Sau Khi Tỏ Tình Với Ảnh Đế, Tôi Nổi Tiếng
Chương 20: Rung động vài giây, mang theo cả đời
Cho hắn một cơ hội diễn vai nam chính.
Nếu hứa hẹn này là từ một thiếu niên mười lăm tuối khác nhất định sẽ làm người ta cảm thấy đây là một trò đùa, nhưng lời từ trong miệng Cố Chiết Phong nói ra, lại cho người ta cảm giác đây là sự thật
Thôi Âu Ninh không ngờ Cố Chiết Phong lại nói vậy, hắn thật sự tình nguyện dạy Cố Chiết Phong diễn xuất, dù có hay không có cơ hội diễn nam chính. Vì thế hắn cười nói "Nhìn cậu nhỏ như vậy, mà tư bản sau lưng đã mạnh đến vậy sao?"
Cố Chiết Phong nói "Tôi chính là tư bản"
Cậu nói ra lời nà gương mặt vẫn thản nhiên như thường, một chút dao động cũng không có, tựa như chỉ đang kể chuyện "Hôm qua tôi vừa ăn bít tết", chẳng phải chuyện gì đáng khoe khoang.
Lúc Thôi Âu Ninh tự tin muốn diễn cho Cố Chiết Phong xem, tự cho là mình diễn tốt hơn rất nhiều Cố Chiết Phong, Cố Chiết Phong cảm thấy hắn tự tin quá đáng. Mà Cố Chiết Phong nói "Tôi chính là tư bản", người từng chứng kiến rất nhiều chuyện tư bản gian xảo đấu qua đấu lại, Thôi Âu Ninh cảm thấy Cố Chiết Phong tự tin quá đáng.
Cho nên Thôi Âu Ninh cũng không tin cái gọi là cơ hội diễn vai nam chính này. Cố Chiết Phong còn nhỏ như thế, mặc dù mới xuất đạo đã diễn vai chính phim của đạo diễn Phương Hoa, cũng được xem là số một số hai trong giới nhưng có thể cho Thôi Âu Ninh vai chính, chắc cũng chỉ là một bộ phim chiếu mạng vốn đầu tư ít mà thôi.
Nhưng hắn lại rất muốn dạy Cố Chiết Phong diễn xuất, cũng không có nguyên nhân đặc biệt gì, chỉ là hắn muốn làm thế mà thôi, cho dù Cố Chiết Phong không cho hắn cái gì, hắn cũng sẽ đáp ứng. Cho nên hắn sáng khoái đáp "Được!" Cái này là giao dịch bí mật, ngoại trừ hắn cùng Cố Chiết Phong, không thể có người thứ ba biết.
Thời giạn học tập sẽ cố định vào buổi tối, Cố Chiết Phong sẽ thông báo những người khác tránh xa cậu vào thời gian này, ở trong lều chờ Thôi Âu Ninh. Thôi Âu Ninh thì dạy Cố Chiết Phong diễn tốt các loại cảm xúc khác nhau, làm thế nào để ngày càng đọc thoại tốt hơn.
Mà khoảng thời gian kia, chính là khoảng thời gian Cố Chiết Phong cảm thấy suy sụp nhiều nhất. Thôi Âu Ninh thoạt nhìn thì là người tốt tính, đôi khi còn có chút ngây ngô, nhưng trên thực tế là một thầy giáo vô cùng nghiêm khắc.
Nếu Cố Chiết Phong diễn không tốt, hắn sẽ không giống như Phương Hoa mà tha cho cậu, thậm chí vì cậu chỉnh sửa từng chi tiết, bắt Cố Chiết Phong diễn đi diễn lại, diễn đến khi nào hắn vừa ý mới thôi.
"Con đường hòa thân nhất định gian nan hiểm trở...", câu này khi thoại thì phải có ngắt nghỉ, đừng có mà đọc thoại trơn tuột như thế
"Cậu chưa ăn cơm à? Sao đọc thoại yếu như thế? Làm lại đ."
"Cậu hôm nay khi quay có vấn đề."
"Đối diễn với cậu là một diễn viên gạo cội, cậu không thể bị người ta áp như thế, cậu muốn Phương Hoa đem cảnh diễn hôm nay của cậu quay lại hết sao? Rõ ràng cậu mới là lão đại mà khí thế hoàn toàn bị người ta nghiền áp, cái này mà truyền ra sẽ bị người ta chê cười, lãng phí một kịch bản tốt như thế"
Thôi Âu Ninh đặt kịch bản xuống, đứng đối diện Cố Chiết Phong "Nào, cậu xem tôi là tên loạn thần tặc tử kia, diễn lại lần nữa"
Cố Chiết Phong sau khi kết thúc cảnh quay ban ngày thì trực tiếp đến đây, trên người còn mặc phục trang tầng tầng lớp lớp, tóc giả còn chưa tháo, người thì đầy mồ hôi. Thôi Âu Ninh còn đang suy nghĩ về biểu hiện không tốt ban ngày nên hoàn toàn không chú ý tới điểm này, Cố Chiết Phong cũng không hé răng, Thôi Âu Ninh nói diễn, cậu liền diễn.
Đáng tiếc lại không như mong đợi, hai người đối diễn một cảnh, Thôi Âu Ninh liền cau mày kêu ngưng "Cố Chiết Phong, trạng thái hai hôm nay của cậu có hơi kỳ quái"
Cố Chiết Phong không giải thích, cũng không tìm cớ, chỉ nói "Không tốt thì diễn lại lần nữa"
Thôi Âu Ninh cau mày nhìn cậu"Trạng thái của cậu không tốt, làm lại thì có ích gì, cũng chỉ là lặp đi lặp lại mà thôi, cuối cùng chỉ càng thêm bực bội"
"Tôi...."
Cố Chiết Phong còn chưa nói hết câu, đột nhiên choáng váng làm cậu không nhịn được mà ngã về phía trước.
Thôi Âu Ninh hoảng sợ, xông lên đỡ được cậu.
Cả người Cố Chiết Phong như rơi vào trong lồng ngực Thôi Âu Ninh
"Này? Cố Chiết Phong?"
Cố Chiết Phong ở trong ngực hắn lắc đầu, thái dương cọ vào lồng ngực Thôi Âu Ninh, "không sao, chỉ là hơi chóng mặt."
Cuối cùng thì lực chú ý của Thôi Âu Ninh mới chuyển từ trạng thái diễn xuất của Cố Chiết Phong sang bản thân cậu. Bây giờ mùa hè, nhiệt độ ngoài trời rất cao, Cố Chiết Phong còn mặc đồ diễn rất dày còn đội thêm tóc giả.
Thôi Âu Ninh từ phía sau cổ áo của Cố Chiết Phong luồn tay vào sau lưng, toàn là mồ hôi.
"Chóng mặt cái con khỉ!" Thôi Âu Ninh mắng "Cậu bị cảm nắng rồi"
Thôi Âu Ninh lại sờ trán Cố Chiết Phong thấy không nóng lắm, hỏi tiếp "Thế nào? Ngoại trừ chóng mặt ra còn có chỗ nào không khỏe?"
Cố Chiết Phong ở trong ngực hắn lắc đầu.
"Trước tiên cởi bộ quần áo này ra đã" Thôi Âu Ninh nói xong, duỗi tay định cởi áo hộ Cố Chiết Phong.
Cố Chiết Phong mấp máy môi, giữ lấy cổ áo
Thôi Âu Ninh nghi hoặc nhìn cậu "Cậu làm sao thế thế? Muốn tự nóng chết mình à?"
Cố Chiết Phong nhỏ giọng nói "Tôi... tôi tự làm"
Thôi Âu Ninh kỳ quái nói "Thế cậu tự cởi đi, tôi giúp cậu tháo tóc giả"
Hắn ngồi xổm, đặt Cố Chiết Phong ngồi trên đùi, một tay đỡ cậu từ trong ngực mình ngồi xuống, một tay thì vòng sang bên cạnh, nhẹ nhàng vuốt ve gỡ lớp keo tóc giả.
Cố Chiết Phong ở trong lồng ngực Thôi Âu Ninh, chóp mũi cậu chỉ cách lồng ngực người kia một gang tay, khoảng cách này đủ để y ngửi thấy mùi bột giặt trên người thiếu niên, từng đợt từng đợt phảng phất bên mũi.
Trên đỉnh đầu, ngón tay ôn nhu tinh tế, từ thái dương vuốt ve đến trán, mỗi chút đều làm tim Cố Chiết Phong loạn nhịp.
Thôi Âu Ninh cuổi cùng cùng tháo phát quan xuống, bởi vì sau này Cố Chiết Phong còn dùng, mà y lại có thói quen sạch sẽ nên hắn cũng không dám tùy tiện vứt xuống đất, chỉ hơi nhích người về phía trước, dùng lực ném phát lên ghế.
Lúc hắn nhích người về phía trước, trong nháy mắt lồng ngực đụng vào chóp mũi Cố Chiết Phong, cậu hơi giật mình, nhưng vừa mới động đậy đỉnh đầu lại chạm vào cằm Thôi Âu Ninh.
Thôi Âu Ninh sợ cậu đau, theo bản năng giơ tay đặt lên đỉnh đầu Cố Chiết Phong. Độ ấm từ lòng bàn tay truyền đến, Cố Chiết Phong cảm thấy da đầu mình tê rần, rõ ràng không nóng nhưng cảm giác nóng như muốn nổ này lại vô cùng mãnh liệt.
Cố Chiết Phong cảm thấy trái tim mình không giống thường ngày,đột nhiên hẫng một nhịp, sau đó điên cuồng rung động
Rung động vài giây, mang theo cả đời.
Thôi Âu Ninh ném xong phát quan, nhấc tay đang đặt trên đỉnh đầu Cố Chiết Phong, lại thấy cậu ngây ngốc không động đậy.
Quần áo vẫn nguyên như cũ.
Thôi Âu Ninh bị cậu chọc cười "Cố Chiết Phong cậu muốn nóng chết chính mình sao? Có phải không thấy nóng? Không nóng thì mặc thêm hai lớp nữa nhé! Cậu lại không muốn tôi giúp"
"Tôi... tôi hiện tại..." Cố Chiết Phong hiếm khi nói lắp, luống cuống tay chân cởi quần áo, Thôi Âu Ninh giúp cậu nhặt quần áo, đặt lên tay vịn ghế dựa.
Thôi Âu Ninh đỡ Cố Chiết Phong nằm trên sô pha, rót một ly nước đưa cho cậu uống. Chờ Cố Chiết Phong uống xong nước, hắn lại đến chỗ tủ lạnh lấy một ít đá, dùng nước đá tẩm ướt khăn bông, vắt khô rồi ngồi bên cạnh Cố Chiết Phong, tinh tế lau trán cho cậu.
Thôi Âu Ninh lớn lên không đẹp, khuôn mặt hết sức bình thường, Cố Chiết Phong nằm trên sofa nhìn góc nghiêng của hắn, không hiểu làm sao lại thất thần.
Cũng không biết qua bao lâu, Thôi Âu Ninh đi tới đi lui đổi vài lần nước, mới cất khăn hỏi Cố Chiết Phong đang phát ngốc "Thế nào, đỡ hơn chưa?"
Lúc hắn nói chuyện, đôi mắt không lớn hơi cong cong, làn da màu lúa mạch có chút đen, trên mũi bởi vì bận trước bận sau chăm sóc cho Cố Chiết Phong mà có chút mồ hôi
Cố Chiết Phong đột nhiên vươn tay, dùng đầu ngón tay lau chop mũi dính mồ hôi kia
Không ổn
Cố Chiết Phong cảm nhận trái tim mình đang điên cuồng loạn nhịp.
Mình hiện tại liền không xong rồi.
***
Cố Chiết Phong nghỉ trưa một lúc, buổi chiều diễn lại cảnh mà Thôi Âu Ninh cùng cậu trao đổi lại với đạo diễn, muốn quay lại lần nữa. Toàn bộ đoàn phim đều nghe theo Cố Chiết Phong không ai dám ý kiến, bởi cậu là ông chủ, nên muốn quay như nào thì quay như thế
Đạo diễn thấy cậu muốn quay lại mà mừng rỡ không thôi, ông muốn trả lại ân tình ngày xưa nhưng cũng không muốn dùng thanh danh nửa đời đổi lấy, Cố Chiết Phong đồng ý chịu khổ, đồng ý đem bộ phim này quay tốt, ông đương nhiên càng vui.
Bởi vì Cố Chiết Phong bị cảm nắng khiến Thôi Âu Ninh bị dọa sợ, nên hai ngày tiếp theo hắn cũng không quá nghiêm khắc nữa. Mãi đến ngày thứ ba.
Hôm nay chủ yếu là cảnh diễn của vai phụ, nên Cố Chiết Phong diễn đến ba giờ là xong hết cảnh quay của mình, cậu thay quần áo rồi trở về lều, đã thấy Thôi Âu Ninh ở đó rồi
Trong tay hắn đang cầm một cây gỗ dài, Cố Chiết Phong nghi ngờ hỏi "Cái gì đây?"
Thôi Âu Ninh lộ ra nộ cười thiện ý nói "Thước đấy"
" Đạo cụ từ đoàn làm phim của cậu à?"
"Đúng, tôi mượn đó."
Cố Chiết Phong thấy hơi khát nước, đi đến bên bàn rót cho chính mình cốc nước rồi thuận miệng hỏi "Cậu mượn thước làm gì?"
Thôi Âu Ninh giải thích "Là thế này, tôi cảm thấy gần đây trạng thái của cậu không tốt, mà cậu lại là nhà đầu tư của bộ phim này, nên muốn giúp cậu tiết kiệm tiền, đồng thời làm việc mà một thầy giáo nên làm, tôi quyết định sẽ dạy dỗ tốt cho cậu"
Thôi Âu Ninh đứng lên "Trước kia thầy dạy võ nói với tôi, nếu một người vẫn chậm chạp chưa đột phá bình cảnh, trạng thái luôn không tốt, nhất định là do học tập bị chững lại, những lúc này, hoặc là có một sức lực cường đại tự mình đột phá, hoặc là mượn ngoại lực tạo động lực thúc đẩy"
Thôi Âu Ninh chậm rãi đi đến trước mặt Cố Chiết Phong "Tạo động lực cũng có nhiều loại. trong đó hiệu quả nhất, nhanh chóng nhất, chỉ có một phương pháp, đó chính chịu đau"
"Cho nên, nếu cậu vẫn luôn trong trạng thái không tốt, thậm chí thụt lùi, không thể tự mình khắc phục, tôi sẽ quyết định áp dụng phương pháp giúp cậu tiến bộ"
Thôi Âu Ninh cầm thước trong tay gõ nhẹ hai cái nói "Cố Chiết Phong, nếu cậu không luyện tập cho tốt, tôi liền đánh mông cậu"
Cố Chiết Phong:..............?
Nếu hứa hẹn này là từ một thiếu niên mười lăm tuối khác nhất định sẽ làm người ta cảm thấy đây là một trò đùa, nhưng lời từ trong miệng Cố Chiết Phong nói ra, lại cho người ta cảm giác đây là sự thật
Thôi Âu Ninh không ngờ Cố Chiết Phong lại nói vậy, hắn thật sự tình nguyện dạy Cố Chiết Phong diễn xuất, dù có hay không có cơ hội diễn nam chính. Vì thế hắn cười nói "Nhìn cậu nhỏ như vậy, mà tư bản sau lưng đã mạnh đến vậy sao?"
Cố Chiết Phong nói "Tôi chính là tư bản"
Cậu nói ra lời nà gương mặt vẫn thản nhiên như thường, một chút dao động cũng không có, tựa như chỉ đang kể chuyện "Hôm qua tôi vừa ăn bít tết", chẳng phải chuyện gì đáng khoe khoang.
Lúc Thôi Âu Ninh tự tin muốn diễn cho Cố Chiết Phong xem, tự cho là mình diễn tốt hơn rất nhiều Cố Chiết Phong, Cố Chiết Phong cảm thấy hắn tự tin quá đáng. Mà Cố Chiết Phong nói "Tôi chính là tư bản", người từng chứng kiến rất nhiều chuyện tư bản gian xảo đấu qua đấu lại, Thôi Âu Ninh cảm thấy Cố Chiết Phong tự tin quá đáng.
Cho nên Thôi Âu Ninh cũng không tin cái gọi là cơ hội diễn vai nam chính này. Cố Chiết Phong còn nhỏ như thế, mặc dù mới xuất đạo đã diễn vai chính phim của đạo diễn Phương Hoa, cũng được xem là số một số hai trong giới nhưng có thể cho Thôi Âu Ninh vai chính, chắc cũng chỉ là một bộ phim chiếu mạng vốn đầu tư ít mà thôi.
Nhưng hắn lại rất muốn dạy Cố Chiết Phong diễn xuất, cũng không có nguyên nhân đặc biệt gì, chỉ là hắn muốn làm thế mà thôi, cho dù Cố Chiết Phong không cho hắn cái gì, hắn cũng sẽ đáp ứng. Cho nên hắn sáng khoái đáp "Được!" Cái này là giao dịch bí mật, ngoại trừ hắn cùng Cố Chiết Phong, không thể có người thứ ba biết.
Thời giạn học tập sẽ cố định vào buổi tối, Cố Chiết Phong sẽ thông báo những người khác tránh xa cậu vào thời gian này, ở trong lều chờ Thôi Âu Ninh. Thôi Âu Ninh thì dạy Cố Chiết Phong diễn tốt các loại cảm xúc khác nhau, làm thế nào để ngày càng đọc thoại tốt hơn.
Mà khoảng thời gian kia, chính là khoảng thời gian Cố Chiết Phong cảm thấy suy sụp nhiều nhất. Thôi Âu Ninh thoạt nhìn thì là người tốt tính, đôi khi còn có chút ngây ngô, nhưng trên thực tế là một thầy giáo vô cùng nghiêm khắc.
Nếu Cố Chiết Phong diễn không tốt, hắn sẽ không giống như Phương Hoa mà tha cho cậu, thậm chí vì cậu chỉnh sửa từng chi tiết, bắt Cố Chiết Phong diễn đi diễn lại, diễn đến khi nào hắn vừa ý mới thôi.
"Con đường hòa thân nhất định gian nan hiểm trở...", câu này khi thoại thì phải có ngắt nghỉ, đừng có mà đọc thoại trơn tuột như thế
"Cậu chưa ăn cơm à? Sao đọc thoại yếu như thế? Làm lại đ."
"Cậu hôm nay khi quay có vấn đề."
"Đối diễn với cậu là một diễn viên gạo cội, cậu không thể bị người ta áp như thế, cậu muốn Phương Hoa đem cảnh diễn hôm nay của cậu quay lại hết sao? Rõ ràng cậu mới là lão đại mà khí thế hoàn toàn bị người ta nghiền áp, cái này mà truyền ra sẽ bị người ta chê cười, lãng phí một kịch bản tốt như thế"
Thôi Âu Ninh đặt kịch bản xuống, đứng đối diện Cố Chiết Phong "Nào, cậu xem tôi là tên loạn thần tặc tử kia, diễn lại lần nữa"
Cố Chiết Phong sau khi kết thúc cảnh quay ban ngày thì trực tiếp đến đây, trên người còn mặc phục trang tầng tầng lớp lớp, tóc giả còn chưa tháo, người thì đầy mồ hôi. Thôi Âu Ninh còn đang suy nghĩ về biểu hiện không tốt ban ngày nên hoàn toàn không chú ý tới điểm này, Cố Chiết Phong cũng không hé răng, Thôi Âu Ninh nói diễn, cậu liền diễn.
Đáng tiếc lại không như mong đợi, hai người đối diễn một cảnh, Thôi Âu Ninh liền cau mày kêu ngưng "Cố Chiết Phong, trạng thái hai hôm nay của cậu có hơi kỳ quái"
Cố Chiết Phong không giải thích, cũng không tìm cớ, chỉ nói "Không tốt thì diễn lại lần nữa"
Thôi Âu Ninh cau mày nhìn cậu"Trạng thái của cậu không tốt, làm lại thì có ích gì, cũng chỉ là lặp đi lặp lại mà thôi, cuối cùng chỉ càng thêm bực bội"
"Tôi...."
Cố Chiết Phong còn chưa nói hết câu, đột nhiên choáng váng làm cậu không nhịn được mà ngã về phía trước.
Thôi Âu Ninh hoảng sợ, xông lên đỡ được cậu.
Cả người Cố Chiết Phong như rơi vào trong lồng ngực Thôi Âu Ninh
"Này? Cố Chiết Phong?"
Cố Chiết Phong ở trong ngực hắn lắc đầu, thái dương cọ vào lồng ngực Thôi Âu Ninh, "không sao, chỉ là hơi chóng mặt."
Cuối cùng thì lực chú ý của Thôi Âu Ninh mới chuyển từ trạng thái diễn xuất của Cố Chiết Phong sang bản thân cậu. Bây giờ mùa hè, nhiệt độ ngoài trời rất cao, Cố Chiết Phong còn mặc đồ diễn rất dày còn đội thêm tóc giả.
Thôi Âu Ninh từ phía sau cổ áo của Cố Chiết Phong luồn tay vào sau lưng, toàn là mồ hôi.
"Chóng mặt cái con khỉ!" Thôi Âu Ninh mắng "Cậu bị cảm nắng rồi"
Thôi Âu Ninh lại sờ trán Cố Chiết Phong thấy không nóng lắm, hỏi tiếp "Thế nào? Ngoại trừ chóng mặt ra còn có chỗ nào không khỏe?"
Cố Chiết Phong ở trong ngực hắn lắc đầu.
"Trước tiên cởi bộ quần áo này ra đã" Thôi Âu Ninh nói xong, duỗi tay định cởi áo hộ Cố Chiết Phong.
Cố Chiết Phong mấp máy môi, giữ lấy cổ áo
Thôi Âu Ninh nghi hoặc nhìn cậu "Cậu làm sao thế thế? Muốn tự nóng chết mình à?"
Cố Chiết Phong nhỏ giọng nói "Tôi... tôi tự làm"
Thôi Âu Ninh kỳ quái nói "Thế cậu tự cởi đi, tôi giúp cậu tháo tóc giả"
Hắn ngồi xổm, đặt Cố Chiết Phong ngồi trên đùi, một tay đỡ cậu từ trong ngực mình ngồi xuống, một tay thì vòng sang bên cạnh, nhẹ nhàng vuốt ve gỡ lớp keo tóc giả.
Cố Chiết Phong ở trong lồng ngực Thôi Âu Ninh, chóp mũi cậu chỉ cách lồng ngực người kia một gang tay, khoảng cách này đủ để y ngửi thấy mùi bột giặt trên người thiếu niên, từng đợt từng đợt phảng phất bên mũi.
Trên đỉnh đầu, ngón tay ôn nhu tinh tế, từ thái dương vuốt ve đến trán, mỗi chút đều làm tim Cố Chiết Phong loạn nhịp.
Thôi Âu Ninh cuổi cùng cùng tháo phát quan xuống, bởi vì sau này Cố Chiết Phong còn dùng, mà y lại có thói quen sạch sẽ nên hắn cũng không dám tùy tiện vứt xuống đất, chỉ hơi nhích người về phía trước, dùng lực ném phát lên ghế.
Lúc hắn nhích người về phía trước, trong nháy mắt lồng ngực đụng vào chóp mũi Cố Chiết Phong, cậu hơi giật mình, nhưng vừa mới động đậy đỉnh đầu lại chạm vào cằm Thôi Âu Ninh.
Thôi Âu Ninh sợ cậu đau, theo bản năng giơ tay đặt lên đỉnh đầu Cố Chiết Phong. Độ ấm từ lòng bàn tay truyền đến, Cố Chiết Phong cảm thấy da đầu mình tê rần, rõ ràng không nóng nhưng cảm giác nóng như muốn nổ này lại vô cùng mãnh liệt.
Cố Chiết Phong cảm thấy trái tim mình không giống thường ngày,đột nhiên hẫng một nhịp, sau đó điên cuồng rung động
Rung động vài giây, mang theo cả đời.
Thôi Âu Ninh ném xong phát quan, nhấc tay đang đặt trên đỉnh đầu Cố Chiết Phong, lại thấy cậu ngây ngốc không động đậy.
Quần áo vẫn nguyên như cũ.
Thôi Âu Ninh bị cậu chọc cười "Cố Chiết Phong cậu muốn nóng chết chính mình sao? Có phải không thấy nóng? Không nóng thì mặc thêm hai lớp nữa nhé! Cậu lại không muốn tôi giúp"
"Tôi... tôi hiện tại..." Cố Chiết Phong hiếm khi nói lắp, luống cuống tay chân cởi quần áo, Thôi Âu Ninh giúp cậu nhặt quần áo, đặt lên tay vịn ghế dựa.
Thôi Âu Ninh đỡ Cố Chiết Phong nằm trên sô pha, rót một ly nước đưa cho cậu uống. Chờ Cố Chiết Phong uống xong nước, hắn lại đến chỗ tủ lạnh lấy một ít đá, dùng nước đá tẩm ướt khăn bông, vắt khô rồi ngồi bên cạnh Cố Chiết Phong, tinh tế lau trán cho cậu.
Thôi Âu Ninh lớn lên không đẹp, khuôn mặt hết sức bình thường, Cố Chiết Phong nằm trên sofa nhìn góc nghiêng của hắn, không hiểu làm sao lại thất thần.
Cũng không biết qua bao lâu, Thôi Âu Ninh đi tới đi lui đổi vài lần nước, mới cất khăn hỏi Cố Chiết Phong đang phát ngốc "Thế nào, đỡ hơn chưa?"
Lúc hắn nói chuyện, đôi mắt không lớn hơi cong cong, làn da màu lúa mạch có chút đen, trên mũi bởi vì bận trước bận sau chăm sóc cho Cố Chiết Phong mà có chút mồ hôi
Cố Chiết Phong đột nhiên vươn tay, dùng đầu ngón tay lau chop mũi dính mồ hôi kia
Không ổn
Cố Chiết Phong cảm nhận trái tim mình đang điên cuồng loạn nhịp.
Mình hiện tại liền không xong rồi.
***
Cố Chiết Phong nghỉ trưa một lúc, buổi chiều diễn lại cảnh mà Thôi Âu Ninh cùng cậu trao đổi lại với đạo diễn, muốn quay lại lần nữa. Toàn bộ đoàn phim đều nghe theo Cố Chiết Phong không ai dám ý kiến, bởi cậu là ông chủ, nên muốn quay như nào thì quay như thế
Đạo diễn thấy cậu muốn quay lại mà mừng rỡ không thôi, ông muốn trả lại ân tình ngày xưa nhưng cũng không muốn dùng thanh danh nửa đời đổi lấy, Cố Chiết Phong đồng ý chịu khổ, đồng ý đem bộ phim này quay tốt, ông đương nhiên càng vui.
Bởi vì Cố Chiết Phong bị cảm nắng khiến Thôi Âu Ninh bị dọa sợ, nên hai ngày tiếp theo hắn cũng không quá nghiêm khắc nữa. Mãi đến ngày thứ ba.
Hôm nay chủ yếu là cảnh diễn của vai phụ, nên Cố Chiết Phong diễn đến ba giờ là xong hết cảnh quay của mình, cậu thay quần áo rồi trở về lều, đã thấy Thôi Âu Ninh ở đó rồi
Trong tay hắn đang cầm một cây gỗ dài, Cố Chiết Phong nghi ngờ hỏi "Cái gì đây?"
Thôi Âu Ninh lộ ra nộ cười thiện ý nói "Thước đấy"
" Đạo cụ từ đoàn làm phim của cậu à?"
"Đúng, tôi mượn đó."
Cố Chiết Phong thấy hơi khát nước, đi đến bên bàn rót cho chính mình cốc nước rồi thuận miệng hỏi "Cậu mượn thước làm gì?"
Thôi Âu Ninh giải thích "Là thế này, tôi cảm thấy gần đây trạng thái của cậu không tốt, mà cậu lại là nhà đầu tư của bộ phim này, nên muốn giúp cậu tiết kiệm tiền, đồng thời làm việc mà một thầy giáo nên làm, tôi quyết định sẽ dạy dỗ tốt cho cậu"
Thôi Âu Ninh đứng lên "Trước kia thầy dạy võ nói với tôi, nếu một người vẫn chậm chạp chưa đột phá bình cảnh, trạng thái luôn không tốt, nhất định là do học tập bị chững lại, những lúc này, hoặc là có một sức lực cường đại tự mình đột phá, hoặc là mượn ngoại lực tạo động lực thúc đẩy"
Thôi Âu Ninh chậm rãi đi đến trước mặt Cố Chiết Phong "Tạo động lực cũng có nhiều loại. trong đó hiệu quả nhất, nhanh chóng nhất, chỉ có một phương pháp, đó chính chịu đau"
"Cho nên, nếu cậu vẫn luôn trong trạng thái không tốt, thậm chí thụt lùi, không thể tự mình khắc phục, tôi sẽ quyết định áp dụng phương pháp giúp cậu tiến bộ"
Thôi Âu Ninh cầm thước trong tay gõ nhẹ hai cái nói "Cố Chiết Phong, nếu cậu không luyện tập cho tốt, tôi liền đánh mông cậu"
Cố Chiết Phong:..............?