Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Sau Khi Ta Giả Chết, Phu Quân Hối Hận Rồi

Chương 39



Lương đệ Đông cung mới sinh cho Thái tử thêm một tiểu nữ anh, Thẩm Tinh Ngữ muốn nhân cơ hội này đưa một phần lễ vật thích hợp cho Thái tử để bày tỏ xin lỗi. Thịnh Như Nguyệt giờ đã thành Cửu hoàng tử phi, nhập hoàng gia, mọi quan hệ đều phải xem xét cẩn thận.
Thẩm Tinh Ngữ tới hỏi ý kiến Tào thị.
Tào thị nói: “Nửa năm nữa Như Nguyệt cũng gả ra ngoài, con cũng nên từ từ nhận lấy quyền quản gia, thế cục kinh đô, quan hệ giữa các thế gia, con cũng cần phải học dần”
Thẩm Tinh Ngữ gật đầu.
Tào thị lại nói: “Thái tử tuy nói là trữ quân nhưng sinh mẫu mất sớm, tài cán của hắn cũng không vượt trội, lại không có đích hoàng tự, Thánh thượng từ trước tới giờ với hắn luôn khoan dung nghiêm khắc, cũng không có nhiều tình phụ tử. Chẳng qua Thái tử xuất thân hiển quý, ngoại tổ là nhất đẳng hộ quốc công Bùi gia, trong tay binh quyền cường thịnh.
“Người được sủng ái nhất là Cửu hoàng tử, sinh mẫu là Lan quý phi. Lan quý phi được sủng đã nhiều năm, Cửu hoàng tử từ khi được sinh ra đã được Thánh thượng yêu quý, những năm này Thánh thượng cố ý nâng đỡ Cửu hoàng tử. Thế lực của Cửu hoàng tử trong triều không bình thường, địa vị ngang với Thái tử, tương lai giang sơn này thuộc về ai còn rất khó nói”
Thẩm Tinh Ngữ day trán: “Nhưng giờ Như Nguyệt lại thành Cửu hoàng tử phi…” cái này có tính là tham gia tranh đoạt?
“Không cần lo lắng”, Tào thị an ủi: “Các triều đại đều dùng biện pháp cân bằng trong triều đình, lần này cũng vậy, dính dáng đến Cửu hoàng tử không chỉ có nhà chúng ta, Thái tử đương nhiên cũng hiểu chuyện này, trong lòng Tu nhi biết rõ, tất cả những gì chúng ta làm đều theo quy tắc, không làm sai điều gì”
Thẩm Tinh Ngữ nghĩ cũng phải, Cố Tu đương nhiên sẽ cân nhắc đến toàn diện.
Nàng chọn cho Thái tử một chậu hoa lan, tự mình mang đến yến tiệc.
“Chi lan sinh trong u cốc, không có người thưởng thức được hương thơm, hoa lan phẩm hạnh cao khiết giống như Thái tử thanh khiết không tì vết, chậu hoa lan này thần phụ đã bỏ công chạy mấy nhà vườn mới mua được, hy vọng điện hạ thích”
Ngón tay Thái tử khẽ vuốt phiến lá, ánh mắt quan sát Thẩm Tinh Ngữ một vòng: “Thế tử phi có lòng rồi”
Lần trước Thẩm Tinh Ngữ cảnh giác là vì bảo vệ cái mạng nhỏ của mình, lần này không tiếc lời vỗ mông ngựa để cho vị Thái tử điện hạ tôn quý kia không nhớ đến chuyện nhỏ nhặt đó: “Lần trước ở tiệc rượu, thần phụ bị cung nga dẫn lầm đường, đụng phải điện hạ, quấy rối điện hạ dùng trà, tuy điện hạ rộng lượng, không so đo với thần phụ nhưng mấy ngày nay thần phụ luôn hốt hoảng bất an, tìm mấy nhà vườn cuối cùng mới tìm được chậu lan quý giá nhất, thật may mà điện hạ thích”
Thái tử: “Vốn cũng không phải chuyện lớn gì, thế tử phi có lòng, hoa lan là loại hoa Thái tử thích nhất, người đâu, thưởng thế tử phi một thanh ngọc như ý”
Ngọc như ý là vật ngự ban, bản thân vốn đã là một món ngọc vô giá, còn được hào quang của Thái tử ban tặng, đây là vinh dự cực lớn, tuyệt đối là bảo bối gia truyền cho các đời tôn tử sau này.
Thái tử tựa hồ cũng như đang truyền một tín hiệu, cho thấy mình không nhớ cái chuyện kia, Thẩm Tinh Ngữ cảm thấy vị Thái tử này dù không nói ra, nhưng lòng dạ không hề đơn giản.
Nàng hài lòng sờ lên ngọc như ý, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một tuyệt thế trân bảo như vậy.
Duệ bối tử từ trong sảnh vừa đi tới, nhìn thấy Thẩm Tinh Ngữ cầm bảo bối ngọc như ý, không biết tại sao trong lòng nổi lên lửa giận:
“Ngọc như ý chỉ ban thưởng cho những người lập được công lớn, thế tử phi chỉ cần nói mấy câu cũng được ban thưởng, quả nhiên có mồm miệng tốt”
Thẩm Tinh Ngữ ôm ngọc như ý nhìn sang: “Vốn thế tử phi mồm miệng lanh lợi, không bằng bây giờ bối tử đoán thử xem, ta sẽ kêu cái gì?
“Đăng đồ tử hay là biến thái, Duệ bối tử chọn một đi?”
“Ngươi!”
Lỗ tai Duệ bối tử đỏ lên, nữ tử này nói năng thật tuỳ tiện, ai muốn khinh bạc nàng!
“Được rồi, vốn bối tử không thèm so đo với phụ nhân như ngươi”
Phất tay áo quay người trở về phòng khách, Thẩm Tinh Ngữ không thèm để ý đến hắn, trong lòng rất thoải mái, đi gặp thái tử phi.
Nàng mang cho thái tử phi một ít thuốc bổ, thái tử phi sớm đã buông bỏ, không tỏ vẻ vui buồn, vẫn hoà ái như thường lệ, cùng Thẩm Tinh Ngữ nói mấy lời thân thiết.
- --
Nữ nhân trời sinh vốn có tính lãng mạn.
Ngày một tháng 2 là sinh thần của Cố Tu, Thẩm Tinh Ngữ đã nghĩ lòng vòng trong đầu rất lâu rồi, quần áo giày tất trước đây Thẩm Tinh Ngữ đã chuẩn bị đầy đủ hết cả, nhưng nàng luôn cảm thấy vẫn chưa đủ khác biệt. Nàng muốn làm đồ tốt hơn nữa, vì thế đã nghĩ tới bảo kiếm, dò hỏi nhiều người mới tìm được một đại sư chuyên đúc kiếm, nhưng người ta đã sớm ẩn cư, Thẩm Tinh Ngữ học người xưa, ba lần mang lễ trọng đến cửa, vị sư phó bị dây dưa không dứt cuối cùng cũng gật đầu.
Nàng lại có ý tưởng bộc phát, muốn tự mình trang trí chuôi kiếm, len lén quan sát thanh đao của Cố Tu, tự thiết kế thân kiếm, hoa văn, ở chuôi kiếm còn gắn một viên ngọc quý.
Trước đêm sinh thần, Thẩm Tinh Ngữ lén đến cửa hàng lấy bảo kiếm, thần thần bí bí sai hạ nhân ra ngoài hết, chỉ lưu lại A Điều, nàng vỗ vỗ vào hộp kiếm bảo bối:
“Ngươi nhìn giúp ta xem, liệu gia có thích không?”
A Điều nhìn chằm chằm vào hộp kiếm, ngón tay thon dài của Thẩm Tinh Ngữ từ từ mở nắp, bên trong là một bảo kiếm thật dài, thân kiếm sáng ngời, trơn nhẵn, ánh sáng toả ra chói mắt, lưỡi kiếm sắc bén.
“Bảo kiếm chân chính có thể thổi đứt sợi lông có đúng không?” A Điều tò mò ra dấu tay.
“Chúng ta thử xem”
Thẩm Tinh Ngữ bứt một sợi tóc dài của mình đặt trên lưỡi kiếm, thổi một hơi, sợi tóc đứt làm đôi.
Hai tay Thẩm Tinh Ngữ cầm bảo kiếm nhìn dưới ánh đèn, kiếm sắc bén khúc xạ ánh nến, ngân quang bức người, nàng tưởng tượng ra Cố Tu cầm nó sẽ khí thế như thế nào.
Nếu không, ngày mai nói hắn múa một bài kiếm được không?
Thân kiếm phản chiếu đôi mắt cong cong của nàng, lấp lánh như sao trời.
“Phu nhân đâu?”
Từ hành lang truyền tới giọng Cố Tu, Thẩm Tinh Ngữ thả kiếm vào hộp, đậy nắp lại giấu đi, vừa làm xong thì Cố Tu đi tới: “Làm gì vậy?”
“Không, không có gì”
Thẩm Tinh Ngữ đi nhanh tới, ôm cánh tay hắn: “Chờ ngài về dùng cơm”
Thẩm Tinh Ngữ cũng có tâm tư riêng của mình, mai là sinh thần của hắn, gần đây Cố Tu biết mùi biết vị nhưng Thẩm Tinh Ngữ mấy ngày liền không cho hắn thoả mãn, muốn hắn thực nhung nhớ nên lấy cớ mệt mỏi, dùng bữa xong liền đi tắm rồi lên giường ngủ.
Tối nay cũng vẫn dùng chiêu như vậy.
Ngáp một cái: “Gia, ta mệt rồi, ta đi tắm trước”
Trong bồn nước nóng rải cánh hoa mẫu đơn, mặt nước lay động, bốc hơi nóng, che đi dáng người lả lướt, cửa sổ kính mờ ảo một tầng hơi nước, Thẩm Tinh Ngữ nghĩ đến ngày mai hắn sẽ ngạc nhiên mừng rỡ, trong miệng khe khẽ hát, không để ý cửa phòng tắm đã bị mở ra.
Bồn tắm rất lớn, Thẩm Tinh Ngữ duỗi người như cá, bơi lượn trong đó, mái tóc dài như tảo biển trôi lơ lửng, rất lâu sau, Thẩm Tinh Ngữ mới bước ra khỏi bồn tắm, dòng nước mềm mại chảy dọc theo cơ thể, bỗng nhiên nàng nhìn thấy Cố Tu khoanh hai tay, dựa vào bình phong, lười nhác nhìn nàng từ trên xuống dưới.
“Nàng mệt?” thanh âm hắn không nặng không nhẹ.
Thẩm Tinh Ngữ thối lui, ngồi thụp xuống nước: “Tắm xong cũng thoải mái hơn.
“Ngài có thể gọi Đan Quế vào được không?”
Cố Tu cởi hai nút cúc áo đi tới: “Thoải mái thì làm chuyện thoải mái đi”
Thẩm Tinh Ngữ: “…”
“Hai ngày nay ta hơi mệt…”
Những lời phía sau đều bị nuốt hết, nàng dĩ nhiên không có quyền chủ động. Thẩm Tinh Ngữ lại nhìn thấy một mặt khác của hắn, ở phương diện này, hắn trước giờ đều ngang ngược như một con sói, chỉ khác hung ác ở chỗ đặc biệt hung ác.
“Còn dám lừa gạt ta sao?” ngón tay như ngọc nâng cằm nàng lên hỏi.
“Không dám lừa gạt chàng”
Nàng ấm ách, đuôi mắt còn đọng nước, làm bộ đáng thương nhìn hắn.
Trong miệng thì nàng luôn rất biết điều, chẳng qua trí nhớ không tốt lắm, lần trước đã đáp ứng hắn, Cố Tu hoài nghi nàng không để trong lòng, nhưng cuối cùng sự cứng rắn cũng trở nên mềm nhũn, thả nàng ra.
Cuối cùng Thẩm Tinh Ngữ cũng tìm được cảm giác của hai chân mình.
Xong xuôi hết mọi chuyện, lau khô người, nằm dài trên giường nàng mới chậm chạp cảm thấy đau, Cố Tu lấy thuốc bôi cho nàng, cảm giác mát lạnh khiến nàng thoải mái hơn một chút.
Cố Tu xoa xoa đầu nàng: “Ngủ đi”
Thẩm Tinh Ngữ thích được hắn ôm ngủ, mỗi lần đều phải cầm tay hắn đặt dưới gáy mình, sau đó nghiêng sát người, dán lên ngực hắn.
Lần này Cố Tu chủ động đưa tay ra, Thẩm Tinh Ngữ ngây ngốc một lúc, thấy Cố Tu nhìn sang nàng mới nằm xuống, lăn người qua, gối lên tay hắn, một tay đưa qua ngực hắn, nằm gọn trong lòng.
Cố Tu ngủ rất nhanh, bên tai vang lên tiếng hô hấp đều đặn.
Thẩm Tinh Ngữ nương vào ánh sáng nhàn nhạt từ bên ngoài, ngắm dung nhan khi ngủ của hắn.
Tại sao hắn luôn cường thế như vậy chứ?
“Đong đong đong” ba tiếng chói tai vang lên, một ngắn ba dài, là giờ Tý, đúng sinh thần của Cố Tu.
Mỗi năm chỉ có một sinh thần, sao mình lại có thể giận dỗi trong ngày sinh của hắn chứ?
Thẩm Tinh Ngữ đưa tay sờ lên gò má, đôi môi đỏ mọng kề sát vào tai: “Phu quân, sinh thần vui vẻ”
Một nụ hôn ấm áp rơi trên má.
Cố Tu đột nhiên mở mắt ra, trong bóng tối, ánh mắt đen láy của nàng sáng ngời.
Hắn đưa tay lên sờ má nàng: “Muộn như vậy còn chưa ngủ là vì câu nói này à?”
“Không muốn lừa gạt chàng, chỉ là muốn để dành đến đúng sinh thần”
“Còn đau không?”
Hắn hỏi một câu quan tâm đơn giản, mắt Thẩm Tinh Ngữ cay cay, nước mắt rơi xuống, đánh vào ngực hắn: “Chàng xấu lắm”
Cố Tu ôm nàng vào ngực: “Là ta không kiềm chế được, lần sau sẽ nhẹ nhàng hơn”
Kiểu xin lỗi mang đậm phong cách của Cố Tu, nhưng Thẩm Tinh Ngữ cũng dễ dỗ, chỉ một câu nói đó đã giải toả hết oán hận của nàng: “Ta làm tiệc sinh thần cho chàng vào buổi tối, ban ngày chàng không được sao? Ta muốn tổ chức sinh thần cho chàng”
Cố Tu luôn không hứng thú với mấy chuyện này: “Nha môn có chuyện, ta đi rồi sớm về”
“Ta ở nhà chờ chàng”
Thẩm Tinh Ngữ nhẹ giọng nói, hài lòng ngủ thiếp đi.
Trăng lên cao, trời chuyển sáng, Thẩm Tinh Ngữ dậy sớm, vui vẻ bận bịu suốt một ngày, tự mình làm mỳ trường thọ, sắp xếp chén đĩa cho dạ tiệc, niềm vui đột nhiên bị phá vỡ, tên người hầu tới bẩm báo, Cố Tu mang thuộc hạ đi huyện Bàng, tối nay không về.
Nếu không có gì khác, sẽ phải mất mấy ngày.
Thẩm Tinh Ngữ đương nhiên cũng có oán giận, nhưng hậu trạch nữ tử oán giận thì có ích gì, huyện Bàng cũng không đến được, chỉ có thể ở nhà, trong phòng, chờ phu quân trở về.
Hôm sau là ngày 2 tháng 2, long đài đầu, bách tính đối với ngày này cũng náo nhiệt không kém đêm giao thừa, hoặc đi chơi xuân, hoặc đi chùa miếu thắp hương.
Người trong Cố gia đương nhiên cũng ra ngoài, Lục Thanh Chi trước giờ luôn thích náo nhiệt, từ hôm qua, Cố Trạm đã cho quản gia chuẩn bị trước xe ngựa, Thịnh Như Nguyệt phải đi chỗ hẹn với Cửu hoàng tử, Tào thị mang Cố Tân Ninh đi thắp hương, Thẩm Tinh Ngữ không đi, qua chỗ Cố lão thái thái nói chuyện một lúc rồi quay về, chơi đùa với chim bồ câu, chính thức đổi tên cho con chim từ Khiết thành Tiểu Khiết.
Đến buổi tối, mọi người đều mang quà về cho Thẩm Tinh Ngữ, bao gồm bùa bình an trong chùa, búp bê đất sét ở chợ, mấy đồ chơi lặt vặt Thẩm Tinh Ngữ thu thập được không ít.
Cố Tu đi lần này đến tận nửa tháng, một đêm khuya, Thẩm Tinh Ngữ đang ngủ mơ màng, có nụ hôn rơi xuống.
Nàng giật mình tỉnh giấc, có tiếng nói bên tai: “Là ta”
Giọng nói như châu như ngọc, rót vào tai nàng có chút nhột: “Chàng còn biết trở lại…”
Nàng vỗ vỗ vào ngực hắn, cố gắng phản kháng: “Ta đã chuẩn bị tiệc sinh thần cho chàng rất lâu…”
“Là công vụ rất trọng yếu”, Cố Tu xoa xoa đầu nàng: “Nàng ngoan một chút, ta rất mệt”
Thẩm Tinh Ngữ lúc này mới nhớ, bây giờ là nửa đêm, mọi giận dỗi tiêu biến, chỉ còn sự đau lòng, làm gì mà nửa đêm còn chạy về.
“Chàng chờ ta một chút”
Thẩm Tinh Ngữ xuống giường, rất nhanh Đan Quế đã bưng tới một chén thuốc, nàng bịt mũi uống một hơi, chà răng rồi mới quay lại giường.
“Nàng bị bệnh à?” Cố Tu hỏi.
“Không phải, ta lấy phương thuốc từ Bạch đại phu, là thuốc trợ hoài thai”
Cố Tu nhìn nàng thật sâu: “Uống cái này để làm gì?”
Thẩm Tinh Ngữ cảm thấy ánh mắt Cố Tu thật sâu: “Đương nhiên để sinh hài tử”
Cố Tu yên lặng chớp mắt, nụ hôn lại rơi xuống, tiểu phu thê lại thân mật một phen, Thẩm Tinh Ngữ ôm hắn ngủ mất, sáng hôm sau tỉnh dậy, bên cạnh đã trống không.
Buổi tối Thẩm Tinh Ngữ cố gắng thức, chờ đến nửa đêm Cố Tu trở về, bám cổ hắn hỏi: “Bao giờ chàng mới được nghỉ phép?”
Quan viên Đại Khánh cứ 5 ngày có một ngày nghỉ phép, nhưng Cố Tu dường như lúc nào cũng bận, nàng chưa thấy hắn nghỉ phép bao giờ.
“Có chuyện gì không?” Cố Tu ngẩng đầu lên hỏi.
“Cũng không có gì đặc biệt, trời ấm lên, muốn cùng chàng đi dạo chơi”, Thẩm Tinh Ngữ nói.
Cố Tu nói: “Muốn đi đâu thì kêu Như Nguyệt đi cùng nàng”
Thẩm Tinh Ngữ: “… Một ngày cũng không được sao?”
Yên lặng một chút, Cố Tu nói: “Đợi ta có ngày rảnh rỗi sẽ đi cùng nàng”
Thẩm Tinh Ngữ hài lòng, hôn má hắn một cái, đang rất mong đợi ngày này nhưng chưa đến một tháng đã xảy ra chuyện!
Cố lão thái thái thân thể không ổn, một đêm tháng ba thì qua đời, toàn bộ phủ Trấn Quốc công phủ khăn tang trắng.
Thân mang áo tang, Cố Tu lại đang ở độ tuổi huyết khí phương cường, Thẩm Tinh Ngữ đề xuất Cố Tu ngủ tại thư phòng, Cố Tu không ý kiến gì, tiểu phu thê lại quay về cuộc sống như lúc trước, một người ở thư phòng, một người ở Triêu Huy viện, cách vài ngày, Cố Tu lại về ăn tối.
Trong phủ Trấn Quốc công, người thân cận nhất với nàng chính là Cố lão thái thái, trong lòng Thẩm Tinh Ngữ buồn rầu, không có tâm trạng để ăn uống, chỉ trong 10 ngày, nàng đã gầy đi một vòng.
A Điều sốt ruột, dù rằng phải tuân theo đạo hiếu, chỉ dùng đồ ăn chay, nhưng nàng vẫn cố gắng sử dụng nguyên liệu hạn chế để thay đổi món ăn ngon cho Thẩm Tinh Ngữ, có điều hiệu quả quá thấp, Thẩm Tinh Ngữ ăn ngày càng ít.
Thời tiết đã chuyển từ cuối đông sang xuân, rồi lại từ xuân vắt sang hè.
Lập hạ, trời nóng bức hơn, trong các lễ hội diễn ra nửa đầu năm, Đoan ngọ là lễ cuối cùng, dân chúng đối với ngày lễ này cũng rất náo nhiệt, ăn bánh chưng, đua thuyền rồng, xông cây ngải, bện vòng hoa, các hoạt động rất phong phú.
Có điều Thẩm Tinh Ngữ hoàn toàn không nhớ đến ngày này.
“Xem đua thuyền rồng?”, nàng kinh ngạc nhìn Cố Tu đứng ở đối diện, rất lâu rồi nàng không nhìn thấy Cố Tu đến Triêu Huy viện vào sáng sớm.
Hắn mặc bộ áo khoác màu xanh thẫm, đứng ở đầu giường, ngón tay vén tấm màn màu thiên thanh, ánh mắt nhìn thật sâu vào gương mặt đang nằm trên gối sứ: “Ừ.
“Hôm nay Đoan ngọ, mau dậy đi, ta đưa nàng đi xem đua thuyền”
“Dậy ngay đây”, ngón tay Thẩm Tinh Ngữ nắm chặt áo ngủ bằng gấm trước ngực: “Chàng thả màn xuống đi đã”
Cố Tu như có như không liếc qua ngón tay nàng, hạ màn xuống, đi vòng qua bình phong.
A Điều mang xiêm áo đi vào, Thẩm Tinh Ngữ đảo qua những y phục thường ngày: “Lấy cho ta chiếc áo trắng có thêu hoa mẫu đơn”
Thẩm Tinh Ngữ vén tóc mai: “Hôm nay không chải tóc rủ đuôi ngựa, chải kiểu phi vân tiên đi”
Trâm lạc anh xích kim bát bảo với những chùm tua vàng rủ xuống, kim quang lấp lánh, hương vân sa quấn quanh dáng người mảnh dẻ duyên dáng, gương mặt kiều mỵ sáng bóng như trân châu.
Đan Quế không nhịn được cười: “Thiếu phu nhân giống như đoá hoa mẫu đơn được tưới nước, bỗng nhiên sống lại” còn tự mình chọn xiêm áo, trang sức.
Thẩm Tinh Ngữ trừng mắt nhìn nàng một cái, Đan Quế càng cười: “Thiếu phu nhân, ngài đừng nhịn cười để trừng nô tỳ nữa”
Lục Kiều với A Điều cùng cười phá lên.
Thẩm Tinh Ngữ: “…” Nô tỳ của nàng lá gan ngày một lớn.
“Được rồi”
Thẩm Tinh Ngữ dùng một chiếc quạt tròn che mặt rồi chạy ra ngoài.
“Không gấp, ăn sáng đi đã”
Thẩm Tinh Ngữ không phản đối, so với ngày thường ăn nhiều hơn một chén cháo, hai ba viên sủi cảo.
Ra khỏi Triêu Huy viện, theo hành lang đi ra để cổng Cố phủ, thấy Cố Trạm đang đỡ Lục Thanh Chi lên xe ngựa.
“Nhị đệ muội, bụng to vậy rồi còn muốn đi đâu?”
Lục Thanh Chi nhìn xuống, đã được 5 tháng, bụng cũng đã nhô cao, Thẩm Tinh Ngữ lo sợ thay cho nàng.
Lục Thanh Chi nói: “Đi xem đua thuyền trước, sau đó lên Vân Yên tự thắp hương, mùa hè ở trong đó mát mẻ, ta sẽ ở lại vài ngày mới về”
Sợ mọi người lo lắng, Cố Trạm giải thích: “Đại ca, tẩu tử yên tâm, ta đánh xe đưa nàng đi chậm thôi, không cần lo, Vân Yên tự phong cảnh tốt, ta cùng nàng ở lại mấy ngày, đã nói với mẫu thân rồi”
Thẩm Tinh Ngữ lúc này mới để ý phía sau họ là xe ngựa chở hành lý, không nói thêm nữa, Cố Tu nói: “Chúng ta đi trước, đến biệt uyển thì gặp nhau”
Cố Trạm đáp ứng.
Cố Tu lựa chọn cưỡi ngựa cùng Thẩm Tinh Ngữ, hôm nay lập hạ, trời nóng hơn, cưỡi ngựa đi nhanh hơn, đi đường còn nhìn được hết phong cảnh, dương liễu xanh biếc, hai bên đường hoa dại nở đầy, cỏ xanh mềm mại.
Tuy chưa tới giờ tranh tài nhưng hàng trăm người đã tụ tập, bên bờ sông cũng có không ít gian hàng bán nước gừng quế, ô mai chua, trà xanh, hạt dẻ nướng, bánh bông lan, bánh nướng, trứng vịt… các loại đủ cả.
Các tuyển thủ tranh tài đua thuyền xoa tay, đang chuẩn bị thân thủ tốt nhất cho cuộc thi.
Cố Tu mang Thẩm Tinh Ngữ chạy hết một vòng, mặc dù nàng đã ăn no ở nhà, nhưng thấy các loại nước đủ màu sắc thì vẫn muốn thử, ở chuyện này Cố Tu luôn chiều theo nàng, thích mua gì liền mua.
Sau đó nàng vào biệt viện giành riêng cho hoàng gia, vị trí cao, ngắm cảnh rất tuyệt, không sợ bị mặt trời chiếu vào mặt, cũng không sợ bị chen lấn, rất mát mẻ và thoải mái.
Thẩm Tinh Ngữ vừa phe phẩy quạt vừa thưởng thức mấy món đồ uống, Thịnh Như Nguyệt đến sau, một lúc sau Lục Thanh Chi và Cố Trạm cũng tới, tập trung một chỗ lại càng náo nhiệt.
Không chỉ bách tính tham gia trò vui, hoàng đế cũng thích.
Đến giữa trưa, hoàng đế cùng một số đại thần đến xem, đương nhiên không đi bộ bên bờ sông mà cũng ngồi trên lầu các hoàng gia.
Thái tử cùng mấy vị hoàng thân quốc thích tụ tập thành một đội Thiên gia vệ cùng thi đua thuyền. Không có gì lạ khi ở vòng thứ nhất, đội của mấy vị tướng lĩnh cấm quân giành chiến thắng.
Qua mấy hiệp, không kể mấy trận ở giữa, cuối cùng, Cửu hoàng tử cùng mấy vị tướng lĩnh lập thành một đội đã chiến thắng đội của Thái tử, giành hạng nhất.
Lão hoàng đế vui mừng, ban thưởng cho Cửu hoàng tử, Thái tử vẻ mặt không được tốt lắm.
Cuộc đua thuyền rồng kết thúc, Thẩm Tinh Ngữ chậm rãi đứng dậy: “Hay chúng ta cũng đi Vân Yên tự thắp hương? Nghe nói cầu nguyện ở đây rất linh nghiệm”
Cố Tu vừa trả lời thì Viên Tâm vội vã đi tới, rỉ tai Cố Tu mấy câu.
“Nàng đi cùng nhị đệ đi, ta có việc gấp phải xử lý”
Hắn có thể đi cùng nàng hơn nửa ngày, Thẩm Tinh Ngữ đã thoả mãn: “Chàng cứ đi đi, ta không sao”
Ba người chậm rãi đi đến Vân Yên tự, dưới chân núi, Cố Trạm tìm phu kiệu nâng Lục Thanh Chi đi lên, còn mình thì đi bên cạnh, nắm tay nàng.
Thẩm Tinh Ngữ vẫn còn ám ảnh lần ba quỳ chín lạy 3 ngàn bậc thang lần trước, cũng tìm một phu kiệu để khiêng lên.
“Tẩu tử, bồ tát nơi này đặc biệt linh nghiệm, ta cầu nhân duyên, cầu hài tử đều ở đây, được hết cả, người cũng cầu đi, sinh một đại nhi tử mập mạp”, Lục Thanh Chi ghé tai thì thầm.
Thẩm Tinh Ngữ liếc cái bụng phẳng lì của mình, trước khi thủ tang, nàng đã uống thuốc hai tháng, sinh hoạt đều đặn với Cố Tu mà không thấy bất kỳ động tĩnh nào, trong lòng cũng thấy lo âu.
“Vậy để ta cầu”
Thẩm Tinh Ngữ quỳ trên bồ đoàn, thành kính cầu nguyện, ống xăm kêu lúc lắc hồi lâu, rốt cuộc cũng rơi ra một thanh.
Thẩm Tinh Ngữ cầm thẻ, có chút thấp thỏm đi về phía hoà thượng giải xăm: “Sư phó, phiền ngài giải tấm thẻ này giúp ta”
Hoà thượng nhận thẻ xăm của Thẩm Tinh Ngữ, gương mặt vốn ôn hoà bỗng nghiêm lại: “Thẻ của thí chủ, là điềm đại hung…” 
Chương trước Chương tiếp
Loading...