Sau Khi Ta Giả Chết, Phu Quân Hối Hận Rồi
Chương 23
Có lẽ do lưng của tiểu thái giám này cũng trắng như nữ nhân nên Triệu Hạc không dám nhìn lâu, vì thế mới không phát hiện ra sự khác thường.
Hắn còn đang ngẩn ra, nam nhân mặc thường phục màu nâu đã bay tới đạp một cước, đá bay trường mâu trong tay hắn. Trường mâu theo lực bay ra, cắm một nửa vào tường, cán mâu lay động.
Triệu Hạc còn chưa kịp tỉnh lại đã bị đạp một cước, bắn vào bức tường phía sau, giày nam nhân đè nghiến trên ngực hắn.
Triệu Hạc phun ra hai ngụm máu tươi, không cam lòng gục ngã trên mặt đất, rõ ràng hắn làm mọi chuyện không chê vào đâu được, không thể bại lộ: “Quận chúa, vì sao lại đối xử với thuộc hạ như vậy?”
Quận chúa Ngọc Hoa cười nhạt: “Ngươi đừng có giả bộ!
“Ngươi cho là mình làm kín kẽ lắm phải không? Đáng tiếc, từ lúc ngươi thừa dịp chạy loạn vào phòng tắm, mỗi bước sau đó đều nằm trong dự liệu của Cố thế tử.
“Lần trước ngươi lợi dụng chức vụ, giả bộ mượn kế dâm tặc để xâm phạm ta có đúng hay không?”
Triệu Hạc còn muốn tranh cãi, Cố Tu vặn đầu hắn hướng ra bên ngoài: “Muốn nói dối thì phải cân nhắc đến bằng hữu tốt của ngươi”
Trong hành lang, Viên Tâm đè tên áo đen xuống, xé mặt nạ, không phải là thị vệ huynh trưởng của Triệu Hạc ở trong phủ sao?
Mặt Triệu Hạc ảm đạm, trong mắt đều là sợ hãi.
Túc vương cười nhạt: “Ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện cãi chày cãi cối, từ khi ta tiết lộ muốn gả con gái đi xa, cho đến lúc đến chùa Tĩnh An, hết thảy đều do Cố thế tử bố trí”
Quận chúa Ngọc Hoa vốn đã có hôn sự với cháu trai Chu Các trong triều, trước đó vài ngày bỗng nhiên bị đánh bất tỉnh, bị xâm phạm, hôn sự đành phải xoá bỏ. Túc vương nuốt không trôi cơn giận này, tìm Cố Tu, nhờ cậy hắn nhất định phải bắt bằng được tên dâm tặc đó. Cố Tu nói muốn đến trực tiếp xem hiện trường, kết luận không phải dâm tặc gây nên, là trong nội bộ có kẻ trong ứng ngoài hợp, đem phân tích toàn bộ động cơ cũng như suy nghĩ của kẻ gây án.
Kẻ này nếu thích Quận chúa, khẳng định không cam lòng đã mạo hiểm như vậy mà không có thành công, bèn đem tin tức Túc vương gả Quận chúa đến Tây bắc tung ra, kẻ này nhất định sẽ sốt ruột.
Có thủ đoạn gì đình đám nổi trội hơn là bọn chúng trực tiếp phá huỷ danh dự của Quận chúa một lần nữa?
Niệm An đường là cơ hội tốt nhất để xuống tay, có thích khách nên hắn hốt hoảng xông vào nhà tắm, nhìn thấy Quận chúa đang tắm, đương nhiên là hợp lý, không để lại dấu vết.
Vốn hôn sự đang trắc trở, lại xuất hiện một tên thị vệ thâm tình, dáng vóc tuấn mỹ, gặp đúng lúc nàng đang hoang mang, thêm một chút hảo cảm đã có từ trước, lúc này thừa dịp nhảy vào, tỷ lệ thành công quá lớn.
Triệu Hạc trợn to mắt, không nghĩ toàn bộ tâm tư của mình đã bị phơi bày.
Quận chúa Ngọc Hoa chỉ hận lúc đầu mình bị mù, không nhìn ra kẻ này có dã tâm lang sói, nhìn thấy hắn bị chà đạp đáng thương nên mang về, thăng làm thống lĩnh nội thị vệ, không ngờ lại tạo cơ hội cho hắn làm việc ác, một lần thiện tâm, cả đời nàng bị huỷ: “Ngươi là súc sinh lấy oán trả ơn”
Tổn thương cũng đã xảy ra, Túc vương đau lòng không thôi, nhưng cũng không biết phải làm thế nào, dù sao tên xấu xa độc ác cũng đã bị bắt, nếu không không biết còn những chuyện gì xảy ra.
Thiếu Cố Tu một đại nhân tình, Túc vương đích thân nhờ cậy, muốn Cố Tu cả đêm điều tra tất cả thị vệ của vương phủ, chỉ sợ vẫn còn đồng đảng của kẻ ác, nếu không thì không thể ngủ yên được!
Cố Tu bận bịu suốt đêm, trận sốt cao của Thẩm Tinh Ngữ cũng chưa hạ, chỉ còn mỗi một cách là đúng giờ cho nàng uống thuốc.
“Thiếu phu nhân sao rồi?”
A Điều không nói được, Lục Kiều đương nhiên phải trả lời: “Cơn sốt cao vẫn chưa hạ, ban đêm đã uống 2 lần thuốc, bây giờ phải uống thêm một lần nữa”
Người bệnh còn trắng nhợt nhạt hơn cả tuyết, nhìn như sắp hoà tan vào với tuyết.
“Ngươi đỡ nàng dậy”
Cố Tu bưng chén thuốc, A Điều đỡ nàng dựa vào vai.
Môi Thẩm Tinh Ngữ mím chặt, Cố Tu bóp cằm nàng, múc một thìa thuốc đút vào, Thẩm Tinh Ngữ vung tay lên đẩy ra, mi mắt cũng không mở, khóc hu hu tố cáo: “Không phải uống như vậy”
Cố Tu: “…”
Lục Kiều nuốt nước miếng một cái, chỉ chỉ viên kẹo đường trong tay A Điều: “Phải dùng kẹo dụ dỗ”
Khoé môi Cố Tu khẽ giật một cái, cằm bạnh lại, đưa thìa qua: “Uống”
“Không phải nói như vậy”, Thẩm Tinh Ngữ dựa vào vai A Điều, hức hức phản đối.
Lục Kiều: “Phải nói, tiểu Trân châu, uống thuốc rồi có thể ăn một viên kẹo nha”
Cố Tu: “…”
Liếc hai nha hoàn đang chăm chú nhìn mình, Cố Tu im lặng chớp mắt, bóp bóp trán, nói: “Uống thuốc xong có thể ăn kẹo”
“Phải thêm tiểu Trân châu”, Thẩm Tinh Ngữ lầm bầm.
Giọng Cố Tu trầm xuống: “Tiểu… Trân châu”
Thẩm Tinh Ngữ: “Còn nữa”
Hồi lâu hắn mới buông ra một câu: “Gì”
“Còn phải hát vịt bơi trong nước, lật thuyền nữa mà…”
Tịch mịch trong nháy mắt, chén thuốc bị đập xuống bàn, vang lên một tiếng giòn vang, nước thuốc màu đen bắn tung tóe khắp nơi: "Có muốn uống không?"
Cố Tu đứng dậy, thân thể mềm mại sau lưng lao về phía hắn: "... Đừng đi."
Giọng mềm mại ấm ức: “Ta sai rồi.”
Nàng khóc lên vẻ uỷ khuất: “Ta bệnh rồi, chàng không thể nhường ta sao?”
Hai chân bị tay nàng ôm chặt, cách lớp quần áo mỏng manh, nhiệt độ của nàng quả thật nóng doạ người.
Cố Tu: “Ta không đi, nàng buông ra”
Thẩm Tinh Ngữ đầu óc mơ mơ màng màng, phản ứng rất chậm, dựa vào trực giác mà nói chuyện với hắn: “Chàng sẽ không lừa gạt ta chứ, ta buông chàng ra, chàng lại đi thư phòng, bỏ mình ta lẻ loi ở chỗ này.
“Ta thật là khổ sở”
Bị bệnh khiến cho nàng bỏ đi sự kiêu ngạo, tuỳ ý ỷ lại, buộc chặt hắn:
“Ta không để cho chàng đi”
“Ta không đi”
Cố Tu xoa trán, cúi người, gỡ tay nàng ra rồi lại ngồi xuống, cầm chén thuốc lên:
“Há miệng, uống thuốc”
Thẩm Tinh Ngữ hé mắt, ngoan ngoãn há miệng.
Động tác của hắn lưu loát, liên tiếp xúc từng thìa đưa tới, không từ từ như A Điều hay Lục Kiều, Thẩm Tinh Ngữ uống không kịp thở, một chén thuốc đã cạn đến đáy, trong ruột nàng toàn là vị đắng.
Không biết phục vụ một chút nào.
Thẩm Tinh Ngữ lẩm bẩm, A Điều kịp thời nhét vào một viên kẹo, nàng há miệng ngậm, giương mắt nhìn Cố Tu, không chịu ngủ, giống như đứa nhỏ sợ bị người lớn vứt lại.
“Ta không đi thư phòng, nàng cứ yên tâm ngủ đi”
Cố Tu cho hai tỳ nữ lui xuống.
Thẩm Tinh Ngữ trượt đầu xuống như con cá trạch, gối mặt mình lên lòng bàn tay hắn.
Bàn tay hắn rộng lớn, đầy đặn, phía trên có một lớp chai mỏng khiến mặt nàng có chút ngứa ngáy, vẫn đang chậm rãi vuốt ve khuôn mặt nàng.
“Sao chàng không dỗ ta?
“Dỗ ta khó lắm sao?”
Nàng hơi hé mắt, lời khiển trách bị nàng nói thành mềm mại, giống như làm nũng, trong mơ hồ sợ hắn nổi giận, đầu ngón tay không an phận cọ cọ vào phần thịt non ở cổ tay hắn.
“Nàng giỏi tranh thủ như vậy, sao còn để mẫu thân bắt được, ngu ngu ngốc ngốc mà đi leo núi?”
Nàng mệt mỏi vô cùng, nhắm mắt lại, gò má bị bệnh mà ửng hồng, mơ hồ lẩm bẩm:
“Chàng sẽ bị người ta cười nhạo.
“Chàng là thế tử Trấn Quốc công, không thể để bị cười nhạo là sợ vợ, ngay cả tỳ nữ cũng không dám dùng.
“Như vậy, để mọi người biết, chàng không phải sợ vợ, mà là ta đố kỵ.
“Bọn họ sẽ không cười chàng”
Hắn còn đang ngẩn ra, nam nhân mặc thường phục màu nâu đã bay tới đạp một cước, đá bay trường mâu trong tay hắn. Trường mâu theo lực bay ra, cắm một nửa vào tường, cán mâu lay động.
Triệu Hạc còn chưa kịp tỉnh lại đã bị đạp một cước, bắn vào bức tường phía sau, giày nam nhân đè nghiến trên ngực hắn.
Triệu Hạc phun ra hai ngụm máu tươi, không cam lòng gục ngã trên mặt đất, rõ ràng hắn làm mọi chuyện không chê vào đâu được, không thể bại lộ: “Quận chúa, vì sao lại đối xử với thuộc hạ như vậy?”
Quận chúa Ngọc Hoa cười nhạt: “Ngươi đừng có giả bộ!
“Ngươi cho là mình làm kín kẽ lắm phải không? Đáng tiếc, từ lúc ngươi thừa dịp chạy loạn vào phòng tắm, mỗi bước sau đó đều nằm trong dự liệu của Cố thế tử.
“Lần trước ngươi lợi dụng chức vụ, giả bộ mượn kế dâm tặc để xâm phạm ta có đúng hay không?”
Triệu Hạc còn muốn tranh cãi, Cố Tu vặn đầu hắn hướng ra bên ngoài: “Muốn nói dối thì phải cân nhắc đến bằng hữu tốt của ngươi”
Trong hành lang, Viên Tâm đè tên áo đen xuống, xé mặt nạ, không phải là thị vệ huynh trưởng của Triệu Hạc ở trong phủ sao?
Mặt Triệu Hạc ảm đạm, trong mắt đều là sợ hãi.
Túc vương cười nhạt: “Ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện cãi chày cãi cối, từ khi ta tiết lộ muốn gả con gái đi xa, cho đến lúc đến chùa Tĩnh An, hết thảy đều do Cố thế tử bố trí”
Quận chúa Ngọc Hoa vốn đã có hôn sự với cháu trai Chu Các trong triều, trước đó vài ngày bỗng nhiên bị đánh bất tỉnh, bị xâm phạm, hôn sự đành phải xoá bỏ. Túc vương nuốt không trôi cơn giận này, tìm Cố Tu, nhờ cậy hắn nhất định phải bắt bằng được tên dâm tặc đó. Cố Tu nói muốn đến trực tiếp xem hiện trường, kết luận không phải dâm tặc gây nên, là trong nội bộ có kẻ trong ứng ngoài hợp, đem phân tích toàn bộ động cơ cũng như suy nghĩ của kẻ gây án.
Kẻ này nếu thích Quận chúa, khẳng định không cam lòng đã mạo hiểm như vậy mà không có thành công, bèn đem tin tức Túc vương gả Quận chúa đến Tây bắc tung ra, kẻ này nhất định sẽ sốt ruột.
Có thủ đoạn gì đình đám nổi trội hơn là bọn chúng trực tiếp phá huỷ danh dự của Quận chúa một lần nữa?
Niệm An đường là cơ hội tốt nhất để xuống tay, có thích khách nên hắn hốt hoảng xông vào nhà tắm, nhìn thấy Quận chúa đang tắm, đương nhiên là hợp lý, không để lại dấu vết.
Vốn hôn sự đang trắc trở, lại xuất hiện một tên thị vệ thâm tình, dáng vóc tuấn mỹ, gặp đúng lúc nàng đang hoang mang, thêm một chút hảo cảm đã có từ trước, lúc này thừa dịp nhảy vào, tỷ lệ thành công quá lớn.
Triệu Hạc trợn to mắt, không nghĩ toàn bộ tâm tư của mình đã bị phơi bày.
Quận chúa Ngọc Hoa chỉ hận lúc đầu mình bị mù, không nhìn ra kẻ này có dã tâm lang sói, nhìn thấy hắn bị chà đạp đáng thương nên mang về, thăng làm thống lĩnh nội thị vệ, không ngờ lại tạo cơ hội cho hắn làm việc ác, một lần thiện tâm, cả đời nàng bị huỷ: “Ngươi là súc sinh lấy oán trả ơn”
Tổn thương cũng đã xảy ra, Túc vương đau lòng không thôi, nhưng cũng không biết phải làm thế nào, dù sao tên xấu xa độc ác cũng đã bị bắt, nếu không không biết còn những chuyện gì xảy ra.
Thiếu Cố Tu một đại nhân tình, Túc vương đích thân nhờ cậy, muốn Cố Tu cả đêm điều tra tất cả thị vệ của vương phủ, chỉ sợ vẫn còn đồng đảng của kẻ ác, nếu không thì không thể ngủ yên được!
Cố Tu bận bịu suốt đêm, trận sốt cao của Thẩm Tinh Ngữ cũng chưa hạ, chỉ còn mỗi một cách là đúng giờ cho nàng uống thuốc.
“Thiếu phu nhân sao rồi?”
A Điều không nói được, Lục Kiều đương nhiên phải trả lời: “Cơn sốt cao vẫn chưa hạ, ban đêm đã uống 2 lần thuốc, bây giờ phải uống thêm một lần nữa”
Người bệnh còn trắng nhợt nhạt hơn cả tuyết, nhìn như sắp hoà tan vào với tuyết.
“Ngươi đỡ nàng dậy”
Cố Tu bưng chén thuốc, A Điều đỡ nàng dựa vào vai.
Môi Thẩm Tinh Ngữ mím chặt, Cố Tu bóp cằm nàng, múc một thìa thuốc đút vào, Thẩm Tinh Ngữ vung tay lên đẩy ra, mi mắt cũng không mở, khóc hu hu tố cáo: “Không phải uống như vậy”
Cố Tu: “…”
Lục Kiều nuốt nước miếng một cái, chỉ chỉ viên kẹo đường trong tay A Điều: “Phải dùng kẹo dụ dỗ”
Khoé môi Cố Tu khẽ giật một cái, cằm bạnh lại, đưa thìa qua: “Uống”
“Không phải nói như vậy”, Thẩm Tinh Ngữ dựa vào vai A Điều, hức hức phản đối.
Lục Kiều: “Phải nói, tiểu Trân châu, uống thuốc rồi có thể ăn một viên kẹo nha”
Cố Tu: “…”
Liếc hai nha hoàn đang chăm chú nhìn mình, Cố Tu im lặng chớp mắt, bóp bóp trán, nói: “Uống thuốc xong có thể ăn kẹo”
“Phải thêm tiểu Trân châu”, Thẩm Tinh Ngữ lầm bầm.
Giọng Cố Tu trầm xuống: “Tiểu… Trân châu”
Thẩm Tinh Ngữ: “Còn nữa”
Hồi lâu hắn mới buông ra một câu: “Gì”
“Còn phải hát vịt bơi trong nước, lật thuyền nữa mà…”
Tịch mịch trong nháy mắt, chén thuốc bị đập xuống bàn, vang lên một tiếng giòn vang, nước thuốc màu đen bắn tung tóe khắp nơi: "Có muốn uống không?"
Cố Tu đứng dậy, thân thể mềm mại sau lưng lao về phía hắn: "... Đừng đi."
Giọng mềm mại ấm ức: “Ta sai rồi.”
Nàng khóc lên vẻ uỷ khuất: “Ta bệnh rồi, chàng không thể nhường ta sao?”
Hai chân bị tay nàng ôm chặt, cách lớp quần áo mỏng manh, nhiệt độ của nàng quả thật nóng doạ người.
Cố Tu: “Ta không đi, nàng buông ra”
Thẩm Tinh Ngữ đầu óc mơ mơ màng màng, phản ứng rất chậm, dựa vào trực giác mà nói chuyện với hắn: “Chàng sẽ không lừa gạt ta chứ, ta buông chàng ra, chàng lại đi thư phòng, bỏ mình ta lẻ loi ở chỗ này.
“Ta thật là khổ sở”
Bị bệnh khiến cho nàng bỏ đi sự kiêu ngạo, tuỳ ý ỷ lại, buộc chặt hắn:
“Ta không để cho chàng đi”
“Ta không đi”
Cố Tu xoa trán, cúi người, gỡ tay nàng ra rồi lại ngồi xuống, cầm chén thuốc lên:
“Há miệng, uống thuốc”
Thẩm Tinh Ngữ hé mắt, ngoan ngoãn há miệng.
Động tác của hắn lưu loát, liên tiếp xúc từng thìa đưa tới, không từ từ như A Điều hay Lục Kiều, Thẩm Tinh Ngữ uống không kịp thở, một chén thuốc đã cạn đến đáy, trong ruột nàng toàn là vị đắng.
Không biết phục vụ một chút nào.
Thẩm Tinh Ngữ lẩm bẩm, A Điều kịp thời nhét vào một viên kẹo, nàng há miệng ngậm, giương mắt nhìn Cố Tu, không chịu ngủ, giống như đứa nhỏ sợ bị người lớn vứt lại.
“Ta không đi thư phòng, nàng cứ yên tâm ngủ đi”
Cố Tu cho hai tỳ nữ lui xuống.
Thẩm Tinh Ngữ trượt đầu xuống như con cá trạch, gối mặt mình lên lòng bàn tay hắn.
Bàn tay hắn rộng lớn, đầy đặn, phía trên có một lớp chai mỏng khiến mặt nàng có chút ngứa ngáy, vẫn đang chậm rãi vuốt ve khuôn mặt nàng.
“Sao chàng không dỗ ta?
“Dỗ ta khó lắm sao?”
Nàng hơi hé mắt, lời khiển trách bị nàng nói thành mềm mại, giống như làm nũng, trong mơ hồ sợ hắn nổi giận, đầu ngón tay không an phận cọ cọ vào phần thịt non ở cổ tay hắn.
“Nàng giỏi tranh thủ như vậy, sao còn để mẫu thân bắt được, ngu ngu ngốc ngốc mà đi leo núi?”
Nàng mệt mỏi vô cùng, nhắm mắt lại, gò má bị bệnh mà ửng hồng, mơ hồ lẩm bẩm:
“Chàng sẽ bị người ta cười nhạo.
“Chàng là thế tử Trấn Quốc công, không thể để bị cười nhạo là sợ vợ, ngay cả tỳ nữ cũng không dám dùng.
“Như vậy, để mọi người biết, chàng không phải sợ vợ, mà là ta đố kỵ.
“Bọn họ sẽ không cười chàng”