Sau Khi Thành Thân Cùng Trạng Nguyên
Chương 27
Tư Mã Túc tự hào gật đầu: "Đương nhiên rồi, trong nhà ta thì mẫu thân đứng nhất, ta đứng nhì, phụ thân ta đứng thứ ba.
"
"Nội tổ phụ cũng nội tổ mẫu của huynh thì sao?"
"Đều đã qua đời rồi.
"
Gia đình vị công tử này thật hạnh phúc, ta có chút ghen tị.
"Không nói về ta nữa, còn muội, hiện tại muội cũng đã có cửa hàng, tương lai có dự định gì?"
Ta bèn kể cho hắn nghe về dự định của mình.
Ta định mua hai hạ nhân về, như vậy ta sẽ không phải ở một mình trong cửa hàng nữa.
Có thêm người, sẽ có người giúp ta bán son phấn, ta sẽ không phải vừa làm vừa bán nữa.
Vừa làm vừa bán như vậy sẽ mất rất nhiều thời gian, hơn nữa ta cũng không có thời gian để nghiên cứu những loại son phấn mới.
Ta nói: "Sau khi đã huấn luyện hạ nhân xong, ngoài việc làm ra những loại son phấn mới, ta còn muốn làm cao thơm.
Các cô nương chắc chắn sẽ thích cao thơm, nhất định sẽ bán chạy.
"
Tư Mã Túc vừa giúp ta bày son phấn vào tủ, vừa nói: "Hay lắm, muội biết làm cao thơm không?"
Ta lắc đầu: "Ta không biết, nhưng ta có thể học, ta nghĩ chắc cũng giống như làm son phấn, ta có thể thử nhiều.
"
Hắn gật đầu.
Chúng ta dọn dẹp xong sân trước, bày biện hết son phấn của ta lên, nhưng kệ hàng vẫn còn rất trống.
Nhưng ta không vội, ta sẽ biến cửa hàng này thành một cửa hàng chuyên bán son phấn nước hoa, để mọi người trong kinh thành đều biết, cửa hàng của ta sẽ trở thành nơi các cô nương thích ghé thăm nhất.
Chúng ta lại đến sân sau dọn dẹp, sau khi xong việc, cả hai đều mệt đến nỗi không thể đứng thẳng lưng được.
56
Tư Mã Túc nói: "Mệt c.
h.
ế.
t đi được, quét dọn một cửa hàng lớn như vậy thật mệt.
"
Ta nhìn hắn, đầu tóc hắn bám đầy bụi, bộ cẩm hoa y phục cũng lấm lem, trông thật thảm hại, ta bật cười thành tiếng.
Ta nói sẽ mời hắn dùng bữa.
Hắn đáp: "Muội cũng mệt rồi, đừng bận tâm nữa, chúng ta ra quán ăn đi.
"
Ta có chút ngượng ngùng vì ta chưa từng ăn ở ngoài, sợ bị quê, lại thấy ăn ở ngoài rất đắt đỏ, ở nhà tự nấu vừa ngon vừa rẻ.
Hơn nữa, ta là nữ nhi, đi ăn với một nam tử như hắn, người khác sẽ dị nghị mất.
Hắn nhìn sắc mặt ta, nói: "Vậy thôi, hay là đến chỗ Cố huynh đi?"
Ta gật đầu, trong cửa hàng hiện tại chẳng có gì cả.
Chúng ta phủi bụi trên người, múc nước giếng rửa mặt, khóa cửa, rồi hắn cùng ta đi chợ mua thức ăn.
Về đến nhà, Tư Mã Túc nói: "Để ta nhóm lửa giúp muội.
"
"Không cần đâu Tư Mã công tử, quân tử tránh xa việc bếp núc, sao ta có thể để huynh làm việc này?"
Hắn đi thẳng vào bếp, vì cửa hơi thấp nên hắn phải cúi xuống, trông khá buồn cười.
Hắn nhóm lửa khá thành thạo.
Vì làm việc cả buổi sáng, vừa mệt vừa đói, nấu cơm thì lâu quá, ta xào thịt heo ớt xanh, chiên hai quả trứng gà vàng ươm, để ra một bên, rồi cho nước vào nồi, chuẩn bị luộc mì.
Trong lúc chờ nước sôi, ta dọn dẹp bếp lò, Tư Mã Túc nói: "Muội làm cả ngày cứ như có sức khỏe vô biên ấy, chẳng thấy mệt mỏi gì cả.
"
"Ta quen rồi.
Trước kia ở nhà ngày nào ta cũng! "
Ngày nào cũng lên rừng xuống ruộng làm việc, còn phải làm việc nhà, nên đã quen từ lâu rồi.
Nhưng ta không thể nói ra điều đó, ta nhớ ra rằng mình đã nói là nha hoàn của Cố Yến Thanh, Cố Yến Thanh thì phụ mẫu mất sớm, bị thúc thúc đuổi đi, vậy ta đi đâu mà làm việc?
Ta vội sửa lời: "Trước kia ta theo công tử nhà ta đi khắp nơi, nên đã quen rồi.
"