Sau Khi Ta Giả Chết, Phu Quân Hối Hận Rồi
Chương 3
"Nói, ngươi lấy cái này từ đâu?"
Thẩm Tinh Ngữ bị đánh thức bởi một tiếng quát sắc bén, đôi mắt mơ hồ dần có tinh lực, làn gió mùa thu tràn qua khung cửa, nàng vừa ngất xỉu đi.
Giọng Cố Tu truyền đến: “Đưa đến điền trang”
Trong lòng Thẩm Tinh Ngữ có dự cảm xấu, từ trên giường lao xuống quên cả đi giày chạy ra ngoài, thấy A Điều đang bị bà tử kéo đi, không kêu được tiếng nào, trên mặt đầy nước mắt, ngón tay run rẩy làm dấu.
Thẩm Tinh Ngữ nhào qua, dùng sức kéo tay mama đang túm vai A Điều ra: “Các ngươi đang làm gì?”
Tẩm y nguyệt bạch trên người nàng còn lộn xộn, mái tóc dài bù xù, gót chân trắng hồng trên nền gạch hoa văn xanh rất mắt mắt.
“Phu nhân”
Thanh âm này không nhẹ không nặng, Thẩm Tinh Ngữ bị tiếng gọi này làm cho cứng đờ, quay người nhìn Cố Tu đang ngồi trên ghế, hai cánh tay thon dài gác trên tay ghế, cao quý như trầm như ngọc.
Thẩm Tinh Ngữ bình tĩnh lại, đi nhanh tới: “Gia, không biết A Điều phạm phải điều gì?”
Cố Tu liếc mắt, Đan Quế hiểu ý tiến lên hai bước, nói: “Phu nhân, A Điều tự ý lén lút mua thuốc từ đám lang thang không rõ nguồn gốc, may mà không phải độc dược, nàng ta làm trái quy củ của phủ Quốc công, thế tử gia đã khai ân, chỉ điều nàng ta đi điền trang”
Mình đau đến té xỉu là có liên quan đến cái lọ thuốc kia à?
Không để ý đến lọ thuốc đó nữa, Thẩm Tinh Ngữ căng thẳng. A Điều vốn không thể nói, vốn là thiếu nữ đơn thuần, thể chất yếu ớt, nếu bị đưa đi điền trang không biết sẽ bị hành hạ thành cái dạng gì.
“Gia, A Điều lớn lên từ nhỏ với ta, là một đứa nhỏ thiện lương đơn giản, tuyệt đối không bao giờ hại ta, càng không có động cơ để hãm hại ta, chẳng qua bị người ta lừa gạt, có thể bỏ qua cho nàng được không?”
Trong mắt nàng là sự hoảng loạn, dường như người bị đuổi đi kia không phải là tỳ nữ mà là người thân trọng yếu của nàng. Cố Tu có chút nhíu mày, vô cớ có cảm giác khô nóng nhưng nhanh chóng tan đi, hắn vẫy tay, Đan Quế hiểu ý dẫn người lui xuống, bà tử vai u thịt bắp kia trực tiếp dẫn A Điều đi.
Không ai để ý đến Thẩm Tinh Ngữ nàng là phu nhân chính thất.
Thẩm Tinh Ngữ không buông được A Điều, Đan Quế ngăn nàng lại: “Hôm nay là ngày đầu tân hôn của thiếu phu nhân, thiếu phu nhân đừng làm khó nô tỳ, bây giờ chưa đến lúc, phải đưa A Điều cô nương ra ngoài, ít nhất là đến giờ Dần”
Thẩm Tinh Ngữ bừng tỉnh, bình tĩnh lại, không nên chọc giận Cố Tu, nếu không không thể giữ được A Điều.
“Để ta nói với A Điều vài câu”
Đan Quế phân phó cho bà tử, A Điều được đặt xuống. Mặc dù bị câm nhưng thính giác của A Điều không bị ảnh hưởng, Thẩm Tinh Ngữ vẫn làm thủ ngữ với nàng: “Đừng lo, ta sẽ không để ngươi một mình đi điền trang”
A Điều ra dấu tay hỏi: “Người có bị đau không?”
A Điều của nàng, chỉ có A Điều là đối xử với nàng tốt nhất trên đời này.
Trong lòng Thẩm Tinh Ngữ đau xót, cơ hồ muốn khóc: “Hết đau rồi”
A Điều lại cười, ra dấu tay: “Đừng chọc giận công tử, là ta ngu, hại người bị thương. Không nên chọc giận công tử, ta đi điền trang cũng có thể tự chăm sóc bản thân được”
Lúc này nàng không giãy dụa nữa, ngoan ngoãn đi theo bà tử, quay đầu đi ba bước ra đại sảnh, nha hoàn trong phòng, bao gồm cả Đan Quế cũng đều lùi ra hết, chỉ còn lại Thẩm Tinh Ngữ và Cố Tu.
“Gia, có thể thả A Điều ra được không? Nàng ta chỉ là một nữ tử yếu đuối, lại không thể nói, dễ bị người khác khi dễ”
“Người hầu Cố gia đều được dạy dỗ từ nhỏ, sẽ không khi dễ người câm, Đan Quế là người hầu lâu năm, làm việc lưu loát nhanh nhẹn, những nha hoàn trong phòng nàng đều có thể yên tâm sử dụng”
Hắn thảnh thơi tựa vào lưng ghế, ngón tay thản nhiên xoa lên chiếc nhẫn phỉ thuý xanh biếc, là kiểu ngồi thoải mái nhưng Thẩm Tinh Ngữ lại cảm thấy bị áp lực vô cớ.
Là ra lệnh, ý bảo nàng đừng nhúng tay vào chuyện này nữa.
Nhưng làm sao nàng có thể nhẫn tâm để A Điều đơn độc đến điền trang được chứ.
Nàng nhắm mắt, ngồi xuống bên chân hắn, nắm ống tay áo hắn, làm bộ đáng thương, giọng nói mang điệu cầu xin: “A Điều lớn lên từ nhỏ cùng ta, tình như tỷ muội, ta không muốn phải xa nàng, ta đảm bảo sau này sẽ không bao giờ có chuyện như vậy xảy ra nữa”
Cố Tu dùng hai ngón tay nâng cằm nàng lên: “Nàng có nhớ đến thân phận của mình không?”
Mắt Thẩm Tinh Ngữ khẽ run lên, nhất thời chưa hiểu được ý tứ của hắn. Hắn dường như bất mãn với sự ngơ ngác của nàng, nâng cằm nàng lên: “Hôm nay nàng là Cố Thẩm thị, là thế tử phi của phủ Trấn Quốc công, mỗi một lời nói, hành động đều là thể diện của phủ Trấn Quốc công, không thể bị ảnh hưởng.
“Tình nghĩa là tình nghĩa, công việc là công việc, quản lý người làm tự có nguyên tắc, trong phủ có phủ y riêng, A Điều tự mình ra ngoài mua thuốc của bọn lang thang chính là lỗi của nó, làm sai thì phải bị phạt.
“Huống chi ngu đần như vậy không đủ tư cách làm thị tỳ của nàng, không biết chừng ngày nào đó nàng còn bị loại người đó lừa gạt xuống hố, bên người thiếu phu nhân phủ Trấn Quốc công không lưu những kẻ vô dụng”
Con mắt hắn lạnh lùng, thể hiện rõ sự không kiên nhẫn.
Hắn không kiên nhẫn cái loại cầu xin tha thứ này, lại càng không vui khi có kẻ làm loạn.
Cả đêm vuốt ve thân mật lại tựa như trăng trong nước, chỉ cần một viên sỏi, ánh trăng vỡ tan.
Nàng không biết phải làm thế nào để cho hắn hiểu, phủ y cùng hạ nhân không phải cứ gọi là tới, thường thường gã sai vặt và nha hoàn khi được gọi, phải nửa ngày mới thấy mặt, trước đây có lúc các nàng nóng đầu chóng mặt, gọi đại phu bên ngoài còn nhanh hơn.
Buộc phải tách rời A Điều, cầu xin cũng không được, Thẩm Tinh Ngữ cắn chặt răng, nước mắt rơi không ngớt.
Nước mắt mỹ nhân có thể làm mềm lòng nam tử nhưng không đổi được sự thương hại của hắn.
Cố Tu là đi ra từ biển máu, nếu chỉ cần mấy giọt nước mắt có thể lay động cảm xúc của hắn thì hắn đã sớm biến thành đống xương trắng từ lâu rồi.
Hắn không phải dạng tâm tư dỗ dành nữ nhân, có thể giải thích công việc với nàng đã là phá lệ lắm lắm rồi, mắt hắn càng lạnh hơn: “Nàng oán giận ta?”
Cố Tu từ trước đến giờ luôn tỉnh táo lãnh đạm, quanh năm bình tĩnh không gợn sóng, hắn không ý thức được, chỉ mấy giọt nước mắt của Thẩm Tinh Ngữ đã vô tình khơi dậy một tia giận giữ không kiên nhẫn.
Chỉ khi có người để ý, có người chiều chuộng, có người yêu thương, mới có tư cách oán giận, nếu không cho dù khóc đến chết cũng chỉ là đống xương trắng ven đường, chỉ là “người chết trong ngõ” qua lời tán gẫu của kẻ qua đường mà thôi.
Thẩm Tinh Ngữ thật lòng không trách cứ.
Cố Tu còn chịu thực hiện hôn ước, cưới nàng làm chính thê, nàng đã vô cùng cảm kích.
Nàng lắc đầu: “Thiếp biết gia nói đúng, chỉ có điều nghĩ đến việc phải xa A Điều, trong lòng thiếp khổ sở”
“Không còn sớm nữa, lát còn phải dâng trà, nàng nghỉ chút đi”, giọng Cố Tu rất nhạt, ai cũng nghe ra sự lạnh lùng trong đó.
Thẩm Tinh Ngữ thấy hắn muốn đi ra ngoài, nếu hắn đi, A Điều thật sự phải đến điền trang nên vội vàng đuổi theo: “Thế tử không nghỉ ngơi chút sao?”
“Nàng quá ồn”, hắn ghét nhất khóc lóc sướt mướt.
Thẩm Tinh Ngữ giang hai tay ôm hắn từ phía sau, thân thể mềm mại dán lên, khịt mũi: “Gia, là ta không hiểu chuyện, ta sẽ không khóc, chàng đừng đi được không?”
Giọng nàng có chút kiềm chế, còn có dư âm của tiếng khóc nhưng cố kìm lại, cơ thể mềm mại yểu điệu như không có xương ôm từ phía sau, dán chặt lên người hắn không có kẽ hở.
Chính là ý cầu hoà.
Không có nam nhân nào lại không thích nữ tử nhu thuận.
Cố Tu dừng bước, nhưng cũng không có thêm động tác nào.
Cánh tay thon dài trắng nõn ôm lấy eo hắn, vòng qua trước mặt hắn, khẩn khoản cầu xin: "Gia, đừng giận ta, ta sẽ kiềm chế, sẽ không khóc".
Bởi vì vừa khóc xong, giọng nàng có chút khàn, hơi thở như nghẹn lại, mắt ngấn nước, hốc mắt đỏ bừng trông như một con mèo nhỏ đáng thương.
Cố Tu một tay luồn qua bắp chân, một tay kéo người lại, bế nàng lên đi vào phòng trong.
Giường lún xuống, hắn để nàng ngồi trong lòng, một tay theo tẩm y tuột xuống: “Đã đỡ hơn chưa?”
Thẩm Tinh Ngữ duỗi thẳng ngón chân: “Không đau nữa”
Cố Tu nghiêng người, từ trong ngăn kéo lấy ra một chiếc bình màu trắng, đổ thuốc lên ngón tay rồi bôi vào chỗ đó, một cảm giác khoan khoái mát lạnh nhẹ nhàng kéo đến.
Nàng vươn người lên, thì thầm vào tai hắn: “Đa tạ gia”
Hai chân nàng bắt chéo nhau, khép kín lại, ngón tay hắn thật lâu vẫn không rời đi, thuốc cũng đã hết tác dụng.
“Đây là đang mời gọi ta sao”
Nói những lời đáng xấu hổ như vậy, mặt mũi hắn vẫn không hề gợn sóng, giọng buông tuồng, nếu không phải chính tai Thẩm Tinh Ngữ nghe thấy thì đã tưởng là hắn đang xử lý công vụ.
Thẩm Tinh Ngữ không có định lực như vậy, cũng không hiểu tại sao nam nhân vừa lạnh lùng bức người như thế, đã lập tức nổi lên hứng thú.
Bình thường thì sẽ không chịu, nhưng nghĩ đến A Điều… giống như có thêm một cơ hội.
Thật ra thì còn một chút đau, nhưng có lẽ do có mục đích, nàng phối hợp một cách hoàn mỹ, phong tình có chút dè dặt nhưng cũng cong người phối hợp với hắn, khẽ ngâm nga rên rỉ làm cho người ta xấu hổ, đến lúc cao trào, Thẩm Tinh Ngữ ôm lấy vòng eo thon gọn, nói: “Gia, ta muốn đưa một ít đồ dùng hàng ngày cho A Điều, có thể gặp nàng một lần được không?”
Lúc nam nhân hưng phấn là thời điểm tốt nhất, Cố Tu nhàn nhạt không nói gì, chỉ “ừ” một tiếng, bỗng nhiên nói một câu: “Nàng cùng tỳ nữ của mình có mấy phần giống nhau”
“Có lẽ là vì chúng ta lớn lên từ bé với nhau”
Lần này Cố Tu có thể tuỳ tiện đáp ứng yêu cầu, nàng có chút bất ngờ, cụp mắt xuống, nghiêm túc phối hợp cùng kẻ đang ra sức cày cấy kia, vào thời khắc đó, thần sắc của hắn vẫn cao quý thanh khiết như cũ, chỉ có hầu kết lộ ra một tia ham muốn mà hắn không khống chế được.
Nàng không khỏi thắc mắc, liệu một nam nhân như hắn có khi nào yêu một nữ tử nào không?
Mây mưa kết thúc, cũng đến giờ thỉnh an.
Đan Quế mang tỳ nữ vào thu dọn, tất cả đều có vẻ được huấn luyện nghiêm chỉnh, cúi thấp mi mắt, không làm cho Thẩm Tinh Ngữ cảm thấy lúng túng.
Nha hoàn bưng đến một chiếc áo choàng màu đen, Đan Quế hầu hạ Cố Tu rửa mặt xong, theo thói quen đưa tay cầm áo choàng nhưng không thấy.
Ngước mắt lên, áo choàng đã ở trong tay Thẩm Tinh Ngữ, nàng nói: “Hôm nay để ta phục vụ tướng công thay y phục, lát nữa kính trà xong ta muốn gặp A Điều, đưa cho nàng chút bạc phòng thân, ngươi phân phó mama đi gọi nàng, dù sao cũng là chủ tớ, ta phải có lời với nàng ta”
Nàng mang khí thế của chủ mẫu sai bảo Đan Quế, vẻ mặt vân đạm phong khinh, thật ra ngón tay đang run rẩy bên trong ống tay áo.
Liếc mắt theo cái nhìn của Đan Quế về phía Cố Tu, may mắn, hắn vẫn chắp tay sau lưng, không lên tiếng.
Đây là ý ngầm cho phép.
“Vậy để nô tỳ đi làm”
Đan Quế lui ra ngoài, Thẩm Tinh Ngữ trong lòng thở ra một hơi, bây giờ nàng có thêm hai canh giờ, có cơ hội giữ lại A Điều.
Nàng giơ áo choàng đến trước mặt Cố Tu: “Gia, thiếp thay trang phục cho chàng được không?”
Nàng có một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, một vẻ đẹp tuyệt trần mà mọi nữ tử đều mơ ước. Dù đứng yên, nàng cũng giống như đoá sơn trà ngậm sương, khiến người ta cảm thấy thư thái và hạnh phúc, huống chi chỉ cần yêu kiều cười một tiếng, có thể trực tiếp gợi lên bản năng nguyên thủy nhất của nam nhân.
Lại còn vừa mới thân mật xong, nếu là nam nhân bình thường sẽ bay hết hồn phách, nhưng Cố Tu chỉ nhàn nhạt nhắm mi mắt, giang hai tay.
Cho phép nàng phục vụ thay đồ, nhưng không nhìn nàng lấy một cái, giống như kiểu cho phép người ta đến gần, lấy lòng hắn, nhưng lại vạch rõ một ranh giới sắc nét: Hắn là người cầm trịch, vui hay buồn, xa hay gần đều do hắn quyết định.
Nếu là nữ tử thế gia cao ngạo, hẳn sẽ bật khóc tại chỗ.
Thẩm Tinh Ngữ tiến lên một bước, lồng chiếc áo qua những ngón tay đang giang ra, khép vạt áo lại, cài khuy dưới nách.
Người đàn ông đang nhắm mắt kia có ngũ quan tinh xảo, là kiểu tướng mạo mà nữ tử dễ chết chìm đắm cảm mến nhất, chẳng qua trên người Cố Tu có khí thế bức bách mạnh mẽ, dễ khiến người khác cảm thấy bị khinh thường. Dáng người thật cao, cơ bắp săn chắc, cẩm bào màu đen thêu những đám tường vân được cắt may riêng ôm sát cơ thể, càng lộ ra vòng eo săn chắc và đôi chân dài thẳng tắp.
Cuối cùng là thắt đai, loại này co giãn khiến Thẩm Tinh Ngữ khá chật vật, Cố Tu từ từ mở mắt, đôi mắt dần dần sáng rực sắc bén, dải ánh sáng qua khe cửa sổ chiếu vào bên trong, nàng đứng giữa vầng sáng đó, đôi mắt hơi cúi xuống, trên môi nở nụ cười dịu dàng, ngón tay trắng nõn đang buộc đai lưng cho hắn, mùi hoa sơn trà bay vào mũi, là mùi thơm thanh khiết sảng khoái của cỏ cây.
Cố Tu không để ý đến cảnh này, về sau trong khoảng thời gian xa cách, những hình ảnh này lại như dao khắc trong đầu hắn, mỗi sáng sớm, mỗi đêm muộn lại hiện lên trong đầu hắn, hắn có thể đếm được tỉ mỉ bao nhiêu sợi lông mi trên mắt nàng.
“Gia, được rồi”, Thẩm Tinh Ngữ dịu dàng.
Ánh mắt thờ ơ của Cố Tu quét qua nàng, thanh âm không nhanh không chậm: “Không còn sớm nữa, nàng trang điểm đi”
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng lãnh đạm vang lên như ra lệnh.
Ngày đầu tân hôn của thế tử phi, tin tỳ nữ hồi môn duy nhất bị thế tử đuổi đến điền trang nhanh chóng lan truyền trong đám nô tỳ, sau đó các chủ tử trong phủ Trấn Quốc công đều biết.
Cố Tân Ninh che mặt cười đến đau bụng: "Ta nói rồi, ca ca sẽ không thích nàng ta."
Thẩm Tinh Ngữ bị đánh thức bởi một tiếng quát sắc bén, đôi mắt mơ hồ dần có tinh lực, làn gió mùa thu tràn qua khung cửa, nàng vừa ngất xỉu đi.
Giọng Cố Tu truyền đến: “Đưa đến điền trang”
Trong lòng Thẩm Tinh Ngữ có dự cảm xấu, từ trên giường lao xuống quên cả đi giày chạy ra ngoài, thấy A Điều đang bị bà tử kéo đi, không kêu được tiếng nào, trên mặt đầy nước mắt, ngón tay run rẩy làm dấu.
Thẩm Tinh Ngữ nhào qua, dùng sức kéo tay mama đang túm vai A Điều ra: “Các ngươi đang làm gì?”
Tẩm y nguyệt bạch trên người nàng còn lộn xộn, mái tóc dài bù xù, gót chân trắng hồng trên nền gạch hoa văn xanh rất mắt mắt.
“Phu nhân”
Thanh âm này không nhẹ không nặng, Thẩm Tinh Ngữ bị tiếng gọi này làm cho cứng đờ, quay người nhìn Cố Tu đang ngồi trên ghế, hai cánh tay thon dài gác trên tay ghế, cao quý như trầm như ngọc.
Thẩm Tinh Ngữ bình tĩnh lại, đi nhanh tới: “Gia, không biết A Điều phạm phải điều gì?”
Cố Tu liếc mắt, Đan Quế hiểu ý tiến lên hai bước, nói: “Phu nhân, A Điều tự ý lén lút mua thuốc từ đám lang thang không rõ nguồn gốc, may mà không phải độc dược, nàng ta làm trái quy củ của phủ Quốc công, thế tử gia đã khai ân, chỉ điều nàng ta đi điền trang”
Mình đau đến té xỉu là có liên quan đến cái lọ thuốc kia à?
Không để ý đến lọ thuốc đó nữa, Thẩm Tinh Ngữ căng thẳng. A Điều vốn không thể nói, vốn là thiếu nữ đơn thuần, thể chất yếu ớt, nếu bị đưa đi điền trang không biết sẽ bị hành hạ thành cái dạng gì.
“Gia, A Điều lớn lên từ nhỏ với ta, là một đứa nhỏ thiện lương đơn giản, tuyệt đối không bao giờ hại ta, càng không có động cơ để hãm hại ta, chẳng qua bị người ta lừa gạt, có thể bỏ qua cho nàng được không?”
Trong mắt nàng là sự hoảng loạn, dường như người bị đuổi đi kia không phải là tỳ nữ mà là người thân trọng yếu của nàng. Cố Tu có chút nhíu mày, vô cớ có cảm giác khô nóng nhưng nhanh chóng tan đi, hắn vẫy tay, Đan Quế hiểu ý dẫn người lui xuống, bà tử vai u thịt bắp kia trực tiếp dẫn A Điều đi.
Không ai để ý đến Thẩm Tinh Ngữ nàng là phu nhân chính thất.
Thẩm Tinh Ngữ không buông được A Điều, Đan Quế ngăn nàng lại: “Hôm nay là ngày đầu tân hôn của thiếu phu nhân, thiếu phu nhân đừng làm khó nô tỳ, bây giờ chưa đến lúc, phải đưa A Điều cô nương ra ngoài, ít nhất là đến giờ Dần”
Thẩm Tinh Ngữ bừng tỉnh, bình tĩnh lại, không nên chọc giận Cố Tu, nếu không không thể giữ được A Điều.
“Để ta nói với A Điều vài câu”
Đan Quế phân phó cho bà tử, A Điều được đặt xuống. Mặc dù bị câm nhưng thính giác của A Điều không bị ảnh hưởng, Thẩm Tinh Ngữ vẫn làm thủ ngữ với nàng: “Đừng lo, ta sẽ không để ngươi một mình đi điền trang”
A Điều ra dấu tay hỏi: “Người có bị đau không?”
A Điều của nàng, chỉ có A Điều là đối xử với nàng tốt nhất trên đời này.
Trong lòng Thẩm Tinh Ngữ đau xót, cơ hồ muốn khóc: “Hết đau rồi”
A Điều lại cười, ra dấu tay: “Đừng chọc giận công tử, là ta ngu, hại người bị thương. Không nên chọc giận công tử, ta đi điền trang cũng có thể tự chăm sóc bản thân được”
Lúc này nàng không giãy dụa nữa, ngoan ngoãn đi theo bà tử, quay đầu đi ba bước ra đại sảnh, nha hoàn trong phòng, bao gồm cả Đan Quế cũng đều lùi ra hết, chỉ còn lại Thẩm Tinh Ngữ và Cố Tu.
“Gia, có thể thả A Điều ra được không? Nàng ta chỉ là một nữ tử yếu đuối, lại không thể nói, dễ bị người khác khi dễ”
“Người hầu Cố gia đều được dạy dỗ từ nhỏ, sẽ không khi dễ người câm, Đan Quế là người hầu lâu năm, làm việc lưu loát nhanh nhẹn, những nha hoàn trong phòng nàng đều có thể yên tâm sử dụng”
Hắn thảnh thơi tựa vào lưng ghế, ngón tay thản nhiên xoa lên chiếc nhẫn phỉ thuý xanh biếc, là kiểu ngồi thoải mái nhưng Thẩm Tinh Ngữ lại cảm thấy bị áp lực vô cớ.
Là ra lệnh, ý bảo nàng đừng nhúng tay vào chuyện này nữa.
Nhưng làm sao nàng có thể nhẫn tâm để A Điều đơn độc đến điền trang được chứ.
Nàng nhắm mắt, ngồi xuống bên chân hắn, nắm ống tay áo hắn, làm bộ đáng thương, giọng nói mang điệu cầu xin: “A Điều lớn lên từ nhỏ cùng ta, tình như tỷ muội, ta không muốn phải xa nàng, ta đảm bảo sau này sẽ không bao giờ có chuyện như vậy xảy ra nữa”
Cố Tu dùng hai ngón tay nâng cằm nàng lên: “Nàng có nhớ đến thân phận của mình không?”
Mắt Thẩm Tinh Ngữ khẽ run lên, nhất thời chưa hiểu được ý tứ của hắn. Hắn dường như bất mãn với sự ngơ ngác của nàng, nâng cằm nàng lên: “Hôm nay nàng là Cố Thẩm thị, là thế tử phi của phủ Trấn Quốc công, mỗi một lời nói, hành động đều là thể diện của phủ Trấn Quốc công, không thể bị ảnh hưởng.
“Tình nghĩa là tình nghĩa, công việc là công việc, quản lý người làm tự có nguyên tắc, trong phủ có phủ y riêng, A Điều tự mình ra ngoài mua thuốc của bọn lang thang chính là lỗi của nó, làm sai thì phải bị phạt.
“Huống chi ngu đần như vậy không đủ tư cách làm thị tỳ của nàng, không biết chừng ngày nào đó nàng còn bị loại người đó lừa gạt xuống hố, bên người thiếu phu nhân phủ Trấn Quốc công không lưu những kẻ vô dụng”
Con mắt hắn lạnh lùng, thể hiện rõ sự không kiên nhẫn.
Hắn không kiên nhẫn cái loại cầu xin tha thứ này, lại càng không vui khi có kẻ làm loạn.
Cả đêm vuốt ve thân mật lại tựa như trăng trong nước, chỉ cần một viên sỏi, ánh trăng vỡ tan.
Nàng không biết phải làm thế nào để cho hắn hiểu, phủ y cùng hạ nhân không phải cứ gọi là tới, thường thường gã sai vặt và nha hoàn khi được gọi, phải nửa ngày mới thấy mặt, trước đây có lúc các nàng nóng đầu chóng mặt, gọi đại phu bên ngoài còn nhanh hơn.
Buộc phải tách rời A Điều, cầu xin cũng không được, Thẩm Tinh Ngữ cắn chặt răng, nước mắt rơi không ngớt.
Nước mắt mỹ nhân có thể làm mềm lòng nam tử nhưng không đổi được sự thương hại của hắn.
Cố Tu là đi ra từ biển máu, nếu chỉ cần mấy giọt nước mắt có thể lay động cảm xúc của hắn thì hắn đã sớm biến thành đống xương trắng từ lâu rồi.
Hắn không phải dạng tâm tư dỗ dành nữ nhân, có thể giải thích công việc với nàng đã là phá lệ lắm lắm rồi, mắt hắn càng lạnh hơn: “Nàng oán giận ta?”
Cố Tu từ trước đến giờ luôn tỉnh táo lãnh đạm, quanh năm bình tĩnh không gợn sóng, hắn không ý thức được, chỉ mấy giọt nước mắt của Thẩm Tinh Ngữ đã vô tình khơi dậy một tia giận giữ không kiên nhẫn.
Chỉ khi có người để ý, có người chiều chuộng, có người yêu thương, mới có tư cách oán giận, nếu không cho dù khóc đến chết cũng chỉ là đống xương trắng ven đường, chỉ là “người chết trong ngõ” qua lời tán gẫu của kẻ qua đường mà thôi.
Thẩm Tinh Ngữ thật lòng không trách cứ.
Cố Tu còn chịu thực hiện hôn ước, cưới nàng làm chính thê, nàng đã vô cùng cảm kích.
Nàng lắc đầu: “Thiếp biết gia nói đúng, chỉ có điều nghĩ đến việc phải xa A Điều, trong lòng thiếp khổ sở”
“Không còn sớm nữa, lát còn phải dâng trà, nàng nghỉ chút đi”, giọng Cố Tu rất nhạt, ai cũng nghe ra sự lạnh lùng trong đó.
Thẩm Tinh Ngữ thấy hắn muốn đi ra ngoài, nếu hắn đi, A Điều thật sự phải đến điền trang nên vội vàng đuổi theo: “Thế tử không nghỉ ngơi chút sao?”
“Nàng quá ồn”, hắn ghét nhất khóc lóc sướt mướt.
Thẩm Tinh Ngữ giang hai tay ôm hắn từ phía sau, thân thể mềm mại dán lên, khịt mũi: “Gia, là ta không hiểu chuyện, ta sẽ không khóc, chàng đừng đi được không?”
Giọng nàng có chút kiềm chế, còn có dư âm của tiếng khóc nhưng cố kìm lại, cơ thể mềm mại yểu điệu như không có xương ôm từ phía sau, dán chặt lên người hắn không có kẽ hở.
Chính là ý cầu hoà.
Không có nam nhân nào lại không thích nữ tử nhu thuận.
Cố Tu dừng bước, nhưng cũng không có thêm động tác nào.
Cánh tay thon dài trắng nõn ôm lấy eo hắn, vòng qua trước mặt hắn, khẩn khoản cầu xin: "Gia, đừng giận ta, ta sẽ kiềm chế, sẽ không khóc".
Bởi vì vừa khóc xong, giọng nàng có chút khàn, hơi thở như nghẹn lại, mắt ngấn nước, hốc mắt đỏ bừng trông như một con mèo nhỏ đáng thương.
Cố Tu một tay luồn qua bắp chân, một tay kéo người lại, bế nàng lên đi vào phòng trong.
Giường lún xuống, hắn để nàng ngồi trong lòng, một tay theo tẩm y tuột xuống: “Đã đỡ hơn chưa?”
Thẩm Tinh Ngữ duỗi thẳng ngón chân: “Không đau nữa”
Cố Tu nghiêng người, từ trong ngăn kéo lấy ra một chiếc bình màu trắng, đổ thuốc lên ngón tay rồi bôi vào chỗ đó, một cảm giác khoan khoái mát lạnh nhẹ nhàng kéo đến.
Nàng vươn người lên, thì thầm vào tai hắn: “Đa tạ gia”
Hai chân nàng bắt chéo nhau, khép kín lại, ngón tay hắn thật lâu vẫn không rời đi, thuốc cũng đã hết tác dụng.
“Đây là đang mời gọi ta sao”
Nói những lời đáng xấu hổ như vậy, mặt mũi hắn vẫn không hề gợn sóng, giọng buông tuồng, nếu không phải chính tai Thẩm Tinh Ngữ nghe thấy thì đã tưởng là hắn đang xử lý công vụ.
Thẩm Tinh Ngữ không có định lực như vậy, cũng không hiểu tại sao nam nhân vừa lạnh lùng bức người như thế, đã lập tức nổi lên hứng thú.
Bình thường thì sẽ không chịu, nhưng nghĩ đến A Điều… giống như có thêm một cơ hội.
Thật ra thì còn một chút đau, nhưng có lẽ do có mục đích, nàng phối hợp một cách hoàn mỹ, phong tình có chút dè dặt nhưng cũng cong người phối hợp với hắn, khẽ ngâm nga rên rỉ làm cho người ta xấu hổ, đến lúc cao trào, Thẩm Tinh Ngữ ôm lấy vòng eo thon gọn, nói: “Gia, ta muốn đưa một ít đồ dùng hàng ngày cho A Điều, có thể gặp nàng một lần được không?”
Lúc nam nhân hưng phấn là thời điểm tốt nhất, Cố Tu nhàn nhạt không nói gì, chỉ “ừ” một tiếng, bỗng nhiên nói một câu: “Nàng cùng tỳ nữ của mình có mấy phần giống nhau”
“Có lẽ là vì chúng ta lớn lên từ bé với nhau”
Lần này Cố Tu có thể tuỳ tiện đáp ứng yêu cầu, nàng có chút bất ngờ, cụp mắt xuống, nghiêm túc phối hợp cùng kẻ đang ra sức cày cấy kia, vào thời khắc đó, thần sắc của hắn vẫn cao quý thanh khiết như cũ, chỉ có hầu kết lộ ra một tia ham muốn mà hắn không khống chế được.
Nàng không khỏi thắc mắc, liệu một nam nhân như hắn có khi nào yêu một nữ tử nào không?
Mây mưa kết thúc, cũng đến giờ thỉnh an.
Đan Quế mang tỳ nữ vào thu dọn, tất cả đều có vẻ được huấn luyện nghiêm chỉnh, cúi thấp mi mắt, không làm cho Thẩm Tinh Ngữ cảm thấy lúng túng.
Nha hoàn bưng đến một chiếc áo choàng màu đen, Đan Quế hầu hạ Cố Tu rửa mặt xong, theo thói quen đưa tay cầm áo choàng nhưng không thấy.
Ngước mắt lên, áo choàng đã ở trong tay Thẩm Tinh Ngữ, nàng nói: “Hôm nay để ta phục vụ tướng công thay y phục, lát nữa kính trà xong ta muốn gặp A Điều, đưa cho nàng chút bạc phòng thân, ngươi phân phó mama đi gọi nàng, dù sao cũng là chủ tớ, ta phải có lời với nàng ta”
Nàng mang khí thế của chủ mẫu sai bảo Đan Quế, vẻ mặt vân đạm phong khinh, thật ra ngón tay đang run rẩy bên trong ống tay áo.
Liếc mắt theo cái nhìn của Đan Quế về phía Cố Tu, may mắn, hắn vẫn chắp tay sau lưng, không lên tiếng.
Đây là ý ngầm cho phép.
“Vậy để nô tỳ đi làm”
Đan Quế lui ra ngoài, Thẩm Tinh Ngữ trong lòng thở ra một hơi, bây giờ nàng có thêm hai canh giờ, có cơ hội giữ lại A Điều.
Nàng giơ áo choàng đến trước mặt Cố Tu: “Gia, thiếp thay trang phục cho chàng được không?”
Nàng có một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, một vẻ đẹp tuyệt trần mà mọi nữ tử đều mơ ước. Dù đứng yên, nàng cũng giống như đoá sơn trà ngậm sương, khiến người ta cảm thấy thư thái và hạnh phúc, huống chi chỉ cần yêu kiều cười một tiếng, có thể trực tiếp gợi lên bản năng nguyên thủy nhất của nam nhân.
Lại còn vừa mới thân mật xong, nếu là nam nhân bình thường sẽ bay hết hồn phách, nhưng Cố Tu chỉ nhàn nhạt nhắm mi mắt, giang hai tay.
Cho phép nàng phục vụ thay đồ, nhưng không nhìn nàng lấy một cái, giống như kiểu cho phép người ta đến gần, lấy lòng hắn, nhưng lại vạch rõ một ranh giới sắc nét: Hắn là người cầm trịch, vui hay buồn, xa hay gần đều do hắn quyết định.
Nếu là nữ tử thế gia cao ngạo, hẳn sẽ bật khóc tại chỗ.
Thẩm Tinh Ngữ tiến lên một bước, lồng chiếc áo qua những ngón tay đang giang ra, khép vạt áo lại, cài khuy dưới nách.
Người đàn ông đang nhắm mắt kia có ngũ quan tinh xảo, là kiểu tướng mạo mà nữ tử dễ chết chìm đắm cảm mến nhất, chẳng qua trên người Cố Tu có khí thế bức bách mạnh mẽ, dễ khiến người khác cảm thấy bị khinh thường. Dáng người thật cao, cơ bắp săn chắc, cẩm bào màu đen thêu những đám tường vân được cắt may riêng ôm sát cơ thể, càng lộ ra vòng eo săn chắc và đôi chân dài thẳng tắp.
Cuối cùng là thắt đai, loại này co giãn khiến Thẩm Tinh Ngữ khá chật vật, Cố Tu từ từ mở mắt, đôi mắt dần dần sáng rực sắc bén, dải ánh sáng qua khe cửa sổ chiếu vào bên trong, nàng đứng giữa vầng sáng đó, đôi mắt hơi cúi xuống, trên môi nở nụ cười dịu dàng, ngón tay trắng nõn đang buộc đai lưng cho hắn, mùi hoa sơn trà bay vào mũi, là mùi thơm thanh khiết sảng khoái của cỏ cây.
Cố Tu không để ý đến cảnh này, về sau trong khoảng thời gian xa cách, những hình ảnh này lại như dao khắc trong đầu hắn, mỗi sáng sớm, mỗi đêm muộn lại hiện lên trong đầu hắn, hắn có thể đếm được tỉ mỉ bao nhiêu sợi lông mi trên mắt nàng.
“Gia, được rồi”, Thẩm Tinh Ngữ dịu dàng.
Ánh mắt thờ ơ của Cố Tu quét qua nàng, thanh âm không nhanh không chậm: “Không còn sớm nữa, nàng trang điểm đi”
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng lãnh đạm vang lên như ra lệnh.
Ngày đầu tân hôn của thế tử phi, tin tỳ nữ hồi môn duy nhất bị thế tử đuổi đến điền trang nhanh chóng lan truyền trong đám nô tỳ, sau đó các chủ tử trong phủ Trấn Quốc công đều biết.
Cố Tân Ninh che mặt cười đến đau bụng: "Ta nói rồi, ca ca sẽ không thích nàng ta."