Sau Khi Tỏ Tình Với Ảnh Đế, Tôi Nổi Tiếng
Chương 27: Xin lỗi...xin lỗi...tôi là một kẻ háo sắc
Phía dưới, những người không biết tình huống cứ tưởng đây là một đoạn diễn thông thường, tất cả đều hào hứng vỗ tay: "Tới tới! Mau tới mau tới!"
"gkdgkd!" =))))
"Wow!"
Thôi Âu Ninh đứng trước khán đài, có chút bối rối liếm môi: "Này... Chúng ta nhất định phải diễn đoạn này sao? Nếu không... đổi đoạn khác đi?"
Cố Chiết Phong thản nhiên đáp: "Tôi thích đoạn này."
Thôi Âu Ninh trong lòng thầm kêu: Tức chế.t tôi, lần đầu tiên tôi cho cậu xem cậu còn nói rõ ràng rằng "cảm xúc này từ không thành có, không thể lý giải".
Nhưng lúc này hắn không thể cãi lại Cố Chiết Phong, chỉ đành lúng túng nói: "Tôi..."
Cố Chiết Phong nhẹ nhàng tiến lên một bước, tiếng bước chân không lớn, nhưng Thôi Âu Ninh lại cảm thấy tim mình đập nhanh thêm một nhịp.
Cố Chiết Phong đi thêm vài bước nữa, khoảng cách giữa hắn và Thôi Âu Ninh càng lúc càng gần.
Khi chỉ còn cách nửa mét, Cố Chiết Phong dừng lại, nhẹ nhàng ngước mắt lên. Vẻ mặt hắn, vốn sắc bén, bỗng trở nên mềm mại. Dù không trang điểm, nhưng ánh mắt của hắn lại toát lên một vẻ mị hoặc đầy đau khổ.
Tốt.
Thôi Âu Ninh không nhịn được nuốt khan một ngụm.
**[Bạch Mi Tú có gương mặt trắng trẻo, trông vừa mềm mịn vừa ngoan ngoãn. Vương Tài chỉ cần liếc mắt nhìn, đã thấy anh giống như một tiểu thư nhà giàu nuôi dưỡng một con thỏ tinh.
Vì sao nói là con thỏ tinh? Nhìn ngang nhìn dọc, Bạch Mi Tú rõ ràng là nam nhi, nhưng ánh mắt lưu chuyển lại mang theo một vẻ yêu mị. Anh giống như một yêu tinh, chỉ cần nam nhân đi ngang qua đều có thể bị anh câu dẫn hồn phách.]**
Cố Chiết Phong đã hoàn toàn nhập vai.
Từng động tác, từng biểu cảm đều toát lên vẻ mị hoặc tự nhiên.
Dưới đài, vài người không chịu nổi đã há hốc miệng, nhìn ngây người.
Cố Chiết Phong nhẹ nhàng vịn tay lên một chiếc rương đạo cụ, nhưng lúc này, không ai còn nghĩ đó chỉ là một cái rương nữa.
Thôi Âu Ninh biết, đó là tay vịn của một hành lang dài.
[Bạch Mi Tú vừa mới xuống đài, cảm thấy trong phòng ngột ngạt, bèn chạy ra hành lang. Hắn sợ lạnh, nhưng lại càng sợ bị bí bức. May mà lúc ra cửa hắn kịp mang theo một lò sưởi tay, đặt bên cạnh, nên không quá lạnh. Cảm giác mệt mỏi xen lẫn cái lạnh khiến hắn có chút buồn ngủ.]
Cố Chiết Phong lười nhác tựa vào tay vịn, đầu ngón tay khẽ chạm lên má, lười biếng hỏi: "Ngươi là người phương nào?"
Giọng điệu của hắn khác hẳn thường ngày, mang theo một chút kéo dài, âm cuối hơi vút lên, như muốn câu dẫn người nghe.
**[Vương Tài vừa bước vào sân, liền thấy cảnh tượng này.
Bạch Mi Tú khẽ nâng đôi mắt đẹp, nghi hoặc hỏi: "Ngươi là người phương nào?"
Vương Tài chỉ cảm thấy trước mắt như có một bức tranh tuyệt đẹp, khiến hắn choáng váng.
Trên đời này, làm sao có người đẹp đến vậy?]**
So với Bạch Mi Tú trong "Không Quan Hệ Phong Nguyệt", Cố Chiết Phong trước mặt Thôi Âu Ninh còn đẹp diễm lệ hơn nhiều.
Thôi Âu Ninh năm xưa từng cho Cố Chiết Phong xem bộ phim này và tiếc nuối nói: "Đáng tiếc khi bộ phim này quay, tôi không quen cậu, cũng không phải ngươi làm diễn viên. Nếu không, vai này chắc chắn cậu là người phù hợp nhất."
Cố Chiết Phong khi ấy 22 tuổi, chỉ nhướng mày đáp: "Nếu khi đó tôi gặp được cậu, thì vai Vương Tài chắc chắn không thuộc về ai khác."
Nhớ lại lời nói đó, Thôi Âu Ninh kéo tay Cố Chiết Phong, hào hứng nói: "Nếu đã vậy, sao chúng ta không thử diễn luôn bây giờ?"
Hắn vui mừng tìm kiếm đạo cụ trong phòng, miệng không ngừng hưng phấn nói: "Tôi diễn Vương Tài, cậu diễn Bạch Mi Tú, chúng ta thử xem, thử xem!"
"Chỉ với cảnh tượng như vậy, cần gì phải dùng đạo cụ." Giọng Cố Chiết Phong vang lên phía sau Thôi Âu Ninh, không có gì lạ lẫm: "Cứ làm trực tiếp thôi."
Thôi Âu Ninh chỉ nghe thấy giọng Cố Chiết Phong phía sau: "Ngươi là ai?"
Hắn quay lại, liền thấy Cố Chiết Phong tựa vào quầy bar, biến một quầy bar Âu thức thành khung cảnh mang đậm chất dân quốc.
Cố Chiết Phong, khi 22 tuổi, là độ tuổi hoàn hảo nhất để vào vai Bạch Mi Tú. Trên mặt hắn vẫn còn chút non nớt, nhưng ánh mắt lại sắc bén, như câu nhân đoạt phách.
Giữa thanh thuần và vẻ quyến rũ, chỉ cách nhau một khoảng nhỏ.
Thôi Âu Ninh gần như ngay lập tức nhập vai. Hắn thậm chí không cần suy nghĩ nhiều, chỉ biết rằng Vương Tài, dù phải đối mặt với băng tuyết, không thể che chắn cơ thể bằng áo quần đơn bạc và cái bụng đói, chỉ cần nhìn Bạch Mi Tú một lần là đã quên đi hết những khổ đau và bất công trong cuộc sống. Vương Tài chỉ muốn dâng hiến tất cả, kể cả máu thịt của mình, cho Bạch Mi Tú.
Thôi Âu Ninh bước về phía trước vài bước, có chút bối rối, thất thố nói: "Ta... Ta tên là Vương Tài..."
Cố Chiết Phong nhìn hắn tròn xoe mắt: "Ngươi nói cái gì vậy? Ngươi là người nói lắp à?"
Giọng hắn thẳng thừng, nhưng vẻ mặt lại ngây thơ, không làm người ta có chút nào ghét bỏ.
"Ta không phải! Ta không phải!" Thôi Âu Ninh vội vàng đáp: "Chỉ là... Ta có chút khẩn trương."
Cố Chiết Phong nhe răng cười, giống như nước xuân làm tan chảy băng tuyết, nụ cười mềm mại như bông tuyết: "Ngươi không cần khẩn trương, ta tên là Bạch Mi Tú, ta không phải người xấu đâu."
Nhưng ta là người xấu.
Vương Tài trong lòng thầm mắng chính mình, tự hỏi sao mình có thể có những suy nghĩ hoang đường đến vậy.
Cố Chiết Phong giơ tay vẫy gọi Thôi Âu Ninh: "Bên ngoài lạnh lắm, tuyết vẫn còn rơi. Ngươi lên đây đi."
Vương Tài gần như không nghĩ ngợi gì, với tay lên bám vào lan can và nhảy qua rào chắn.
Hành động của hắn làm Bạch Mi Tú hoảng sợ, mắt đầy kinh ngạc nhìn hắn.
"Không... Là ta quá lỗ mãng, ta..." Thôi Âu Ninh vội vàng giải thích.
Cố Chiết Phong che miệng cười khúc khích: "Ngươi thật giống một kẻ ngốc."
Thôi Âu Ninh ngơ ngác: "Hả?"
Cố Chiết Phong không giải thích gì thêm, chỉ đứng dậy, đưa cho hắn lò sưởi tay: "Mặt ngươi đông lạnh đỏ hết rồi, cầm lấy mà ôm cho ấm."
Cố Chiết Phong nhét lò sưởi vào tay Thôi Âu Ninh. Thôi Âu Ninh vốn định cầm lò sưởi, nhưng tay lại run rẩy, vô tình bắt lấy tay Cố Chiết Phong.
Xúc cảm từ làn da mềm mịn làm tim Thôi Âu Ninh đập mạnh, một lúc lâu sau vẫn không buông tay ra.
Cố Chiết Phong cau mày, môi khẽ cong, bất mãn nói: "Ngươi cầm tay ta làm gì?"
"Ta... Ta..." Thôi Âu Ninh định giải thích, nhưng chẳng biết nói sao, chỉ biết rằng bản thân không muốn buông tay, liền cứ vậy mà giữ chặt.
Cố Chiết Phong nghiêng đầu, bất ngờ tiến lại gần hơn.
Thôi Âu Ninh bị bất ngờ, làm rơi cả lò sưởi xuống đất.
Cố Chiết Phong cúi nhìn lò sưởi, trách móc: "Ngươi xem, ngươi làm rơi lò sưởi rồi."
Khi cúi đầu, tóc của Cố Chiết Phong quét nhẹ qua mũi của Thôi Âu Ninh, một mùi hương thoang thoảng tỏa ra.
"Xin lỗi... thật xin lỗi..." Thôi Âu Ninh hoảng loạn xin lỗi, mùi hương quyến rũ khiến hắn càng thêm bối rối: "Ta không cố ý."
Cố Chiết Phong bất ngờ ngẩng đầu lên, do khoảng cách quá gần, dù chỉ một cử động nhỏ cũng đủ để đầu của hai người va vào nhau.
Thôi Âu Ninh giật mình buông tay ra, bưng kín mũi.
"Ấy, xin lỗi, ta không cố ý đâu!" Cố Chiết Phong nhẹ nhàng gỡ tay Thôi Âu Ninh ra: "Để ta xem, có đỏ không?"
Hắn đến gần hơn, khuôn mặt phóng đại trước mắt làm Thôi Âu Ninh hít thở khó khăn, đỏ không chỉ còn ở cái mũi nữa.
Ngón tay mềm mại của Cố Chiết Phong nhẹ nhàng xoa mũi Thôi Âu Ninh: "Không đau đâu, ta xin lỗi ngươi mà."
Cố Chiết Phong chợt nhận ra Thôi Âu Ninh đang nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt sâu thẳm của hắn mang theo một loại cảm xúc không thể diễn tả, đầy sự xâm lược trí mạng.
Cố Chiết Phong bỗng nhiên không rõ bản thân đang là Bạch Mi Tú hay Cố Chiết Phong, cũng không rõ người trước mặt là Vương Tài hay Thôi Âu Ninh. Loại ánh mắt đó khiến hắn sợ hãi, nhưng cũng làm hắn trầm mê.
Hắn lẩm bẩm theo lời kịch: "Vương Tài... ngươi sao lại nhìn ta như vậy?"
Thôi Âu Ninh đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của hắn, mười ngón tay đan vào nhau: "Ta có chút... muốn ăn ngươi."
【Vương Tài không hiểu lấy đâu ra dũng khí, hắn nắm lấy tay Bạch Mi Tú, nhẹ nhàng kéo, đưa hắn áp sát vào tường.**
Đây là điều mà đời này hắn chưa từng làm, điều đáng sợ nhất, cũng là điều không thể tưởng tượng nhất.
Nhưng giống như có một thứ gì khác đang khống chế hắn.
Ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Bạch Mi Tú, hắn đã bị mê hoặc.】
Thôi Âu Ninh áp Cố Chiết Phong vào bức tường trắng, ngắm nhìn mái tóc đen và gương mặt trắng nõn đang ửng hồng của hắn.
Ánh mắt Thôi Âu Ninh bình tĩnh, như đang nhìn một báu vật thất lạc từ lâu.
Thân thể Cố Chiết Phong run rẩy nhè nhẹ, trong lòng như có thứ gì đó đang hét lên, muốn hắn rời đi, chạy thoát.
Nhưng dưới chân như mọc rễ, không thể động đậy, chỉ có thể cảm nhận hơi thở đầy nguy hiểm của Thôi Âu Ninh bao trùm lấy hắn, không chỉ thân thể, mà cả tâm trí cũng bị cuốn theo.
Thôi Âu Ninh giữ chặt tay hắn, ngón tay đan chặt vào nhau, vai trái hắn áp lên vai trái Cố Chiết Phong, tay phải đỡ lấy cánh tay hắn.
Cố Chiết Phong cố gắng kìm chế sự run rẩy của mình, rồi nói ra lời kịch: "Ăn ta, có ý gì vậy?"
"Chính là ——"
Thôi Âu Ninh, dù không theo ý thức, tay phải của hắn theo đường cong bả vai vuốt nhẹ lên chiếc áo sơ mi mềm mại, rồi dừng lại ở đỉnh núi nhô lên.
Hắn nhẹ nhàng bóp một cái.
Cố Chiết Phong suýt nữa thì nhảy dựng lên.
Đây không phải động tác gốc của Vương Tài trong phim, mà là hành động Thôi Âu Ninh thêm vào theo sở thích của mình.
Thôi Âu Ninh híp mắt lại, nhìn Cố Chiết Phong ngẩng đầu, dùng đôi mắt ướt át, đầy ngạc nhiên mà trừng hắn.
Khoảnh khắc này, trong đầu Thôi Âu Ninh chỉ toàn hình ảnh quyến rũ của Vương Tài.
Tay phải hắn tiếp tục lướt trên ngọn núi, tay trái vẫn gắt gao giữ chặt tay Cố Chiết Phong, đè hắn mạnh mẽ vào tường.
Thôi Âu Ninh cúi xuống, hơi thở của cả hai giao hòa.
【Vương Tài kinh ngạc nhìn Bạch Mi Tú với gương mặt đỏ bừng, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Xin lỗi... xin lỗi... xin lỗi... Ta... Ta là một tên háo sắc... ta..."**
Hắn tiến lên, ngậm lấy đôi môi phấn nộn của Bạch Mi Tú.
Tiếng xin lỗi cuối cùng tan biến giữa đôi môi trao nhau.】
Không khí trong phòng trở nên ấm áp nhờ hệ thống sưởi dưới sàn, hơi nóng lan tỏa khắp không gian.
Thôi Âu Ninh, giờ đây 23 tuổi, cúi đầu, yết hầu rung lên, giọng nói trầm thấp khàn khàn: "Xin lỗi... xin lỗi... ta là một tên háo sắc..."
"gkdgkd!" =))))
"Wow!"
Thôi Âu Ninh đứng trước khán đài, có chút bối rối liếm môi: "Này... Chúng ta nhất định phải diễn đoạn này sao? Nếu không... đổi đoạn khác đi?"
Cố Chiết Phong thản nhiên đáp: "Tôi thích đoạn này."
Thôi Âu Ninh trong lòng thầm kêu: Tức chế.t tôi, lần đầu tiên tôi cho cậu xem cậu còn nói rõ ràng rằng "cảm xúc này từ không thành có, không thể lý giải".
Nhưng lúc này hắn không thể cãi lại Cố Chiết Phong, chỉ đành lúng túng nói: "Tôi..."
Cố Chiết Phong nhẹ nhàng tiến lên một bước, tiếng bước chân không lớn, nhưng Thôi Âu Ninh lại cảm thấy tim mình đập nhanh thêm một nhịp.
Cố Chiết Phong đi thêm vài bước nữa, khoảng cách giữa hắn và Thôi Âu Ninh càng lúc càng gần.
Khi chỉ còn cách nửa mét, Cố Chiết Phong dừng lại, nhẹ nhàng ngước mắt lên. Vẻ mặt hắn, vốn sắc bén, bỗng trở nên mềm mại. Dù không trang điểm, nhưng ánh mắt của hắn lại toát lên một vẻ mị hoặc đầy đau khổ.
Tốt.
Thôi Âu Ninh không nhịn được nuốt khan một ngụm.
**[Bạch Mi Tú có gương mặt trắng trẻo, trông vừa mềm mịn vừa ngoan ngoãn. Vương Tài chỉ cần liếc mắt nhìn, đã thấy anh giống như một tiểu thư nhà giàu nuôi dưỡng một con thỏ tinh.
Vì sao nói là con thỏ tinh? Nhìn ngang nhìn dọc, Bạch Mi Tú rõ ràng là nam nhi, nhưng ánh mắt lưu chuyển lại mang theo một vẻ yêu mị. Anh giống như một yêu tinh, chỉ cần nam nhân đi ngang qua đều có thể bị anh câu dẫn hồn phách.]**
Cố Chiết Phong đã hoàn toàn nhập vai.
Từng động tác, từng biểu cảm đều toát lên vẻ mị hoặc tự nhiên.
Dưới đài, vài người không chịu nổi đã há hốc miệng, nhìn ngây người.
Cố Chiết Phong nhẹ nhàng vịn tay lên một chiếc rương đạo cụ, nhưng lúc này, không ai còn nghĩ đó chỉ là một cái rương nữa.
Thôi Âu Ninh biết, đó là tay vịn của một hành lang dài.
[Bạch Mi Tú vừa mới xuống đài, cảm thấy trong phòng ngột ngạt, bèn chạy ra hành lang. Hắn sợ lạnh, nhưng lại càng sợ bị bí bức. May mà lúc ra cửa hắn kịp mang theo một lò sưởi tay, đặt bên cạnh, nên không quá lạnh. Cảm giác mệt mỏi xen lẫn cái lạnh khiến hắn có chút buồn ngủ.]
Cố Chiết Phong lười nhác tựa vào tay vịn, đầu ngón tay khẽ chạm lên má, lười biếng hỏi: "Ngươi là người phương nào?"
Giọng điệu của hắn khác hẳn thường ngày, mang theo một chút kéo dài, âm cuối hơi vút lên, như muốn câu dẫn người nghe.
**[Vương Tài vừa bước vào sân, liền thấy cảnh tượng này.
Bạch Mi Tú khẽ nâng đôi mắt đẹp, nghi hoặc hỏi: "Ngươi là người phương nào?"
Vương Tài chỉ cảm thấy trước mắt như có một bức tranh tuyệt đẹp, khiến hắn choáng váng.
Trên đời này, làm sao có người đẹp đến vậy?]**
So với Bạch Mi Tú trong "Không Quan Hệ Phong Nguyệt", Cố Chiết Phong trước mặt Thôi Âu Ninh còn đẹp diễm lệ hơn nhiều.
Thôi Âu Ninh năm xưa từng cho Cố Chiết Phong xem bộ phim này và tiếc nuối nói: "Đáng tiếc khi bộ phim này quay, tôi không quen cậu, cũng không phải ngươi làm diễn viên. Nếu không, vai này chắc chắn cậu là người phù hợp nhất."
Cố Chiết Phong khi ấy 22 tuổi, chỉ nhướng mày đáp: "Nếu khi đó tôi gặp được cậu, thì vai Vương Tài chắc chắn không thuộc về ai khác."
Nhớ lại lời nói đó, Thôi Âu Ninh kéo tay Cố Chiết Phong, hào hứng nói: "Nếu đã vậy, sao chúng ta không thử diễn luôn bây giờ?"
Hắn vui mừng tìm kiếm đạo cụ trong phòng, miệng không ngừng hưng phấn nói: "Tôi diễn Vương Tài, cậu diễn Bạch Mi Tú, chúng ta thử xem, thử xem!"
"Chỉ với cảnh tượng như vậy, cần gì phải dùng đạo cụ." Giọng Cố Chiết Phong vang lên phía sau Thôi Âu Ninh, không có gì lạ lẫm: "Cứ làm trực tiếp thôi."
Thôi Âu Ninh chỉ nghe thấy giọng Cố Chiết Phong phía sau: "Ngươi là ai?"
Hắn quay lại, liền thấy Cố Chiết Phong tựa vào quầy bar, biến một quầy bar Âu thức thành khung cảnh mang đậm chất dân quốc.
Cố Chiết Phong, khi 22 tuổi, là độ tuổi hoàn hảo nhất để vào vai Bạch Mi Tú. Trên mặt hắn vẫn còn chút non nớt, nhưng ánh mắt lại sắc bén, như câu nhân đoạt phách.
Giữa thanh thuần và vẻ quyến rũ, chỉ cách nhau một khoảng nhỏ.
Thôi Âu Ninh gần như ngay lập tức nhập vai. Hắn thậm chí không cần suy nghĩ nhiều, chỉ biết rằng Vương Tài, dù phải đối mặt với băng tuyết, không thể che chắn cơ thể bằng áo quần đơn bạc và cái bụng đói, chỉ cần nhìn Bạch Mi Tú một lần là đã quên đi hết những khổ đau và bất công trong cuộc sống. Vương Tài chỉ muốn dâng hiến tất cả, kể cả máu thịt của mình, cho Bạch Mi Tú.
Thôi Âu Ninh bước về phía trước vài bước, có chút bối rối, thất thố nói: "Ta... Ta tên là Vương Tài..."
Cố Chiết Phong nhìn hắn tròn xoe mắt: "Ngươi nói cái gì vậy? Ngươi là người nói lắp à?"
Giọng hắn thẳng thừng, nhưng vẻ mặt lại ngây thơ, không làm người ta có chút nào ghét bỏ.
"Ta không phải! Ta không phải!" Thôi Âu Ninh vội vàng đáp: "Chỉ là... Ta có chút khẩn trương."
Cố Chiết Phong nhe răng cười, giống như nước xuân làm tan chảy băng tuyết, nụ cười mềm mại như bông tuyết: "Ngươi không cần khẩn trương, ta tên là Bạch Mi Tú, ta không phải người xấu đâu."
Nhưng ta là người xấu.
Vương Tài trong lòng thầm mắng chính mình, tự hỏi sao mình có thể có những suy nghĩ hoang đường đến vậy.
Cố Chiết Phong giơ tay vẫy gọi Thôi Âu Ninh: "Bên ngoài lạnh lắm, tuyết vẫn còn rơi. Ngươi lên đây đi."
Vương Tài gần như không nghĩ ngợi gì, với tay lên bám vào lan can và nhảy qua rào chắn.
Hành động của hắn làm Bạch Mi Tú hoảng sợ, mắt đầy kinh ngạc nhìn hắn.
"Không... Là ta quá lỗ mãng, ta..." Thôi Âu Ninh vội vàng giải thích.
Cố Chiết Phong che miệng cười khúc khích: "Ngươi thật giống một kẻ ngốc."
Thôi Âu Ninh ngơ ngác: "Hả?"
Cố Chiết Phong không giải thích gì thêm, chỉ đứng dậy, đưa cho hắn lò sưởi tay: "Mặt ngươi đông lạnh đỏ hết rồi, cầm lấy mà ôm cho ấm."
Cố Chiết Phong nhét lò sưởi vào tay Thôi Âu Ninh. Thôi Âu Ninh vốn định cầm lò sưởi, nhưng tay lại run rẩy, vô tình bắt lấy tay Cố Chiết Phong.
Xúc cảm từ làn da mềm mịn làm tim Thôi Âu Ninh đập mạnh, một lúc lâu sau vẫn không buông tay ra.
Cố Chiết Phong cau mày, môi khẽ cong, bất mãn nói: "Ngươi cầm tay ta làm gì?"
"Ta... Ta..." Thôi Âu Ninh định giải thích, nhưng chẳng biết nói sao, chỉ biết rằng bản thân không muốn buông tay, liền cứ vậy mà giữ chặt.
Cố Chiết Phong nghiêng đầu, bất ngờ tiến lại gần hơn.
Thôi Âu Ninh bị bất ngờ, làm rơi cả lò sưởi xuống đất.
Cố Chiết Phong cúi nhìn lò sưởi, trách móc: "Ngươi xem, ngươi làm rơi lò sưởi rồi."
Khi cúi đầu, tóc của Cố Chiết Phong quét nhẹ qua mũi của Thôi Âu Ninh, một mùi hương thoang thoảng tỏa ra.
"Xin lỗi... thật xin lỗi..." Thôi Âu Ninh hoảng loạn xin lỗi, mùi hương quyến rũ khiến hắn càng thêm bối rối: "Ta không cố ý."
Cố Chiết Phong bất ngờ ngẩng đầu lên, do khoảng cách quá gần, dù chỉ một cử động nhỏ cũng đủ để đầu của hai người va vào nhau.
Thôi Âu Ninh giật mình buông tay ra, bưng kín mũi.
"Ấy, xin lỗi, ta không cố ý đâu!" Cố Chiết Phong nhẹ nhàng gỡ tay Thôi Âu Ninh ra: "Để ta xem, có đỏ không?"
Hắn đến gần hơn, khuôn mặt phóng đại trước mắt làm Thôi Âu Ninh hít thở khó khăn, đỏ không chỉ còn ở cái mũi nữa.
Ngón tay mềm mại của Cố Chiết Phong nhẹ nhàng xoa mũi Thôi Âu Ninh: "Không đau đâu, ta xin lỗi ngươi mà."
Cố Chiết Phong chợt nhận ra Thôi Âu Ninh đang nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt sâu thẳm của hắn mang theo một loại cảm xúc không thể diễn tả, đầy sự xâm lược trí mạng.
Cố Chiết Phong bỗng nhiên không rõ bản thân đang là Bạch Mi Tú hay Cố Chiết Phong, cũng không rõ người trước mặt là Vương Tài hay Thôi Âu Ninh. Loại ánh mắt đó khiến hắn sợ hãi, nhưng cũng làm hắn trầm mê.
Hắn lẩm bẩm theo lời kịch: "Vương Tài... ngươi sao lại nhìn ta như vậy?"
Thôi Âu Ninh đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của hắn, mười ngón tay đan vào nhau: "Ta có chút... muốn ăn ngươi."
【Vương Tài không hiểu lấy đâu ra dũng khí, hắn nắm lấy tay Bạch Mi Tú, nhẹ nhàng kéo, đưa hắn áp sát vào tường.**
Đây là điều mà đời này hắn chưa từng làm, điều đáng sợ nhất, cũng là điều không thể tưởng tượng nhất.
Nhưng giống như có một thứ gì khác đang khống chế hắn.
Ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Bạch Mi Tú, hắn đã bị mê hoặc.】
Thôi Âu Ninh áp Cố Chiết Phong vào bức tường trắng, ngắm nhìn mái tóc đen và gương mặt trắng nõn đang ửng hồng của hắn.
Ánh mắt Thôi Âu Ninh bình tĩnh, như đang nhìn một báu vật thất lạc từ lâu.
Thân thể Cố Chiết Phong run rẩy nhè nhẹ, trong lòng như có thứ gì đó đang hét lên, muốn hắn rời đi, chạy thoát.
Nhưng dưới chân như mọc rễ, không thể động đậy, chỉ có thể cảm nhận hơi thở đầy nguy hiểm của Thôi Âu Ninh bao trùm lấy hắn, không chỉ thân thể, mà cả tâm trí cũng bị cuốn theo.
Thôi Âu Ninh giữ chặt tay hắn, ngón tay đan chặt vào nhau, vai trái hắn áp lên vai trái Cố Chiết Phong, tay phải đỡ lấy cánh tay hắn.
Cố Chiết Phong cố gắng kìm chế sự run rẩy của mình, rồi nói ra lời kịch: "Ăn ta, có ý gì vậy?"
"Chính là ——"
Thôi Âu Ninh, dù không theo ý thức, tay phải của hắn theo đường cong bả vai vuốt nhẹ lên chiếc áo sơ mi mềm mại, rồi dừng lại ở đỉnh núi nhô lên.
Hắn nhẹ nhàng bóp một cái.
Cố Chiết Phong suýt nữa thì nhảy dựng lên.
Đây không phải động tác gốc của Vương Tài trong phim, mà là hành động Thôi Âu Ninh thêm vào theo sở thích của mình.
Thôi Âu Ninh híp mắt lại, nhìn Cố Chiết Phong ngẩng đầu, dùng đôi mắt ướt át, đầy ngạc nhiên mà trừng hắn.
Khoảnh khắc này, trong đầu Thôi Âu Ninh chỉ toàn hình ảnh quyến rũ của Vương Tài.
Tay phải hắn tiếp tục lướt trên ngọn núi, tay trái vẫn gắt gao giữ chặt tay Cố Chiết Phong, đè hắn mạnh mẽ vào tường.
Thôi Âu Ninh cúi xuống, hơi thở của cả hai giao hòa.
【Vương Tài kinh ngạc nhìn Bạch Mi Tú với gương mặt đỏ bừng, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Xin lỗi... xin lỗi... xin lỗi... Ta... Ta là một tên háo sắc... ta..."**
Hắn tiến lên, ngậm lấy đôi môi phấn nộn của Bạch Mi Tú.
Tiếng xin lỗi cuối cùng tan biến giữa đôi môi trao nhau.】
Không khí trong phòng trở nên ấm áp nhờ hệ thống sưởi dưới sàn, hơi nóng lan tỏa khắp không gian.
Thôi Âu Ninh, giờ đây 23 tuổi, cúi đầu, yết hầu rung lên, giọng nói trầm thấp khàn khàn: "Xin lỗi... xin lỗi... ta là một tên háo sắc..."