hách Dần Thư sắp rời đi, Liên Chu kéo hắn đến bên hồ và nói:
"Khi đệ đến kinh thành, đừng quay lại tìm huynh nữa."
Hách Dần Thư vội vàng giải thích: "Liên Chu, huynh phải tin đệ! Đệ nhất định sẽ tìm cách quay về! Việc trở lại kinh thành thi cử chỉ là tạm thời nhượng bộ cha đệ, nhưng đệ sẽ không nhượng bộ cả đời!"
Liên Chu bình thản đáp: "Nhưng ta không yêu đệ."
Hắn nhìn vào ánh mắt của Hách Dần Thư, từ kinh ngạc chuyển sang khó hiểu: "Vì sao... Liên Chu... vì sao?"
"Bởi vì quá mạo hiểm. Ban đầu chỉ nghĩ là đùa vui thôi, nhưng kết quả lại phải trả giá quá nhiều, mệt mỏi lắm."
"Tôi không tin! Liên Chu! Tôi không tin! Anh đang lừa tôi, phải không?"
Liên Chu khẽ cười, nói: "Đúng vậy, ta đã lừa đệ, nhưng dù sao chúng ta không thể ở bên nhau được."
Hách Dần Thư sốt ruột, loay hoay suy nghĩ: "Ta đã nói sẽ có cách giải quyết, ta sẽ cố gắng thi đỗ, thăng quan tiến chức, chờ khi đệ làm quan lớn, sẽ không ai dám bắt nạt chúng ta nữa. Khi ấy, chúng ta sẽ có thể sống tự do..."
Liên Chu cắt ngang: "Hách Dần Thư, huynh không muốn cùng đệ đi tiếp con đường này nữa." Hắn nắm chặt cổ áo của Liên Chu, tức giận nói: "Cố gắng thêm một chút không được sao? Một chút cũng không được sao!"
Không thể.
Bởi vì đó là con đường không có lối về.
Dù cả hai đều biết rõ con đường này sẽ chẳng dẫn đến đâu, nhưng họ đã đi được một đoạn dài với nhau.
Liên Chu cầm thanh kiếm của Hách Dần Thư đặt trên bàn, rút kiếm ra và ném vỏ kiếm xuống cỏ, hướng lưỡi kiếm vào ngực mình, chuôi kiếm đưa về phía Hách Dần Thư: "Nào, chúng ta đã từng hứa với nhau rồi."
Hách Dần Thư giận dữ cầm lấy kiếm, mũi kiếm chĩa vào ngực Liên Chu: "Huynh đừng tưởng rằng đệ không dám!"
Liên Chu lặng lẽ nhìn hắn: "Nếu dệ hận ta, vậy thì hãy động thủ đi."
Tay Hách Dần Thư run rẩy không ngừng, trong khi Liên Chu vẫn đứng yên, như thể cả hai thuộc về hai thế giới khác biệt.
"Liên Chu..." Hách Dần Thư nghẹn ngào hỏi: "Đệ hỏi huynh lần cuối cùng, huynhi..."
Liên Chu bất ngờ nắm lấy tay hắn, kéo lưỡi kiếm về phía ngực mình.
Máu đỏ thắm bắn lên lưỡi kiếm trắng muốt, in hằn trong ánh mắt sững sờ của Hách Dần Thư.
"Không! Liên Chu!"
Hách Dần Thư buông kiếm, vội lao tới đỡ lấy thân thể Liên Chu đang dần đổ xuống.
"Vì sao? Vì sao? Vì sao chứ!!!"
Liên Chu ho khẽ, giọng nghẹn ngào pha lẫn máu: "Sau khi ta mất... đệ hãy trở về kinh thành. Trong ngực ta có một lá thư viết cho đệ từ đêm qua. Đệ xem xong rồi hãy xé đi, đừng mang theo..."
"Hách Dần Thư, ta yêu đệ."
"Nhưng... chỉ thế thôi."
Liên Chu khép mắt lại, bàn tay run rẩy của Hách Dần Thư tìm thấy lá thư trong ngực hắn.
Ba chữ ghi trên phong thư:
Gửi Quân Thư
【 Màu áo xanh nhăn nheo, hoa lê rụng đầy, từng nét bút tô điểm quá nồng nàn 】
—— Đêm qua, ta uống rượu, một thân bệ rạc rồi ngủ quên, đến khi tỉnh dậy vẫn là nửa đêm, áo quần nhăn nhúm. Ta lảo đảo đứng dậy, bước đến bên cửa sổ đẩy nhẹ cánh cửa, bên ngoài hoa lê rơi rụng xào xạc.
Ta thấy đẹp quá, liền nảy ý muốn viết vài dòng, nhưng cơn say quá mạnh, khi cầm bút không cẩn thận để mực rơi xuống. Vệt mực đen bám lên giấy Tuyên Thành, rất không đẹp mắt.
【 Uống rượu chỉ thêm sầu, sầu vẫn hoàn sầu, ai thấu hiểu 】
—— Ta nghĩ, nếu chẳng thể vẽ nên hình ảnh, vậy thì tiếp tục uống rượu thôi. Ta tự rót cho mình ly rượu còn dư từ hôm qua, nhưng vẫn không thể nào xua tan nỗi sầu.
Men rượu cùng ý niệm quyện vào lòng, nhưng đáng tiếc không ai hiểu.
【 Đêm nặng trĩu, trăng khuyết cong, mái tóc đen rối, thân gầy xanh xao 】
—— Ta nương bóng đêm mà lén đến ngoài cửa phòng của đệ, dưới ánh trăng ngắm nhìn đệ, mái tóc đen buông dài trên giường, đệ vẫn đẹp như thế.
Nhưng đệ đã gầy đi rất nhiều.
【 Giờ đây, ta nhẫn tâm dùng một nhát kiếm cắt đứt mối tình si, mọi thứ rồi sẽ thành hư không 】
—— Chính khoảnh khắc ấy, ta quyết định dùng thanh kiếm mà ta tặng đệ để kết thúc tất cả.
Vì đệ, cũng vì chính bản thân ta.
【 Thư thanh vẫn như xưa, một người ra đi, cắt đoạn tơ duyên chỉ mong người hiểu 】
【 Năm tháng trôi qua, bến sông xanh, nước lặng trôi 】
【 Người chèo thuyền ngày ấy đã về trong mộng 】
—— Nhiều năm sau, nếu đệ trở lại nơi này, ta nghĩ nơi này vẫn sẽ có tiếng đọc sách vang vọng, có những đứa trẻ đầy nhiệt huyết và khát khao, ngồi nơi chúng ta từng ngồi. Mọi thứ sẽ chẳng khác gì so với trước kia, ngoại trừ dẹd và ta đã chẳng còn bên nhau nữa.
Việc ta cắt đoạn duyên tình chẳng qua là muốn nói với đệ rằng, đừng lưu luyến những gì đã qua.
Chờ khi đệ quay lại bên hồ, nơi mà chúng ta từng ngồi thật lâu, cảnh vật sẽ vẫn như xưa, chỉ có khác là người chèo thuyền ngày đó đã về với giấc mộng từ lâu.
Đời người dài rộng như vậy, ta chỉ chiếm một thoáng ngắn ngủi trong sinh mệnh của đệ. Rồi đệ sẽ gặp gỡ người mới, cũng sẽ yêu một người mới.
Sau này đệ sẽ có chức tước, có vợ hiền con ngoan, sống bình an yên ổn.
Đó là những lời cuối cùng ta muốn nói.
Liên Chu, kính bút.
- --
Cố Chiết Phong hoàn toàn đắm chìm vào vai diễn, nước mắt lặng lẽ rơi trên lá thư nhốm máu. Ánh mắt hướng về Thôi Âu Ninh, gương mặt tái nhợt như thể anh đã thực sự lìa đời. Trong phút chốc, hình ảnh thân thể lạnh băng của Thôi Âu Ninh xuất hiện trong đầu Cố Chiết Phong, trái tim cậu nhói đau, không phân biệt nổi bản thân là Hách Dần Thư hay vẫn là chính mình. Lời nói nghẹn ngào nơi cuống họng không thốt ra được, nước mắt cứ thế rơi xuống.
Cậu cảm thấy một lực kéo vô hình từ bóng tối, khiến tay cậu muốn nắm chặt vai Thôi Âu Ninh, thậm chí có ý nghĩ rút thanh kiếm từ ngực Thôi Âu Ninh và đâm vào ngực mình.
Không ai trong đoàn làm phim nhận ra sự khác thường của Cố Chiết Phong. Bên ngoài, nhân viên đã bắt đầu lấy khăn lau nước mắt. Mọi người quên mất rằng mình đang xem một cảnh diễn, quên mất ánh đèn phản chiếu, micro ghi âm, máy quay phim khắp nơi. Phút giây ấy, họ như đang chứng kiến cảnh sinh ly tử biệt của hai người yêu nhau trong nỗi đau khổ tột cùng.
Theo kịch bản, Thôi Âu Ninh lẽ ra phải "chết."
Cảnh này càng nặng nề, cảm xúc của Thôi Âu Ninh càng chìm đắm, khiến anh khó lòng thoát khỏi vai diễn sau khi quay xong.
Quả nhiên, anh hoàn toàn chìm vào vai diễn.
Nhưng hôm nay dường như có điều gì đó không như bình thường.
Thôi Âu Ninh nhắm nghiền mắt, giữ hơi thở đều đặn như người "chết", vốn dĩ anh sẽ giữ nguyên trạng thái này cho đến khi đạo diễn Trần Hoành Ba hô "cut!".
Lúc đó, anh sẽ không lập tức thoát vai nhưng theo phản xạ sẽ dần chuyển sang trạng thái khác.
Nhưng hôm nay thật sự rất khác thường, điều gì đó thúc giục anh làm một hành động không giống như mọi khi.
Một giọt nước mắt lớn dừng lại bên môi anh, rồi chậm rãi thấm vào môi.
Một dư vị đắng ngắt.
Thôi Âu Ninh vốn dĩ không nên mở mắt, nhưng lại bất chợt mở ra.
Trước mắt anh, Cố Chiết Phong khóc trong nỗi đau cùng cực, nước mắt gần như phủ kín khuôn mặt tuấn tú của người đối diện. Đôi mắt ấy, như một hồ nước đong đầy, chứa đầy nỗi khổ và tuyệt vọng giằng xé không cách nào thoát ra.
Thôi Âu Ninh hé mở đôi mắt, ánh nhìn lạc vào sâu thẳm trong đáy mắt Cố Chiết Phong.
Cảnh tượng này quá giống với những gì từng xảy ra, khiến Cố Chiết Phong nhìn thấy mà lòng xót xa. Trong khoảnh khắc ấy, cậu như lạc vào ký ức đau thương cùng với Thôi Âu Ninh.
Đạo diễn Trần Hoành Ba nhìn thấy Thôi Âu Ninh mở mắt, lập tức nhớ ra rằng cảnh quay đã đến hồi kết thúc. Ông lau nước mắt, định hô "cut", nhưng ngay lúc ấy, Thôi Âu Ninh bỗng chống tay xuống đất, cố gắng ngồi dậy.
Và ngay khoảnh khắc ấy, anh đã hôn Cố Chiết Phong.
Thôi Âu Ninh nhẹ nhàng chạm môi cạu, thì thầm chỉ đủ cho hai người nghe thấy:
"Đây chỉ là diễn xuất, tất cả đều là giả, em hãy tỉnh lại nào."
"Cố Chiết Phong."
Đôi mắt Cố Chiết Phong khẽ run lên, lớp khói mù trong ánh mắt cậu từ từ tan biến, để lộ đôi đồng tử nâu đậm xinh đẹp.
Trước khi tách ra, Thôi Âu Ninh khẽ nói thêm một câu cuối cùng:
"Chúng ta sẽ không như họ. Nếu đã chọn ở bên nhau, chỉ có thể sống tốt mới giải quyết được mọi vấn đề, ch·ết chẳng mang lại điều gì cả."
Cố Chiết Phong chớp mắt, và giọt nước mắt cuối cùng chậm rãi rơi xuống, đôi mắt cậu lại trong trẻo sáng ngời.
Thôi Âu Ninh nở một nụ cười dịu dàng.
Ngày trước, chính em đã từng đánh thức tôi, lần này đến lượt tôi đánh thức em.