Sau Khi Tỏ Tình Với Ảnh Đế, Tôi Nổi Tiếng
Chương 1: Tôi là ai?
Thôi Âu Ninh bị lay đến tỉnh, người kia đã dùng hết sức còn lay đi lay lại, làm cho Thôi Âu Ninh quay vòng vòng như đang trong máy giặt. Hắn nhắm mắt lại, nắm lấy cánh tay người kia, sau đấy lười biếng vén mí mắt. Bởi vì vừa tỉnh, âm thanh của hắn có chút khàn, hơn nữa lại bị đánh thức nên không vui lắm, đáng sợ như sư tử vừa mới bị đánh thức.
– Đừng lay nữa
Vạn Trí bị hắn dọa sợ, Thôi Âu Ninh nắm cánh tay hắn lực rõ ràng không mạnh, hắn lại chỉ có thể ngu ngơ nhìn Thôi Âu Ninh từ từ ngồi dậy, đem tay mình từ cánh tay kia kéo ra.
Ôi trời, trước kia sao hắn không phát hiện ra tên nhãi này khí thế như thế? Vạn Trí nhịn không được nghĩ thầm, nhưng trên mặt vẫn là thái độ kiêu ngạo, ngang ngược nói một câu: " Thôi Âu Ninh, đạo điễn kêu tôi giục cậu nhanh lên"
Bởi vì ánh đèn chói mắt, Thôi Âu Ninh ngay lập tức không thể mở to mắt, hơn nữa còn mới tỉnh, đầu óc có chút mơ màng, thuận miệng hỏi: " Đạo diễn nào cơ?"
Hắn hiện tại tuy đang không có vai diễn nào, nhưng vì các vai diễn sau nên hắn vẫn giữ các mối quan hệ tốt với rất nhiều đạo diễn. Hắn cùng Cố Chiết Phong đều là ảnh đề thành danh khi còn trẻ, người trong ngành còn hay có câu "Nam Thôi Bắc Cố", nhưng trên thực tế hắn cùng Cố Chiết Phong căn bản không cùng một đẳng cấp. Ít nhất, Cố Chiết Phong không phải mỏi mắt trông mong kịch bản tốt, hắn chỉ cần mở miệng nói một câu "Gần đây có thời gian", kịch bản tốt đều xếp trước mặt hắn, tùy hắn lực chọn.
Thôi, làm người không thể quá so đo, so đi so lại càng thêm phiền.
– "Thôi Âu Ninh, cậu bị ngu à, con mẹ nó còn không nhanh lên sâu khấu". Vạn Trí lại kêu lên
Đôi mắt Thôi Âu Ninh cuối cùng cũng thích ứng với cảnh tượng trước mắt, hắn mở to mắt nhìn người đối diện, cảm xúc của người nọ đều viết hết lên mặt "Không cao hứng", "Phiền muốn chết", "Lười phản ứng với cậu"
– Thôi Âu Ninh, tôi nói cho cậu biết, nể tình chúng ta ngày xưa chung một nhóm, tôi đối với cậu mới khách sáo như vậy. Hiện tại lượng fans của tôi có thể đè chết fans cậu, cậu nên biết điều tý đi. Nếu không phải muốn xào nhiệt độ, cậu nghĩ tôi sẽ đồng ý chung đội với cậu chắc? Cậu tốt nhất nên nghĩ kĩ đi, đừng cho mặt mũi mà lại không cần.
Thôi Âu Ninh nghiêm túc nhìn từ trên xuống dưới Vạn Trí một lần. Sau đấy hắn lại nhìn quanh căn phòng đang ngồi. Đây là một căn phòng nhỏ, có hơi giống nhà kho được ngăn bằng mấy bức bình phong lớn nhỏ. Hiện tại, hắn ngồi Vạn Trí đứng, hai thằng con trai hướng mặt vào nhau trong căn phòng nhỏ, thật sự kì quái.
Vạn Trí không kiên nhẫn nói: "Thôi Âu Ninh tôi đang cùng cậu nói chuyện đấy"
Thôi Âu Ninh lúc này mới nhìn sang Vạn Trí, không có mở miệng nhưng đôi mắt rõ ràng lại đang nói: "Nói đi".
Kỳ lạ, đôi mắt Thôi Âu Ninh từ khi nào lại có thể nói chuyện, hắn không phải chỉ biết làm bộ mặt mắt cá chết sao. Vạn Trí trong lòng nghi ngờ, ngoài miệng vẫn nói: "Cậu lăn nhanh ra đây, sắp đến giờ lên sân khấu rồi, nghe thấy không?"
Thôi Âu Ninh cuối cùng cũng mở miệng: "Diễn cái giờ cơ"
Vạn Trí bị Thôi Âu Ninh chọc tức đến bật cười: "Cậu bị điên rồi à, ngủ một giấc liền mất não? Nhanh lên, tiết mục sắp bắt đầu rồi"
Thôi Âu Ninh lúc này mới nhìn lại mình, hắn đang mặc một bộ phục trang, làm bằng vải giá rẻ, đính thêm rất nhiều kim tuyến, tạo nên hiệu ứng bling bling sáng lấp lánh. Rất rõ ràng, đây là trang phục biểu diễn, không có ai bình thường lại mặc bộ đồ này đi ra ngoài.
Thôi Âu Ninh dùng bàn tay được chăm sóc hoàn hảo kéo cổ tay áo, lộ ra bàn tay trắng nõn, trắng đến phát sáng. Đây không phải tay hắn. Thôi Âu Ninh 5 tuổi đã bắt đầu đi đóng phim, lăn lộn trong bùn đất cùng bị đạo cụ va đập không biết bao nhiều lần, da hắn tuy không đen nhưng không thể trắng nõn thế này, trên tay đầy vết chai, cổ tay còn có vết sẹo bị dao cứa, lúc bị thương không xử lý cẩn thẩn nên vẫn lưu lại vết. Tuyết đối không phải là bàn tay được bảo dưỡng quá đà như này.
Thôi Âu Ninh đứng lên vòng qua Vạn Trí đi ra cửa, trang phục diễn trên người vì va chạm mà phát ra tiếng động nhỏ. Phòng này ở cuối hành lang, hắn đi theo hành lang đến chỗ có ánh sáng. Sau đó bị nhân viên hậu cần ngăn lại: "Chưa đến lượt các cậu lên sân khấu đâu, vào phòng hóa trang chờ trước đi, đợi sau khi nhóm lão sư quay xong thì đến lượt các cậu". Thôi Âu Ninh lùi về sau một bước nhỏ, quả nhiên thấy một phòng, trên cửa viết Phòng hóa trang số 1
Vạn Trí lúc này cũng chậm rãi theo sau, ghét bỏ nhìn qua Âu Thời Ninh, cái gì cũng không nói kéo hắn vào phòng hóa trang. Thôi Âu Ninh đi theo sau hắn vào phòng hóa trang, thiếu chút nữa bị cảnh tượng bên trong dọa sợ ngã xuống đất. Người ta hay nói hai người phụ nữ cùng với một con vịt thành cái chợ, tất nhiên 100 cậu con trai ở với nhau hiệu quả cũng đáng sợ phải giống như 100 người phụ nữ ở với nhau. Một nam sinh cao tầm 1m70 ở bên cạnh đang cầm hộp phấn tô tô chát chát trước gương, thấy hắn liền uốn éo cái eo nhỏ đi tới Thôi Âu Ninh thân cao 1m88 nhỏ giọng nói: "Ca ca, anh xem người ta trắng hay không trắng". Thôi Âu Ninh nhìn chăm chăm hắn một lúc, chỉ vào bức tường trắng sau lưng: "Cậu cố gắng chút nữa liền có thể cùng nó dùng ẩn thân chi thuật rồi". Nam sinh quay đầu lại nhìn bức tường, hừ một tiếng, mím môi xoay cái eo nhỏ liền không để ý tới hắn. Nam sinh trong phòng đều trang điểm đều giống như đắp thêm một lớp bột mì, bôi vẽ linh tinh rối loạn khắp cả mặt, còn có một nam sinh kẻ mắt dài đến tận Thái Dương, phối hợp với ánh mắt ngạo nghễ nhìn thiên hạ, thật sự.... làm cho người ta có cảm giác không nói lên lời.
Thôi Âu Ninh sải bước chân, đi tới cái gương gần nhất. Bởi vì gương không đủ cao, đành cúi người mới có thể nhìn rõ mặt hắn trong gương. Hắn vừa mới cười nhạo người khác đang điểm như đi dọa ma, nhìn lại chính mình thì cũng không tốt hơn là mấy. Hắn hiện tại một thân áo trắng có thể trực tiếp diễn quỷ hút máu, trên mặt bị chuyên viên trang điểm tùy tiện vẽ lông mày như dán 2 miếng giấy dán màu nâu, kẻ mắt thô to che đi 2 mí mắt, không thể nhìn rõ hình dáng mắt nguyên bản, rõ ràng trang điểm cho hắn mắt kiểu gấu trúc, son môi lại là màu phấn hồng. Kiểu trang điểm này có thể trực tiếp lên diễn Lâm Đại Ngọc, thật là danh tác có một không hai
Có thể thấy nhân viên trang điểm này là tay mơ mới vào nghề, kinh phí của chương trình này cũng không cao. Nhưng tất cả suy nghĩ đấy chỉ là lóe qua mà thôi, bởi vì tất cả đều không phải là trọng điểm, trọng điểm chính là gương mặt này không phải là hắn. Cho dù hiện tại gương mặt của hắn bị lớp trang điểm che kín không rõ ngũ quan, nhưng hắn xác nhận đây hoàn toàn không phải là mặt hắn, gương mặt này hoàn toàn xa lạ không có trong trí nhớ của hắn. Thôi Âu Ninh ở trước gương nhướng nhướng chân mày vài cái, nháy mắt trái phải, lại chu chu môi. Thật may, cơ mặt biểu đạt hoàn mỹ, hệ thần kinh xử lý thông tin cũng không tồi.
Bên cạnh, nam sinh đang trang điểm vẻ mặt kì quái nhìn Thôi Âu Ninh làm mặt quỷ hỏi hắn "Này, cậu vẫn ổn chứ?"
– "Không tốt lắm". Thôi Âu Ninh nói: "Bởi vì tôi đang tự hỏi một vấn đề triết học nhân sinh"
–?
Thôi Âu Ninh nhìn nam sinh, nghiêm túc nói "Tôi là ai?"
Nam sinh bên cạnh tràn đầy dấu hỏi chấm trên mặt, đại ca à, tôi cũng lần đầu thấy cậu, cậu không biết thì sao tôi biết được.
Nhân viên hậu cần đẩy cửa bước vào nói " Các thí sinh chuẩn bị sẵn sàng, theo thứ tự lần lượt lên sân khấu, trình tự các người đều phải ghi nhớ kĩ, kêu tên nhóm nào thì nhóm đấy bước lên, có nghe được không"
Các thí sinh đồng thanh đáp: RÕ
Nhân viên hậu cần tiếp tục nói "Nhóm 1: Công ty Xuân Phân, nhanh nhanh chân lên, nhóm 2 thí sinh tự do Lâm Hi Tịch, nhóm 3......"
– Nhóm thứ mười tám Công ty giải trí Sang Minh
Thôi Âu Ninh nghe cái tên này cũng không phản ứng gì, tận đến khi Vạn Trí đi lên thấy Thôi Âu Ninh vẫn đang đứng im tại chỗ, không kiên nhẫn nói " Thôi Âu Ninh cậu đang mơ ngủ à, có đi không thì bảo"
Thôi Âu Ninh đi theo Vạn Trí, đi theo nhân viên hậu cần lên sân khấu. Hai người đứng ở sân khâu trung gian, vì trần khá thấp nên đều phải khom lưng, tai nghe truyền đến âm thanh của đạo diễn "Các cậu không cần phải tự giới thiệu, nhanh chân tìm chỗ ngồi, tiếp theo là các nhóm chuẩn bị"
Vạn Trí tưởng có thể được trực tiếp lên sân khấu, nghe đạo diễn nói vậy liền không vui, nhưng ánh mắt trên mặt lại không dám bộc lộ cái gì, bảo trì dáng vẻ thiếu niên dương quang tràn đầy thanh xuân tươi cười đi vào trường quay. Vạn Trí tâm cơ ngồi giữa camera, có thể bắt lọt vào khung hình tốt nhất, Thôi Âu Ninh lại tùy tiện tìm một cái ghế trong góc ngồi xuống, quay đầu thì thấy nam sinh mình vừa nói chuyện ở phòng trang điểm
– Xin chào, tôi tên là Lưu Nghĩ Vĩ
– Chào, tôi là Thôi Âu Ninh
Vạn Trí không thấy Thôi Âu Ninh đâu liền quay đầu như trống bỏi tìm người, cuối cùng thấy Thôi Âu Ninh đang ngồi ở một góc phía trên. Hắn thừa dịp camera không quay đến hắn trọn mặt vẫy tay với Thôi Âu Ninh làm khẩu hình:" Xuống đây"
Thôi Âu Ninh lại làm như không thấy
Vạn Trí chậm rãi quay qua xem camera, khẽ cắn môi chạy lên ngồi bên cạnh hắn:" Cậu ngồi trên cao như vậy làm gì, máy quay đều không quay tới"
Thôi Âu Ninh nói "Tôi cũng không bắt cậu phải lên đây với tôi"
Vạn Trí cắn răng nói " Cậu không nghe theo chỉ đạo của công ty sao?"
Trời đất chứng giám, hắn không có nghe, hắn hoàn toàn không biết công ty chỉ đạo cái gì.
—-
Phòng làm việc không khí yên tĩnh, mà trên thực tế bên ngoài trời đã tối, mưa to giàn giụa
"Lần này chúng tôi ký với thí sinh tự do Lâm Hi Tịch, còn có mười lăm người khác cũng không tồi, trước mắt mười lăm người này còn đang trong giai đoạn huấn luyện, Lâm Hi Tịch bởi vì tương đối thành thục, nên chúng ta cho cậu ta đi tham gia show tuyển tú của đài Hoa quả, chương trình này đầu tư không lớn, dự đoán khi phát sóng cũng không có tý bọt sóng nào, bên ấy cũng tìm công ty mình đầu tư, chúng tôi nhận định chương trình này cũng không có tiền đồ gì nên chỉ đầu tư một khoản nhỏ tượng trưng, sau đấy cho Lâm Hi Tịch đi thi. Lâm Hi Tịch vẫn còn là người mới, cho đi tham gia mấy show này chủ yếu là để tích lũy kinh nghiệm, cho khán giả quen mặt dần.
Cố Chiết Phong nhìn ra bên ngoài phòng họp, trời vẫn đang mưa to, liền nhíu mày
Giám đốc Lý đang đứng thuyết trình trước PPT trộm nhìn Cố Chiết Phong một cái, đáy lòng dựng lên, âm thanh đang nói cũng nhỏ đi vài phần
Cố Chiết Phong ánh mắt hờ hững, dừng ở trên người giám đốc Lý
– Nhà ăn là ai phụ trách?
Ông ta đột nhiên không thể hiểu được làm sao tự nhiên lại bị hỏi như thế, những người khác cũng lén nhìn nhau, tràn đầy nghi hoặc
Nhưng Cố Chiết Phong vẫn đang ngồi ở ghế chủ tọa, bọn họ chỉ dám động mắt, cổ cũng không dám cử động, im lặng như ve sầu ngủ đông, không dám hé răng.
Giám đốc Vương phụ trách nhà ăn khẩn trương ngẩng đầu lên nói:" Cố tổng, nhà ăn là tôi phụ trách"
– Lần sau đem giám đốc Lý ăn no một chút.
Cố Chiết Phong nói chuyện âm thanh không lớn không nhỏ, ánh mắt lạnh lùng nhìn giám đốc Lý, "Báo cáo ấp úng, số liệu mơ hồ không rõ, âm thanh càng ngày càng nhỏ, xem ra là ăn không đủ no, đầu óc liền không dùng được"
– Giám đốc Lý, lần sau báo cáo mà còn ăn không đủ no, không bằng ông xuống làm cấp dưới của giám đốc Vương, phụ trách nhà ăn?
Giám đốc Lý nghe thấy liền hoảng: "Cố tổng, lần sau tôi nhất định sẽ chuẩn bị tốt, lần này thật sự......"
– Đừng có giải thích, tôi không có thời gian nghe
Cố Chiết Phong đứng lên, bộ âu phục cắt may thủ công trên người hắn tựa như một tác phẩm nghệ thuật, đường cong ở eo được may đến là hoàn hảo.
– Ông thân là quản lý cấp cao, chính mình còn như thế, quản lý tốt được người khác sao? Ngày mai báo cáo lại lần nữa, hôm nay tan họp
Cố Chiết Phong vừa đi, trong phòng họp mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Giám đốc Lý nhìn PPT làm trong vòng 10p của mình khóc không ra nước mắt:" Không phải nói mấy ngày hôm nay Cố ma vương đều đang đi đóng phim hay sao, làm sao lại có thời gian đến công ty"
Giám đốc Vương nói:" Ông đúng là may mắn, ngày thường Cố tổng đều đúng hạn đến nghe chúng tôi báo cáo, kiểm tra đột xuất như này đúng là lần đầu tiên"
Giám đốc Trần hữu khí vô lực xua tay:" Đứng có lần thứ 2, tim tôi chịu không nổi"
Giám đốc Lý nói "Ngày đấy tôi lướt Weibo, fans đều khen Cố ma vương kiêm tốn, ôn nhu như ngọc, tôi cũng muốn cho fans của hắn đến đây làm, cho họ trải nghiệm một chút thế nào là lãnh khốc vô tình"
Bên kia Cố Chiết Phong đứng ở trước xe thể thao, hỏi trợ lý Lưu Khoa Tân đang thở hồng hộc ở phía sau "Hôm nay còn lịch trình gì nữa không?"
Lưu Khoa Tân vẻ mặt đau khổ nói "Lịch trình mấy ngày nay vốn dĩ đều là nghỉ ngơi, ngài đang nghỉ ngơi đâu có ai dám tìm đến ngài"
– Vậy đổi công ty đi kiểm tra
Lưu Khoa Tân trong lòng nhảy lên, đối với các giám đốc nảy sinh lòng thương hại vội nói "Cái này, hai ngày trước ngài mới nghe bọn họ báo cáo xong, bây giờ lại báo cáo cũng không tìm ra được cái gì"
– Phim điện ảnh?
– Phim điện ảnh gần nhất cũng tháng sau mới bắt đầu bấm máy
– Phim truyền hình?
– Không phải trước kia ngài nói không quay phim truyền hình sao, nên đâu có ai dám tìm đến ngài, hiện tại muốn quay cũng không thể vào đoàn luôn được
– Show giải trí thì sao
– Hôm trước có 10 show giải trí, ngài nói không muốn đi, đều từ chối rồi ạ
Cố Chiết Phong rơi vào trầm mặc
Lưu Khoa Tân nhìn sườn mặt tinh xảo của Cố Chiết Phong, ôm khả năng bị đuổi việc cực cao thấy chết không sợ nói "Sếp, nếu không, chúng ta vẫn đi xem Thôi tiên sinh đi"
Chủ yếu chính là, ngài muốn không đi tìm Thôi Âu Ninh liền tìm đủ mọi việc làm, chính mình mệt chết thì thôi đi, những người còn lại đều phải mệt theo hắn.
Gương mặt Cố Chiết Phong bình tĩnh không chút gợn sóng nghe thấy thế liền có vết nứt. Hắn cúi đầu, che giấu bi thương "Tôi mới không cần đi tìm tên hỗn đản kia, hắn không phải luôn muốn chết sao, giờ thì hay rồi, cầu gì được nấy"
– Cậu hỏi Bạch Chấn xem, có phải cấp dưới của hắn đang quay show ở thủ đô hay không, tôi hiện tại có thể lập tức qua đó.
Lưu Khoa Tân đành phải nghe lệnh "Đã rõ, thưa Sếp"
– Đừng lay nữa
Vạn Trí bị hắn dọa sợ, Thôi Âu Ninh nắm cánh tay hắn lực rõ ràng không mạnh, hắn lại chỉ có thể ngu ngơ nhìn Thôi Âu Ninh từ từ ngồi dậy, đem tay mình từ cánh tay kia kéo ra.
Ôi trời, trước kia sao hắn không phát hiện ra tên nhãi này khí thế như thế? Vạn Trí nhịn không được nghĩ thầm, nhưng trên mặt vẫn là thái độ kiêu ngạo, ngang ngược nói một câu: " Thôi Âu Ninh, đạo điễn kêu tôi giục cậu nhanh lên"
Bởi vì ánh đèn chói mắt, Thôi Âu Ninh ngay lập tức không thể mở to mắt, hơn nữa còn mới tỉnh, đầu óc có chút mơ màng, thuận miệng hỏi: " Đạo diễn nào cơ?"
Hắn hiện tại tuy đang không có vai diễn nào, nhưng vì các vai diễn sau nên hắn vẫn giữ các mối quan hệ tốt với rất nhiều đạo diễn. Hắn cùng Cố Chiết Phong đều là ảnh đề thành danh khi còn trẻ, người trong ngành còn hay có câu "Nam Thôi Bắc Cố", nhưng trên thực tế hắn cùng Cố Chiết Phong căn bản không cùng một đẳng cấp. Ít nhất, Cố Chiết Phong không phải mỏi mắt trông mong kịch bản tốt, hắn chỉ cần mở miệng nói một câu "Gần đây có thời gian", kịch bản tốt đều xếp trước mặt hắn, tùy hắn lực chọn.
Thôi, làm người không thể quá so đo, so đi so lại càng thêm phiền.
– "Thôi Âu Ninh, cậu bị ngu à, con mẹ nó còn không nhanh lên sâu khấu". Vạn Trí lại kêu lên
Đôi mắt Thôi Âu Ninh cuối cùng cũng thích ứng với cảnh tượng trước mắt, hắn mở to mắt nhìn người đối diện, cảm xúc của người nọ đều viết hết lên mặt "Không cao hứng", "Phiền muốn chết", "Lười phản ứng với cậu"
– Thôi Âu Ninh, tôi nói cho cậu biết, nể tình chúng ta ngày xưa chung một nhóm, tôi đối với cậu mới khách sáo như vậy. Hiện tại lượng fans của tôi có thể đè chết fans cậu, cậu nên biết điều tý đi. Nếu không phải muốn xào nhiệt độ, cậu nghĩ tôi sẽ đồng ý chung đội với cậu chắc? Cậu tốt nhất nên nghĩ kĩ đi, đừng cho mặt mũi mà lại không cần.
Thôi Âu Ninh nghiêm túc nhìn từ trên xuống dưới Vạn Trí một lần. Sau đấy hắn lại nhìn quanh căn phòng đang ngồi. Đây là một căn phòng nhỏ, có hơi giống nhà kho được ngăn bằng mấy bức bình phong lớn nhỏ. Hiện tại, hắn ngồi Vạn Trí đứng, hai thằng con trai hướng mặt vào nhau trong căn phòng nhỏ, thật sự kì quái.
Vạn Trí không kiên nhẫn nói: "Thôi Âu Ninh tôi đang cùng cậu nói chuyện đấy"
Thôi Âu Ninh lúc này mới nhìn sang Vạn Trí, không có mở miệng nhưng đôi mắt rõ ràng lại đang nói: "Nói đi".
Kỳ lạ, đôi mắt Thôi Âu Ninh từ khi nào lại có thể nói chuyện, hắn không phải chỉ biết làm bộ mặt mắt cá chết sao. Vạn Trí trong lòng nghi ngờ, ngoài miệng vẫn nói: "Cậu lăn nhanh ra đây, sắp đến giờ lên sân khấu rồi, nghe thấy không?"
Thôi Âu Ninh cuối cùng cũng mở miệng: "Diễn cái giờ cơ"
Vạn Trí bị Thôi Âu Ninh chọc tức đến bật cười: "Cậu bị điên rồi à, ngủ một giấc liền mất não? Nhanh lên, tiết mục sắp bắt đầu rồi"
Thôi Âu Ninh lúc này mới nhìn lại mình, hắn đang mặc một bộ phục trang, làm bằng vải giá rẻ, đính thêm rất nhiều kim tuyến, tạo nên hiệu ứng bling bling sáng lấp lánh. Rất rõ ràng, đây là trang phục biểu diễn, không có ai bình thường lại mặc bộ đồ này đi ra ngoài.
Thôi Âu Ninh dùng bàn tay được chăm sóc hoàn hảo kéo cổ tay áo, lộ ra bàn tay trắng nõn, trắng đến phát sáng. Đây không phải tay hắn. Thôi Âu Ninh 5 tuổi đã bắt đầu đi đóng phim, lăn lộn trong bùn đất cùng bị đạo cụ va đập không biết bao nhiều lần, da hắn tuy không đen nhưng không thể trắng nõn thế này, trên tay đầy vết chai, cổ tay còn có vết sẹo bị dao cứa, lúc bị thương không xử lý cẩn thẩn nên vẫn lưu lại vết. Tuyết đối không phải là bàn tay được bảo dưỡng quá đà như này.
Thôi Âu Ninh đứng lên vòng qua Vạn Trí đi ra cửa, trang phục diễn trên người vì va chạm mà phát ra tiếng động nhỏ. Phòng này ở cuối hành lang, hắn đi theo hành lang đến chỗ có ánh sáng. Sau đó bị nhân viên hậu cần ngăn lại: "Chưa đến lượt các cậu lên sân khấu đâu, vào phòng hóa trang chờ trước đi, đợi sau khi nhóm lão sư quay xong thì đến lượt các cậu". Thôi Âu Ninh lùi về sau một bước nhỏ, quả nhiên thấy một phòng, trên cửa viết Phòng hóa trang số 1
Vạn Trí lúc này cũng chậm rãi theo sau, ghét bỏ nhìn qua Âu Thời Ninh, cái gì cũng không nói kéo hắn vào phòng hóa trang. Thôi Âu Ninh đi theo sau hắn vào phòng hóa trang, thiếu chút nữa bị cảnh tượng bên trong dọa sợ ngã xuống đất. Người ta hay nói hai người phụ nữ cùng với một con vịt thành cái chợ, tất nhiên 100 cậu con trai ở với nhau hiệu quả cũng đáng sợ phải giống như 100 người phụ nữ ở với nhau. Một nam sinh cao tầm 1m70 ở bên cạnh đang cầm hộp phấn tô tô chát chát trước gương, thấy hắn liền uốn éo cái eo nhỏ đi tới Thôi Âu Ninh thân cao 1m88 nhỏ giọng nói: "Ca ca, anh xem người ta trắng hay không trắng". Thôi Âu Ninh nhìn chăm chăm hắn một lúc, chỉ vào bức tường trắng sau lưng: "Cậu cố gắng chút nữa liền có thể cùng nó dùng ẩn thân chi thuật rồi". Nam sinh quay đầu lại nhìn bức tường, hừ một tiếng, mím môi xoay cái eo nhỏ liền không để ý tới hắn. Nam sinh trong phòng đều trang điểm đều giống như đắp thêm một lớp bột mì, bôi vẽ linh tinh rối loạn khắp cả mặt, còn có một nam sinh kẻ mắt dài đến tận Thái Dương, phối hợp với ánh mắt ngạo nghễ nhìn thiên hạ, thật sự.... làm cho người ta có cảm giác không nói lên lời.
Thôi Âu Ninh sải bước chân, đi tới cái gương gần nhất. Bởi vì gương không đủ cao, đành cúi người mới có thể nhìn rõ mặt hắn trong gương. Hắn vừa mới cười nhạo người khác đang điểm như đi dọa ma, nhìn lại chính mình thì cũng không tốt hơn là mấy. Hắn hiện tại một thân áo trắng có thể trực tiếp diễn quỷ hút máu, trên mặt bị chuyên viên trang điểm tùy tiện vẽ lông mày như dán 2 miếng giấy dán màu nâu, kẻ mắt thô to che đi 2 mí mắt, không thể nhìn rõ hình dáng mắt nguyên bản, rõ ràng trang điểm cho hắn mắt kiểu gấu trúc, son môi lại là màu phấn hồng. Kiểu trang điểm này có thể trực tiếp lên diễn Lâm Đại Ngọc, thật là danh tác có một không hai
Có thể thấy nhân viên trang điểm này là tay mơ mới vào nghề, kinh phí của chương trình này cũng không cao. Nhưng tất cả suy nghĩ đấy chỉ là lóe qua mà thôi, bởi vì tất cả đều không phải là trọng điểm, trọng điểm chính là gương mặt này không phải là hắn. Cho dù hiện tại gương mặt của hắn bị lớp trang điểm che kín không rõ ngũ quan, nhưng hắn xác nhận đây hoàn toàn không phải là mặt hắn, gương mặt này hoàn toàn xa lạ không có trong trí nhớ của hắn. Thôi Âu Ninh ở trước gương nhướng nhướng chân mày vài cái, nháy mắt trái phải, lại chu chu môi. Thật may, cơ mặt biểu đạt hoàn mỹ, hệ thần kinh xử lý thông tin cũng không tồi.
Bên cạnh, nam sinh đang trang điểm vẻ mặt kì quái nhìn Thôi Âu Ninh làm mặt quỷ hỏi hắn "Này, cậu vẫn ổn chứ?"
– "Không tốt lắm". Thôi Âu Ninh nói: "Bởi vì tôi đang tự hỏi một vấn đề triết học nhân sinh"
–?
Thôi Âu Ninh nhìn nam sinh, nghiêm túc nói "Tôi là ai?"
Nam sinh bên cạnh tràn đầy dấu hỏi chấm trên mặt, đại ca à, tôi cũng lần đầu thấy cậu, cậu không biết thì sao tôi biết được.
Nhân viên hậu cần đẩy cửa bước vào nói " Các thí sinh chuẩn bị sẵn sàng, theo thứ tự lần lượt lên sân khấu, trình tự các người đều phải ghi nhớ kĩ, kêu tên nhóm nào thì nhóm đấy bước lên, có nghe được không"
Các thí sinh đồng thanh đáp: RÕ
Nhân viên hậu cần tiếp tục nói "Nhóm 1: Công ty Xuân Phân, nhanh nhanh chân lên, nhóm 2 thí sinh tự do Lâm Hi Tịch, nhóm 3......"
– Nhóm thứ mười tám Công ty giải trí Sang Minh
Thôi Âu Ninh nghe cái tên này cũng không phản ứng gì, tận đến khi Vạn Trí đi lên thấy Thôi Âu Ninh vẫn đang đứng im tại chỗ, không kiên nhẫn nói " Thôi Âu Ninh cậu đang mơ ngủ à, có đi không thì bảo"
Thôi Âu Ninh đi theo Vạn Trí, đi theo nhân viên hậu cần lên sân khấu. Hai người đứng ở sân khâu trung gian, vì trần khá thấp nên đều phải khom lưng, tai nghe truyền đến âm thanh của đạo diễn "Các cậu không cần phải tự giới thiệu, nhanh chân tìm chỗ ngồi, tiếp theo là các nhóm chuẩn bị"
Vạn Trí tưởng có thể được trực tiếp lên sân khấu, nghe đạo diễn nói vậy liền không vui, nhưng ánh mắt trên mặt lại không dám bộc lộ cái gì, bảo trì dáng vẻ thiếu niên dương quang tràn đầy thanh xuân tươi cười đi vào trường quay. Vạn Trí tâm cơ ngồi giữa camera, có thể bắt lọt vào khung hình tốt nhất, Thôi Âu Ninh lại tùy tiện tìm một cái ghế trong góc ngồi xuống, quay đầu thì thấy nam sinh mình vừa nói chuyện ở phòng trang điểm
– Xin chào, tôi tên là Lưu Nghĩ Vĩ
– Chào, tôi là Thôi Âu Ninh
Vạn Trí không thấy Thôi Âu Ninh đâu liền quay đầu như trống bỏi tìm người, cuối cùng thấy Thôi Âu Ninh đang ngồi ở một góc phía trên. Hắn thừa dịp camera không quay đến hắn trọn mặt vẫy tay với Thôi Âu Ninh làm khẩu hình:" Xuống đây"
Thôi Âu Ninh lại làm như không thấy
Vạn Trí chậm rãi quay qua xem camera, khẽ cắn môi chạy lên ngồi bên cạnh hắn:" Cậu ngồi trên cao như vậy làm gì, máy quay đều không quay tới"
Thôi Âu Ninh nói "Tôi cũng không bắt cậu phải lên đây với tôi"
Vạn Trí cắn răng nói " Cậu không nghe theo chỉ đạo của công ty sao?"
Trời đất chứng giám, hắn không có nghe, hắn hoàn toàn không biết công ty chỉ đạo cái gì.
—-
Phòng làm việc không khí yên tĩnh, mà trên thực tế bên ngoài trời đã tối, mưa to giàn giụa
"Lần này chúng tôi ký với thí sinh tự do Lâm Hi Tịch, còn có mười lăm người khác cũng không tồi, trước mắt mười lăm người này còn đang trong giai đoạn huấn luyện, Lâm Hi Tịch bởi vì tương đối thành thục, nên chúng ta cho cậu ta đi tham gia show tuyển tú của đài Hoa quả, chương trình này đầu tư không lớn, dự đoán khi phát sóng cũng không có tý bọt sóng nào, bên ấy cũng tìm công ty mình đầu tư, chúng tôi nhận định chương trình này cũng không có tiền đồ gì nên chỉ đầu tư một khoản nhỏ tượng trưng, sau đấy cho Lâm Hi Tịch đi thi. Lâm Hi Tịch vẫn còn là người mới, cho đi tham gia mấy show này chủ yếu là để tích lũy kinh nghiệm, cho khán giả quen mặt dần.
Cố Chiết Phong nhìn ra bên ngoài phòng họp, trời vẫn đang mưa to, liền nhíu mày
Giám đốc Lý đang đứng thuyết trình trước PPT trộm nhìn Cố Chiết Phong một cái, đáy lòng dựng lên, âm thanh đang nói cũng nhỏ đi vài phần
Cố Chiết Phong ánh mắt hờ hững, dừng ở trên người giám đốc Lý
– Nhà ăn là ai phụ trách?
Ông ta đột nhiên không thể hiểu được làm sao tự nhiên lại bị hỏi như thế, những người khác cũng lén nhìn nhau, tràn đầy nghi hoặc
Nhưng Cố Chiết Phong vẫn đang ngồi ở ghế chủ tọa, bọn họ chỉ dám động mắt, cổ cũng không dám cử động, im lặng như ve sầu ngủ đông, không dám hé răng.
Giám đốc Vương phụ trách nhà ăn khẩn trương ngẩng đầu lên nói:" Cố tổng, nhà ăn là tôi phụ trách"
– Lần sau đem giám đốc Lý ăn no một chút.
Cố Chiết Phong nói chuyện âm thanh không lớn không nhỏ, ánh mắt lạnh lùng nhìn giám đốc Lý, "Báo cáo ấp úng, số liệu mơ hồ không rõ, âm thanh càng ngày càng nhỏ, xem ra là ăn không đủ no, đầu óc liền không dùng được"
– Giám đốc Lý, lần sau báo cáo mà còn ăn không đủ no, không bằng ông xuống làm cấp dưới của giám đốc Vương, phụ trách nhà ăn?
Giám đốc Lý nghe thấy liền hoảng: "Cố tổng, lần sau tôi nhất định sẽ chuẩn bị tốt, lần này thật sự......"
– Đừng có giải thích, tôi không có thời gian nghe
Cố Chiết Phong đứng lên, bộ âu phục cắt may thủ công trên người hắn tựa như một tác phẩm nghệ thuật, đường cong ở eo được may đến là hoàn hảo.
– Ông thân là quản lý cấp cao, chính mình còn như thế, quản lý tốt được người khác sao? Ngày mai báo cáo lại lần nữa, hôm nay tan họp
Cố Chiết Phong vừa đi, trong phòng họp mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Giám đốc Lý nhìn PPT làm trong vòng 10p của mình khóc không ra nước mắt:" Không phải nói mấy ngày hôm nay Cố ma vương đều đang đi đóng phim hay sao, làm sao lại có thời gian đến công ty"
Giám đốc Vương nói:" Ông đúng là may mắn, ngày thường Cố tổng đều đúng hạn đến nghe chúng tôi báo cáo, kiểm tra đột xuất như này đúng là lần đầu tiên"
Giám đốc Trần hữu khí vô lực xua tay:" Đứng có lần thứ 2, tim tôi chịu không nổi"
Giám đốc Lý nói "Ngày đấy tôi lướt Weibo, fans đều khen Cố ma vương kiêm tốn, ôn nhu như ngọc, tôi cũng muốn cho fans của hắn đến đây làm, cho họ trải nghiệm một chút thế nào là lãnh khốc vô tình"
Bên kia Cố Chiết Phong đứng ở trước xe thể thao, hỏi trợ lý Lưu Khoa Tân đang thở hồng hộc ở phía sau "Hôm nay còn lịch trình gì nữa không?"
Lưu Khoa Tân vẻ mặt đau khổ nói "Lịch trình mấy ngày nay vốn dĩ đều là nghỉ ngơi, ngài đang nghỉ ngơi đâu có ai dám tìm đến ngài"
– Vậy đổi công ty đi kiểm tra
Lưu Khoa Tân trong lòng nhảy lên, đối với các giám đốc nảy sinh lòng thương hại vội nói "Cái này, hai ngày trước ngài mới nghe bọn họ báo cáo xong, bây giờ lại báo cáo cũng không tìm ra được cái gì"
– Phim điện ảnh?
– Phim điện ảnh gần nhất cũng tháng sau mới bắt đầu bấm máy
– Phim truyền hình?
– Không phải trước kia ngài nói không quay phim truyền hình sao, nên đâu có ai dám tìm đến ngài, hiện tại muốn quay cũng không thể vào đoàn luôn được
– Show giải trí thì sao
– Hôm trước có 10 show giải trí, ngài nói không muốn đi, đều từ chối rồi ạ
Cố Chiết Phong rơi vào trầm mặc
Lưu Khoa Tân nhìn sườn mặt tinh xảo của Cố Chiết Phong, ôm khả năng bị đuổi việc cực cao thấy chết không sợ nói "Sếp, nếu không, chúng ta vẫn đi xem Thôi tiên sinh đi"
Chủ yếu chính là, ngài muốn không đi tìm Thôi Âu Ninh liền tìm đủ mọi việc làm, chính mình mệt chết thì thôi đi, những người còn lại đều phải mệt theo hắn.
Gương mặt Cố Chiết Phong bình tĩnh không chút gợn sóng nghe thấy thế liền có vết nứt. Hắn cúi đầu, che giấu bi thương "Tôi mới không cần đi tìm tên hỗn đản kia, hắn không phải luôn muốn chết sao, giờ thì hay rồi, cầu gì được nấy"
– Cậu hỏi Bạch Chấn xem, có phải cấp dưới của hắn đang quay show ở thủ đô hay không, tôi hiện tại có thể lập tức qua đó.
Lưu Khoa Tân đành phải nghe lệnh "Đã rõ, thưa Sếp"