Sau Khi Thế Thân Cuỗm Mất Tâm Ma Của Nhân Vật Chính
Chương 24: (Thượng): Mém Xíu Nữa Cậu Đã Hoài Nghi Văn Lăng Yêu Cậu Mất Rồi
Nhìn gương mặt xinh đẹp ý chí chiến đấu dạt dào nhưng lại đầy vết thương của Giang Sở Dung lúc này, Văn Lăng nhướng mày, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên một tia hưng phấn mà chính hắn cũng không biết.
"Được, tiếp tục!"
Hai người lại đánh nhau.
Lần này, Giang Sở Dung đỡ được mười một chiêu của Văn Lăng.
Trong quá trình này, cậu đã cố gắng sử dụng công pháp Yểm Ma mà cậu đã lĩnh hội được trong bức tranh, nhưng đã bị Văn Lăng phát hiện, hắn không chút lưu tình đánh một chưởng trả lại!
Giang Sở Dung lại bị đánh bay!
Phát hiện mình đã có thể nắm bắt được một chút mẹo chiến đấu, Giang Sở Dung có chút kích động, mặc dù cậu bị đánh đau như xương cốt nứt ra, nhưng cậu vẫn lập tức bò đứng dậy, nói với Văn Lăng: "Tiếp tục đi!"
Văn Lăng giơ tay tấn công!
Lần này Giang Sở Dung đã ngộ ra một ít bí quyết, đầu tiên là dùng mũi chân giẫm lên mặt đất, nhảy người lên, lách mình tránh được chiêu này của Văn Lăng.
Trong quá trình này, cậu không dám trì hoãn liền thi triển công pháp Yểm Ma!
Lần này, Giang Sở Dung đã làm được!
Chỉ có điều ma khí mỏng manh màu xanh đậm trên đầu ngón tay còn chưa kịp đánh tới trước mặt Văn Lăng, thì đã bị Văn Lăng dễ như trở bàn tay đánh ra một chưởng ma khí màu đỏ đen cắn nuốt sạch sẽ!
Sau khi ma khí đỏ đen nuốt chửng ma khí xanh đậm, thế tiến công của nó vẫn không ngừng, nó lại đánh vào l,ồng ngực của Giang Sở Dung, khiến Giang Sở Dung bay đi lần thứ ba! Đập mạnh vào bức tường đối diện!
Lần này, miệng và mũi của Giang Sở Dung đều chảy máu, chật vật không thể tả.
Cậu run rẩy cúi người, vùng vẫy trên đất một hồi hâu, nhưng vẫn không thể ngồi dậy được.
Văn Lăng đứng đối diện ở phía xa xa trên không trung, y phục đen tung bay, nhưng cũng không đi đỡ Giang Sở Dung, chỉ cúi đầu nhìn cậu, lạnh giọng nói: "Quá yếu, nếu ngươi dùng chiêu này với Phạn Thần Âm, hắn sẽ giết ngươi ngay tại chỗ."
Nghe vậy, cơ thể thon dài gầy gò của Giang Sở Dung khẽ run rẩy.
Một lúc sau, cậu nghiêng ngả ngồi dậy thở hổn hển, lau máu chảy ra ở miệng và mũi, cắn răng ngẩng đầu nhìn Văn Lăng nói: "Tiếp tục!"
Lần này Văn Lăng lặng im chừng ba hơi thở, mới ra tay.
Lần này Giang Sở Dung đã kiên trì được mười hai chiêu.
Trong quá trình này, cậu đã xuất ra hai chiêu công pháp Yểm Ma, nhưng đều bị Văn Lăng phá giải tất cả.
Nhưng có thể thấy, cậu đang tiến bộ.
Mà bản thân Giang Sở Dung cũng nhận ra được, quả thật Văn Lăng đang nhắm vào điểm yếu của cậu mà bắt cậu tiếp chiêu, mỗi lần như vậy cậu đều có thể học được rất nhiều điều.
Vì vậy, mặc dù đau đến toàn thân run rẩy, cậu vẫn cố gắng kiên trì.
Dù sao Văn Lăng cũng sẽ không thật sự đánh chết cậu, nhưng Phạn Thần Âm nhất định sẽ làm.
Hiệp thứ năm, Giang Sở Dung kiên trì được ba mươi chiêu rồi mới thua, bản thân cậu ra tay được bốn lần.
Hiệp thứ bảy, Giang Sở Dung kiên trì được bốn mươi chiêu, cậu ra tay được sáu lần.
Hiệp thứ mười, Giang Sở Dung kiên trì được năm mươi chiêu...
Hiệp thứ mười ba...
...
Dần dà, Giang Sở Dung có thể cầm cự đối đầu với Văn Lăng hàng chục lần trước khi thua cuộc.
Thế nhưng, sau lần thất bại thứ mười bảy, Giang Sở Dung cảm thấy chút sức lực cuối cùng trong cơ thể mình đã cạn kiệt, không thể chống đỡ được nữa, cậu ngẩng đầu lên phun ra một bụm máu, cứ thế mà từ giữa không trung rơi thẳng xuống— —
Văn Lăng trước đó vẫn luôn đứng yên thờ ơ lạnh nhạt, nhưng lần này hắn đã hành động.
Hơn nữa tốc độ còn cực kỳ nhanh.
Trong nháy mắt, hắn đã biến thành ma khí đỏ đen bay thẳng xuống, bay nhanh một vòng quanh Giang Sở Dung, ma khí nhẹ nhàng mềm mại như một đám mây nâng Giang Sở Dung lên giữa không trung.
Giang Sở Dung đang rơi xuống đột nhiên dừng lại, cậu dường như cảm giác được, lông mi dài khẽ run, mở mắt ra liền đụng phải gương mặt lạnh lùng anh tuấn của Văn Lăng.
Trên gương mặt xinh đẹp tái nhợt của Giang Sở Dung bất giác tràn ra ý cười, khàn khàn nói: "Ta biết chàng sẽ không bỏ mặc ta mà"
Văn Lăng hiện thân, mặt mày vô cảm vươn tay đỡ lấy eo Giang Sở Dung, ôm cậu hạ xuống đất.
Giang Sở Dung mới bị thương nặng, sau khi tiếp đất thì không thể tự đứng vững, bấy giờ Văn Lăng đang ôm cậu hơi cử động một chút, cậu liền nhịn không được nhíu mày.
Mặc dù không kêu đau, nhưng trên khuôn mặt và khóe môi nhăn nhíu đã viết rõ.
Đôi mắt Văn Lăng tối sầm, lại hiếm khi không chế giễu Giang Sở Dung yếu ớt, ngược lại, hắn giơ tay lên biến ra một luồng ma khí, bao lấy toàn thân Giang Sở Dung.
Ma khí này giống như một chiếc túi khí vô cùng mềm nhẹ bao phủ toàn thân Giang Sở Dung, ngay lập tức giảm bớt rất nhiều cơn đau xé da xé thịt trên người cậu.
Giang Sở Dung dựa vào đám ma khí này nghỉ ngơi một lúc, khó khăn lắm mới cảm thấy đỡ hơn một chút.
Kết quả là cậu vừa đỡ hơn một chút, việc đầu tiên cậu làm là nhìn chằm chằm vào đám mây ma khí kia, tấm tắc hiếu kỳ nói: "Ma khí này còn có thể sử dụng như vậy sao, thật là kỳ diệu."
Vừa nói, cậu vừa vươn ngón tay mảnh khảnh thon dài ra, dùng đầu ngón tay chọc nhẹ vào đám ma khí vây xung quanh mình.
Ma khí lõm vào một lỗ nhỏ, phát ra tiếng ùng ục ùng ục.
Giang Sở Dung như phát hiện ra lục địa mới, tò mò chọc chọc.
Ma khí lại tiếp tục ùng ục ùng ục.
Văn Lăng ở một bên đang tìm thuốc cho Giang Sở Dung trong nhẫn trữ vật:...
Nhịn thêm một giây, cuối cùng nhịn không được nữa, Văn Lăng giơ tay thu hồi tất cả ma khí.
Giang Sở Dung không kịp đề phòng, ngã thẳng ra phía sau.
Vẫn là Văn Lăng tay mắt lanh lẹ, một tay ôm cứng lấy cậu, kéo cậu trở về.
Lúc này lòng bàn tay Văn Lăng dán vào làn da bên eo của Giang Sở Dung, không có vải vóc ngăn cách, mềm mại mịn màng một mảnh.
Da thịt nơi lòng bàn tay Văn Lăng không khỏi co rụt lại.
Nhưng cố tình lúc này Giang Sở Dung lại đang chăm chú nhìn Văn Lăng, thậm chí còn khẽ chớp mắt, lông mi rung rinh, muốn nói lại thôi.
Văn Lăng chú ý tới ánh mắt của Giang Sở Dung, hai mắt hắn tối sầm, đỡ người đứng dậy, bình tĩnh rút tay về: "Nhìn cái gì?"
Khi Giang Sở Dung ngồi xuống, cơ bắp cả người cậu căng ra đau đớn, cậu nhịn không được xuýt xoa một tiếng, sau đó lại vô thức sờ sờ eo mình, nháy mắt cười với Văn Lăng: "Không có gì."
Hai người vừa rồi sến súa quá trời, nếu không phải còn thiếu yếu tố quan trọng nhất là bốn mắt nhìn nhau, mém xíu nữa cậu đã hoài nghi Văn Lăng yêu cậu mất rồi.
Văn Lăng:...
Ngay lập tức, lông mày của Văn Lăng nhảy dựng lên, hắn không tài nào chịu đựng được nữa mà ném hai lọ thuốc trị thương lên người Giang Sở Dung: "Còn dám suy nghĩ bậy bạ nữa, lần sau ta sẽ đánh ngươi tàn phế."
Giang Sở Dung im lặng cầm lấy hai lọ thuốc trị thương, khóe môi cong lên: "Ừm, ta biết rồi ~"
Giọng điệu rõ ràng là "Ta sai rồi nhưng lần sau ta vẫn dám làm tiếp".
Hai mắt Văn Lăng âm trầm càng thêm tăm tối, bên trong mấy lần ngưng tụ lại sát ý đỏ như máu, nhưng cuối cùng vẫn lặng yên tiêu tán.
Bây giờ không phải là lúc tính sổ.
Đợi ngày mai Giang Sở Dung thắng Phạn Thần Âm rồi, hắn sẽ không nuông chiều Giang Sở Dung như vậy nữa.
•
Sau khi uống thuốc trị thương do Văn Lăng đưa cho, Giang Sở Dung cũng không cười đùa tí tửng nữa, cậu khó khăn ngồi xếp bằng lại, bắt đầu nghiêm túc trị thương.
Văn Lăng đứng sang một bên, quay lưng về phía Giang Sở Dung, nhắm mắt lại tĩnh tâm.
Một lúc sau, hắn định thần lại, liếc nhìn Giang Sở Dung.
Hôm nay Giang Sở Dung vẫn mặc bộ cẩm y làm từ lông khổng tước mà hôm đó đã mặc, xương quai xanh mảnh khảnh, cánh tay và đôi chân dài trắng nõn đều lộ ra ngoài, chỉ có điều những chiếc lông khổng tước lộng lẫy đã rơi đi rất nhiều.
Ma khí màu xanh sẫm trôi nổi xung quanh cậu, giống như nước biển gợn sóng vậy, sóng nước lăn tăn. Đúng là đã tăng thêm vài phần tiên khí cho dung nhan vốn đã mỹ lệ sắc sảo của cậu.
Lúc này Giang Sở Dung đang đả tọa, dáng vẻ trông rất giống với người mà trước đây Văn Lăng đã thấy trong một bức tranh —— bức tranh thiền định của Khổng Tước Minh Vương Tôn Thượng.
Nhưng ngay lập tức, Văn Lăng đã xua tan đi liên tưởng không đâu vào đâu của mình.
Giang Sở Dung và Khổng Tước Minh Vương Tôn Thượng?
Hắn cảm thấy mình thực sự bị Giang Sở Dung ảnh hưởng đến mức đầu óc có vấn đề rồi.
Giang Sở Dung đã đi vào trạng thái nhập định, không thể nắm bắt được những suy nghĩ nhỏ vụn này của Văn Lăng.
Nếu không, cậu nhất định sẽ trêu chọc Văn Lăng một phen, cho đến khi Văn Lăng không tìm được lỗ để chui xuống mới thôi.
Sau khi điều tức khoảng nửa canh giờ, vết thương ngoài da của Giang Sở Dung đã gần như lành hẳn, mặc dù trên người vẫn còn ẩn ẩn đau, nhưng đó chỉ là ảo giác đau đớn do chữa trị quá nhanh còn sót lại mà thôi, không ảnh hưởng đến cơ thể cậu.
Mở mắt ra, từ trong miệng Giang Sở Dung thở ra một hơi chân chí màu trắng đục, cậu đứng dậy, duỗi tay duỗi chân một cái: "Đã qua bao lâu rồi?"
Văn Lăng nói: "Bên trong đã qua hai canh giờ, bên ngoài còn chưa tới nửa canh giờ."
Giang Sở Dung không khỏi cảm thán: "Ma Hồn Binh này thật sự hữu dụng."
Văn Lăng liếc cậu một cái: "Ngươi còn muốn tiếp tục, hay là tự mình lĩnh ngộ trước một lúc?"
Giang Sở Dung suy nghĩ một chút, cười nói: "Tiếp tục đi, tự ta lĩnh ngộ sao bằng chàng dẫn dắt ta chứ."
Văn Lăng nghe vậy, tim hắn khẽ run lên, nhưng vẻ mặt không biểu lộ gì, chỉ gật đầu nói: "Được, vậy thì ——!"
Còn chưa nói hết, khí thế trên người Văn Lăng trong nháy mắt đã tăng vọt, mái tóc đen tung bay, ma khí màu đỏ đen bắn ra tứ phía!
Giang Sở Dung lập tức tiến vào trạng thái, nhanh chóng lùi lại, cổ tay khẽ xoay, một thanh trường kiếm màu xanh đậm xuất hiện trong lòng bàn tay cậu!
Giang Sở Dung cầm thanh kiếm, nhón mũi chân, chủ động nghênh chiến với Văn Lăng.
Chỉ trong vài nhịp thở, hai người đã so được mấy chiêu!
Tia lửa bắn tung tóe!
Lần này, Văn Lăng hơi ngạc nhiên khi phát hiện ra chỉ trong thời gian chữa thương, hiểu biết của Giang Sở Dung về đối chiến đã được nâng lên một tầm cao mới.
Hắn khẽ nhướng mày kiếm, giương tay hóa giải một chiêu của Giang Sở Dung, khó có được nói: "Ngươi cũng chăm chỉ đấy."
Giang Sở Dung thu kiếm, ánh sáng trong lòng bàn tay biến đổi, thanh trường kiếm màu xanh đậm biến thành roi da, sắc bén quất về phía mặt Văn Lăng!
"Cảm ơn đã khen ngợi, nhưng chớ có phân tâm!"
Văn Lăng ngửa đầu né đường roi, sắc mặt lạnh lùng: "Đừng có đắc ý vênh váo."
Vừa nói, hắn vừa tung một chưởng mười phần công lực! Ma khí bùng nổ thành ngọn lửa vô tận lao về phía Giang Sở Dung——
Giang Sở Dung cười một tiếng, lộn nhào ra sau, lại tránh được nguy hiểm trong gang tấc, nhưng sợi tóc bên tai cậu đã bị cháy sém bởi ngọn lửa.
Cậu không chút do dự búng ngón tay châm lửa, sợi tóc bị đốt hóa thành tia lửa rơi xuống, bay lơ lửng bên người cậu, giống như những ngôi sao băng.
Cậu lại xoay tròn năm đầu ngón tay, tạo thành một đóa hoa, ma khí màu xanh sẫm vặn vẹo nâng những "ngôi sao băng" này lên, đẩy nhẹ một cái, chúng liền bay thẳng tắp về phía Văn Lăng ở đối diện!
Văn Lăng thốt lên một tiếng: "Hay!", không né không tránh, hắn đón lấy những "ngôi sao băng" này, chưởng đùng một phát——
Quyền phong cường đại, uy áp mạnh mẽ như núi như biển, từ bốn phương tám hướng trên không trung phủ xuống! Thổi cho quần áo và tóc của Giang Sở Dung bay tứ tung.
Giang Sở Dung biến sắc, biết rằng lần này mình không thể tránh được, vì vậy cậu chỉ có thể cấp tốc kết ấn trước ngực tạo thành một đóa hoa sen, xuất ra chiêu thức công pháp Yểm Ma thành thạo nhất!
Một luồng sáng xanh đậm nở rộ, một đóa hoa sen khổng lồ trải rộng trên không trung, bao trùm lấy Giang Sở Dung.
Ầm ầm nghênh đón chưởng lực oanh tạc của Văn Lăng!
Cánh hoa sen run rẩy, lần lượt vỡ vụn, hóa thành từng mảnh linh quang rơi xuống đất. Quyền phong của Văn Lăng không vì lần này mà chậm lại chút nào!
Tim sen bị phá vỡ, thân hình Giang Sở Dung lảo đảo, khóe môi cậu tràn ra máu tươi, một quyền của Văn Lăng đã ở ngay trước mặt cậu!
Cậu cau chặt mày, cứ thế nhắm mắt lại.
Thế nhưng, một chưởng này lại đột ngột dừng lại khi nó chỉ còn cách mi tâm của Giang Sở Dung nửa tấc.
Văn Lăng dừng tay rồi.
Lông mi dài của Giang Sở Dung run lên, cậu lặng lẽ mở một bên mắt ra.
Văn Lăng thu tay đứng đó, vẻ mặt lãnh đạm.
Giang Sở Dung mím môi, đang định thăm dò mở con mắt thứ hai, hiếm thấy là, cậu nhìn thấy Văn Lăng hơi cong môi với mình.
Giang Sở Dung kinh ngạc mở to hai mắt.
Lúc này Văn Lăng mới nói: "Tiến bộ rất tốt. Nhưng sức lực không đủ, kỹ năng có thừa, nếu luyện thêm nữa, đồng cảnh giới đánh bại Phạn Thần Âm cũng không thành vấn đề."
Giang Sở Dung im lặng một giây rồi mỉm cười, gương mặt xinh đẹp tỏa sáng rạng rỡ.
"Là do chàng dạy giỏi."
Văn Lăng liếc cậu một cái: "Vậy mà lúc nãy ngươi còn dám khiêu khích ta?"
Giang Sở Dung đảo mắt, trong con ngươi hiện lên một tia giảo hoạt, cậu vô tội biện hộ: "Ta chỉ là muốn xem chàng có thể bị lời nói của đối thủ k,ích thích trong khi chiến đấu hay không ấy mà."
Văn Lăng hơi sửng sốt, lộ ra vẻ suy tư, sau đó nói: "Không sai, tâm lý chiến cũng rất quan trọng khi thực chiến."
Dừng một chút, Văn Lăng nhìn Giang Sở Dung thật sâu: "Điểm này ta không lo cho ngươi, mồm mép của ngươi hơn Phạn Thần Âm gấp trăm lần. Như vậy thì tỷ lệ thắng lại cao hơn một phần."
Giang Sở Dung cười rạng rỡ: "Đúng vậy, nếu tâm lý chiến của ta có thể sử dụng với Thiên Ma, thì đối với Phạn Thần Âm cũng không thành vấn đề."
Văn Lăng bị ám chỉ:...
Một lúc sau, Văn Lăng trầm mặt, trong mắt hiện lên một tia sáng lạnh, hỏi: "Vậy thì —— còn tiếp tục không?"
Giang Sở Dung thấy tình hình không ổn, lập tức uyển chuyển nói: "Lần này ta phải tự mình tiêu hóa một lúc."
Văn Lăng cười lạnh: "Đổi ý rồi sao?"
Giang Sở Dung giả ngu: "Hì hì... "
"Được, tiếp tục!"
Hai người lại đánh nhau.
Lần này, Giang Sở Dung đỡ được mười một chiêu của Văn Lăng.
Trong quá trình này, cậu đã cố gắng sử dụng công pháp Yểm Ma mà cậu đã lĩnh hội được trong bức tranh, nhưng đã bị Văn Lăng phát hiện, hắn không chút lưu tình đánh một chưởng trả lại!
Giang Sở Dung lại bị đánh bay!
Phát hiện mình đã có thể nắm bắt được một chút mẹo chiến đấu, Giang Sở Dung có chút kích động, mặc dù cậu bị đánh đau như xương cốt nứt ra, nhưng cậu vẫn lập tức bò đứng dậy, nói với Văn Lăng: "Tiếp tục đi!"
Văn Lăng giơ tay tấn công!
Lần này Giang Sở Dung đã ngộ ra một ít bí quyết, đầu tiên là dùng mũi chân giẫm lên mặt đất, nhảy người lên, lách mình tránh được chiêu này của Văn Lăng.
Trong quá trình này, cậu không dám trì hoãn liền thi triển công pháp Yểm Ma!
Lần này, Giang Sở Dung đã làm được!
Chỉ có điều ma khí mỏng manh màu xanh đậm trên đầu ngón tay còn chưa kịp đánh tới trước mặt Văn Lăng, thì đã bị Văn Lăng dễ như trở bàn tay đánh ra một chưởng ma khí màu đỏ đen cắn nuốt sạch sẽ!
Sau khi ma khí đỏ đen nuốt chửng ma khí xanh đậm, thế tiến công của nó vẫn không ngừng, nó lại đánh vào l,ồng ngực của Giang Sở Dung, khiến Giang Sở Dung bay đi lần thứ ba! Đập mạnh vào bức tường đối diện!
Lần này, miệng và mũi của Giang Sở Dung đều chảy máu, chật vật không thể tả.
Cậu run rẩy cúi người, vùng vẫy trên đất một hồi hâu, nhưng vẫn không thể ngồi dậy được.
Văn Lăng đứng đối diện ở phía xa xa trên không trung, y phục đen tung bay, nhưng cũng không đi đỡ Giang Sở Dung, chỉ cúi đầu nhìn cậu, lạnh giọng nói: "Quá yếu, nếu ngươi dùng chiêu này với Phạn Thần Âm, hắn sẽ giết ngươi ngay tại chỗ."
Nghe vậy, cơ thể thon dài gầy gò của Giang Sở Dung khẽ run rẩy.
Một lúc sau, cậu nghiêng ngả ngồi dậy thở hổn hển, lau máu chảy ra ở miệng và mũi, cắn răng ngẩng đầu nhìn Văn Lăng nói: "Tiếp tục!"
Lần này Văn Lăng lặng im chừng ba hơi thở, mới ra tay.
Lần này Giang Sở Dung đã kiên trì được mười hai chiêu.
Trong quá trình này, cậu đã xuất ra hai chiêu công pháp Yểm Ma, nhưng đều bị Văn Lăng phá giải tất cả.
Nhưng có thể thấy, cậu đang tiến bộ.
Mà bản thân Giang Sở Dung cũng nhận ra được, quả thật Văn Lăng đang nhắm vào điểm yếu của cậu mà bắt cậu tiếp chiêu, mỗi lần như vậy cậu đều có thể học được rất nhiều điều.
Vì vậy, mặc dù đau đến toàn thân run rẩy, cậu vẫn cố gắng kiên trì.
Dù sao Văn Lăng cũng sẽ không thật sự đánh chết cậu, nhưng Phạn Thần Âm nhất định sẽ làm.
Hiệp thứ năm, Giang Sở Dung kiên trì được ba mươi chiêu rồi mới thua, bản thân cậu ra tay được bốn lần.
Hiệp thứ bảy, Giang Sở Dung kiên trì được bốn mươi chiêu, cậu ra tay được sáu lần.
Hiệp thứ mười, Giang Sở Dung kiên trì được năm mươi chiêu...
Hiệp thứ mười ba...
...
Dần dà, Giang Sở Dung có thể cầm cự đối đầu với Văn Lăng hàng chục lần trước khi thua cuộc.
Thế nhưng, sau lần thất bại thứ mười bảy, Giang Sở Dung cảm thấy chút sức lực cuối cùng trong cơ thể mình đã cạn kiệt, không thể chống đỡ được nữa, cậu ngẩng đầu lên phun ra một bụm máu, cứ thế mà từ giữa không trung rơi thẳng xuống— —
Văn Lăng trước đó vẫn luôn đứng yên thờ ơ lạnh nhạt, nhưng lần này hắn đã hành động.
Hơn nữa tốc độ còn cực kỳ nhanh.
Trong nháy mắt, hắn đã biến thành ma khí đỏ đen bay thẳng xuống, bay nhanh một vòng quanh Giang Sở Dung, ma khí nhẹ nhàng mềm mại như một đám mây nâng Giang Sở Dung lên giữa không trung.
Giang Sở Dung đang rơi xuống đột nhiên dừng lại, cậu dường như cảm giác được, lông mi dài khẽ run, mở mắt ra liền đụng phải gương mặt lạnh lùng anh tuấn của Văn Lăng.
Trên gương mặt xinh đẹp tái nhợt của Giang Sở Dung bất giác tràn ra ý cười, khàn khàn nói: "Ta biết chàng sẽ không bỏ mặc ta mà"
Văn Lăng hiện thân, mặt mày vô cảm vươn tay đỡ lấy eo Giang Sở Dung, ôm cậu hạ xuống đất.
Giang Sở Dung mới bị thương nặng, sau khi tiếp đất thì không thể tự đứng vững, bấy giờ Văn Lăng đang ôm cậu hơi cử động một chút, cậu liền nhịn không được nhíu mày.
Mặc dù không kêu đau, nhưng trên khuôn mặt và khóe môi nhăn nhíu đã viết rõ.
Đôi mắt Văn Lăng tối sầm, lại hiếm khi không chế giễu Giang Sở Dung yếu ớt, ngược lại, hắn giơ tay lên biến ra một luồng ma khí, bao lấy toàn thân Giang Sở Dung.
Ma khí này giống như một chiếc túi khí vô cùng mềm nhẹ bao phủ toàn thân Giang Sở Dung, ngay lập tức giảm bớt rất nhiều cơn đau xé da xé thịt trên người cậu.
Giang Sở Dung dựa vào đám ma khí này nghỉ ngơi một lúc, khó khăn lắm mới cảm thấy đỡ hơn một chút.
Kết quả là cậu vừa đỡ hơn một chút, việc đầu tiên cậu làm là nhìn chằm chằm vào đám mây ma khí kia, tấm tắc hiếu kỳ nói: "Ma khí này còn có thể sử dụng như vậy sao, thật là kỳ diệu."
Vừa nói, cậu vừa vươn ngón tay mảnh khảnh thon dài ra, dùng đầu ngón tay chọc nhẹ vào đám ma khí vây xung quanh mình.
Ma khí lõm vào một lỗ nhỏ, phát ra tiếng ùng ục ùng ục.
Giang Sở Dung như phát hiện ra lục địa mới, tò mò chọc chọc.
Ma khí lại tiếp tục ùng ục ùng ục.
Văn Lăng ở một bên đang tìm thuốc cho Giang Sở Dung trong nhẫn trữ vật:...
Nhịn thêm một giây, cuối cùng nhịn không được nữa, Văn Lăng giơ tay thu hồi tất cả ma khí.
Giang Sở Dung không kịp đề phòng, ngã thẳng ra phía sau.
Vẫn là Văn Lăng tay mắt lanh lẹ, một tay ôm cứng lấy cậu, kéo cậu trở về.
Lúc này lòng bàn tay Văn Lăng dán vào làn da bên eo của Giang Sở Dung, không có vải vóc ngăn cách, mềm mại mịn màng một mảnh.
Da thịt nơi lòng bàn tay Văn Lăng không khỏi co rụt lại.
Nhưng cố tình lúc này Giang Sở Dung lại đang chăm chú nhìn Văn Lăng, thậm chí còn khẽ chớp mắt, lông mi rung rinh, muốn nói lại thôi.
Văn Lăng chú ý tới ánh mắt của Giang Sở Dung, hai mắt hắn tối sầm, đỡ người đứng dậy, bình tĩnh rút tay về: "Nhìn cái gì?"
Khi Giang Sở Dung ngồi xuống, cơ bắp cả người cậu căng ra đau đớn, cậu nhịn không được xuýt xoa một tiếng, sau đó lại vô thức sờ sờ eo mình, nháy mắt cười với Văn Lăng: "Không có gì."
Hai người vừa rồi sến súa quá trời, nếu không phải còn thiếu yếu tố quan trọng nhất là bốn mắt nhìn nhau, mém xíu nữa cậu đã hoài nghi Văn Lăng yêu cậu mất rồi.
Văn Lăng:...
Ngay lập tức, lông mày của Văn Lăng nhảy dựng lên, hắn không tài nào chịu đựng được nữa mà ném hai lọ thuốc trị thương lên người Giang Sở Dung: "Còn dám suy nghĩ bậy bạ nữa, lần sau ta sẽ đánh ngươi tàn phế."
Giang Sở Dung im lặng cầm lấy hai lọ thuốc trị thương, khóe môi cong lên: "Ừm, ta biết rồi ~"
Giọng điệu rõ ràng là "Ta sai rồi nhưng lần sau ta vẫn dám làm tiếp".
Hai mắt Văn Lăng âm trầm càng thêm tăm tối, bên trong mấy lần ngưng tụ lại sát ý đỏ như máu, nhưng cuối cùng vẫn lặng yên tiêu tán.
Bây giờ không phải là lúc tính sổ.
Đợi ngày mai Giang Sở Dung thắng Phạn Thần Âm rồi, hắn sẽ không nuông chiều Giang Sở Dung như vậy nữa.
•
Sau khi uống thuốc trị thương do Văn Lăng đưa cho, Giang Sở Dung cũng không cười đùa tí tửng nữa, cậu khó khăn ngồi xếp bằng lại, bắt đầu nghiêm túc trị thương.
Văn Lăng đứng sang một bên, quay lưng về phía Giang Sở Dung, nhắm mắt lại tĩnh tâm.
Một lúc sau, hắn định thần lại, liếc nhìn Giang Sở Dung.
Hôm nay Giang Sở Dung vẫn mặc bộ cẩm y làm từ lông khổng tước mà hôm đó đã mặc, xương quai xanh mảnh khảnh, cánh tay và đôi chân dài trắng nõn đều lộ ra ngoài, chỉ có điều những chiếc lông khổng tước lộng lẫy đã rơi đi rất nhiều.
Ma khí màu xanh sẫm trôi nổi xung quanh cậu, giống như nước biển gợn sóng vậy, sóng nước lăn tăn. Đúng là đã tăng thêm vài phần tiên khí cho dung nhan vốn đã mỹ lệ sắc sảo của cậu.
Lúc này Giang Sở Dung đang đả tọa, dáng vẻ trông rất giống với người mà trước đây Văn Lăng đã thấy trong một bức tranh —— bức tranh thiền định của Khổng Tước Minh Vương Tôn Thượng.
Nhưng ngay lập tức, Văn Lăng đã xua tan đi liên tưởng không đâu vào đâu của mình.
Giang Sở Dung và Khổng Tước Minh Vương Tôn Thượng?
Hắn cảm thấy mình thực sự bị Giang Sở Dung ảnh hưởng đến mức đầu óc có vấn đề rồi.
Giang Sở Dung đã đi vào trạng thái nhập định, không thể nắm bắt được những suy nghĩ nhỏ vụn này của Văn Lăng.
Nếu không, cậu nhất định sẽ trêu chọc Văn Lăng một phen, cho đến khi Văn Lăng không tìm được lỗ để chui xuống mới thôi.
Sau khi điều tức khoảng nửa canh giờ, vết thương ngoài da của Giang Sở Dung đã gần như lành hẳn, mặc dù trên người vẫn còn ẩn ẩn đau, nhưng đó chỉ là ảo giác đau đớn do chữa trị quá nhanh còn sót lại mà thôi, không ảnh hưởng đến cơ thể cậu.
Mở mắt ra, từ trong miệng Giang Sở Dung thở ra một hơi chân chí màu trắng đục, cậu đứng dậy, duỗi tay duỗi chân một cái: "Đã qua bao lâu rồi?"
Văn Lăng nói: "Bên trong đã qua hai canh giờ, bên ngoài còn chưa tới nửa canh giờ."
Giang Sở Dung không khỏi cảm thán: "Ma Hồn Binh này thật sự hữu dụng."
Văn Lăng liếc cậu một cái: "Ngươi còn muốn tiếp tục, hay là tự mình lĩnh ngộ trước một lúc?"
Giang Sở Dung suy nghĩ một chút, cười nói: "Tiếp tục đi, tự ta lĩnh ngộ sao bằng chàng dẫn dắt ta chứ."
Văn Lăng nghe vậy, tim hắn khẽ run lên, nhưng vẻ mặt không biểu lộ gì, chỉ gật đầu nói: "Được, vậy thì ——!"
Còn chưa nói hết, khí thế trên người Văn Lăng trong nháy mắt đã tăng vọt, mái tóc đen tung bay, ma khí màu đỏ đen bắn ra tứ phía!
Giang Sở Dung lập tức tiến vào trạng thái, nhanh chóng lùi lại, cổ tay khẽ xoay, một thanh trường kiếm màu xanh đậm xuất hiện trong lòng bàn tay cậu!
Giang Sở Dung cầm thanh kiếm, nhón mũi chân, chủ động nghênh chiến với Văn Lăng.
Chỉ trong vài nhịp thở, hai người đã so được mấy chiêu!
Tia lửa bắn tung tóe!
Lần này, Văn Lăng hơi ngạc nhiên khi phát hiện ra chỉ trong thời gian chữa thương, hiểu biết của Giang Sở Dung về đối chiến đã được nâng lên một tầm cao mới.
Hắn khẽ nhướng mày kiếm, giương tay hóa giải một chiêu của Giang Sở Dung, khó có được nói: "Ngươi cũng chăm chỉ đấy."
Giang Sở Dung thu kiếm, ánh sáng trong lòng bàn tay biến đổi, thanh trường kiếm màu xanh đậm biến thành roi da, sắc bén quất về phía mặt Văn Lăng!
"Cảm ơn đã khen ngợi, nhưng chớ có phân tâm!"
Văn Lăng ngửa đầu né đường roi, sắc mặt lạnh lùng: "Đừng có đắc ý vênh váo."
Vừa nói, hắn vừa tung một chưởng mười phần công lực! Ma khí bùng nổ thành ngọn lửa vô tận lao về phía Giang Sở Dung——
Giang Sở Dung cười một tiếng, lộn nhào ra sau, lại tránh được nguy hiểm trong gang tấc, nhưng sợi tóc bên tai cậu đã bị cháy sém bởi ngọn lửa.
Cậu không chút do dự búng ngón tay châm lửa, sợi tóc bị đốt hóa thành tia lửa rơi xuống, bay lơ lửng bên người cậu, giống như những ngôi sao băng.
Cậu lại xoay tròn năm đầu ngón tay, tạo thành một đóa hoa, ma khí màu xanh sẫm vặn vẹo nâng những "ngôi sao băng" này lên, đẩy nhẹ một cái, chúng liền bay thẳng tắp về phía Văn Lăng ở đối diện!
Văn Lăng thốt lên một tiếng: "Hay!", không né không tránh, hắn đón lấy những "ngôi sao băng" này, chưởng đùng một phát——
Quyền phong cường đại, uy áp mạnh mẽ như núi như biển, từ bốn phương tám hướng trên không trung phủ xuống! Thổi cho quần áo và tóc của Giang Sở Dung bay tứ tung.
Giang Sở Dung biến sắc, biết rằng lần này mình không thể tránh được, vì vậy cậu chỉ có thể cấp tốc kết ấn trước ngực tạo thành một đóa hoa sen, xuất ra chiêu thức công pháp Yểm Ma thành thạo nhất!
Một luồng sáng xanh đậm nở rộ, một đóa hoa sen khổng lồ trải rộng trên không trung, bao trùm lấy Giang Sở Dung.
Ầm ầm nghênh đón chưởng lực oanh tạc của Văn Lăng!
Cánh hoa sen run rẩy, lần lượt vỡ vụn, hóa thành từng mảnh linh quang rơi xuống đất. Quyền phong của Văn Lăng không vì lần này mà chậm lại chút nào!
Tim sen bị phá vỡ, thân hình Giang Sở Dung lảo đảo, khóe môi cậu tràn ra máu tươi, một quyền của Văn Lăng đã ở ngay trước mặt cậu!
Cậu cau chặt mày, cứ thế nhắm mắt lại.
Thế nhưng, một chưởng này lại đột ngột dừng lại khi nó chỉ còn cách mi tâm của Giang Sở Dung nửa tấc.
Văn Lăng dừng tay rồi.
Lông mi dài của Giang Sở Dung run lên, cậu lặng lẽ mở một bên mắt ra.
Văn Lăng thu tay đứng đó, vẻ mặt lãnh đạm.
Giang Sở Dung mím môi, đang định thăm dò mở con mắt thứ hai, hiếm thấy là, cậu nhìn thấy Văn Lăng hơi cong môi với mình.
Giang Sở Dung kinh ngạc mở to hai mắt.
Lúc này Văn Lăng mới nói: "Tiến bộ rất tốt. Nhưng sức lực không đủ, kỹ năng có thừa, nếu luyện thêm nữa, đồng cảnh giới đánh bại Phạn Thần Âm cũng không thành vấn đề."
Giang Sở Dung im lặng một giây rồi mỉm cười, gương mặt xinh đẹp tỏa sáng rạng rỡ.
"Là do chàng dạy giỏi."
Văn Lăng liếc cậu một cái: "Vậy mà lúc nãy ngươi còn dám khiêu khích ta?"
Giang Sở Dung đảo mắt, trong con ngươi hiện lên một tia giảo hoạt, cậu vô tội biện hộ: "Ta chỉ là muốn xem chàng có thể bị lời nói của đối thủ k,ích thích trong khi chiến đấu hay không ấy mà."
Văn Lăng hơi sửng sốt, lộ ra vẻ suy tư, sau đó nói: "Không sai, tâm lý chiến cũng rất quan trọng khi thực chiến."
Dừng một chút, Văn Lăng nhìn Giang Sở Dung thật sâu: "Điểm này ta không lo cho ngươi, mồm mép của ngươi hơn Phạn Thần Âm gấp trăm lần. Như vậy thì tỷ lệ thắng lại cao hơn một phần."
Giang Sở Dung cười rạng rỡ: "Đúng vậy, nếu tâm lý chiến của ta có thể sử dụng với Thiên Ma, thì đối với Phạn Thần Âm cũng không thành vấn đề."
Văn Lăng bị ám chỉ:...
Một lúc sau, Văn Lăng trầm mặt, trong mắt hiện lên một tia sáng lạnh, hỏi: "Vậy thì —— còn tiếp tục không?"
Giang Sở Dung thấy tình hình không ổn, lập tức uyển chuyển nói: "Lần này ta phải tự mình tiêu hóa một lúc."
Văn Lăng cười lạnh: "Đổi ý rồi sao?"
Giang Sở Dung giả ngu: "Hì hì... "