Sau Khi Thế Thân Cuỗm Mất Tâm Ma Của Nhân Vật Chính
Chương 22: (Trung): Ta Ngủ Là Được Chứ Gì?
Giang Sở Dung thực sự mệt mỏi, chẳng mấy chốc cậu đã ngủ thiếp đi trên chiếc ghế dài mềm mại.
Còn Văn Lăng cũng không có nghỉ ngơi như hắn đã nói, hắn chỉ lẳng lặng đứng bên cửa sổ.
Chờ cho hô hấp của Giang Sở Dung hoàn toàn ổn định, chìm sâu vào giấc ngủ, hắn quay đầu lại, lặng lẽ nhìn gương mặt trông rất trắng trẻo mịn màng của Giang Sở Dung trong đêm tối, rồi mới hóa thành một luồng ma khí đỏ đen bay ngang qua bầu trời ——
Bên ngoài Thần Tàng Lâu, trong một căn phòng sang trọng của nhà trọ phía đối diện.
Tần Lâu Nguyệt vừa hay được tin Giang Sở Dung và Văn Lăng đại náo Thần Tàng Lâu, lúc này gã đang sốt ruột đi tới đi lui trong phòng như kiến bò trên chảo nóng.
Gã đang lưỡng lự, không biết nên đi hay nên ở lại.
Mặc dù tin tức Giang Sở Dung là Yểm Ma khiến gã rất ngạc nhiên, thế nhưng Thần Tàng Lâu quý giá đến cỡ nào chứ?
Giang Sở Dung tiến cảnh lại có thể đục thủng một lỗ lớn trong Thần Tàng Lâu, còn chọc cho các thế lực của các bên đánh nhau trong Thần Tàng Lâu vốn đã đổ nát, thực sự quá khoa trương rồi!
Gã muốn bỏ đi vì sợ sau này Ma Tôn sẽ xử lý, liên lụy đến gã, cứ vứt bỏ cái thân phận này rồi cao bay xa chạy.
Gã muốn ở lại vì cảm thấy Ma Tôn chắc chắn đã biết được vụ náo động lớn đến như vậy, nhưng Ma Tôn đến bây giờ vẫn chưa chất vấn, có phải chăng ông ta đã coi trọng Giang Sở Dung rồi? Nếu đúng như vậy, gã bỏ đi sẽ đánh mất cơ hội tốt này.
Tần Lâu Nguyệt rất rối rắm, nhưng lại không thể tìm ra đầu mối, gã thở dài một hơi, đang định bước chân ra ngoài để dò hỏi tin tức, thì đột nhiên——
"Cháu trai, đang làm gì vậy?"
Nghe thấy giọng nói của Văn Lăng, Tần Lâu Nguyệt giật cả mình, lập tức hoàn hồn lại.
Khi gã quay đầu lại, Văn Lăng đã lặng yên không một tiếng động biến đổi từ ma khí thành hình người, đứng trước mặt gã.
Tần Lâu Nguyệt do dự một lúc, sau đó đè thấp giọng nói: "Thúc thúc, sao thúc lại ra ngoài?" Là đang chuẩn bị chạy trốn sao?
Văn Lăng câu lên khóe môi, cười mà như không cười nói: "Ta tới xem cháu trai của ta có thuận lợi thoát thân hay không, xem ra là chưa nhỉ."
Tần Lâu Nguyệt vừa nhìn thấy nụ cười và đôi mắt sâu thẳm tựa biển của Văn Lăng, trái tim gã chùng xuống, gã lập tức gượng cười nói: "Thúc thúc thật biết nói đùa, thúc còn chưa đi, cháu có thể đi đâu chứ?" "
Văn Lăng thu hồi ý cười, lạnh nhạt nói: "Bớt nịnh hót đi, ta có việc muốn ngươi làm."
Tim Tần Lâu Nguyệt lại đập thình thịch, gã ngập ngừng hỏi: "Là việc gì ạ?"
Văn Lăng giơ tay ném qua một thứ.
Tần Lâu Nguyệt nhận lấy, đưa lên trước mắt, đồng tử gã nháy mắt liền co rụt lại: "Lệnh, lệnh bài này..."
Đây là lệnh bài do Thần Vương Tần Đô đưa cho Văn Lăng, cầm lệnh bài này, Văn Lăng có thể thỉnh cầu Thần Vương Tần Đô một chuyện.
Nhìn thấy lệnh bài này, trong lòng Tần Lâu Nguyệt than khổ không ngừng, biết rằng sắp có chuyện lớn xảy ra.
Quả nhiên, Văn Lăng vừa mở miệng đã nói: "Ta muốn ngươi ngày đêm không ngừng lập tức quay về thành Tần Đô, cầm lệnh bài này, mời phụ vương của ngươi tới đây ngồi chủ trì cho cuộc quyết đấu công bằng sắp tới."
Tần Lâu Nguyệt:...
Qua hồi lâu, Tần Lâu Nguyệt đầy mặt bất lực nói: "Thúc thúc, thúc cũng biết mối quan hệ của ta và phụ vương—"
Văn Lăng sắc bén liếc nhìn Tần Lâu Nguyệt đang bày ra vẻ mặt cay đắng: "Ta biết phụ vương của ngươi không muốn đến vì ông ta không muốn giẫm vào vũng nước đục này trước khi ta hoàn thành công việc, ông ta chỉ muốn ngồi không hưởng lộc đợi ta dung hợp với hạt giống Thiên Ma Tâm. Nhưng trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy."
Sắc mặt Tần Lâu Nguyệt lập tức thay đổi, Văn Lăng nhìn gã, lạnh lùng nói: "Ông ta muốn có thành quả, thì cũng phải mạo hiểm, đúng chứ?"
Tần Lâu Nguyệt:...
"Huống chi, sắp tới người hầu của ta phải quyết chiến với Phạn Thần Âm, nếu cậu ta thua, thân phận của ngươi cũng sẽ mất đi. Đường đường là nhi tử thứ sáu của Thần Vương Tần Đô lại trở thành kẻ đầu đường xó chợ, cũng chẳng dễ chịu gì."
"Mà ngươi cũng nên hiểu, với tính cách của phụ vương ngươi, vì để chuyện này không bại lộ, tám phần mười ông ta sẽ để ngươi cả đời này không có thân phận, thậm chí có khi sẽ nhổ cỏ tận gốc. Ta muốn ngươi mời ông ta đến cũng là vì bảo đảm cho ngươi."
Tần Lâu Nguyệt nghe vậy nghiến răng nghiến lợi, nhịn không được nói: "Nhưng mời phụ vương tới có ích lợi gì? Ông ta cũng không thể xuất thủ vì người hầu của thúc."
Văn Lăng liếc nhìn Tần Lâu Nguyệt, mặt vô biểu tình nói: "Ta không cần ông ta ra tay giúp người hầu của ta."
Dừng một chút, Văn Lăng lại nói: "Ta chỉ muốn ông ta ngăn cản Thần Vương Phạn Âm cố tình nổi giận giết người khi Phạn Thần Âm chết trong trận quyết đấu."
Đầu Tần Lâu Nguyệt nổ đùng một tiếng!
Một lúc lâu sau, Tần Lâu Nguyệt đầu đầy mồ hôi lạnh mới định thần lại, thấp giọng nói: "Thúc thúc... có thể đảm bảo người hầu sẽ thắng sao?"
Văn Lăng trầm giọng nói: "Nếu ngươi không mời phụ vương của ngươi tới, chúng ta thắng cũng vô dụng."
Một khi thân phận Yểm Ma của Giang Sở Dung bại lộ, nó sẽ là mối đe dọa đối với tất cả Thần Vương. Bởi vì hiện tại cậu đang mang danh là nhi tử của Thần Vương Tần Đô.
Một người hầu Thiên Ma đã đủ rồi, bây giờ lại thêm một Yểm Ma, là Thần Vương thì sẽ chướng mắt bọn họ.
Cho nên, nếu Phạn Thần Âm chết, nhất định Thần Vương Phạn Âm sẽ vì không để cho mười tám thức Phạn Âm lọt ra ngoài, và cũng vì bóp ch,ết đối thủ tiềm tàng trong tương lai mà lập tức giết chết Giang Sở Dung!
Đến lúc đó Thần Vương Phạn Âm chắc chắn sẽ lấy nỗi đau mất con làm cái cớ, Ma Tôn khó mà trừng phạt ông ta. Thần Vương Tần Đô vẫn luôn nhát gan, tự nhiên sẽ không truy cứu sự sống chết của một đứa con tư sinh, nhất định chuyện này sẽ bị bỏ qua.
Tần Lâu Nguyệt đương nhiên hiểu điều này, nhưng gã vẫn do dự: "Hay là, bảo người hầu thắng là được rồi? Cần gì phải để cậu ta giết Phạn Thần Âm."
Văn Lăng cười nhạo: "Nếu cậu ta không giết Phạn Thần Âm, cậu ta chắc chắn phải chết."
Tần Lâu Nguyệt im lặng.
Đúng vậy, nếu Giang Sở Dung nhân từ nương tay, Phạn Thần Âm sẽ đánh trả ngay lập tức.
Nhìn thấy vẻ mặt của Tần Lâu Nguyệt, Văn Lăng lười vòng vo với gã nữa, chỉ nói: "Ta chỉ cho ngươi thời gian một nén hương để suy nghĩ, tốt hơn hết ngươi nên nhanh chóng quyết định đi."
Tần Lâu Nguyệt nghe Văn Lăng nói như vậy liền ý thức được điều gì đó, lập tức ngước mắt lên: "Thúc thúc... còn có viện trợ từ bên ngoài sao?"
Văn Lăng hỏi ngược lại: "Ngươi thấy sao?"
Tần Lâu Nguyệt không nói nữa.
Sau thời gian một nén nhang, một luồng ma khí màu nâu bay ra từ quán trọ đối diện Thần Tàng Lâu, lẻn vào trong bóng đêm, vội vàng bay về hướng thành Tần Đô...
•
Khi Văn Lăng lặng lẽ trở về tiểu viện ở Thần Tàng Lâu, Giang Sở Dung vẫn đang ngủ say.
Chỉ là dưới ánh trăng, không biết Giang Sở Dung đã lăn lộn thế nào mà tấm chăn mỏng đắp trên người đã bị rơi xuống dưới ghế dài.
Quần áo của ma tu vốn đã mỏng manh, lúc này hai cánh tay và vòng eo trắng nõn của Giang Sở Dung lộ ra ngoài, hai đùi cũng không có mảnh vải che thân, cậu co rụt người nằm trên chiếc ghế dài vì lạnh.
Thấy vậy, không hiểu sao Văn Lăng lại cảm thấy có chút đau đầu.
Cơ mà hôm nay hắn đã thuyết phục được Tần Lâu Nguyệt, tâm trạng cũng không tệ, trái lại cũng không nổi giận — nếu Tần Lâu Nguyệt không đồng ý hỗ trợ mời Thần Vương Tần Đô đến làm chủ trì, hắn chỉ có thể sử dụng cơ hội ra tay một lần của Sở Thiên Khuyết.
Vậy thì có hơi đáng tiếc.
Trong đầu đang lơ đãng suy nghĩ, Văn Lăng hiếm khi làm người tốt một lần, bước tới, nhặt tấm chăn mỏng dưới đất đắp lên người Giang Sở Dung.
Giang Sở Dung nửa mê nửa tỉnh thoáng cảm thấy có thứ gì đó ấm áp bao phủ lấy cơ thể mình, cậu không khỏi trở mình, thoải mái cọ tới cọ lui.
Kết quả vừa di chuyển liền đụng phải một cơ thể ấm áp, cậu vừa định cọ tiếp thì bả vai đột nhiên bị một bàn tay đè mạnh.
Giang Sở Dung:?
Lông mi dài của cậu run run, cuối cùng cũng định thần lại, chậm rãi mở mắt ra.
Văn Lăng đang ngồi xổm trước mặt cậu nửa thước, tay trái đè trên vai cậu, tay phải còn đang cầm một đoạn chăn mỏng, hắn nhíu mày kiếm, vẻ mặt có chút lạnh lùng nhìn cậu.
Giang Sở Dung ngây người một lúc, dụi dụi mắt đứng dậy: "Chàng dậy rồi sao? Sớm thế?"
Văn Lăng ném chiếc chăn mỏng trong tay xuống, đứng dậy lạnh lùng nói: "Sớm? Nhìn bên ngoài đi."
Giang Sở Dung nhìn thoáng qua, trời vẫn tối đen.
Ngơ ngác một lúc, Giang Sở Dung xấu hổ nói: "Trời còn chưa sáng à —— ta ngủ ngáy đánh thức chàng sao?"
Sau đó cậu lại lẩm bẩm: "Sao ta nhớ hình như mình không có ngáy ngủ mà?"
Văn Lăng hoàn toàn không nói nên lời: "Ngươi không có ngáy ngủ, ngủ tiếp đi."
Nghe thấy giọng điệu không vui của Văn Lăng, Giang Sở Dung tỉnh tảo lại một chút, nhìn nhìn chính mình, lại nhìn chiếc chăn mỏng bị Văn Lăng ném sang một bên, ngơ ngác một lúc, cậu mới ngượng ngùng cười nói: "Thì ra là ta đạp chăn à, cám ơn chàng đã để ý chuyện này cho ta."
Văn Lăng nhướng mày, không tiếp lời.
Nhưng sau khi Giang Sở Dung nói xong, cậu lại chú ý tới một chuyện khác, ánh mắt cậu chuyển động, tò mò hỏi: "Nhưng mà, chàng không ngủ sao? Bị mất ngủ hả?"
Văn Lăng là Thiên Ma, vốn đã không cần ngủ, nhưng lúc này bị Giang Sở Dung hỏi như vậy không hiểu sao hắn lại thấy bực bội, liền cố ý hỏi: "Ngươi muốn ta ngủ ở đâu?"
Giang Sở Dung kinh ngạc, lập tức ngồi dậy nhìn xung quanh.
Sau đó cậu mới nhận ra trong phòng này chỉ có một chiếc ghế dài mềm mại làm giường nằm.
Cũng đành chịu, một nơi tấc đất tấc vàng như Thần Tàng Lâu, một vị công tử được xếp cho một phòng ở là tốt lắm rồi, bình thường mấy vị công tử sẽ để cho hộ pháp hoặc người hầu ngủ trên thảm.
Nhận ra điều này, Giang Sở Dung càng cảm thấy hổ thẹn hơn, nghĩ rồi lại nghĩ, cậu dứt khoát đứng dậy nói: "Ta không định ngủ nữa, chàng đi ngủ đi."
Văn Lăng không ngờ Giang Sở Dung lại làm như vậy, trong lòng cảm thấy là lạ, nhưng hắn vẫn từ chối: "Không cần, ta không buồn ngủ."
Giang Sở Dung vẫn khăng khăng: "Không ngủ sao được chứ?"
Văn Lăng:...
Thấy Văn Lăng không nói gì, Giang Sở Dung bắt đầu "tốt bụng" nhắc đi nhắc lại, đều là nói "Chàng không thể không ngủ được, cho dù là ma tu thì cũng không thể không ngủ mà. Một đêm không ngủ già đi mười tuổi, cũng sẽ không có tinh thần" vân vân.
Nói đến đầu Văn Lăng đau nhứt một trận.
Càng đáng sợ hơn chính là, những lời nói lảm nhảm này còn đi kèm với hiệu quả của Đồng Tâm Sinh Tử Khế, gia tăng gấp đôi.
Cuối cùng, Văn Lăng bị tiếng ồn làm cho cháng váng mặt mũi đầu óc căng ra, hắn rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa, tức giận nói: "Câm miệng! Ta ngủ là được chứ gì?"
Một mảnh im lặng.
Đợi khi Văn Lăng ý thức được mình đã nói gì, sắc mặt hắn liền trở nên xanh mét.
Chỉ có Giang Sở Dung tựa như hoàn toàn không chú ý tới lửa giận của hắn, cậu hơi giật mình, sau đó cười híp mắt nhích người vào trong giường một chút, vỗ vỗ giường nói: "Tốt rồi, chàng lên giường ngủ đi."
Văn Lăng:...
Văn Lăng mặt vô biểu tình đối mắt với Giang Sở Dung.
Ánh mắt của Giang Sở Dung trong veo, khóe môi hơi cong lên, vẫn đang mỉm cười nhìn Văn Lăng.
Lúc này, Văn Lăng nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp tinh xảo của Giang Sở Dung, nhìn lúm đồng tiền bên khóe môi cong lên của cậu, lòng hắn đột nhiên cảm thấy kỳ lạ.
Hơn nữa, cùng lúc đó, hắn cũng cảm nhận được tâm trạng của Giang Sở Dung rất tốt, ríu rít như một chú chim nhỏ.
Chỉ là ngủ một giấc mà thôi? Vui vẻ như vậy làm gì?
Văn Lăng không hiểu.
Nhưng có lẽ chính cảm giác này đã đả động đến Văn Lăng.
Cuối cùng, hắn cứ thế mà hồ đồ lên giường.
Giang Sở Dung không nói hai lời, cầm lấy chăn mỏng đắp cho hai người.
Văn Lăng khoanh tay tựa vào đầu giường, lạnh nhạt nói: "Được rồi, ngủ đi."
Giang Sở Dung cong cong khóe môi, thấp giọng nói: "Ừm."
Sau khi Giang Sở Dung "ừm" một tiếng, căn phòng liền đột ngột trở nên yên tĩnh.
Văn Lăng sững sờ trong giây lát, mới đầu hắn có chút không thích ứng kịp, nhưng sau đó hắn lại tự giễu nhếch môi — xem ra hắn đã bị Giang Sở Dung hành hạ đến mất trí rồi.
Ý nghĩ này vừa lóe lên, Văn Lăng đột nhiên cảm giác được có một làn da mềm mại ấm áp cọ vào bả vai của mình.
Văn Lăng đang cau mày muốn nổi giận, liền nghe thấy Giang Sở Dung nhỏ giọng áy náy nói: "Xin lỗi, ta nhích vào trong một chút nữa, tránh cho lát nữa chân lại chạm vào đầu chàng."
Văn Lăng không nói chuyện, chỉ theo bản năng liếc nhìn.
Sau đó, hắn liền nhìn thấy một bàn chân trắng nõn mịn màng cẩn thận co rụt sang một bên, ngón chân như ngọc cuộn lại, mu bàn chân duỗi ra, hình như còn có chút khẩn trương.
Văn Lăng khẽ mím đôi môi mỏng.
Nhưng Giang Sở Dung đã nhanh chóng gập đầu gối lại, rụt chân vào trong chăn mỏng.
Ánh mắt Văn Lăng khẽ động, sau đó hắn thu hồi tầm mắt, sắc mặt hơi trầm xuống, không biết vui hay giận.
Lại trôi qua một lúc lâu.
Văn Lăng không cần ngủ, tự nhiên cũng chưa ngủ, chỉ là nhắm mắt điều tức.
Nhưng hắn cũng có thể cảm giác được Giang Sở Dung chưa ngủ, mà hình như Giang Sở Dung còn đang suy nghĩ về điều gì đó, cảm xúc của cậu có hơi nhấp nhô lên xuống, nhưng Văn Lăng không thể phân biệt được những cảm xúc đó là gì.
Trong khi Văn Lăng đang phiền lòng vì những dao động nhỏ từ Đồng Tâm Sinh Tử Khế, thì Giang Sở Dung đột nhiên nhẹ giọng nói.
"Hai người chúng ta thế này làm ta nhớ đến chuyến đi dã ngoại với bạn cùng lớp hồi thiếu niên."
Văn Lăng lẳng lặng mở mắt ra, không lên tiếng.
Giang Sở Dung cảm nhận được, cậu mỉm cười nhỏ giọng tiếp tục nói: "Bạn học của ta tính tình cũng không tốt. Đó là lần đầu tiên ta cùng cậu ấy đi dã ngoại, ta chẳng biết gì cả, hành lý cũng chuẩn bị không chu đáo, mấy lần ta bị côn trùng trên núi cắn cho u đầy đầu, giày và lều cũng bị hỏng hết, chỉ có thể chen chúc ngủ chung với cậu ấy, giống như chúng ta bây giờ vậy."
"Vì những chuyện này, cậu ấy mắng ta như tát nước vào mặt, nhưng mỗi khi ta gặp khó khăn, cậu ấy luôn là người đầu tiên giúp ta giải quyết."
"Trên đường đi bọn ta cũng có lúc cãi nhau, nhưng sau đó đều sẽ làm lành."
"Cho nên hôm nay ở Thần Tàng Lâu chàng đã giúp ta nhiều như vậy, kỳ thực trong lòng ta rất vui, ta cảm thấy chàng cũng ngoài lạnh trong nóng giống như cậu ấy, là một người rất tốt."
Nghe đến đây, Văn Lăng nhíu mày, lạnh lùng nói: "Ta là ma. Với lại ngươi đừng có lấy ta ra so sánh với con mèo con chó gì đó."
Giang Sở Dung ngẩn ra, lát sau lại khẽ cười nói: "Không sai, chàng là ma."
Văn Lăng nhắm mắt lại: "Sau này đừng có dùng giọng điệu nhõng nhẽo đó với ta, ta nuốt không trôi bộ dạng đó."
Giang Sở Dung bất đắc dĩ: "Ta biết rồi."
Văn Lăng không tiếp lời.
Lại là một trận trầm mặc.
Không biết qua bao lâu, Giang Sở Dung nhẹ giọng bổ sung một cậu: "Ngủ ngon."
Vẫn không có hồi âm.
Lần này Giang Sở Dung không xoắn xuýt nữa, cậu nói xong những gì mình muốn nói liền nhắm mắt lại, an tĩnh chìm vào giấc ngủ.
Văn Lăng vẫn không ngủ.
Hắn lặng lẽ vận chuyển ma khí trong cơ thể mình hai vòng, sau đó lại phân tán nó, mở mắt ra.
Rốt cuộc vẫn không kìm lòng được, hắn nhướng hàng mi dài nhìn về phía Giang Sở Dung.
Lúc này Giang Sở Dung đang cuộn tròn người, co ro trong một góc giường, ngủ ngon lành.
Cậu đã rất cố gắng để lại cho Văn Lăng nhiều không gian, để Văn Lăng không bị chèn ép.
Hàng mi dày như lông chim của cậu đổ bóng xuống làn da trắng nõn, bên dưới là chiếc mũi thẳng thanh tú và đôi môi mỏng đỏ mọng.
Trên khuôn mặt đang ngủ của Giang Sở Dung có một sự đơn thuần ngây dại, giống như một mỹ nhân bằng sứ, không hề có chút gian xảo tinh khôn nào.
Nó khiến người ta muốn ôm cậu âm thầm mang đi.
Văn Lăng cứ như vậy chăm chú nhìn Giang Sở Dung một lúc lâu, cuối cùng hắn thu hồi tầm mắt, nhẹ nhàng vén chăn lên, đắp toàn bộ cho Giang Sở Dung.
Còn mình thì đứng dậy bỏ đi.
Còn Văn Lăng cũng không có nghỉ ngơi như hắn đã nói, hắn chỉ lẳng lặng đứng bên cửa sổ.
Chờ cho hô hấp của Giang Sở Dung hoàn toàn ổn định, chìm sâu vào giấc ngủ, hắn quay đầu lại, lặng lẽ nhìn gương mặt trông rất trắng trẻo mịn màng của Giang Sở Dung trong đêm tối, rồi mới hóa thành một luồng ma khí đỏ đen bay ngang qua bầu trời ——
Bên ngoài Thần Tàng Lâu, trong một căn phòng sang trọng của nhà trọ phía đối diện.
Tần Lâu Nguyệt vừa hay được tin Giang Sở Dung và Văn Lăng đại náo Thần Tàng Lâu, lúc này gã đang sốt ruột đi tới đi lui trong phòng như kiến bò trên chảo nóng.
Gã đang lưỡng lự, không biết nên đi hay nên ở lại.
Mặc dù tin tức Giang Sở Dung là Yểm Ma khiến gã rất ngạc nhiên, thế nhưng Thần Tàng Lâu quý giá đến cỡ nào chứ?
Giang Sở Dung tiến cảnh lại có thể đục thủng một lỗ lớn trong Thần Tàng Lâu, còn chọc cho các thế lực của các bên đánh nhau trong Thần Tàng Lâu vốn đã đổ nát, thực sự quá khoa trương rồi!
Gã muốn bỏ đi vì sợ sau này Ma Tôn sẽ xử lý, liên lụy đến gã, cứ vứt bỏ cái thân phận này rồi cao bay xa chạy.
Gã muốn ở lại vì cảm thấy Ma Tôn chắc chắn đã biết được vụ náo động lớn đến như vậy, nhưng Ma Tôn đến bây giờ vẫn chưa chất vấn, có phải chăng ông ta đã coi trọng Giang Sở Dung rồi? Nếu đúng như vậy, gã bỏ đi sẽ đánh mất cơ hội tốt này.
Tần Lâu Nguyệt rất rối rắm, nhưng lại không thể tìm ra đầu mối, gã thở dài một hơi, đang định bước chân ra ngoài để dò hỏi tin tức, thì đột nhiên——
"Cháu trai, đang làm gì vậy?"
Nghe thấy giọng nói của Văn Lăng, Tần Lâu Nguyệt giật cả mình, lập tức hoàn hồn lại.
Khi gã quay đầu lại, Văn Lăng đã lặng yên không một tiếng động biến đổi từ ma khí thành hình người, đứng trước mặt gã.
Tần Lâu Nguyệt do dự một lúc, sau đó đè thấp giọng nói: "Thúc thúc, sao thúc lại ra ngoài?" Là đang chuẩn bị chạy trốn sao?
Văn Lăng câu lên khóe môi, cười mà như không cười nói: "Ta tới xem cháu trai của ta có thuận lợi thoát thân hay không, xem ra là chưa nhỉ."
Tần Lâu Nguyệt vừa nhìn thấy nụ cười và đôi mắt sâu thẳm tựa biển của Văn Lăng, trái tim gã chùng xuống, gã lập tức gượng cười nói: "Thúc thúc thật biết nói đùa, thúc còn chưa đi, cháu có thể đi đâu chứ?" "
Văn Lăng thu hồi ý cười, lạnh nhạt nói: "Bớt nịnh hót đi, ta có việc muốn ngươi làm."
Tim Tần Lâu Nguyệt lại đập thình thịch, gã ngập ngừng hỏi: "Là việc gì ạ?"
Văn Lăng giơ tay ném qua một thứ.
Tần Lâu Nguyệt nhận lấy, đưa lên trước mắt, đồng tử gã nháy mắt liền co rụt lại: "Lệnh, lệnh bài này..."
Đây là lệnh bài do Thần Vương Tần Đô đưa cho Văn Lăng, cầm lệnh bài này, Văn Lăng có thể thỉnh cầu Thần Vương Tần Đô một chuyện.
Nhìn thấy lệnh bài này, trong lòng Tần Lâu Nguyệt than khổ không ngừng, biết rằng sắp có chuyện lớn xảy ra.
Quả nhiên, Văn Lăng vừa mở miệng đã nói: "Ta muốn ngươi ngày đêm không ngừng lập tức quay về thành Tần Đô, cầm lệnh bài này, mời phụ vương của ngươi tới đây ngồi chủ trì cho cuộc quyết đấu công bằng sắp tới."
Tần Lâu Nguyệt:...
Qua hồi lâu, Tần Lâu Nguyệt đầy mặt bất lực nói: "Thúc thúc, thúc cũng biết mối quan hệ của ta và phụ vương—"
Văn Lăng sắc bén liếc nhìn Tần Lâu Nguyệt đang bày ra vẻ mặt cay đắng: "Ta biết phụ vương của ngươi không muốn đến vì ông ta không muốn giẫm vào vũng nước đục này trước khi ta hoàn thành công việc, ông ta chỉ muốn ngồi không hưởng lộc đợi ta dung hợp với hạt giống Thiên Ma Tâm. Nhưng trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy."
Sắc mặt Tần Lâu Nguyệt lập tức thay đổi, Văn Lăng nhìn gã, lạnh lùng nói: "Ông ta muốn có thành quả, thì cũng phải mạo hiểm, đúng chứ?"
Tần Lâu Nguyệt:...
"Huống chi, sắp tới người hầu của ta phải quyết chiến với Phạn Thần Âm, nếu cậu ta thua, thân phận của ngươi cũng sẽ mất đi. Đường đường là nhi tử thứ sáu của Thần Vương Tần Đô lại trở thành kẻ đầu đường xó chợ, cũng chẳng dễ chịu gì."
"Mà ngươi cũng nên hiểu, với tính cách của phụ vương ngươi, vì để chuyện này không bại lộ, tám phần mười ông ta sẽ để ngươi cả đời này không có thân phận, thậm chí có khi sẽ nhổ cỏ tận gốc. Ta muốn ngươi mời ông ta đến cũng là vì bảo đảm cho ngươi."
Tần Lâu Nguyệt nghe vậy nghiến răng nghiến lợi, nhịn không được nói: "Nhưng mời phụ vương tới có ích lợi gì? Ông ta cũng không thể xuất thủ vì người hầu của thúc."
Văn Lăng liếc nhìn Tần Lâu Nguyệt, mặt vô biểu tình nói: "Ta không cần ông ta ra tay giúp người hầu của ta."
Dừng một chút, Văn Lăng lại nói: "Ta chỉ muốn ông ta ngăn cản Thần Vương Phạn Âm cố tình nổi giận giết người khi Phạn Thần Âm chết trong trận quyết đấu."
Đầu Tần Lâu Nguyệt nổ đùng một tiếng!
Một lúc lâu sau, Tần Lâu Nguyệt đầu đầy mồ hôi lạnh mới định thần lại, thấp giọng nói: "Thúc thúc... có thể đảm bảo người hầu sẽ thắng sao?"
Văn Lăng trầm giọng nói: "Nếu ngươi không mời phụ vương của ngươi tới, chúng ta thắng cũng vô dụng."
Một khi thân phận Yểm Ma của Giang Sở Dung bại lộ, nó sẽ là mối đe dọa đối với tất cả Thần Vương. Bởi vì hiện tại cậu đang mang danh là nhi tử của Thần Vương Tần Đô.
Một người hầu Thiên Ma đã đủ rồi, bây giờ lại thêm một Yểm Ma, là Thần Vương thì sẽ chướng mắt bọn họ.
Cho nên, nếu Phạn Thần Âm chết, nhất định Thần Vương Phạn Âm sẽ vì không để cho mười tám thức Phạn Âm lọt ra ngoài, và cũng vì bóp ch,ết đối thủ tiềm tàng trong tương lai mà lập tức giết chết Giang Sở Dung!
Đến lúc đó Thần Vương Phạn Âm chắc chắn sẽ lấy nỗi đau mất con làm cái cớ, Ma Tôn khó mà trừng phạt ông ta. Thần Vương Tần Đô vẫn luôn nhát gan, tự nhiên sẽ không truy cứu sự sống chết của một đứa con tư sinh, nhất định chuyện này sẽ bị bỏ qua.
Tần Lâu Nguyệt đương nhiên hiểu điều này, nhưng gã vẫn do dự: "Hay là, bảo người hầu thắng là được rồi? Cần gì phải để cậu ta giết Phạn Thần Âm."
Văn Lăng cười nhạo: "Nếu cậu ta không giết Phạn Thần Âm, cậu ta chắc chắn phải chết."
Tần Lâu Nguyệt im lặng.
Đúng vậy, nếu Giang Sở Dung nhân từ nương tay, Phạn Thần Âm sẽ đánh trả ngay lập tức.
Nhìn thấy vẻ mặt của Tần Lâu Nguyệt, Văn Lăng lười vòng vo với gã nữa, chỉ nói: "Ta chỉ cho ngươi thời gian một nén hương để suy nghĩ, tốt hơn hết ngươi nên nhanh chóng quyết định đi."
Tần Lâu Nguyệt nghe Văn Lăng nói như vậy liền ý thức được điều gì đó, lập tức ngước mắt lên: "Thúc thúc... còn có viện trợ từ bên ngoài sao?"
Văn Lăng hỏi ngược lại: "Ngươi thấy sao?"
Tần Lâu Nguyệt không nói nữa.
Sau thời gian một nén nhang, một luồng ma khí màu nâu bay ra từ quán trọ đối diện Thần Tàng Lâu, lẻn vào trong bóng đêm, vội vàng bay về hướng thành Tần Đô...
•
Khi Văn Lăng lặng lẽ trở về tiểu viện ở Thần Tàng Lâu, Giang Sở Dung vẫn đang ngủ say.
Chỉ là dưới ánh trăng, không biết Giang Sở Dung đã lăn lộn thế nào mà tấm chăn mỏng đắp trên người đã bị rơi xuống dưới ghế dài.
Quần áo của ma tu vốn đã mỏng manh, lúc này hai cánh tay và vòng eo trắng nõn của Giang Sở Dung lộ ra ngoài, hai đùi cũng không có mảnh vải che thân, cậu co rụt người nằm trên chiếc ghế dài vì lạnh.
Thấy vậy, không hiểu sao Văn Lăng lại cảm thấy có chút đau đầu.
Cơ mà hôm nay hắn đã thuyết phục được Tần Lâu Nguyệt, tâm trạng cũng không tệ, trái lại cũng không nổi giận — nếu Tần Lâu Nguyệt không đồng ý hỗ trợ mời Thần Vương Tần Đô đến làm chủ trì, hắn chỉ có thể sử dụng cơ hội ra tay một lần của Sở Thiên Khuyết.
Vậy thì có hơi đáng tiếc.
Trong đầu đang lơ đãng suy nghĩ, Văn Lăng hiếm khi làm người tốt một lần, bước tới, nhặt tấm chăn mỏng dưới đất đắp lên người Giang Sở Dung.
Giang Sở Dung nửa mê nửa tỉnh thoáng cảm thấy có thứ gì đó ấm áp bao phủ lấy cơ thể mình, cậu không khỏi trở mình, thoải mái cọ tới cọ lui.
Kết quả vừa di chuyển liền đụng phải một cơ thể ấm áp, cậu vừa định cọ tiếp thì bả vai đột nhiên bị một bàn tay đè mạnh.
Giang Sở Dung:?
Lông mi dài của cậu run run, cuối cùng cũng định thần lại, chậm rãi mở mắt ra.
Văn Lăng đang ngồi xổm trước mặt cậu nửa thước, tay trái đè trên vai cậu, tay phải còn đang cầm một đoạn chăn mỏng, hắn nhíu mày kiếm, vẻ mặt có chút lạnh lùng nhìn cậu.
Giang Sở Dung ngây người một lúc, dụi dụi mắt đứng dậy: "Chàng dậy rồi sao? Sớm thế?"
Văn Lăng ném chiếc chăn mỏng trong tay xuống, đứng dậy lạnh lùng nói: "Sớm? Nhìn bên ngoài đi."
Giang Sở Dung nhìn thoáng qua, trời vẫn tối đen.
Ngơ ngác một lúc, Giang Sở Dung xấu hổ nói: "Trời còn chưa sáng à —— ta ngủ ngáy đánh thức chàng sao?"
Sau đó cậu lại lẩm bẩm: "Sao ta nhớ hình như mình không có ngáy ngủ mà?"
Văn Lăng hoàn toàn không nói nên lời: "Ngươi không có ngáy ngủ, ngủ tiếp đi."
Nghe thấy giọng điệu không vui của Văn Lăng, Giang Sở Dung tỉnh tảo lại một chút, nhìn nhìn chính mình, lại nhìn chiếc chăn mỏng bị Văn Lăng ném sang một bên, ngơ ngác một lúc, cậu mới ngượng ngùng cười nói: "Thì ra là ta đạp chăn à, cám ơn chàng đã để ý chuyện này cho ta."
Văn Lăng nhướng mày, không tiếp lời.
Nhưng sau khi Giang Sở Dung nói xong, cậu lại chú ý tới một chuyện khác, ánh mắt cậu chuyển động, tò mò hỏi: "Nhưng mà, chàng không ngủ sao? Bị mất ngủ hả?"
Văn Lăng là Thiên Ma, vốn đã không cần ngủ, nhưng lúc này bị Giang Sở Dung hỏi như vậy không hiểu sao hắn lại thấy bực bội, liền cố ý hỏi: "Ngươi muốn ta ngủ ở đâu?"
Giang Sở Dung kinh ngạc, lập tức ngồi dậy nhìn xung quanh.
Sau đó cậu mới nhận ra trong phòng này chỉ có một chiếc ghế dài mềm mại làm giường nằm.
Cũng đành chịu, một nơi tấc đất tấc vàng như Thần Tàng Lâu, một vị công tử được xếp cho một phòng ở là tốt lắm rồi, bình thường mấy vị công tử sẽ để cho hộ pháp hoặc người hầu ngủ trên thảm.
Nhận ra điều này, Giang Sở Dung càng cảm thấy hổ thẹn hơn, nghĩ rồi lại nghĩ, cậu dứt khoát đứng dậy nói: "Ta không định ngủ nữa, chàng đi ngủ đi."
Văn Lăng không ngờ Giang Sở Dung lại làm như vậy, trong lòng cảm thấy là lạ, nhưng hắn vẫn từ chối: "Không cần, ta không buồn ngủ."
Giang Sở Dung vẫn khăng khăng: "Không ngủ sao được chứ?"
Văn Lăng:...
Thấy Văn Lăng không nói gì, Giang Sở Dung bắt đầu "tốt bụng" nhắc đi nhắc lại, đều là nói "Chàng không thể không ngủ được, cho dù là ma tu thì cũng không thể không ngủ mà. Một đêm không ngủ già đi mười tuổi, cũng sẽ không có tinh thần" vân vân.
Nói đến đầu Văn Lăng đau nhứt một trận.
Càng đáng sợ hơn chính là, những lời nói lảm nhảm này còn đi kèm với hiệu quả của Đồng Tâm Sinh Tử Khế, gia tăng gấp đôi.
Cuối cùng, Văn Lăng bị tiếng ồn làm cho cháng váng mặt mũi đầu óc căng ra, hắn rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa, tức giận nói: "Câm miệng! Ta ngủ là được chứ gì?"
Một mảnh im lặng.
Đợi khi Văn Lăng ý thức được mình đã nói gì, sắc mặt hắn liền trở nên xanh mét.
Chỉ có Giang Sở Dung tựa như hoàn toàn không chú ý tới lửa giận của hắn, cậu hơi giật mình, sau đó cười híp mắt nhích người vào trong giường một chút, vỗ vỗ giường nói: "Tốt rồi, chàng lên giường ngủ đi."
Văn Lăng:...
Văn Lăng mặt vô biểu tình đối mắt với Giang Sở Dung.
Ánh mắt của Giang Sở Dung trong veo, khóe môi hơi cong lên, vẫn đang mỉm cười nhìn Văn Lăng.
Lúc này, Văn Lăng nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp tinh xảo của Giang Sở Dung, nhìn lúm đồng tiền bên khóe môi cong lên của cậu, lòng hắn đột nhiên cảm thấy kỳ lạ.
Hơn nữa, cùng lúc đó, hắn cũng cảm nhận được tâm trạng của Giang Sở Dung rất tốt, ríu rít như một chú chim nhỏ.
Chỉ là ngủ một giấc mà thôi? Vui vẻ như vậy làm gì?
Văn Lăng không hiểu.
Nhưng có lẽ chính cảm giác này đã đả động đến Văn Lăng.
Cuối cùng, hắn cứ thế mà hồ đồ lên giường.
Giang Sở Dung không nói hai lời, cầm lấy chăn mỏng đắp cho hai người.
Văn Lăng khoanh tay tựa vào đầu giường, lạnh nhạt nói: "Được rồi, ngủ đi."
Giang Sở Dung cong cong khóe môi, thấp giọng nói: "Ừm."
Sau khi Giang Sở Dung "ừm" một tiếng, căn phòng liền đột ngột trở nên yên tĩnh.
Văn Lăng sững sờ trong giây lát, mới đầu hắn có chút không thích ứng kịp, nhưng sau đó hắn lại tự giễu nhếch môi — xem ra hắn đã bị Giang Sở Dung hành hạ đến mất trí rồi.
Ý nghĩ này vừa lóe lên, Văn Lăng đột nhiên cảm giác được có một làn da mềm mại ấm áp cọ vào bả vai của mình.
Văn Lăng đang cau mày muốn nổi giận, liền nghe thấy Giang Sở Dung nhỏ giọng áy náy nói: "Xin lỗi, ta nhích vào trong một chút nữa, tránh cho lát nữa chân lại chạm vào đầu chàng."
Văn Lăng không nói chuyện, chỉ theo bản năng liếc nhìn.
Sau đó, hắn liền nhìn thấy một bàn chân trắng nõn mịn màng cẩn thận co rụt sang một bên, ngón chân như ngọc cuộn lại, mu bàn chân duỗi ra, hình như còn có chút khẩn trương.
Văn Lăng khẽ mím đôi môi mỏng.
Nhưng Giang Sở Dung đã nhanh chóng gập đầu gối lại, rụt chân vào trong chăn mỏng.
Ánh mắt Văn Lăng khẽ động, sau đó hắn thu hồi tầm mắt, sắc mặt hơi trầm xuống, không biết vui hay giận.
Lại trôi qua một lúc lâu.
Văn Lăng không cần ngủ, tự nhiên cũng chưa ngủ, chỉ là nhắm mắt điều tức.
Nhưng hắn cũng có thể cảm giác được Giang Sở Dung chưa ngủ, mà hình như Giang Sở Dung còn đang suy nghĩ về điều gì đó, cảm xúc của cậu có hơi nhấp nhô lên xuống, nhưng Văn Lăng không thể phân biệt được những cảm xúc đó là gì.
Trong khi Văn Lăng đang phiền lòng vì những dao động nhỏ từ Đồng Tâm Sinh Tử Khế, thì Giang Sở Dung đột nhiên nhẹ giọng nói.
"Hai người chúng ta thế này làm ta nhớ đến chuyến đi dã ngoại với bạn cùng lớp hồi thiếu niên."
Văn Lăng lẳng lặng mở mắt ra, không lên tiếng.
Giang Sở Dung cảm nhận được, cậu mỉm cười nhỏ giọng tiếp tục nói: "Bạn học của ta tính tình cũng không tốt. Đó là lần đầu tiên ta cùng cậu ấy đi dã ngoại, ta chẳng biết gì cả, hành lý cũng chuẩn bị không chu đáo, mấy lần ta bị côn trùng trên núi cắn cho u đầy đầu, giày và lều cũng bị hỏng hết, chỉ có thể chen chúc ngủ chung với cậu ấy, giống như chúng ta bây giờ vậy."
"Vì những chuyện này, cậu ấy mắng ta như tát nước vào mặt, nhưng mỗi khi ta gặp khó khăn, cậu ấy luôn là người đầu tiên giúp ta giải quyết."
"Trên đường đi bọn ta cũng có lúc cãi nhau, nhưng sau đó đều sẽ làm lành."
"Cho nên hôm nay ở Thần Tàng Lâu chàng đã giúp ta nhiều như vậy, kỳ thực trong lòng ta rất vui, ta cảm thấy chàng cũng ngoài lạnh trong nóng giống như cậu ấy, là một người rất tốt."
Nghe đến đây, Văn Lăng nhíu mày, lạnh lùng nói: "Ta là ma. Với lại ngươi đừng có lấy ta ra so sánh với con mèo con chó gì đó."
Giang Sở Dung ngẩn ra, lát sau lại khẽ cười nói: "Không sai, chàng là ma."
Văn Lăng nhắm mắt lại: "Sau này đừng có dùng giọng điệu nhõng nhẽo đó với ta, ta nuốt không trôi bộ dạng đó."
Giang Sở Dung bất đắc dĩ: "Ta biết rồi."
Văn Lăng không tiếp lời.
Lại là một trận trầm mặc.
Không biết qua bao lâu, Giang Sở Dung nhẹ giọng bổ sung một cậu: "Ngủ ngon."
Vẫn không có hồi âm.
Lần này Giang Sở Dung không xoắn xuýt nữa, cậu nói xong những gì mình muốn nói liền nhắm mắt lại, an tĩnh chìm vào giấc ngủ.
Văn Lăng vẫn không ngủ.
Hắn lặng lẽ vận chuyển ma khí trong cơ thể mình hai vòng, sau đó lại phân tán nó, mở mắt ra.
Rốt cuộc vẫn không kìm lòng được, hắn nhướng hàng mi dài nhìn về phía Giang Sở Dung.
Lúc này Giang Sở Dung đang cuộn tròn người, co ro trong một góc giường, ngủ ngon lành.
Cậu đã rất cố gắng để lại cho Văn Lăng nhiều không gian, để Văn Lăng không bị chèn ép.
Hàng mi dày như lông chim của cậu đổ bóng xuống làn da trắng nõn, bên dưới là chiếc mũi thẳng thanh tú và đôi môi mỏng đỏ mọng.
Trên khuôn mặt đang ngủ của Giang Sở Dung có một sự đơn thuần ngây dại, giống như một mỹ nhân bằng sứ, không hề có chút gian xảo tinh khôn nào.
Nó khiến người ta muốn ôm cậu âm thầm mang đi.
Văn Lăng cứ như vậy chăm chú nhìn Giang Sở Dung một lúc lâu, cuối cùng hắn thu hồi tầm mắt, nhẹ nhàng vén chăn lên, đắp toàn bộ cho Giang Sở Dung.
Còn mình thì đứng dậy bỏ đi.