Sau Khi Sống Lại, Tôi Khiến Năm Anh Trai Hối Hận
Chương 7: Quá lừa bịp rồi!
Khách mời đều đã tập trung đông đủ, đạo diễn nhìn mọi người mở lời.
“Chào mừng các vị đến đây tham gia show thực tế phát sóng trực tiếp <>".
“Hiện tại tôi sẽ giải thích một chút về kế hoạch tiếp theo với các bạn.”
“Các bạn sẽ ở lại một tuần tại đây và đem cuộc sống hằng ngày trong khoảng thời gian ngắn này phát sóng trực tiếp thể hiện cho khán giả xem.”
“Tổ chương trình chỉ cung cấp nhà ở, dụng cụ nhà bếp, công cụ cho các bạn.”
“Những cái khác đều cần các bạn tự mình phụ trách.”
Cố Diệp Ngọc từ trước đến nay chưa từng tham gia kiểu chương trình thực tế này.
Anh ta không nhịn được mà hỏi: “Chúng tôi tự mình phụ trách làm sao? Có thể sử dụng tiền của chính mình không?”
Gương mặt của đạo diễn kiểu muốn nói bộ dáng của cậu làm sao ngây thơ như thế, “ Đương nhiên là không thể dùng tiền của các bạn rồi.”
“Tổ chương trình cũng tạm thời tịch thu điện thoại của các bạn và phát một cái điện thoại mới cho các bạn.”
Tiếp theo đạo diễn nhún vai, “Còn về việc các bạn sinh tồn như thế nào thì tôi cũng không biết, còn phải xem bản thân các bạn rồi.”
Tô Cẩm hỏi với vẻ đầy hiếu kỳ: “Thế tổ chương trình cung cấp công cụ gì thế?”
Trước đây anh ta đã từng tham gia một chương trình tạp kỹ sinh tồn tương tự, tổ chương trình kia chỉ cho phép bọn họ mang theo ba loại đồ vật, những thứ khác thì cái gì cũng không cung cấp cho.
Đạo diễn trả lời: “Chỉ cần là công cụ phụ trợ mà các bạn yêu cầu thì chung tôi đều cung cấp hết sức mình.”
Bọn họ chuẩn bị làm chương trình này không hẵn là dựa vào toàn bộ khách mời để nổi bật vì thế sẽ không giống với những chương trình khác.”
Đạo diễn lại nói: “Ví dụ các bạn muốn bắt cá thì chúng tôi có thể cung cấp lưới bắt cá hoặc cần câu cá, các bạn muốn chặt củi thì chúng tôi sẽ cung cấp d.a.o chặt củi …vv…”
“Bắt đầu từ số không, chủ yếu là thể hiện dưới tình huống các bạn không xu dính túi thì sống như thế nào.”
Cố Diệp Ngọc không nói nên lời, “Đều đã không xu dính túi, chúng tôi còn sống như thế nào đây? Lấy cái gì để mua đồ ăn thức uống đây?”
Anh ta suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Có phải hay không tổ chương trình sẽ tuyên bố nhiệm vụ gì đó, sau khi chúng tôi hoàn thành thì có thể dành được khen thưởng.”
Trước khi anh ta đến đã xem qua hai chương trình giống như loại chương trình tạp kỹ sinh tồn này.
Đều là tổ chương trình giao nhiệm vụ sau đó khách mời sẽ nhận được phần thưởng sau khi hoàn thành nhiệm vụ, hoặc là khách mời phải đi làm thuê kiếm tiền.
Đạo diễn cười trả lời: “Không, trong thời gian một tuần tại đây, chúng tôi sẽ không phát nhiệm vụ cho các bạn, càng sẽ không gây trở ngại cho các bạn.”
“Các bạn có thể sống một cách rất tự do.”
Đạo diễn nói ra đề xuất cho mọi người: “Còn về phương diện ăn uống, các bạn có thể nghĩ cách tìm đồ ăn hoặc đổi đồ ăn với thôn dân.”
“Hoặc đi hỏi thôn dân một chút xem có việc gì cần giúp đỡ, có thể đi đổi thức ăn sau khi được trả công lao động.”
Những chương trình tạp kỹ sinh tồn tương tự khác, tổ chương trình đều sẽ phát nhiệm vụ để cho khách mời hoàn thành.
Tổ chương trình của bọn họ muốn mới mẻ một chút, dự định trong kỳ đầu tiên sẽ để cho các khách mời tự do phát huy.
Suy cho cùng thì đây cũng là phát sóng trực tiếp, nói không chừng như vậy sẽ càng hấp dẫn.
Nếu như hiệu quả không tốt thì kỳ sau lại tuyên bố thêm khâu nhiệm vụ.
Đạo diễn nói như vậy, khách mời cũng đã hiểu.
Đạo diễn để cho trợ lý đem tám cái hộp mật mã có kèm theo tên lại đây.
“Được rồi, hiện tại mời các bạn tạm thời đem điện thoại nộp lên.”
“Đem điện thoại bỏ vào trong hộp tương ứng, mật khẩu ban đầu là sáu số không, các bạn tự mình cài đặt một mật khẩu cho riêng mình.
“ Đợi chương trình kỳ này kết thúc, các bạn tự mình mở hộp mật mã để lấy điện thoại.”
Như vậy cũng là giữ gìn riêng tư của các khách mời, càng cam đoan người của tổ chương trình sẽ không lén động vào điện thoại của mọi người.
Thời Hi Diễn hỏi một cách khó hiểu: “Nếu đã muốn phát điện thoại mới cho chúng thôi thì tại sao không thể dùng điện thoại của mỗi người chúng tôi?”
Đạo diễn giải thích, “Bởi vì điện thoại phát cho các bạn đã được chúng tôi yêu cầu nhân viên kỹ thuật chuyên nghiệp cài đặt qua, nên không có cách nào tải xuống ứng dụng, cũng không thể dùng trình duyệt lên mạng.”
“Trong chiếc điện thoại di động mới của mỗi người, đã được cài đặt một ứng dụng trò chuyện tạm thời.”
“Tổ chương trình đã thay các bạn thêm bạn bè lẫn nhau, còn thiết lập một nhóm chỉ có tám người các bạn để thuận tiện cho các bạn nói chuyện.”
Như vậy cũng là phòng ngừa có khách mời sẽ thêm ứng dụng trò chuyện của khách mời khác và sau khi chương trình kết thúc sẽ gửi tin nhắn riêng tư làm phiền.
Các khách mời vừa nghe cũng hiểu được ý của đạo diễn.
Đây là không để cho bọn họ có cơ hội xem biểu hiện của chính mình trong phát trực tiếp và phản ứng của khán giả vào lúc quay chương trình.
Nhưng ban đầu lúc thảo luận tổ chương trình đã đề cập qua sẽ giao nộp điện thoại, nếu đồng ý thì mới ký hợp đồng. Cho nên không có phản đối nào được đưa ra đối với yêu cầu giao nộp điện thoại của đạo diễn.
Dựa theo yêu cầu của tổ chương trình, đem điện thoại di động bỏ vào trong hộp, tự đặt mật khẩu vào lúc ống kinh quay đi nơi khác.
Tiếp theo mỗi vị khách mời đều được cấp một chiếc điện thoại mới của một thương hiệu nổi tiếng.
Thời Hi Diễn đã mở nó ra xem, “Chiếc điện thoại này ngoại trừ liên lạc và định vị ra thì những chức năng khác đều không dùng được a!”
Vậy thời gian một tuần này không tránh được buồn muốn chết.
Đạo diễn cười nói: “Tổ chương trình muốn để các bạn trải nghiệm một chút cuộc sống không có điện tử giải trí, trở về con người thật.”
Thời Hi Diễn: “……” Bỗng nhiên hối hận vì đã nghe xúi giục của người đại diện mà đến tham gia chương trình tạp kỹ này.
Đạo diễn hỏi: “Các bạn còn có câu hỏi nào nữa không?”
“Nếu không có thì chúng tôi dẫn các bạn đến nơi ở trước.”
Các khách mời đều lắc lắc đầu, “Không có câu hỏi nữa.”
Vì vậy đạo diễn dẫn mọi người đi bộ về phía một con đường núi, “ Nơi mọi người sống nằm ở trên núi, đường không phải dễ đi nên các bạn cận thận chút.”
Không những phải tự mình đi, còn phải đi đường núi, sắc mặt Cố Diệp Du đã hơi thay đổi. Cách ăn mặc của cô ta có thể không thích hợp với đi đường núi.
Trước khi đến quay chương trình, anh hai nói muốn cô ta ăn mặc thành một tiểu tiên nữ. Khiến cho các khán giả lần đầu gặp gỡ liền lưu lại hình ảnh đầu tiên đi sâu vào lòng người của tiểu tiên nữ, cô ta mới mặc như vậy.
Lại không hề nghĩ đến, địa điểm quay lại có thể ở trên núi
Tổ chương trình quá lừa bịp, thế mà cũng không có nhắc trước cho cô ta.
Cố Diệp Du đương nhiên sẽ không nói ra trước mặt khán giả đang xem phát sóng trực tiếp, mà là nhấc làn váy đi cùng mọi người.
Chỉ là khi đi đường mòn lên dốc, cô ta làm bộ giống như gập ghềnh một chút mà nghiêng về phía Cố Diệp Ngọc bên cạnh. Cố Diệp Ngọc lập tức đưa tay đỡ lấy cô ta.
Lo lắng mà hỏi: “Du Du, em không sao chứ?”
Cố Diệp Du lắc lắc đầu, “Em không sao, chỉ là đôi giày đang không thích hợp mang đi đường núi.”
Cố Diệp Ngọc nhíu nhíu mày, hỏi đạo diễn: “ Đạo diễn ơi, chúng ta không thể ngồi xe đi vào thôn sao?”
Đạo diễn trả lời: “Đường núi bên trên vừa hẹp lại vừa dốc, xe không đi lên được.”
Cố Diệp Du vừa nghe thì trong lòng hồi hộp một chút.
Cô ta không muốn phải mang giày cao gót 5 cm đi bộ lên trên kia, dù muốn đi cũng đi không nổi.
Nhưng không thể hiện ra ngoài. Cô ta trao cho Cố Diệp Ngọc một nụ cười kiên cường, “Anh, em không sao, tiếp tục đi thôi.”
Sâm xinh đẹp
Dựa theo sự quan tâm của Cố Diệp Ngọc đối với cô ta, chắc chắn sẽ không để cô ta tiếp tục đi tiếp.
Quả nhiên Cố Diệp Ngọc tỏ ra không tán thành, “Em mang giày này đi lên trên núi thì chân em nhất định chịu không nổi.”
Em gái anh ta mang giày cao gói thì đi đường núi thế nào đây?
Hơn nữa váy còn dài như vậy nên bất cứ lúc nào cũng có thể giẫm phải.
Anh ta mang dày da đế bằng và mặc tây trang khiến cho việc đi lại không thoải mái.
( tuần tới hơi bận nên sẽ ít cập nhật chương ạ, sẽ bù sau.)
“Chào mừng các vị đến đây tham gia show thực tế phát sóng trực tiếp <>".
“Hiện tại tôi sẽ giải thích một chút về kế hoạch tiếp theo với các bạn.”
“Các bạn sẽ ở lại một tuần tại đây và đem cuộc sống hằng ngày trong khoảng thời gian ngắn này phát sóng trực tiếp thể hiện cho khán giả xem.”
“Tổ chương trình chỉ cung cấp nhà ở, dụng cụ nhà bếp, công cụ cho các bạn.”
“Những cái khác đều cần các bạn tự mình phụ trách.”
Cố Diệp Ngọc từ trước đến nay chưa từng tham gia kiểu chương trình thực tế này.
Anh ta không nhịn được mà hỏi: “Chúng tôi tự mình phụ trách làm sao? Có thể sử dụng tiền của chính mình không?”
Gương mặt của đạo diễn kiểu muốn nói bộ dáng của cậu làm sao ngây thơ như thế, “ Đương nhiên là không thể dùng tiền của các bạn rồi.”
“Tổ chương trình cũng tạm thời tịch thu điện thoại của các bạn và phát một cái điện thoại mới cho các bạn.”
Tiếp theo đạo diễn nhún vai, “Còn về việc các bạn sinh tồn như thế nào thì tôi cũng không biết, còn phải xem bản thân các bạn rồi.”
Tô Cẩm hỏi với vẻ đầy hiếu kỳ: “Thế tổ chương trình cung cấp công cụ gì thế?”
Trước đây anh ta đã từng tham gia một chương trình tạp kỹ sinh tồn tương tự, tổ chương trình kia chỉ cho phép bọn họ mang theo ba loại đồ vật, những thứ khác thì cái gì cũng không cung cấp cho.
Đạo diễn trả lời: “Chỉ cần là công cụ phụ trợ mà các bạn yêu cầu thì chung tôi đều cung cấp hết sức mình.”
Bọn họ chuẩn bị làm chương trình này không hẵn là dựa vào toàn bộ khách mời để nổi bật vì thế sẽ không giống với những chương trình khác.”
Đạo diễn lại nói: “Ví dụ các bạn muốn bắt cá thì chúng tôi có thể cung cấp lưới bắt cá hoặc cần câu cá, các bạn muốn chặt củi thì chúng tôi sẽ cung cấp d.a.o chặt củi …vv…”
“Bắt đầu từ số không, chủ yếu là thể hiện dưới tình huống các bạn không xu dính túi thì sống như thế nào.”
Cố Diệp Ngọc không nói nên lời, “Đều đã không xu dính túi, chúng tôi còn sống như thế nào đây? Lấy cái gì để mua đồ ăn thức uống đây?”
Anh ta suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Có phải hay không tổ chương trình sẽ tuyên bố nhiệm vụ gì đó, sau khi chúng tôi hoàn thành thì có thể dành được khen thưởng.”
Trước khi anh ta đến đã xem qua hai chương trình giống như loại chương trình tạp kỹ sinh tồn này.
Đều là tổ chương trình giao nhiệm vụ sau đó khách mời sẽ nhận được phần thưởng sau khi hoàn thành nhiệm vụ, hoặc là khách mời phải đi làm thuê kiếm tiền.
Đạo diễn cười trả lời: “Không, trong thời gian một tuần tại đây, chúng tôi sẽ không phát nhiệm vụ cho các bạn, càng sẽ không gây trở ngại cho các bạn.”
“Các bạn có thể sống một cách rất tự do.”
Đạo diễn nói ra đề xuất cho mọi người: “Còn về phương diện ăn uống, các bạn có thể nghĩ cách tìm đồ ăn hoặc đổi đồ ăn với thôn dân.”
“Hoặc đi hỏi thôn dân một chút xem có việc gì cần giúp đỡ, có thể đi đổi thức ăn sau khi được trả công lao động.”
Những chương trình tạp kỹ sinh tồn tương tự khác, tổ chương trình đều sẽ phát nhiệm vụ để cho khách mời hoàn thành.
Tổ chương trình của bọn họ muốn mới mẻ một chút, dự định trong kỳ đầu tiên sẽ để cho các khách mời tự do phát huy.
Suy cho cùng thì đây cũng là phát sóng trực tiếp, nói không chừng như vậy sẽ càng hấp dẫn.
Nếu như hiệu quả không tốt thì kỳ sau lại tuyên bố thêm khâu nhiệm vụ.
Đạo diễn nói như vậy, khách mời cũng đã hiểu.
Đạo diễn để cho trợ lý đem tám cái hộp mật mã có kèm theo tên lại đây.
“Được rồi, hiện tại mời các bạn tạm thời đem điện thoại nộp lên.”
“Đem điện thoại bỏ vào trong hộp tương ứng, mật khẩu ban đầu là sáu số không, các bạn tự mình cài đặt một mật khẩu cho riêng mình.
“ Đợi chương trình kỳ này kết thúc, các bạn tự mình mở hộp mật mã để lấy điện thoại.”
Như vậy cũng là giữ gìn riêng tư của các khách mời, càng cam đoan người của tổ chương trình sẽ không lén động vào điện thoại của mọi người.
Thời Hi Diễn hỏi một cách khó hiểu: “Nếu đã muốn phát điện thoại mới cho chúng thôi thì tại sao không thể dùng điện thoại của mỗi người chúng tôi?”
Đạo diễn giải thích, “Bởi vì điện thoại phát cho các bạn đã được chúng tôi yêu cầu nhân viên kỹ thuật chuyên nghiệp cài đặt qua, nên không có cách nào tải xuống ứng dụng, cũng không thể dùng trình duyệt lên mạng.”
“Trong chiếc điện thoại di động mới của mỗi người, đã được cài đặt một ứng dụng trò chuyện tạm thời.”
“Tổ chương trình đã thay các bạn thêm bạn bè lẫn nhau, còn thiết lập một nhóm chỉ có tám người các bạn để thuận tiện cho các bạn nói chuyện.”
Như vậy cũng là phòng ngừa có khách mời sẽ thêm ứng dụng trò chuyện của khách mời khác và sau khi chương trình kết thúc sẽ gửi tin nhắn riêng tư làm phiền.
Các khách mời vừa nghe cũng hiểu được ý của đạo diễn.
Đây là không để cho bọn họ có cơ hội xem biểu hiện của chính mình trong phát trực tiếp và phản ứng của khán giả vào lúc quay chương trình.
Nhưng ban đầu lúc thảo luận tổ chương trình đã đề cập qua sẽ giao nộp điện thoại, nếu đồng ý thì mới ký hợp đồng. Cho nên không có phản đối nào được đưa ra đối với yêu cầu giao nộp điện thoại của đạo diễn.
Dựa theo yêu cầu của tổ chương trình, đem điện thoại di động bỏ vào trong hộp, tự đặt mật khẩu vào lúc ống kinh quay đi nơi khác.
Tiếp theo mỗi vị khách mời đều được cấp một chiếc điện thoại mới của một thương hiệu nổi tiếng.
Thời Hi Diễn đã mở nó ra xem, “Chiếc điện thoại này ngoại trừ liên lạc và định vị ra thì những chức năng khác đều không dùng được a!”
Vậy thời gian một tuần này không tránh được buồn muốn chết.
Đạo diễn cười nói: “Tổ chương trình muốn để các bạn trải nghiệm một chút cuộc sống không có điện tử giải trí, trở về con người thật.”
Thời Hi Diễn: “……” Bỗng nhiên hối hận vì đã nghe xúi giục của người đại diện mà đến tham gia chương trình tạp kỹ này.
Đạo diễn hỏi: “Các bạn còn có câu hỏi nào nữa không?”
“Nếu không có thì chúng tôi dẫn các bạn đến nơi ở trước.”
Các khách mời đều lắc lắc đầu, “Không có câu hỏi nữa.”
Vì vậy đạo diễn dẫn mọi người đi bộ về phía một con đường núi, “ Nơi mọi người sống nằm ở trên núi, đường không phải dễ đi nên các bạn cận thận chút.”
Không những phải tự mình đi, còn phải đi đường núi, sắc mặt Cố Diệp Du đã hơi thay đổi. Cách ăn mặc của cô ta có thể không thích hợp với đi đường núi.
Trước khi đến quay chương trình, anh hai nói muốn cô ta ăn mặc thành một tiểu tiên nữ. Khiến cho các khán giả lần đầu gặp gỡ liền lưu lại hình ảnh đầu tiên đi sâu vào lòng người của tiểu tiên nữ, cô ta mới mặc như vậy.
Lại không hề nghĩ đến, địa điểm quay lại có thể ở trên núi
Tổ chương trình quá lừa bịp, thế mà cũng không có nhắc trước cho cô ta.
Cố Diệp Du đương nhiên sẽ không nói ra trước mặt khán giả đang xem phát sóng trực tiếp, mà là nhấc làn váy đi cùng mọi người.
Chỉ là khi đi đường mòn lên dốc, cô ta làm bộ giống như gập ghềnh một chút mà nghiêng về phía Cố Diệp Ngọc bên cạnh. Cố Diệp Ngọc lập tức đưa tay đỡ lấy cô ta.
Lo lắng mà hỏi: “Du Du, em không sao chứ?”
Cố Diệp Du lắc lắc đầu, “Em không sao, chỉ là đôi giày đang không thích hợp mang đi đường núi.”
Cố Diệp Ngọc nhíu nhíu mày, hỏi đạo diễn: “ Đạo diễn ơi, chúng ta không thể ngồi xe đi vào thôn sao?”
Đạo diễn trả lời: “Đường núi bên trên vừa hẹp lại vừa dốc, xe không đi lên được.”
Cố Diệp Du vừa nghe thì trong lòng hồi hộp một chút.
Cô ta không muốn phải mang giày cao gót 5 cm đi bộ lên trên kia, dù muốn đi cũng đi không nổi.
Nhưng không thể hiện ra ngoài. Cô ta trao cho Cố Diệp Ngọc một nụ cười kiên cường, “Anh, em không sao, tiếp tục đi thôi.”
Sâm xinh đẹp
Dựa theo sự quan tâm của Cố Diệp Ngọc đối với cô ta, chắc chắn sẽ không để cô ta tiếp tục đi tiếp.
Quả nhiên Cố Diệp Ngọc tỏ ra không tán thành, “Em mang giày này đi lên trên núi thì chân em nhất định chịu không nổi.”
Em gái anh ta mang giày cao gói thì đi đường núi thế nào đây?
Hơn nữa váy còn dài như vậy nên bất cứ lúc nào cũng có thể giẫm phải.
Anh ta mang dày da đế bằng và mặc tây trang khiến cho việc đi lại không thoải mái.
( tuần tới hơi bận nên sẽ ít cập nhật chương ạ, sẽ bù sau.)