Sau Khi Tỏ Tình Với Ảnh Đế, Tôi Nổi Tiếng
Chương 58: Hoàng tử ếch xanh
Đây là nụ hôn không mang theo dục vọng đầu tiên kể từ khi Cố Chiết Phong và Thôi Âu Ninh bên nhau.
Nhưng Thôi Âu Ninh cảm thấy đầu óc mình như nổ tung, có một thứ gì đó điên cuồng muốn phá tan rào cản, kéo anh từ khoảng không trở về thực tại.
Cố Chiết Phong một tay chống trên vai Thôi Âu Ninh, tay kia nắm lấy cánh tay anh. Những ngón tay thon dài như ngọc của Cố Chiết Phong nhẹ nhàng ấn vào cánh tay đầy cơ bắp tạo thành những nếp gấp nhỏ trên chiếc áo thun trắng.
Đôi lông mi đen dài của Cố Chiết Phong hơi nhướng lên, giống như đôi cánh bướm khẽ động, tạo nên một độ cong tuyệt mỹ. Cậu nhắm mắt lại, khuôn mặt biểu hiện vẻ thành kính và mãnh liệt, rõ ràng chỉ là một nụ hôn, nhưng trong sự trao đổi hơi thở lại tỏa ra hương vị của sự tận hiến.*
*Theo nghĩa tiếng (hình thức) thì tận có nghĩa là hết cả; hiến là dâng là cho. Cả hai có nghĩa là cho hết cả, dâng hết cả, không giữ lại chút gì. Theo nghĩa ý (nội dung) thì tận hiến là dâng một người, một sự vật cho Thiên Chúa để Người làm cho nó nên thánh thiện.
Giống như một kẻ tuẫn đạo* không sợ hãi.
*Những người tử đạo hay tuẫn giáo (trong nhiều ngôn ngữ phương Tây có gốc từ tiếng Hy Lạp: μάρτυς mártys, nghĩa là "nhân chứng") là những người chịu sự bách hại hoặc cái chết trong khi quyết giữ đức tin của mình, thường đề cập tới người có tôn giáo.
Đó là một so sánh kỳ lạ, Thôi Âu Ninh nghĩ trong khi đang đấu tranh với những cảm xúc lạ thường này. Có lẽ vì nụ hôn của Cố Chiết Phong quá nghiêm túc, không giống như đang hôn người yêu mà như đang hôn tín ngưỡng của mình.
— Tín ngưỡng.
"Các con có tín ngưỡng không?"
Đó là lần đầu tiên Thôi Âu Ninh nghe câu hỏi này, khi anh mới 6 tuổi.
Bộ phim đầu tiên của anh vừa quay xong nhưng chưa kịp công chiếu, anh đã được đưa trở lại cô nhi viện. Cùng về với anh còn có những món quà mà các anh chị và các chú trong đoàn làm phim gửi tặng.
Những món quà ấy nhanh chóng bị lấy đi, còn anh thì bị bỏ lại trong lớp học.
Cô nhi viện không có điều kiện để các em nhỏ đi nhà trẻ, và vì hoàn cảnh khó khăn, họ chỉ có thể học tiểu học ngay trong viện. Để tăng cường giáo dục, đôi khi có những thầy giáo về hưu tới cô nhi viện dạy học miễn phí cho các em.
Hôm đó, người đứng lớp là một thầy giáo ngữ văn đã về hưu. Ông chống cây gậy, vuốt mái tóc lốm đốm bạc, từ tốn hỏi những đứa trẻ không đồng đều về tuổi tác: "Các con có tín ngưỡng không?"
Vì bài học hôm ấy tình cờ nhắc đến tín ngưỡng, thầy giáo già đột nhiên nảy ra ý tưởng hỏi một câu.
Đối với trẻ em Trung Quốc, đây quả thực không phải là một câu hỏi dễ trả lời. Nó có thể biết về Phật giáo hay Đạo giáo, nhưng với Thiên Chúa giáo hoặc Hồi giáo, nhưng không phải ai cũng hiểu, và ngay cả niềm tin vào Phật giáo hay Đạo giáo cũng không thường được gọi là "tín ngưỡng".
Đối với những đứa trẻ lớn lên ở cô nhi viện, câu hỏi này gần như xa lạ.
Chúng chưa từng biết đến cha mẹ, điều đó đồng nghĩa với việc chúng càng ít cơ hội tiếp xúc với những khái niệm này.
"Tín ngưỡng là gì? Là thứ có thể đổi lấy tiền mua kẹo cay hay sao?"
Một đứa trẻ giơ tay hỏi: "Thầy ơi, tín ngưỡng là gì? Có phải chỉ là tin vào Jesus không?"
Thầy giáo đỡ cặp kính lão đã bắt đầu hoen gỉ, mỉm cười trả lời: "Không hẳn vậy. Các con có thể hiểu tín ngưỡng như là một trụ cột tinh thần."
Vì vậy, khi thầy giáo hỏi câu này, một vài học sinh lớn tuổi hơn bắt đầu phát ra tiếng cười nhạo.
Những đứa trẻ sống thiếu thốn vật chất như họ, còn không đủ khả năng để nói về sự đầy đủ tinh thần, huống hồ là tín ngưỡng.
Nhưng thầy giáo không để ý, ông chậm rãi nói: "Con người đều cần có tín ngưỡng, không nhất thiết phải là tín ngưỡng tôn giáo, mà có thể là một sức mạnh tinh thần bên trong. Khi một người có tín ngưỡng, nội tâm họ sẽ trở nên mạnh mẽ, không lãng phí thời gian và không qua loa sống qua ngày."
Lớp học vẫn còn ồn ào, những đứa trẻ nghịch ngợm dùng ná bắn nhau, những đứa ngoan ngoãn thì ngây thơ mờ mịt, còn có những đứa lười biếng vẫn đang lén chợp mắt.
Thôi Âu Ninh khi ấy mới 6 tuổi, cố gắng suy nghĩ về lời thầy nói, cố gắng lý giải.
Khi lớn lên và biết đọc sách, Thôi Âu Ninh tìm đọc rất nhiều, hy vọng có thể tìm thấy tín ngưỡng của riêng mình.
Người bạn thân nhất của anh, có lẽ là Kim Tử, đó người duy nhất luôn ở bên anh.
Anh luôn sống theo nguyên tắc đó, đối xử thành thật với Kim Tử, theo đuổi đam mê diễn xuất của mình, nhưng con đường diễn xuất với anh luôn đầy khó khăn.
Cuối cùng, mọi thứ đều không như mong đợi.
Anh và Kim Tử lún vào một mối tình đầy đau khổ, còn sự nghiệp diễn xuất thì khiến anh mất đi sự tôn trọng với chính bản thân mình.
Mãi cho đến khi Cố Chiết Phong xuất hiện, người đã mở ra cho anh một lối thoát khỏi thế giới chật hẹp ấy.
Cố Chiết Phong nhìn anh bằng ánh mắt chân thành, là ánh sáng không bao giờ tắt.
Niêm tin đã từng lụi tàn của Thôi Âu Ninh một lần nữa được nhen nhóm trở lại.
"Cố Chiết Phong."
Thôi Âu Ninh khẽ gọi một tiếng, khiến cơ thể Cố Chiết Phong khẽ run lên. Cậu mở mắt, trong đôi mắt chứa đầy cảm xúc phấn khích và vui sướng.
Qua đôi mắt nâu xinh đẹp của Cố Chiết Phong, Thôi Âu Ninh thấy bóng dáng chính mình—một cái tôi vừa mới thoát khỏi xiềng xích và chạm vào hiện thực. Linh hồn vốn như lơ lửng giờ lại cảm nhận được sự triệu hồi mãnh liệt của cơ thể, hòa nhập trọn vẹn.
Cố Chiết Phong vui sướng muốn đứng dậy nhưng Thôi Âu Ninh đã đặt tay dọc theo lưng cậu rồi giữ chặt lấy vai, ép cậu ngồi lên đùi mình. Một nụ hôn mãnh liệt đầy nhiệt tình phủ lên, trong phút chốc hồng hào trên gò má của Cố Chiết Phong như ửng đỏ, đầu lưỡi của Thôi Âu Ninh nhẹ nhàng cậy mở ra đôi môi và răng của cậu, tiến sâu vào khám phá từng góc nhỏ.
Thôi Âu Ninh cảm nhận được hương vị ngọt ngào trước mặt mình. Cố Chiết Phong cũng không chịu thua kém, lần đầu bị khí thế Thôi Âu Ninh áp đảo khiến cậu bất ngờ, giờ đây cậu quyết tâm không để mình thua. Đôi môi lưỡi của cậu không hề lạnh nhạt như với người ngoài, cũng cháy bỏng và nồng nàn hơn cả.
Nụ hôn này như một sự chúc mừng, một sự bộc lộ, hai người đàn ông mạnh mẽ đều tự nguyện để lộ những yếu đuối của mình trong khoảng khắc đắm say.
Khi nụ hôn dần kết thúc, cả hai thở dốc, Thôi Âu Ninh từ từ đặt trán mình lên thái dương của Cố Chiết Phong, giọng khàn khàn: "Cố Chiết Phong."
"Ừm?"
"Để anh kể cho em nghe một câu chuyện."
Đây có lẽ không phải là thời điểm thích hợp để kể chuyện, nhưng Cố Chiết Phong cũng chẳng còn sức để phản đối, chỉ lơ mơ đáp lại.
"Ngày xưa có một hoàng tử tên là Thôi Âu Ninh."
"Hoàng tử à?"
"Ừm, một hoàng tử vừa đẹp trai, vừa giàu có, tài năng và phong độ."
"..."
"Nhưng không may thay, vì quá xuất sắc nên một mụ phù thủy xấu xí, hẹp hòi tên Trần Hoành Ba đã ganh tỵ với hoàng tử."
"Và thế là...?"
"Vào ngày sinh nhật trọng đại, mụ phù thủy đã nguyền rủa hoàng tử rằng nếu không tìm được định mệnh của mình trước khi tròn 24 tuổi và không nhận được nụ hôn chân ái từ người đó, hoàng tử sẽ phải chết thảm thương."
"Nghe quen quen nhỉ?"
"Không những vậy, mụ còn biến hoàng tử thành một con ếch xanh xấu xí để không ai dám yêu anh ta."
"Chuyện này chẳng phải là phiên bản hoàng tử ếch xanh sao?"
"Thế là chàng hoàng tử đáng thương lang thang khắp nơi để tìm chân ái, mong mỏi một ai đó sẽ yêu mình và ban cho mình một nụ hôn ngọt ngào."
"Ừm, và rồi sao nữa?"
"Cuối cùng, trời cao đã không phụ lòng người. Sau khi tìm kiếm khắp nơi, hoàng tử cũng gặp được người thương ở một nơi rất đẹp. Người đó đẹp đẽ, tuấn tú, văn võ song toàn..."
Cố Chiết Phong bật cười: "Khen không tồi, chỉ là hơi phóng đại."
"Khụ khụ... nói chung là hội tụ tất cả phẩm chất tốt đẹp."
"Ừm, sau đó nữa?"
"Nhưng hoàng tử lại sợ hãi. Anh không dám tỏ tình, sợ người mình yêu sẽ thấy ghê tởm sự xấu xí của mình, lại sợ nếu bị từ chối, bản thân sẽ đau khổ vô cùng... Vì từ khi bị biến thành con ếch, anh đã chịu bao nhiêu lời chê bai và ánh mắt khinh miệt."
Nghe đến đó, Cố Chiết Phong khẽ cười, nhẹ nhàng vuốt tóc an ủi Thôi Âu Ninh. Thôi Âu Ninh nắm lấy tay anh, áp lên má mình, dịu dàng nhìn vào mắt Cố Chiết Phong: "Nhưng rồi cuối cùng, anh ấy cũng lấy hết can đảm đến bên người yêu và hỏi: "Em có thích tôi không?""
Cố Chiết Phong ngắm đôi mắt sáng rực của Thôi Âu Ninh, đôi mắt như thiên đường nơi trần gian.
Lạc trong ánh nhìn ấy, cậu đáp nhẹ: "Thích."
Thôi Âu Ninh mỉm cười, giọng càng thêm ấm áp: "Vậy em có thể cho tôi một nụ hôn chứ?"
Cố Chiết Phong không nói thêm, chỉ nhẹ nhàng tiến tới, đặt một nụ hôn lên môi Thôi Âu Ninh.
Thôi Âu Ninh bật cười nói: "Sau này nếu mụ phù thủy xấu xí kia lại nhằm vào tôi, biến tôi thành ếch xanh thì sao đây?"
Cố Chiết Phong cũng bật cười, trầm ngâm một lúc rồi nói: "Vậy anh cứ biến một lần, em liền hôn một lần, hôn đến khi nào anh mãi mãi không biến nữa thì thôi."
Nhưng Thôi Âu Ninh cảm thấy đầu óc mình như nổ tung, có một thứ gì đó điên cuồng muốn phá tan rào cản, kéo anh từ khoảng không trở về thực tại.
Cố Chiết Phong một tay chống trên vai Thôi Âu Ninh, tay kia nắm lấy cánh tay anh. Những ngón tay thon dài như ngọc của Cố Chiết Phong nhẹ nhàng ấn vào cánh tay đầy cơ bắp tạo thành những nếp gấp nhỏ trên chiếc áo thun trắng.
Đôi lông mi đen dài của Cố Chiết Phong hơi nhướng lên, giống như đôi cánh bướm khẽ động, tạo nên một độ cong tuyệt mỹ. Cậu nhắm mắt lại, khuôn mặt biểu hiện vẻ thành kính và mãnh liệt, rõ ràng chỉ là một nụ hôn, nhưng trong sự trao đổi hơi thở lại tỏa ra hương vị của sự tận hiến.*
*Theo nghĩa tiếng (hình thức) thì tận có nghĩa là hết cả; hiến là dâng là cho. Cả hai có nghĩa là cho hết cả, dâng hết cả, không giữ lại chút gì. Theo nghĩa ý (nội dung) thì tận hiến là dâng một người, một sự vật cho Thiên Chúa để Người làm cho nó nên thánh thiện.
Giống như một kẻ tuẫn đạo* không sợ hãi.
*Những người tử đạo hay tuẫn giáo (trong nhiều ngôn ngữ phương Tây có gốc từ tiếng Hy Lạp: μάρτυς mártys, nghĩa là "nhân chứng") là những người chịu sự bách hại hoặc cái chết trong khi quyết giữ đức tin của mình, thường đề cập tới người có tôn giáo.
Đó là một so sánh kỳ lạ, Thôi Âu Ninh nghĩ trong khi đang đấu tranh với những cảm xúc lạ thường này. Có lẽ vì nụ hôn của Cố Chiết Phong quá nghiêm túc, không giống như đang hôn người yêu mà như đang hôn tín ngưỡng của mình.
— Tín ngưỡng.
"Các con có tín ngưỡng không?"
Đó là lần đầu tiên Thôi Âu Ninh nghe câu hỏi này, khi anh mới 6 tuổi.
Bộ phim đầu tiên của anh vừa quay xong nhưng chưa kịp công chiếu, anh đã được đưa trở lại cô nhi viện. Cùng về với anh còn có những món quà mà các anh chị và các chú trong đoàn làm phim gửi tặng.
Những món quà ấy nhanh chóng bị lấy đi, còn anh thì bị bỏ lại trong lớp học.
Cô nhi viện không có điều kiện để các em nhỏ đi nhà trẻ, và vì hoàn cảnh khó khăn, họ chỉ có thể học tiểu học ngay trong viện. Để tăng cường giáo dục, đôi khi có những thầy giáo về hưu tới cô nhi viện dạy học miễn phí cho các em.
Hôm đó, người đứng lớp là một thầy giáo ngữ văn đã về hưu. Ông chống cây gậy, vuốt mái tóc lốm đốm bạc, từ tốn hỏi những đứa trẻ không đồng đều về tuổi tác: "Các con có tín ngưỡng không?"
Vì bài học hôm ấy tình cờ nhắc đến tín ngưỡng, thầy giáo già đột nhiên nảy ra ý tưởng hỏi một câu.
Đối với trẻ em Trung Quốc, đây quả thực không phải là một câu hỏi dễ trả lời. Nó có thể biết về Phật giáo hay Đạo giáo, nhưng với Thiên Chúa giáo hoặc Hồi giáo, nhưng không phải ai cũng hiểu, và ngay cả niềm tin vào Phật giáo hay Đạo giáo cũng không thường được gọi là "tín ngưỡng".
Đối với những đứa trẻ lớn lên ở cô nhi viện, câu hỏi này gần như xa lạ.
Chúng chưa từng biết đến cha mẹ, điều đó đồng nghĩa với việc chúng càng ít cơ hội tiếp xúc với những khái niệm này.
"Tín ngưỡng là gì? Là thứ có thể đổi lấy tiền mua kẹo cay hay sao?"
Một đứa trẻ giơ tay hỏi: "Thầy ơi, tín ngưỡng là gì? Có phải chỉ là tin vào Jesus không?"
Thầy giáo đỡ cặp kính lão đã bắt đầu hoen gỉ, mỉm cười trả lời: "Không hẳn vậy. Các con có thể hiểu tín ngưỡng như là một trụ cột tinh thần."
Vì vậy, khi thầy giáo hỏi câu này, một vài học sinh lớn tuổi hơn bắt đầu phát ra tiếng cười nhạo.
Những đứa trẻ sống thiếu thốn vật chất như họ, còn không đủ khả năng để nói về sự đầy đủ tinh thần, huống hồ là tín ngưỡng.
Nhưng thầy giáo không để ý, ông chậm rãi nói: "Con người đều cần có tín ngưỡng, không nhất thiết phải là tín ngưỡng tôn giáo, mà có thể là một sức mạnh tinh thần bên trong. Khi một người có tín ngưỡng, nội tâm họ sẽ trở nên mạnh mẽ, không lãng phí thời gian và không qua loa sống qua ngày."
Lớp học vẫn còn ồn ào, những đứa trẻ nghịch ngợm dùng ná bắn nhau, những đứa ngoan ngoãn thì ngây thơ mờ mịt, còn có những đứa lười biếng vẫn đang lén chợp mắt.
Thôi Âu Ninh khi ấy mới 6 tuổi, cố gắng suy nghĩ về lời thầy nói, cố gắng lý giải.
Khi lớn lên và biết đọc sách, Thôi Âu Ninh tìm đọc rất nhiều, hy vọng có thể tìm thấy tín ngưỡng của riêng mình.
Người bạn thân nhất của anh, có lẽ là Kim Tử, đó người duy nhất luôn ở bên anh.
Anh luôn sống theo nguyên tắc đó, đối xử thành thật với Kim Tử, theo đuổi đam mê diễn xuất của mình, nhưng con đường diễn xuất với anh luôn đầy khó khăn.
Cuối cùng, mọi thứ đều không như mong đợi.
Anh và Kim Tử lún vào một mối tình đầy đau khổ, còn sự nghiệp diễn xuất thì khiến anh mất đi sự tôn trọng với chính bản thân mình.
Mãi cho đến khi Cố Chiết Phong xuất hiện, người đã mở ra cho anh một lối thoát khỏi thế giới chật hẹp ấy.
Cố Chiết Phong nhìn anh bằng ánh mắt chân thành, là ánh sáng không bao giờ tắt.
Niêm tin đã từng lụi tàn của Thôi Âu Ninh một lần nữa được nhen nhóm trở lại.
"Cố Chiết Phong."
Thôi Âu Ninh khẽ gọi một tiếng, khiến cơ thể Cố Chiết Phong khẽ run lên. Cậu mở mắt, trong đôi mắt chứa đầy cảm xúc phấn khích và vui sướng.
Qua đôi mắt nâu xinh đẹp của Cố Chiết Phong, Thôi Âu Ninh thấy bóng dáng chính mình—một cái tôi vừa mới thoát khỏi xiềng xích và chạm vào hiện thực. Linh hồn vốn như lơ lửng giờ lại cảm nhận được sự triệu hồi mãnh liệt của cơ thể, hòa nhập trọn vẹn.
Cố Chiết Phong vui sướng muốn đứng dậy nhưng Thôi Âu Ninh đã đặt tay dọc theo lưng cậu rồi giữ chặt lấy vai, ép cậu ngồi lên đùi mình. Một nụ hôn mãnh liệt đầy nhiệt tình phủ lên, trong phút chốc hồng hào trên gò má của Cố Chiết Phong như ửng đỏ, đầu lưỡi của Thôi Âu Ninh nhẹ nhàng cậy mở ra đôi môi và răng của cậu, tiến sâu vào khám phá từng góc nhỏ.
Thôi Âu Ninh cảm nhận được hương vị ngọt ngào trước mặt mình. Cố Chiết Phong cũng không chịu thua kém, lần đầu bị khí thế Thôi Âu Ninh áp đảo khiến cậu bất ngờ, giờ đây cậu quyết tâm không để mình thua. Đôi môi lưỡi của cậu không hề lạnh nhạt như với người ngoài, cũng cháy bỏng và nồng nàn hơn cả.
Nụ hôn này như một sự chúc mừng, một sự bộc lộ, hai người đàn ông mạnh mẽ đều tự nguyện để lộ những yếu đuối của mình trong khoảng khắc đắm say.
Khi nụ hôn dần kết thúc, cả hai thở dốc, Thôi Âu Ninh từ từ đặt trán mình lên thái dương của Cố Chiết Phong, giọng khàn khàn: "Cố Chiết Phong."
"Ừm?"
"Để anh kể cho em nghe một câu chuyện."
Đây có lẽ không phải là thời điểm thích hợp để kể chuyện, nhưng Cố Chiết Phong cũng chẳng còn sức để phản đối, chỉ lơ mơ đáp lại.
"Ngày xưa có một hoàng tử tên là Thôi Âu Ninh."
"Hoàng tử à?"
"Ừm, một hoàng tử vừa đẹp trai, vừa giàu có, tài năng và phong độ."
"..."
"Nhưng không may thay, vì quá xuất sắc nên một mụ phù thủy xấu xí, hẹp hòi tên Trần Hoành Ba đã ganh tỵ với hoàng tử."
"Và thế là...?"
"Vào ngày sinh nhật trọng đại, mụ phù thủy đã nguyền rủa hoàng tử rằng nếu không tìm được định mệnh của mình trước khi tròn 24 tuổi và không nhận được nụ hôn chân ái từ người đó, hoàng tử sẽ phải chết thảm thương."
"Nghe quen quen nhỉ?"
"Không những vậy, mụ còn biến hoàng tử thành một con ếch xanh xấu xí để không ai dám yêu anh ta."
"Chuyện này chẳng phải là phiên bản hoàng tử ếch xanh sao?"
"Thế là chàng hoàng tử đáng thương lang thang khắp nơi để tìm chân ái, mong mỏi một ai đó sẽ yêu mình và ban cho mình một nụ hôn ngọt ngào."
"Ừm, và rồi sao nữa?"
"Cuối cùng, trời cao đã không phụ lòng người. Sau khi tìm kiếm khắp nơi, hoàng tử cũng gặp được người thương ở một nơi rất đẹp. Người đó đẹp đẽ, tuấn tú, văn võ song toàn..."
Cố Chiết Phong bật cười: "Khen không tồi, chỉ là hơi phóng đại."
"Khụ khụ... nói chung là hội tụ tất cả phẩm chất tốt đẹp."
"Ừm, sau đó nữa?"
"Nhưng hoàng tử lại sợ hãi. Anh không dám tỏ tình, sợ người mình yêu sẽ thấy ghê tởm sự xấu xí của mình, lại sợ nếu bị từ chối, bản thân sẽ đau khổ vô cùng... Vì từ khi bị biến thành con ếch, anh đã chịu bao nhiêu lời chê bai và ánh mắt khinh miệt."
Nghe đến đó, Cố Chiết Phong khẽ cười, nhẹ nhàng vuốt tóc an ủi Thôi Âu Ninh. Thôi Âu Ninh nắm lấy tay anh, áp lên má mình, dịu dàng nhìn vào mắt Cố Chiết Phong: "Nhưng rồi cuối cùng, anh ấy cũng lấy hết can đảm đến bên người yêu và hỏi: "Em có thích tôi không?""
Cố Chiết Phong ngắm đôi mắt sáng rực của Thôi Âu Ninh, đôi mắt như thiên đường nơi trần gian.
Lạc trong ánh nhìn ấy, cậu đáp nhẹ: "Thích."
Thôi Âu Ninh mỉm cười, giọng càng thêm ấm áp: "Vậy em có thể cho tôi một nụ hôn chứ?"
Cố Chiết Phong không nói thêm, chỉ nhẹ nhàng tiến tới, đặt một nụ hôn lên môi Thôi Âu Ninh.
Thôi Âu Ninh bật cười nói: "Sau này nếu mụ phù thủy xấu xí kia lại nhằm vào tôi, biến tôi thành ếch xanh thì sao đây?"
Cố Chiết Phong cũng bật cười, trầm ngâm một lúc rồi nói: "Vậy anh cứ biến một lần, em liền hôn một lần, hôn đến khi nào anh mãi mãi không biến nữa thì thôi."