Sau Khi Tham Gia Show Sinh Tồn Cùng Anh Trai Đỉnh Lưu
Chương 6: Đến ủng hộ em
Trần Tố và tiểu Lưu nói nhỏ với nhau vài câu, thường xuyên liếc về phía Lục Dạng.
Lục Dạng đoán bọn họ đang nói chuyện liên quan đến mình.
Cô còn chưa đi đến cửa đã nghe được tiếng nịnh nọt từ bên trong truyền ra.
“Ôi thầy Giang, sao rồng hôm nay lại đến nhà tôm thế này!”
“Nếu ngài bên này có yêu cầu gì thì đừng khách khí, cứ nói với chúng tôi!”
Nhân viên tổ quay phim tới quay phần phỏng vấn trước của Lục Minh Tự, không ngờ lại có thể gặp được Giang Nghiễn Chu ở đây, vui mừng khôn xiết gọi đạo diễn tới.
Triệu Ngôn Thuật: “Đạo diễn, chúng tôi bí mật tới thăm ban, không cần làm quá lên, cũng không cần để ý đến chúng tôi, mọi người cứ làm việc đi.”
Lục Dạng vừa đến, đập vào mắt là cảnh đạo diễn nịnh nọt chào hỏi người đàn ông.
Dường như người đàn ông không muốn nói chuyện, khiến đám người quanh mình im phăng phắc.
Đạo diễn đứng yên một bên như ve sầu mùa đông.
Lục Dạng không dừng lại, liếc về phía Lục Minh Tự đang phỏng vấn ở cách đó không xa.
Cô không muốn tiến vào giới giải trí, tham gia chương trình tạp kỹ cũng là vì người anh oan ức, vì thế, cô từ chối tất cả các hoạt động ngoài lề.
“Thầy có chuẩn bị gì trước khi tham gia chương trình không ạ? Ví dụ như đi học kỹ năng sinh tồn chả hạn?”
Nhân viên công tác ở bên cạnh máy quay, hỏi vài vấn đề chính đã được liệt kê trước.
Lục Minh Tự nói: “Có chứ, gần đây tôi có học bài.”
Nhân viên công tác hỏi: “Bài gì ạ?”
Lục Minh Tự đắc ý dạt dào nói: “Bài này không để đi diễn.” - Anh Tú
Nhân viên công tác: “……”
(Raw gốc là 看书 - 小绿书, đọc thư (sách) - Tiểu Lục Thư (nói lái của Tiểu Hồng Thư))
Ha.
Vậy thầy cũng chăm chỉ hiếu học thật!
“Thầy Lục, thầy nghĩ ưu điểm của mình là gì ạ?”
“Mặt tôi là ưu điểm.”
“……”
Kết thúc màn thăm hỏi qua loa, Lục Minh Tự nhìn thấy Lục Dạng liền bước nhanh đến, mặt mày hớn hở nói: “Dạng Dạng, anh cho em xem một bất ngờ!”
Lục Dạng do dự: “Bất ngờ gì ạ?”
“Cậu ta nè.”
Lục Minh Tự kéo Lục Dạng tới trước mặt Giang Nghiễn Chu, lúc này Lục Dạng mới cẩn thận chiêm ngưỡng người trước mặt.
Anh sạch sẽ gọn gàng, mũi cao thẳng, gương mặt mang vẻ lạnh lùng trời sinh, có cảm giác như mỹ nam yếu đuối.
Đến cả người nhìn đồ đẹp trai Lục Minh Tự từ bé đến lớn như cô cũng không khỏi nhìn nhiều thêm hai cái.
“Giang Nghiễn Chu, đây là em gái tôi Lục Dạng, em gái tôi cũng là em gái cậu.”
Lục Minh Tự nâng cằm, vui vẻ nói: “Dạng Dạng, gọi anh đi.”
Lục Dạng: “……”
Giang Nghiễn Chu chớp nhẹ mắt, vô cùng động lòng người, đuôi mắt phảng phất ý cười, nhưng không chạm đến đáy mắt: “Xin chào.”
Giọng anh trong trẻo dễ nghe, có cảm giác thân thuộc như đã từng quen biết, âm cuối hơi cao lên, không ngả ngớn mà lại như chuồn chuồn lướt nước, âm thầm trêu ghẹo người khác.
Lục Dạng bí mật rụt người lại, sau đó chậm rãi nói: “Xin chào.”
“Dạng Dạng, anh trai gọi thần tượng em đến cổ vũ cho em, em có vui không?”
Lục Minh Tự nghiêng đầu, hỏi nhỏ.
Bây giờ Lục Dạng mới nhớ ra, hai năm cô rời đi, cơ thể này vẫn luôn điên cuồng theo đuổi thần tượng.
Nhưng mà, mặc dù đu idol nhưng ánh mắt cũng không tệ, biết đu người được mệnh dân là nam thần đẹp trai nhất giới giải trí như Giang Nghiễn Chu.
Tài khoản mạng xã hội đều hiển thị hoạt động của Giang Nghiễn Chu, Lục Dạng không kịp xóa.
Có vẻ như Lục Minh Tự muốn giúp cô vui vẻ, nên mới mời riêng Giang Nghiễn Chu tới.
Lục Minh Tự nhướng mày, ám chỉ: “Giang Nghiễn Chu, cậu đặc biệt tới thăm em gái tôi phải không?”
Giang Nghiễn Chu ngầm hiểu ý hắn, dời tầm mắt lên gương mặt của Lục Dạng:
“Anh đến tiếp ứng cho em.”
Lục Dạng: “……”
Thần tượng tiếp ứng cho fan?
Đúng là sống đủ lâu, chuyện gì cũng được thấy.
Lục Dạng giả lả cười: “Em cảm ơn ạ.”
Lục Minh Tự: “Cảm ơn cái gì, đây là đội tiếp ứng anh trai tận tình mời tới, cứ nhận đi! Không cần cảm ơn!”
Lục Dạng nuốt nước miếng: “Anh, không phải anh bắt cóc người ta đó chứ?”
“Nếu như là bắt cóc thật, cậu ta đã nháy mắt cầu cứu rồi.”
Lục Dạng nhìn Giang Nghiễn Chu, cứ cảm thấy đoá hoa cao ngạo, lạnh lùng như vậy không nên dính dáng tới anh trai ngốc nhà mình.
Nếu không phải bị bắt cóc, vậy chắc chắn là anh trai dùng tiền ép.
“Dạng Dạng, nếu em muốn tiến vào giới giải trí thì cứ mạnh dạn nhé.”
Lục Minh Tự nhướng mày, tiếp tục nói: “Có anh và Giang Nghiễn Chu làm phụ tá đắc lực, che chở cho em!”
Giang Nghiễn Chu không nói gì trước cuộc đối thoại của hai người, chỉ im lặng, lạnh lùng liếc Lục Minh Tự.
“Chuẩn bị quay nhé!”
Trần Tố cao giọng nói, sau đó đi đến, gật đầu với Giang Nghiễn Chu.
Trần Tố không dễ gì chen vào: “Tổ đạo diễn chuẩn bị xong rồi, thăm ban thì để lúc khác đi.”
Lục Minh Tự còn muốn nói chút chuyện với Giang Nghiễn Chu, nên để Trần Tố đưa Lục Dạng đi tập hợp trước.
Trần Tố cứ một lúc lại quan sát hai người Giang Nghiễn Chu và Lục Minh Tự, trong lòng vừa vui vừa buồn.
Lục Dạng nhìn về phía Lâm Tân Mông, cô ta đang sấn tới làm quen với Chu Mạt Lê ở cách đó không xa.
Lâm Tân Mông là hoa khôi của Học viện Điện ảnh, từ sau khi đóng vai nữ chính của một bộ tiểu thuyết vườn trường cải biên thì cũng coi như có chút danh tiếng.
Lục Minh Tự: “Để bảo đảm trước khi chương trình kết thúc, em gái tôi sẽ không bị ảnh hưởng bởi đám antifan, cậu phải chắc chắn cứ mấy ngày lại đến thăm ban nhé, còn cái video kia, bao giờ chương trình kết thúc tôi nhất định sẽ đưa cho cậu!”
Giang Nghiễn Chu: “Cậu đang ép tôi à?”
Lục Minh Tự cười lớn: “NO, NO, NO! Đây là một vụ trao đổi công bằng, hơn nữa, em gái tôi chính là em gái cậu, bảo vệ em gái không phải việc mà anh trai nên làm sao. Hai chúng ta chính là phụ tá đắc lực của em gái!”
Giang Nghiễn Chu: “Phụ tá còn gọi là cánh tay thứ hai, cậu tự high đi.”
“Vậy là cậu đồng ý rồi nhé! Không uổng công hai năm trước vì cứu cậu, tôi bỏ lỡ sinh nhật 18 tuổi của em gái.”
(Đoạn trên anh Chu nói raw là: “左膀右臂简称二臂,你自己二吧。”, 二臂 có nghĩa là cánh tay thứ 2, cũng có nghĩa là 傻逼 , 笨蛋 : đồ ngốc, 二: 2 đằng sau trong 250, cũng là đồ ngốc luôn. Nhưng anh Tự thích nghĩ ảnh là 2 thì anh Chu là 1, 1 có nghĩa là đồng ý, tán thành. Hoặc hiểu là đoạn trên anh Chu không từ chối nên anh Tự cho là ảnh đồng ý ha. Còn mình viết lái ở trên, high là ảnh bảo anh Tự tự biên tự diễn đi. Đoạn này làm khó bảnh quá).
“Cậu không biết chứ, em gái tôi dính người lắm, năm đó bởi vì tôi không đón sinh nhật với Dạng Dạng, nên sang ngày hôm sau, tính tình em ấy thay đổi rất lớn, đã cố chấp còn vô lý dã man, không đáng yêu một chút nào. Nhưng mà cũng may, giờ đã đáng yêu trở lại rồi.”
Lục Minh Tự vừa nhìn về phía Lục Dạng, vừa cảm thán: “Ai mà biết được thiếu nữ năm nay 20 tuổi, 2 năm trước chỉ mới là cô bé 18 tuổi chứ!”
Giang Nghiễn Chu: “……”
Đây là chuyện mà người bình thường đều biết.
Tổ nhân viên công tác của chương trình lại đến thúc giục, Lục Minh Tự không nói gì thêm, nắm tay lại, đ.ấ.m vài cái lên vai trái của mình, nhếch miệng cười:
“Về sau cậu cũng là người có em gái rồi, không cần cảm ơn!”
“……”
Hồi trước lúc Lục Minh Tự chơi trò chơi với Giang Nghiễn Chu, chuyện hắn dựa vào em gái thắng được Giang Nghiễn Chu có thể ghi danh sử sách là chiến tích huy hoàng nhất cuộc đời hắn.
Lục Minh Tự: Tôi có em gái ruột, cậu có không?
Giang Nghiễn Chu: Không có.
Lục Minh Tự: Tôi có em gái ruột vẫn còn đang đi học, cậu có không?
Giang Nghiễn Chu:…… Không có.
Lục Minh Tự: Tôi có em gái xinh đẹp, cậu có không?
Giang Nghiễn Chu:…… Không có.
Lục Minh Tự: Tôi có em gái yêu tôi, cậu có không?
Giang Nghiễn Chu: Rốt cuộc cậu có bao nhiêu em gái ruột?
Lục Minh Tự: Một chứ nhiêu!
Giang Nghiễn Chu:……
Một trò chơi, chín vấn đề, bốn cái là về em gái.
Khi Triệu Ngôn Thuật tới, Giang Nghiễn Chu vẫn đứng ở chỗ cũ, không chớp mắt nhìn tổ tiết mục ở cách đó không xa, không khỏi tấm tắc khen vài câu: “Quả nhiên em gái Lục Minh Tự đẹp mắt thật.”
Giang Nghiễn Chu im lặng một lúc, đột nhiên hỏi: “Anh gặp qua em ấy rồi à?”
Triệu Ngôn Thuật bất ngờ, vội vàng phủ nhận: “Chưa gặp bao giờ!”
Thấy Giang Nghiễn Chu lại im lặng không nói gì, Triệu Ngôn Thuật nhiều chuyện hỏi: “Cậu quen em gái Lục Minh Tự hả?”
Giang Nghiễn Chu dường như cân nhắc một lúc, mới lạnh nhạt trả lời: “Cũng có thể.”
Triệu Ngôn Thuật: “?”