Sau Khi Tỏ Tình Với Ảnh Đế, Tôi Nổi Tiếng
Chương 70: Vương Kha, lấy khăn giấy cho anh
Chất lỏng từ quả trứng vỡ bám trên tóc, bốc lên mùi tanh nồng, từng giọt theo lọn tóc của Thôi Âu Ninh nhỏ xuống, chảy xuống cổ áo của anh.
Bên cạnh, các nữ sinh hét lên, còn Cố Chiết Phong thì đỏ mắt, không kiềm chế được: "Vương Kha! Khăn giấy!"
Vương Kha lúc này nào còn tâm trạng để ghép đôi CP, vội lấy khăn ướt từ trong túi ra, đưa cho Cố Chiết Phong.
Nhưng Cố Chiết Phong không đưa tay ra nhận.
Cậu định đưa tay lên, nhưng Thôi Âu Ninh lại nắm chặt tay cậu, giữ ở phía dưới.
Cố Chiết Phong ngạc nhiên nhìn Thôi Âu Ninh.
Thôi Âu Ninh khẽ lắc đầu, gần như không để ai nghe thấy, rồi quay ánh mắt đi, một lần nữa ấn tay của Cố Chiết Phong xuống, tay chạm nhẹ một thoáng, gần như không ai nhận ra.
Thôi Âu Ninh nói khẽ: "Vương Kha, đưa khăn giấy cho anh."
Vương Kha không chần chừ, cầm lấy khăn ướt, bắt đầu lau sạch chất lỏng trên đầu Thôi Âu Ninh. Một nhân viên khác cũng lấy túi nhỏ, nhặt từng mảnh vỡ của vỏ trứng và khăn giấy đã dùng, gói gọn gàng lại.
"Chính là hắn!!" Đội trưởng an ninh cao gần 1m9, đang tuần tra xung quanh, chợt nhận ra kẻ vừa gây chuyện đang lẩn trong đám đông, liền lớn tiếng kêu lên.
Trên cổ tay Cố Chiết Phong vẫn còn vương lại chút hơi ấm từ Thôi Âu Ninh. Cậu nghiến răng, siết chặt nắm đấm, nói dứt khoát: "Chặn hắn lại cho tôi!"
Đội trưởng an ninh đang định ra lệnh, thì nghe Thôi Âu Ninh nói: "Không cần."
Giọng anh tuy không lớn, nhưng đủ sức thuyết phục, khiến đội an ninh lưỡng lự, không biết nên làm gì. Thôi Âu Ninh ngẩng đầu nhìn fan hâm mộ và những người đang cầm máy quay, lo lắng cho tình hình. Anh nói nhẹ nhàng: "Người quá đông, nếu đuổi theo hắn lúc này dễ gây ra giẫm đạp. Chúng ta cứ về trước, báo cảnh sát, sau đó giao lại đoạn video này cho họ xử lý là được."
Thôi Âu Ninh lấy thêm một tờ khăn giấy từ tay nhân viên, cúi xuống lau sạch những vết bẩn trên mặt đất, rồi đứng lên mỉm cười với fan: "Mọi người không sao chứ? Chúng ta đã đến gần cổng, nếu ai đến để gặp tôi thì có thể ra về được rồi. Chúng tôi sắp lên xe, mọi người nhớ chú ý an toàn nhé."
Thôi Âu Ninh nghiêng đầu nhìn Cố Chiết Phong, giọng nói lễ phép nhưng lạnh nhạt: "Cố lão sư, anh không sao chứ? Chúng ta hãy đi tới phòng chờ ở sân bay trước, xin lỗi vì đã làm phiền mọi người..."
Còn chưa nói hết câu, Cố Chiết Phong đã xoay người bước đi, không nói một lời. Nhìn biểu cảm của cậu lúc này, ai cũng nhận ra là cậu đang không vui.
Vương Kha hỏi: "Anh, giờ chúng ta vào phòng chờ luôn chứ?"
Thôi Âu Ninh gật đầu đáp: "Ừ, sau đó liên hệ với nhân viên sân bay, không cần bảo an ra mặt, nếu không có thể gây ra vấn đề an toàn công cộng, rất khó xử lý."
Thôi Âu Ninh là một ngôi sao, vừa bị ném trứng thối ngay trước cửa sân bay, mà bên cạnh anh lại là Cố Chiết Phong, người nổi tiếng mà ai cũng biết. Nhân viên sân bay nhanh chóng chạy đến khi biết chuyện này.
Nhóm của họ được nhân viên sân bay dẫn đến phòng chờ, Thôi Âu Ninh vào nhà vệ sinh thay quần áo, nhân viên nhanh chóng giúp anh xử lý tóc. Khoảng mười phút sau, nhân viên sân bay quay lại cùng với hai bảo an, áp giải kẻ ném trứng vào phòng chờ.
Nhân viên sân bay tỏ vẻ hài lòng: "May là hắn chưa kịp đi xa, chúng tôi đã bắt lại được, không cần phải phiền đến cảnh sát."
Thôi Âu Ninh nhận ra ý tứ ẩn trong lời nói của nhân viên – họ không muốn báo cảnh sát.
Nhân viên sân bay cũng không giấu giếm ý định, nói thẳng: "Chuyện là thế này, Cố ảnh đế, Thôi lão sư, sự việc này thực ra không nhỏ, nhưng cũng chưa gây nguy hại lớn. Nếu được, chúng tôi có thể giải quyết riêng, không cần làm lớn chuyện được không?"
Vương Kha giận dữ nói: "Sao có thể nói là không nguy hại lớn được! Thôi ca là người nổi tiếng, một ngôi sao bị ném trứng trước mặt mọi người, đây chẳng phải là vấn đề nghiêm trọng sao?"
Nhân viên sân bay khó xử đáp: "Nhưng mà không có thương tích thực sự, báo cảnh sát cũng không giải quyết được gì."
"Thế nào là không giải quyết được?" Cố Chiết Phong, từ nãy giờ vẫn im lặng, bất ngờ lên tiếng: "Theo Luật Quản lý An ninh, nếu hành vi gây ảnh hưởng nghiêm trọng, có thể yêu cầu bồi thường hoặc giam giữ hành chính."
Nghe đến "giam giữ hành chính," kẻ ném trứng nhảy dựng lên: "Chỉ là quả trứng thối thôi mà, tôi ném thì làm sao! Xem ai dám giam tôi!"
Người đó bị hai bảo an giữ chặt, Cố Chiết Phong lạnh lùng nhìn như xem một vai hề: "Nói với tôi vô ích, tốt nhất tự giải thích với cảnh sát đi."
Nhân viên sân bay vẫn muốn giải quyết nhẹ nhàng, bởi vì chuyện này nếu làm lớn có thể ảnh hưởng đến danh tiếng của họ, lại còn bị lãnh đạo trách mắng: "Cố ảnh đế, nếu được, hay là để chúng tôi yêu cầu hắn bồi thường một chút..."
Cố Chiết Phong mặt không biểu cảm nói: "Anh nghĩ bao nhiêu thì đủ, tôi sẽ bồi gấp đôi."
Nhân viên sân bay nghe câu đầu còn hiểu, nhưng câu sau thì ngơ ngác: "Sao ngài lại trả tiền?"
"Để cho anh im cái miệng ngu ngốc của mình lại."
Nhân viên sân bay:......QAQ
Trong lúc đó, Thôi Âu Ninh bước đến trước mặt kẻ ném trứng, giọng bình tĩnh hỏi: "Vì sao anh lại ném trứng vào tôi?"
Người đó khinh miệt nhổ nước bọt: " Mày là loại bán d.âm rẻ tiền, còn cần lý do để ném sao?"
Thôi Âu Ninh bình tĩnh hỏi: "Anh cứ nói tôi là bán dâ.m, vậy chính mắt anh đã thấy tôi bán chưa?"
Người kia đáp: "Mọi người đều đang nói! Chẳng lẽ là giả à?"
"Vậy họ làm sao mà biết được?"
"Trên mạng có ảnh chụp!"
"Anh đã xem bức ảnh đó chưa? Trong đó chụp được điều gì?"
"Chụp ngươi đang làm chuyện ghê tởm!"
"Anh có nhìn thấy rõ ràng đó là tôi, đang làm chuyện đó không?"
"Tôi chưa tận mắt thấy, nhưng rất nhiều người đều thấy rồi!"
"Được, vậy anh lấy bức ảnh đó ra cho tôi xem."
Người đó nghẹn lời, rồi nói lúng túng: "Chuyện... loại này, chắc chắn đã bị xóa sạch rồi!"
Thôi Âu Ninh nói: "Vậy là anh chưa từng tận mắt thấy, vậy dựa vào đâu mà kết luận tôi bán dâ.m?"
"Vì mọi người đều nói! Rất nhiều người đều thấy!"
"Anh thật ngốc." Thôi Âu Ninh đột nhiên cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt người đó: "Anh bị người khác lừa, hiểu không?"
Người đó bỗng cảm thấy có chút bối rối, đột nhiên thấy hơi chột dạ, ấp úng: "Lừa... Lừa cái gì mà lừa?"
Thôi Âu Ninh đáp: "Tôi nói là có người đã lừa anh."
"Mày nói nhảm! Họ lừa tao thì được gì?"
Thôi Âu Ninh nhẹ nhàng hỏi lại: "Họ đã nói với anh thế nào? Họ bảo tôi là đồng tính, bán dâ.m để tiến thân, để giành được vai diễn chính trong phim, đúng không?"
Người đó hậm hực nói: "Tao mặc kệ mày có vai diễn chính hay không, tao không quan tâm, chỉ thấy ghê tởm mày thôi!"
"Anh thấy ghê tởm vì chuyện bán dâ.m?"
"Đúng!"
Thôi Âu Ninh khẽ cười một tiếng. Tiếng cười của anh khiến những người xung quanh ngơ ngác. "Anh chưa từng nghĩ đến một khả năng khác sao?"
Người đó bị ánh mắt của Thôi Âu Ninh làm cho bối rối, dù vậy vẫn cố mạnh miệng: "Khả năng... khả năng gì?"
Thôi Âu Ninh nghiêm túc nói: "Có người cố ý muốn hại anh."
Người đó tức giận đáp: "Mày nói nhảm!"
"Không, tôi nghiêm túc đấy." Thôi Âu Ninh đáp, giọng điềm đạm, "Anh có thể không biết, nhưng hiện giờ trên mạng đã làm sáng tỏ rõ ràng rằng chuyện tôi bán dâ.m hoàn toàn không tồn tại, và có bằng chứng chứng minh rằng tất cả đều là bịa đặt."
"Nhưng giữa tình huống đã rõ ràng như vậy, vẫn có người tiếp tục nói với anh rằng tôi là một kẻ bán dâ.m, tương đương với việc gieo vào anh những lời đồn. Vậy hắn muốn đạt được điều gì khi làm vậy?"
"Bởi vì hắn biết anh căm ghét những kẻ bán dâ.m, chắc chắn anh đã từng bị tổn thương vì điều đó, đúng không?"
Giọng Thôi Âu Ninh trở nên nhẹ nhàng như thì thầm bên tai người đàn ông kia, tựa hồ như một lời dụ dỗ của ác quỷ: "Hắn lợi dụng sự căm ghét này của anh, khiến anh bị phẫn nộ che mờ lý trí, làm cho anh hành động thiếu suy nghĩ... Anh có bao giờ nghĩ rằng bình thường mình sẽ ném trứng thối vào ai không? Có bao nhiêu kẻ bán dâ.m ở cửa hàng vịt quay, anh đã từng ném vào ai chưa? Vậy tại sao lại tới sân bay hôm nay? Anh thực sự ghét tôi đến nỗi phải tìm hiểu lịch trình của tôi sao?"
"Anh sẽ không." Thôi Âu Ninh khẳng định chắc chắn. "Anh sẽ không làm vậy. Vậy nên hãy suy nghĩ kỹ, là ai đã nói cho anh biết về lịch trình của tôi, ai đã khơi mào sự thù hận này trong anh, và ai khiến anh ghét bỏ tôi đến thế?"
"Nếu tôi thực sự là một kẻ bán dâ.m thì thôi, nhưng đằng này, tôi chỉ là một người bị oan. Khi anh ném vào tôi, không phải như ném vào một người bình thường, vì tôi là người của công chúng. Anh sẽ bị phạt, thậm chí có thể bị giam giữ."
Nghe đến đó, người kia toát mồ hôi lạnh, run giọng: "Tôi không muốn bị giam! Giam giữ không phải là đi tù sao! Tôi không muốn vào tù!"
"Đúng, anh không muốn, nhưng có người lại muốn điều đó xảy ra với anh."
Lời của Thôi Âu Ninh khiến người kia sững người, hàng loạt ý nghĩ ùa đến trong đầu, dần dần bừng tỉnh. Hắn dường như... thật sự đã bị lợi dụng! Không ngờ người kia lại thân thiết với mình đột ngột như vậy, không ngờ hắn tự dưng hay tám chuyện với mình... Hắn cứ ngỡ rằng mối quan hệ của hai người đã tốt hơn, hóa ra là vì...
Chân hắn bắt đầu run rẩy, phẫn nộ nhường chỗ cho sự tỉnh táo: "Tôi... không phải... tôi không cố ý..."
"Không sao đâu, tôi cũng từng bị hãm hại, tôi hiểu cảm giác đó."
Thôi Âu Ninh nhẹ nhàng vỗ vai người kia, nói: "Hiểu lầm được giải thích rồi thì không còn gì nữa. Tôi không phải kẻ bán dâ.m, và tôi rất vui khi anh không phải một người xấu thật sự."
Anh quay sang bảo vệ và gật đầu: "Không sao rồi, có thể thả ra."
Bảo vệ hơi do dự nhưng rồi cũng thả tay. Người kia quỳ sụp xuống đất, bắt đầu khóc nức nở: "Xin lỗi... Tôi không biết... Hóa ra người đó thật sự không đáng tin! Tôi không muốn vào tù! Tôi không cố ý làm vậy! Sao tên khốn đó lại làm thế với tôi..."
Hắn khóc một hồi lâu, rồi từ từ nín lặng, lau khô nước mắt. Khi ngẩng lên, điều đầu tiên hắn thấy chính là Thôi Âu Ninh đứng trước mặt, đang nhìn hắn với ánh mắt trầm lặng.
Người nọ cắn môi ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng cũng mở lời: "Xin... xin lỗi..."
"Không sao," Thôi Âu Ninh nhẹ nhàng đáp: "việc anh nhận ra mình bị lừa gạt cũng là điều tốt."
Người kia cúi đầu lau nước mắt: "Tôi... tôi có thể làm gì bây giờ... Có cần đền tiền không... Anh có thể không đưa tôi đi gặp cảnh sát được không... tôi..."
"Không cần. Tôi không yêu cầu anh đền tiền, cũng không làm anh phải ngồi tù. Chỉ cần anh làm một việc nhỏ thôi."
Người nọ vội vàng hỏi: "Là việc gì?"
Thôi Âu Ninh nói: "Tôi cần anh lên mạng công khai giải thích toàn bộ sự việc, tại sao anh lại ghét tôi, tại sao lại ném trứng vào tôi, sau đó xin lỗi công khai là được."
Điều này thật sự quá đơn giản, người nọ liền gật đầu liên tục: "Được, được! Tôi có thể làm!"
Để tỏ thành ý, hắn còn thêm: "Tôi có thể quay video giải thích! Tôi sẵn sàng làm tất cả!"
Thôi Âu Ninh gật đầu: "Tốt, anh có mang điện thoại chứ? Hãy làm ngay tại đây đi, chúng ta giải quyết dứt điểm chuyện này luôn, được chứ?"
Người nọ lại gật đầu không ngừng: "Được, được! Tôi làm ngay!"
Thôi Âu Ninh quay sang một nhân viên trong đoàn và nói: "Tiểu Toàn, tôi nhớ cậu thuộc đội truyền thông đúng không?"
Tiểu Toàn gật đầu: "Đúng vậy, Thôi ca."
"Cậu rất giỏi trong việc truyền đạt. Vậy hãy giúp vị này một chút khi anh ta quay video giải thích, được không?"
Nói là "giúp đỡ," nhưng thực chất là hỗ trợ để kiểm soát nội dung, đảm bảo rằng mọi lời nói và thông tin đều được điều chỉnh chính xác.
Tiểu Toàn ngay lập tức hiểu ý của Thôi Âu Ninh, nở nụ cười rồi tiến lại gần người kia: "Vâng, Thôi ca. Chào anh, tôi là Tiểu Toàn. Khi anh viết, nếu có vấn đề gì, anh cứ hỏi tôi nhé..."
Bên này, Thôi Âu Ninh và đoàn người được nhân viên sân bay hộ tống rời khỏi phòng nghỉ, đi về hướng bãi đỗ xe ngầm.
Cố Chiết Phong nói: "Tiểu Toàn sẽ ở lại đây trước, lát nữa sẽ có người từ bộ phận xã giao đến hỗ trợ kiểm tra nội dung."
Thôi Âu Ninh gật đầu: "Cảm ơn em."
Nói xong, Cố Chiết Phong im lặng, còn Vương Kha thì không giấu nổi sự phấn khích, tiến đến nói: "Thôi ca, anh đúng là đỉnh quá!"
Nhìn bộ dáng phấn khích, mặt đỏ bừng của cô, Thôi Âu Ninh cười nhẹ: "Đâu có gì ghê gớm đâu..."
Vương Kha nói: "Thần kỳ thật đấy! Sao anh có thể khiến hắn khóc lóc, xin lỗi ngay lập tức như vậy!"
Thôi Âu Ninh cười: "Không có gì, chỉ là một chút mẹo nhỏ thôi."
"Mau kể cho em nghe với!"
Thôi Âu Ninh bắt đầu giải thích: "Trước tiên, phải phân tích về người này."
"Ừ, đúng rồi."
"Sau khi mọi chuyện trên mạng đã được sáng tỏ, mà hắn vẫn lấy lý do "tôi là kẻ bán dâ.m" để ném trứng vào tôi, thì có hai khả năng. Thứ nhất, có người đứng sau giật dây, muốn bôi nhọ danh tiếng của tôi. Nhưng nhìn cách hắn nói năng và phản ứng, không có vẻ gì là do ai sai khiến cả, bởi nếu bị bắt, hắn sẽ đối mặt với việc bị phạt tiền hoặc giam giữ. Khi Chiết Phong nhắc đến việc này, hắn lập tức tỏ ra hoảng loạn. Nếu thật sự có người đứng sau sai khiến, với tâm lý yếu như hắn, chắc chắn hắn đã khai ra kẻ chủ mưu."
"À! Vậy tức là không phải hắn cố ý."
"Đó chính là trường hợp thứ hai, hắn thực sự ngây ngô." Thôi Âu Ninh nói: "Thế nên anh mới hỏi hắn làm sao biết được chuyện này. Cuối cùng phát hiện ra rằng hắn thậm chí còn chẳng hiểu nhiều về mạng, chỉ vì nghe thấy người xung quanh bàn tán nên đã hiểu lầm, rồi cứ thế tin là thật. Vì vậy, hắn mới phẫn nộ mà ném trứng vào anh."
"Ừ, đúng thế."
"Trong trường hợp như vậy có nhiều khả năng lắm, nhưng một trong số đó là có thể bạn của hắn cố ý nhắc đến chuyện này trước mặt hắn, còn hắn thì vì lý do nào đó trong lòng cực kỳ ghét chuyện "bán dâ.m," nên trút cơn giận lên anh. Vậy thôi." Thôi Âu Ninh nói:"Ngoài ra không còn gì nữa, chỉ cần giải thích rõ ràng là ổn rồi."
Vương Kha vẫn có chút thắc mắc: "Nhưng nếu không phải bạn hắn cố ý nhắc đến chuyện này thì sao?"
Thôi Âu Ninh thản nhiên đáp: "Không phải thì thôi. Đây chỉ là suy đoán của anh. Cũng có thể hắn tình cờ nghe được rồi nổi giận mang trứng lại đây. Nhưng chuyện này có quan trọng không? Không hề. Điều quan trọng là tùy cơ ứng biến, không có một kịch bản cố định nào là có thể dùng mãi cả."
Vương Kha thán phục nói: "Thôi ca, anh tài năng thế này mà không đi bán hàng đa cấp thì đúng là tổn thất lớn của bọn họ đấy!"
Thôi Âu Ninh:... Chị gái à, cách chị khen có hơi quá rồi đó.
Thôi Âu Ninh nói: "À, đúng rồi. Đến lúc hắn viết xong thì bảo hắn tag tôi vào, nhưng không cần chuyển tiếp bài từ tài khoản của tôi. Cứ coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra."
"Rõ rồi, Thôi ca."
Nói chuyện một lúc thì nhóm người đến bãi đỗ xe. Cố Chiết Phong vẫn im lặng lên xe mà không nói gì.
Thôi Âu Ninh cũng im lặng theo sau hắn lên xe, còn Vương Kha và những người khác thì đi chiếc xe phía sau.
Đây là một chiếc xe thương vụ bảy chỗ, mỗi hàng có ba ghế ngồi, một bên hai ghế và một bên một ghế, ở giữa chừa ra lối đi nhỏ.
Cố Chiết Phong ngồi ngay hàng đầu, ghế sát bên trong. Thôi Âu Ninh lên xe rồi dừng lại một chút, chọn ngồi ở ghế gần cửa ở hàng thứ hai.
Không gian trong xe không lớn, trong khoảng cách nhỏ hẹp này mà hai người lại ngồi cách xa nhau như vậy.
Tài xế là Lưu Khoa Tân, chỉ có ba người bọn họ trên xe. Lưu Khoa Tân tinh ý kéo tấm chắn giữa ghế lái và ghế sau lên, để lại cho hai người một không gian riêng tư.
Dù không gian đã được tạo ra, hai người vẫn không có ý định nói chuyện, mỗi người ngồi một góc trong im lặng.
Họ cứ ngồi yên lặng như vậy trong xe, mãi cho đến nửa tiếng sau, Cố Chiết Phong cuối cùng là người lên tiếng trước: "Sao anh lại ngồi xa vậy?"
Thôi Âu Ninh đáp: "Tóc còn chưa được gội sạch, mới chỉ có thể lau qua. Trên người anh vẫn còn mùi trứng."
Cố Chiết Phong nói: "Xe có chút không gian như vậy, dù anh ngồi gần hay xa cũng đều có mùi thôi."
Thôi · thẳng nam chính hiệu · Âu Ninh thản nhiên đáp: "Không sao đâu, trong xe còn có cửa thông gió mà."
Cố Chiết Phong nhất thời không biết nên tức giận hay cảm động, cuối cùng chỉ nói với Thôi Âu Ninh: "Ngồi lại gần em đi."
Thôi Âu Ninh ngửi thử thấy mùi trên người cũng đã giảm bớt, sau một chút do dự, anh chuyển qua ngồi gần bên cạnh Cố Chiết Phong.
Vì đã kịp lau sạch, tóc anh cũng không còn bẩn như lúc đầu, những lọn tóc vốn bị dính lại giờ đã sạch sẽ.
Nhìn một lúc, Cố Chiết Phong không kìm được đưa tay lên vuốt tóc anh. Thôi Âu Ninh vội cầm cổ tay cậu lại: "Đừng, lau qua thôi chứ vẫn còn bẩn, lát nữa đến chỗ quay phim anh sẽ gội đầu cho sạch hẳn."
"Em thực sự tức giận." Cố Chiết Phong đột ngột nói, từng chữ nhấn mạnh: "Thôi Âu Ninh, em thực sự đang rất tức giận."
Thôi Âu Ninh nhanh chóng giải thích: "À, là thế này, người đó anh không phải không muốn bắt, chỉ là khi ấy đông người quá, mà nếu hành động mạnh thì e rằng ảnh hưởng đến trật tự công cộng. Em cũng thấy đó, anh dùng cách này để giải quyết vừa hiệu quả vừa không phải dùng đến bạo lực. Miễn là giải quyết ổn thỏa là tốt rồi, không cần..."
Cố Chiết Phong nhìn anh: "Em không nói về chuyện đó. Em nói là lúc bị ném trứng rồi, vì sao không để em lau cho anh?"
Thôi Âu Ninh sững sờ: "Em tức giận vì chuyện đó sao?"
Cố Chiết Phong nói: "Không thì vì gì nữa."
Thôi Âu Ninh đáp: "Khi ấy đông người như thế, để em lau cho anh, tin đồn giữa chúng ta chắc chắn sẽ không kiểm soát nổi. Hơn nữa, sắp tới chúng ta sẽ quay một bộ phim có đề tài đồng tính. Lúc này mà có tin đồn thì sẽ khiến người khác nghĩ chúng ta cố tình tạo scandal trước khi phát sóng."
Thôi Âu Ninh thở dài: "Dù Thường Sâm đã giúp anh đính chính tin đồn, nhưng hiện tại vì đủ chuyện, tên tuổi của anh vẫn chưa thể cải thiện ngay. Nếu anh cứ dính vào quá nhiều với em, chẳng khác nào để dư luận kéo em vào vũng bùn cùng anh."
Cố Chiết Phong nói: "Nhưng chúng ta không tạo scandal, chúng ta là thật."
"Chúng ta là thật, nhưng người ngoài lại không để tâm đến sự thật." Thôi Âu Ninh đáp.
Cố Chiết Phong nói: "Em cũng không để tâm người khác nghĩ thế nào."
Thôi Âu Ninh cảm thấy câu chuyện này cứ vòng đi vòng lại, rồi lại trở về chỗ cũ: "Chiết Phong, anh đã nói với em rồi, anh không quan tâm họ nghĩ thế nào về anh, nhưng như bây giờ, anh em bị ném trứng, người dính đầy mùi hôi là không tránh khỏi, nhưng anh không thể để những thứ hôi hám đó dính vào em."
Cố Chiết Phong chầm chậm đưa tay từ tóc Thôi Âu Ninh đến bên má cậu: "Tay em vừa mới chạm vào tóc anh."
Thôi Âu Ninh sững người: "Vậy thì?"
Nhìn thấy Cố Chiết Phong dùng ngón tay vừa chạm tóc anh chạm lên má mình, Thôi Âu Ninh bất lực: "Giờ em chạm vào mặt anh rồi, giờ mặt anh cũng dính mùi rồi đấy."
Thôi Âu Ninh:...Thật đúng là ấu trĩ.
Anh chộp lấy tay Cố Chiết Phong, cọ vào mặt đối phương: "Ôi trời, em thật sự... Cố tặc! Nạp mệnh đi!"
Cố Chiết Phong bật cười khẽ, cũng dùng sức cản lại, không để Thôi Âu Ninh áp tay vào mặt mình. Hai người ngồi đó, cánh tay áp sát nhau, đùa vui không ngừng.
Vì chỉ là đùa giỡn, họ cũng không dùng sức nhiều, tiếng cười rộn rã, không khí xung quanh dường như cũng trở nên nhẹ nhàng, vui vẻ hơn.
Thôi Âu Ninh vẫn khỏe hơn Cố Chiết Phong không ít. Bàn tay anh to lớn, giữ chặt hai cổ tay của Cố Chiết Phong, rồi đè vai cậu ấy xuống ghế, cả người áp lên trên, nhướng mày đắc ý: "Sao nào? Có chịu thua chưa?"
Phần lớn thời gian, Thôi Âu Ninh trông như một người điềm đạm, nhưng đôi lúc, trong những tình huống đặc biệt, anh lại bộc lộ sự tự tin, nổi loạn của tuổi trẻ.
Khoảnh khắc Thôi Âu Ninh nhướng mày, gương mặt anh đầy vẻ tự mãn, nét tự tin rất riêng khiến Cố Chiết Phong không thể rời mắt.
Cố Chiết Phong ngây người nhìn Thôi Âu Ninh, rồi nhẹ nhàng nâng cổ lên, để môi mình chạm vào môi đối phương.
Thôi Âu Ninh khựng lại trong giây lát, rồi từ từ thả lỏng tay, bàn tay trượt từ vai Cố Chiết Phong xuống, vòng ra sau đầu anh ấy, rồi men theo sống lưng xuống đến bên hông.
"Thôi Âu Ninh."
"Anh đây."
Cố Chiết Phong khẽ nói: "Chúng ta hãy nói cho mọi người biết, rằng chúng ta ở bên nhau, được không?"
Bên cạnh, các nữ sinh hét lên, còn Cố Chiết Phong thì đỏ mắt, không kiềm chế được: "Vương Kha! Khăn giấy!"
Vương Kha lúc này nào còn tâm trạng để ghép đôi CP, vội lấy khăn ướt từ trong túi ra, đưa cho Cố Chiết Phong.
Nhưng Cố Chiết Phong không đưa tay ra nhận.
Cậu định đưa tay lên, nhưng Thôi Âu Ninh lại nắm chặt tay cậu, giữ ở phía dưới.
Cố Chiết Phong ngạc nhiên nhìn Thôi Âu Ninh.
Thôi Âu Ninh khẽ lắc đầu, gần như không để ai nghe thấy, rồi quay ánh mắt đi, một lần nữa ấn tay của Cố Chiết Phong xuống, tay chạm nhẹ một thoáng, gần như không ai nhận ra.
Thôi Âu Ninh nói khẽ: "Vương Kha, đưa khăn giấy cho anh."
Vương Kha không chần chừ, cầm lấy khăn ướt, bắt đầu lau sạch chất lỏng trên đầu Thôi Âu Ninh. Một nhân viên khác cũng lấy túi nhỏ, nhặt từng mảnh vỡ của vỏ trứng và khăn giấy đã dùng, gói gọn gàng lại.
"Chính là hắn!!" Đội trưởng an ninh cao gần 1m9, đang tuần tra xung quanh, chợt nhận ra kẻ vừa gây chuyện đang lẩn trong đám đông, liền lớn tiếng kêu lên.
Trên cổ tay Cố Chiết Phong vẫn còn vương lại chút hơi ấm từ Thôi Âu Ninh. Cậu nghiến răng, siết chặt nắm đấm, nói dứt khoát: "Chặn hắn lại cho tôi!"
Đội trưởng an ninh đang định ra lệnh, thì nghe Thôi Âu Ninh nói: "Không cần."
Giọng anh tuy không lớn, nhưng đủ sức thuyết phục, khiến đội an ninh lưỡng lự, không biết nên làm gì. Thôi Âu Ninh ngẩng đầu nhìn fan hâm mộ và những người đang cầm máy quay, lo lắng cho tình hình. Anh nói nhẹ nhàng: "Người quá đông, nếu đuổi theo hắn lúc này dễ gây ra giẫm đạp. Chúng ta cứ về trước, báo cảnh sát, sau đó giao lại đoạn video này cho họ xử lý là được."
Thôi Âu Ninh lấy thêm một tờ khăn giấy từ tay nhân viên, cúi xuống lau sạch những vết bẩn trên mặt đất, rồi đứng lên mỉm cười với fan: "Mọi người không sao chứ? Chúng ta đã đến gần cổng, nếu ai đến để gặp tôi thì có thể ra về được rồi. Chúng tôi sắp lên xe, mọi người nhớ chú ý an toàn nhé."
Thôi Âu Ninh nghiêng đầu nhìn Cố Chiết Phong, giọng nói lễ phép nhưng lạnh nhạt: "Cố lão sư, anh không sao chứ? Chúng ta hãy đi tới phòng chờ ở sân bay trước, xin lỗi vì đã làm phiền mọi người..."
Còn chưa nói hết câu, Cố Chiết Phong đã xoay người bước đi, không nói một lời. Nhìn biểu cảm của cậu lúc này, ai cũng nhận ra là cậu đang không vui.
Vương Kha hỏi: "Anh, giờ chúng ta vào phòng chờ luôn chứ?"
Thôi Âu Ninh gật đầu đáp: "Ừ, sau đó liên hệ với nhân viên sân bay, không cần bảo an ra mặt, nếu không có thể gây ra vấn đề an toàn công cộng, rất khó xử lý."
Thôi Âu Ninh là một ngôi sao, vừa bị ném trứng thối ngay trước cửa sân bay, mà bên cạnh anh lại là Cố Chiết Phong, người nổi tiếng mà ai cũng biết. Nhân viên sân bay nhanh chóng chạy đến khi biết chuyện này.
Nhóm của họ được nhân viên sân bay dẫn đến phòng chờ, Thôi Âu Ninh vào nhà vệ sinh thay quần áo, nhân viên nhanh chóng giúp anh xử lý tóc. Khoảng mười phút sau, nhân viên sân bay quay lại cùng với hai bảo an, áp giải kẻ ném trứng vào phòng chờ.
Nhân viên sân bay tỏ vẻ hài lòng: "May là hắn chưa kịp đi xa, chúng tôi đã bắt lại được, không cần phải phiền đến cảnh sát."
Thôi Âu Ninh nhận ra ý tứ ẩn trong lời nói của nhân viên – họ không muốn báo cảnh sát.
Nhân viên sân bay cũng không giấu giếm ý định, nói thẳng: "Chuyện là thế này, Cố ảnh đế, Thôi lão sư, sự việc này thực ra không nhỏ, nhưng cũng chưa gây nguy hại lớn. Nếu được, chúng tôi có thể giải quyết riêng, không cần làm lớn chuyện được không?"
Vương Kha giận dữ nói: "Sao có thể nói là không nguy hại lớn được! Thôi ca là người nổi tiếng, một ngôi sao bị ném trứng trước mặt mọi người, đây chẳng phải là vấn đề nghiêm trọng sao?"
Nhân viên sân bay khó xử đáp: "Nhưng mà không có thương tích thực sự, báo cảnh sát cũng không giải quyết được gì."
"Thế nào là không giải quyết được?" Cố Chiết Phong, từ nãy giờ vẫn im lặng, bất ngờ lên tiếng: "Theo Luật Quản lý An ninh, nếu hành vi gây ảnh hưởng nghiêm trọng, có thể yêu cầu bồi thường hoặc giam giữ hành chính."
Nghe đến "giam giữ hành chính," kẻ ném trứng nhảy dựng lên: "Chỉ là quả trứng thối thôi mà, tôi ném thì làm sao! Xem ai dám giam tôi!"
Người đó bị hai bảo an giữ chặt, Cố Chiết Phong lạnh lùng nhìn như xem một vai hề: "Nói với tôi vô ích, tốt nhất tự giải thích với cảnh sát đi."
Nhân viên sân bay vẫn muốn giải quyết nhẹ nhàng, bởi vì chuyện này nếu làm lớn có thể ảnh hưởng đến danh tiếng của họ, lại còn bị lãnh đạo trách mắng: "Cố ảnh đế, nếu được, hay là để chúng tôi yêu cầu hắn bồi thường một chút..."
Cố Chiết Phong mặt không biểu cảm nói: "Anh nghĩ bao nhiêu thì đủ, tôi sẽ bồi gấp đôi."
Nhân viên sân bay nghe câu đầu còn hiểu, nhưng câu sau thì ngơ ngác: "Sao ngài lại trả tiền?"
"Để cho anh im cái miệng ngu ngốc của mình lại."
Nhân viên sân bay:......QAQ
Trong lúc đó, Thôi Âu Ninh bước đến trước mặt kẻ ném trứng, giọng bình tĩnh hỏi: "Vì sao anh lại ném trứng vào tôi?"
Người đó khinh miệt nhổ nước bọt: " Mày là loại bán d.âm rẻ tiền, còn cần lý do để ném sao?"
Thôi Âu Ninh bình tĩnh hỏi: "Anh cứ nói tôi là bán dâ.m, vậy chính mắt anh đã thấy tôi bán chưa?"
Người kia đáp: "Mọi người đều đang nói! Chẳng lẽ là giả à?"
"Vậy họ làm sao mà biết được?"
"Trên mạng có ảnh chụp!"
"Anh đã xem bức ảnh đó chưa? Trong đó chụp được điều gì?"
"Chụp ngươi đang làm chuyện ghê tởm!"
"Anh có nhìn thấy rõ ràng đó là tôi, đang làm chuyện đó không?"
"Tôi chưa tận mắt thấy, nhưng rất nhiều người đều thấy rồi!"
"Được, vậy anh lấy bức ảnh đó ra cho tôi xem."
Người đó nghẹn lời, rồi nói lúng túng: "Chuyện... loại này, chắc chắn đã bị xóa sạch rồi!"
Thôi Âu Ninh nói: "Vậy là anh chưa từng tận mắt thấy, vậy dựa vào đâu mà kết luận tôi bán dâ.m?"
"Vì mọi người đều nói! Rất nhiều người đều thấy!"
"Anh thật ngốc." Thôi Âu Ninh đột nhiên cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt người đó: "Anh bị người khác lừa, hiểu không?"
Người đó bỗng cảm thấy có chút bối rối, đột nhiên thấy hơi chột dạ, ấp úng: "Lừa... Lừa cái gì mà lừa?"
Thôi Âu Ninh đáp: "Tôi nói là có người đã lừa anh."
"Mày nói nhảm! Họ lừa tao thì được gì?"
Thôi Âu Ninh nhẹ nhàng hỏi lại: "Họ đã nói với anh thế nào? Họ bảo tôi là đồng tính, bán dâ.m để tiến thân, để giành được vai diễn chính trong phim, đúng không?"
Người đó hậm hực nói: "Tao mặc kệ mày có vai diễn chính hay không, tao không quan tâm, chỉ thấy ghê tởm mày thôi!"
"Anh thấy ghê tởm vì chuyện bán dâ.m?"
"Đúng!"
Thôi Âu Ninh khẽ cười một tiếng. Tiếng cười của anh khiến những người xung quanh ngơ ngác. "Anh chưa từng nghĩ đến một khả năng khác sao?"
Người đó bị ánh mắt của Thôi Âu Ninh làm cho bối rối, dù vậy vẫn cố mạnh miệng: "Khả năng... khả năng gì?"
Thôi Âu Ninh nghiêm túc nói: "Có người cố ý muốn hại anh."
Người đó tức giận đáp: "Mày nói nhảm!"
"Không, tôi nghiêm túc đấy." Thôi Âu Ninh đáp, giọng điềm đạm, "Anh có thể không biết, nhưng hiện giờ trên mạng đã làm sáng tỏ rõ ràng rằng chuyện tôi bán dâ.m hoàn toàn không tồn tại, và có bằng chứng chứng minh rằng tất cả đều là bịa đặt."
"Nhưng giữa tình huống đã rõ ràng như vậy, vẫn có người tiếp tục nói với anh rằng tôi là một kẻ bán dâ.m, tương đương với việc gieo vào anh những lời đồn. Vậy hắn muốn đạt được điều gì khi làm vậy?"
"Bởi vì hắn biết anh căm ghét những kẻ bán dâ.m, chắc chắn anh đã từng bị tổn thương vì điều đó, đúng không?"
Giọng Thôi Âu Ninh trở nên nhẹ nhàng như thì thầm bên tai người đàn ông kia, tựa hồ như một lời dụ dỗ của ác quỷ: "Hắn lợi dụng sự căm ghét này của anh, khiến anh bị phẫn nộ che mờ lý trí, làm cho anh hành động thiếu suy nghĩ... Anh có bao giờ nghĩ rằng bình thường mình sẽ ném trứng thối vào ai không? Có bao nhiêu kẻ bán dâ.m ở cửa hàng vịt quay, anh đã từng ném vào ai chưa? Vậy tại sao lại tới sân bay hôm nay? Anh thực sự ghét tôi đến nỗi phải tìm hiểu lịch trình của tôi sao?"
"Anh sẽ không." Thôi Âu Ninh khẳng định chắc chắn. "Anh sẽ không làm vậy. Vậy nên hãy suy nghĩ kỹ, là ai đã nói cho anh biết về lịch trình của tôi, ai đã khơi mào sự thù hận này trong anh, và ai khiến anh ghét bỏ tôi đến thế?"
"Nếu tôi thực sự là một kẻ bán dâ.m thì thôi, nhưng đằng này, tôi chỉ là một người bị oan. Khi anh ném vào tôi, không phải như ném vào một người bình thường, vì tôi là người của công chúng. Anh sẽ bị phạt, thậm chí có thể bị giam giữ."
Nghe đến đó, người kia toát mồ hôi lạnh, run giọng: "Tôi không muốn bị giam! Giam giữ không phải là đi tù sao! Tôi không muốn vào tù!"
"Đúng, anh không muốn, nhưng có người lại muốn điều đó xảy ra với anh."
Lời của Thôi Âu Ninh khiến người kia sững người, hàng loạt ý nghĩ ùa đến trong đầu, dần dần bừng tỉnh. Hắn dường như... thật sự đã bị lợi dụng! Không ngờ người kia lại thân thiết với mình đột ngột như vậy, không ngờ hắn tự dưng hay tám chuyện với mình... Hắn cứ ngỡ rằng mối quan hệ của hai người đã tốt hơn, hóa ra là vì...
Chân hắn bắt đầu run rẩy, phẫn nộ nhường chỗ cho sự tỉnh táo: "Tôi... không phải... tôi không cố ý..."
"Không sao đâu, tôi cũng từng bị hãm hại, tôi hiểu cảm giác đó."
Thôi Âu Ninh nhẹ nhàng vỗ vai người kia, nói: "Hiểu lầm được giải thích rồi thì không còn gì nữa. Tôi không phải kẻ bán dâ.m, và tôi rất vui khi anh không phải một người xấu thật sự."
Anh quay sang bảo vệ và gật đầu: "Không sao rồi, có thể thả ra."
Bảo vệ hơi do dự nhưng rồi cũng thả tay. Người kia quỳ sụp xuống đất, bắt đầu khóc nức nở: "Xin lỗi... Tôi không biết... Hóa ra người đó thật sự không đáng tin! Tôi không muốn vào tù! Tôi không cố ý làm vậy! Sao tên khốn đó lại làm thế với tôi..."
Hắn khóc một hồi lâu, rồi từ từ nín lặng, lau khô nước mắt. Khi ngẩng lên, điều đầu tiên hắn thấy chính là Thôi Âu Ninh đứng trước mặt, đang nhìn hắn với ánh mắt trầm lặng.
Người nọ cắn môi ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng cũng mở lời: "Xin... xin lỗi..."
"Không sao," Thôi Âu Ninh nhẹ nhàng đáp: "việc anh nhận ra mình bị lừa gạt cũng là điều tốt."
Người kia cúi đầu lau nước mắt: "Tôi... tôi có thể làm gì bây giờ... Có cần đền tiền không... Anh có thể không đưa tôi đi gặp cảnh sát được không... tôi..."
"Không cần. Tôi không yêu cầu anh đền tiền, cũng không làm anh phải ngồi tù. Chỉ cần anh làm một việc nhỏ thôi."
Người nọ vội vàng hỏi: "Là việc gì?"
Thôi Âu Ninh nói: "Tôi cần anh lên mạng công khai giải thích toàn bộ sự việc, tại sao anh lại ghét tôi, tại sao lại ném trứng vào tôi, sau đó xin lỗi công khai là được."
Điều này thật sự quá đơn giản, người nọ liền gật đầu liên tục: "Được, được! Tôi có thể làm!"
Để tỏ thành ý, hắn còn thêm: "Tôi có thể quay video giải thích! Tôi sẵn sàng làm tất cả!"
Thôi Âu Ninh gật đầu: "Tốt, anh có mang điện thoại chứ? Hãy làm ngay tại đây đi, chúng ta giải quyết dứt điểm chuyện này luôn, được chứ?"
Người nọ lại gật đầu không ngừng: "Được, được! Tôi làm ngay!"
Thôi Âu Ninh quay sang một nhân viên trong đoàn và nói: "Tiểu Toàn, tôi nhớ cậu thuộc đội truyền thông đúng không?"
Tiểu Toàn gật đầu: "Đúng vậy, Thôi ca."
"Cậu rất giỏi trong việc truyền đạt. Vậy hãy giúp vị này một chút khi anh ta quay video giải thích, được không?"
Nói là "giúp đỡ," nhưng thực chất là hỗ trợ để kiểm soát nội dung, đảm bảo rằng mọi lời nói và thông tin đều được điều chỉnh chính xác.
Tiểu Toàn ngay lập tức hiểu ý của Thôi Âu Ninh, nở nụ cười rồi tiến lại gần người kia: "Vâng, Thôi ca. Chào anh, tôi là Tiểu Toàn. Khi anh viết, nếu có vấn đề gì, anh cứ hỏi tôi nhé..."
Bên này, Thôi Âu Ninh và đoàn người được nhân viên sân bay hộ tống rời khỏi phòng nghỉ, đi về hướng bãi đỗ xe ngầm.
Cố Chiết Phong nói: "Tiểu Toàn sẽ ở lại đây trước, lát nữa sẽ có người từ bộ phận xã giao đến hỗ trợ kiểm tra nội dung."
Thôi Âu Ninh gật đầu: "Cảm ơn em."
Nói xong, Cố Chiết Phong im lặng, còn Vương Kha thì không giấu nổi sự phấn khích, tiến đến nói: "Thôi ca, anh đúng là đỉnh quá!"
Nhìn bộ dáng phấn khích, mặt đỏ bừng của cô, Thôi Âu Ninh cười nhẹ: "Đâu có gì ghê gớm đâu..."
Vương Kha nói: "Thần kỳ thật đấy! Sao anh có thể khiến hắn khóc lóc, xin lỗi ngay lập tức như vậy!"
Thôi Âu Ninh cười: "Không có gì, chỉ là một chút mẹo nhỏ thôi."
"Mau kể cho em nghe với!"
Thôi Âu Ninh bắt đầu giải thích: "Trước tiên, phải phân tích về người này."
"Ừ, đúng rồi."
"Sau khi mọi chuyện trên mạng đã được sáng tỏ, mà hắn vẫn lấy lý do "tôi là kẻ bán dâ.m" để ném trứng vào tôi, thì có hai khả năng. Thứ nhất, có người đứng sau giật dây, muốn bôi nhọ danh tiếng của tôi. Nhưng nhìn cách hắn nói năng và phản ứng, không có vẻ gì là do ai sai khiến cả, bởi nếu bị bắt, hắn sẽ đối mặt với việc bị phạt tiền hoặc giam giữ. Khi Chiết Phong nhắc đến việc này, hắn lập tức tỏ ra hoảng loạn. Nếu thật sự có người đứng sau sai khiến, với tâm lý yếu như hắn, chắc chắn hắn đã khai ra kẻ chủ mưu."
"À! Vậy tức là không phải hắn cố ý."
"Đó chính là trường hợp thứ hai, hắn thực sự ngây ngô." Thôi Âu Ninh nói: "Thế nên anh mới hỏi hắn làm sao biết được chuyện này. Cuối cùng phát hiện ra rằng hắn thậm chí còn chẳng hiểu nhiều về mạng, chỉ vì nghe thấy người xung quanh bàn tán nên đã hiểu lầm, rồi cứ thế tin là thật. Vì vậy, hắn mới phẫn nộ mà ném trứng vào anh."
"Ừ, đúng thế."
"Trong trường hợp như vậy có nhiều khả năng lắm, nhưng một trong số đó là có thể bạn của hắn cố ý nhắc đến chuyện này trước mặt hắn, còn hắn thì vì lý do nào đó trong lòng cực kỳ ghét chuyện "bán dâ.m," nên trút cơn giận lên anh. Vậy thôi." Thôi Âu Ninh nói:"Ngoài ra không còn gì nữa, chỉ cần giải thích rõ ràng là ổn rồi."
Vương Kha vẫn có chút thắc mắc: "Nhưng nếu không phải bạn hắn cố ý nhắc đến chuyện này thì sao?"
Thôi Âu Ninh thản nhiên đáp: "Không phải thì thôi. Đây chỉ là suy đoán của anh. Cũng có thể hắn tình cờ nghe được rồi nổi giận mang trứng lại đây. Nhưng chuyện này có quan trọng không? Không hề. Điều quan trọng là tùy cơ ứng biến, không có một kịch bản cố định nào là có thể dùng mãi cả."
Vương Kha thán phục nói: "Thôi ca, anh tài năng thế này mà không đi bán hàng đa cấp thì đúng là tổn thất lớn của bọn họ đấy!"
Thôi Âu Ninh:... Chị gái à, cách chị khen có hơi quá rồi đó.
Thôi Âu Ninh nói: "À, đúng rồi. Đến lúc hắn viết xong thì bảo hắn tag tôi vào, nhưng không cần chuyển tiếp bài từ tài khoản của tôi. Cứ coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra."
"Rõ rồi, Thôi ca."
Nói chuyện một lúc thì nhóm người đến bãi đỗ xe. Cố Chiết Phong vẫn im lặng lên xe mà không nói gì.
Thôi Âu Ninh cũng im lặng theo sau hắn lên xe, còn Vương Kha và những người khác thì đi chiếc xe phía sau.
Đây là một chiếc xe thương vụ bảy chỗ, mỗi hàng có ba ghế ngồi, một bên hai ghế và một bên một ghế, ở giữa chừa ra lối đi nhỏ.
Cố Chiết Phong ngồi ngay hàng đầu, ghế sát bên trong. Thôi Âu Ninh lên xe rồi dừng lại một chút, chọn ngồi ở ghế gần cửa ở hàng thứ hai.
Không gian trong xe không lớn, trong khoảng cách nhỏ hẹp này mà hai người lại ngồi cách xa nhau như vậy.
Tài xế là Lưu Khoa Tân, chỉ có ba người bọn họ trên xe. Lưu Khoa Tân tinh ý kéo tấm chắn giữa ghế lái và ghế sau lên, để lại cho hai người một không gian riêng tư.
Dù không gian đã được tạo ra, hai người vẫn không có ý định nói chuyện, mỗi người ngồi một góc trong im lặng.
Họ cứ ngồi yên lặng như vậy trong xe, mãi cho đến nửa tiếng sau, Cố Chiết Phong cuối cùng là người lên tiếng trước: "Sao anh lại ngồi xa vậy?"
Thôi Âu Ninh đáp: "Tóc còn chưa được gội sạch, mới chỉ có thể lau qua. Trên người anh vẫn còn mùi trứng."
Cố Chiết Phong nói: "Xe có chút không gian như vậy, dù anh ngồi gần hay xa cũng đều có mùi thôi."
Thôi · thẳng nam chính hiệu · Âu Ninh thản nhiên đáp: "Không sao đâu, trong xe còn có cửa thông gió mà."
Cố Chiết Phong nhất thời không biết nên tức giận hay cảm động, cuối cùng chỉ nói với Thôi Âu Ninh: "Ngồi lại gần em đi."
Thôi Âu Ninh ngửi thử thấy mùi trên người cũng đã giảm bớt, sau một chút do dự, anh chuyển qua ngồi gần bên cạnh Cố Chiết Phong.
Vì đã kịp lau sạch, tóc anh cũng không còn bẩn như lúc đầu, những lọn tóc vốn bị dính lại giờ đã sạch sẽ.
Nhìn một lúc, Cố Chiết Phong không kìm được đưa tay lên vuốt tóc anh. Thôi Âu Ninh vội cầm cổ tay cậu lại: "Đừng, lau qua thôi chứ vẫn còn bẩn, lát nữa đến chỗ quay phim anh sẽ gội đầu cho sạch hẳn."
"Em thực sự tức giận." Cố Chiết Phong đột ngột nói, từng chữ nhấn mạnh: "Thôi Âu Ninh, em thực sự đang rất tức giận."
Thôi Âu Ninh nhanh chóng giải thích: "À, là thế này, người đó anh không phải không muốn bắt, chỉ là khi ấy đông người quá, mà nếu hành động mạnh thì e rằng ảnh hưởng đến trật tự công cộng. Em cũng thấy đó, anh dùng cách này để giải quyết vừa hiệu quả vừa không phải dùng đến bạo lực. Miễn là giải quyết ổn thỏa là tốt rồi, không cần..."
Cố Chiết Phong nhìn anh: "Em không nói về chuyện đó. Em nói là lúc bị ném trứng rồi, vì sao không để em lau cho anh?"
Thôi Âu Ninh sững sờ: "Em tức giận vì chuyện đó sao?"
Cố Chiết Phong nói: "Không thì vì gì nữa."
Thôi Âu Ninh đáp: "Khi ấy đông người như thế, để em lau cho anh, tin đồn giữa chúng ta chắc chắn sẽ không kiểm soát nổi. Hơn nữa, sắp tới chúng ta sẽ quay một bộ phim có đề tài đồng tính. Lúc này mà có tin đồn thì sẽ khiến người khác nghĩ chúng ta cố tình tạo scandal trước khi phát sóng."
Thôi Âu Ninh thở dài: "Dù Thường Sâm đã giúp anh đính chính tin đồn, nhưng hiện tại vì đủ chuyện, tên tuổi của anh vẫn chưa thể cải thiện ngay. Nếu anh cứ dính vào quá nhiều với em, chẳng khác nào để dư luận kéo em vào vũng bùn cùng anh."
Cố Chiết Phong nói: "Nhưng chúng ta không tạo scandal, chúng ta là thật."
"Chúng ta là thật, nhưng người ngoài lại không để tâm đến sự thật." Thôi Âu Ninh đáp.
Cố Chiết Phong nói: "Em cũng không để tâm người khác nghĩ thế nào."
Thôi Âu Ninh cảm thấy câu chuyện này cứ vòng đi vòng lại, rồi lại trở về chỗ cũ: "Chiết Phong, anh đã nói với em rồi, anh không quan tâm họ nghĩ thế nào về anh, nhưng như bây giờ, anh em bị ném trứng, người dính đầy mùi hôi là không tránh khỏi, nhưng anh không thể để những thứ hôi hám đó dính vào em."
Cố Chiết Phong chầm chậm đưa tay từ tóc Thôi Âu Ninh đến bên má cậu: "Tay em vừa mới chạm vào tóc anh."
Thôi Âu Ninh sững người: "Vậy thì?"
Nhìn thấy Cố Chiết Phong dùng ngón tay vừa chạm tóc anh chạm lên má mình, Thôi Âu Ninh bất lực: "Giờ em chạm vào mặt anh rồi, giờ mặt anh cũng dính mùi rồi đấy."
Thôi Âu Ninh:...Thật đúng là ấu trĩ.
Anh chộp lấy tay Cố Chiết Phong, cọ vào mặt đối phương: "Ôi trời, em thật sự... Cố tặc! Nạp mệnh đi!"
Cố Chiết Phong bật cười khẽ, cũng dùng sức cản lại, không để Thôi Âu Ninh áp tay vào mặt mình. Hai người ngồi đó, cánh tay áp sát nhau, đùa vui không ngừng.
Vì chỉ là đùa giỡn, họ cũng không dùng sức nhiều, tiếng cười rộn rã, không khí xung quanh dường như cũng trở nên nhẹ nhàng, vui vẻ hơn.
Thôi Âu Ninh vẫn khỏe hơn Cố Chiết Phong không ít. Bàn tay anh to lớn, giữ chặt hai cổ tay của Cố Chiết Phong, rồi đè vai cậu ấy xuống ghế, cả người áp lên trên, nhướng mày đắc ý: "Sao nào? Có chịu thua chưa?"
Phần lớn thời gian, Thôi Âu Ninh trông như một người điềm đạm, nhưng đôi lúc, trong những tình huống đặc biệt, anh lại bộc lộ sự tự tin, nổi loạn của tuổi trẻ.
Khoảnh khắc Thôi Âu Ninh nhướng mày, gương mặt anh đầy vẻ tự mãn, nét tự tin rất riêng khiến Cố Chiết Phong không thể rời mắt.
Cố Chiết Phong ngây người nhìn Thôi Âu Ninh, rồi nhẹ nhàng nâng cổ lên, để môi mình chạm vào môi đối phương.
Thôi Âu Ninh khựng lại trong giây lát, rồi từ từ thả lỏng tay, bàn tay trượt từ vai Cố Chiết Phong xuống, vòng ra sau đầu anh ấy, rồi men theo sống lưng xuống đến bên hông.
"Thôi Âu Ninh."
"Anh đây."
Cố Chiết Phong khẽ nói: "Chúng ta hãy nói cho mọi người biết, rằng chúng ta ở bên nhau, được không?"