Sau Khi Tỉnh Rượu Cùng Chủ Nợ Kết Hôn - Trang 2
Chương 19
Sử dụng quá liều, *vật cực tất phản, cho nên ngày hôm sau khi tiếp xúc với tin tức tố của Omega nhà mình, thời kỳ nhạy cảm của hắn như đói khát mà đến sớm hơn thời hạn.
(Sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hoá theo hướng ngược lại)
Lâm Nhĩ Gia cụ thể cũng không biết chính mình kế tiếp sẽ đối mặt cái gì, nhưng vẫn là xin nghỉ phép trước.
Ông chủ Đoàn Lương Tài cũng là Alpha, đối với thời kỳ nhạy cảm địa ngục tràn đầy kinh nghiệm, rất nhanh đã đồng ý đơn xin nghỉ phép của y, sẵn chúc y sinh hoạt vui vẻ.
Thiệu Giang Tự thấy Lâm Nhĩ Gia do dự nhưng vẫn xin phép, hắn vùi đầu vào cổ y, thấp giọng nói: "Vốn dĩ không cần phiền đến em, thời kỳ nhạy cảm lúc trước anh cũng tự mình trải qua.
Nhưng anh nghĩ đến em phải đi làm cả ngày sẽ không thấy được em, thực khó chịu."
"?" Lâm Nhĩ Gia nghe vậy, vẻ mặt hiện dấu chấm hỏi.
Alpha trong thời kỳ nhạy cảm nói chuyện đều dễ nghe như vậy hả?
Lần trước lúc lăn giường cũng không chú ý Thiệu Giang Tự đã nói gì.
Bất quá khi đó y vẫn không coi mình là Omega của Thiệu Giang Tự, chắc phải chú ý hơn chút thôi.
Kiến thức dự trữ về s1nh lý của y thật sự tầm thường, nhưng cũng biết thời kỳ nhạy cảm của Alpha ai cũng thành dã thú liều mạng săn bắt, tuyệt sẽ không bỏ qua Omega bản thân.
Nhưng mà, y hồi hộp đợi nửa ngày, người phía sau trừ bỏ như bạn nhỏ hàng xóm nhà kế bên hôn nhẹ gáy, tai và lưng y, cái khác cũng chưa làm.
Lâm Nhĩ Gia không nhịn được quay người ra sau, chỉ thấy được Thiệu Giang Tự nhắm mắt lại, sắc mặt đỏ lên, cúi đầu thở hổn hển, dáng vẻ hình như rất khó chịu.
Thì ra thời kỳ nhạy cảm sẽ giống với lúc Omega ph4t tình nha, hôm nay y cũng coi như được tận mắt thấy.
Y xoa xoa tai Thiệu Giang Tự, "Tôi nên làm gì mới khiến anh dễ chịu hơn?"
Thiệu Giang Tự không mở mắt, cầm tay y, "Cho anh tin tức tố của em......!Không đủ, trên người anh không có mùi của em."
"Ok Ok được được được." Lâm Nhĩ Gia vội nói, ngoan ngoãn tiếp cận đến trước mặt Thiệu Giang Tự, cố gắng phóng thích tin tức tố, dùng quả cam nhỏ của chính mình ra sức bọc lấy Alpha yếu đuối không thể tự lo liệu của y.
"Anh dùng nhiều thuốc ức chế như vậy làm gì chứ." Y hỏi, "Tôi nghe nói khoảng một hai liều đã có thể khống chế được rồi."
"Phòng ngừa." Thiệu Giang Tự đáp, "Em chỉ có anh là Alpha, anh cũng chỉ sẽ có em là Omega."
Lời nói mang theo chân thành.
Lâm Nhĩ Gia nho nhỏ "Ồ" một tiếng, không biết nói gì tiếp theo.
"Hôm qua em ngửi được hương hoa lan cũng vẫn nói tin anh." Thiệu Giang Tự hỏi, "Vì cái gì?"
Lâm Nhĩ Gia: "Tôi vốn dĩ không tin, trường hợp kia chứng cớ thực sự vô cùng chính xác, có ngốc mới tin anh."
"Vậy như thế nào lại tin?"
"Tôi là tên ngốc mà." Lâm Nhĩ Gia thở dài, "Đầu óc tôi không sáng suốt, tôi hồ đồ, nghe cái gì thì tin cái đó."
"Ngày hôm qua nhìn em thu dọn hành lý muốn rời đi....." Thiệu Giang Tự nhắm mắt lại, nói, "Anh rất sợ."
"Sợ cái gì, tôi đi rồi anh sẽ không khó chịu nữa." Lâm Nhĩ Gia bĩu môi, "Sao lại luôn thể hiện như là anh thích tôi lắm vậy."
Nghe vậy Thiệu Giang Tự rốt cục mở mắt, yên lặng nhìn về phía y, giọng nói trầm thấp, "Anh thích."
"......! Đừng nói giỡn." Lâm Nhĩ Gia nội tâm thiếu chút nữa dao động, không được tự rút bàn tay bị nắm cả buổi ra, nhỏ giọng lầu bầu, "Anh chính là thèm muốn cơ thể tôi."
Thiệu Giang Tự nhíu nhíu mày, lại nhắm hai mắt lại.
Lâm Nhĩ Gia: "Bị tôi nói trúng nên xấu hổ?"
Thiệu Giang Tự nhẹ nhàng lắc đầu, "Anh đau đầu."
"A, rất đau sao?"
"Rất đau."
"Vậy làm sao bây giờ?" Lâm Nhĩ Gia nhìn hắn khó chịu kịch liệt, quanh co nửa ngày, đỏ mặt nói, "Nếu không thì......!nếu không thì.....!nếu không thì, bây giờ tụi mình làm một lần? Nhất định có thể giảm bớt một ít đau đớn, điểm này tôi vẫn có kinh nghiệm."
"Không được, ôm một chút." Thiệu Giang Tự vươn tay đến, đem y kéo vào trong lòng, "Anh phải chứng minh cho em, anh không phải chỉ tham mỗi cơ thể em."
"Trừ bỏ thân thể tôi cũng không có gì có thể cầm nắm được......" Lâm Nhĩ Gia làm tổ trong lòng hắn, "Tôi lại không có đầu óc nữa."
Thiệu Giang Tự cọ cọ đỉnh đầu y, "Tham chết anh rồi."
Lâm Nhĩ Gia: "......" Này còn có thể là tham gì a?!
Alpha này hình như là Liễu Hạ Huệ chuyển thế, nói là làm.
Ngày hôm nay, từ sáng đến đêm hắn vẫn sốt cao không bớt, đầu cũng muốn nứt ra, nhưng trừ bỏ ôm Lâm Nhĩ Gia hít hít tin tức tố của y, thật đúng là cái gì cũng không làm.
Buổi chiều hôm sau, Thiệu Giang Tự đầu cháng váng não như muốn căng phồng bước xuống giường uống nước, bởi vì thời kỳ nhạy cảm có chút nóng nảy, nhịn thật lâu mới không đem ly thủy tinh trong tay ném xuống đất.
Hắn đem cái ly rất có quy củ đặt xuống quầy rượu, thở hổn hển trở về phòng.
Vừa đến cửa phòng, chỉ thấy Lâm Nhĩ Gia nằm trên giường của bọn họ ngửa mặt dang tay dang chân thành hình chữ đại (大).
Hắn đi qua, buồn cười hỏi: "Em thế nào ngay cả địa bàn của anh cũng chiếm đóng rồi?"
"Tôi mới vừa xem nhiệt kế, anh sốt càng ngày càng cao, cứ như vậy không phải biện pháp." Lâm Nhĩ Gia vẫn không nhúc nhích, "Khoảng thời gian trước kia tôi khó chịu anh giúp tôi, lần này tôi nhất định giúp anh, đừng nhịn, hôm nay anh phải cùng tôi......!làm cái kia."
Thiệu Giang Tự nhìn thấy vẻ mặt thấy chết không sờn của y, cười nói: "Anh sẽ rất đáng sợ."
"Đến đây đi." Lâm Nhĩ Gia mắt không thấy tim không đau, "Lúc này tôi không tính chuyện anh thèm muốn cơ thể tôi đâu."
Thời điểm sập tối, Lâm Nhĩ Gia ở trong lồng n,gực Thiệu Giang Tự tỉnh lại, phát hiện chính mình đã được tắm rửa thay đồ sạch sẽ.
Nghĩ đến, Thiệu Giang Tự người này cho dù là thời kỳ nhạy cảm cũng không quên chăm sóc y, coi như là một Alpha tốt có trách nhiệm.
Ngoài miệng nói anh sẽ rất đáng sợ, anh sẽ nhịn không được, anh sẽ mất kiểm soát, nhưng toàn bộ quá trình vẫn kiềm chế lại ôn nhu, không làm cho Omega của hắn cảm thấy khó chịu.
Lâm Nhĩ Gia nâng tay sờ sờ trán Thiệu Giang Tự đang ngủ say, cơn nóng cuối cùng cũng giảm.
Nhớ tới một màn da thịt thân mật lúc nãy có chút thẹn thùng, y len lén dùng đầu ngón tay di qua dung mạo đẹp trai của Thiệu Giang Tự, mũi, môi, trong lòng đột nhiên sinh ra ngọt ngào.
Loại cảm giác hỗ trợ lẫn nhau và yêu cầu này vẫn vô cùng tốt.
Tựa như ngoại trừ chuyện thèm muốn cơ thể y, Thiệu Giang Tự trong lòng cũng không phải không lưu lại chút vị trí cho y.
Cho dù không có tình yêu, tiếp xúc như vậy một đoạn thời gian, cũng phải có chút tình cảm.
Y thật cẩn thận chui ra khỏi lồng ng,ực Thiệu Giang Tự, dự định đến phòng làm việc vẽ tranh một lát, bằng không cuối tuần thật không giao kịp bản thảo, Thôi Tiểu Hạo dám chắc sẽ gọi điện liên tục đoạt mạng y..