Sau Khi Tỏ Tình Với Ảnh Đế, Tôi Nổi Tiếng
Chương 49
Thôi Âu Ninh không kìm được cảm xúc, khóe miệng giật lên, ra vẻ thẹn thùng: "Ai nha, sao lại thế này, tiến độ của chúng ta nhanh như vậy sao, anh còn chưa chuẩn bị sẵn sàng. Em có chuẩn bị thứ đó chưa, hay để anh đi mua một cái?"
Cậu còn tri kỷ thêm vào: "Không sao, không vội đâu, em cứ nghỉ ngơi, anh sẽ đi mua."
Cố Chiết Phong lạnh lùng liếc nhìn cậu: "Không cần, dì Chu đã chuẩn bị xong cả rồi."
Thôi Âu Ninh nghe vậy, hô hấp cứng lại, trái tim đập loạn nhịp vì quá kích động: "Này! Này thật sự không biết xấu hổ! Lần sau những việc như thế này cứ để anh làm thì tốt hơn."
Cố Chiết Phong thản nhiên đáp: "Dì Chu vốn phụ trách việc này mà."
Thôi Âu Ninh kinh ngạc: "Nhà các em... đều là dì Chu chuẩn bị sao?"
"Đúng vậy, trước đây những người ở đây đều do dì Chu lo liệu. Ngay cả em họ của em, khi cô ấy còn học trung học cũng đến ở đây, mọi thứ đều do dì Chu lo cả."
Thôi Âu Ninh nghẹn họng, mắt tròn xoe: "Khoan đã! Em họ của em, mới học trung học sao! Cô ấy còn nhỏ thế mà các em... cứ như vậy sao!"
=))) Thề chứ, tui cười ngoác cả mồm, quê dùm Ninh Ninh luôn á
Cố Chiết Phong cuối cùng cũng nhận ra Thôi Âu Ninh và mình không cùng tần số: "Anh đang nói cái gì thế? Chỉ là những thứ như khăn trải giường, vỏ chăn, có cần phải phân biệt tuổi tác không? Đâu phải trẻ sơ sinh."
Thôi Âu Ninh hiểu ra, mặt đỏ lên vì xấu hổ: "À, ra là khăn trải giường, vỏ chăn và đồ dùng sinh hoạt..."
Cố Chiết Phong nhướng mày: "Anh đang tưởng tượng gì đấy?"
Thôi Âu Ninh thành thật đáp: "Chỉ nghĩ đến những chuyện người trưởng thành thường hay nghĩ khi thấy giường thôi."
Ánh mắt Cố Chiết Phong dừng lại ở dáng vẻ của Thôi Âu Ninh.
Thôi Âu Ninh theo bản năng lấy một vật trang trí nhỏ bên cạnh để che chắn: "Tiên sinh. Phi lễ chớ nhìn. Mặc dù chúng ta sắp ngủ chung một giường, nhưng cũng cần phải giữ sự rụt rè chứ."
Cố Chiết Phong khẽ cười nhạo: "Ai nói em muốn ngủ chung với anh?"
Thôi Âu Ninh chỉ vào chiếc giường kingsize duy nhất trong phòng: "Phòng này chỉ có một cái giường, chúng ta ở chung một phòng, nếu em không cho anh ngủ trên giường, chẳng lẽ muốn anh nằm dưới đất sao?"
"Không cần ngủ dưới đất."
Cố Chiết Phong chỉ về phía sau, về phía phòng thay đồ: "Anh ngủ ở đó."
Thôi Âu Ninh ngơ ngác đi tới, chỉ thấy gần phòng thay đồ có một chiếc giường đơn bé nhỏ, chỉ có một cái đèn đầu giường.
Dù chiếc đèn đó có thể bằng giá một bộ giường đắt tiền, nhưng khung cảnh thật sự rất... keo kiệt.
Thôi Âu Ninh không tin vào mắt mình, chỉ vào cái giường nhỏ mà chẳng thể chứa nổi mình: "Anh... anh ngủ ở đây sao?"
Cố Chiết Phong không hề do dự gật đầu: "Đúng vậy, anh ngủ ở đó."
"Không phải, tại sao chứ? Không phải còn có phòng khách sao?"
"Có, nhưng không được đâu."
"Anh có thể tự dọn dẹp phòng khách mà."
"Không được, không có đồ dùng thừa."
"Anh sẽ đi ngủ ở khách sạn."
"Anh ghét bỏ Cố gia bạc đãi anh sao?"
Nghe đến đây, Thôi Âu Ninh suýt nữa buột miệng nói "Đúng vậy", nhưng cuối cùng đành ngậm ngùi: "Vậy cũng được."
Cố Chiết Phong vừa lòng gật đầu.
"Em đi trước xử lý vài việc, áo ngủ để ở trên giường rồi, anh tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi." Cố Chiết Phong nói xong liền ra ngoài.
Thôi Âu Ninh nhìn bộ áo ngủ xếp ngay ngắn trên chiếc giường nhỏ, rồi thở dài nhận mệnh đi vào phòng tắm.
Phòng tắm lộng lẫy khiến Thôi Âu Ninh nhớ tới chiếc giường nhỏ trong phòng mình, hắn không khỏi cảm thán. Mối quan hệ này có vẻ không như mong đợi, trước đây Cố Chiết Phong đâu có lạnh lùng như vậy.
Sau khi tắm xong, Thôi Âu Ninh thấy Cố Chiết Phong vẫn còn ở trong thư phòng, ban đầu không muốn quấy rầy, nhưng khi vừa đến cửa thì đã bị Cố Chiết Phong phát hiện.
"Vào đi."
Thôi Âu Ninh ngượng ngùng bước vào: "Sẽ không làm phiền em chứ?"
"Không sao, em vừa lúc có việc muốn tìm anh."
Thôi Âu Ninh đi tới, Cố Chiết Phong mở email, bấm vào một tập tài liệu: "Anh xem cái này."
Thôi Âu Ninh nhìn thấy tựa đề: "Kịch bản phim Gửi Quân Thư... Đây là của ai?"
"Trần Hoành Ba chọn kịch bản này, hắn tính quay, hỏi em có hứng thú không."
"Đầu tư? Hay là diễn?"
"Đều có cả, em cảm thấy kịch bản này cũng khá ổn."
"Như thế nào?"
"Một câu chuyện rất bi thảm, kể về hai tú tài gặp nhau trong học viện. Họ tâm đầu ý hợp, nhưng do lễ giáo và thế tục cản trở, họ buộc phải chia tay."
Thôi Âu Ninh sờ cằm, nói: "Xác thực là rất bi thương."
Cố Chiết Phong đáp: "Vừa nãy lúc ăn cơm, em nói rằng anh chưa từng diễn một vai tình yêu thực sự đúng không? Đây chính là một câu chuyện tình yêu thuần khiết, lại là song nam chủ."
Thôi Âu Ninh cười: "Em muốn diễn cùng anh sao?"
Cố Chiết Phong thẳng thắn: "Ừm."
"Được thôi, để anh xem thử kịch bản. Em gửi qua hộp thư cho anh đi."
Cố Chiết Phong vừa thao tác máy tính gửi kịch bản cho Thôi Âu Ninh, vừa nói: "Em không thích cái kết lắm, muốn sửa một chút, nhưng nếu sửa thì câu chuyện lại không thành hình. Dù sao, anh cứ đọc trước, không nhất định phải diễn cái này."
"Hơn nữa..." Cố Chiết Phong ngừng lại, rồi nói: "Em lo nhân vật quá bi thương sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của anh."
Thôi Âu Ninh cười, xoa tóc Cố Chiết Phong: "Đừng lo lắng, anh đã trải qua nhiều năm rồi, anh biết giới hạn của mình."
Cố Chiết Phong im lặng một lát rồi nói: "Có một chuyện em vẫn chưa nói với anh."
"Chuyện gì?"
Cố Chiết Phong chậm rãi nói: "Trước đây, khi em đến nhà tang lễ... em đã gặp Tiết Tịch Doanh."
Nghe đến cái tên này, Thôi Âu Ninh thoáng chốc cảm thấy như đã qua mấy đời.
"Vì thế, từ trước, em đã biết chút ít về anh. Nhưng không phải do cô ấy nói ra, mà là em nghe cô là bác sĩ tâm lý của anh, nên đã lục lại một số tài liệu của Kim Tử để suy đoán."
Thôi Âu Ninh thở dài: "Ừm, không sao, anh hiểu mà. Tiết bác sĩ là người đáng tin, thực tế anh cũng định sẽ liên hệ với cô ấy, dù sao thì mặc dù anh không gặp cô ấy nhiều lần, cô ấy vẫn rất hiểu rõ về tình trạng của anh."
Có lẽ Tiết Tịch Doanh sẽ bị giật mình khi gặp lại hắn...
Buổi tối, khi Thôi Âu Ninh lên giường ngủ, hắn cảm thấy rõ ràng sự chật chội và khó chịu của chiếc giường đơn này.
Bất kể trước đây hay bây giờ, hắn đều cao hơn 1m80, và giường này khiến cậu phải co quắp, đầu đụng đỉnh, chân đụng mép giường.
Tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, Cố Chiết Phong mặc áo ngủ và xoa tóc đi ra, tiến thẳng đến giường của Thôi Âu Ninh.
Thôi Âu Ninh ngồi xếp bằng, hỏi: "Anh có thể xin chuyển sang phòng cho khách được không?"
Cố Chiết Phong khẽ thổi tóc, rồi lạnh nhạt đáp: "Không thể."
Tóc cậu ngắn, khô rất nhanh. Sau khi cất máy sấy, cậu thong thả bước đến mép giường lớn.
Thôi Âu Ninh vội bước xuống giường, đứng tựa vào tường cạnh giường và ôm ngực: "Nếu vậy thì có cái đệm nào lớn hơn không? Phủ dưới đất cũng được, anh tự mình ngủ dưới đất."
Cố Chiết Phong kéo chăn lên và nằm xuống: "Không có, anh tắt đèn đi."
"Vậy anh sẽ ngủ trên sô pha."
"Không được."
"Nhưng... tại sao? Em không cho anh ngủ phòng khách, không cho trải đệm, sô pha cũng không cho ngủ, bắt anh ngủ cái giường đơn này để làm gì?"
"Vì em muốn trước khi đi ngủ có thể nói chuyện với anh." Cố Chiết Phong bình thản đáp: "Tường này không cách âm, anh ngủ ở đây, chúng ta có thể nói chuyện."
"Vậy sao em không thay cái giường lớn hơn?"
"Không gian không đủ."
"Vậy di chuyển giường ra, để anh ngủ dưới đất."
"Khó coi."
Thôi Âu Ninh bật cười: "Cố Chiết Phong, em cố ý, đúng không?"
Cố Chiết Phong im lặng.
"Được, em làm tốt lắm! Nếu em vô tình, thì đừng trách anh vô nghĩa."
Thôi Âu Ninh quyết tâm, sải bước đến bên giường của Cố Chiết Phong, xốc chăn lên và chui vào.
"Không phải em nói buổi tối muốn nói chuyện sao." Thôi Âu Ninh nở nụ cười giả tạo: "Một giường nói chuyện càng tiện hơn chứ?"
Cố Chiết Phong nghiêng đầu nhìn cậu: "Tự anh hiểu rõ, em không quen ngủ chung giường với người khác."
Thôi Âu Ninh nhếch miệng: "Không sao, anh sẽ giúp em quen."
Nói xong, hắn ngồi dậy, dịch đến gần Cố Chiết Phong, rồi ngồi lên đùi cậu
Tuy nhiên, Thôi Âu Ninh không dám dùng lực, chỉ đặt nhẹ trên người Cố Chiết Phong.
"Thôi Âu Ninh anh..." Cố Chiết Phong cuối cùng cũng dao động.
Thôi Âu Ninh không nói gì thêm, chỉ cúi xuống, đặt hai tay của Cố Chiết Phong lên đỉnh đầu cậu, rồi ép sát cơ thể xuống.
Đến khi mặt chạm mặt, chóp mũi của họ gần như chạm vào nhau, Thôi Âu Ninh dừng lại.
"Cố Chiết Phong." Thôi Âu Ninh thấp giọng nói: "Em cố ý đúng không? Em thật sự nghĩ anh không dám sao?"
Cậu không ngốc, Cố Chiết Phong là người ngạo kiều, yêu đương lại trở nên ấu trĩ, thích chọc ghẹo cậu.
Cố Chiết Phong thực sự muốn Thôi Âu Ninh ngủ cùng giường, nhưng mặt khác, cậu vẫn có chút ngại.
Dù sao thì cậu vẫn là một tên thiếu kinh nghiệm trong chuyện này.
Tác giả có lời muốn nói: Hư!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Cậu còn tri kỷ thêm vào: "Không sao, không vội đâu, em cứ nghỉ ngơi, anh sẽ đi mua."
Cố Chiết Phong lạnh lùng liếc nhìn cậu: "Không cần, dì Chu đã chuẩn bị xong cả rồi."
Thôi Âu Ninh nghe vậy, hô hấp cứng lại, trái tim đập loạn nhịp vì quá kích động: "Này! Này thật sự không biết xấu hổ! Lần sau những việc như thế này cứ để anh làm thì tốt hơn."
Cố Chiết Phong thản nhiên đáp: "Dì Chu vốn phụ trách việc này mà."
Thôi Âu Ninh kinh ngạc: "Nhà các em... đều là dì Chu chuẩn bị sao?"
"Đúng vậy, trước đây những người ở đây đều do dì Chu lo liệu. Ngay cả em họ của em, khi cô ấy còn học trung học cũng đến ở đây, mọi thứ đều do dì Chu lo cả."
Thôi Âu Ninh nghẹn họng, mắt tròn xoe: "Khoan đã! Em họ của em, mới học trung học sao! Cô ấy còn nhỏ thế mà các em... cứ như vậy sao!"
=))) Thề chứ, tui cười ngoác cả mồm, quê dùm Ninh Ninh luôn á
Cố Chiết Phong cuối cùng cũng nhận ra Thôi Âu Ninh và mình không cùng tần số: "Anh đang nói cái gì thế? Chỉ là những thứ như khăn trải giường, vỏ chăn, có cần phải phân biệt tuổi tác không? Đâu phải trẻ sơ sinh."
Thôi Âu Ninh hiểu ra, mặt đỏ lên vì xấu hổ: "À, ra là khăn trải giường, vỏ chăn và đồ dùng sinh hoạt..."
Cố Chiết Phong nhướng mày: "Anh đang tưởng tượng gì đấy?"
Thôi Âu Ninh thành thật đáp: "Chỉ nghĩ đến những chuyện người trưởng thành thường hay nghĩ khi thấy giường thôi."
Ánh mắt Cố Chiết Phong dừng lại ở dáng vẻ của Thôi Âu Ninh.
Thôi Âu Ninh theo bản năng lấy một vật trang trí nhỏ bên cạnh để che chắn: "Tiên sinh. Phi lễ chớ nhìn. Mặc dù chúng ta sắp ngủ chung một giường, nhưng cũng cần phải giữ sự rụt rè chứ."
Cố Chiết Phong khẽ cười nhạo: "Ai nói em muốn ngủ chung với anh?"
Thôi Âu Ninh chỉ vào chiếc giường kingsize duy nhất trong phòng: "Phòng này chỉ có một cái giường, chúng ta ở chung một phòng, nếu em không cho anh ngủ trên giường, chẳng lẽ muốn anh nằm dưới đất sao?"
"Không cần ngủ dưới đất."
Cố Chiết Phong chỉ về phía sau, về phía phòng thay đồ: "Anh ngủ ở đó."
Thôi Âu Ninh ngơ ngác đi tới, chỉ thấy gần phòng thay đồ có một chiếc giường đơn bé nhỏ, chỉ có một cái đèn đầu giường.
Dù chiếc đèn đó có thể bằng giá một bộ giường đắt tiền, nhưng khung cảnh thật sự rất... keo kiệt.
Thôi Âu Ninh không tin vào mắt mình, chỉ vào cái giường nhỏ mà chẳng thể chứa nổi mình: "Anh... anh ngủ ở đây sao?"
Cố Chiết Phong không hề do dự gật đầu: "Đúng vậy, anh ngủ ở đó."
"Không phải, tại sao chứ? Không phải còn có phòng khách sao?"
"Có, nhưng không được đâu."
"Anh có thể tự dọn dẹp phòng khách mà."
"Không được, không có đồ dùng thừa."
"Anh sẽ đi ngủ ở khách sạn."
"Anh ghét bỏ Cố gia bạc đãi anh sao?"
Nghe đến đây, Thôi Âu Ninh suýt nữa buột miệng nói "Đúng vậy", nhưng cuối cùng đành ngậm ngùi: "Vậy cũng được."
Cố Chiết Phong vừa lòng gật đầu.
"Em đi trước xử lý vài việc, áo ngủ để ở trên giường rồi, anh tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi." Cố Chiết Phong nói xong liền ra ngoài.
Thôi Âu Ninh nhìn bộ áo ngủ xếp ngay ngắn trên chiếc giường nhỏ, rồi thở dài nhận mệnh đi vào phòng tắm.
Phòng tắm lộng lẫy khiến Thôi Âu Ninh nhớ tới chiếc giường nhỏ trong phòng mình, hắn không khỏi cảm thán. Mối quan hệ này có vẻ không như mong đợi, trước đây Cố Chiết Phong đâu có lạnh lùng như vậy.
Sau khi tắm xong, Thôi Âu Ninh thấy Cố Chiết Phong vẫn còn ở trong thư phòng, ban đầu không muốn quấy rầy, nhưng khi vừa đến cửa thì đã bị Cố Chiết Phong phát hiện.
"Vào đi."
Thôi Âu Ninh ngượng ngùng bước vào: "Sẽ không làm phiền em chứ?"
"Không sao, em vừa lúc có việc muốn tìm anh."
Thôi Âu Ninh đi tới, Cố Chiết Phong mở email, bấm vào một tập tài liệu: "Anh xem cái này."
Thôi Âu Ninh nhìn thấy tựa đề: "Kịch bản phim Gửi Quân Thư... Đây là của ai?"
"Trần Hoành Ba chọn kịch bản này, hắn tính quay, hỏi em có hứng thú không."
"Đầu tư? Hay là diễn?"
"Đều có cả, em cảm thấy kịch bản này cũng khá ổn."
"Như thế nào?"
"Một câu chuyện rất bi thảm, kể về hai tú tài gặp nhau trong học viện. Họ tâm đầu ý hợp, nhưng do lễ giáo và thế tục cản trở, họ buộc phải chia tay."
Thôi Âu Ninh sờ cằm, nói: "Xác thực là rất bi thương."
Cố Chiết Phong đáp: "Vừa nãy lúc ăn cơm, em nói rằng anh chưa từng diễn một vai tình yêu thực sự đúng không? Đây chính là một câu chuyện tình yêu thuần khiết, lại là song nam chủ."
Thôi Âu Ninh cười: "Em muốn diễn cùng anh sao?"
Cố Chiết Phong thẳng thắn: "Ừm."
"Được thôi, để anh xem thử kịch bản. Em gửi qua hộp thư cho anh đi."
Cố Chiết Phong vừa thao tác máy tính gửi kịch bản cho Thôi Âu Ninh, vừa nói: "Em không thích cái kết lắm, muốn sửa một chút, nhưng nếu sửa thì câu chuyện lại không thành hình. Dù sao, anh cứ đọc trước, không nhất định phải diễn cái này."
"Hơn nữa..." Cố Chiết Phong ngừng lại, rồi nói: "Em lo nhân vật quá bi thương sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của anh."
Thôi Âu Ninh cười, xoa tóc Cố Chiết Phong: "Đừng lo lắng, anh đã trải qua nhiều năm rồi, anh biết giới hạn của mình."
Cố Chiết Phong im lặng một lát rồi nói: "Có một chuyện em vẫn chưa nói với anh."
"Chuyện gì?"
Cố Chiết Phong chậm rãi nói: "Trước đây, khi em đến nhà tang lễ... em đã gặp Tiết Tịch Doanh."
Nghe đến cái tên này, Thôi Âu Ninh thoáng chốc cảm thấy như đã qua mấy đời.
"Vì thế, từ trước, em đã biết chút ít về anh. Nhưng không phải do cô ấy nói ra, mà là em nghe cô là bác sĩ tâm lý của anh, nên đã lục lại một số tài liệu của Kim Tử để suy đoán."
Thôi Âu Ninh thở dài: "Ừm, không sao, anh hiểu mà. Tiết bác sĩ là người đáng tin, thực tế anh cũng định sẽ liên hệ với cô ấy, dù sao thì mặc dù anh không gặp cô ấy nhiều lần, cô ấy vẫn rất hiểu rõ về tình trạng của anh."
Có lẽ Tiết Tịch Doanh sẽ bị giật mình khi gặp lại hắn...
Buổi tối, khi Thôi Âu Ninh lên giường ngủ, hắn cảm thấy rõ ràng sự chật chội và khó chịu của chiếc giường đơn này.
Bất kể trước đây hay bây giờ, hắn đều cao hơn 1m80, và giường này khiến cậu phải co quắp, đầu đụng đỉnh, chân đụng mép giường.
Tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, Cố Chiết Phong mặc áo ngủ và xoa tóc đi ra, tiến thẳng đến giường của Thôi Âu Ninh.
Thôi Âu Ninh ngồi xếp bằng, hỏi: "Anh có thể xin chuyển sang phòng cho khách được không?"
Cố Chiết Phong khẽ thổi tóc, rồi lạnh nhạt đáp: "Không thể."
Tóc cậu ngắn, khô rất nhanh. Sau khi cất máy sấy, cậu thong thả bước đến mép giường lớn.
Thôi Âu Ninh vội bước xuống giường, đứng tựa vào tường cạnh giường và ôm ngực: "Nếu vậy thì có cái đệm nào lớn hơn không? Phủ dưới đất cũng được, anh tự mình ngủ dưới đất."
Cố Chiết Phong kéo chăn lên và nằm xuống: "Không có, anh tắt đèn đi."
"Vậy anh sẽ ngủ trên sô pha."
"Không được."
"Nhưng... tại sao? Em không cho anh ngủ phòng khách, không cho trải đệm, sô pha cũng không cho ngủ, bắt anh ngủ cái giường đơn này để làm gì?"
"Vì em muốn trước khi đi ngủ có thể nói chuyện với anh." Cố Chiết Phong bình thản đáp: "Tường này không cách âm, anh ngủ ở đây, chúng ta có thể nói chuyện."
"Vậy sao em không thay cái giường lớn hơn?"
"Không gian không đủ."
"Vậy di chuyển giường ra, để anh ngủ dưới đất."
"Khó coi."
Thôi Âu Ninh bật cười: "Cố Chiết Phong, em cố ý, đúng không?"
Cố Chiết Phong im lặng.
"Được, em làm tốt lắm! Nếu em vô tình, thì đừng trách anh vô nghĩa."
Thôi Âu Ninh quyết tâm, sải bước đến bên giường của Cố Chiết Phong, xốc chăn lên và chui vào.
"Không phải em nói buổi tối muốn nói chuyện sao." Thôi Âu Ninh nở nụ cười giả tạo: "Một giường nói chuyện càng tiện hơn chứ?"
Cố Chiết Phong nghiêng đầu nhìn cậu: "Tự anh hiểu rõ, em không quen ngủ chung giường với người khác."
Thôi Âu Ninh nhếch miệng: "Không sao, anh sẽ giúp em quen."
Nói xong, hắn ngồi dậy, dịch đến gần Cố Chiết Phong, rồi ngồi lên đùi cậu
Tuy nhiên, Thôi Âu Ninh không dám dùng lực, chỉ đặt nhẹ trên người Cố Chiết Phong.
"Thôi Âu Ninh anh..." Cố Chiết Phong cuối cùng cũng dao động.
Thôi Âu Ninh không nói gì thêm, chỉ cúi xuống, đặt hai tay của Cố Chiết Phong lên đỉnh đầu cậu, rồi ép sát cơ thể xuống.
Đến khi mặt chạm mặt, chóp mũi của họ gần như chạm vào nhau, Thôi Âu Ninh dừng lại.
"Cố Chiết Phong." Thôi Âu Ninh thấp giọng nói: "Em cố ý đúng không? Em thật sự nghĩ anh không dám sao?"
Cậu không ngốc, Cố Chiết Phong là người ngạo kiều, yêu đương lại trở nên ấu trĩ, thích chọc ghẹo cậu.
Cố Chiết Phong thực sự muốn Thôi Âu Ninh ngủ cùng giường, nhưng mặt khác, cậu vẫn có chút ngại.
Dù sao thì cậu vẫn là một tên thiếu kinh nghiệm trong chuyện này.
Tác giả có lời muốn nói: Hư!!!!!!!!!!!!!!!!!!