Sau Khi Ta Trọng Sinh, Di Nương Cũng Không Cần Thể Diện Nữa
Chương 10
Ba năm cũng đủ để Cố Nhu Gia học khôn. Giờ đây trên mặt bà không còn chút căm hận nào, chỉ toàn là tình thương của một người mẹ. Nghe ta nói sẽ bớt khẩu phần, bà vẫn mỉm cười gật đầu.
Hừ, bà cho rằng ta không dám giec bà, tưởng ta vẫn xem bà là mẹ ruột, còn muốn dùng tình cảm để cảm hóa ta sao? Đúng là buồn cười, chẳng qua là thời điểm chưa đến mà thôi.
“Tiểu thư, không hay rồi, Hầu gia… Hầu gia…”
“Phụ thân ta làm sao?” Ta chẳng buồn quan tâm, chắc chỉ lại vì nữ nhân mà sinh bệnh, chẳng có gì to tát.
“Này… tiểu thư cứ tự đến xem thì hơn.”
Thấy nha hoàn ngập ngừng, ta đoán chẳng phải chuyện hay ho gì. Khi đến tiền viện, cảnh tượng thật là mất mặt đến cực điểm.
Hôm nay bằng hữu của phụ thân đến rủ đi chơi, cả hai cùng đến Xuân Phong Lâu, nghe nói có một vũ nữ Hồ quốc đẹp tựa thiên tiên. Nhờ vào địa vị và tiền bạc, cả hai đã mua được đêm đầu tiên của nàng. Ba người vui chơi, cực kỳ hả hê. Ai ngờ giữa lúc cao trào, phụ thân đột nhiên ngã xuống người nàng vũ nữ, s.ù.i b.ọ.t m.é.p, toàn thân co giật. Thầy thuốc nói đây là chứng “cuồng mã truy phong” (đ.i.ê.n cuồng trên lưng ngựa), nguy hiểm đến tính mạng.
Tên tiểu đồng theo sau không dám chậm trễ, dùng cáng khiêng Hầu gia từ Xuân Phong Lâu về Hầu phủ, chạy thục mạng qua khắp thành. Cả kinh thành đều thấy cảnh tượng nhục nhã này, ai cũng đồn đại rằng Định Viễn Hầu ăn chơi tới mức phát cuồng mà chec.
“Con bé này, mau về hậu viện đi, chuyện ô uế thế này không phải để tiểu thư nhà lành nhìn thấy.”
Chủ mẫu cũng chẳng cho phụ thân chút thể diện nào, không đóng cửa lớn cũng không giải tán đám đông, chỉ như một con ruồi không đầu chạy khắp nơi, trông thì bận rộn nhưng chẳng giải quyết được gì.
“Mẫu thân, nhị đệ còn nhỏ, ông ấy không thể chec được.” Dù có chec, cũng không thể là cái chec mất mặt vì bệnh “cuồng mã truy phong” này!
Chủ mẫu liếc nhìn người đang nằm bất động, lộ vẻ căm hận, lặng lẽ véo cánh tay ông: “Ta biết cả, vì thế mà nửa năm nay đã lén cho ông ta ngừng thuốc. Nhưng tên này vô liêm sỉ, trong phủ có đến hơn năm mươi tiểu thiếp mà còn chưa đủ? Còn phải ra ngoài làm những chuyện nhơ bẩn này!”
Kiếp trước, cuộc đời bi thảm của ta phần lớn là do Cố Nhu Gia gây ra, nhưng Trầm Hựu Văn nào phải vô tội?
Dù sự tồn tại của ta đại diện cho điều gì, ta cũng là con gái của ông.
Cố Nhu Gia sinh ra ta, lại ghét bỏ ta, bỏ mặc ta ở trong căn phòng nhỏ, chỉ để một nha hoàn chưa đến mười lăm tuổi chăm sóc, còn ông, ngày ngày ba lần chạy đến Xuân Cư Viên mà không hay biết sao? Ông biết rõ và chấp nhận điều đó.
Nếu không nhờ tổ mẫu thương xót, có lẽ ta đã sớm đầu thai rồi.
Ông không biết cuộc sống của ta tại trang viên ra sao sao? Quản trang là tâm phúc của ông, làm sao ông lại không biết? Thế nhưng ông muốn ép Cố Nhu Gia nhận lỗi, liền làm ngơ để ta, một đứa bé năm tuổi phải tranh ăn với c.h.ó, không đủ áo mặc.
Quản trang muốn ta gả cho đứa con trai ngốc của ông ta, ông cũng biết và đồng ý, nếu không làm sao một quản trang nhỏ bé lại dám cả gan như vậy? Dùng ta như một bàn đạp để đưa Cố Nhu Gia trở về, không phải quá hợp lý sao? Dù sao ta cũng chỉ là một thứ nữ, chẳng qua chỉ là bằng chứng sống cho sự sỉ nhục của ông trước mặt chính thê.
Thế nên, làm sao ta có thể để ông sống yên? Ông đáng phải chec cùng với Cố Nhu Gia!
Vì đích tử của gia tộc còn quá nhỏ, mặc dù Trầm Hựu Văn chẳng có tài cán gì, nhưng dù sao cũng từng là đồng học của Hoàng thượng, nên các nhà quyền quý trong kinh thành cũng không dám ức hiếp Hầu phủ quá mức. Do đó, chủ mẫu mời Thái y đến để kéo ông từ cửa tử trở về.
Mạng sống thì giữ lại được, nhưng từ nay ông chỉ có thể nằm trên giường, cần người hầu hạ.
“Haiz, giờ chẳng có thê thiếp nào trong phủ chịu đến chăm sóc phụ thân con, viện của ông ấy chắc hẳn trống trải lắm.”
Ta ngước nhìn chủ mẫu, hai người hiểu ý nhau ngay: “Mẫu thân có lẽ đã quên rằng di nương cũng là người phụ nữ của phụ thân. Họ từng có tình cảm sâu đậm từ thuở nhỏ, giờ đây càng nên ở bên cạnh hỗ trợ lẫn nhau.”
Chủ mẫu khen ngợi: “Lạc Tri thật là hiểu chuyện. Nhớ ngày còn ở khuê phòng, di nương con nổi tiếng là người không ham danh lợi, chẳng màng vàng bạc, chỉ cầu tình yêu. Để bà ấy ở bên hầu hạ Hầu gia, chắc bà ấy cũng vui lòng.”
Ai mà quan tâm bà ấy có vui lòng hay không? Miễn là chúng ta thấy vui là được rồi.
Hừ, bà cho rằng ta không dám giec bà, tưởng ta vẫn xem bà là mẹ ruột, còn muốn dùng tình cảm để cảm hóa ta sao? Đúng là buồn cười, chẳng qua là thời điểm chưa đến mà thôi.
“Tiểu thư, không hay rồi, Hầu gia… Hầu gia…”
“Phụ thân ta làm sao?” Ta chẳng buồn quan tâm, chắc chỉ lại vì nữ nhân mà sinh bệnh, chẳng có gì to tát.
“Này… tiểu thư cứ tự đến xem thì hơn.”
Thấy nha hoàn ngập ngừng, ta đoán chẳng phải chuyện hay ho gì. Khi đến tiền viện, cảnh tượng thật là mất mặt đến cực điểm.
Hôm nay bằng hữu của phụ thân đến rủ đi chơi, cả hai cùng đến Xuân Phong Lâu, nghe nói có một vũ nữ Hồ quốc đẹp tựa thiên tiên. Nhờ vào địa vị và tiền bạc, cả hai đã mua được đêm đầu tiên của nàng. Ba người vui chơi, cực kỳ hả hê. Ai ngờ giữa lúc cao trào, phụ thân đột nhiên ngã xuống người nàng vũ nữ, s.ù.i b.ọ.t m.é.p, toàn thân co giật. Thầy thuốc nói đây là chứng “cuồng mã truy phong” (đ.i.ê.n cuồng trên lưng ngựa), nguy hiểm đến tính mạng.
Tên tiểu đồng theo sau không dám chậm trễ, dùng cáng khiêng Hầu gia từ Xuân Phong Lâu về Hầu phủ, chạy thục mạng qua khắp thành. Cả kinh thành đều thấy cảnh tượng nhục nhã này, ai cũng đồn đại rằng Định Viễn Hầu ăn chơi tới mức phát cuồng mà chec.
“Con bé này, mau về hậu viện đi, chuyện ô uế thế này không phải để tiểu thư nhà lành nhìn thấy.”
Chủ mẫu cũng chẳng cho phụ thân chút thể diện nào, không đóng cửa lớn cũng không giải tán đám đông, chỉ như một con ruồi không đầu chạy khắp nơi, trông thì bận rộn nhưng chẳng giải quyết được gì.
“Mẫu thân, nhị đệ còn nhỏ, ông ấy không thể chec được.” Dù có chec, cũng không thể là cái chec mất mặt vì bệnh “cuồng mã truy phong” này!
Chủ mẫu liếc nhìn người đang nằm bất động, lộ vẻ căm hận, lặng lẽ véo cánh tay ông: “Ta biết cả, vì thế mà nửa năm nay đã lén cho ông ta ngừng thuốc. Nhưng tên này vô liêm sỉ, trong phủ có đến hơn năm mươi tiểu thiếp mà còn chưa đủ? Còn phải ra ngoài làm những chuyện nhơ bẩn này!”
Kiếp trước, cuộc đời bi thảm của ta phần lớn là do Cố Nhu Gia gây ra, nhưng Trầm Hựu Văn nào phải vô tội?
Dù sự tồn tại của ta đại diện cho điều gì, ta cũng là con gái của ông.
Cố Nhu Gia sinh ra ta, lại ghét bỏ ta, bỏ mặc ta ở trong căn phòng nhỏ, chỉ để một nha hoàn chưa đến mười lăm tuổi chăm sóc, còn ông, ngày ngày ba lần chạy đến Xuân Cư Viên mà không hay biết sao? Ông biết rõ và chấp nhận điều đó.
Nếu không nhờ tổ mẫu thương xót, có lẽ ta đã sớm đầu thai rồi.
Ông không biết cuộc sống của ta tại trang viên ra sao sao? Quản trang là tâm phúc của ông, làm sao ông lại không biết? Thế nhưng ông muốn ép Cố Nhu Gia nhận lỗi, liền làm ngơ để ta, một đứa bé năm tuổi phải tranh ăn với c.h.ó, không đủ áo mặc.
Quản trang muốn ta gả cho đứa con trai ngốc của ông ta, ông cũng biết và đồng ý, nếu không làm sao một quản trang nhỏ bé lại dám cả gan như vậy? Dùng ta như một bàn đạp để đưa Cố Nhu Gia trở về, không phải quá hợp lý sao? Dù sao ta cũng chỉ là một thứ nữ, chẳng qua chỉ là bằng chứng sống cho sự sỉ nhục của ông trước mặt chính thê.
Thế nên, làm sao ta có thể để ông sống yên? Ông đáng phải chec cùng với Cố Nhu Gia!
Vì đích tử của gia tộc còn quá nhỏ, mặc dù Trầm Hựu Văn chẳng có tài cán gì, nhưng dù sao cũng từng là đồng học của Hoàng thượng, nên các nhà quyền quý trong kinh thành cũng không dám ức hiếp Hầu phủ quá mức. Do đó, chủ mẫu mời Thái y đến để kéo ông từ cửa tử trở về.
Mạng sống thì giữ lại được, nhưng từ nay ông chỉ có thể nằm trên giường, cần người hầu hạ.
“Haiz, giờ chẳng có thê thiếp nào trong phủ chịu đến chăm sóc phụ thân con, viện của ông ấy chắc hẳn trống trải lắm.”
Ta ngước nhìn chủ mẫu, hai người hiểu ý nhau ngay: “Mẫu thân có lẽ đã quên rằng di nương cũng là người phụ nữ của phụ thân. Họ từng có tình cảm sâu đậm từ thuở nhỏ, giờ đây càng nên ở bên cạnh hỗ trợ lẫn nhau.”
Chủ mẫu khen ngợi: “Lạc Tri thật là hiểu chuyện. Nhớ ngày còn ở khuê phòng, di nương con nổi tiếng là người không ham danh lợi, chẳng màng vàng bạc, chỉ cầu tình yêu. Để bà ấy ở bên hầu hạ Hầu gia, chắc bà ấy cũng vui lòng.”
Ai mà quan tâm bà ấy có vui lòng hay không? Miễn là chúng ta thấy vui là được rồi.